Chương 8: Dưới ánh đuốc
Bóng tối của đường hầm dần tan ra trước mắt Diệp Vô Niệm, nhường chỗ cho một tia sáng đỏ rực phía xa, như ngọn lửa bùng cháy giữa đêm đen. Hắn bước đi, từng bước nặng nề vang lên tiếng "cạch" khô khốc trên nền đá, đôi giày rách bám đầy bụi và máu khô từ những trận chiến trước. Tay phải hắn nắm mảnh kiếm gãy, lưỡi kiếm lạnh ngắt, dính chặt vào da bởi mồ hôi và máu cũ, mỗi cử động là một cơn đau nhói như kim đâm.
Hắn gầy, gầy đến mức da bọc xương, đôi vai hẹp lại dưới lớp áo rách, như một cái bóng mờ nhạt giữa bóng tối. Mái tóc bạc trắng rối bù, dính vào trán bởi mồ hôi, che khuất đôi mắt sâu thẳm, giờ đây đục ngầu vì kiệt sức và những nỗi đau không tên. Hắn không biết mình đã đi bao xa trong hệ thống đường hầm, chỉ biết rằng bản đồ khắc trên tường – với lối thoát và Tham Điện – là kim chỉ nam duy nhất, dù nó có thể dẫn hắn đến cái chết. Hắn bước tới, ánh sáng đỏ ngày càng rõ, kèm theo tiếng gió mang theo mùi khói và thịt cháy, làm mũi hắn cay xè.
Đường hầm mở ra một khu trại rộng lớn, nằm lọt thỏm trong một hang động khổng lồ dưới lòng đất. Ánh sáng đỏ rực từ hàng chục ngọn đuốc cắm trên những cột gỗ cao, cháy rừng rực, chiếu lên khu trại như một biển lửa nhỏ giữa bóng tối. Hàng chục lính canh Miền Tham đi lại, giáp đen lấp lánh dưới ánh đuốc, trường kiếm đeo bên hông kêu leng keng mỗi khi va vào giáp. Lều trại dựng bằng da thú, loang lổ vết cháy, mọc lên như những nấm mộ giữa nền đá. Ở trung tâm, một cột gỗ lớn cắm sâu vào đất, trên đó là một tù nhân – gầy gò, tóc dài rối bù, tay bị trói chặt bằng dây thừng, máu chảy dài từ những vết roi trên lưng, nhỏ xuống nền đá, đỏ thắm như ngọn lửa phản chiếu.
Diệp Vô Niệm nép mình sau một tảng đá lớn gần lối ra đường hầm, bóng tối che giấu thân hình hắn, chỉ để lộ đôi mắt sáng rực quan sát khu trại. Hắn đếm nhanh – ít nhất ba mươi lính canh, không kể những kẻ có thể ẩn trong lều. Một gã cao lớn, áo choàng xám bay phần phật trong gió, cầm roi da đứng cạnh tù nhân, giọng nói trầm đục vang lên: "Nói đi, Huyết Ma ở đâu?" Hắn quất roi xuống, tiếng "chát" sắc nhọn vang vọng giữa khu trại, kèm theo tiếng rên đau đớn của tù nhân, yếu ớt nhưng thảm thiết, như tiếng gió bị bóp nghẹt trong đường hầm.
Hắn nghiến răng, tay nắm chặt mảnh kiếm gãy, ánh mắt sáng rực dưới ánh đuốc, nhưng rồi dịu lại, như ngọn lửa bị gió lạnh thổi qua. Hắn không muốn bị phát hiện, không muốn giết thêm, không muốn máu lại chảy trên tay mình. Nhưng tiếng rên của tù nhân – yếu ớt, tuyệt vọng – làm tim hắn thắt lại, như ai đó vừa bóp chặt lồng ngực hắn. "Cứu hắn," một giọng nói dịu dàng vang lên trong đầu hắn, buồn bã và nhẹ nhàng, như tiếng của một người mẹ gọi con. Hắn lắc đầu, cố xua đi giọng nói ấy, cố giữ mình ẩn nấp sau tảng đá, nhưng ánh mắt hắn không rời khỏi tù nhân, không rời khỏi những vết roi đỏ rực trên lưng gã.
"Yếu đuối sẽ giết ngươi," giọng nói khàn khàn gầm lên, tàn nhẫn và chế nhạo, như tiếng của con thú bị nhốt. "Ẩn nấp để làm gì? Chúng sẽ tìm ra ngươi thôi. Giết trước khi bị giết." Hắn nghiến răng chặt hơn, móng tay đâm vào lòng bàn tay, để lại những vết đỏ nhỏ, như muốn bóp nát hai giọng nói đang giằng xé trong tâm trí. Hắn do dự, chân trái khẽ nhúc nhích như muốn lao ra, nhưng rồi dừng lại, ánh mắt dao động giữa hung tàn và dịu dàng, như ngọn lửa và mặt hồ phẳng lặng tranh nhau trong đồng tử của hắn.
Gã áo choàng xám quất roi lần nữa, tiếng "chát" vang lên, kèm theo tiếng rên đau đớn của tù nhân, giờ đây yếu hơn, như sắp tắt. "Nói đi, hay ta cắt lưỡi ngươi!" Gã gầm lên, giọng trầm đục vang vọng giữa khu trại, làm đám lính canh cười lớn, tiếng cười lạnh lẽo như tiếng đá vỡ. Tù nhân ngẩng đầu, đôi mắt đục ngầu nhìn quanh, và rồi, như cảm nhận được điều gì đó, gã hét lên: "Cứu tôi! Hắn ở kia! Cứu tôi!" Giọng gã khản đặc, tuyệt vọng, chỉ tay về phía tảng đá nơi Diệp Vô Niệm đang ẩn nấp.
Hắn ngẩn người, ánh mắt mở to, tim đập thình thịch như muốn phá tung lồng ngực. Đám lính canh quay đầu, trường kiếm rút ra khỏi bao, sáng lóe dưới ánh đuốc đỏ, lao tới tảng đá như bầy sói ngửi thấy mùi máu. Hắn không còn lựa chọn. Hắn lao ra, mảnh kiếm gãy giơ cao, nhắm thẳng vào gã lính gần nhất. Hắn nhảy lên, chân đạp vào ngực gã, đẩy gã ngã ngửa, mảnh kiếm gãy giáng xuống từ trên cao, cắt qua vai gã, máu phun ra như suối, bắn lên mặt hắn, chảy xuống cổ, tanh nồng và ấm nóng. Gã rú lên, ngã xuống nền đá, ôm vai lăn lộn đau đớn.
Đám lính còn lại gầm lên, lao tới từ mọi hướng, trường kiếm đâm ra như một cơn gió sắt, sắc nhọn và nhanh đến mức không khí rít lên thành tiếng. Hắn lăn qua bên phải, tránh một lưỡi kiếm nhắm vào ngực, rồi bật dậy, mảnh kiếm gãy quét từ dưới lên, cắt qua bụng một gã, máu chảy ra, thấm vào nền đá, đỏ rực như ánh đuốc. Hắn xoay người, đá mạnh vào đầu gối gã thứ ba, làm gã khuỵu xuống, rồi giáng chuôi kiếm vào gáy, làm gã ngã sấp mặt, máu rỉ ra từ mũi. Hắn không dừng, lao tới gã thứ tư, tay trái chụp lấy cổ tay gã, bẻ mạnh, tiếng xương gãy "rắc" vang lên, rồi đá vào ngực gã, đẩy gã ngã ngửa vào cột gỗ, làm cả khu trại rung lên.
Hắn thở dốc, ánh mắt sáng rực, hung tàn như ngọn lửa bùng cháy giữa bóng tối, nhưng rồi dịu lại, như mặt hồ phẳng lặng sau cơn bão. Hắn không muốn giết, cố kiềm chế, nhưng máu đã chảy – không phải máu của cái chết, mà máu của sự sống sót. Gã áo choàng xám gầm lên, roi da vung lên, quất thẳng vào vai hắn, tiếng "chát" vang lên, kèm theo cơn đau nhói làm hắn lảo đảo. Hắn quay lại, mảnh kiếm gãy giơ cao, lao tới gã, nhưng đám lính canh khác lao lên, trường kiếm đâm ra từ mọi hướng, buộc hắn phải lùi lại.
Hắn nhảy lùi, chân đạp vào một lều da, làm nó sụp xuống, rồi lăn qua bên trái, tránh một lưỡi kiếm nhắm vào hông. Hắn bật dậy, mảnh kiếm gãy giáng từ trên xuống, cắt qua cánh tay một gã, máu phun ra, bắn lên ngọn đuốc gần đó, làm ngọn lửa bùng lên dữ dội. Hắn xoay người, đá vào bụng gã thứ hai, đẩy gã ngã vào đám lính phía sau, rồi lao tới gã thứ ba, tay trái đấm mạnh vào hàm gã, làm gã ngã ngửa, máu chảy ra từ miệng. Hắn không giết, nhưng mỗi cú đánh là một cơn giận, mỗi nhát kiếm là một lời nguyền.
Gã áo choàng xám lao tới, roi da quất xuống lần nữa, nhắm vào chân hắn. Hắn nhảy lên, để roi quất vào nền đá, phát ra tiếng "bộp" khô khốc, rồi lao tới, mảnh kiếm gãy giáng xuống từ bên phải, cắt qua vai gã, máu phun ra, thấm vào áo choàng xám, đỏ rực như ánh đuốc. Gã gầm lên, ngã xuống, ôm vai rú lên đau đớn, nhưng không chết. Hắn đứng đó, thở hổn hển, ánh mắt dịu lại, như ngọn lửa tắt dần trong cơn gió lạnh.
Hắn quay lại, nhìn tù nhân trên cột gỗ, ánh mắt gã giờ đây sáng lên hy vọng, nhưng cũng đầy sợ hãi. "Cứu tôi!" Gã hét lên lần nữa, giọng khản đặc, làm đám lính còn lại – hơn hai mươi tên – lao tới, trường kiếm giơ cao, ánh đuốc đỏ chiếu lên giáp đen, làm chúng lóe sáng như bầy thú săn mồi. Hắn nghiến răng, tay nắm chặt mảnh kiếm gãy, ánh mắt dao động giữa hung tàn và dịu dàng, giữa giết chóc và cứu người.
"Giết chúng, hay ngươi sẽ chết," giọng nói khàn khàn gầm lên trong đầu hắn, tàn nhẫn và thúc giục. "Đừng thêm máu nữa," giọng nói dịu dàng thì thầm, buồn bã và cầu xin. Hắn đứng im, tay run rẩy, ánh mắt nhìn đám lính lao tới, nhìn tù nhân trên cột, và lòng hắn trống rỗng, như một cái hố sâu thêm một tầng nữa. Hắn đã cứu người, nhưng cái giá là máu – máu trên tay hắn, máu trên nền đá, máu dưới ánh đuốc đỏ rực của khu trại Miền Tham.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro