vii. LucaNamir (ver Hy Lạp) : Ithaca

[LƯU Ý]
- Không xúc phạm lịch sử hay thần thoại
- Truyện chỉ với mục đích giải trí
- Chỉ bám theo cốt truyện của thần thoại, không có ý sửa nó !!
- Lấy cảm hứng từ thần thoại của Odysseus, từ list nhạc Epic : the muscial. Và một số cảm hứng từ các animation Epic : the musical khác.
- Lấy cảm hứng bối cảnh từ của Trường ca Achilles
- Namir không đến từ Ai Cập, Luca không đến từ Úc, trong Au này họ là người Hy Lạp và người Troy cổ đại.
-Truyện được viết theo góc nhìn của một người Troy nên sẽ có một số cảm xúc suy nghĩ khác với mong muốn của các bạn.
- Sau tất cả, đây chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng !!! Chỉ phục vụ cho cơn đam mê thần thoại, lụy nhạc và sách cùng với thèm cơm từ otp thôi!!

————————————————————

Au chiến binh x nô lệ (Vũ công)

Có cp khác, Aiden và Xiyi được debut, có headcanon gia đình

.

Nước biển dâng trào dữ dội khi con quái vật xuất hiện, Charybdis ngoi lên từ lòng đại dương, hình dạng khổng lồ xấu xí, chiếc miệng rộng ngoác đầy những chiếc răng lởm chởm, đen ngòm như một vực thẳm không đáy. Lực hút từ miệng nó mạnh đến mức những con sóng xung quanh cuộn tròn, xoáy lại thành một cơn lốc nước khổng lồ, nuốt chửng mọi thứ trên đường đi của nó.

Namir bám chặt vào thành thuyền, cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể bị hất văng xuống dòng nước hung bạo. Cơn gió lạnh quất vào mặt anh, mái tóc dài rối tung, áo chiton ướt sũng dán chặt vào cơ thể. Hasuichi thì ngược lại, y đứng gần cột buồm, không hề tỏ ra hoảng loạn. Trên tay siết chặt sợi dây thừng đã cột cố định giữa cả hai, mắt nhìn chăm chăm vào cái miệng khổng lồ của con quái vật. Làn nước đen thẫm cuộn tràn kéo con thuyền ngày một gần hơn đến vùng nguy hiểm.

Namir liếc nhìn sợi dây trên cổ tay mình, bàn tay còn lại vẫn cố gắng giữ chắc thành thuyền.

"Ngươi chắc chứ ? Đây là cách duy nhất ?"

Anh gằn giọng, đôi mắt ánh lên sự căng thẳng.

Hasuichi không trả lời ngay mà chỉ nhếch môi, vẻ điềm nhiên kỳ lạ.

"Chẳng còn cách nào khác"

Y đáp gọn, mắt vẫn không rời khỏi dòng nước xoáy trước mặt.

Tiếng gầm rú của Charybdis vang lên làm rung chuyển cả mặt biển. Lực hút ngày càng mạnh hơn, thuyền của họ chẳng mấy chốc đã bị cuốn vào vòng nước xoáy, xoay tròn trong cơn lốc hung tàn. Namir siết chặt tay, đôi chân cố bám trụ nhưng vẫn chao đảo dữ dội. Trái ngược hoàn toàn với sự chật vật của Namir thì Hasuichi vẫn giữ vẻ bình thản đáng sợ.

Thời điểm thích hợp đến, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Hasuichi, y đột ngột hét lên:

"Nhảy!"

Không cho Namir cơ hội phản ứng, y lập tức lao thẳng xuống miệng con quái vật. Namir trợn trừng mắt, hét lên giận dữ nhưng chẳng kịp làm gì— cả cơ thể bị kéo ngược ra sau bởi sợi dây thừng nối cả hai.

Cảm giác rơi tự do bao trùm lấy Namir khi anh bị hút vào khoảng không tối tăm trong miệng Charybdis. Xung quanh chỉ toàn là nước, từng đợt áp lực đè lên cơ thể khiến anh nghẹt thở. Trong khoảnh khắc ấy, tất cả những gì anh có thể làm là nhắm chặt mắt, bịt tai để tránh cảm giác choáng váng tột độ. Bên cạnh, Hasuichi lại chẳng hề có vẻ gì là lo lắng—y cười khoái chí, mặc kệ dòng nước xung quanh đang cuốn lấy họ.

Rồi khoảnh khắc định mệnh tiếp theo đến. Charybdis bắt đầu phun nước với lực rất mạnh khiến khu vực đó xuất hiện một dòng nước khổng lồ bắn lên bầu trời, cuốn theo hai kẻ đang bị mắc kẹt bên trong. Namir cảm nhận được lực đẩy mạnh mẽ đang hất anh lên khỏi miệng con quái vật, làn nước xô mạnh vào người anh, cảm giác như bị một cơn sóng thần nghiền nát. Anh cố gắng mở mắt giữa dòng nước đang cuồn cuộn, mờ mịt nhìn thấy con thuyền của họ cũng bị đẩy văng lên theo.

Hasuichi hét lên điều gì đó nhưng tiếng nói bị nhấn chìm bởi tiếng nước. Nhận ra cơ hội duy nhất, Namir chới với, vươn tay nắm lấy mép thuyền. Anh cảm thấy cánh tay như muốn rách ra vì áp lực của dòng nước nhưng vẫn cắn răng bám chặt. Toàn thân anh run rẩy, hơi thở đứt quãng vì sặc nước, anh vẫn không buông tay.

Nhưng còn Hasuichi—?!

Namir đảo mắt hoảng loạn tìm kiếm y giữa cơn sóng dữ. Và rồi anh nhìn theo sợi dây thừng đã nặng trịch trên cổ tay—Hasuichi đang chìm nghỉm xuống biển, cơ thể bị đám rong biển từ đâu quấn chặt lấy, siết chặt y xuống đáy đại dương.

Không một giây nghỉ ngơi, Namir nhanh chóng leo lên thuyền, tay còn lại bị sợi dây thừng trên cổ tay siết chặt đến đỏ ửng, tín tái vì kéo theo sức nặng của Hasuichi. Anh siết chặt quai hàm, dồn hết sức kéo Hasuichi lên. Cơ thể y nặng trĩu vì nước nhưng Namir không thể để mặc. Anh kéo, kéo, và kéo—cho đến khi Hasuichi bật ra khỏi mặt nước, lảo đảo trèo lên sàn thuyền, ho sặc sụa.

Cả hai người, một người nằm, một người ngồi đó, thở hổn hển, kiệt sức. Charybdis vẫn đang gầm rú phía xa nhưng họ đã thoát.

Xa xa, bóng tối và sương mù đang dần tan và đường ra khỏi eo biển Messina đang hiện ra trước mắt họ.

Họ ngồi đó, để mặc cho chiếc thuyền chậm rãi rời eo biển Messina, tiến về vùng biển Ionian.

Lại hàng giờ tiếp theo trôi qua.

Chiếc thuyền đã trôi chậm rãi trên mặt biển Ionian, bỏ xa eo biển Messina đầy hiểm nguy. Không còn tiếng gió rít gào hay sóng nước cuộn trào như lúc trước—chỉ còn những con sóng lăn tăn vỗ nhẹ vào mạn thuyền, phản chiếu ánh trời xanh trong vắt. Không có sương mù, không có những xoáy nước chết chóc, tầm nhìn giờ đây rộng mở hơn. Thế nhưng, dù đã thoát khỏi tử thần, Namir vẫn không thể cảm thấy nhẹ nhõm.

Anh ngồi tựa vào thành thuyền, người đờ đẫn, ánh mắt trống rỗng nhìn xuống mặt biển. Đầu óc anh rối bời, những suy nghĩ đan xen, chồng chéo lên nhau không có điểm dừng. Họ vẫn còn sống—sau bao nhiêu lần chạm đến bờ vực cái chết, họ vẫn thoát ra được. Nhưng tại sao anh vẫn thấy bản thân lạc lõng đến vậy ?

Ban đầu, anh theo Hasuichi chỉ vì một lý do mơ hồ—tìm kiếm Luca. Nhưng bây giờ thì sao ? Siren đã xuất hiện, giả dạng Luca một cách hoàn hảo đến mức làm anh dao động. Thứ ảo ảnh ấy khiến tim anh đập mạnh, khiến anh ngỡ ngàng, khiến anh gần như tin rằng đó là Luca thật sự. Lúc ấy... nếu như anh hôn Siren thì sao ? Liệu khoảnh khắc đó có thể mang lại cho anh cảm giác như khi còn ở bên Luca không ? Hay đó chỉ là một cú lừa cay nghiệt khác của biển cả, đẩy anh vào vòng xoáy tuyệt vọng không hồi kết ?

Namir nhắm mắt lại, cố gắng xua đi dòng suy nghĩ ngu ngốc ấy. Anh không thể cứ mơ hồ như thế mãi. Luca đã không còn ở đây nữa và anh cũng không thể sống mãi trong quá khứ, bị những bóng ma của ký ức trói buộc hoặc chi ít...

Namir ngẩn người, khẽ cắn môi

Anh có thể để nó thành cái cớ cho chuyến đi này của anh.

Bên cạnh anh, Hasuichi cũng chẳng nói gì. Y ngồi tựa lưng vào cột buồm, mắt dõi về phía xa, nơi đường chân trời kéo dài vô tận. Họ đã thoát khỏi Charybdis nhưng một vấn đề khác lại xuất hiện—nước đã cạn kiệt hoàn toàn.

Hasuichi vốn đã dự đoán trước rằng họ sẽ bị Charybdis nuốt trọn nên cả hai đã ăn và uống hết lương thực trước khi nhảy xuống miệng con quái vật. Nhưng không ngờ, việc bị ngâm trong nước biển quá lâu lại khiến cơ thể họ mất nước nhanh hơn. Cổ họng khô khốc, làn môi khô nứt, từng cử động đều trở nên nặng nề. Namir đưa lưỡi liếm môi một cách vô thức nhưng chỉ cảm nhận được vị mặn đắng của muối biển.

Không có nước, không có đồ ăn, không có bất cứ thứ gì có thể làm dịu cơn khát đang hành hạ cơ thể họ. Chỉ có mặt trời chói chang trên cao, soi rọi xuống đại dương một cách tàn nhẫn.

Gió biển thổi nhè nhẹ, lật tung những tấm vải ướt sũng treo trên thành thuyền. Một trong số đó là tấm bản đồ—thứ duy nhất giúp họ định hướng. May mắn thay, nó vẫn còn đọc được, dù những góc giấy đã nhăn nhúm vì bị thấm nước. Hasuichi cẩn thận trải nó ra, để ánh nắng giúp nó hong khô nhanh hơn. Y nhìn chằm chằm vào những đường nét mờ nhòe trên tấm bản đồ, sau đó chuyển ánh mắt sang chiếc la bàn trong tay.

Hướng Đông Nam.

Hasuichi ngẩng đầu lên, ánh mắt dõi về phía đường chân trời. Rồi y khẽ nhíu mày, bàn tay siết nhẹ mép tấm bản đồ.

"...Chúng ta đang hướng về Ithaca" y lên tiếng, giọng khàn đi vì khô cổ.

Namir chớp mắt, ngẩng đầu lên nhìn Hasuichi, cảm giác như có một luồng điện nhẹ chạy dọc sống lưng.

Ithaca.

Sau tất cả, họ vẫn đến đây.

Ithaca—vùng đất mà Luca từng nhắc đến, nơi anh từng hứa hẹn sẽ đưa Namir đến nhưng bây giờ, không có Luca. Chỉ còn họ, trôi dạt giữa biển khơi, tiến về một nơi từng chất đầy hy vọng nhưng giờ chỉ còn lại những bóng ma của quá khứ.

Namir không nói gì. Hasuichi cũng im lặng. Họ chỉ ngồi đó, lặng lẽ nhìn về phía đường chân trời, nơi Ithaca đang chờ đợi họ trong câm lặng.

.

.

Ánh mặt trời chói chang đến bỏng rát của buổi trưa đến, Stavros lặng lẽ khoác lên mình vẻ đẹp cổ kính của một thành phố nằm trên đảo Ithaca. Những con đường lát đá, những mái nhà ngói đỏ trải dài theo triền dốc, và những bức tường đá cũ kỹ in dấu thời gian. Không khí buổi chiều thoang thoảng mùi hương của biển hòa lẫn với mùi bánh mì nướng từ những tiệm nhỏ ven đường. Dù không quá đông đúc nhưng đâu đó vẫn có tiếng rao hàng, tiếng lũ trẻ chạy chơi đùa trên đường đá và tiếng sóng biển vọng về từ xa.

Dưới mái hiên rêu phong của một căn nhà đá, Xiyi lặng lẽ tựa vào tường, bóng hắn đổ dài trên mặt đất. Hắn khoanh tay trước ngực, đôi mắt vàng kim sắc bén khẽ nheo lại khi ánh nắng buổi trưa hắt lên vệt đỏ trên đuôi mắt hắn—một dấu vết do chính hắn vẽ lên, không rõ để làm gì nhưng nó khiến gương mặt hắn trông vừa sắc sảo vừa bí ẩn. Xiyi đứng yên, như một con rắn kiên nhẫn rình mồi, ánh mắt không rời khỏi cánh cửa gỗ trước mặt.

Hắn đang đợi.

Cánh cửa gỗ cuối cùng cũng mở ra với một tiếng kêu cọt kẹt, để lộ một dáng người cao lớn vừa bước ra từ bên trong. Mái tóc vàng óng ánh phản chiếu ánh trưa chói chang, đôi mắt xanh thẫm đầy sức sống. Aiden khoác trên người chiếc chiton trắng đơn giản, cùng một tấm chlamys tối màu vắt ngang vai, tạo nên một vẻ ngoài mạnh mẽ và phong trần. Trong tay gã là một túi đồ, hẳn là những vật dụng cần thiết cho cả tuần.

Gã quay lại chào chủ tiệm bằng một nụ cười ấm áp, rồi bước về phía Xiyi. Hắn chỉ liếc mắt nhìn Aiden một chút, sau đó cau mày trách móc:

"Lâu quá rồi đấy. Trời nắng thế này mà ngươi cứ ở trong đó mãi."

Aiden bật cười, giọng trầm ổn như tiếng sóng vỗ vào vách đá.

"Xin lỗi, xin lỗi. Nhưng ta mua đủ đồ rồi, yên tâm đi."

Xiyi không đáp, chỉ hừ nhẹ một tiếng rồi quay người bước đi. Aiden cũng theo sau, cả hai hòa vào dòng người trên con đường chính của Stavros. Trời nắng nhưng không quá oi bức, gió biển từ phía xa thổi vào mang theo hơi mặn và làn gió mát rượi. Họ đi một đoạn đường ngắn trước khi dừng lại bên một chiếc xe chở rơm đang chuẩn bị rời khỏi thành phố. Chủ xe, một người đàn ông lớn tuổi với gương mặt hiền hậu, vui vẻ gật đầu khi Aiden hỏi liệu họ có thể đi nhờ một đoạn không.

Thế là cả hai leo lên thùng xe phía sau, giữa những bó rơm vàng thơm mùi nắng. Aiden ngồi xuống trước, lưng tựa vào một đống rơm cao rồi khẽ vỗ vỗ bên cạnh ra hiệu cho Xiyi. Hắn nhìn gã một lúc, rồi cũng ngồi xuống, chân đung đưa theo nhịp rung nhẹ của xe khi nó bắt đầu lăn bánh ra khỏi thành phố.

Họ không nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ nhìn khung cảnh dần trôi qua trước mắt. Những mái nhà Stavros lùi lại phía sau, nhường chỗ cho những con đường gập ghềnh dẫn về vùng đồng quê rộng lớn. Ở phía xa, biển xanh thẳm trải dài đến tận đường chân trời, nơi mặt nước lấp lánh ánh bạc dưới nắng chiều. Cơn gió nhẹ từ biển thổi tới, làm tung bay một vài cọng rơm, khiến Xiyi khẽ nheo mắt.

Aiden bất chợt với tay lấy một chiếc chăn nhỏ bằng vải lanh từ trong túi đồ, rồi nhẹ nhàng choàng nó lên người Xiyi. Hắn nhíu mày nhưng không từ chối.

"Tránh nắng đi"

Aiden nói đơn giản, quàng tay qua túm lấy eo của hắn, để đầu hắn dựa trên vai mình.

Họ cứ thế ngồi yên lặng trong một lúc lâu, chỉ có tiếng bánh xe lăn trên mặt đường đá và tiếng gió biển vờn qua những tán cây. Xiyi gần như đã chìm vào giấc ngủ khi Aiden đột ngột cất tiếng:

"Ngươi nghĩ sao về việc Ithaca đã không có vua suốt hơn mười năm nay ?"

Xiyi khẽ cựa mình, đôi mắt vàng khẽ hé mở, nhìn lên gương mặt Aiden. Gã vẫn đang nhìn về phía trước, ánh mắt sâu thẳm như muốn xuyên qua từng con đường gồ ghề đang lùi dần trước mặt.

"Trận chiến thành Troy kết thúc rồi"

Aiden tiếp tục, giọng trầm ngâm.

"Theo lý, Odysseus và đoàn thuyền của ông ta phải trở về từ lâu. Nhưng đã mấy tháng trôi qua vẫn không có tin tức gì. Ngươi nghĩ họ có gặp chuyện gì không ?"

Xiyi không vội trả lời, hắn nhìn xuống đùi mình, ngón tay khẽ siết lấy góc chăn.

Hắn biết Aiden đang lo lắng cho ai.

Không phải Odysseus.

Mà là Luca.

Đứa em trai duy nhất của Aiden, kẻ đã ra đi cùng đoàn quân Hy Lạp đến Troy hơn mười năm trước. Một đứa trẻ thông minh, lém lỉnh và có phần bướng bỉnh. Một đứa trẻ từng chạy quanh những con phố của Aetos, từng trèo lên những vách đá ven biển mà chẳng hề sợ hãi. Một đứa trẻ luôn nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.

Hơn mười năm đã trôi qua và không ai biết nó còn sống hay đã chết.

Xiyi hạ mắt, giọng nói của hắn nhỏ như tiếng gió biển thoảng qua:

"Không ai có thể biết được. Chúng ta chỉ có thể chờ đợi thôi."

Dẫu sao họ cũng đã chờ đợi hơn 10 năm nay rồi, thêm một vài năm có lẽ vẫn thôi. Chỉ có điều trận chiến đã được thông báo kết thúc nên nó mới khiến Aiden đứng ngồi không yên như thế.

Aiden im lặng. Một lúc sau, gã bật cười khẽ, rồi vươn tay ôm lấy Xiyi, kéo hắn tựa vào lòng mình.

"Ừ. Chờ đợi thôi."

Chiếc xe vẫn tiếp tục lăn bánh, đưa họ về Aetos, ngôi làng nhỏ bên bờ biển, nơi từng ngày họ vẫn ngóng trông một bóng hình quen thuộc.

Cùng lúc đó, ở phía xa, một con thuyền nhỏ đang lặng lẽ trôi dạt vào bờ biển Ithaca.

.

Namir ngồi trên bệ đá lạnh lẽo, ánh mắt lơ đãng nhìn dòng người trước mặt, anh ngồi dưới cái nắng nhạt của Stavros, vùng đất Ithaca. Cảm nhận rõ không gian xung quanh anh tràn ngập âm thanh – tiếng bước chân lạo xạo trên nền đất, tiếng rao hàng vang lên từ những gánh buôn, tiếng trò chuyện xen lẫn những tràng cười trong trẻo của trẻ nhỏ. Tất cả những âm thanh ấy hòa quyện thành một bản nhạc đời thường, sống động đến mức khiến anh có chút lạc lõng.

Dù đã quen với ngôn ngữ Hy Lạp ở một mức độ nhất định, Namir vẫn cảm thấy những thanh âm ấy thật xa lạ. Trước đây, khi còn ở thành Troy hay trên thuyền, anh chưa từng cảm thấy như vậy. Có lẽ là vì khi ấy, có người dân thân thuộc, có Luca luôn ở bên cạnh, vẫn luôn là người phiên dịch cho anh mỗi khi cần. Nhưng lúc này, người anh đang ở gần nhất là Hasuichi đã chạy đi đâu đó mà không báo trước, để mặc Namir ngồi một mình giữa thị trấn xa lạ, giữa những con người không thuộc về thế giới của anh.

Chiếc chiton trắng trên người đã khô sau khi họ phơi nắng hàng giờ trên thuyền, nhưng vẫn vương lại chút mùi của biển cả. Mái tóc đỏ dài của anh, sau khi bị gió biển thổi tung, giờ cũng đã khô nhưng rối bời hơn thường lệ. Namir khó chịu vuốt nhẹ vài lọn tóc, rồi lại kéo chiếc himation trùm đầu xuống thấp hơn, như muốn thu mình lại khỏi thế giới. Nhưng dù có che giấu bản thân thế nào, anh vẫn không thể ngăn những suy nghĩ hỗn loạn len lỏi trong đầu.

Dưới bầu trời xanh trong vắt, Ithaca vẫn bình yên như thể chưa từng có chiến tranh. Những con đường đất trải dài vẫn tấp nập kẻ bán người mua, những người phụ nữ tụm lại trước quầy hàng trao đổi rau củ, những người đàn ông ngồi dưới mái hiên uống rượu và bàn luận chuyện đời. Không ai có vẻ gì là lo lắng hay chờ đợi.

Namir chợt tự hỏi—họ có biết rằng vị vua của họ đã biến mất hơn mười năm không? Họ có biết rằng đoàn thuyền của Odysseus, từng mạnh mẽ rời Troy trong tiếng hoan ca chiến thắng, giờ chỉ còn sót lại một chiếc lênh đênh ngoài biển khơi ? Họ có biết rằng, giữa những con sóng dữ và những hòn đảo xa lạ, vị vua của họ có thể sẽ không bao giờ trở về ?

Vậy mà họ vẫn sống

Vẫn cười như vậy

Namir không thể hiểu được.

Anh rũ mắt, thở dài. Sự mệt mỏi tích tụ suốt quãng thời gian dài không nghỉ ngơi khiến đầu óc anh trở nên nặng trĩu. Đôi lúc, anh nghe thấy tiếng vọng trong tâm trí mình—một giọng nói quen thuộc gọi tên anh, làm anh khẽ rùng mình. Là Luca. Cái giọng nói của tên ấy cứ vang lên trong đầu anh như một lời gọi từ quá khứ, ám ảnh không ngừng.

Luca phải chăng đã chết và vẫn luôn ở bên anh với hình khác hay chỉ là sự ảo giác nặng nề của chính anh ? Rằng anh đã thật sự chẳng thể bỏ lơ đi cái sự thật rằng Luca đã chết ?

Namir tựa người vào cột đá lạnh lẽo phía sau, ánh mắt đăm chiêu. Những suy nghĩ của anh chỉ bị gián đoạn khi một vật nhỏ, tròn lăn đến bên chân. Anh liếc nhìn xuống.

Một quả bóng làm từ vải vụn, khâu lại một cách vụng về nhưng vẫn đủ bền để lăn lóc trên mặt đất.

Namir ngước mắt lên và thấy một đứa trẻ đứng trước mặt, thấp thỏm và có phần e dè. Cậu bé nom chừng tám, chín tuổi, dáng người nhỏ bé với làn da rám nắng và đôi mắt tròn xoe sáng ngời. Cậu ta dường như muốn lấy lại quả bóng nhưng lại có chút ngập ngừng, như sợ hãi con người lạ mặt trước mặt mình.

Namir chớp mắt.

Anh cúi xuống, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay đẩy quả bóng về phía đứa trẻ. Nó lăn một vòng rồi dừng ngay trước chân cậu bé.

Đứa trẻ chớp mắt, nhìn Namir một lát, rồi vội vàng cúi xuống nhặt bóng, chạy về phía đám bạn đang đợi. Nhưng trước khi rời đi, nó vẫn ngoái đầu lại, như muốn quan sát anh thêm một chút. Qua lớp vải mỏng của chiếc himation, nó có thể thấy lờ mờ một gương mặt rất đẹp—làn da mịn màng có chút khô vì muối nước biển, hàng lông mi dài rợp bóng và mái tóc đỏ xõa xuống vai.

Nó khiến đứa trẻ bối rối và choáng ngợp, không nhớ rằng trong làng có người như thế, mà nó có khi thấy rồi cũng chẳng nhớ.

Namir không để tâm đến ánh mắt đó. Anh tiếp tục chìm trong những suy nghĩ miên man, những câu hỏi không có lời đáp, những nỗi trống trải kéo dài suốt chặng đường lênh đênh trên biển.

Thế nhưng, một lúc sau, khi anh bắt đầu mất kiên nhẫn với việc chờ Hasuichi quá lâu và tự hỏi liệu mình có bị bỏ lại hay không, thì một bàn tay nhỏ bé chạm nhẹ vào đầu gối anh.

Namir giật mình nhìn xuống.

Là đứa trẻ khi nãy.

Trên tay cậu bé là một đóa hoa cẩm chướng đỏ, cánh hoa nở rộ, rực rỡ như một ngọn lửa nhỏ.

Cậu bé rụt rè đưa nó cho anh, giọng nhỏ xíu:

"Em nghĩ nó hợp với anh."

Namir khựng lại.

Anh nhìn chằm chằm vào đóa hoa rồi lại nhìn cậu bé. Phải mất vài giây, anh mới nhận ra rằng đứa trẻ đã chạy đi hái nó.

Môi anh khẽ mím lại. Đã rất lâu rồi, rất lâu rồi anh không còn nhớ rõ cảm giác này—cảm giác được ai đó quan tâm, dù chỉ là một hành động nhỏ bé.

Chậm rãi, anh đưa tay nhận lấy bông hoa.

Khóe môi vốn luôn trầm lặng bỗng khẽ nhếch lên, tạo thành một nụ cười nhẹ.

"Cảm ơn."

Anh nói, dùng tiếng Hy Lạp.

"Anh sẽ giữ gìn thật cẩn thận."

Cậu bé dường như rất vui vì điều đó. Đôi mắt sáng lên, như thể muốn nói gì thêm nhưng rồi lại nghe thấy tiếng gọi từ đám bạn mình. Nó nhìn anh một lần nữa, cười tươi, rồi chạy đi.

Namir lặng lẽ nhìn theo bóng dáng nhỏ bé khuất dần giữa đám đông.

Ánh mắt anh rơi xuống bông hoa trong tay. Những cánh hoa cẩm chướng mỏng manh, phơn phớt rung động theo làn gió nhẹ.

Anh khẽ lẩm bẩm.

"Cẩm chướng..."

Một hình ảnh mờ ảo chợt hiện lên trong tâm trí—Luca, với đôi mắt màu cam rực rỡ như ánh mặt trời, từng vuốt nhẹ mái tóc anh, khen ngợi:

"Namir, tóc anh đỏ đẹp quá."

Lời nói ấy như một mảnh ký ức xa xăm, lấp lánh trong tâm trí anh, đẹp đẽ nhưng cũng đầy day dứt.

Gió biển thổi qua, mang theo hương muối mặn mòi.

Namir nắm chặt bông hoa trong tay.

.

Ánh mặt trời buổi xế trưa đã lên những tia nắng vàng rực vắt ngang trên mái ngói đất nung và mặt đường bụi bặm của Stavros, khiến cả khu chợ như được phủ một tấm màn sáng ấm áp nhưng cũng chói mắt đến mức khó chịu. Tiếng ồn ào của đám đông vẫn không ngớt, chỉ có một người ngồi yên lặng trên bệ đá, đôi mắt đỏ rượu ánh xanh nhìn vô định vào dòng người qua lại. Namir lặng lẽ nắm đóa hoa cẩm chướng trong lòng bàn tay, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua từng cánh hoa mềm mại.

Tiếng bước chân dừng lại ngay trước mặt anh. Hasuichi, với một tay cầm bản đồ mới, tay kia xách vài túi nhỏ đựng nước uống cùng ít đồ lặt vặt, đang đứng đó với nụ cười nhẹ trên môi. Y chưa kịp mở lời, Namir đã chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt không giấu nổi sự bực bội. Anh lườm y một cái sắc lẹm như thể muốn nghiền nát y ra ngay tại chỗ. Nhưng ngoài ánh mắt khó chịu ấy, Namir không nói gì, chỉ vươn tay cầm lấy bầu nước từ Hasuichi, mở nắp và uống một ngụm nhỏ. Nước mát chảy xuống cổ họng khô khốc khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn một chút nhưng vẫn không xua tan được cơn khó ở trong lòng.

Hasuichi không quan tâm đến ánh mắt sát khí kia, chỉ hờ hững vỗ nhẹ vào túi bản đồ, rồi liếc về phía con đường lớn dẫn ra khỏi thị trấn.

"Chúng ta cần đi nhờ xe ngựa một đoạn, rồi đi bộ thêm. Dù sao cũng mất hơn hai tiếng mới tới nơi."

Namir cau mày, kéo chiếc Himation trùm trên đầu xuống, để lộ mái tóc dài đỏ sậm, đôi bông tai hình tam giác bằng vàng lấp lánh dưới ánh nắng. Anh chớp mắt nhìn Hasuichi với vẻ dò xét, rồi nhàn nhạt hỏi.

"Chúng ta đi đâu ?"

Đây đâu phải Skyros.

Hasuichi chỉ mỉm cười đầy ẩn ý, đôi mắt xanh lam cong lên một cách tinh quái.

"Ngươi sẽ biết khi tới nơi."

Namir thở dài, chẳng buồn truy hỏi thêm. Anh đã quá quen với kiểu trả lời vòng vo này của Hasuichi.

Khi cả hai chuẩn bị rời đi, một giọng nói nhỏ khẽ vang lên sau lưng anh.

"Anh ơi...!"

Namir khựng lại, quay đầu nhìn xuống. Đứa trẻ khi nãy đứng đó, đôi tay nhỏ bé nắm chặt lấy vạt áo của mình, ánh mắt chần chừ, như thể đang phân vân không biết có nên lên tiếng tiếp hay không. Namir thoáng nhận ra sự bối rối của nó—có lẽ nó không ngờ rằng anh sẽ rời đi nhanh như vậy.

Namir im lặng trong vài giây, rồi bất ngờ ngồi xuống, để ánh mắt của mình ngang tầm với đứa trẻ. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn đầy do dự kia, giọng nói trầm thấp nhưng không hề lạnh lùng như lúc nói chuyện với Hasuichi.

"Biết đâu sau này chúng ta sẽ gặp lại"

Anh nói, không có lời hứa hẹn nào, chỉ là một câu khẳng định nhẹ nhàng.

"Nên đừng lo lắng."

Vừa dứt lời, Namir hơi nghiêng đầu, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhàn nhạt.

Đứa trẻ mở to mắt, dường như bất ngờ trước nụ cười đó, rồi nhanh chóng gật đầu thật mạnh. Gương mặt nó ánh lên vẻ hy vọng khi nhìn theo bóng lưng của Namir lúc anh đứng dậy và quay đi.

Hasuichi quan sát cảnh tượng đó từ đầu đến cuối, đến khi cả hai đã bước xa khỏi khu chợ, y mới cười tủm tỉm mà buông một câu đầy ẩn ý.

"Ta chỉ đi một chút mà ngươi đã có thêm bạn mới rồi."

Namir liếc nhìn y với ánh mắt sắc bén, nhưng giọng nói lại chẳng có chút cảm xúc nào.

"Chỉ là mấy đứa nhóc thôi."

Hasuichi bật cười khẽ, không nói gì thêm.

Họ men theo con đường đất trải dài, những bụi cây thấp chạy dọc theo hai bên, từng cơn gió nhẹ thổi qua mang theo mùi cỏ dại và đất khô. Một lúc sau, họ dừng lại bên một chiếc xe ngựa cũ chở đầy rơm, chủ xe là một người đàn ông trung niên có vẻ dễ tính. Sau một hồi trao đổi ngắn ngủi, ông ta gật đầu đồng ý cho họ đi nhờ đến Aetos.

Trên xe, Hasuichi thoải mái tựa vào đống rơm mềm, ngước nhìn bầu trời cao vời vợi, ánh mắt trầm tư nhưng thư thái.

Namir thì khác. Anh ngồi xếp chân, một tay đặt trên đầu gối, tay kia vẫn giữ chặt đóa hoa cẩm chướng. Lưng anh tựa vào đống rơm phía sau, đôi mắt cụp xuống, không chút cảm xúc.

Chuyến xe lăn bánh, đưa họ xa dần khỏi thị trấn Stavros. Tiếng bánh xe cọc cạch hòa vào tiếng gió lùa qua đồng cỏ, tạo nên một âm thanh trầm lặng nhưng dai dẳng.

Namir lặng lẽ siết nhẹ đóa hoa trong tay, đôi mắt nhìn xa xăm, như thể tâm trí anh đang trôi dạt về một nơi nào đó rất xa—xa hơn cả Stavros, xa hơn cả biển Aegean, thậm chí có lẽ còn xa hơn cả chính cuộc đời anh.

.

Trời đã ngả chiều, ánh hoàng hôn dần nhuộm màu vàng cam lên từng mái nhà, từng hàng cây thấp thoáng ở phía xa. Không khí vùng Aetos phảng phất mùi cỏ khô và gió nhẹ nhàng lùa qua, mang theo cái se lạnh của buổi tối đang dần buông xuống.

Chiếc xe ngựa chở rơm đã thả họ xuống rìa làng, nơi con đường đất nhỏ dẫn vào những căn nhà rải rác giữa các khu ruộng. Hasuichi và Namir bước xuống, phủi nhẹ bụi bặm bám trên chiton của họ sau chuyến đi dài. Namir ngước nhìn bầu trời đang dần sẫm lại, ánh mắt thoáng chút suy tư.

Họ bắt đầu đi bộ vào làng, bước chân lặng lẽ trên con đường lát đá thô sơ, hai bên là những cánh đồng trải dài, lác đác vài con dê đang gặm cỏ. Namir đi sau Hasuichi, mắt đảo quanh những căn nhà bằng đá và đất nung với mái ngói đỏ, những người dân lác đác quay về sau một ngày làm việc.

Hasuichi trông có vẻ đang cố nhớ đường, thi thoảng y dừng lại một chút, đảo mắt nhìn quanh trước khi tiếp tục bước. Namir không hỏi gì, chỉ im lặng đi theo. Thời gian trôi qua, họ cứ thế rẽ qua những con hẻm nhỏ, bước ngang những cánh cửa sổ đóng kín, nghe thấy mùi bánh mì nướng thoảng trong không khí.

Cuối cùng, họ dừng lại trước một con đường nhỏ dẫn vào một khu vực vắng lặng hơn hẳn. Không có nhiều nhà cửa san sát như những nơi họ vừa đi qua, thay vào đó là một khoảng đất rộng, cỏ mọc cao ngang đầu gối, rải rác vài tán cây rậm rạp.

Hasuichi nhìn về phía trước, đôi mắt tím ánh lên sự háo hức. Trước mặt họ, một mảng tường đá cũ kỹ trải dài, một phần bị dây leo bám lấy. Y chậm rãi bước tới, khẽ đặt tay lên bức tường như để chắc chắn rằng đây là nơi mình tìm kiếm.

Namir đứng sau lưng y, đôi mày khẽ nhíu lại. Anh không hiểu tại sao họ lại đến đây vào giờ này. Xung quanh vắng lặng, không có bất kỳ dấu hiệu nào của con người ngoài dấu vết của những vệt khói mỏng manh vươn lên từ đâu đó phía sau lớp cây rậm rạp.

"Chúng ta đang làm gì ở đây ?"

Namir lên tiếng, giọng trầm thấp pha chút cảnh giác.

Hasuichi không trả lời ngay, chỉ cười nhẹ rồi tiếp tục đi men theo bức tường đá, đôi tay thỉnh thoảng lướt qua bề mặt gồ ghề của nó như đang lần tìm một điều gì đó. Namir nhìn theo, hơi bực bội vì y cứ giữ bí mật.

Cuối cùng, họ rẽ trái khi đến một đoạn tường hơi thấp hơn một chút, để lộ một lối đi nhỏ dẫn vào bên trong. Một khoảng sân nhỏ hiện ra, nằm lọt thỏm giữa những bức tường bao quanh.

Nơi này có một căn nhà kiểu Hy Lạp cổ, đơn sơ nhưng ấm cúng. Những bức tường trắng trám đơn giản, cột đá đặc trưng nâng đỡ mái hiên, vài chậu cây nhỏ được đặt gọn gàng ở các góc sân. Không có gì quá đặc biệt nhưng lại mang một cảm giác quen thuộc kỳ lạ.

Hasuichi bước lên thềm nhà, dừng lại trước cánh cửa gỗ đã bạc màu theo thời gian. Y quay đầu lại nhìn Namir như thể bảo anh hãy kiên nhẫn.

Namir vẫn giữ ánh mắt nghi hoặc nhưng anh không hỏi thêm nữa. Chỉ có điều, nơi này mang đến cho anh một cảm giác lạ lẫm... mà cũng quen thuộc một cách khó hiểu.

Hasuichi nhẹ nhàng nâng tay gõ lên cánh cửa. Âm thanh gỗ cứng vang lên trong không gian tĩnh lặng. Bên trong không có phản hồi ngay lập tức nhưng chỉ một lúc sau, cánh cửa khẽ mở.

Người xuất hiện sau cánh cửa làm cả Namir lẫn Hasuichi đều im lặng trong giây lát.

Xiyi.

Hắn đứng đó, đôi mắt vàng kim mở lớn, không che giấu được sự sửng sốt tột độ. Hắn nhìn Hasuichi, rồi lại nhìn Namir như thể không thể tin được những gì đang xảy ra.

Thời gian như ngừng lại. Xiyi không nói gì nhưng biểu cảm trên khuôn mặt hắn đã nói lên tất cả—một sự ngỡ ngàng, một chút do dự, một chút cảnh giác và hơn hết là một cảm giác khó gọi tên.

Từ sâu bên trong căn nhà, một giọng nói khác vang lên.

"Ai vậy, Xiyi ?"

Một bóng người khác xuất hiện—Aiden.

Gã ta bước ra, ánh mắt còn mang chút ngái ngủ, có lẽ vừa mới rời khỏi bàn ăn hoặc đang chuẩn bị nghỉ ngơi. Nhưng khi ánh nhìn chạm đến hai vị khách đứng trước cửa, cơ thể gã khựng lại ngay lập tức.

Sự ngơ ngác trong mắt Aiden không khác gì Xiyi và trong một khoảnh khắc, cả hai bên chỉ đứng đó, nhìn nhau trong im lặng.

Hasuichi nghiêng đầu, nụ cười khẽ nở trên môi, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại khiến không khí căng thẳng hơn bao giờ hết.

"Có vẻ như... bọn ta đã làm phiền bữa tối của các ngươi rồi."

.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro