vi. LucaNamir (ver Hy Lạp) : Siren & Scylla

[LƯU Ý]
- Không xúc phạm lịch sử hay thần thoại
- Truyện chỉ với mục đích giải trí
- Chỉ bám theo cốt truyện của thần thoại, không có ý sửa nó !!
- Lấy cảm hứng từ thần thoại của Odysseus, từ list nhạc Epic : the muscial. Và một số cảm hứng từ các animation Epic : the musical khác.
- Lấy cảm hứng bối cảnh từ của Trường ca Achilles
- Namir không đến từ Ai Cập, Luca không đến từ Úc, trong Au này họ là người Hy Lạp và người Troy cổ đại.
-Truyện được viết theo góc nhìn của một người Troy nên sẽ có một số cảm xúc suy nghĩ khác với mong muốn của các bạn.
- Sau tất cả, đây chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng !!! Chỉ phục vụ cho cơn đam mê thần thoại, lụy nhạc và sách cùng với thèm cơm từ otp thôi!!

————————————————————

Au chiến binh x nô lệ (Vũ công)

Có cp khác !

.

Khi Namir mở mắt ra, trời đã sáng.

Ánh mặt trời chiếu xuống mặt biển xanh biếc, phản chiếu thành những vệt sáng lấp lánh. Gió vẫn thổi đủ mạnh để cánh buồm căng phồng, đẩy họ đi về phía trước.

Có một tấm chăn mỏng phủ trên người Namir.
Anh chớp mắt, rồi lười biếng ngồi dậy. Hasuichi vẫn ở đó, y ngồi trên mạn thuyền, mắt nhìn xa xăm về đường chân trời. Không cần hỏi cũng biết, đêm qua y không ngủ.

Namir khẽ nghiêng đầu, nhìn người bạn đồng hành của mình một lúc rồi chậm rãi cất tiếng:

"Ai đang chờ ngươi ở quê nhà vậy ?"

Hasuichi thoáng giật mình, như không ngờ Namir sẽ hỏi điều đó nhưng rồi, gương mặt y dịu lại.

Một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi Hasuichi.

"... chỉ là một người rất nhút nhát thôi."

Chỉ một vài từ đơn giản nhưng trong đôi mắt y, ánh sáng lấp lánh như những con sóng dưới ánh mặt trời.

Namir không bỏ lỡ khoảnh khắc đó. Anh chống tay lên đầu gối, khẽ nhướng mày.

"Người này rất quan trọng ?"

Hasuichi bật cười, nụ cười của y nhẹ nhàng như gió biển.

"Rất quan trọng."

Namir không hỏi thêm. Không cần thiết nữa.
Anh nhìn gió thổi căng cánh buồm, nhìn đôi mắt Hasuichi sáng lên khi nghĩ về người kia, rồi chỉ cười khẽ, kéo tấm chăn mỏng hơn vào người.

"Vậy thì tốt."

Anh nói, giọng nhẹ như sóng biển.

Mặt trời dần lên cao. Chuyến hành trình của họ vẫn chưa đến hồi kết nhưng ít nhất, nó vẫn đang tiếp tục.

Tuy vậy đêm đó thì có vẻ không được suôn sẻ vậy
Biển động dữ dội.

Gió rít lên, xoáy mạnh vào cánh buồm như muốn xé nó thành từng mảnh. Con thuyền nhỏ bị cuốn vào những con sóng hung bạo, chao đảo dữ dội trên dòng nước xiết. Hasuichi và Namir phải dùng hết sức để giữ chặt cột buồm, cố gắng không để gió cuốn mất quyền kiểm soát.

Bầu trời cũng u ám hơn, những đám mây dày đặc tụ lại che khuất ánh mặt trời, biến khung cảnh trước mặt họ thành một vùng xám mờ mịt. Cảm giác nặng nề len lỏi vào lồng ngực, như thể có điều gì đó không ổn đang đến gần.

Namir nghiến răng, cố gắng bám chắc vào sợi dây căng buồm. Anh biết họ đang ở đâu—gần eo biển Messina, vùng biển đầy hiểm nguy nơi những con quái vật trong truyền thuyết cư ngụ. Scylla và Charybdis, hai cơn ác mộng của bất kỳ con thuyền nào đi qua.

Nhưng có hay không có quái vật, Namir cũng chẳng cần biết.

Thứ duy nhất anh nhận ra lúc này là con thuyền của họ đang bị cuốn vào một nơi nguy hiểm hơn rất nhiều.

Một làn sương dày đặc đột ngột xuất hiện, lan ra như một bức màn mờ ảo phủ lên mặt biển. Gió vẫn còn đó nhưng con thuyền bỗng nhiên trôi đi một cách kỳ lạ—êm ru, nhẹ nhàng, không còn bị sóng đánh mạnh như trước.

Hasuichi đứng gần cột buồm, mắt căng thẳng nhìn về phía trước.

Namir lặng lẽ lùi lại, đứng sát hơn bên mạn thuyền. Giác quan của anh mách bảo có điều gì đó không ổn, rất không ổn.

Họ không còn thấy rõ xung quanh nữa.

Chỉ có màn sương trắng xóa và mặt biển tĩnh lặng đến bất thường.

"Giữ chặt lấy thuyền"

Hasuichi nói khẽ, giọng nghiêm trọng.

Namir gật đầu. Anh không nhìn về phía trước như Hasuichi, mà quay lại phía sau, căng mắt quan sát làn nước phía mạn thuyền. Không khí đặc quánh, giống như đang chờ đợi thứ gì đó xuất hiện.

Và rồi... có thứ gì đó thực sự trồi lên khỏi mặt nước.

Namir nheo mắt, cố nhìn rõ hơn qua lớp sương mờ.

Một hình bóng—một người.

Anh chớp mắt, tim lỡ mất một nhịp.

Là Luca.

Hơi thở của Namir nghẹn lại trong cổ họng.

Trên mặt nước, Luca mỉm cười với anh, dáng vẻ vẫn quen thuộc như ngày nào. Cậu đứng đó, lạnh lặn, mái tóc vàng kim rối nhẹ trong làn gió biển, đôi mắt cam vẫn rực rỡ như ngọn lửa. Chiếc chiton trắng cùng áo chlamys phủ lên đôi vai rộng, tôn lên dáng vẻ uy nghiêm của một người lính Hy Lạp.

Namir cứng đờ.

Hơi thở của anh trở nên gấp gáp mà chính anh cũng không nhận ra. Luca... Luca đang đứng trước mặt anh.

Không phải là một giấc mơ.

Không phải là ký ức vụn vỡ.

Luca thực sự ở đó.

Cậu vẫn đang mỉm cười, nụ cười quen thuộc nhưng mang theo một điều gì đó khó tả—vừa dịu dàng, vừa có chút gì đó nghịch ngợm như cách Luca vẫn thường làm.

Tim Namir đập thình thịch.

Anh nhìn cậu, môi khẽ run rẩy. Một cái tên bật ra khỏi miệng mà anh không kiểm soát được.

"...Luca..."

Cậu ta vẫn nhìn anh, bước từng bước trên mặt nước như thể đó chỉ là một nền đất vững chắc. Làn nước không hề xao động dưới chân Luca.
Namir không nhận ra điều đó.

Anh chỉ nhìn thẳng vào đôi mắt cam kia, vào hình bóng cậu ta đang vươn tay về phía mình.

"Namir"

Luca gọi anh, giọng trầm ấm, mang theo một sự dịu dàng đến đáng sợ.

Bàn tay Luca chạm vào mạn thuyền.

Nụ cười của cậu vẫn như cũ nhưng ánh mắt lại có một thứ gì đó sâu thẳm—một lời mời gọi, một sự cuốn hút không thể cưỡng lại.

"Cậu nhớ tôi, phải không ?"

Cậu ta thì thầm, ngón tay vươn ra chạm nhẹ vào má Namir.

Hơi lạnh từ đầu ngón tay chạm vào da thịt anh, nó khiến Namir rùng mình nhưng cái chạm ấy cũng rất quen thuộc, như thể anh đã cảm nhận nó hàng trăm lần trước đây.

Namir lặng đi.

Anh biết điều này không đúng.

Có gì đó sai.

Nhưng... nhưng làm sao anh có thể từ chối giọng nói này? Ánh mắt này ? Cảm giác này ?

Luca lại tiến gần hơn, ngón tay lướt dọc má anh một cách dịu dàng.

"Xuống đây đi."

Namir mở miệng nhưng không thể nói ra lời nào.

"Chúng ta sẽ lại ở bên nhau"

Luca tiếp tục, giọng cậu nhỏ nhẹ như một cơn gió lướt qua.

Bàn tay cậu ta vươn ra sau gáy Namir như muốn kéo anh vào gần hơn.

Chỉ cần một chút nữa thôi—

Rồi cả hai sắp môi sắp chạm môi một lần nữa, như lần cuối cùng.

Phía sau Namir, một mũi tên nhắm thẳng đến anh, đầy sắc bén.

Vài phút trước, dưới lớp sương mù dày đặc phủ xuống eo biển, Hasuichi và Namir vẫn đứng sát bên nhau, căng thẳng nhìn ra mặt nước tĩnh lặng bất thường. Cảm giác kỳ lạ len lỏi qua từng hơi thở như thể có thứ gì đó vô hình đang quan sát họ, ẩn mình sau làn nước đen sâu thẳm.

Hasuichi siết chặt cây cung trong tay, mắt quét qua mặt biển. Rồi đột nhiên, y cứng đờ. Một dáng hình lạ mà quen xuất hiện phía sau một tảng đá lớn nhô lên khỏi mặt nước. Chỉ lộ nửa thân trên, người kia thập thò sau phiến đá, như thể ngập ngừng, như thể không dám tiến lại gần. Nhưng dù chỉ một thoáng, Hasuichi vẫn nhận ra ngay—mái tóc xoăn nhẹ màu vàng ấy, đôi mắt tím trông có phần ngái ngủ, bộ chiton mềm mại phủ lên bờ vai mảnh và chiếc khăn quàng màu kem từng quen thuộc đến đau lòng.

Albie.

Hasuichi thấy tai mình ù đi, không gian xung quanh như thu hẹp lại chỉ còn hình ảnh người trước mặt. Mọi thứ trở nên mơ hồ, chỉ có bóng dáng Albie là rõ ràng đến tàn nhẫn. Y run rẩy, ngón tay vô thức siết lấy thân cung đến mức trắng bệch nhưng lại không nhận ra lực đạo yếu dần, lỏng dần.

Albie nhìn y, cất giọng—giọng nói nhẹ nhàng, ngái ngủ như những lần trước đây nhưng lần này phảng phất chút giận dỗi, chút trách cứ.

"Hasuichi... sao lâu quá vậy ? Sao ngươi mãi chẳng về thế ?"

Hasuichi mở to mắt, hơi thở đứt đoạn, từng câu từng chữ của Albie như nhát dao cắt vào trái tim y. Cảm giác tội lỗi trào lên mạnh mẽ, nhấn chìm lý trí vốn luôn sắc bén. Cơ thể y chao đảo theo từng con sóng nhỏ đập vào mạn thuyền.

Albie đang trách y. Trách y bỏ mặc nó ở lại Skyros. Trách y để nó cô độc một mình suốt bao năm qua.

Lồng ngực Hasuichi đau nhói, y run rẩy, bước về phía trước thuyền, từng bước một như bị kéo về phía Albie bởi sợi dây vô hình của ký ức, Albie cũng tiến lại gần, đặt tay lên thành tàu.

Hasuichi chậm rãi hạ tay xuống, muốn chạm vào nó, ngón tay y run lên khi đầu ngón tay suýt nữa chạm được vào làn da lạnh của người y yêu.

Albie mỉm cười, dịu dàng mà xa cách. Bàn tay nó lướt nhẹ qua tay Hasuichi, khẽ khàng như làn nước biển. Giọng nó thấp xuống, gần như thì thầm.

"Hasuichi, ngươi nhớ ta lắm đúng không ?"

Nước mắt chực trào trên khóe mi, Hasuichi gật đầu. Dù chẳng thể nói nên lời nhưng y chưa bao giờ phủ nhận điều đó. Chưa bao giờ quên. Chưa bao giờ thôi nhớ đến nó.

"Vậy tại sao không về ? Sao lại bỏ ta lại một mình ? Sao không đến bên ta, Hasuichi ?"

Giọng nói như một lời van nài, như một tiếng thở dài u uất, len lỏi vào tâm trí y. Hasuichi muốn trả lời, muốn giải thích nhưng tất cả những gì y làm được chỉ là đứng đó, ngỡ ngàng và bất lực.

Albie nhẹ nhàng nghiêng đầu, vẫn mỉm cười dịu dàng như trước. Nó vươn tay chạm lên bàn tay Hasuichi, kéo y về phía trước thêm chút nữa.

"Xuống đây với ta đi, hãy để ta ôm ngươi một chút thôi rồi... Chúng ta sẽ không xa nhau nữa."

Giọng nói như một lời ru ngọt ngào và đầy mê hoặc, Hasuichi khẽ rùng mình, mắt y nhòe đi vì hơi nước và nước mắt nhưng trái tim y vẫn còn đập, vẫn còn cảm nhận được sự sai lệch, dù chỉ một chút.

Hơi thở Hasuichi dồn dập, từng nhịp run rẩy không kiểm soát. Bàn tay y gần như đã đặt lên tay Albie, những ngón tay lạnh buốt chạm vào làn da tái nhợt của nó. Khoảnh khắc đó, y cảm nhận rõ ràng—một sự lạ lẫm, một thứ không thuộc về ký ức y từng có.

Albie trước kia có móng tay dài như thế này sao ? Có dáng vẻ đầy sức sống như thế này sao ? Có thể nào nó vẫn luôn ở đây, ngày ngày đợi y trong bất lực ?

"Hasuichi..."

Giọng Albie mềm như sóng biển vỗ về.

"Mau xuống đây đi. Ở đây... sẽ không có gì chia cắt chúng ta nữa."

Đôi mắt tím của nó phản chiếu ánh trăng, lấp lánh như có màn sương mỏng phủ lấy. Mái tóc vàng rối nhẹ bồng bềnh theo từng con sóng, từng lọn tóc vương vất trên mặt nước. Hasuichi nghẹn lại, từng dòng ký ức cuộn trào, kéo y chìm sâu vào nỗi đau tưởng chừng đã ngủ yên.

Y khẽ gọi:

"Albie..."

Nó mỉm cười, nụ cười vẫn y như thế, dịu dàng và quen thuộc nhưng trong một thoáng, có gì đó vụt qua trong đáy mắt nó—một tia sắc bén, một cơn sóng ngầm không tên.

Hasuichi chợt cảm thấy lạnh sống lưng.

Lý trí y gào thét.

Albie của y không bao giờ nói những lời như thế. Không bao giờ cất giọng ngọt ngào như vậy để dụ dỗ y, không bao giờ.

Cảm giác dịu dàng kia là giả dối.

Cảm giác mong manh kia là giả dối.

Cảm giác yêu thương kia... cũng là giả dối.

Bàn tay Hasuichi siết chặt, ánh mắt y dần trầm xuống. Y biết mình đã sai lầm trong một thoáng.

"Ta hiểu Albie hơn bất cứ ai."

Hasuichi đột nhiên giơ tay, ôm lấy nó vào lòng. Cả cơ thể Albie cứng lại, dường như bất ngờ vì hành động ấy nhưng rồi, nó khẽ mỉm cười, hai tay vòng lên vai Hasuichi, hơi thở phả nhẹ vào cổ y.

Dưới làn nước, chiếc đuôi cá chuẩn bị quẫy mạnh để kéo Hasuichi xuống biển.

Ngay khoảnh khắc đó—

"Phập!"

Mũi dao găm sắc nhọn cắm phập vào lưng Albie.
Một tiếng rít nhỏ vang lên. Đôi mắt tím của nó mở to, kinh ngạc tột độ. Mái tóc vàng rũ xuống, che đi một phần khuôn mặt vốn dịu dàng.

Hasuichi giữ nguyên lưỡi dao trong tay, gương mặt y không còn run rẩy nữa. Đáy mắt y tối sầm lại, tàn nhẫn mà lạnh lẽo.

"Mày không phải Albie."

Albie—hoặc thứ đang đội lốt nó—run lên từng đợt, đôi tay bấu lấy vai Hasuichi như muốn bám víu nhưng sức lực dần tan biến.

Nó không thể thốt ra lời nào nữa.

Hasuichi đẩy nó xuống biển.

Tiếng cơ thể rơi xuống nước vang lên trong màn đêm tĩnh mịch. Một vòng xoáy nhỏ lan ra, rồi tan biến. Không còn dấu vết gì cả.

Hasuichi lặng lẽ đứng đó, bàn tay vẫn nắm chặt chuôi dao, hơi thở nặng nề. Trái tim y quặn thắt nhưng y biết mình không thể để bản thân bị lừa dối.

Không một ai có thể giả làm Albie mà đánh lừa y.

Không một ai.

Nhưng y không có thời gian để suy nghĩ nhiều hơn. Một âm thanh khe khẽ vang lên bên tai. Hasuichi quay phắt lại—và thấy Namir.

Cả người anh cứng đờ. Một Siren khác đang quấn lấy hắn, cơ thể đen đúa, gớm ghiếc với từng chiếc vảy trên cơ thể chúng. Ngay cả mái tóc dài cũng dính đầy vảy cá, xương xẩu trên gương mặt chúng xương xẩu nhọn, lòi ra đầy tởm lợm.

Gương mặt của Siren không đẹp, những lớp răng nhọn hoắt há ra như chực chờ cắn vào gương mặt xinh xắn của Namir. Đôi bàn tay thon dài, sần sùi cùng lớp mang đen đúa mơn trớn trên vai và cổ Namir, móng tay đen nhọn khẽ lướt qua làn da anh. Đôi môi nó nhếch lên, ánh mắt ướt át trắng dã như phủ sương.

Namir cắn môi, dường như không thể nhúc nhích.

Hasuichi không suy nghĩ thêm.

Y giương cung về phía đó, cánh tay y vững vàng hơn bao giờ hết.

Mũi tên xé gió, lao thẳng về phía con Siren đang bấu lấy Namir.

Phập!

Mũi tên ghim thẳng vào vai con Siren đóng giả Luca.

Tiếng hét chói tai vang lên, khiến cả không gian như vỡ vụn. Máu văng lên gương mặt Namir, nóng hổi, loang lổ trên thành tàu và hòa vào biển đen. Cơ thể Luca giật mạnh, đôi mắt cậu ta trừng lớn, nụ cười dịu dàng vỡ nát trong thoáng chốc.
Rồi cậu ta rút lui, Luca—hay thứ gì đó mang hình hài của Luca—chìm xuống biển, biến mất trong làn nước tối.

Namir cũng nhờ thế mà choàng tỉnh, anh thở hổn hển, toàn thân run rẩy rồi một bàn tay túm lấy vai anh, kéo anh giật lùi về sau.

Hasuichi vẫn đang giữ cây cung trong tay, ánh mắt sắc lạnh đầy cảnh giác.

"Đừng tin chúng."

Giọng y dứt khoát, có chút khàn đi vì căng thẳng.

"Chúng là Siren không phải người ngươi yêu
đâu."

Không phải Luca.

Namir vẫn chưa kịp thở đều lại,  anh nhìn xuống mặt biển, nơi mà cái đó vừa biến mất. Sóng vỗ nhẹ, như thể chưa từng có gì xảy ra.

Nhưng cảm giác lạnh lẽo trên má anh vẫn còn nguyên vẹn.

Trời đêm trên biển vẫn đặc quánh một màu đen kịt. Chỉ có ánh trăng bạc hắt xuống mặt nước, loang lổ trên những con sóng nhấp nhô. Gió đã mạnh hơn, phần nào xua tan lớp sương mù dày đặc nhưng cũng mang theo hơi lạnh buốt xương và tiếng rít gào ghê rợn của đại dương.

Hasuichi tiến lại sát mép thuyền, bàn chân ghì chặt xuống boong gỗ ẩm ướt. Đôi mắt y sắc lạnh, nhìn chăm chăm vào mặt biển đang dậy sóng xung quanh thuyền. Từ dưới mặt nước, những bóng đen lấp ló, thập thò sau từng con sóng lớn, những đôi mắt sáng quắc rọi lên như những viên đá phát sáng bị bỏ quên trong đáy biển.

Siren.

Chúng đông.

Nhiều hơn Hasuichi tưởng.

Tiếng nước bắn tung tóe khi những cánh tay vươn dài từ dưới biển, những bộ móng nhọn hoắt lướt qua mép thuyền, thiếu chút nữa đã bấu vào thành gỗ. Chúng di chuyển như những cái bóng—lặng lẽ nhưng lại nhanh đến kinh hoàng.
Hasuichi hít sâu, kéo căng dây cung.

"Vút!"

Mũi tên đầu tiên xé gió, lao thẳng vào một con Siren vừa nhô lên khỏi mặt nước. Một tiếng rít vang lên, đau đớn và ghê rợn, hòa lẫn vào tiếng sóng đập. Hasuichi không dừng lại, y xoay người linh hoạt, bắn tiếp một mũi khác về phía một cặp mắt sáng rực đang bơi sát theo mạn thuyền.
Chúng lùi lại—nhưng chưa bỏ cuộc.

Cùng lúc đó, Namir đang ra sức nắm lấy sợi dây cột buồm, cả cơ thể anh nghiêng về phía trước để giữ thăng bằng khi con tàu lắc lư dữ dội.

"Cố giữ chặt đi!"

Hasuichi hét lên, tay vẫn không ngừng giương cung.

"Ngươi nghĩ ta không làm sao ?"

Namir cắn răng, siết chặt dây hơn. Anh cảm thấy lòng bàn tay mình bỏng rát, nhưng không thể nới lỏng dù chỉ một chút.

Họ đang lao nhanh vào eo biển Messina.

Cơn gió mạnh tràn qua boong tàu, táp vào mặt họ. Gió lớn và dòng nước chảy siết có lẽ là lợi thế duy nhất giúp họ thoát khỏi đám Siren. Hasuichi nhắm bắn thêm vài mũi tên, buộc lũ sinh vật dưới nước phải chậm lại nhưng y biết rõ—chúng không dễ dàng từ bỏ.

Tuy vậy họ đang ở gần eo biển Messina, sẽ rất nhanh những đám siren này chẳng thể làm gì được họ khi con thuyền của họ tiến vào lãnh địa được mệnh danh là mồ chôn thủy thủ. Bởi sâu trong nơi đó, còn có thứ khác đáng sợ hơn.

Và đúng như y dự đoán.

Ngay khi thuyền của họ bắt đầu tiến vào khu vực tối hơn, nơi những vách đá khổng lồ hai bên hẹp dần lại, đám Siren đột ngột dừng đuổi theo. Chúng nheo mắt, ngoi hẳn lên mặt nước, im lặng mà quan sát, đôi mắt vẫn sáng rực trong màn đêm dù sương mù đã che bớt, họ vẫn thấy nhiều cặp mắt luôn dõi theo họ đến tận khi làn sương mù dày đặc hơn, che khuất đi đám sinh vật đen nhẽm ấy.

Hasuichi không dám lơ là, ngay lập tức một cơn ớn lạnh bất giác chạy dọc sống lưng y.

Chúng không đuổi theo nữa.

Vì chúng biết có một thứ còn đáng sợ hơn đang chờ đợi họ phía trước.

Namir nuốt khan, bàn tay vẫn nắm chặt dây cột buồm khi con thuyền tiếp tục lướt đi trong bóng tối.

"Bây giờ thì sao ?"

Anh hỏi, giọng hơi khàn vì kiệt sức.

Hasuichi lặng lẽ đặt tay lên túi da trên tàu, kiểm tra thứ bên trong.

Thịt.

Namir thoáng cau mày khi thấy y lấy ra những miếng thịt lớn, dày và đỏ sẫm. Hắn không chắc Hasuichi đã lấy số thịt này từ đâu nhưng lúc này không phải lúc để thắc mắc.

"Scylla"

Hasuichi thì thầm.

"Chuẩn bị đi."

Eo biển Messina không chỉ là nơi có dòng nước chảy siết, mà còn là nơi trú ngụ của một sinh vật huyền thoại—Scylla.

Theo truyền thuyết, nó có sáu cái đầu khổng lồ, mỗi cái có thể nuốt trọn một người chỉ trong tích tắc. Cách duy nhất để kéo dài thời gian là ném thức ăn cho nó—một phương pháp đầy rủi ro, nhưng vào lúc này, họ chẳng còn lựa chọn nào khác.

Con thuyền rung lắc dữ dội hơn khi tiến sâu vào vùng nước đen kịt.

Rồi—

"Ùm!"

Một tiếng động lạ vang lên từ hốc đá phía trước.
Tiếp theo đó, một cái bóng khổng lồ thoắt ẩn hiện giữa những vách đá.

Namir siết chặt dây cột buồm hơn nữa, hơi thở dồn dập. Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc cột sống lưng anh khi thấy những chiếc bóng đen di chuyển qua lại phía trên những tảng đá chênh vênh.

Rồi nó xuất hiện.

Một cái đầu khổng lồ lao ra từ bóng tối, thân hình trơn tuột như lươn biển nhưng đáng sợ hơn gấp trăm lần. Đôi mắt trắng dã, con ngươi co thắt như loài rắn. Nó há rộng miệng, hàm răng sắc nhọn lấp lánh ánh nước biển.

Nó lao thẳng đến họ.

Hasuichi phản ứng ngay lập tức.

"Bắt lấy!"

Y hét lên, ném mạnh một miếng thịt lớn vào miệng con quái vật.

Miếng thịt bay trong không trung, rồi rơi thẳng vào họng Scylla.

Con quái vật khựng lại trong tích tắc. Nó rụt đầu, quai hàm cử động mạnh như đang nhai ngấu nghiến.

Namir không để lỡ cơ hội.

Hắn giật mạnh dây buồm, điều chỉnh cánh buồm để con thuyền lướt nhanh hơn.

Nhưng họ không thể thả lỏng.

Vì vẫn còn năm cái đầu nữa.

Không để họ chờ lâu, những cái đầu còn lại nhanh chóng trồi lên khỏi bóng tối, cái nào cũng to lớn và đáng sợ như cái đầu trước đó. Chúng di chuyển cực nhanh, gần như chỉ trong một nhịp chớp mắt đã áp sát con thuyền.

Hasuichi tiếp tục ném thịt, nhưng khoảng cách quá gần khiến y phải né tránh những cú đớp đầy chết chóc.

"Nhanh lên, Namir!"

Y hét lên, gần như phải lăn người trên boong để tránh một cú lao xuống.

Namir cảm thấy mồ hôi túa ra khắp lưng. Anh nghiến răng, giữ chặt dây cột buồm, cả người gần như treo lơ lửng khi cố hết sức điều khiển con thuyền đi qua vùng nước nguy hiểm này.

Những cơn sóng vỗ mạnh vào thân tàu, nước biển bắn tung tóe.

Một cái đầu khác lao đến, tốc độ của loài quái vật không phải thứ để bàn khi nó nhanh và mạnh, tròng mắt khát máu lao về phía họ. Hasuichi chỉ kịp ném vội một miếng thịt vào nó rồi lăn người sang một bên khi một cú đớp suýt cắn trúng y.

"Ba cái đầu nữa!"

Y gào lên.

Namir không đáp, chỉ tập trung vào việc điều hướng con thuyền.

Gió lớn và sóng dữ.

Họ có thể thoát được không?

Chắc chỉ có biển mới biết.

Namir ngẩng đầu nhìn thấy ánh trăng lờ mờ hiện qua trên lớp mây đen kịt, con tàu nhỏ lao đi trên mặt biển động, nước va đập vào mạn thuyền từng hồi dữ dội, tạo thành những âm thanh chát chúa hoà cùng tiếng gió rít qua những cánh buồm. Không khí đặc quánh bởi hơi nước lạnh lẽo, trong khi phía sau, những tiếng gầm gừ đầy đe dọa vẫn vang lên từ vách đá của eo biển Messina.

Hasuichi không có thời gian để nghĩ hay quan sát khung cảnh như Namir, y tiếp tục ném những tảng thịt vào miệng những chiếc đầu gớm ghiếc của Scylla, cố gắng câu đủ thời gian để họ có thể thoát khỏi vùng nước chết chóc này. Mỗi cú đớp của con quái vật khiến nước bắn tung tóe, những chiếc răng sắc bén lấp ló dưới ánh trăng mờ nhạt. Mùi tanh của biển cả hòa lẫn với hơi thịt sống, tạo thành một cảm giác ghê rợn bám dính trong không khí.

Bỗng.. một âm thanh trầm đục vang lên từ phía trên khiến cả hai giật thót, họ nhìn lên và nhìn thấy một tảng đá lớn từ đâu đổ xuống, va mạnh vào mặt nước ngay sát cạnh con thuyền, tạo nên một cơn sóng dữ khiến mọi thứ rung chuyển. Thuyền chao đảo dữ dội, nước biển tràn lên khoang làm Hasuichi thì loạng choạng suýt ngã. Namir, người vẫn đang nắm chặt dây cột buồm, cũng bị chấn động mạnh đến mức mất thăng bằng. Anh ngã về phía trước, bàn tay vừa kịp với lấy sợi dây cuối cùng để giữ mình khỏi trượt khỏi boong tàu.

Nhưng chưa kịp lấy lại thăng bằng, một cái đầu khổng lồ của Scylla từ vách đá lao ra, bóng tối vặn vẹo theo chuyển động của nó. Đôi mắt trắng dã của con quái vật phát sáng đầy chết chóc, nhắm thẳng vào Namir, hàm răng mở rộng chuẩn bị nghiền nát con mồi. Namir đông cứng trong một giây ngắn ngủi, tay siết chặt sợi dây nhưng cơn sóng mạnh khiến anh không thể né kịp.

Chính khoảnh khắc đó, Hasuichi đã lập tức phản ứng mà hành động. Không chút do dự, y lao tới và đẩy mạnh Namir sang một bên, đồng thời dùng toàn bộ sức mạnh tông thẳng vào cái đầu khổng lồ của Scylla. Cú va chạm mạnh đến mức khiến con quái vật lệch hướng, cái đầu to lớn của nó đập vào thành thuyền trước khi rút lui một cách tức giận nhưng cú nhảy liều lĩnh đó cũng khiến Hasuichi mất thăng bằng—y trượt khỏi mép thuyền, rơi xuống biển.

Namir hoảng loạn quay lại, mắt mở to nhìn về phía Hasuichi vừa rơi xuống. Con thuyền vẫn tiếp tục lướt nhanh trên dòng nước siết, sắp sửa vượt ra khỏi eo biển hiểm hóc, nhưng Hasuichi vẫn chưa quay lại.

"Hasuichi!"

Namir hét lớn, cố tìm bóng dáng của y giữa làn nước tối tăm.

Một bàn tay đột ngột bám vào mép thuyền. Nước biển chảy dài xuống những ngón tay lạnh ngắt của Hasuichi, y thở dốc, tay còn lại nắm chặt lấy mái chèo để giữ thăng bằng. Namir lập tức quỳ xuống, vươn tay kéo y lên.

Phía sau, một chuyển động nhanh đến mức mờ ảo xảy ra—cái đầu cuối cùng của Scylla đã phát hiện ra mục tiêu, nó chuẩn bị vồ lấy Hasuichi bằng một cú táp chí mạng.

Nhưng Hasuichi vẫn còn một miếng thịt cuối cùng trên tay còn lại. Không chần chừ, y đưa tay còn lại vớ lấy và ném mạnh vào miệng con quái vật. Nó cắn lấy theo phản xạ nhưng sự phẫn nộ hiện rõ trong đôi mắt hung tợn của nó.

"Nhanh lên!"

Namir dùng toàn bộ sức kéo, Hasuichi bám chặt lấy tay anh, nghiến răng dùng lực trèo lên. Khi y vừa đặt chân lên boong tàu, con thuyền cũng kịp thời lướt qua ranh giới của lãnh địa Scylla cũng như là eo biển hiểm Messina.

Đằng sau họ, Scylla gầm lên, sáu cái đầu khổng lồ vặn vẹo trong bóng tối, ánh mắt trắng dã dõi theo con thuyền nhỏ đang rời xa dần. Nó gào rú đầy giận dữ nhưng không thể vượt qua ranh giới của chính lãnh thổ nó thống trị.

Namir thở hổn hển, vẫn chưa buông tay Hasuichi, còn y thì nằm ngửa trên boong tàu, đôi mắt mở lớn, hơi thở nặng nề. Cả hai đều ướt đẫm nước biển và mồ hôi, đến cuối cùng họ đã thoát khỏi Scylla và tiến về nơi đáng sợ khác
Bóng tối vẫn bao trùm mặt biển. Chỉ có những đợt sóng bạc phản chiếu chút ánh sáng nhạt nhòa từ bầu trời u ám tạo thành những vệt sáng lờ mờ trên mặt nước đen thẳm. Con tàu nhỏ vẫn tiếp tục lướt đi, chao đảo dưới những cơn gió mạnh còn sót lại từ trận cuồng phong gần Scylla. Không gian lặng ngắt, ngoại trừ tiếng sóng vỗ vào mạn thuyền và hơi thở còn chưa ổn định của hai người sống sót.

Namir vẫn còn thở hổn hển. Cảm giác sống sót sau cơn ác mộng ấy khiến anh có chút ngây ngẩn. Bàn tay vô thức đưa lên chạm vào gò má mình, như thể để kiểm tra xem bản thân có thực sự còn tồn tại hay không. Làn da anh lạnh ngắt, ẩm ướt bởi nước biển và cả mồ hôi nhưng cảm giác tê buốt ấy lại là minh chứng rõ ràng nhất rằng anh chưa chết.

Cách đó không xa, Hasuichi ngồi dậy từ mặt sàn ướt nhẹp, mái tóc dài của y nhỏ từng giọt nước xuống nền gỗ. Y đưa tay vuốt ngược chúng ra sau, đôi mắt nheo lại nhìn về phía chân trời tối đen. Không ai nói gì, nhưng cả hai đều biết rõ: họ đã sống sót, ít nhất là đến lúc này.

Cơn gió lạnh buốt lại tràn qua boong thuyền, khiến những cánh buồm kêu lên cọt kẹt, còn mạn thuyền thì rung lắc dữ dội. Namir siết chặt lấy mép thuyền, đôi mắt cam phản chiếu ánh trăng mờ nhạt, ánh lên một nét trầm tư. Họ đã thoát khỏi Scylla, nhưng cơn nguy hiểm vẫn chưa qua. Charybdis... nó vẫn đang ở đâu đó trong màn đêm này, ẩn mình dưới làn nước sâu thẳm.

Con thuyền lướt đi trong im lặng, chỉ có tiếng nước vỗ nhẹ nhàng vào thân gỗ. Mắt Namir rời khỏi chân trời và quay sang Hasuichi, đúng lúc chứng kiến y nhấc chiếc túi đựng thịt ném xuống biển một cách thản nhiên.

Namir nhíu mày.

"Lúc nãy... số thịt trong túi đó rất nhiều."

Giọng anh không lớn nhưng đủ để thể hiện có một sự nghi hoặc ẩn giấu bên trong. Rõ ràng, đoàn của Odysseus đã mất hết phần lớn lương thực, nếu không muốn nói là chẳng còn gì sau những mất mát trước đó. Thế mà Hasuichi lại có đủ thịt để ném cho Scylla ?

Anh chợt cảm thấy lạnh sống lưng.

Hasuichi vẫn giữ vẻ mặt bình thản, như thể câu hỏi của Namir chỉ là một thứ gì đó quá hiển nhiên. Y nhếch môi, chậm rãi nói:

"Thịt người."

Một cơn sóng mạnh đập vào mạn thuyền khiến họ chao đảo nhưng so với câu trả lời của Hasuichi, nó chẳng đáng sợ bằng.

Namir cảm thấy sống lưng mình tê rần. Anh nhìn Hasuichi chằm chằm nhưng y không né tránh ánh mắt ấy. Ngược lại, y dường như còn có chút hứng thú khi thấy biểu cảm của Namir thay đổi.

"Là thịt của những người đã chết từ những con tàu khác trong đoàn Odysseus."

Hasuichi thản nhiên tiếp tục.

"Cơn gió lớn trước đó đã cuốn tàu của ông ta ra xa và những xác thủy thủ trôi nổi trên biển. Ta chỉ tận dụng những gì có sẵn thôi."

Namir không lên tiếng.

"Đương nhiên, ta đã lên kế hoạch trước rồi."

Hasuichi nói thêm, giọng nói nhẹ bẫng như đang kể về một chuyện chẳng có gì quan trọng.

"Nếu không có lũ ngu ngốc đó chết trôi thì chúng ta lấy đâu ra thứ để khiến Scylla xao lãng ?"

Namir siết chặt ngón tay trên mép thuyền, cảm giác lạnh buốt từ gỗ ướt thấm vào da thịt.

Anh im lặng không phải vì anh không biết phải nói gì, mà là vì... anh không chắc mình muốn tiếp tục cuộc đối thoại này.

Là vì những kẻ chết đó là quân Hy Lạp nên Hasuichi không thấy thương cảm ư ? Nhưng... chính Skyros mà anh muốn đến cũng thuộc Hy Lạp kia mà.

Dường như nhận ra bầu không khí căng thẳng giữa hai người, Hasuichi chỉ nhún vai rồi lặng lẽ mở một túi vải khác, lấy ra một ít bánh khô và một túi nước. Y đặt chúng lên tay Namir, giọng điệu không thay đổi.

"Ăn đi."

Y nói.

"Nếu không, khi gặp Charybdis, những thứ này cũng sẽ bị cuốn xuống biển thôi."

Namir nhìn xuống phần thức ăn trên tay mình. Chúng có vẻ vẫn còn ăn được nhưng không hiểu sao, anh lại chẳng có cảm giác thèm ăn.

Namir cho bánh vào miệng cắn, mắt ngước nhìn vào vùng biển xa xăm, chiếc bánh khiến cổ họng của anh đau rát và khô.

Bầu trời vẫn u ám kèm theo cơn gió lạnh lướt qua, mang theo hơi nước mặn chát từ biển cả. Con tàu nhỏ tiếp tục tiến lên phía trước, về phía bóng tối nơi Charybdis đang chờ đợi.

.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro