Phiên ngoại 2

Một ngày nọ, Niên Đại Đại với Du Lương đang sửa chữa bàn ghế trong Bất Tri đường, thì thấy nhị sư bá như chó hoang đứt xích, từ đỉnh núi gào thét lao xuống, miệng trầm bổng hô: "Đừng đuổi theo đệ, đệ phải bế quan... quan..."

Niên Đại Đại với Du Lương ngơ ngác nhìn nhau, không biết "bế quan quan" lại là cái quỷ gì.

Tiếng vọng chưa tan, Lý Quân kia đã như một cơn gió chui vào một động phủ vô danh trên sườn núi, với tay phong cấm chế ở cửa động phủ, một phen hành động có thể nói là tay mắt lanh lẹ.

Ai ngờ chỉ một khắc sau, một đạo kiếm quang bất chấp lý lẽ từ trên trời giáng xuống, bổ tan cấm chế không biết do tiền bối nào lưu lại – Nghiêm chưởng môn đằng đằng sát khí lộ diện.

Niên Đại Đại vẻ mặt sùng bái dùng khuỷu tay huých Du Lương, tán thưởng: "Trời ơi, sư phụ ngươi thật lợi hại."

Du Lương: "..."

Hắn vẫn cảm thấy mình nên đổi sư phụ với Niên Đại Đại, như vậy hai người đều sẽ không giống nhập sai môn.

Lý Quân bị truy sát vừa hốt hoảng chạy trốn vừa tru lên: "Sư phụ ơi! Đại sư huynh muốn giết người, lão nhân gia mau mở mắt ra mà xem, người đi sớm, không ai quản được y, không ai làm chủ cho đệ tử, y bây giờ một tay che trời... Ông trời ơi, cứu mạng!"

Niên Đại Đại há hốc mồm, lần đầu tiên nghe thấy kêu rên thành hệ thống như vậy.

Du Lương nhận thấy gì đó, ngẩng đầu lên, nhìn thấy sắc đỏ lóe qua trong rừng cây trên núi. Thủy... Không, Hàn Đàm tiểu sư thúc cùng bạch hạc yên ắng chạy tới, thành thạo chiếm một vị trí ẩn nấp tiện xem kịch vui, lại không bị coi thành kịch.

Trải qua bao nhiêu lần bi thảm "cổng thành cháy hại tới cá chậu", mới có thể luyện ra kinh nghiệm lão đạo như thế?

Du Lương khá cơ linh trầm ổn, lập tức quyết định noi theo trưởng bối, nhấn đầu Niên Đại Đại xuống, đóng cổng Bất Tri đường, hai người một trên một dưới, cùng nhau từ kẽ cửa Bất Tri đường tứ phía hở nhìn ra bên ngoài.

Chuyện này như trẻ không mẹ, nói ra rất dài dòng – tóm lại, toàn do chính Lý Quân uống say lắm mồm, bị đuổi đánh chẳng oan uổng chút nào.

Mấy hôm trước vừa vặn là Trung thu, ngoại trừ Trình Tiềm không uống rượu, mọi người đều uống ít nhiều. Trình Tiềm nhìn thấy một quyển tạp bản nói về phù chú thiên môn ở chỗ Lý Quân, nhất thời hứng khởi muốn mượn đi xem, ai ngờ vừa lật ra, bên trong liền rơi xuống một tờ "kẹp sách", khéo thế nào... vừa hay là tờ giấy đòi Thanh tâm đan năm ấy Nghiêm Tranh Minh viết cho Lý Quân.

Trình Tiềm đương nhiên nhận ra nét chữ của sư huynh nhà họ, kỳ thực cũng không hề để tâm, chỉ thuận miệng hỏi thôi.

Ai ngờ Lý Quân uống say mèm, nghe hỏi tức khắc giật nảy mình, quát lên với Trình Tiềm không hay biết gì: "Đại sư huynh! Đại sư huynh huynh lộ thóp rồi, không trách đệ được!"

Trình Tiềm: "..."

Vốn chỉ thuận miệng nhắc tới, nghe câu này, không thiếu được nghe ngóng một phen.

Sau đó... Nghe nói Trình Tiềm ngày hôm sau liền lên đỉnh núi bế quan luyện kiếm, ngay cả cửa Thanh An cư cũng không về.

Ai muốn lên đỉnh núi "quấy rầy y bế quan", đều phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng bị Sương Nhẫn đánh bay xuống, đỉnh Phù Dao sơn nghiễm nhiên biến thành một dải băng thiên tuyết địa, chỉ sợ chẳng mấy hôm nữa thôn dân dưới chân núi sẽ truyền ra chuyện ma quỷ "thần sơn chết vợ một đêm bạc đầu" nọ kia.

Nghiêm Tranh Minh vò đầu bứt tai, không làm gì được Trình Tiềm, đành phải truy sát Lý Quân đầu sỏ gây tội chạy khắp núi đồi.

Lý Quân: "Cứu mạng! Giết người rồi! Tiểu sư muội! Tam sư đệ!"

Thủy Khanh nấp trong rừng rậm giả chết, vuốt cổ bạch hạc, sầu lo nói: "Ta cảm thấy nên về hậu sơn chinh chiến Quần Yêu cốc thì an toàn hơn, ngươi thấy sao?"

Bạch hạc cọ cọ bàn tay nàng, ủng hộ nàng trở về soán vị đoạt quyền.

Lý Quân rống lên thảm thiết như giết heo: "Đám vô lương tâm này... Thủy Khanh! Ta không ngại khó nhọc nuôi nấng ngươi thành người, ngươi thấy chết không cứu sao... Tiểu Tiềm! Ngươi nhẫn tâm để một sư huynh bị ngươi uy bức lợi dụ gánh tội lỗi này vì ngươi sao! A a a! Đại sư huynh đệ sai rồi, đệ không dám nữa, tha cho cái mạng chó của đệ đi..."

Đột nhiên, gào thét của Lý Quân và tiếng dỡ nhà của Nghiêm Tranh Minh thình lình cùng ngừng bặt, Niên Đại Đại nghi hoặc ngẩng đầu lên, thấy sư phụ vĩnh viễn như tiên giáng trần cầm kiếm đứng trên một tảng đá lớn giữa núi, hờ hững xem trò hề này.

Niên Đại Đại: "Sư phụ ta hình như là đến phổ độ chúng sinh."

Du Lương thở dài: "Niên sư huynh, ba trăm thước phù chú bị phạt ngươi vẫn chưa khắc xong đâu, hãy trốn tam sư thúc xa một chút."

Nghiêm chưởng môn vừa mới hùng hổ lắc mình biến hóa, từ đại ma đầu lạnh như băng sương thành bạch y công tử nhu nhu nhược nhược, nhỏ nhẹ gọi: "Tiểu Tiềm..."

Trình Tiềm mặt không biểu cảm nhìn y một cái.

Nghiêm Tranh Minh căng thẳng chà chà chân xuống đất, trên mặt lại nặn ra bộ dạng quỷ quái "hạ mình dỗ dành ngươi", ho khan nói: "Ôi, thôi, ta nên giải thích vài câu vậy."

Trình Tiềm cười khẩy một tiếng, cắm nhẹ Sương Nhẫn xuống đất, rửa tai lắng nghe.

Nghiêm Tranh Minh gượng gạo làm ướt đôi môi khô khốc, kỳ thực trong lòng y biết rõ, tiền nhân hậu quả việc Thanh tâm đan khỉ gió kia nhìn qua là hiểu, căn bản chẳng có gì để giải thích, bất kể y nói gì, cơ bản đều là càng chùi càng đen.

Nghiêm chưởng môn á khẩu giây lát, rốt cuộc y quyết định bất cứ giá nào, từ bỏ thể diện, giơ tay chỉ Lý Quân, hùng hồn chối bay chối biến: "Chính là hắn thêm mắm dặm muối gây chia rẽ, tờ giấy kia chỉ bảo hắn phối cho ta mấy vị đan dược bình thường thôi! Lý Quân, tên khốn ngươi chỉ sợ thiên hạ không loạn chứ gì? Một ngày không đặt điều cho ta là không chịu nổi đúng không? Từ nhỏ đã tâm thuật bất chính, không tiến bộ chút nào!"

Chuyện chỉ hươu bảo ngựa đổi trắng thay đen kiểu này, Nghiêm Tranh Minh làm dễ như ăn cháo.

Chính y cũng sắp bị bản thân thuyết phục, ban đầu còn có chút ngoài mạnh trong yếu, chớp mắt đã biến thành lý lẽ hùng hồn, hơn nữa hùng hồn đến chân thành, giống như hết thảy thật sự là Lý Quân làm vậy.

Lý Quân từ trong động phủ bị kiếm tu đập nát thò cái đầu khổ đại cừu thâm ra, nghĩ thầm: "Bây giờ ta phản xuất môn phái còn kịp không?"

Nghiêm Tranh Minh lườm hắn một cái sắc như đao.

Lý Quân rụt cái cổ tóc gáy dựng thẳng, trái lương tâm mở miệng nói: "Đúng vậy đó! Tiểu Tiềm, đại sư huynh hỏi ta đều là thuốc tiêu chảy, phòng thủy thổ không hợp, không liên quan gì với Thanh tâm đan cả! Đều là ta... Ta ta ta nói bậy nói bạ, chẳng biết cái gì, đáng bị chưởng môn giết người diệt khẩu để chấn chỉnh môn quy... Ối!"

Một luồng chân nguyên sắc bén của Nghiêm Tranh Minh từ dưới đất cuốn tới, chính xác hất Lý Quân ngã lăn quay.

Trình Tiềm nghe thế càng nổi trận lôi đình, song trên mặt vẫn trầm tĩnh hờ hững, cảm thấy Nghiêm Tranh Minh chẳng những không định thành khẩn nhận sai, còn học được nói dối không chớp mắt.

Thật sự là chiều quá sinh hư rồi.

Thấy Trình Tiềm chẳng rằng chẳng nói quay người bỏ đi, Nghiêm Tranh Minh hoảng sợ gọi y lại: "Chờ đã, ngươi muốn đi đâu?"

Trình Tiềm đầu cũng chẳng thèm quay lại nói: "Khải bẩm chưởng môn sư huynh, ta muốn xuống núi du lịch một trăm năm."

Nghiêm Tranh Minh ngây ra, rốt cuộc cảm thấy việc này hỏng bét rồi.

Lý Quân và Thủy Khanh trốn đằng xa xem kịch vui đều đực mặt ra theo, Thủy Khanh rốt cuộc không đứng ngoài cuộc nữa, cùng bạch hạc xù lông sải cánh bay ra – tiểu sư huynh đi thật rồi, trên Phù Dao sơn sẽ không còn ai trấn đại yêu nghiệt chưởng môn kia nữa.

Thế chẳng phải là sinh linh đồ thán!

"Tiểu sư huynh đừng đi!" Thủy Khanh kêu to một tiếng, giọng thê lương khiến người nghe rơi lệ.

Nghiêm Tranh Minh hơi mấp máy môi, trong lòng trỗi lên một chút cảm khái – tiểu sư muội rốt cuộc không nuôi uổng, đừng thấy bình thường hết ăn lại nằm mà lầm, thời điểm mấu chốt lập trường vẫn rất vững.

Chỉ thấy Thủy Khanh dang hai cánh chặn trước mặt Trình Tiềm, vẻ mặt rưng rưng chực khóc: "Muốn đi thì dẫn cả muội đi với!"

Nghiêm Tranh Minh: "..."

Phù Dao phái quỷ tha ma bắt này từ trên xuống dưới chẳng có kẻ nào không ăn cây táo rào cây sung!

Đang lúc hỗn loạn, chỗ hậu sơn đột nhiên truyền đến một tiếng rít thê lương, mọi người đều sửng sốt, tức khắc không rảnh cãi nhau nữa.

Thân hình Trình Tiềm nhanh chóng lên xuống vài lần, chớp mắt đã tới đỉnh Phù Dao sơn, thấy sơn huyệt rung chuyển, hàn đàm vốn u tĩnh vì chấn động dữ dội mà trên mặt nổi lên một tầng sóng trắng.

Trình Tiềm thấp giọng hỏi: "Chuyện gì thế này?"

Nghiêm Tranh Minh lắng tai nghe một lát, trầm ngâm nói: "Hình như là Yêu cốc đã xảy ra chuyện gì... Kỳ lạ."

Chính lúc này, nước hàn đàm tách ra hai bên, Tử Bằng chân nhân dung mạo không hề thay đổi so với trăm năm trước đi lên, gà mái già này đôi mắt vẫn như liệp ưng, nhưng đã không còn tí tẹo sức uy hiếp nào với mấy người họ hiện giờ.

Nghiêm Tranh Minh từ trên cao nhìn xuống, chờ bà ta nói, gương mặt lạnh lùng không tìm chết cũng không thiếu tự trọng trông khá đáng sợ.

Không biết Tử Bằng có nhận ra thiếu niên trăm năm trước bị mình dùng một cọng lông gà đánh bay hay không, thần sắc phức tạp nhìn Thủy Khanh cách không xa, sau đó hơi cúi đầu khom lưng, làm một động tác cung kính thần phục, mở miệng nói: "Trong Yêu cốc gần đây có đại yêu phản loạn, yêu vương đã chết, không khỏi lắm chuyện, thỉnh chưởng môn tạm thời đóng cửa sơn huyệt."

Tin tức này tới đột nhiên song cũng không bất ngờ, các đời yêu vương thay đổi tất nhiên đi kèm đổ máu, giết đi mới thay – họ thậm chí không biết vị yêu vương lúc này chết còn là vị đương quyền năm đó khi cả bọn đến Quần Yêu cốc tìm Hàn Uyên hay không.

Nghiêm Tranh Minh hơi nhíu mày, khoanh tay đứng trên đỉnh núi, trầm giọng nói: "Đa tạ cho biết, nếu Yêu cốc có việc gì có thể giúp đỡ một phần, Tử Bằng chân nhân không cần khách khí, cứ việc mở miệng."

Lời này khá kiêu căng, ít nhiều có cảm giác không coi Quần Yêu cốc ra gì, song Tử Bằng lại biết y có khả năng như vậy.

Phù Dao phái thế hệ này, nhân đinh không hưng vượng lắm, thực lực lại mạnh hơn bao giờ hết, có kiếm tu kiếm thần vực, có nửa tiên thể trải qua thiên kiếp, có Thủy Khanh kế thừa yêu đan ba ngàn năm, một Cửu Liên Hoàn đạo không nên thân nhất cũng đã tu ra nguyên thần... Càng không cần nói tới đại ma đầu Hàn Uyên chấn nhiếp một phương hiện giờ đang ở Nam Cương xa xôi.

Tử Bằng chân nhân cảm xúc lẫn lộn nhìn Nghiêm Tranh Minh. Trong thâm sơn không biết năm tháng trôi qua và nhân sự biến thiên, trăm năm vội vã như một chớp mắt, năm đó Hàn Mộc Xuân dở người dở quỷ, dù nắm chưởng môn ấn cũng khó mà áp chế cả Phù Dao sơn, đành phải định ra quy củ không cho đệ tử đến hậu sơn, thậm chí thiên yêu giáng thế cũng là hồn phách quanh quẩn không đi của Bắc Minh quân ra mặt giải quyết.

Hiện giờ, bà ta chẳng qua bế quan một lần lâu dài, mà nhân gian đã thay đổi nhật nguyệt.

Người trước mắt kiêu căng cẩn trọng, toàn thân khí phái tông sư, không còn là đứa trẻ năm xưa bị mình hô tới quát lui, Tử Bằng chân nhân rốt cuộc chỉ cúi đầu vén vạt áo, nhẹ giọng nói: "Đa tạ chưởng môn."

Nói xong, thân hình bà ta chậm rãi chìm vào hàn đàm.

Phá ngang như vậy, Trình Tiềm tạm thời quên đi lửa giận khi nãy, hỏi: "Phong sơn chứ?"

Nghiêm Tranh Minh: "Thiết lập một cấm chế đơn giản là được rồi, ta gần đây không định ra ngoài, còn ai dám vượt qua sơn huyệt lỗ mãng hay sao?"

Nghe khẩu khí kiêu ngạo này, Trình Tiềm rốt cuộc nhớ họ còn giằng co chiến tranh lạnh, lập tức trợn mắt, chua ngoa gây hấn: "Đúng thế, chưởng môn sư huynh muốn uy phong bao nhiêu chả có."

Nghiêm Tranh Minh tức khắc phát hiện mình quá vênh váo, lòng đầy sợ hãi mà miệng còn làm bộ làm tịch chữa lại: "Không... không đúng, Phù Dao sơn hiện giờ mưa gió bấp bênh, rất không thái bình, đại kiếp nạn Yêu cốc lần trước đã mất một hồn sư tổ, sao ngươi có thể bỏ mặc môn phái vào lúc sống còn này!"

Trình Tiềm dửng dưng nhìn y, quay người đi.

Nghiêm Tranh Minh hớt hải đuổi theo: "Về Thanh An cư à? Vậy là đúng rồi, sư huynh còn hâm một bát trà mơ cho ngươi đấy... Về sau có chuyện gì từ từ nói, chậc, thật là chiều hư rồi... Tiểu Tiềm, ngươi đi chậm một chút cho ta!"

Lý Quân: "..."

Hắn mắng thầm vài câu, quay đầu nhìn Thủy Khanh, thấy nàng còn ngây người dòm dom lom hàn đàm phía sau núi, liền hô: "Tiểu sư muội, còn nhìn gì thế, đi thôi."

Thủy Khanh hơi nhíu mày, vẻ mặt trịnh trọng như đang đưa ra quyết sách trọng đại gì.

Lý Quân dừng chân: "Sao vậy?"

Thủy Khanh đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Nhị sư huynh, muội muốn đi Quần Yêu cốc."

Lý Quân ngẩn ra, tiên hạc cũng ngẩng đầu lên.

Thủy Khanh nói: "Muội là đại yêu đã kế thừa yêu đan, vì sao thời điểm Yêu cốc đại loạn phải đứng ngoài nhìn? Yêu tộc bọn muội có rất nhiều tộc nhân rất tốt, họ cứ cách một thời gian là đáng phải bị những đại yêu tranh đến tranh đi đó liên lụy sao? Còn có đám ô quy lão vương bát mở mồm là trời cao định trước, hở chút lại nói người ta là Tang Môn tinh... Muội không phải Tang Môn tinh, muội định cho bọn họ biết mặt!"

Lúc nói lời này, trên người nàng như bốc cháy, Lý Quân nhất thời không nói được gì.

Ba ngày sau, cả Phù Dao phái đều tụ lại ở hậu sơn, Thủy Khanh bị nhét đầy tay toàn các loại phù chú không rõ cách dùng, mỗi một loại đều có thể bán giá trên trời, Nghiêm Tranh Minh vừa sắp xếp lại giúp nàng vừa mắng: "Ta thấy ngươi quả thực ăn no rửng mỡ rồi, người đàng hoàng không làm, muốn đi làm thủ lĩnh loài chim... Ở bên ngoài bị đánh khóc, không được trở về mách đâu đấy!"

Thủy Khanh cả giận nói: "Muội muốn thành đại yêu quái yêu vương!"

Lý Quân thở dài: "Đại yêu quái chó má, muội từ nhỏ chưa từng rời khỏi mắt ta... Ôi, nhớ phải thông minh hơn, ở Yêu cốc không được thì báo danh hào đại sư huynh, người của Yêu cốc không dám tùy tiện đắc tội kiếm tu..."

Trình Tiềm vẫn nhíu mày chưa dãn ra, lúc này cắt ngang Lý Quân dông dài lải nhải: "Không thì ta đi một chuyến với muội vậy."

Thủy Khanh còn chưa kịp phản đối thì Nghiêm Tranh Minh đã thét lên: "Cái gì? Không được!"

Giây lát sau, y nghĩ một chút, lại nhượng bộ: "Ngươi đi ta cũng đi!"

Thủy Khanh: "..."

Mắt thấy nàng chuyến này lại phải biến thành dắt díu gia đình đi chơi, đằng xa đột nhiên bay tới một con quỷ diện điêu khổng lồ, nó toàn thân đen thui, ngông nghênh gào thét lao đến, chao liệng trên đỉnh núi giây lát rồi hạ xuống. Đại cầm này hơi kiêng dè nhìn đám Nghiêm Tranh Minh một cái, đậu ở mé kia hàn đàm, ma khí lành lạnh quanh thân làm nước hàn đàm cũng trở nên bất an.

Chỉ thấy quỷ diện điêu nọ thét dài một tiếng, bỗng nhiên dùng giọng Hàn Uyên phun ra tiếng người: "Nghe nói Quần Yêu cốc lại không an phận hả? Quỷ diện điêu này cho ngươi mượn, nếu phế vật ngươi không dẹp được lũ nghiệt súc đó, thì chết ở bên đó luôn khỏi cần về!"

Quỷ diện điêu nói xong lời chủ nhân lại khôi phục tiếng chim, thét to bay lên, kiêu căng đậu bên cạnh Thủy Khanh, hạ mình cúi đầu, miễn cưỡng cho nàng sờ cái đầu tôn quý một chút.

Thủy Khanh... Hàn Đàm dang đôi cánh khổng lồ như ráng hồng rợp trời ẩn ẩn lóe ánh lửa rừng rực, cứ thế mang theo quỷ diện điêu với các chủng các dạng phù chú phòng thân của ba vị sư huynh bước chân vào Yêu cốc.

"Ta đi chinh chiến thiên hạ!" Nàng không quay đầu lại, kéo theo gió rền vang đầy trời, như một vương giả non trẻ.

"Thiên hạ cái rắm, không phải chỉ một xó núi thôi sao." Chưởng môn sư huynh nói, "Ngày lễ ngày tết nhớ lăn về, đừng vất vưởng bên ngoài, nghe chưa? Bằng không ta đánh gãy cái chân chim của ngươi!"

Thủy Khanh loạng choạng, dúi đầu ngã xuống hàn đàm.

... Hành trình chinh chiến thiên hạ này, khởi bước bằng một cú chó cạp bùn thảm hại.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro