PART II


Ông đang ngủ một cách yên bình thì đồng hồ điểm một giờ. Đó là giấc ngủ an ổn hết mức mà một người đàn ông đầy mặc cảm tội lỗi và ác mộng như ông có thể ngủ. Ông xoay người trên giường và quyết định bỏ qua tiếng chuông đồng hồ. Ông quá mệt mỏi. Ông cần phải ngủ.

"Ông còn đang làm gì trên giường thế? Chúng ta sẽ đến muộn mất." Ông gần như bị lay đến tỉnh lại bởi một đôi tay nhỏ nhắn đầy nữ tính.

"Đi nào, ông ngủ nướng quá. Chúng ta có một bữa tiệc phải tham dự. Ông không thể cứ ngủ như một ông già khốn khổ lười biếng thế này được. Mau lên nào. Dậy đi thôi." Khi mở mắt ra và nhìn bóng người đang kéo ông đứng trên đôi chân mình, Lucius rên rỉ.

Một cô gái trẻ đang đứng trước mặt ông. Cô gái có mái tóc xoăn vàng nhạt óng ả và đôi mắt xanh xám ẩn sau cặp kính cận cổ điển đầy phong cách. Cô bé trông khoảng mười tám tuổi và toàn bộ phong thái như đang hét lên rằng "Tôi thông minh hơn người khác."

Cô gái này có thể dễ dàng trở thành em gái Draco, qua màu mắt và tóc, thế nhưng không một thành viên nào nhà Malfoy lại có những đốm tàn nhang lấm tấm trên má và mũi hay khuôn mặt trái tim mềm mại như vậy cả. Cũng giống như Leo, cô bé này là một sự kết hợp hoàn hảo của những đặc điểm bên ngoài quen thuộc.

"Và cô gái trẻ, cô có thể là ai?" Ông gầm gừ khó chịu trong khi cô bé tiếp tục đẩy ông ra khỏi giường.

"Con là Lyra. Người hướng dẫn ông vượt qua hiện tại." Lucius véo mũi khó chịu và thở dài thất bại. Đầu tiên là Druella, sau đó là thằng nhóc khó chịu tên Leo. Bây giờ, là một cô gái trẻ xinh đẹp năng động khác mang tên một chòm sao. Ông coi phần suy nghĩ cuối là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, hay một trò lừa bịp mà tâm trí đang chơi đùa ông. Đầu óc ông thật là một thứ rối rắm. Có lẽ ông đã thực sự phát điên hồi ở Azkaban.

"May mắn quá nhỉ cô gái trẻ. Vậy mà ta còn đang nghĩ làm cách nào để trải qua một đêm thức trắng thật hiệu quả." Sự mỉa mai của ông không hề được hưởng ứng, Lyra tươi cười khích lệ và đưa tay về phía ông. Khi ông nắm tay cô bé, ông thấy cô bé đeo một chiếc vòng quanh cổ tay với những viên charm nhỏ. Một con rồng, một con hải ly, một con sư tử, một con bọ cạp và một chiếc đàn Lia. Ông hầu như không có thời gian để đoán xem những viên charm đó có ý nghĩa gì, trước khi bản thân bị kéo vào một phép độn thổ kèm tàn nhẫn.
Khi họ hiện ra lần nữa ở bất cứ nơi nào mà cô gái này muốn đưa ông đến, Lucius cố gắng giữ vững bản thân nhưng cuối cùng ông loạng choạng ngã qua một bức tường và thấy mình trong một văn phòng xa lạ.

"Cẩn thận đó, ông Lucius. Nếu tự làm mình bị thương trong trạng thái vô hình này thì không có gì hay đâu ạ." Lyra đến bên cạnh ông ngay lập tức. Lucius cảm thấy mất phương hướng và lạc lõng, ông đứng dậy cố nhìn xung quanh.

Ông đang ở Bộ Pháp Thuật, và nhìn bề ngoài thì có vẽ ông đang ở sở Thần sáng. Hoàn hảo. May mắn quá đi mất. Mắt ông rơi vào tấm biển có cái tên quen thuộc và một cơn đau nhói lên trong lồng ngực ông.

Thần Sáng Draco L. Malfoy.

Ông đang ở văn phòng của Draco. Tất nhiên, cái tâm trí ảo tưởng này sẽ đưa ông đến nơi cuối cùng mà ông muốn đến. Trước khi ông có thể quan sát văn phòng kỹ hơn, cánh cửa bật mở và một người đàn ông cao lớn tóc vàng, mặc áo choàng Thần sáng sẫm màu bước vào văn phòng. Draco đi ngay qua một Lyra trong suốt, cởi áo choàng ra, chỉ mặc một chiếc quần dài màu đen đồng phục, đi ủng và áo sơ mi trắng. Bao đựng đũa phép được quàng chéo vai kéo dài qua người xuống thắt lưng. Người đàn ông trẻ tuổi trước mặt ông có đôi vai dày rộng, cánh tay khỏe mạnh và thân hình rắn chắc. Trông anh ta rõ ràng là một là Thần sáng tài giỏi đe dọa bọn tội phạm, ông đã được đọc rất nhiều mô tả từ các bài báo.

Không phải ngẫu nhiên mà Draco được hợp tác với Potter. Trí tuệ và sức mạnh. Kỹ năng đấu tay đôi đi cùng với sự tinh ranh. Cả hai luôn giải quyết những vụ án khó khăn nhất của bộ phận, đó là những gì Lucius đã nghe từ Narcissa.

Draco mệt mỏi ngồi xuống ghế và Lucius để ý thấy con trai mình có một vài vết bầm tím trên xương gò má trái còn cánh tay thì đang chảy máu, máu đỏ nhuộm chiếc áo sơ mi trắng hoàn hảo. Mái tóc vàng rối bù và ướt đẫm mồ hôi.

Tuy nhiên, dù ở trong tình trạng mệt mỏi và suy sụp, ngay cả khi những vết thương làm mờ đi đường nét hoàn hảo của gương mặt ấy, thì Draco vẫn rất đẹp trai và giống hệt đứa con bướng bỉnh ông nhớ từ lần cuối họ gặp gỡ.

Không quan tâm đến vết thương của mình, Draco đeo kính lên, bắt tay vào làm một số thủ tục giấy tờ. Lucius không hề biết con trai mình đã bắt đầu đeo kính. Trông nó hết sức chăm chú vào công việc, đôi mắt thông minh quét khắp tờ giấy đầy thận trọng để chắc chắn mình không bỏ sót một chi tiết nào. Thi thoảng, Draco viết ra thứ gì đó bằng một loại bút lông mới Lucius chưa từng thấy trước đây. Nó không cần nhúng vào mực và nó có màu xanh lam.

"Đó là một cây bút muggle," Lyra chỉ ra bên cạnh ông. Cô bé tương đối ít nói hơn so với người bạn đồng hành trước đây của ông. Cũng ít vui tươi hơn. "Nó có sẵn mực bên trong bút rồi và không phiền toái như bút lông."

Lucius vẫn tiếp tục quan sát Draco làm việc, không cần biết mình đã nhìn bao lâu. Ông nhớ con trai mình. Không chỉ trong hàng tháng trời bất đồng leo thang đến mức bế tắc. Ông luôn nhớ con trai mình. Thường tình và đơn giản vậy thôi.

Ông không thể rời mắt khỏi Draco, sau nhiều tháng không gặp và không nghe thấy một lời nào từ thằng bé, vậy nên ông không nghe thấy tiếng đóng mở cửa. Ông thậm chí còn không nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng từ gót giày phụ nữ, cho đến khi cô gái đó lọt vào tầm nhìn của ông.

Con trai ông nhìn thấy cô ấy, và khuôn mặt của nó chuyển từ trạng thái tập trung nghiền ngẫm sang vẻ tôn thờ tuyệt đối, như thể người trước mắt mang theo ánh mặt trời bước vào đời nó.

"Chào buổi sáng, Thần sáng Malfoy! Hay em nên nói, buổi tối tốt lành?" Con trai ông bật cười và đứng dậy khỏi ghế, bỏ lại đống giấy tờ trên bàn.

"Ông có biết rằng, con trai ông không hề về nhà đêm qua không? Draco đang giải quyết một vụ án với Harry Potter và họ lần theo manh mối đã có cho đến tận đầu giờ sáng. Sau đó, họ bắt giữ thủ phạm và quay trở lại đây." Lyra cung cấp một thông tin mà Lucius chắc chắn rằng ông không cần biết. Ông thực sự không quan tâm.

"Chà, chà, cô phù thủy nổi tiếng thành công nhất của Sở thi hành luật Pháp Thuật Anh Quốc đang đến thăm lãnh địa khiêm tốn của anh," Draco nói và chỉ trong vài giây, cô gái Granger đã ở trong vòng tay nó, cơ thể chúng áp sát vào nhau, môi kề môi. một màn thể hiện tình cảm khao khát nồng nàn. Lucius quay đi trong cơn thống khổ và xấu hổ, ông nhìn sang Lyra. Cô gái trẻ đồng hành cùng ông đã giơ một tay che trước mắt, từ chối nhìn cặp đôi đang hôn nhau.

"Trời ơi, con ghét chuyện này, xấu hổ quá đi mất," cô bé thì thầm và Lucius giả vờ như không nghe thấy lời cô.

"Ôi trời, Draco, anh bị thương rồi!" Người phụ nữ trong lòng con trai ông kêu lên, phá vỡ nụ hôn và lùi khỏi vòng tay âu yếm. Đôi mắt màu hổ phách ánh lên sự lo lắng khi cô ấy nhìn vào khuôn mặt Draco và vết máu trên cánh tay nó.

"Vậy hả? Anh không để ý." Giọng nói của con trai ông có gì đó xen lẫn giữa sự mỉa mai và thờ ơ, con bé Granger kêu lên phản đối trước khi đẩy nó về phía sau, trên chiếc ghế của mình. Với một sức mạnh phi lý, cô gái nhỏ nhắn đó để Draco ngồi ngay ngắn lên ghế, rút đũa phép từ dưới tay áo ra.

"Harry nói với em anh bị thương nhẹ trong cuộc truy bắt, nhưng cậu ấy không nói với em anh vẫn đang chảy máu," cô giải thích, đôi tay cởi cúc áo sơ mi của Draco và đẩy lớp vải ra để có thể kiểm tra vết thương. "Em thật không thể tin anh về thẳng đây mà không đến St. Mungo."

"Đó chỉ là một vết xước thôi, Granger. Không có gì phải lo lắng cả."

Cô bắt đầu lẩm bẩm mấy bùa chú để làm sạch vết máu và nhìn kỹ vết xước theo lời Draco. "Em không quan tâm đó chỉ là một vết xước hay bất cứ thứ gì. Đáng ra anh nên đến gặp lương y."

"Nó chỉ là một vết trầy thôi mà, Granger. Agh!" Draco kêu lên khi cô nhỏ một ít Dittany lên vết thương và nó bắt đầu lành lại. Cô ấy đã lấy lọ thuốc từ ngăn kéo bàn của Draco, có vẻ như nó luôn giữ một ít Dittany trong những trường hợp khẩn cấp.

Sau đó cô ấy bắt đầu chữa lành vết bầm tím trên má con trai ông. Kỹ năng sử dụng đũa phép của cô ấy rất ấn tượng và các chuyển động vô cùng chính xác. Nếu Lucius không biết Hermione Granger là một luật sư xuất sắc và một chuyên viên tư vấn của Hội Đồng Pháp Thuật Wizengamot, thì ông sẽ nghĩ cô ấy là một lương y mất.

"Hãy hứa với em lần sau anh sẽ đến thẳng Bệnh viện Thánh Mungo nhé."

"Em biết mấy thủ tục này rồi mà, tình yêu. Anh phải điền tất cả các báo cáo sau khi bắt giữ nghi phạm," Draco dùng ngón tay cái nâng cằm cô gái lên và nhìn thẳng vào đôi mắt lo lắng của cô ấy.

"Không phải thế, nếu anh đang bị thương. Cả đêm em đã không ngủ vì cho cho anh phát ốm. Em không thể nào chợp mắt được mỗi khi anh tham gia một vụ truy bắt."

"Chúng ta đã nói về chuyện này rồi mà. Anh rất khoẻ. Potter và anh sẽ chăm sóc lẫn nhau. Không cần phải lo lắng cho anh." Cô ấy thở dài, giấu đầu vào cổ Draco, ôm chặt lấy nó. "Nhân tiện, với một người không ngủ suốt đêm mà nói, thì em trông xinh đẹp không thể tưởng tượng nổi."

Cô ấy ngừng ôm Draco và đùa giỡn cánh tay không bị thương của con trai ông. "Nịnh nọt sẽ chẳng đưa anh đến đâu cả."

Lucius thực ra rất ấn tượng với cô phù thủy nhỏ nhắn trước mặt. Cái cách cô ấy ra lệnh cho con trai ông chỉ trong vài giây thật đáng kinh ngạc. Tuy nhiên, cái tên của cô ấy thôi đã khiến ông phải khịt mũi chế nhạo. Cô ấy khống chế rất tốt sự bướng bỉnh của Draco nhưng cô ấy vẫn là một đứa Máu bùn.

"Lát nữa em sẽ đến thăm mẹ anh, sau đó chúng ta phải chuẩn bị cho vũ hội và rồi phải tham dự vũ hội nữa, chúng ta sẽ không có nhiều thời gian riêng tư đâu. Vậy nên, hãy kể em nghe đi, tình hình tối qua thế nào?" Cô tiếp tục vuốt ve gò má Draco bằng những ngón tay nhẹ nhàng và chữa lành những vết bầm tím bằng bàn tay cầm đũa phép của mình.

"Rất thử thách. Hắn ta đã làm bị thương hai Thần sáng khác trong khi cố gắng trốn thoát, nhưng nghi ngờ của bọn anh đã đúng. Hắn ta là người đứng sau các vụ tấn công. Potter đang thẩm vấn hắn để xem hắn có đồng bọn nào không, nhưng nếu không dùng Chân dược, anh nghĩ Potter sẽ không moi được gì."

Cô gái hôn lên trán Draco khi hoàn thành phép thuật chữa lành của mình. "Em thật tự hào về anh. Anh đã tiến rất xa."

Vòng tay mạnh mẽ ôm lấy eo cô. "Thực ra, Robarts đang xem xét đến chuyện thăng chức cho anh."

Đôi mắt hình quả hạnh xinh đẹp của cô gái chứa đầy kinh ngạc. "Anh xứng đáng mà. Anh xứng đáng với điều đó hơn bất cứ ai, tình yêu của em."

"Đủ rồi!" Lucius gắt lên với người bạn đồng hành trầm lặng của mình. "Đó có phải là những gì cô muốn cho tôi thấy không? Con trai tôi sắp được thăng chức và nó đang tán tỉnh người phụ nữ đó ngay trong Bộ Pháp Thuật? Rằng nó bị thương, khi truy bắt những người như tôi?"

"Có lẽ vậy," Lyra gật đầu, mắt cô bé nhìn chằm chằm vào cặp đôi trên bàn làm việc. Đôi mắt xám trông mơ màng và Lucius không khỏi lo lắng.

"Đó là cái gì vậy anh?" Giọng của Hermione Granger lại vang lên và sự chú ý của Lucius trở lại với cặp đôi thế kỷ. Cô gái Granger lúc này đang ngồi trên đùi Draco và trên tay cô ấy cầm một phong bì có con dấu sáp màu xanh lá cây. Bức thư chưa được mở.

Lucius nhận ra bức thư ngay lập tức, một vệt hồng hổ thẹn xuất hiện trên cổ và má ông. Ông muốn rời khỏi đây. Ông muốn nhìn đi chỗ khác. Nhưng một cái liếc mắt nhìn, Lyra đã nói với ông rằng, vẫn chưa đến lúc rời đi. Ông buộc phải ở lại chứng kiến cảnh tượng trước mắt.

"Là luật sư của cha anh."

"Anh chưa mở nó," Hermione chỉ ra điều hiển nhiên.

"Anh không thể," Draco thở dài.

"Anh có muốn chúng ta cùng mở nó không?" cô hỏi với vẻ dịu dàng.

"Nó sẽ lại là những điều vô nghĩa như mọi khi thôi. Một lời cảnh báo. Đe doạ. Đếm ngược cho đến ngày anh không còn là một Malfoy nữa. Tại sao anh phải mở nó chớ?"

"Em sẽ mở nó với anh. Em sẽ luôn ở ngay bên cạnh anh, như em đã từng làm từ bức thư đầu tiên."

Với một cái gật đầu chắc chắn, Draco cho phép cô mở lá thư và họ cùng nhau dành vài giây để đọc nội dung trên đó. Cánh mũi Draco phập phồng, gần như có thể thở ra lửa, giống hệt sinh vật đại diện cho tên nó. Draco ném bức thư lên bàn và véo mũi, cố gắng làm dịu cảm xúc đang thịnh nộ của mình, dùng Bế quan bí thuật ngăn chặn chúng.

"Vậy là, ngày mai."

"Đúng." Giọng con trai ông là một tiếng thì thầm lặng lẽ còn đôi mắt nó như một cơn bão hoang dã.

"Em rất tiếc Draco."

"Không có gì phải tiếc cả. Cha anh đã dọn sẵn chiếc giường này và ông ấy sẽ mãi mãi nằm trong đó. Anh sẽ không theo bước ông ấy. Đây là con đường của anh. Của em, là cuộc sống của chúng ta. Nếu ông ấy không thể chấp nhận điều đó, và đi xa đến mức xóa sổ anh khỏi cuộc đời ông ấy hoàn toàn, thì chết tiệt, đó là vấn đề của chính ông ta. Không phải của anh."

"Em biết điều này ảnh hưởng đến anh nhiều như thế nào," cô gái ngồi vào lòng Draco đối mặt với nó. "Và em rất đau lòng khi thấy anh như vậy. Dù thế nào đi nữa, Lucius vẫn là cha của anh và anh yêu thương ông ấy. Có lẽ," Lucius nhận ra cô ấy đang loay hoay xoay với chiếc nhẫn đính hôn của mình, "anh nên thử nói chuyện với ông ấy một lần nữa."

"Mẹ anh đã cố gắng, rất nhiều lần. Ông ấy đã từ chối bà và sự từ chối đó ảnh hưởng đến mẹ nhiều hơn là ảnh hưởng đến anh. Sức khỏe của mẹ đang rất yếu rồi." Draco nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô gái trong lòng, bàn tay với chiếc nhẫn tuyệt đẹp mà nó vừa mua cho cô ấy từ một tiệm kim hoàn Muggle, và hôn lên lòng bàn tay ấy. "Đối với mẹ anh, sự chối bỏ của cha thật sự tồi tệ hơn với anh nhiều. Bởi vì anh có em và anh có một tương lai cùng em, anh sẽ không đánh đổi điều đó vì vàng bạc gia sản hay bất cứ một cái họ nào trên đời."

"Mặc dù vậy, ông ấy vẫn là cha anh."

"Đúng. Và tin anh đi Hermione, anh thực sự muốn ông ấy thay đổi và chấp nhận anh, chấp nhận chúng ta. Anh vẫn rất muốn cha trở thành một phần trong cuộc sống anh chọn lựa, có mặt trong cuộc đời của con cái chúng ta. Nhưng..." Đôi mắt con trai ông chợt tối sầm lại một cách nguy hiểm.

"Này!" Vị hôn thê của Draco đưa một bàn tay dịu dàng lên má nó và mỉm cười. "Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi mà anh. Chúng ta sẽ cùng nhau giúp mẹ anh vượt qua. Bà ấy sẽ khỏe lên và hai chúng ta sẽ đạt được mục tiêu sự nghiệp mình mong muốn, ta sẽ kết hôn, sinh con và hạnh phúc, dù anh mang cái họ Malfoy hay bất cứ cái họ nào khác mà anh chọn."

Cô gái khẽ hôn vào môi Draco và nó kéo cô ấy vào một nụ hôn dài say đắm. "Anh yêu em," Draco thì thầm khi rời khỏi môi cô ấy.

"Và em cũng yêu anh."

"Chà," Lyra lên tiếng sau một giây, thu hút sự chú ý của Lucius khỏi cặp đôi "đây là kế hoạch trừng phạt Draco của ông đấy."

"Đó không phải là một hình phạt," Lucius rít lên.

"Thế thì nó là gì?"

"Nó là..."

"Chấp nhận sự thật rằng con trai ông đang yêu và muốn được hạnh phúc sống với người phụ nữ phù hợp với cậu ấy nhất, khó khăn đến vậy ư?"

"Người phụ nữ đó không hề phù hợp theo bất kỳ tiêu chuẩn nào."

Lyra nhướng mày. "Cô ấy có gì không phù hợp? Cô ấy rất xinh đẹp, vô cùng thông minh hóm hỉnh. Sở hữu phép thuật quyền năng. Cô ấy là một nữ anh hùng chiến tranh và công chúng yêu mến cô ấy. Sự nghiệp của cô ấy rất hứa hẹn và hoàn toàn có thể trở thành Bộ trưởng Bộ Pháp thuật trong tương lai. Cuối cùng, quên sự thật rằng cô ấy có lòng trung thành mãnh liệt nhất và yêu con trai ông bằng cả trái tim, đó không phải là điều quan trọng nhất trong một cuộc hôn nhân ư? Cô ấy còn thiếu điều gì để không hoàn hảo trong mắt ông theo bất kỳ tiêu chuẩn nào?"

"Cô ta mang dòng máu Muggle."

"Và?"

"Cô ta sẽ không có chỗ đứng trong thế giới của chúng tôi. Cô ta sẽ làm hoen ố dòng máu pháp thuật thuần chủng dài lâu của chúng tôi."

"Vậy ư?"

"Cô chỉ đang khiến ta phẫn nộ, cô gái trẻ ngu ngốc."

Lyra chỉ biết đảo mắt và khoanh tay trước ngực.

"Tối nay là vũ hội rồi à," giọng của cặp đôi trong phòng một lần nữa trở nên sống động.

"Anh chợt nhớ đến..." Draco đứng dậy, buộc cô gái Granger cũng đứng lên với nó và trước khi cô ấy có thể đứng thăng bằng trên đôi chân của mình, con trai ông đã kéo cô ấy đến gần, tay nó vòng quanh eo cô ấy... "Cô nợ tôi rất nhiều điệu nhảy tối nay đấy, quý cô Granger." Draco rúc mũi vào má cô và cô gái cười đùa đẩy nó ra.

"Có vẻ thế thật rồi." Cô gái ra vẻ thờ ơ, chán nản trước viễn cảnh phải khiêu vũ với con trai ông, cho đến khi Draco với lấy tay cô ấy, giơ lên cao và đẩy cô ấy xoay tròn một vòng. Cô ấy vui vẻ cười khúc khích khi trở lại trong vòng tay nó.

"Đúng vậy, tình yêu. Tối nay, trong đám đông hàng nghìn phù thủy và pháp sư khiêu vũ ấy anh sẽ chỉ nhìn một mình em." Draco bắt đầu dìu cô gái theo một nhịp điệu chậm rãi.

"Và sau đó?"

"Sau đó, anh sẽ đến bên em, cúi chào, nắm lấy tay em và mời em khiêu vũ."

"Và em sẽ chấp nhận à?"

"Tốt nhất là em nên chấp nhận!"

"Và điều gì sẽ xảy ra tiếp theo?"

"Sau đó, anh sẽ kéo em vào vòng tay và chúng ta sẽ khiêu vũ suốt đêm dài. Cho đến khi đôi chân ta đau nhức, cho đến khi chúng ta là những người duy nhất còn lại trên sàn nhảy của căn phòng khiêu vũ xa hoa ấy."

Một cái chạm từ Lyra vào lúc đó chính là thứ mà Lucius cần. Ngay lập tức, ông cảm thấy bàn tay của cô gái trẻ trên vai mình và ngay sau đó họ được đưa đến một nơi khác.

Ông thấy mình đang ở bên ngoài một ngôi nhà ông chưa từng đến. Nó trông như một ngôi nhà nhỏ, nhưng có một khu vườn rộng lớn với những bông hoa rực rỡ đầy màu sắc.

"Chúng ta ở đâu đây?" Ông hỏi Lyra.

"Ở nhà dì Andromeda. Ông không muốn gặp vợ mình sao?" Ông quyết định không bình luận về phần "Dì Andromeda" và quyết định bước lại gần ngôi nhà để tìm Narcissa.

Ông phát hiện ra bà ngay lập tức, Narcissa đang ngồi ở chiếc ghế dài bằng gỗ trước nhà, nhưng một tiếng thở kinh ngạc bật khỏi môi khi ông nhìn thấy vợ mình. Người trước mắt đúng là vợ của ông, nhưng bà cũng không giống vợ ông chút nào. Gò má bà không chút huyết sắc và vẻ mặt trang nghiêm. Mái tóc vàng rực rỡ của bà, trông gần như xám đi và chúng được buộc lại hết sức xuề xòa. Trông bà như già hơn, buồn bã, đau khổ và ông biết, ôi thật tuyệt vọng làm sao, ông biết rằng đó là lỗi của ông.

Cô gái Granger đó và con trai ông đã nói Narcissa bị bệnh, nhưng ông không chú ý đến chuyện này vào thời điểm đó. Giờ đây, Narcissa, bông hoa xinh đẹp của cuộc đời ông, đang héo úa ngay trước mắt ông, và tất cả chỉ vì ông là một thằng chồng kiêu ngạo ngu ngốc.

"Bà ấy cũng là một phù thủy cứng đầu đầy kiêu hãnh. Bà ấy đáng ra có thể về nhà và mình sẽ tha thứ tất cả," ông cố gắng lý luận với chính mình, không nhận ra ông đã nói điều đó thành lời.

"Và lúc đó bà ấy sẽ phải từ mặt con trai mình," Lyra cau mày sâu sắc can thiệp. "Tưởng tượng mà xem. Bà ấy nói dối gã pháp sư hắc ám nhất mọi thời đại, mà vẫn nhìn thẳng vào mắt ông ta. Mạo hiểm mạng sống, đánh đổi tất cả để bảo vệ đứa con trai duy nhất, và ông từ mặt Draco ngay giây phút cậu ấy yêu một người."

"Narcissa lớn lên và được nuôi dạy giống như ta. Bà ấy lẽ ra nên biết phải làm gì để sớm khiến nó nản lòng bỏ cuộc với mối tình này."

"Nhưng bà ấy không làm vậy. Ông có biết tại sao không? Bởi vì bà ấy biết rằng, cuối cùng con trai bà đã được tự do đưa ra lựa chọn của riêng mình, đã có cơ hội định hình tương lai theo cách mà nó muốn, và cuối cùng, đã đủ trưởng thành để chọn cho mình một người bạn nhảy tương xứng."

"Vớ vẩn," Lucius lẩm bẩm ngay giây phút Hermione Granger một lần nữa xuất hiện trong tầm nhìn của ông.

"Bác Narcissa?" cô ấy gọi và vợ ông vui vẻ nhìn lên. Mặt khác, đôi mắt xanh trống rỗng của bà tràn đầy hạnh phúc khi nhìn thấy con dâu tương lai.

"Hermione, con yêu," bà cất tiếng chào, giọng bà có vẻ rất yếu ớt.

"Con đến gặp bác trước khi sẵn sàng cho buổi dạ vũ tối nay." Cô phù thủy trẻ ngồi xuống bên cạnh và nắm lấy tay bà. "Bác có chắc là bác không muốn đến đó không ạ?" Trong đôi mắt nâu của cô gái ánh lên vẻ lo lắng rõ ràng. Lucius chợt bối rối.

"Đừng lo lắng cho ta, con yêu. Ta chỉ hơi đau đầu thôi. Nó sẽ hết ngay ấy mà. Hãy tận hưởng vũ hội tối nay nhé. Đây là buổi dạ vũ của con mà."

Hai tay bà đưa sang phía bên kia và Lucius nhận ra Narcissa đang cầm một bức ảnh. Bà kéo bức ảnh đang chuyển động lại gần và thở dài.

"Đó là..." Hermione thì thầm.

"Đúng. Là ảnh của Lucius và ta." Narcissa vuốt ve bức ảnh đang không ngừng chuyển động và trái tim Lucius quặn thắt đau đớn. Ông bước đến gần với những bước chân mỏi mệt và nhận ra rằng đó là tấm ảnh hai người họ đang khiêu vũ tại một vũ hội. Ông ôm bà vào lòng và dường như bà đang tan ra trong vòng tay ông.

"Ta nhớ đêm dạ vũ ấy rất rõ ràng. 'Anh yêu em, Narcissa', Lucius đã thì thầm với ta, và ông ấy đã nói...'Em là bạn nhảy hoàn hảo nhất của anh, trong vũ điệu cuộc đời.' Ông ấy đã từng hy vọng rằng, con trai của chúng ta cũng sẽ tìm thấy bạn nhảy của cuộc đời nó. Người có thể hoà hợp với Draco và trở thành người bạn nhảy tương xứng với nó."

"Cissa..." ông thì thầm, và như thể bà nhận ra sự hiện diện của ông, bà nhìn thẳng vào khoảng không nơi ông đang đứng.

"Con rất tiếc vì ông ấy không thể đặt hạnh phúc của Draco lên trên lòng kiêu hãnh của chính mình và bước qua những định kiến ​​cũ." Cô phù thủy tóc nâu ôm chầm lấy mẹ chồng tương lai của mình, một cái ôm an ủi, và Lyra đã chọn thời điểm đó để kéo Lucius ra khỏi tầm mắt họ, đến một khung cảnh khác đầy màu sắc và phép thuật.

Sảnh khiêu vũ của Bộ Pháp Thuật.

Ông thực sự không có thời gian để điều chỉnh ánh nhìn của mình từ khung cảnh này sang khung cảnh khác. Thế nhưng, đôi mắt phản bội của ông đã tìm thấy mục tiêu ngay lập tức. Ông biết mình đang tìm kiếm điều gì, và ông không mất đến vài giây để tập trung vào cặp đôi nổi bật hơn tất cả những người khác trong dạ vũ.

Hermione Granger mặc một chiếc váy màu xanh lá cây, tay dài và lưng trần. Một chiếc khăn choàng màu xanh lá cây phù hợp quấn quanh cần cổ thanh tú, vắt qua vai, thả dài xuống tấm lưng trần. Mái tóc của cô ấy búi cao thanh lịch với một vài lọn tóc buông lơi hai bên làm nổi bật khuôn mặt hình trái tim và gò má cao. Cô ấy trang điểm rất nhẹ nhàng. Rất rất nhẹ, nhưng Lucius có thể nói rằng cô ấy thậm chí không cần son phấn.

Draco mặc toàn thân một màu đen. Từ quần âu, đến áo sơ mi và áo vest, thằng bé mặc một bộ âu phục kiểu Muggle, không thắt cà vạt. Trên vai nó có một chiếc áo choàng màu đen khác, tạo cảm giác như nó thực sự đang mặc áo choàng phù thủy. Draco trông giống hệt một người thừa kế thuần chủng cao quý, như thể nó vốn sinh ra để trở thành một hoàng tử của bóng đêm, thế nhưng vẫn có một sự trầm lắng yên bình trong đôi mắt thằng bé. Một trạng thái thanh thản mãn nguyện mà Lucius chưa từng nhìn thấy ở con trai mình.

Draco ôm chặt Hermione, đúng như những gì nó đã hứa với cô gái đó. Cô ấy thoải mái tan chảy trong vòng tay của vị hôn phu và để thằng bé dẫn mình bước từng bước qua điệu vũ chỉ thuộc về riêng họ. Xung quanh họ đã không còn sự hiện diện của bất kỳ ai nữa. Chỉ hai người họ. Xoay tròn trong vũ điệu cuộc đời.

Âm nhạc vang vọng vây quanh họ. Một điệu valse. Một giọng ca cất lên những lời hát nói lên ánh mắt họ.

Ánh mắt con trai ông chỉ tập trung vào cô gái ấy, và trên môi nó nở một nụ cười nhẹ nhàng. Lucius nhận ra cái nhìn mãn nguyện đó.

Tình yêu đó.

"Ông hiểu ra rồi đấy." Giọng nói khiến Lucius giật mình nhưng ông không quay lại nhìn Lyra.

"Ta không biết cô đang nói về cái gì," ông cáu kỉnh, vẫn nhìn chằm chằm vào con trai và vị hôn thê của nó.

"Tất nhiên là ông hiểu. Đây là hiện tại của ông, Lucius. Là thời điểm để ông có thể đưa ra một lựa chọn đúng đắn. Hãy chấp nhận nó trước khi quá muộn."


"A little taste

A hint of a touch

Shadows dancing a beautiful waltz

The ocean is deep

But with you here with me

I sink down under and come up free

My heart racing

Your smile darling

My breath shallow

Here together

All night waiting for the sun to shine"

Bản tình ca đó là thứ cuối cùng ông nghe được trước khi không gian nuốt chửng ông trở lại cái lạnh lẽo đặc trưng trong căn phòng ngủ của mình. Không một ai đồng hành.

.

.


Lần này, ông không hề ngủ. Ông đã đợi hàng giờ để xem liệu linh hồn thứ ba có xuất hiện hay không.

Cho đến nay, ông đã quay lại quá khứ, đã nhìn thấy hiện tại và bây giờ là lúc để chứng kiến tương lai. Thành thật mà nói, ông không thực sự muốn đến đó.

Ông không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng ông có cảm giác rằng nó sẽ không tốt đẹp. Chuyến đi đến quá khứ và hiện tại đã nhắc nhở ông rằng ông thực sự nhớ gia đình của mình đến nhường nào. Cũng như, ông cô đơn biết bao khi không có họ. Bao nhiêu năm trời ở Azkaban, ông chỉ hy vọng được gặp lại Narcissa và cầu mong rằng, mình có thể hàn gắn mối quan hệ với Draco. Ấy vậy mà, ngay khi ra khỏi đó, ông đã đẩy gia đình mình ngày càng xa.

Ông là một lão già khó khăn bướng bỉnh, ông đã chứng tỏ rằng những năm tháng tù tội quản chế vẫn không thực sự thay đổi định kiến thâm căn cố để của ông về những pháp sư phù thủy không thuần chủng.

Đã trải qua chiến tranh và đau đớn, vậy mà ông vẫn là như xưa, khư khư giữ lấy định kiến của mình.

Trước khi ông có thời gian để ngẫm nghĩ, sắp xếp tâm trí của mình vào trật tự, sương giá xuất hiện từ không trung và một tia ánh sáng mờ nhạt tràn vào căn phòng tối tăm. Ánh sáng ấy mang hình dáng của một con người trong bộ áo chùng phù thủy tối màu. Khuôn mặt của linh hồn vừa đến nhợt nhạt không một chút biểu cảm, nhưng đó là tất cả những gì Lucius có thể nhìn thấy. Một ánh sáng chói mắt đã che giấu mọi đặc điểm của người bạn đồng hành mới.

"Để ta đoán xem. Cậu là người sẽ dẫn đường cho ta đến tương lai?"

Cậu ta gật đầu.

"Và tên của cậu là gì? Lại một chòm sao ư?"

Một cái gật đầu nữa.

Có vẻ như người bạn đồng hành mới của ông sự im lặng.

Sau đó, một bàn tay đưa ra về phía ông và Lucius nắm lấy nó không chút do dự. Ông chợt nhận ra người bạn đồng hành ông không rõ mặt này, đang đeo trên tay chiếc nhẫn gia truyền của nhà Malfoy. Ông không hề bình luận về điều đó.

Lần này, ông đã biết rõ sự đau đớn khi độn thổ kèm xuyên thời gian và ông yên lặng chịu đựng nó.

Họ xuất hiện lần nữa trên một sân thượng đầy ánh trăng. Bữa tối dành cho hai người được đặt ở trung tâm và những chiếc đèn lồng huyền ảo lơ lửng quanh sân thượng. Xung quanh thoảng mùi hương của những loài hoa nở ban đêm vào mùa hè.

Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên trong màn đêm tĩnh lặng.

Ở một góc sân thượng, những tấm chăn và mấy chiếc gối êm ái tạo nên một tổ ấm nhỏ, bên trong đó, một đôi chim sẻ yêu nhau đang ẩn náu.

Draco và Hermione, lạc trong vòng tay nhau.

Nếu đây là tương lai, thì hẳn đó là một tương lai gần, có thể khoảng chừng một năm sau. Cặp đôi trông giống hệt trước đây, với điểm khác biệt duy nhất là chiếc nhẫn cưới bằng bạc lấp lánh trên ngón tay họ.

Hai người ôm chặt lấy nhau, hít thở chung một bầu không khí và cùng nhau nhìn về một khoảng trời, họ yêu thương trân trọng lẫn nhau.

"Đó là chòm sao Orion," con trai ông thì thầm trong lọn tóc của vợ. Cô gái vùi trong lòng nó, vòng tay nó che chở ôm lấy bụng cô ấy.

Đôi mắt Lucius mở to như chiếc đĩa uống trà.

"Orion là một thợ săn từng khoe khoang với nữ thần Hy Lạp Artemis và mẹ cô, Leto rằng anh ta sẽ giết mọi động vật trên Trái đất. Để trả thù cho sự xấc xược này, Artemis và Leto đã gửi một con bọ cạp đến giết Orion." Những ngón tay dài của Draco chơi đùa với từng lọn tóc rối loạn của vợ nó trong khi cô ấy nép vào gần nó hơn, bàn tay còn lại của con trai ông khẽ xoa lên vùng bụng hơi tròn. "Khi chứng kiến ​​trận chiến, Zeus, vị thần tối cao, đã đưa cả hai kẻ tham chiến lên trời để nhắc nhở người phàm phải biết kiềm chế lòng kiêu hãnh thái quá và không đùa giỡn với cơn thịnh nộ của các vị thần. Từ đó, chòm sao Orion và Scorpius bắt đầu thắp sáng bầu trời."

"Chà, ai kia biết nhiều về thần thoại quá nhỉ," người phụ nữ lẩm bẩm một cách hài lòng.

"Anh tự hào về kiến ​​thức thần thoại của mình, tình yêu."

"Và mục đích của câu chuyện này là gì?" cô thêm vào, khuyến khích Draco nói tiếp.

"Anh nghĩ sẽ là một ý tưởng hay nếu chúng ta tiếp tục truyền thống của gia tộc Black và đặt tên cho con tụi mình theo các chòm sao."

Cô vợ hoàn hảo của con trai ông bật cười khúc khích. "Anh muốn trừng phạt mấy đứa nhóc nhà mình với những cái tên khủng khiếp như Draaacooo ấy hả?" cô ấy tinh nghịch trêu ghẹo tên của Draco và nó cù vào người cô để trả mối thù ngọt ngào.

"Tên anh rất hay, cảm ơn nhiều Her-mio-knee." Lần này người phụ nữ cười khúc khích trong sự thích thú tuyệt đối. "Bên cạnh đó, có một số tên chòm sao rất hay có thể dùng cho cả con trai và con gái."

"Mẹ Narcissa cũng sẽ thích điều đó."

Một nụ cười buồn bã nở trên đôi môi nhợt nhạt của Draco. "Đúng, bà nhất định sẽ thích điều đó." Có một nỗi buồn rõ ràng khi con trai ông nhắc đến mẹ nó và Lucius tự hỏi tại sao. Vợ ông bị làm sao vậy? Bà ấy vẫn khỏe chứ? Sức khỏe của bà ấy có xấu đi không?

Một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi lan ra trước khi Hermione kêu lên, đôi mắt mở to đầy kinh hãi.

"Đừng nói với em anh muốn đặt tên con trai chúng ta là Orion đấy nhé."

Draco cười to khi nghe câu hỏi đó. "Không. Không phải Orion. Đã có một Orion Black trong gia phả rồi, và ông ta không phải là một người vĩ đại gì mấy."

Lần này, Hermione lùi khỏi vòng tay Draco và nhìn thẳng vào nó. Đôi mắt màu hổ phách của cô ấy càng mở to hơn. "Ôi không. Hãy nói với em rằng anh không hề xem xét cái em đang nghĩ đến."

Lucius nghe thấy một tiếng cười khẽ từ phía mình và ông nhìn vào người bạn đồng hành vốn im lặng kỳ lạ trong một giây. Sau đó, giọng nói của Draco lại thu hút sự chú ý của ông.

"Đó là một cái tên tuyệt vời Hermione. Một cái tên mạnh mẽ."

"Hoàn toàn không, Draco. Em sẽ không đặt tên con trai mình theo tên một loài bò sát chết người."

Ông bị kéo vào một vòng xoáy ngay sau đó. Người bạn đồng hành thầm lặng của ông không biết cách cư xử mấy, cậu ta không hề đưa ra một lời cảnh báo nào trước khi ép ông độn thổ kèm.

Ông thấy mình đang ở trong một nghĩa trang. Sống lưng ông lạnh toát và da gà nổi khắp người. Mùi tử vong chào đón ông. Mặt đất ẩm ướt gần như nuốt chửng ông xuống dưới và sương sớm làm mờ tầm nhìn ông.

Ông nhận ra, nơi này là nghĩa trang của gia đình Black.

Trong màn sương mù, ông nhìn thấy vô số những ngọn nến nhỏ cùng đám đông đang than khóc trước một ngôi mộ. Ông đã chết rồi à? Đây có phải là đám tang của ông không?

Một cặp đôi nổi bật hơn so với những người khác. Một người đàn ông cao lớn có mái tóc bạch kim và một người phụ nữ tóc nâu nhỏ nhắn, họ đang nắm tay nhau. Có một đứa trẻ mới biết đi được mẹ con bé ẵm trong vòng tay, một cô bé, với những lọn tóc xoăn vàng nhạt, phiên bản kết hợp hoàn hảo của cha mẹ mình. Bên cạnh người đàn ông, một cậu bé đang nắm tay cha mình nhìn thẳng về phía ngôi mộ, hai má đầy nước mắt. Xung quanh gia đình bốn người là bạn bè và người quen. Một người phụ nữ lớn tuổi với mái tóc thẳng màu nâu hoa râm đứng gần gia đình nhỏ nhất, một cậu thiếu niên với đôi mắt nâu buồn bã có mái tóc xanh kỳ lạ ở bên cạnh bà. Lucius cũng nhận ra Harry Potter và gia đình Weasley. Có nhiều gương mặt dễ nhận ra hơn nhưng toàn bộ sự chú ý của ông tập trung vào cặp vợ chồng và con cái họ.

Không, đây không phải đám tang của ông. Đây là đám tang của...

Ông ngoảnh mặt đi. Lucius cảm thấy như tất cả không khí đã rời khỏi phổi mình. Sự hoảng sợ bao trùm lấy ông. Nước mắt thấm ướt gò má và ngay cả khi ông biết rõ rằng đây là tương lai, thì một tương lai mà Narcissa của ông không còn, sao có thể gọi là tương lai được...

Đó là địa ngục.

Ông giấu mặt sau hai bàn tay nhưng một cái giật mạnh mẽ kéo tay ông ra, và hai lòng bàn tay lạnh ngắt buộc ông phải quay đầu lại chứng kiến cảnh tượng đó. Chứng kiến ​​nỗi kinh hoàng trước mặt.

Cảnh vật chợt thay đổi, nhưng họ vẫn ở ngay ngôi mộ ấy.

Một giây trước, có vô số người tham dự buổi lễ, mà giờ đây không còn ai khác ngoài Draco, Hermione và con cái của họ.

Ông nhìn những đứa cháu của mình. Lucius có thể nói chúng còn rất nhỏ. Cháu trai ông lớn hơn cháu gái. Mái tóc vàng nhợt nhạt sẽ đánh lừa mọi người rằng chúng trông giống Draco, nhưng thật ra, chúng là sự pha trộn hoàn hảo giữa sự sắc bén của Draco và sự mềm mại của Hermione. Vẫn là màu tóc ấy, nhưng cả hai đều có những lọn tóc xoăn hoang dã, cháu trai ông cắt ngắn còn cháu gái ông buộc tóc thành một đuôi ngựa thấp. Cháu trai ông có đôi mắt nâu sẫm giống mẹ, và mặc dù cô cháu gái thừa hưởng đôi mắt của cha, những đốm tàn nhang lấm tấm trên mũi và má lại là thứ gợi nhớ đến mẹ mình.

Lucius chợt nghĩ. Đây là cô cháu gái đầu tiên được sinh ra trong gia đình Malfoy suốt bao nhiêu thế hệ, đây cũng là lần đầu tiên một Malfoy có hơn một người thừa kế trong nhiều thế kỷ qua.

Không, không phải Malfoy. Đây là một thế giới mà ông đã tước quyền thừa kế của Draco, như những gì ông định làm.

Những đứa cháu của ông, là phù thủy lai.

Và chúng đẹp đẽ xiết bao. Chúng là cảnh tượng đẹp nhất ông từng nhìn thấy. Và ông không hề có mặt trong cuộc đời chúng. Ông đã từ mặt chúng trước khi chúng được sinh ra, tất cả chỉ vì mẹ của chúng là ai.

Ngực ông giờ là một vực sâu không đáy, chỉ chứa toàn nỗi đau.

Ông nhìn con trai mình. Đôi mắt của Draco đỏ hoe và sưng lên vì những giọt nước mắt không thể nào kìm nén. Nó đang nắm chặt tay con trai mình và hơi thở của nó khó nhọc dần. Vợ nó đang ở bên cạnh ôm lấy nó an ủi, chính cô ấy cũng để mặc nước mắt rơi, nhưng cô ấy ngẩng cao đầu. Với một cơn đau nhói, ông nhận ra dưới chiếc áo choàng sẫm màu, bụng cô khẽ nhô lên. Đứa cháu thứ ba của ông. Một đứa cháu nữa mà ông sẽ không bao giờ biết mặt, tất cả chỉ vì ông không chấp nhận mẹ chúng.

Tại sao ông lại không chấp nhận người phụ nữ đó chứ?

Cô ấy có thể làm một bờ vai vững chắc cho con trai ông dựa vào, có thể ủi an hai đứa cháu thơ dại trong khi chính mình cũng đang đau buồn. Cô ấy là một người bạn đời tương xứng với Draco, có thể chăm sóc con trai ông khi nó bị thương, có thể cho Draco tình yêu mà nó khao khát, có thể cùng Draco khiêu vũ một vũ điệu cuộc đời hoàn hảo.

"Cô ấy mang dòng máu Muggle," một giọng nói quen thuộc thì thầm trong tâm trí Lucius, nhưng giờ đây, trong chiếc áo chùng tang lễ tối màu, đứng bên cạnh Draco khi nó đau buồn gục ngã, ôm cháu gái ông trong tay, cô ấy...đã là một người vợ hoàn hảo đối với con trai ông.

"Mẹ ơi," một giọng nói yếu ớt cất lên trong không gian im lặng và toàn bộ sự chú ý của Hermione đổ dồn vào cô gái nhỏ trong vòng tay mình. Con bé không quá ba tuổi. "Bây giờ, Bà Cissa sẽ hạnh phúc chứ mẹ?"

Người phụ nữ trẻ dịu dàng hôn lên trán con gái mình. "Tất nhiên rồi con, bà sẽ hạnh phúc."

Tiếng bước chân vang lên trong nghĩa trang yên tĩnh và Lucius quay lại để xem ai dám xâm nhập vào thời điểm đau buồn và tang tóc đó của gia đình họ.

Ông nhìn thấy chính mình. Già yếu. Buồn bã. Cô đơn. Một kết quả mà ông xứng đáng phải nhận. Một lớp vỏ từng chứa đựng linh hồn ông.

Draco trong tương lai chú ý đến ông ngay lúc đó và một nụ cười khinh bỉ thù địch phá hỏng những nét hoàn hảo của con trai ông. Nó gần như một con ngựa đứt cương, rút đũa phép từ túi áo chùng rồi thả tay con trai mình ra. Theo bản năng, cậu bé vươn tay về phía mẹ và nhét bàn tay nhỏ bé của mình trong tay cô ấy ngay lập tức.

"Hermione, đưa Lyra và Scorpius đi. Anh phải giải quyết chuyện này."

Vợ nó có vẻ lo lắng nhưng vẫn kiên quyết gật đầu. "Em sẽ ở ngay đây, nếu anh cần em." Cô ấy quay đi nhưng không quên ném một cái nhìn đe dọa về phía Lucius trong tương lai.

Trước khi Hermione hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn của họ, Draco đã áp sát cha mình, đũa phép chĩa vào cổ ông.

"Ông đang làm gì ở đây?" Draco cáu kỉnh hỏi và phiên bản này của Lucius, phiên bản tương lai khủng khiếp của chính ông, thu mình lại trước người đàn ông oai phong từng là con trai mình.

"Ta muốn ... ta muốn nói lời tạm biệt với bà ấy." Ngay cả giọng nói của ông cũng đã thô ráp và yếu ớt, không còn là giọng nam trung có âm sắc như trước nữa.

"Tạm biệt à," Draco phun ra từ ngữ đó như thể nó là thuốc độc. "Ông muốn nói lời tạm biệt với mẹ tôi ư? Ông đã ở đâu trong sáu năm qua, khi sức khỏe của bà ngày một xấu đi ngay trước mắt tôi? Ông đã ở đâu khi mọi khoảnh khắc hạnh phúc gia đình chúng tôi chia sẻ đều bị hủy hoại vì mẹ tôi trót nghĩ về ông? Ông đã ở đâu khi bà ấy bỏ qua mỗi một buổi tiệc và từ chối mọi lời mời khiêu vũ chỉ vì bà không thể tưởng tượng nổi mình sẽ tham dự một vũ hội mà không có bạn đời của mình?" Draco phun ra từng câu hỏi như thể chúng là những lời nguyền rủa ghê tởm nhất.

"Draco," vị pháp sư giã cỗi yếu ớt thì thầm. "Draco, ta biết mình có lỗi nhưng..."

"Ông đã ở đâu, khi mẹ tôi chết vì một trái tim tan vỡ?"

Cả Lucius trong tương lai và hiện tại đều xấu hổ nhìn xuống.

Không có hình phạt nào lớn hơn thế này. Không có nỗi đau nào thống khổ hơn được nữa. Không có sự hối tiếc nào nặng nề như những gì ông đang gánh chịu.

"Con trai à, cha xin lỗi. Cha xin lỗi vì tất cả mọi thứ. Vì đã bỏ rơi mẹ con, vì đã tước quyền thừa kế của con, vì đã từ chối chấp nhận vợ con, vì đã không có mặt trong cuộc sống của cháu ta..."

"Đừng gọi con tôi như thế," Draco hét lên. "Và đừng gọi tôi là con trai của ông Lucius, bởi vì tôi đã không phải là con ông nữa."

"Ta ước mình có thể gọi chúng là cháu. Ta ước gì có thể có mặt trong cuộc đời chúng. Draco, cha ..."

"Ông không thể làm bất cứ điều gì trong số đó. Ông không thể gọi chúng là cháu khi ông căm ghét những gì mẹ chúng đại diện. Những gì chính bản thân chúng đại diện. Hơn nữa, ông đã ở đâu khi Scorpius được sinh ra? Ông đã ở đâu khi con trai tôi tìm thấy bức ảnh của ông dưới gối bà nó và hỏi về ông? Ông ở đâu khi tôi phải giải thích với thằng bé rằng ông đi công tác xa và đó là lý do khiến bà của thằng bé đau buồn? Ông đã ở đâu khi chúng tôi suýt mất Lyra? Ông đã ở đâu vào ngày sinh nhật của chúng?"

"Con trai," ông đau đớn nói. "Làm ơn, hãy nghe..."

"Tôi không phải là con trai của ông." Sự tức giận của Draco sẽ giết chết ông nhanh hơn một bùa Avada. "Ông đã bỏ lỡ bữa tiệc đính hôn của tôi, đám cưới của tôi, những lần tôi được thăng chức, khi cố gắng của tôi được công nhận, khi con tôi ra đời. Ông có biết, đã bao nhiêu lần tôi thức dậy nửa đêm vì cái suy nghĩ rằng tôi sẽ không thể nào trở thành một người cha tốt không? Giống như ông?" Draco đưa tay vuốt mái tóc ngắn của mình. "Và vợ tôi, ông có biết rằng cô ấy đã ép tôi gửi cho ông những bức thư và hình ảnh của bọn trẻ, vì cô ấy tin rằng ông xứng đáng được biết đến chúng ngay cả khi ông không muốn gặp mặt chúng? Bởi cô ấy là một người điều tuyệt vời vị tha như vậy đấy, ngay cả đối với một người như ông."

"Ta đã mở những bức thư đó, có phải không?" Lucius hiện tại hỏi bóng ma im lặng bên cạnh mình. "Làm sao ta có thể mở những bức thư đó ra mà không muốn gặp con trai mình và cháu ta cơ chứ? Làm sao ta có thể?" Nhưng sự im lặng của Lucius trong tương lai đã kể cho ông nghe một câu chuyện khác. Sự bướng bỉnh của ông, dường như chỉ lớn dần theo tuổi tác.

"Ông có biết tôi đã gửi cho ông bao nhiêu bưu cú trong những năm qua không? Ông có biết tôi đã gửi cho ông bao nhiêu lá thư để nói cho ông về tình trạng của mẹ tôi không? Bao nhiêu tuần qua, tôi đã gửi cho ông bấy nhiêu bức thư để thông báo cho ông về bệnh tình của bà, và tất cả chúng đều chưa mở. Tất cả mọi bức thư tôi gửi cho ông từng ấy năm qua, đều bị trả về mà không một ai động đến."

"Gì cơ?" Lucius hiện tại thở hổn hển.

"Bà ấy rất muốn gặp ông trước khi qua đời. Ông là người duy nhất mẹ tôi muốn gặp và ông không hề có mặt." Lời nói của Draco như một mũi dao. Sắc bén và không chút khoan nhượng. Ông thà chịu lời nguyền tra tấn còn hơn.

"Lý do duy nhất mà tôi không giết ông ngay giây phút này, chính là vì tôi còn một gia đình, tôi còn vợ con đang chờ đợi tôi và tôi không có ý định đến Azkaban một kẻ như ông. Bây giờ, hãy biến mất khỏi tầm mắt của tôi, Lucius. Trước khi tôi thay đổi suy nghĩ và nguyền rủa ông."

"Ta đã làm gì vậy?" Lucius khó thở khi chứng kiến ​​con trai đẩy mình ra xa và bản thể tương lai của ông, loạng choạng quay lại rồi ngã xuống nền đất lạnh ẩm ướt.

"Điều này ... Ta không bao giờ nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra thế này." Ông quay sang nhìn linh hồn đang im lặng.

"Phương châm của gia đình ta là Sanctimonia Vincet Semper. Huyết thống thuần chủng luôn chiến thắng. Ta đã luôn sống với lý tưởng đó nhiều năm nay. Kể từ thời điểm ta được sinh ra, và cuối cùng ta bị trừng phạt theo cách tồi tệ nhất có thể."

"Nhưng huyết thống thuần chủng không phải là những gì thực sự quan trọng, phải không, ông Lucius?" Lần đầu tiên kể từ khi họ bắt đầu cuộc hành trình vào quá khứ, linh hồn của tương lai trò chuyện với ông. Giọng nói của cậu ấy mượt mà và quen thuộc. Như một bài hát cũ.

"Gia đình," người đàn ông lớn tuổi chợt lẩm bẩm "và tình yêu." Sau đó ông hơi cao giọng. "Gia đình là điều quan trọng nhất đối với một Malfoy. Gia đình là trên hết. Chúng ta làm mọi thứ để bảo vệ những người mình yêu thương. Để chăm sóc gia đình mình."

"Vậy thì, ông Lucius? Ông đã làm được gì cho gia đình mình?"

"Ta đã chối bỏ họ."

"Tại sao ông lại làm vậy?"

"Vì ta đã quá kiêu hãnh để thừa nhận mình sai. Quá kiêu hãnh để chấp nhận rằng con trai ta đã trở thành một người đàn ông tốt hơn ta. Quá mù quáng không nhận ra nó đã tìm được người bạn đời hoàn hảo của mình và ta là ai mà có quyền từ chối hạnh phúc đích thực của nó, tình yêu của cuộc đời nó cơ chứ..."

Những giây phút im lặng kéo dài theo sau nhận thức cuối cùng này. Khoảnh khắc Lucius đi đi lại lại trong nghĩa trang, đôi mắt nhìn giữa hình bóng Draco trước mộ Narcissa và bản thần mình trong tương lai, trốn vào một góc khóc những giọt nước mắt hối hận thảm hại.

Sau đó ông thình lình nói. "Ta cần phải thay đổi chuyện này," ông tuyên bố. "Ta cần phải thay đổi mọi thứ. Ta phải đặt gia đình lên hàng đầu. Ta phải cầu xin sự tha thứ của Draco, chúc phúc cho nó và người vợ tương lai của nó, cho phép con trai ta tự do chọn bạn nhảy mà không can thiệp vào quyết định của nó. Ta phải xin Narcissa tha thứ cho ta và làm bà ấy hạnh phúc lần nữa."

Ông đến gần linh hồn trước mặt. "Hãy nói cho ta biết, vẫn có cách để thay đổi chuyện này. Hãy nói với ta rằng ta vẫn còn thời gian. Ta không thể để chuyện này xảy ra. Ta không thể để Narcissa chết và ta không thể sống một cuộc đời Draco căm ghét ta đến vậy."

Ông luống cuống. Hoang mang. Nóng nảy. "Ta phải để con trai mình được lựa chọn. Và nếu người bạn đời nó chọn là cô gái Granger đó, thì cứ như vậy đi. Tất cả những gì quan trọng là nó hạnh phúc. Tất cả những gì ta quan tâm là hạnh phúc của nó. Và ta muốn trở thành một phần trong cuộc sống hạnh phúc của chúng. Merlin ơi, ta biết ta không xứng đáng, nhưng ta muốn làm điều đó. Làm ơn đi, hãy nói với ta rằng ta vẫn còn thời gian."

Ánh sáng chết chóc biến mất khỏi phong thái của linh hồn đồng hành và trước mặt ông là một chàng trai trẻ với nụ cười rạng rỡ, tinh nghịch. Cậu ấy có đôi mắt rất đẹp màu hổ phách. Mái tóc vàng óng xoăn tít. Chàng trai là một bản sao của Draco, ngoại trừ đôi mắt. Đó là đôi mắt của mẹ cậu ấy.

"Con là Scorpius, phải không?"

Ông không nhận được câu trả lời. Thay vào đó, ông bị ném vào một cơn lốc màu sắc và ma thuật, bất chấp quy luật của thời gian, không gian cũng như logic của chính nó.

.


.

Vận mệnh của một người có thể dễ dàng thay đổi chỉ cần họ đưa ra quyết định đúng đắn. Miễn là người ấy chọn đúng con đường. Miễn là người ấy chọn đúng bạn nhảy để cùng dìu nhau bước từng bước trong vũ điệu cuộc đời. Một số người, phải mất rất nhiều thời gian để nhận ra những gì họ có trước mắt. Trong khi có những người, không hề hay biết gì cho đến khi quá muộn. Và dĩ nhiên, có những người biết rõ ngay từ đầu con đường mình phải chọn.

Draco Malfoy biết rõ đâu là định mệnh của mình, người bạn đồng hành lý tưởng để anh dành trọn cuộc đời, người bạn nhảy hoàn hảo trong mọi điệu vũ. Suốt nhiều năm, anh sợ hãi đám đông và những lời đàm tiếu, những gì họ sẽ nghĩ về anh và cô. Chính vì vậy, anh đã bỏ lỡ cơ hội khiêu vũ với cô khi lần đầu tiên anh nhận ra rằng, anh sẽ chỉ thích khiêu vũ với cô mà thôi. Khi đó anh mười bốn tuổi. Một đứa trẻ ngốc nghếch. Một cậu bé xấc xược. Anh cần thời gian để suy nghĩ, để hiểu ra điệu nhảy đầu tiên trong phòng học trống trải nửa đêm hôm ấy, có ý nghĩa gì với mình. Một cuộc gặp gỡ bắt đầu từ những lời trêu chọc đã trở thành tình yêu đơn phương mê mẩn tâm hồn. Cho đến khi anh trở nên tốt đẹp hơn, sửa chữa những lỗi lầm của mình và cầu xin sự tha thứ của cô. Cô đã trao đi sự tha thứ ấy một cách thần kỳ. Và rồi sau đó, cô đã đáp lại tình yêu của anh.

Draco Malfoy đã tìm ra con đường đúng đắn, con đường dẫn anh đến bên cô, đến bên Hermione, và anh trân trọng từng giây từng phút bước đi trên con đường này.

A little taste

A hint of a touch

Shadows dancing a beautiful waltz


Bây giờ, anh ôm cô trong vòng tay, thật gần với trái tim anh. Ngực họ áp vào nhau, đôi chân xoay tròn trong một điệu valse điên cuồng, từng bước xoay, ngã người phức tạp. Đôi mắt họ chỉ có bóng hình nhau. Như thể không có cặp đôi nào khác, khiêu vũ xung quanh họ. Họ là những người duy nhất trên sàn nhảy này. Và âm nhạc du dương xung quanh họ. Một điệu valse, hát những lời yêu thương.


Một nụ hôn, hương vị của đôi môi mềm mại như cánh hoa. Một cái vuốt ve nhẹ nhàng trên tấm lưng trần, những động chạm tinh tế ý nhị. Bóng họ hoà vào nhau, làm mờ đi những đường ngăn cách. Thật gần gũi và tràn đầy tình yêu. Đôi mắt anh khi nhìn cô là cả một đại dương cảm xúc sâu không thấy đáy.

"Chỉ cần anh ở bên cạnh em, em sẽ không sợ bất cứ ai hay bất cứ điều gì", cô thì thầm với anh.

"Chỉ cần em ở bên cạnh anh, anh có thể tự do trong từng hơi thở. Có thể ước mơ mà không một phút giây sợ hãi," anh trả lời.


The ocean is deep

But with you here with me

I sink down under and come up free

Cả hai đều mỉm cười khi trái tim họ đập cùng một nhịp. Draco nhìn cô với vẻ ngưỡng mộ ngập tràn và Hermione nhìn anh với tình yêu đong đầy ánh mắt.


Không có gì trên thế giới này đẹp đẽ hơn cô. Không có gì trên thế giới này đẹp đẽ hơn anh.

My heart racing

Your smile darling

Chiếc váy màu xanh của cô, kết hợp với chiếc áo choàng màu đen của anh giống hệt một bản giao hưởng giữa mùa xuân và mùa đông. Người đàn ông này, là lý do cô chọn cuộc sống nơi địa ngục tăm tối cùng Hades. Người con gái này, là lý do khiến anh phải lòng Persephone. Họ lựa chọn ở bên nhau, và không một bóng đen nào có thể vấy bẩn hạnh phúc của họ nữa.


My breath swallow

Your eyes shining

|Artwork by bertolts (Mad Queen Maddie/Undead_Ahead)|

http://bertolts.tumblr.com

Từ phía sau phòng khiêu vũ, một người đàn ông đang quan sát họ. Ông mặc chiếc áo choàng đẹp nhất, mái tóc dài màu bạc buộc thành một đuôi ngựa thấp gọn gàng. Ông đang mỉm cười, điều mà ông đã không làm trong nhiều năm và ông ấy cảm thấy tự hào, vì cuối cùng ông đã đưa ra lựa chọn đúng đắn cho gia đình mình. Cho vợ con ông, cho những đứa cháu tương lai và cho người phụ nữ trẻ sắp bước vào gia đình ông.

Gia đình của ông.

Ông nhìn sang bên cạnh mình, Narcissa của ông vẫn xinh đẹp như xưa. Không một dấu vết nào của nỗi buồn còn đọng lại trong tim bà từ khi ông đến xin lỗi bà vài giờ trước. Ông đã xé toạc đống giấy tờ thừa kế trước mắt bà và nằm cạnh chân bà, cầu xin tình yêu của cuộc đời ông tha thứ, cầu xin bà quay lại bên cạnh ông, đừng bao giờ rời xa ông. Ông đã đã đảm bảo với vợ mình, ông sẽ không bao giờ gây ra bất kỳ rắc rối nào cho cuộc sống của Draco nữa, ông chấp nhận Hermione và cô thực sự hoàn hảo cho con trai họ vì một lý do duy nhất, là cô ấy tha thiết yêu thằng bé.


Narcissa đang rạng ngời hạnh phúc và ông đặt một bàn tay ấm áp quanh eo bà, kéo bà lại gần hơn, hít hà mùi hương hoa mà ông đã vô cùng nhung nhớ.


"Rượu champagne thật là khủng khiếp," vợ ông nhận xét khi bà nhấm nháp chất lỏng từ chiếc ly pha lê của mình.

"Nếu em tổ chức buổi vũ hội này, thì anh biết chắc rượu em chọn hẳn sẽ rất tuyệt vời, anh chắc chắn điều đó." ông nhẹ nhàng hôn lên má bà, và bà đỏ mặt hết sức đáng yêu.

"Em sẽ lên kế hoạch tổ chức đám cưới của chúng sớm thôi." Bà rõ ràng vẫn chưa chắc chắn về sự thay đổi của ông, ông có thể nhìn ra được, và bà đang kiểm tra ông, bằng cách đề cập đến hôn lễ sắp diễn ra của Draco.

Chấp nhận mọi thử thách, vợ yêu. Ông nghĩ thầm, trước khi trả lời bà, "Anh rất mong đám cưới của hai đứa."

"Có thật không?" Đôi mắt xanh của bà mở to ngạc nhiên, cũng có thể là sửng sốt. Ông thực sự không thể nói rõ.


"Anh nói thật," ông xác nhận. "Hai đứa trông rất đẹp đôi khi ở bên nhau. Hạnh phúc và yêu đời." Ông cười lơ đãng, ánh mắt dõi theo đôi uyên ương trong vô số những cặp đôi và sắc màu. "Mặc dù vậy," ông lặng lẽ nói thêm, "Draco có thể bớt vài món đồ đen trong ngày cưới."

Bà không thể ngăn mình bật cười khúc khích. "Anh là ai và anh đã làm gì với chồng tôi rồi?" Bà lẩm bẩm. Ông chỉ nhếch mép và siết chặt lấy bà.

"Liệu anh có định nói cho em biết điều gì đã thay đổi suy nghĩ của anh không?"


"Tình yêu," ông muốn trả lời bà, thế nhưng cả hai người họ có lẽ đã nói đủ rồi. Vì vậy, thay vào đó, ông lắc đầu phủ nhận và dìu vợ mình đi qua đám đông đến giữa sàn nhảy, bắt đầu một điệu luân vũ mới, một cuộc đời mới.

Here together

All night waiting for the sun to shine

****

10/09/2021

Saigon

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro