Chương 19: Từ bỏ tư cách
Chương 19: Từ bỏ tư cách
Tiếng chuông cửa vang lên thu hút ánh mắt của cả ba người đang đứng trong phòng. DaeSung từ đầu đã có cảm giác nó giống như kẻ dư thừa bị xua đuổi nên cũng tự giác biết mình phải làm gì.
- A, để em ra mở cửa!
Vừa nói xong, nó xoay người định chạy ra cổng, nhưng khi vừa nhấc bước, một bàn tay đặt lên vai níu DaeSung lại, cái lạnh từ những ngón tay xuyên qua lớp vải áo chạm vào da thịt khiến nó giật mình.
- ...?
Lúc DaeSung khó hiểu quay mặt lại liền nhìn thấy gương mặt điềm tĩnh của JiYong, chợt .. khóe môi cậu từ từ cong lên thành một nụ cười, ma mị.
- Khoan đã.
- ...
- Ta quên mình vẫn chưa giới thiệu tên với cậu.
- Hả?
- ...
JiYong vẫn cố định nụ cười của mình, ánh mắt từ sau lưng nhìn thẳng vào mắt DaeSung, mống mắt nâu bỗng chuyển sang đen, đồng tử cũng bị ẩn đi, một tia sáng xanh lướt ngang nơi đó, phản chiếu vào đôi mắt DaeSung chỉ trong chớp nhoáng , sau đó cậu buông vai nó ra.
- Gọi ta là JiYong ...
DaeSung giống như chẳng rõ có nghe thấy hay không mà ngây người gật đầu, ánh nhìn mông lung theo gương mặt xoay về hướng ban đầu muốn đi, rồi hệt không có chuyện gì mà tiếp tục ra mở cửa.
Ngay khi DaeSung vừa chậm rãi rời đi, JiYong khẽ nhìn sang anh như muốn truyền đạt một việc, đến khi anh vừa gật đầu chứng tỏ đã hiểu ý thì vị Thuần chủng trong nháy mắt đã cùng kết giới lặng lẽ biến mất.
○○○
Lát sau, DaeSung đi vào cùng với SeungRi và một người nữa.
Vị nữ chủ tịch.
- Chào buổi tối SeungHyun.
ChaeRin một bên đưa giỏ trái cây cho DaeSung, rồi đi đến trước mặt SeungHyun. Anh hơi nhíu mày nhìn cô và nói.
- Ở Công ty .. xảy ra việc gì sao?
- Không phải. Vì tôi nghe SeungRi nói anh bệnh, nên ..
- Tôi bệnh?
SeungHyun vừa nghe đã biết tên lanh chanh SeungRi lại bịa chuyện, anh liếc mắt nhìn sang cậu ta đang vờ bận tán gẫu với em trai mình.
- Nhìn cậu khỏe như vậy chắc là hết bệnh rồi? Thảo nào nay trông cậu đặc biệt đẹp trai hơn mọi ngày nha.
Thật ra vì mấy ngày liền anh không đến trụ sở nên lúc ChaeRin hỏi tại sao thì cậu ta chỉ có thể nói dối như thế, chứ đâu ngờ nữ chủ tịch muốn đến tận đây chứ.
Khi SeungRi nhìn thấy SeungHyun đang nhướng mày nhìn mình, cậu ta giật nảy cười vài tiếng ha ha nhạt nhẽo rồi như tìm cớ chạy vào nhà bếp mở tủ lạnh lục lọi, DaeSung vì lo món ngon nó tàng trữ bị ăn mất nên cũng chạy theo để lại anh và ChaeRin trong phòng khách.
Không một ai nhận ra điều gì kì lạ về một người nữa vừa nãy có mặt trong nhà, kể cả DaeSung.
JiYong đã sớm nhận ra người đến là SeungRi và một người nữa mà cậu không biết nhưng cậu chắc chắn đó cũng là Hunter, JiYong dứt khoác xóa đi phần kí ức về mình trong trí nhớ của DaeSung mà không cần hỏi ý kiến anh, vì thực chất tình cảnh ban nãy không có thời gian để do dự, nhưng niệm lực mà JiYong tạm thời dùng trên người DaeSung không hoàn toàn xóa hết đoạn gặp gỡ bất đắc dĩ này, chỉ khiến nó quên đi gương mặt cậu mà thôi.
Bởi nếu DaeSung vô tình nói ra nó vừa gặp qua một người có mái tóc trắng thì một Hunter dù có ngốc đến đâu cũng đoán được kia là một Thuần chủng, lúc này để ChaeRin hoặc SeungRi biết được về cậu chỉ khiến SeungHyun khó xử mà thôi.
- ...
- Từ đầu tôi cũng biết là SeungRi nói dối. Nhưng vì gặp được anh nên tôi mới đến tận đây.
- Thật sự đã xảy ra chuyện gì?
Anh thấy được vẻ nghiêm trọng trong giọng nói của ChaeRin, SeungHyun buông chiếc khăn lên ghế, mặc kệ mái tóc bị ướt lúc với cậu trong phòng tắm mà cùng ChaeRin im lặng đi vào phòng anh để bí mật nói chuyện, thật ra trước kia cô cũng từng đến nhà anh vài lần.
- SeungHyun, đã có thêm một Thuần chủng nữa xuất hiện.
- ...
Anh quả nhiên đoán không sai, thứ khiến ChaeRin và Hiệp hội bận tâm nhất chỉ có thể là Thuần chủng. SeungHyun có linh cảm rằng một thứ gì đó đã bắt đầu thu hút những con quái vật Thuần chủng kéo tới đây, nhưng anh cũng không mong rằng cái lí do mà anh đoán sẽ trùng khớp với hiện thực, mọi thứ đã phức tạp tới mức hiểu biết của Hunter không thể giải thích nữa, kể từ khi...
- Cặp Vampire song sinh lộ diện không bao lâu, thì một nữ Thuần chủng khác đến đây, không giống như cặp song sinh săn Hunter, ả Thuần chủng đã biến gần vài chục nạn nhân thành hạ đẳng, chứ không hút máu.
- ...
- Còn tên mới đến tuy chưa hành động, nhưng từ lời của lũ Vampire máu lai thì ..kẻ này có lẽ đang nhắm vào những tên Thuần chủng còn lại.
Thuần chủng săn thuần chủng cũng không phải chưa từng xảy ra, nhưng kẻ có thể giết được Thuần chủng và hút máu thì tất nhiên không còn là một con quái vật đơn thuần nữa, sức mạnh của kẻ bị giết sẽ chuyển đổi sang kẻ hút máu, khiến kẻ đó gia tăng quyền lực tới mức sánh bằng nhiều Thuần chủng khác gộp lại.
- Vậy theo cô, kẻ hắn muốn săn lần này là ai?
SeungHyun đứng tựa lưng vào cửa, giọng nói âm trầm hơn bình thường khiến ChaeRin lấy làm lạ, ánh mắt anh lạnh lẽo nhìn xuống nhưng mi mắt bất động giống như đang tập trung suy nghĩ điều gì đó rất hệ trọng.
- Rất có thể là Thuần chủng song sinh.
Những Vampire săn đồng loại luôn vì thú vui hay một mục đích khác hơn là vì khát máu. Tên Thuần chủng này đã sống bao lâu không ai có thể đo lường, sự cổ quái của hắn càng không thể hay biết được, nhưng theo tin từ Hunter các vùng hắn đi qua, trong suốt nhiều năm hắn mỗi lần đều không hề gây sóng gió hay giết người vì máu, hút máu một Thuần chủng đủ cho hắn sống thoải mái qua thời gian dài. Để khi bắt đầu thấy đói, hắn sẽ di chuyển và âm thầm theo dõi con mồi của mình, rồi đến thời điểm nào đó lại ra tay giết từ hai Thuần chủng, cùng một lúc.
Chỉ điểm này thôi, cũng đủ tìm ra đối tượng cuối cùng.
- ...
Lối suy nghĩ, phân tích tình huống của anh và cô luôn sắc bén giống nhau, cho nên dù không muốn SeungHyun cũng phải thừa nhận ChaeRin có thể đúng.
Trực giác nói cho SeungHyun biết tên Thuần chủng đó có lẽ đang đánh hơi nơi của JiYong và HyeYong từ lâu, để ngay khi biết được hắn chắc chắn sẽ tìm mọi cách ra tay với một trong hai nhằm thu hút người còn lại tìm đến và đối phó hai Thuần chủng cùng một lúc, nếu anh đoán không lầm tên đó là một kẻ bất chấp để có thứ bản thân muốn, hắn chỉ đạt được khoái cảm khi giết chết kẻ gần như mạnh hơn mình, càng khó khăn thì càng thích thú, như một tên tâm thần ngạo mạn.
JiYong mạnh đến mức nào SeungHyun có thể hình dung được bởi anh đã từng là đối thủ của cậu, cộng thêm vị Thuần chủng em trai cậu, khả năng của cả hai quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng, tên Thuần chủng kia cũng thừa sức biết điều đó mà vẫn muốn tìm đến, chứng tỏ ..nếu hắn không phải một tên tâm thần thì hắn chắc chắn là một trong những con quỷ hút máu mạnh nhất của dòng Thuần chủng.
Hắn có thật đáng sợ đến vậy? Hắn cuối cùng muốn gì? Hắn chính xác là kẻ nào chứ?
- Mượn tay tên đó để xóa sổ bớt Thuần chủng đúng là ý hay. Nhưng nếu hắn đang dồn sức để tiêu diệt một thứ khác thì tôi không chắc là đó không phải là Hunter chúng ta. Thêm nữa, vụ đoàn khách bị giết và tai nạn ở vùng ngoài vẫn chưa giải quyết xong, Hiệp hội cho rằng nó liên quan đến tên Song sinh bị thương...
- ...
- SeungHyun, anh đang nghe chứ?
- ...
- SeungHyun?
- ...
- Anh sao vậy?
ChaeRin gọi anh vài lần nhưng không thấy phản ứng, cô vội nhận ra ánh mắt cảnh giác cực độ của SeungHyun, ánh mắt quyết liệt đó cô chỉ từng thấy qua khi anh làm nhiệm vụ cấp cao, ChaeRin lo lắng tới gần đặt tay lên vai như muốn hỏi han, nhưng SeungHyun khi ngẩng lên nhìn cô chỉ lạnh lùng lắc đầu.
- Xin lỗi ChaeRin. Tôi biết tình hình đang tệ hại thế nào, nhưng có một chuyện quan trọng tôi phải làm.
- ...
- Cô cùng SeungRi trở về trước, mai tôi sẽ đến Hiệp hội gặp cô.
ChaeRin gật đầu hiểu ý rồi ra khỏi phòng anh, chỉ một lát sau cùng với SeungRi rời đi.
○○○
Còn lại mình anh trong phòng, SeungHyun khẽ buông nắm tay siết chặt đến hằn thành vết, anh chợt nhận ra bản thân vừa mất bình tĩnh, trong đầu anh cứ văng vẳng một điều.
JiYong đang gặp nguy hiểm.
Còn anh, đối mặt với tên quái vật đó, sẽ làm thế nào bảo vệ được cậu đây?
Phải làm thế nào ...
- ...
JiYong xuất hiện âm thầm ngay sau khi ChaeRin đi khỏi, cậu không gây ra bất kì tiếng động nào mà đứng bên cửa sổ quan sát SeungHyun. Nội dung cuộc nói chuyện vừa nãy cậu đều nghe thấy nhưng nó không đáng để tâm cho bằng những gì anh đang suy nghĩ.
- Anh thật sự chưa hiểu hết về ta, SeungHyun.
Cậu lên tiếng phá tan sự tĩnh lặng giữa hai người lúc anh nhận ra JiYong đứng trong phòng, vừa nói xong vị Thuần chủng lại chủ động đi đến trước mặt anh, trên tay là chiếc khăn ban nãy để ở ghế, JiYong thật chậm vươn tay lên áp khăn vào tóc SeungHyun, muốn thay anh lau khô.
- Để ta nói cho anh biết một điều.
- ...
JiYong nhìn thẳng vào mắt anh, màu hổ phách trong mống mắt như ánh lên cảm giác lời cậu sắp nói là tuyệt đối.
- ...
- Không ai có thể giết nổi ta đâu.
Ngoại trừ anh, SeungHyun.
Nên đừng lo lắng và cố lãng phí thời gian để nghĩ cách, mà hãy dành tâm trí mình cho ta. Bởi nếu ta còn ở bên anh, nếu ta còn muốn vì ở bên anh mà sống ..thì không một kẻ thù nào giết được ta cả. SeungHyun, ta tuy không phải lũ thần thánh nắm quyền sinh tồn của kẻ khác, nhưng ta cũng chẳng phải kẻ dễ dàng bị kẻ khác định đoạt. Anh không thể biết, ta cũng không thể nhớ ..rốt cuộc ta đã sống lâu bao nhiêu, nhưng loại kẻ thù nào ta cũng đã gặp rồi, kẻ cản đường ta nhất định không thể không giết, tên lần này cũng đồng dạng thế mà thôi. Và anh phải nhớ rõ điều này, SeungHyun, ta nói chỉ mình anh có thể giết được ta, có nghĩa là trên đời này anh là người duy nhất khiến ta muốn tiếp tục sống hay không muốn tiếp tục sống mà thôi.
- Em đang trấn an ta sao?
SeungHyun hơi mỉm cười và nắm lấy tay cậu, anh biết JiYong rất tinh ý khi đọc được suy nghĩ của anh qua ánh mắt.
- Ta chỉ đang nói sự thật thôi.
- Ừ. Ta tin em ..
- SeungHyun.
- ... ?
- Ta biết anh rất quyết đoán, rất sáng suốt, biết cách giữ mình tỉnh táo rồi tìm lối đối phó. Nhưng mà ...giống như lúc đó khi xảy ra tai nạn, anh lại hành động như một tên ngốc vậy.
SeungHyun ôm lấy cậu rồi cười thành tiếng, thật ít khi thấy JiYong khen ngợi ai nhưng câu cuối thật đúng là làm người ta không rõ cậu vốn muốn đề cao hay hạ thấp họ.
- Lần này cũng vậy, ta không mong anh lặp lại sai lầm đó nữa. Ta là bất tử, nhưng anh lại không, nên nếu anh có vì ta thì hãy tự bảo hộ mình trước. Đừng có ..để ta ...
Lo lắng.
- ...
JiYong hơi ngập ngừng khi nói không xong lời cuối, trừ những lần trong hoàn cảnh sinh tử thì lúc bình thường, cậu vốn không quen bày tỏ cảm xúc của mình ra ngoài, nhưng cách vị Thuần chủng vụng về trách cứ và quan tâm khiến SeungHyun thấy lồng ngực thật ấm, anh quên mất nỗi bất an ban nãy mà vòng tay quanh vai rồi kéo cậu vào lòng, siết thật chặt thân hình ấy.
- Anh rốt cuộc có nghe lọt lời ta nói không hả? Còn không trả lời mà ôm chặt thế này làm gì?
- Người em lạnh quá JiYong, để ta giúp em ấm lên.
- Không cần. Anh buông ta ra và lau cho khô tóc mình trước đi.
JiYong đều giọng đòi tách ra nhưng cơ thể thì không chút bài xích anh, cằm cậu đặt trên vai SeungHyun, mái tóc trắng mát lạnh áp vào tai anh cũng bị làn tóc đen làm ướt đôi chút.
- Để sau cũng được mà, JiYong.
- ...
SeungHyun phớt lờ lời cậu, sau khi bọc vị Thuần chủng không chút chống đối trong lồng ngực, anh tiện tay bế cậu lên, đi đến bên sofa và ngồi xuống. Đặt JiYong tựa trên người mình, SeungHyun đưa tay nâng cằm cậu để gương mặt toàn bích ngẩng lên đối diện anh, rồi không nói thêm gì mà nhấn vào môi cậu nụ hôn của mình.
JiYong mặc anh điều khiển, dễ dàng để anh cuốn lấy thứ ẩm ướt trong khoang miệng, hòa trong môi hôn của SeungHyun mà không cần biết đâu là giới hạn.
- ...
- Anh đã nói tin ta, thì nhất định phải tin.
- Ừ...
- Nhưng ta .. không tin tưởng anh, SeungHyun. Anh trong hoàn cảnh khác sẽ hành động khác, không có lập trường.
- Vì em thôi, JiYong.
- ...?
- Em vẫn chưa nói rằng mình sẽ không rời khỏi ta, nhớ lại xem.
SeungHyun cau mày nhắc nhở, rồi ánh mắt rơi trên khuôn mặt kề sát hơi thở mình, ngắm nhìn phiến môi ướt mềm của cậu, anh khẽ đưa đầu ngón tay chạm lên đó, dần dà âu yếm gò má cậu, cuối cùng ngón trỏ dừng lại ở sống mũi của JiYong, SeungHyun gõ gõ lên chóp mũi cậu như trách móc.
- Cho nên kể từ sau ngày mai, ta sẽ giữ lấy em không buông, xem em bằng cách nào có thể xa ta.
-...
Sau ngày mai, còn rất lâu mới đến.
Còn ngày mai mà anh nói, chính là ngày SeungHyun từ bỏ một thứ.
Hunter.
Tên gọi ấy, đã từng gắn liền với ước mong có thể chọn trở thành kẻ mạnh trong trò chơi vùi dập kẻ yếu này, không chỉ là trách nhiệm, với anh kể từ lúc 11 tuổi, làm Hunter còn là cách để anh trả thù cho cha mẹ mình, âm thầm an ủi em trai anh và chính anh đã vô cớ trở thành cô nhi.
Hiệp hội với anh là nơi vừa thân thuộc cũng vừa rất tàn nhẫn, họ nhận nuôi anh và DaeSung, đào tạo anh, cho anh một cuộc sống có thể xem là đầy đủ, còn giúp em trai anh học ở nơi thật tốt. Nhưng đổi lại, những nhiệm vụ mà họ giao, dù rằng chính anh tình nguyện đảm nhận thì chúng nói chung ..đều rất máu lạnh.
Máu lạnh, hai từ này đặc biệt phù hợp với anh.
Thế nhưng đến cùng, dù có là kẻ máu lạnh tới mức nào thì anh cũng chỉ là con người.
Khi biết rõ phải làm gì, những cảm giác khó chịu đeo bám không buông, khiến anh kiệt sức mà đối phó, nhưng SeungHyun cơ bản không hề cảm thấy lo sợ.
Hối hận? Lại càng không.
Anh chưa bao giờ thấy hối hận vì là Hunter, anh càng không hối hận khi vì JiYong mà từ bỏ là Hunter.
Chỉ là anh muốn một lần trong đời có thể vì chính mình mà sống, vì người anh rất yêu mà đánh đổi hết thảy, chứ không phải vì hai vị đã chết, hay DaeSung ..hay bất kì ai khác.
Anh vì yêu cậu, cho nên ...
○○○
SeungHyun vừa bước vào trụ sở đã gặp SeungRi, cậu ta tất nhiên chủ động đến chào hỏi đội trưởng của mình, rồi không cần xem sắc mặt của anh mà cứ như tri kỷ cười nói không ngừng, niềm vui phơi phới trên mặt. Mãi cho tới lúc cả hai đi đến trước cửa thang máy, SeungHyun mới liếc mắt ý bảo "im ngay cho tôi" thì SeungRi mới tự giác khép miệng lại, chấm dứt câu chuyện tối đêm qua sau khi cùng ChaeRin ra khỏi nhà anh.
Cửa thang máy mở ra, bên trong sớm đã có vài người, tất cả đều gật đầu chào SeungHyun vì họ là những Hunter tân binh đến nhận nhiệm vụ, duy chỉ có một người đứng ở góc phải là đứng yên hướng mắt nhìn anh, trên gương mặt điềm tĩnh không lộ bất kì cảm xúc nào.
- A, chào anh, bác sĩ.
- ...?
SeungRi chợt lên tiếng với người đó, những người còn lại nhanh chóng chú ý đến. Song, vị ấy chỉ nhìn vào SeungHyun, ánh mắt như cũ không thay đổi.
- ...
- Ha! Bác sĩ, giới thiệu với anh, đây là đội trưởng của tôi, SeungHyun.
- ...
SeungRi cũng nhận ra cách nhìn của người đó nên nhanh chóng giới thiệu. Còn SeungHyun, anh vốn từ đầu không để tâm đến ai xung quanh mà chỉ theo dõi số tầng, lúc này cũng quay sang quan sát.
- ...
- Là do cậu vắng mặt hơi lâu nên không biết. Vị này là bác sĩ vừa chuyển công tác đến trụ sở Seoul đấy.
- ...
Anh không thay ánh mắt xa lạ, nhìn vào người kia rồi khẽ nhận định, là một chàng trai chững chạc, tóc đen hớt cao, ngoại hình xuất sắc, dù đeo kính nhưng ánh mắt sắc bén kia vẫn không bị che đi.
- ...
- Chào anh. Tôi tên là Lee Soo Hyuk.
- ...
Mi mắt SeungHyun bất động nhìn đối phương rồi nhanh chóng rút lại những suy nghĩ khi nãy, vì lúc Soo Hyuk khẽ nâng khóe môi rồi cười với anh thì không chỉ là sắc bén, ở vị này còn toát ra loại cảm giác rất bức người.
Những Hunter còn lại kể cả SeungRi cũng chỉ lấy làm lạ chứ không hề cảm nhận được điều ấy. Nhưng trực giác của SeungHyun đang dao động vì anh rõ ràng có thể nhận ra trong thang máy vừa phảng phất oán khí, dù chỉ vài giây nhưng nó có phần giống với niệm lực bao quanh JiYong mỗi lần cậu kích động hay giận dữ, mà anh gần như quen thuộc.
Bất giác, SeungHyun dời bước đến trước mặt Soo Hyuk, có ý định bắt tay.
- Tôi là Choi SeungHyun, hân hạnh được biết cậu.
- Vâng, chúng ta có lẽ bằng tuổi, từ bây giờ làm bạn hẳn không tồi nhỉ?
- Được.
- ...
Thang máy dừng lại, nhưng không khí kỳ quặc khiến mọi người quên cả bước ra. Màn chào hỏi thân thiết này của SeungHyun tất nhiên đã dọa mấy cậu tân binh và SeungRi không ít, trước giờ đội trưởng mà họ biết lạnh lùng như tảng băng rất ghét mấy chuyện dư thừa, kể cả chào hỏi.
Ngoài ra, điều khiến những người còn lại bất động chính là hình ảnh hai người đàn ông cao ngất đứng song song bắt tay nhau, nhìn thẳng đối phương không chút e dè mà soi xét, cảnh tượng này thật có chút tách biệt với những người khác, khiến họ nhìn đến không biết cách nào để xen vào.
- Tôi có việc phải đi trước, gặp lại sau.
SeungHyun lên tiếng rồi buông tay, anh thu lại ánh mắt của mình rồi cùng SeungRi bước khỏi thang máy, màn giới thiệu ngắn gọn cứ thế chấm hết.
SeungHyun thoáng cau mày khi đã biết cơ thể mình vừa chạm chắc chắn không phải Vampire, thân nhiệt và nhịp tim, màu mắt và mái tóc đều là con người. Tuy nhiên, dù biết chẳng có tên Vampire nào chán sống đến mức tự chạy vào Hiệp hội Hunter mà nộp mạng, nhưng Soo Hyuk khiến anh có cảm giác hắn không giống người bình thường.
- Nghe nói cậu ta là tiến sĩ viện Hunter đào tạo, lại thêm nhân tài xuất hiện rồi.
- ...
- Này SeungHyun, tôi thấy chàng bác sĩ đó đặc biệt có điểm giống cậu.
- ...?
- Ây, ý tôi không phải ngoại hình, mà là cái tính lạnh lùng khó gần kìa. Hai người đứng chung một chỗ đúng là tạo thành núi băng luôn, nói nhiều một chút sợ sẽ bớt đẹp trai hay sao vậy hả?
- ...
- Nhưng mà người tên Soo Hyuk này thật ra cười nhiều hơn cậu, còn ôn hòa hơn, SeungHyun ..tôi khuyên cậu nên thay đổi thái độ đi nếu không muốn mấy cô mê mệt cậu chuyển sang anh ta hết đấy nhé.
- ...
Mặc kệ SeungRi cứ gây rối bên tai, SeungHyun chỉ quay sang liếc nhìn cậu ta lần thứ hai, ý bảo "còn nói nữa tôi giết", rồi không thèm đếm xỉa người bị cảnh cáo mà đi vào phòng Chủ tịch.
○○○
- Đến rồi à, SeungHyun.
ChaeRin đang ngồi trên bàn làm việc, khi vừa biết người đến là anh, cô khẽ đóng lại văn kiện đang xem rồi đi đến trước mặt SeungHyun, ChaeRin quan sát sắc mặt người đối diện vẫn lạnh giống thường ngày, khóe môi vị nữ Chủ tịch lại thoáng mỉm cười, từ bé khi lần đầu gặp SeungHyun vẫn là ánh mắt âm trầm không rõ vui buồn như vậy.
Nhưng khi SeungHyun nhìn thẳng vào cô, ánh mắt đó đã bắt đầu có chút phức tạp, ChaeRin lập tức nhận ra chuyện anh định nói hiển nhiên hệ trọng.
- Là chuyện gì vậy, anh cứ nói đi.
Cô xoay người đi đến bàn định pha hai tách cafe, không khí trong phòng trong chớp mắt đông lại, cho đến khi SeungHyun lên tiếng.
- Hãy hủy bỏ tư cách Hunter của tôi đi, ChaeRin.
- ...
Chiếc ly sứ trong tay cô bất chợt rơi khỏi, nó va xuống mặt bàn rồi lăn gần đến mép, nhưng khi còn một khắc nữa vật dễ vỡ đó chạm đất thì ChaeRin đã kịp chộp lấy, tay cô siết nhẹ rồi đặt nó ngay ngắn trở lại kệ, cùng lúc quay mặt lại nhìn anh.
- Anh xác định mình không nói đùa?
- Không.
- Trả lời dứt khoát như vậy sao?
- ...
ChaeRin khẽ nhướng mày nhìn anh, cô thừa biết SeungHyun chả bao giờ nói đùa, nhưng chuyện này nghe từ miệng anh quả thật quá vô lý, là cô nghe lầm hay vốn người vừa nói thật không phải là SeungHyun mà cô quen từ trước?
- Vậy ..lí do là gì?
- ...
- Choi SeungHyun, anh nói cho tôi nghe tại sao .. một kẻ đã là Hunter hơn 10 năm vì cớ gì lại có một ngày bảo không muốn làm Hunter nữa hả?
- Lí do cô muốn biết, tôi không thể nói ra.
SeungHyun đều giọng trả lời, thân hình ấy cao lớn, đứng sừng sững trong căn phòng, đôi mắt kiên quyết nhìn vào ChaeRin như thể chẳng có gì phải ngần ngại, anh chỉ nói ra điều mình muốn, hoàn toàn không có ý định giải thích hay cầu xin đáp ứng.
- Đủ rồi! SeungHyun, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôi thật sự không tin nổi có thứ gì có thể lớn hơn thù hận của anh đối với Vampire. Anh thật ra đã bị kẻ nào tẩy não rồi sao? Anh quên hết vì sao mình phải liều mạng để trở thành Hunter à?
- ...
- Trả lời đi SeungHyun! Nói cho tôi biết là ai đã thay đổi anh hả? Chúng ta không phải là bạn bè sao, anh không thể cho tôi biết được sao?
- ChaeRin...
- ...
Cô sẽ không tin đâu, sẽ không bao giờ tin nổi .. nếu tôi nói người thay đổi được tôi là một Thuần chủng Vampire.
Chẳng những vậy, tôi còn vì yêu vị Thuần chủng ấy mà từ bỏ tất cả, chỉ để có thể ở bên cạnh kẻ mà các người luôn gọi là quái vật.
- ...
- Gọi tên tôi làm gì mà nửa câu giải thích anh cũng không muốn nói hả? SeungHyun, nếu anh đã tỉnh táo đưa ra yêu cầu của mình như vậy, thì hẳn anh phải biết ...
- ...
- Chỉ cần anh tự rút tên khỏi đây, không còn là Hunter nữa, thì anh ...cũng chẳng thể sống thật bình thường được đâu. Tôi thật sự không muốn, không muốn chính mình phải hạ lệnh ...giết anh.
- Không cần lo, cô cứ làm điều mình phải làm.
- Vậy sao? Anh định đứng yên chờ chết ..hay là đã dọn sẵn đường trốn hả? SeungHyun, nếu thật sự chọn cách trốn đi, anh nghĩ có khả năng lọt khỏi Hiệp hội hay không!
ChaeRin đã mất bình tĩnh, mắt cô rân đỏ nhìn anh.
- Tôi sẽ không trốn.
SeungHyun vẫn giống như khi bước vào phòng, anh thật sự biết mình là kẻ vô trách nhiệm đến mức nào, nhưng đặt bên cạnh người anh yêu, quả thật không gì đáng để so sánh. Đó là chưa nói đến, SeungHyun sẽ không thể tha thứ cho chính mình khi anh từ giây phút cứu JiYong .. đã phản bội Hunter rồi.
- Thế là anh chọn đường chết sao? Vậy em trai anh, DaeSung ..thì thế nào?
- Tôi có thể đảm bảo DaeSung vẫn sẽ sống tốt.
- Bằng cách nào chứ?
- ...
- SeungHyun, anh thậm chí cũng chưa nghĩ đến tôi và SeungRi sẽ cảm thấy thế nào phải không?
Giọng ChaeRin đột nhiên trầm xuống, nắm tay cô siết chặt khi ánh mắt nhìn anh hoàn toàn không giấu được thương tâm.
- Xin lỗi, ChaeRin. Nhưng đáng lý ra cô nên ghét tôi hơn là yêu tôi, vì như thế có khi còn thoải mái hơn bây giờ.
Anh lên tiếng, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn, nhưng phản ứng của vị nữ chủ tịch lại càng khổ sở. Quả nhiên anh sớm đã nhận ra tình cảm ấy, nhưng thậm chí còn không cho cô có cơ hội tự mình nói ra.
SeungHyun xoay người rời khỏi phòng, đặt tay lên nắm cửa lại dừng bước.
- Tôi sẽ sống sót. Cô chỉ cần như lời tôi nói, hủy đi tư cách Hunter này là được, Chủ tịch.
- ...
Cạch!
SeungHyun vừa mở cửa thì trước mặt đã xuất hiện một người, vị Cựu chủ tịch lớn tuổi đưa mắt nhìn anh, tròng mắt hơi đục khẽ hướng sang ChaeRin, rồi lại lần nữa dừng trên mặt anh, nhìn thật kỹ như muốn xác nhận một điều.
- Bước trở lại vào phòng đi, SeungHyun.
- ...
Vị Cựu chủ tịch điềm tĩnh yêu cầu, giọng nói rõ ràng rất hòa nhã nhưng đối với anh .. đó là mệnh lệnh.
Người đàn ông này chính là người nhiều năm về trước đến nhận nuôi anh và DaeSung, cũng có thể coi là người đã nuôi lớn SeungHyun, anh tuy chưa bao giờ thừa nhận nhưng trong lòng đã sớm xem ông là cha của mình, tất cả những bí mật về anh ông đều biết.
- ChaeRin, con ra khỏi phòng.
- ...
Cô hơi ngạc nhiên nhưng rồi vẫn làm theo lời ông, ánh mắt nhìn lại SeungHyun một lần cuối chứa đầy lo lắng.
SeungHyun im lặng đóng cửa lại và đi đến trước mặt người đó, chờ ông ngồi xuống ghế, anh cũng chỉ đứng đấy nhìn.
- Ta vừa rồi cứ tưởng mình già quá nên nghe nhầm. Nhưng thật không ngờ con đang nói nghiêm túc đấy, SeungHyun.
- ...
- Với ta .. con cũng không muốn giải thích sao?
- ...
- Vậy được rồi. Ta cho con một ngày để suy nghĩ mà tỉnh ra xem rốt cuộc mình sai chỗ nào, hoặc nếu con cho mình đang làm đúng ...thì cũng tìm vài lời chứng minh cho ta xem đi. Trước khi đến lúc đó, đừng nghĩ đến chuyện có thể bước khỏi căn phòng này, nếu làm ngược lại lời ta ...con lập tức sẽ không còn là Hunter nữa mà là kẻ đối đầu với Hiệp hội, chính con hay DaeSung sống chết ra sao ta sẽ không quan tâm nữa.
- Ngài biết dù kéo dài bao lâu thì tôi cũng sẽ không thay đổi lời mình kia mà, không ai có thể hiểu tôi hơn ngài được, chẳng phải sao?
SeungHyun cau mày trả lời ông, nắm tay anh sẽ siết nhẹ khi nghe đến từ câu 'không quan tâm sống chết' ấy, tuy nhiên.. muốn dọa được anh thì không thể đơn thuần thế đâu.
- Nếu ta hiểu được con thì đã không tốn thời gian như vậy, SeungHyun. Ta là đang cho con cơ hội ...sống tiếp, vì một Hunter xuất sắc như con, ta thật không muốn để mất.
Vừa dứt lời, vị Cựu chủ tịch chậm rãi ra khỏi phòng mà không nhìn đến anh. SeungHyun cũng không quan tâm dõi theo ông, anh chỉ âm thầm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một ngày?
Không thể được, anh không thể để JiYong chờ một ngày dài mà không có mình.
Nhưng, lời ông đã nói được chắc chắn sẽ làm được, bên ngoài cửa phòng đã có người đến canh giữ, nếu SeungHyun đoán không lầm ...vị Cựu chủ tịch sẽ lập tức cho người theo dõi DaeSung và bắt đầu điều tra những việc gần đây anh làm, điều tra tất cả mọi thứ.
- ...
SeungHyun bình tĩnh ngồi xuống ghế, anh không lo sợ nhiều vì biết ngay từ đầu Hiệp hội sẽ có những hành động gì, anh cảm thấy thật may vì mình cũng rất hiểu ông ta.
○○○
Trời đã tối, bên ngoài vẫn mưa.
JiYong đứng một mình trong phòng, ánh mắt bất động nhìn qua lớp kính lấm nước, cậu trước kia không hề có khái niệm về thời gian ...tuy nhiên lúc này, JiYong biết đã gần nửa ngày trôi qua.
Cậu đã đứng mà không dời một bước trước cửa sổ hướng ra cổng, thế nhưng .. SeungHyun vẫn chưa về lại.
Và nếu đúng theo lời anh nói, đáng lí ra giờ này cậu phải một mình rời khỏi đây và đến khu nhà hoang ở ngoại thành.
- ...
Khi anh hôn cậu một lần trước khi ra khỏi nhà, SeungHyun có lẽ đã dự tính làm vài chuyện nguy hiểm nên mới bảo cậu rằng nếu trời tối mà anh vẫn chưa quay lại thì cậu phải tự bỏ đi. Dù JiYong không nổi giận hay hỏi rõ hơn, nhưng cậu cũng chẳng ngăn cản anh hay tìm hiểu gì thêm, cậu biết SeungHyun có thể giải quyết mọi thứ vì anh từng nói rằng anh sẽ giải quyết được, cậu đơn giản luôn tin anh.
Nhưng bây giờ, khi những bóng người xuất hiện trước sân nhà lại không phải anh mà là vài tên mặc áo đen có mang súng, thì trên gương mặt bình thản của JiYong bất đầu xuất hiện biến đổi, cậu cau mày nhìn đăm đăm về hướng đó và thừa biết những kẻ mới đến chính là Hunter.
Nghe rất rõ đoạn trò chuyện giữa những kẻ ấy, JiYong cuối cùng cũng thông suốt ... SeungHyun đã xảy ra chuyện.
- ...
- Anh rốt cuộc ... vẫn không thể khiến ta không lo lắng, SeungHyun.
Cậu tự nói với chính mình rồi trong chớp mắt, hình bóng vị Thuần chủng đã biến mất khỏi căn phòng. Bất chấp mọi rắc rối xung quanh, JiYong chỉ cần biết cậu phải lập tức tới bên anh, bằng bất cứ giá nào.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro