Chương 1: TÌNH CỜ GẶP GỠ

Tâm trạng tôi dạo này rất kém. Sáng nay, thay vì đi học, tôi gửi cho thầy một cái mail xin nộp bài trễ, rồi đi thẳng sang rạp chiếu phim, mua vé xem bộ phim có cái poster đẹp nhất. Đến giờ chiếu phim, tôi không tài nào tập trung xem phim được. Ngồi trước tôi là hai bạn trẻ rất ồn ào. Phim vừa bắt đầu, bạn nữ liên tục hỏi mấy câu vớ vẩn đại loại như: "Anh ơi, nhỏ đó bị sao vậy? Sao không chạy đi?". Bạn nam rất nhiệt tình trả lời. Tôi ngồi xem phim mà có cảm giác mình được nghe thuyết minh trực tiếp bằng tiếng Việt. Những câu hỏi tại sao tại sao cứ tuôn ra và luôn luôn có câu trả lời ( dù rất không cần thiết ). Đến câu hỏi "Tại sao" lần thứ 10 thì tôi hết chịu nổi, tôi nghĩ rằng tôi sẽ phải nói với cô bạn đó rằng muốn biết tại sao thì im lặng coi cho hết phim là biết.
- Muốn biết tại sao thì im lặng coi cho hết phim là biết.
Cặp đôi bên dưới ngạc nhiên quay lại phía sau. Nhưng tôi thề là không phải tôi nói, tôi chỉ muốn vỗ tay khen người ngồi kế bên đã nói ra chính xác những gì tôi đang nghĩ. Cặp đôi kia sau khi bị nhắc khéo thì im lặng được vài giây, rồi bạn nữ kia hình như không phục, lại tiếp tục hỏi: "Nhưng mà em xem không hiểu". Tôi cáu tiết thầm nghĩ nếu thế thì ngủ đi, chờ tới lúc ra khỏi rạp rồi về nhà đọc review là được. Bên cạnh tôi, người kia tiếp tục thuyết trình ý nghĩ của tôi:
- Vậy ngủ đi, chờ tới lúc ra khỏi rạp, về nhà đọc review là hiểu.
Lần này thủ cặp đôi đó im lặng hẳn. Tôi cảm thấy cuộc sống thật vô cùng kì diệu. Trong rạp chiếu phim nhỏ bé này vẫn còn người nghĩ giống như tôi. Tôi đưa mắt liề người ngồi cạnh. Là một bạn nữ, mặc áo sơ mi, tóc buộc cao, trên cổ có đeo một cái chuông nhỏ. Tôi ngồi thêm một lát nữa rồi quyết định nói một câu làn quen, nhưng nói nhỏ thôi, phòng khi người ta chuyên tâm xem phim, không thích nói chuyện.
- Phim này không hay như mình nghĩ
- Ừm, hơi hối hận rồi. - Bạn ấy trả lời ngay lập tức
- Mình chọn vì poster đẹp
- Mình cũng vậy.
Chúng tôi im lặng một lát rồi cùng đồng thanh:
- Ra ngoài không?
Trong ánh sáng yếu ớt của rạp chiếu phim, tôi thấy bạn ấy mìm cười. Thế là chúng tôi bỏ ra ngoài, bất chấp bộ phim chỉ mới chiếu đến phân nửa.
- Bạn có biết gần đây có quán nào vừa đọc sách vừa uống cà phê được không?
- Có. Mình cũng đang đến đó đây, đi chung không?
- OK. Mình chờ bạn ngoài cổng nhé.
   Khi chúng tôi ra ngoài, trời bắt đầu mưa lâm râm. Cái chuông nhỏ của bạn ấy rep lên theo từng nhịp chân. Bạn ấy không xưng tên, nên tôi gọi bạn ấy bằng tên của cơn mưa đã đến vào ngày chúng tôi găph nhau: Vũ
Mãi sau này tôi vẫn nghĩ, có lẽ ông trời thật sự có mắt, đã gửi Vũ đến cho tôi vào khoảng thời gian u ám nhất của cuộc đời. Chúng tôi không xin số điện thoại cũng như facebook, nhưng vẫn có duyên với nhau một cách kì lạ. Một tuần sau lần găph đầu tiên, tôi gặp lại Vũ trên xe bus. Cô bạn đeo tai nghe, mắt nhắm hờ, đầu ngả ra sau lưng ghế. Tôi đến ngồi cạnh Vũ, bạn ấy mở mắt ra trông thấy tôi thì khẽ reo lên:
- A! Là bạn hôm trước
- Tụi mình hay gặp nhau nhỉ?
- Công nhận
Rồi chúng tôi bắt đầu nói chuyện rôm rả, quên cả trời đất. Rất rất nhiều chuyện bạn ấy luôn nói trùng khớp với suy nghĩ của tôi, chỉ cần tioi nói một nửa câu, bạn ấy sẽ tự động nói nốt phần còn lại. Tôi hỏi có phải Vũ thích đeo chuông là vì thích Doraemon không, bạn ấy cười bảo với tôi rằng tôi là người đầu tiên nhìn một lần mà đoán được sở thích của bạn ấy. Chúng tôi có nhiều sở thích khá giống nhau. Vũ thích mặc áo sơ mi trắng, tôi cũng vậy. Vũ thích ngâm chân trong nước biển vào những ngày nắng, tôi cũng vậy. Vũ nói rằng thỉnh thoảng bạn ấy cảm thấy lạ lõng lắm, giống như không biết mình đang về đâu, tôi cũng vậy.
- Nghe đồn kiếp trước ngoái nhìn nhau năm trăm lần, kiếp này mới được một lần tương ngộ. - Vũ nói
- Thế chắc hẳn kiếp trước chúng ta đã ngoái nhìn nhau tới mức sái cổ. - Tôi tủm tỉm
Vũ bật cười, chuông nhỏ kêu leng keng leng keng:
- Quá trạm dừng của tớ rồi. Quá trạm của cậu luôn rồi phải không?
- Ừm. Gần bến có một tiệm ăn ngon lắm.
- Ngon lắm hả?
- Đảm bảo. Có điều đi luôn là không bắt được xe về nhà nữa đâu.
- Không sao
- Không về kịp nhà nữa đấy.
- Tớ biết một gầm cầu kín gió lắm.
Vũ nhe răng cười, tôi cũng cười, vì tôi không những biết một gầm cầu kín gió, mà còn biết một quán cà phê mở suốt đêm nữa. Bọn tôi cùng đi bộ đến quán ăn đó. Vũ gọi một phần cơm gà. Y như tôi đoán, bạn ấy có thói quen ăn giống tôi, ăn hết canh trước, rồi sau đó ăn cơm. Vũ tấm tắc khen cơm ngon, có thể là ngon nhất trong những quán mà bạn ấy từng ăn, chỉ thua cơm mẹ nấu. Rồi chúng tôi bàn về những món ngon trong thành phố. Chúng tôi đã từng check-in hết 20 địa điểm ăn uống nổi tiếng trong thành phố và chia sẻ với nhau những điểm đặc sắc ở các quán ăn. Vũ cũng muốn đi ăn đi chơi cùng tôi, vì tôi là chàng trai duy nhất thấy bạn ấy gặm đùi gà tèm lem mỡ mà không nhăn mặt. Rốt cuộc, tối đó không đứa nào phải ngủ gầm cầu, vì chúng tôi đều còn thừa tiền đi xe ôm về nhà. Trước khi tạm biệt nhau, bọn tôi không hề xin số điện thoại của nhau nhưng tôi nghĩ chắc chắn chúng tôi sẽ còn găph lại nhau. Cũng bởi vì tôi bắt đầu nghĩ, sự xuất hiện của Vũ không còn chỉ là tình cờ. Hơi sến một chút, tôi nghĩ đó là định mệnh. Tôi nghĩ việc tôi gặp cô gái đáng yêu có cái chuông trên cổ, sẵn sàng cùng tôi làm mọi trò điên khùng, hiểu tôi hơn bất kì người bạn nào, chính là định mệnh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro