Lục Khởi Bạch & Cảnh Ninh 8
Lục Bắc Thâm châm một điếu thuốc, sau đó mới hỏi Lục Khởi Bạch có đồng ý không. Lục Khởi Bạch không nói gì, chỉ đẩy tập tài liệu trên bàn sang một bên, tiện tay đẩy cả chiếc gạt tàn ra trước mặt Lục Bắc Thâm.
“Không có việc không lên điện Tam Bảo”, câu nói này đặt vào người đột ngột xuất hiện – Lục Bắc Thâm là thích hợp nhất.
Cảnh Ninh đích thân bưng café vào. Trên khay có hai chiếc tách, một tách đặt trước mặt Lục Khởi Bạch, một tách đặt bên cạnh Lục Bắc Thâm. Cô tiện thể liếc nhìn Lục Khởi Bạch. Lục Khởi Bạch cũng trùng hợp ngước mắt nhìn cô. Trong đôi mắt cô, anh phát hiện được sự thận trọng và dè dặt.
Không sai, cô đang lo lắng.
Nếu không việc trà nước đâu phải việc một người ở vị trí như cô phải làm?
Trước khi ra khỏi cửa, Lục Bắc Thâm còn đặc biệt gọi Cảnh Ninh lại. Cảnh Ninh cung kính quay trở vào. Lục Bắc Thâm đặt tách trà xuống, mỉm cười: “Ai cũng bảo trợ lý Cảnh làm việc tỉ mỉ, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Cảnh Ninh không chưa từng tiếp xúc với anh ta, nói chi tới việc biết sợ thích café của anh ta. Vậy mà chỗ café anh ta vừa uống đều đúng theo sở thích. Chỉ trong một thời gian ngắn, Cảnh Ninh đã thăm dò được thói quen của anh ta, trong một chuyện đơn giản nhỏ nhặt như vậy cũng không qua quýt, quả thực là nhân tài.
Cảnh Ninh hiểu Lục Bắc Thâm muốn nói gì, bình thản đáp: “Lục phó tổng quá khen rồi, việc nhỏ thôi.”
“Không hổ danh là người từng được anh cả tôi hướng dẫn.” Lục Bắc Thâm bất ngờ nói một câu.
Lục Khởi Bạch ngồi phía sau bàn làm việc mặt hơi biến sắc.
Cảnh Ninh vẫn thản nhiên: “Người nhà họ Lục đều có ơn dìu dắt tôi.”
Lục Bắc Thâm nhìn cô bật cười: “Không kiêu căng không tự ti, rất tốt. Trợ lý Cảnh, có hứng thú muốn qua làm trợ lý đặc biệt cho tôi không?”
Cảnh Ninh lần này hơi bất ngờ, nhưng cũng bình tĩnh lại rất nhanh, mỉm cười: “Bên cạnh Lục phó tổng người tài chen chúc nhau, anh đùa rồi.”
“Cô ra ngoài đi.” Lục Khởi Bạch khẽ lên tiếng.
“Vâng.”
Sau khi Cảnh Ninh đi khỏi, Lục Bắc Thâm dựa hẳn người ra sau ghế, cười nhạt: “Cảnh Ninh này là một cô gái thú vị đấy. Cô ấy vào sinh ra tử với anh cả của em, coi như cũng có tình cảm với Skyline. Bây giờ em tiếp quản Skyline, về lý mà nói cô ấy nên về làm cho em mới phải.”
Lục Khởi Bạch không khách khí, ánh mắt sáng như đuốc: “Nghe nói chú đã đến núi Tây Nại, đi đi về về mà cũng không biết mệt. Chú tới đây không chỉ vì Cảnh Ninh đâu, phải không?”
Không vào phòng tiếp khách cũng không ngồi ở sofa nghỉ mà ngồi đối diện anh, càng giống một sự khiêu chiến.
“Dĩ nhiên không phải vì cô ấy. Chỉ là nhìn thấy một cô gái tốt như vậy, luôn không kìm được lòng muốn nói thêm về hiện trạng của cô ấy.” Lục Bắc Thâm không uống thêm café nữa, gạt tàn thuốc: “Anh cả của em, Lục Đông Thâm, đến bây giờ mất cả tiền lẫn quyền, đám dòm ngó lợi ích trong Hội đồng quản trị cũng chưa chắc sẽ niệm tình cũ. Công ty niêm yết, giây phút nhảy vào đầm cá sấu cũng có nghĩa là không còn tình người. Đương nhiên, việc vận hành công ty cũng không cần có tình người, chỉ có quy tắc và hiệu quả mới là động lực chính thúc đẩy công ty. Ai ai cũng nói anh cả em đã trở thành quân cờ phế để con cái họ Lục tranh giành chiếc ghế quyền lực, không còn khả năng trở lại như trước. Nói thật, em cũng đồng tình với điểm này, anh cả anh ấy…”
Nói tới đây, nụ cười của anh ta càng đậm hơn: “Quả thật chưa chắc còn khả năng phản kích ở bước đường cùng, đừng nghĩ là có Dương Viễn cố thủ ở đây. Hơn nữa…” Anh ta nhướng mắt nhìn Lục Khởi Bạch, cười khẩy: “Anh cũng sẽ không cho anh ấy cơ hội, phải không?”
Sắc mặt Lục Khởi Bạch chưa từng đổi sắc: “Lục Đông Thâm có thể trở về hay không, tôi không rõ. Cổ phiếu đóng băng, việc anh ta tự nhận lỗi rút lui cũng là quyết định Hội đồng quản trị đưa ra, thế nên, tôi không hiểu cậu đang nói gì.”
“Vậy em sẽ nói điểm mà anh hiểu vậy.” Lục Bắc Thâm nhàn nhã rít một hơi thuốc lá, khẽ phả ra: “Bây giờ, tình hình ngân hàng Quốc tế đang không ổn, việc làm ăn của anh họ cũng khó phải không. Tuy rằng bên ngoài nhìn thấy anh họ hoành tráng vẻ vang, trên thực tế sao em lại nghe nói cách đây không lâu anh họ phải đóng cửa không ít nhà xưởng nhỉ? Dự án công nghệ sinh học cứ lần lữa mãi, nguồn vốn lớn trên cao hình như cũng không bàn bạc thành công, một trong hai mẫu xe mới ra mắt của ngành sản xuất ô tô vừa bị thu hồi toàn thế giới vì chất lượng có vấn đề. Bất động sản thì càng không cần nói. Thị trường cổ phiếu biến động không ngừng. E là tiếp theo đây những dự án anh muốn đầu tư càng cần thận trọng hơn nữa.”
Lục Khởi Bạch cười khẩy: “Một đứa nghịch tử của nhà họ Lục như cậu có tư cách chỉ trỏ trước mặt tôi sao? Làm ăn có lên có xuống là việc quá đỗi bình thường. Sao hả, chút chuyện nhỏ này trở thành sóng to gió lớn trong mắt cậu sao? Lục Bắc Thâm, đừng nói là vì tôi khinh thường cậu, cậu thật sự không có tác phong của người làm kinh doanh.”
Câu nói này không thể khiến Lục Bắc Thâm kích động, ngược lại anh ta cười khẽ lắc đầu: “Anh họ à anh họ, câu nói này từ nhỏ tôi đã nghe quá nhiều rồi. Tôi hiểu rất rõ trong mắt người nhà họ Lục tôi có vai trò gì. Sinh ra trong Lục Môn, mấy người dĩ nhiên có cốt cách của người họ Lục, có niềm kiêu hãnh của nhà họ Lục. Nhưng anh đừng quên, cho dù anh có không muốn thừa nhận, bây giờ tôi cũng đang chân thực xuất hiện trước mặt anh, Hội đồng quản trị của Lục Môn cũng có một vị trí của tôi, đây chính là sự thật. Anh nghĩ đám già trong Hội đồng quản trị nhìn vào cốt cách và huyết thống à? Đừng ngu muội nữa, thứ họ cần chỉ là một người có thể kiếm tiền cho họ mà thôi.”
Lục Khởi Bạch khẽ nheo mắt lại, sắc mặt lạnh lùng.
“Cốt cách tôi không cần, nhưng tôi cũng chưa từng dùng mấy chiêu hủy hoại người khác trăm ngàn lần. Đứng trước lợi ích nhà họ Lục, tôi không đọ xem ai thâm độc hơn mà đọ xem ai tàn nhẫn hơn. Thế nên anh họ, xét về thủ đoạn tàn nhẫn, anh chưa chắc là đối thủ của tôi, dù anh có cử người đi đòi mạng anh cả tôi.”
Nói tới đây, anh ta cầm tách café lên uống một ngụm trước biểu cảm cứng đờ và lạnh lẽo của Lục Khởi Bạch, từ tốn nói tiếp: “Thế nên chủ đề lại được vòng lại. Một cô gái thông minh nhanh nhẹn như Cảnh Ninh, nên nhìn rõ tình hình và hướng đi tương lai của mình mới phải, vậy mà lại kiên quyết ở lại bên cạnh anh. Chỉ có thể nói, một cô gái dù có thông minh cách mấy cũng có những chấp niệm không thể hóa giải.”
Lục Khởi Bạch với lấy bao thuốc trên mặt bàn, lấy một điếu châm lên rồi ném lại bao thuốc xuống: “Lục Bắc Thâm, cậu nói thẳng vào chuyện chính đi.”
“Được.” Lục Bắc Thâm cũng không nhiều lời thừa thãi. Anh ta rút di động, tìm ra một đoạn clip, đẩy ra giữa bàn: “Xem đi.”
Lục Khởi Bạch hồ nghi, lát sau cầm di động lên, bấm mở clip.
Đoạn clip rất ngắn, chỉ khoảng ba bốn giây.
Là một người đàn ông bị đánh đến sưng mắt sưng mũi, có thể nhận ra người đó khá cao lớn vạm vỡ, nhưng đang thảm hại ngồi sụp trong góc tường. Hắn nói to về phía ống kính: “Không sai, chính tôi đã ngắt máy thở của Charles Ellison. Nhưng, nhưng mà… là Lục Khởi Bạch sai khiến tôi làm vậy.”
“Anh tên là gì?” Người hỏi trong clip giọng tàn độc.
“James…”
Đoạn clip đã hết, màn hình tối đen, phản chiếu gương mặt đờ ra của Lục Khởi Bạch.
“James, cái tên này anh họ không lạ chứ?” Lục Bắc Thâm phả ra một làn khói: “Tối đó chính hắn là người giả dạng bác sỹ đi vào phòng bệnh, ngắt ống thở của Charles Ellison, thủ đoạn dứt khoát nhanh nhẹn, không để lại dấu vết.
Lục Khởi Bạch đặt di động lên bàn, dựa người ra sau, đặt bàn tay kẹp điếu thuốc lên tay vịn của ghế, cười khẩy: “Chỉ dựa vào lời khai của một kẻ như vậy? Khiến cậu thất vọng rồi, tôi không quen ai là James cả.”
“Mượn dao giết người xong, bước tiếp theo phải làm chính là tiêu hủy chứng cứ.” Lục Bắc Thâm từ tốn tiếp lời: “James làm xong việc cho anh, không nhận được khoản tiền lớn như đã hứa, ngược lại đợi được sát thủ. Hắn trốn rất kỹ, muốn lôi hắn ra ngoài thật không dễ đang gì. Cũng may đã làm được, bằng không, kết cục của hắn cũng giống như hai người có ý đồ mưu sát Charles Ellison trước đó ở bãi trượt tuyết, phải không?”
“Cậu muốn dùng một đoạn clip như vậy để uy hiếp tôi?” Lục Khởi Bạch nực cười nhìn anh ta: “Lục Bắc Thâm, tôi thấy cậu không những không phải người làm ăn mà đến cả đầu óc cũng có vấn đề đấy.”
“Anh họ, anh có từng thuê James giết người hay không trong lòng anh hiểu rõ nhất.” Lục Bắc Thâm nhìn chằm chằm khuôn mặt anh: “James bây giờ chỉ hận không thể băm vằm xé xác anh, thế nên hắn tình nguyện ra tòa làm chứng vạch mặt tên hung thủ là anh.”
Câu nói này chưa thể khiến Lục Khởi Bạch biến sắc mặt. Ngược lại anh cười khẩy, dáng vẻ như đã tính toán từ trước: “Tôi cũng hoàn toàn có thể phản tố cậu vu oan giá họa.”
Điếu thuốc trong tay Lục Bắc Thâm đã cháy quá nửa, rất lâu không thấy anh ta hút tiếp. Nghe xong lời của Lục Khởi Bạch, anh ta gạt tàn thuốc, khẽ thở dài: “Phải, chỉ dựa vào một James muốn trị tội anh quá khó khăn. Nếu anh dám thuê người giết người thì dĩ nhiên phải xử lý sạch sẽ đường dây này. James coi như kà kẻ may mắn sống sót. Người liên lạc, thông tin liên lạc, cách thức liên lạc còn cả tài khoản… tất cả đều không tra ra được, ngay cả bản thân James trong tình trạng không có chứng cứ mạnh mẽ cũng khó bảo đảm có thể kiện anh ngồi tù.”
Lục Khởi Bạch nhìn Lục Bắc Thâm, nụ cười có phần khiêu khích.
Sự khiêu khích ấy có thể nhìn thấy rõ, nhưng Lục Bắc Thâm không quá để tâm. Anh ta rít một hơi thuóc, đám khói mơ hò bay ra làm mờ đi vẻ đắc thắng ánh lên trong đáy mắt giây lát, anh ta nói tiếp: “Thế nên tôi đang trăn trở, nhất định sẽ có kẽ hở. Anh làm nhiều việc như vậy, không thể chuyện nào cũng may mắn không để lại dấu vết. Cho dù anh làm hoàn toàn kín kẽ thì vẫn phải có điểm yếu chứ.”
Nói tới đây, Lục Bắc Thâm dừng lại, nụ cười nơi khóe mắt càng đậm thêm: “Thế nên, tôi đã nghĩ đến Cảnh Ninh.”
Nụ cười bên khóe môi Lục Khởi Bạch ngưng đọng trong chốc lát, trên điếu thuốc có một đoạn tàn nhỏ, không biết là vì sức nặng của đầu lọc hay vì ngón tay anh run rẩy, tóm lại, nó đã rơi xuống đất. Anh cũng không định hút nữa, đổ người dập tắt nó vào trong gạt tàn, lạnh lùng nói: “Lục Bắc Thâm, cậu đúng là một tên chó điên. Sau vu vạ tôi giết người không thành liền chuyển hướng định vu vạ Cảnh Ninh? Cậu mưu cùng kế cạn rồi à? Chỉ biết nhắm vào một cô gái mà ra tay?”
“Cảnh Ninh không phải một cô gái tầm thường. Lúc ở nghĩa trang tôi đã nói với anh rồi. Cô ấy là sai lầm của anh, thế nên cô ấy phải gánh tội thay anh. Có trách thì trách anh bảo vệ cô ấy chưa đủ tốt, cũng trách anh không biết giấu kín tình cảm của mình mà thôi.”
“Cậu định làm gì?” Lục Khởi Bạch nheo mắt lại cảnh giác.
“Cảnh Ninh là một tai mắt anh từng giữ bên cạnh Lục Đông Thâm phải không?” Lục Bắc Thâm nói thẳng vào chuyện chính: “Theo dõi hành tung, tiết lộ các kế sách quan trọng, ăn cắp các tài liệu thương mại. Còn nữa, việc Hạ Trú phải nuốt oan ức, cũng là do anh và Cảnh Ninh liên thủ phải không?”
Lục Khởi Bạch nhìn anh ta chằm chằm, mặt tối đi: “Cậu có…”
“Cần chứng cứ chứ gì?” Lục Bắc Thâm cười: “Chứng cứ của anh họ không dễ tìm nhưng của Cảnh Ninh thì chưa chắc đã không tìm được. Cô ấy là phụ nữ, có giỏi giang đến đâu thì cũng có lúc làm việc theo cảm tính. Việc làm gián điệp thương mại này tung ra ngoài không vẻ vang gì, tâm lý cô ấy không mạnh mẽ đến mức một chút sơ hở cũng không có. Nghĩ mà xem, giả sử Cảnh Ninh vào tù vì tội ăn cắp bí mật thương mại, khi ra tù cảnh ngộ của cô ấy sẽ ra sao? Anh họ cũng hoàn toàn có thể nuôi cô ấy ở nhà, cả đời không cần cô ấy ra ngoài kiếm tiền nữa. Có điều, phần đãi ngộ này trong mắt Cảnh Ninh chưa chắc đã là ân tình đâu nhỉ. Cô ấy sẽ chấp nhận ở bên cạnh một người đàn ông đã hại mình vào tù ra tội sao?”
Lục Khởi Bạch lặng lẽ cuộn chặt tay lại.
“Cái mũi của Hạ Trú chính là uy quyền của giới mùi hương. Lúc trước cô ấy vô duyên vô cớ chịu oan, đồng thời vạch mặt quan hệ giữa anh và Cảnh Ninh trước mặt mọi người. Muốn tìm ra sơ hở của Cảnh Ninh từ những tin tức và hành tung trước kia khó lắm sao?” Lục Bắc Thâm chậm rãi nói: “Tôi đúng là không tìm ra chứng cứ anh sai James giết người, cũng không thể ngang nhiên đổ tội danh đó lên đầu Cảnh Ninh. Nhưng tội phạm thương mại thì không khó định đoạt. Chỉ cần cảnh sát lập án điều tra, không bao lâu sau những chuyện Cảnh Ninh từng làm sẽ nổi lên mặt nước. Đương nhiên, anh có thể ngồi đó ngoảnh mặt làm ngơ, vì anh quả thực có thể khiến Cảnh Ninh gánh bom một mình.”
Sắc mặt Lục Khởi Bạch hoàn toàn lạnh hẳn xuống, anh nghiến răng: “Cậu định lợi dụng Cảnh Ninh để uy hiếp tôi?”
“Có phải uy hiếp hay không cần nhìn hai mặt.” Lục Bắc Thâm nhàn nhã. Tách café trước mặt đã nguội, anh ta cũng không buồn uống thêm mà đẩy qua một bên, chống hai khuỷu tay xuống mặt bàn, mười đầu ngón tay đan vào nhau: “Nếu anh họ không buồn quan tâm, không để ý tới sự sống chết của Cảnh Ninh thì chuyện này đâu gọi là uy hiếp. Trừ phi anh họ cảm thấy, có thể dùng nửa đời tù tội còn lại của mình để đổi lấy một cuộc sống bình yên cho Cảnh Ninh, bấy giờ uy hiếp mới thành lập.”
Lục Khởi Bạch cắn chặt răng, nghiến đến đau nhức.
“Cảnh Ninh là một cô gái tốt, cho dù bị anh lợi dụng cô ấy vẫn cam tâm tình nguyện ở bên cạnh anh.” Lục Bắc Thâm chép miệng mấy tiếng: “Chuyện tình cảm phải là người trong cuộc mới biết nóng lạnh thế nào. Tôi đang nghĩ, nếu đổi lại là cô ấy, e rằng đã sớm cứu anh khỏi khốn cùng như thiêu thân lao vào lửa rồi.”
Anh ta buông tay, dựa người ra sau ghế, nhìn thẳng vào đôi mắt Lục Khởi Bạch: “Không nhiều, tôi đã thu thập được ba phần tài liệu liên quan tới tội ăn cắp bí mật thương mại của Cảnh Ninh, nếu phán tù thì vẫn sẽ có ngày nhìn thấy ánh sáng, chỉ là nửa đời sau của cô ấy, danh tiếng không dễ nghe mà thôi.”
Lục Khởi Bạch nhìn Lục Bắc Thâm chằm chằm, ánh mắt tàn nhẫn và lạnh lùng như một con sói đã đi đến bước đường cùng, chỉ hận không thể nhào tới cắn chết đối phương, kéo đối phương cùng xuống địa ngục. Rất lâu sau, anh bật cười, nhưng nụ cười không chút ấm áp mà lạnh tới cực điểm: “Lục Bắc Thâm, cậu giỏi thật đấy. Đi được nước cờ này, thật sự khiến tôi khâm phục.”
“Nếu có thể, tôi thật sự không muốn lôi đàn bà phụ nữ vào bàn chuyện, nhưng hết cách rồi, có lúc muốn thắng đành phải bất chấp thủ đoạn.” Lục Bắc Thâm nhìn thẳng vào nụ cười khẩy ấy: “Tôi không cho anh quá nhiều thời gian để suy xét đâu. Bản lĩnh của anh họ tôi hiểu quá rõ, thế sự thay đổi thất thường, sự mạo hiểm này tôi không có nhiều thời gian chịu đựng. Còn một tiếng nữa là hết giờ làm việc, tôi sẽ ngồi đợi ở đây. Nếu không đợi được quyết định của anh họ, con đường lát nữa Cảnh Ninh đi sau khi tan làm sẽ không phải là đường về nhà đâu.”
Lục Khởi Bạch mím chặt môi.
Lục Bắc Thâm đặt một tay lên tách café, ngón cái vuốt nhẹ mép cốc, cười mà như không cười: “Đã định sẵn là một người phải xuống địa ngục, lúc trước sao còn kéo người ta theo?”
Một câu nói nhẹ nhàng nhưng như một lưỡi dao đâm thẳng vào trái tim Lục Khởi Bạch. Anh ngước mắt nhìn ra, đối diện chính là một bức tường kính khổng lồ, trên tường có ô cửa chớp không khép kín, thế nên có thể nhìn rõ tình hình bên ngoài.
Anh có thể nhìn thấy bóng Cảnh Ninh, cô đang bàn giao công việc với cô thư ký, bộ quần áo công sở mượt mà, dáng vẻ cô nghiêm túc lão luyện. Lục Khởi Bạch nhìn cô qua khe cửa chớp như vậy, bên tai là những lời cô từng gào khóc trong điên dại: Lục Khởi Bạch, vì sao anh phải dồn ép tôi như vậy? Anh muốn ép tôi chết sao?
Anh biết cô hận anh, nhưng giây phút cô lựa chọn ở lại bên cạnh anh, anh cũng từng có một suy nghĩ chớp nhoáng: Cô yêu anh.
Tình yêu là một thứ anh không xứng để sở hữu. Lục Bắc Thâm nói đúng, một khi có rồi sẽ phạm sai lầm, phạm sai lầm không thể sửa chữa, đến tận khi anh bị lôi xuống tận sâu vực tối, không còn cơ hội xoay chuyển. Anh nhớ có một đêm Cảnh Ninh uống say, nằm bò trong lòng anh và hỏi: Lục Khởi Bạch, anh có từng yêu tôi không?
Anh nhìn cô, những lời chôn sâu tận đáy lòng xoay chuyển mấy lần vẫn không nói ra được. Cô liền bật cười, nhìn anh lẩm bẩm: Anh đâu có yêu, nếu anh yêu tôi, sao nỡ chà đạp tôi như vậy chứ… Tôi chỉ là một chút ấm áp anh muốn ôm vào lòng, khi cần thiết, anh cũng sẵn sàng vứt bỏ mà thôi…
Lục Khởi Bạch bỗng nhiên bật cười, cười rất khó xử, cười đến lạnh lẽo. Anh thu lại ánh mắt, nhìn về phía Lục Bắc Thâm: “Hai người ở trên sân trượt tuyết là do cậu sai tới phải không?”
Không ai là kẻ ngốc cả, ai cũng là cao thủ trong ván cờ nào. Khi tới lúc ván cờ cần kết thúc, một vài chiêu thức cũng dần dần lộ diện sắc nét hơn.
Lục Bắc Thâm cũng cười, không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận. Anh ta nói: “Là vì anh quá sốt ruột. Khi Charles Ellison được đẩy ra khỏi phòng ICU, việc anh liên tục tới thăm nom, e là đã sớm có kế hoạch rồi phải không?”
Lục Khởi Bạch cười lạnh lùng: “Hay cho chiêu dụ địch vào hang.”
Bệnh tình của Charles Ellison, người nắm rõ nhất chính là Lục Bắc Thâm. Lúc đó người của anh ta bảo vệ vòng trong vòng người ba lớp, thậm chí ngay cả tin tức cũng không được phép tuồn ra ngoài. Đến tận khi Lục Bắc Thâm vờ như vô tình lại vờ như cố ý đề cập tới tình hình của Charles Ellison trước mặt anh, cho đến khi đám vệ sỹ kia lần lượt rời đi… Lục Khởi Bạch thừa nhận mình hơi hoang mang, tuy rằng Charles Ellison xảy ra tai nạn không phải do anh, nhưng anh cũng không muốn ông ta tỉnh lại. Trạng thái lý tưởng nhất chính là người thực vật, nhưng nếu thật sự có khả năng bình phục…
Tại anh xem thường tên con riêng Lục Bắc Thâm này! Anh nhớ lại trước kia có người từng nói Lục Bắc Thâm là một kẻ điên. Anh đã khinh địch. Bây giờ xem ra Lục Bắc Thâm quả thực bị điên. Vì chiến thắng, thủ đoạn nào cũng có thể bày ra.
“Tôi chỉ không muốn lãng phí thời gian.” Lục Bắc Thâm cười nhạt: “Khi tôi vừa mới vào Lục Môn đã từng nói với anh họ, tác phong làm việc của tôi khác với anh cả tôi. Những thủ đoạn anh ấy không thèm dùng chưa chắc tôi đã không muốn dùng.”
Lục Khởi Bạch bật cười, như vừa nghe một câu chuyện hài hước nhất từng biết. Anh cười rất lâu, sau đó nói với Lục Bắc Thâm: “Cậu thắng rồi, Lục Bắc Thâm, cậu thắng rồi.”
Anh thỏa hiệp.
Anh tin rằng tên điên này một khi đã nói thì chắc chắn có thể làm ra hành động hủy hoại Cảnh Ninh.
Anh ích kỷ cho rằng trên người này chỉ có một người được ức hiếp Cảnh Ninh, đó là anh. Ngoài anh ra, không ai có quyền này. Anh đã chú ý tới Cảnh Ninh từ khi nào? Bản thân Lục Khởi Bạch cũng không còn nhớ nữa, chỉ nhớ lần đầu tiên nhìn Cảnh Ninh, nụ cười nhẹ nhàng của cô vẫn còn nguyên sự trong sáng của một cô gái mới đi làm, anh chợt cảm thấy trái tim bỗng dưng được lấp đầy.
Nhưng anh lại sợ hãi nụ cười trên gương mặt cô. Một thứ quá đẹp đẽ, anh biết mình không thể sở hữu, thế nên anh ích kỷ ghìm giữ, chiếm đoạt biến thái, đồng thời trong lúc đó, mọi dấu vết và chứng cứ có thể gây bất lợi với cô đều được anh lần lượt xóa sạch.
Chỉ là anh đã bỏ quên Lục Bắc Thâm.
Lục Khởi Bạch anh chưa từng nghĩ mình là kẻ tử tế gì, nhưng cũng sẽ không hèn hạ tới mức giẫm lên tương lai nửa đời sau của một người con gái để giúp mình thành công.
Lục Bắc Thâm không quá ngạc nhiên vì quyết định của anh, chỉ mỉm cười: “Tốt.”
“Tiêu hủy những chứng cứ bất lợi với Cảnh Ninh. Tuy rằng tôi không cảm thấy thủ đoạn của cậu quang minh chính đại nhường nào, nhưng tôi nghĩ đã là con cái họ Lục thì không nên có tính lá mặt lá trái.”
“Yên tâm.” Lục Bắc Thâm hứa hẹn: “Từ đầu tới cuối tôi chỉ muốn đối phó với một mình anh mà thôi.”
“Tốt.” Lục Khởi Bạch hằn học bổ sung thêm: “Rất tốt.”
Khi Lục Bắc Thâm đứng dậy rời đi, Lục Khởi Bạch đã hỏi anh ta một câu thế này: “Vì sao cậu có thể quay về Lục Môn, cậu hiểu rất rõ. Lục Bắc Thâm, cậu chẳng qua chỉ là một quân cờ để Lục Đông Thâm mang ra làm loạn Lục Môn mà thôi, liều mạng như vậy có đáng không?”
Lục Bắc Thâm quay người lại nhìn anh: “Giữa cục diện hỗn loạn, ai chẳng nguy hiểm. Thế nên, liều mạng chưa chắc đã là vì kẻ khác. Ai là quân cờ của ai, thì phải xem người ngồi lên chiếc ghế quyền lực cuối cùng là ai.”
“Dã tâm của cậu không hề nhỏ.”
“Trong số các con của nhà họ Lục e là người không có dã tâm chỉ có Lục Bắc Thần và Lục Nam Thâm thôi. Dã tâm của tôi, tôi chưa bao giờ giấu giếm, về điểm này, Lục Đông Thâm hiểu rất rõ.” Lục Bắc Thâm thoải mái nhàn nhã, nhưng những lời nói ra thì thấm đẫm máu: “Thật ra lúc đầu anh đã sai lầm một bước. Hạ Trú là điểm yếu của Lục Đông Thâm, nếu anh nắm bắt được điểm yếu của anh ta, tôi tin rằng khi đó anh ta cũng sẽ đưa ra quyết định giống anh ngày hôm nay. Con cái họ Lục không ai thoát được lời nguyền chuyện tình cảm. Đáng tiếc, anh lại cho Lục Đông Thâm cơ hội để hít thở. Bây giờ anh rơi vào tình cảnh này, anh trách ai?”
“Thế nên, cậu thật sự nghĩ rằng Lục Đông Thâm không thể quay về nữa sao?” Lục Khởi Bạch cười khẩy hỏi anh ta.
“Phải xem anh ta…” Lục Bắc Thâm khẽ thở dài: “Còn thời gian quay về không đã.”
Ra khỏi phòng làm việc, Lục Bắc Thâm giáp mặt Cảnh Ninh. Chẳng hiểu sao một dự cảm chẳng lành dâng lên rất mạnh mẽ trong lòng Cảnh Ninh. Nhưng nụ cười trên khuôn mặt Lục Bắc Thâm lại cực kỳ vô hại.
Lục Bắc Thâm không nói gì với cô, chỉ cười nhẹ nhàng. Sau khi anh ta đi khỏi, Cảnh Ninh vô thức nhìn qua cánh cửa chớp. Cô nhìn thấy Lục Khởi Bạch, anh cũng đang nhìn cô. Giây phút bốn mắt chạm nhau, Cảnh Ninh bỗng có một cảm giác: Hình như có thứ gì đó đã đi tới cuối con đường…
Trong thang máy, Lục Bắc Thâm ấn nút, cửa thang máy đóng lại, phản chiếu gương mặt có phần nhợt nhạt của anh.
Anh hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng thở ra, trong lòng không kiềm chế được cơn sóng đang cuộn dâng: Lăng Song… Lăng Song, còn một bước nữa thôi. Đợi anh, anh sẽ cho em một cuộc sống tốt nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro