#11

"Bellmere-san ... Con chắc chắn có thể đạt được ước mơ của mình là vẽ bản đồ thế giới. Hãy luôn dõi theo con. Nhưng con nhớ người rất nhiều ..." Nami vùi đầu trong chăn 

 Hancock thấy Robin tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng nức nở. Hancock giả vờ nhắm mắt. Robin lo lắng nhìn Nami, rồi bước vội ra khỏi phòng. Hancock không biết mình nên làm gì.Cô ấy có muốn tưới cho Nami một xô nước không? Ngay sau đó, cửa phòng mở ra. Hancock rất ngạc nhiên khi thấy Robin đi cùng Luffy, người có vẻ hơi buồn ngủ. "Tôi muốn đi vệ sinh. Ở lại với cô ấy một lát,  Luffy!" Nói với Robin

Luffy gật đầu. "Cảm ơn cô đã nói với tôi, Robin." Robin chỉ mỉm cười trước khi rời đi.

 Luffy đến gần Nami vẫn đang khóc. Điều này thường xảy ra, mặc dù không thường xuyên như khi họ mới ra khơi. 

 "Không sao đâu, Nami. Dì Bellmere chắc hẳn đang mỉm cười với cậu từ thiên đường đấy" Luffy nói nhẹ nhàng. Cậu bỏ mũ ra và để Nami ôm đồ vật như cô vẫn thường làm để trấn an khi cô buồn phiền, lo lắng hoặc khóc. Tiếng khóc của Nami ngay lập tức ngừng lại. Luffy nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt đang chảy trên má. Sau đó anh hôn lên trán cô một cách say đắm. Gần đây anh ấy thường làm vậy mà Nami không hề hay biết. 

Cảm thấy cô gái đã bình tĩnh, Luffy buông nụ hôn của mình. Môi cô nở một nụ cười với đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve má Nami. 

 "Đừng khóc nữa, Nami. Hãy nhớ rằng, bây giờ anh đang ở bên em." Luffy ở cùng Nami cho đến khi Robin trở lại. Người phụ nữ khá nhẹ nhõm khi thấy Nami đã bình tĩnh trở lại. Robin thừa nhận rằng Luffy là người có thể trấn an Nami nhanh và dễ dàng nhât, bởi vì lúc trước khi Robin cố gắng trấn an Nami, nhưng đã không thành công. 

 "Hãy nói cho tôi biết nếu cô ấy lại khóc" Luffy nói trước khi quay trở lại phòng nam. Robin gật đầu, và lại chìm vào giấc ngủ sau khi đóng cửa. Hancock chỉ có thể bị sốc khi nhìn thấy tất cả. Luffy hôn cô ấy? Ừ thì chỉ trên trán thôi, nhưng cũng gọi là hôn phải không? Mối quan hệ của họ có thực sự thân thiết đến vậy? Không phải họ chỉ là đồng đội sao?

Những gì cô thấy trước đó hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của cô. Luffy với vẻ ngoài ngây thơ có thể làm một điều ngọt ngào và lãng mạn như vậy, nhưng chỉ với một mình hoa tiêu. Thì ra suy nghĩ của Hancock là sai khi cô chỉ nghĩ  hai người họ như những đồng đội hải tặc bình thường. Cô tin chắc rằng thuyền trưởng và hoa tiêu có mối quan hệ đặc biệt khác với tình trạng đó, và có thể tất cả thủy thủ đoàn đều đã biết về điều đó, đặc biệt là Robin. Hancock cười nhạt, nghĩ :" Tôi nghĩ tôi hiểu một chút lý do tại sao cậu luôn từ chối lời cầu hôn của tôi, Luffy. Có một tình yêu mà cậu đang bảo vệ, phải không? Ngay cả khi bản thân cậu không thực sự hiểu hoặc không nghĩ về nó bởi vì cậu khá ngây thơ. "

~~~~~~~~~

"Cho cô! Sanji-kun đã làm cho chúng ta" Nami đặt một ly cà phê bí ngô gần chỗ ngồi của Hancock. Cô ấy cũng ngồi cạnh cô và thản nhiên ăn món parfait của mình.

 "Ume-" bộ ba hài hước hét lên sau khi nếm thử món parfait do Sanji làm trước đó. Ba người họ đang câu cá trên hàng rào của Sunny.

 "Thật bất ngờ! đầu bếp cũng làm đồ ăn nhẹ cho họ" Hancock hơi bực bội nói. Mặc dù cô ấy chỉ muốn cho Luffy ăn món parfait của mình. 

 "Hôm qua họ đã phản đối và nói rằng Sanji-kun không công bằng. Vì vậy, hôm nay họ cũng nhận được điều đó" Nami giải thích. 

Hancock liếc nhìn cô gái bên cạnh cô một lúc. Trên đầu cô ấy vẫn đội chiếc mũ rơm của Luffy và nó đã ở bên cô ấy kể từ khi cô ấy khóc trong giấc ngủ đêm qua. Người phụ nữ cảm thấy cáu kỉnh. Cô ấy cũng muốn được đối xử tương tự, nhưng rõ ràng là rất không thể. 

 "Có vẻ như Luffy rất hạnh phúc khi có một thủy thủ đoàn như cô, mặc dù điều đó rất kỳ lạ," Hancock thẳng thắn nói. 

 "Mọi người đều có phần của mình. Mặc dù kỳ lạ nhưng chúng tôi có thể làm tốt công việc của mình." 

 "Ồ vâng? Vậy là cô chưa bao giờ thất bại khi làm công việc điều hướng của mình?"

 "Cho đến nay, tôi chưa bao giờ thất bại. sao vậy?" Nami không hiểu sao người phụ nữ bên cạnh lại đột nhiên hỏi như vậy. 

Hancock cười nhạt. "Cô chắc hẳn đang buộc bản thân phải cố gắng hết sức để làm cho Luffy tự hào về cô, phải không?" 

 "Ý của cô là gì? Tôi đã làm điều đó vì sự an toàn của tất cả các thuyền viên" Nami bình luận: "Đó chẳng phải đã là nhiệm vụ và nghĩa vụ của một hoa tiêu như tôi sao? Sự an toàn của một con tàu luôn phụ thuộc vào hướng mà hoa tiêu của nó chỉ ra. Cô không phải là hoa tiêu, đó là lý do tại sao cô có thể nói như vậy." 

 "Cô có bị điên không? Tôi chỉ nói những gì tôi đã thấy khi tôi ở đây. Con tàu luôn ổn. Tôi nghĩ rằng chính người đàn ông nửa người máy mà bạn có luôn giúp con tàu này di chuyển." Hancock giận dữ

 "Đó là sau khi tôi quyết định đi theo hướng nào" Nami phản đối. 

Thực ra Hancock biết về điều đó. Cô chỉ muốn làm ấm lòng Nami vì cô không chắc lắm về khả năng của cô gái này. Từ những gì cô ấy thấy, Nami là một cô gái yếu đuối, không thể chiến đấu và không thể làm bất cứ điều gì. Cô muốn biết tại sao cô gái này có thể được gọi là thuyền trưởng nội bộ của con tàu này. Hancock cười một cách tầm thường: "Luffy thường khen ngợi bất rất nhiều về những thuyền viên của mình, kể cả khi cô quản lý để định hướng mà không gặp bất kỳ trở ngại nào cả ngày. Anh ấy cũng thường khen ngợi tài nấu nướng của đầu bếp hoặc vũ khí người máy mới của cô."

 Nami càng ngày càng không hiểu mục đích của cuộc nói chuyện của Hancock là gì. Ý cô ấy là muốn nói rằng cô không đặc biệt trong mắt Luffy? Hancock lại mỉm cười một cách tầm thường. Cô ta nhìn chằm chằm vào Nami với một ánh mắt thực sự thích coi thường người đối diện. 

 "Bạn biết đấy ... Luffy vừa mới hạnh phúc ... vì có một cô gái thần tượng cậu ấy đến mức cậu ấy muốn làm bất cứ điều gì với cô ấy. Nhưng ..." Hancock dừng lại, vẫn nhìn Nami đầy khinh thường. 

 "... CÔ GÁI ĐÓ KHÔNG THỂ GẶP ĐƯỢC CẬU ẤY!" anh ấy tiếp tục, nhấn mạnh những lời của mình như thể đó là một lời bóng gió gay gắt với Nami, người luôn làm bất cứ điều gì mà Lufty không thể làm được. Nami thở dài một lúc. Hancock dường như không nghĩ về lời nói của mình gần đây. Nami cuối cùng cũng mỉm cười. 

 "Cô ... đang nói tự về mình sao?" Nami nói một cách sắc bén.

BỎ QUA! Cảm giác như có  một mũi giáo sắt nhọn đang đâm thẳng vào ngực Hancock. Tại sao? Tại sao lời nói của cô thậm chí còn hướng về phía cô ta? Nhưng nghĩ lại, điều đó cũng đúng. Cô ấy là một người phụ nữ thần tượng Luffy một cách thái quá chỉ vì những việc làm tốt của người đàn ông vô tội. Và Luffy đã làm gì khi được cô cầu hôn? Tất cả những gì cô nhận được luôn là lời từ chối từ cậu. Còn cô gái này? Cô ta chỉ chú ý một chút, cũng như các thuyền viên khác chú ý đến thuyền trưởng của họ. Nhưng tại sao cô ta là người duy nhất có thể nhận được sự đối xử đặc biệt từ Luffy? Đó không phải là không công bằng? Tại sao các thuyền viên không phản đối nó cả?  So với sự quan tâm mà cô dành cho Luffy, Nami chắc chắn còn kém xa. Cô có rất nhiều tiền trên Amazon Lily ở đó, và cô có thể sử dụng nó để thực hiện tất cả mong muốn của Luffy. Sao cũng được. Và tất nhiên điều đó là không thể đối với Nami, vì cô biết rằng tài chính của cả băng luôn eo hẹp.

 Nami vẫn cười, sau đó đứng dậy khỏi chỗ ngồi.  "Tôi muốn rửa ly của mình" cô nói một cách thản nhiên khi thong thả đi vào bếp.


~~~~~~

Thề với mọi người là tui mê truyện này lắm luôn ý, tui dịch ra đọc cả rồi , nhưng để đăng lên thì cần hơi lâu vì phải chỉnh sửa thay thế từ ngữ cho phù hợp nữa. Mong mọi đọc xong thì cho tui xin 1 bình chọn cho sự siêng năng này

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro