#12
Usopp vừa ra khỏi bếp sau khi trả lại ly parfait của mình và ly parfait trống của Luffy và Chopper cho Sanji. Người đàn ông mắt dài nhìn thấy Hancock, người đang lộ ra vẻ mặt khó chịu, đang ngồi một mình gần cầu thang.
"Sao vậy? Cô vẫn không thoải mái trên tàu của chúng tôi?" Usopp hỏi, cười toe toét với người phụ nữ xinh đẹp. Hancock không trả lời và chọn cách khuấy động parfait của mình cho đến khi nó trông không còn thẩm mỹ nữa. Trên thực tế, Sanji đã làm cho nó đẹp nhất có thể để làm cho nó trông hấp dẫn khi ăn. Usopp cười toe toét. "Nếu tôi an ủi cô thì sao?Thuyền trưởng Usopp là một người có thể làm cho một đứa trẻ đang khóc cười."
Hancock nhìn anh ta một lúc. "không phải là ngược lại sao? Thực tế, tôi đã nghĩ rằng cậu sẽ làm cho một đứa trẻ dở khóc dở cười" cô ta chế nhạo.
"Bất lịch sự!" Usopp hơi khó chịu nhưng cuối cùng anh cũng ngồi xuống bên cạnh người phụ nữ.
"Anh không câu cá nữa?"
"Chúng tôi có một số cá bắt được trong cái thùng lớn đó. Chỉ cần cho chúng vào bể cá, và đó là công việc của Chopper," Usopp trả lời. Anh ta thấy rằng con nai bây giờ đã được biến đổi thành hình dạng con người để nâng bắt cá của họ. Luffy vẫn ngồi trên thành tàu, kiên nhẫn chờ đợi đợt bắt tiếp theo của mình.
Nếu nhìn kĩ lại, cuộc sống trên con tàu này khá dễ chịu, bởi vì nó cũng chứa những người vui vẻ. Không phải cuộc sống đơn điệu và tẻ nhạt như Law thường dành cả ngày để ngồi trên cột buồm. Đôi khi cũng ngủ quên ở đó trừ khi Sanji gọi cả bọn vào bếp ăn.
"Cô có vẻ thân thiết với Nami. Cô ấy là một người tốt, phải không?" Usopp hỏi.
"Thân thiết chỗ nào ?" Hancock tức giận khịt mũi.
Usopp cười nhạt. Anh chắc chắn người phụ nữ này chỉ ghen tị với Nami vì cô ấy quá thân thiết với Luffy. "Cô ấy là một người có tấm lòng rộng lớn và dễ thương hại. Đặc biệt là ở một đứa trẻ nhỏ. Lần đầu tiên gặp cô ấy, tôi đã nghĩ cô ấy chỉ là một người phụ nữ giận dữ và tham tiền, nhưng không phải"
Usopp cười: " Nami là một cô gái mạnh mẽ. Cô ấy thích che giấu những vấn đề của riêng mình. Cũng giống như hai năm trước. Cô ấy không nói với chúng tôi rằng mình đã bị nô lệ bởi tộc người cá tàn ác trong tám năm. Cô ấy nghĩ rằng mình có thể giải quyết vấn đề của riêng mình, cho đến khicô ấy không thể làm gì hơn. Tôi nghĩ lần đó cô ấy đã suýt chọn con đường tự sát. Và lúc đó, chỉ có Luffy là muốn giúp một tay để giúp đỡ cô ấy. Và như cô có thể thấy bây giờ, cô ấy là một cô gái khá vui vẻ. Luffy thực sự đã thay đổi cuộc đời u ám của cô ấy ", Usopp giải thích.
Hancock sững sờ trong giây lát" Cô ấy là ... từng là nô lệ? "Cô ấy hỏi với giọng hơi run.
Không hiểu sao vết móng rồng trên lưng bỗng nhiên đau nhức. Coi chữ nô lệ là điều tối kỵ để tai hắn bắt được.
Usopp gật đầu: "Người cá và người là hai chủng tộc rất đối lập nhau, phải không? Mặc dù bây giờ tôi biết rằng không phải tất cả người cá-người đều xấu xa. Chỉ một vài người trong số họ. Khi chúng tôi ở Đảo Người cá, Jinbe đã thừa nhận rằng ông ấy là đồng loại Người cá đã bắt Nami làm nô lệ. Nhưng Nami đã tha thứ cho ông ta. Mọi chuyện dễ dàng như vậy. Ngay cả bản thân Jinbe cũng đã gia nhập băng Mũ Rơm khi ở Onigashima. Giờ ông ấy đã hoàn thành công việc của mình với hải tặc Mặt trời và sẽ trở lại với chúng tôi. "
"Làm thế nào cô ta có thể dễ dàng tha thứ cho những người đã hành hạ cô ta?" Hancock nghiến răng, nhớ tới Tenryuubitos ghê tởm nó
"Tha thứ cho một người khó đến vậy sao?" Usopp hỏi. Hancock nắm chặt tay. Ngực cô như thắt lại, và cô cố gắng kìm lại tiếng khóc của mình.
"O-oi, cô không sao chứ ?" Usopp lo lắng hỏi. Ngay lúc đó, một cơn sóng lớn bất ngờ ập đến Sunny . Con tàu lắc lư và nghiêng do kích thước của những con sóng tấn công.
" Chuyện gì thế" với một chút hoảng sợ, Nami bước ra khỏi phòng vẽ. Mặc dù cô ấy vừa mới phác thảo bản đồ của mình. Và cô đã có thời gian để dự đoán thời tiết ngày hôm nay. Không có dấu hiệu của một cơn bão. Toàn bộ thủy thủ đoàn cũng ngay lập tức tập trung trên boong tàu.
"Có một con siêu cá voi to lớn bên dưới chúng tôi. Đó là nguyên nhân gây ra sóng" Franky, người đang cầm lái và cố gắng điều khiển tàu để giữ ổn định
"May quá! "Nami khá nhẹ nhõm. Đúng là đó không phải là bão. Franky đã giữ Sunny đi khỏi vị trí bằng cách bám vào kim gỗ mà Nami đã xác định. Khi con tàu ổn định, họ muốn tiếp tục các hoạt động tương ứng của mình,nhưng Nami nhận ra sự thiếu sót
"Luffy đâu rồi?" Cô ấy hét lên . Mọi người đều nhìn vào. Đúng rồi. Tên đội trưởng ngu ngốc ở đâu.
"AAAAA ..." Chopper vẫn đang ôm cái xô hét lên. "Cậu ấy đang ngồi câu cá ở đây. Nhưng đột nhiên cậu ấy biến mất! "Chopper nói, vẫn hét lên.
"Sao hả?" Mặt Nami tái mét ngay lập tức.
BYURRR ... Zoro ngay lập tức nhảy xuống biển mà không cần suy nghĩ lâu.
" LUFFY !! "Hancock hét lên và định đi theo Zoro.
" Dừng lại!" Nami nắm tay Hancock để cô ấy cũng không nhảy theo.
"Buông tôi ra, đồ khốn! Luffy- Luffy có thể chết!" Hancock hét lên với vẻ mặt giận dữ.
"CÔ CŨNG KHÔNG THỂ BƠI! ĐỪNG TẠO THÊM BẤT CỨ GÁNH NẶNG NÀO NỮA!" Nami hét lên với khuôn mặt tức giận hơn. Hancock im lặng. Thường thì anh ấy không nghĩ đến việc đến đó vì quá hoảng loạn.
Cuối cùng anh cũng cố gắng bình tĩnh lại sau khi nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Nami. Đôi mắt cô ấy như thủy tinh. Cô gái chạy đến bên thành tàu, đợi Zoro, người đang cố gắng đưa thuyền trưởng của mình trở lại. Mọi người đều hy vọng cậu ấy ổn. Mọi người bình tĩnh chờ đợi, mặc dù trên mặt đều lộ ra vẻ lo lắng. Sau một thời gian dài chờ đợi, một cái đầu xanh xuất hiện trên bề mặt, nhưng không phải với cái đầu đen.
"Tôi vẫn chưa tìm được! "Zoro hét lên.
" Làm sao tôi có thể tin vào một đám rêu mù đường như cậu? Ở trên cạn còn không xác định được phương hướng, huống chi trên biển! "Sanji la lên rồi hai người trở lại lặn, tản mác nhau đi tìm thuyền trưởng.
Nhưng cậu ấy đã ở đâu đó. Đã khoảng mười lăm phút kể từ khi cơn sóng lớn ập đến. Họ không nghĩ Luffy có thể ở dưới nước lâu đến vậy, đặc biệt là khả năng thở của cậu ấy. Đầu của Zoro và Sanji xuất hiện trở lại trên mặt nước, nhưng vẫn chưa thu được kết quả. Toàn bộ thành viên trong băng đang trở nên lo lắng. Nami thậm chí còn đang khóc, mặc dù không có tiếng động. Nhưng nước mắt chảy rất nhanh không thể nói dối rằng lúc này cô đang lo lắng như thế nào. Robin ôm lấy vai hoa tiêu của họ, xoa nhẹ để giúp cô bình tĩnh lại, tạo cho cô vẻ tự tin rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
20 phút ...
Mọi thứ đang trở nên tồi tệ hơn. Zoro và Sanji vẫn chưa có dấu hiệu nào cho thấy họ đã tìm được Luffy. Cơ thể của Nami đang run lên khủng khiếp. Anh không thể tưởng tượng được điều đó cho đến khi đội trưởng của anh thực sự biến mất. Zoro và Sanji lại xuất hiện, thậm chí không thu được kết quả.
"YAHHHUUUU !!! THẬT VUI VẺ!" đột nhiên tiếng hét của đội trưởng của họ được nghe thấy. Luffy đang giữ lấy chiếc vây cá voi khổng lồ đó. Đó là sinh vật đã làm xáo trộn con tàu của họ trước đó.
"Cậu ấy có thể bơi nhanh, mặc dù cậu ấy lớn thế này. Làm sao cậu ấy có thể?" Luffy trông rất ngạc nhiên, nhớ lại một số con cá voi mà cậu đã làm với giăm bông lê cho bữa tối khi họ chuẩn bị leo lên một thác nước ở vùng đất Wano.
"Hở?" Tất cả mọi người đều bị sốc khi nhìn thấy sự xuất hiện của anh ấy.
"Zoro và Sanji tại sao các cậu lại bơi?" Luffy hỏi khi thấy đầu bếp và thuyền phó của mình vẫn đang ngâm mình trong nước muối. Một số thủy thủ đoàn đã cho thấy những chiếc răng cá mập của họ, không ngoại lệ Zoro và Sanji vẫn đang ở dưới nước.
"ĐỒ NGỐC THÍCH GÂY CHUYỆN !!!"
Hóa ra anh ấy vẫn ổn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro