#2

"Yosh, Giặt quần áo xong rồi, chúng ta mở tiệc thôi nào!" Luffy nói một cách khá hào hứng. 

 "Chúng ta không có đủ nguyên liệu để tổ chức tiệc. Cậu có thực sự muốn chết đói trước khi tìm thấy hòn đảo tiếp theo không?" Sanji ngồi xuống trước mặt Luffy. 

 "Có rất nhiều cá sấu, phải không?" Luffy chỉ vào những con cá sấu đang hoảng sợ nhất thời.

 Usopp đập đầu. "Làm thế nào cậu có thể ăn một con vật vừa giúp cậu." 

 Luffy mím môi. "Vậy thì chúng ta sẽ chỉ tìm kiếm các thành phần trên hòn đảo này. Phải có rất nhiều" Luffy đề nghị. Cậu cũng không muốn bỏ cuộc.

 " Nếu cậu muốn tự mình tìm kiếm, đó không phải là vấn đề. Tôi muốn thư giãn một chút ngay bây giờ, "Sanji nói

" Yosh! Tôi sẽ tìm nó! "Luffy ngay lập tức háo hức chạy vào rừng.

" Sanji-kun, cậu biết cậu ấy sẽ gây rắc rối mà, đúng không? Tại sao cậu lại bảo cậu ấy đi một mình? "Nami càu nhàu. Cô ấy cũng ngay lập tức chạy theo Luffy.

" Khoan đã, Nami-san! Nếu cậu cũng đi thì ai sẽ chăm sóc cậu? "Sanji cũng muốn đi theo nhưng bàn tay nhân bản của Robin ngay lập tức nắm lấy vạt áo cậu. 

" Tôi nghĩ bản thân Luffy có thể lo cho cậu ấy. Còn cậu, cậu nên chuẩn bị dụng cụ nướng thịt như thế nào, Sanji-kun? Cả hai sẽ sớm mang đến nhiều nguyên liệu, "Robin cười ngọt ngào với đầu bếp.

Đôi mắt của Sanji ngay lập tức biến thành trái tim. "Ahh- Robin-chwan, em yêu anh nhiều hơn ~"

 Nami được nhìn thấy đang chơi vơi một mình trên đảo : "Tên ngốc đó đã đi đâu?" 

 Cô chưa từng nghe thấy tiếng ầm ầm hay âm thanh của 'Gomu Gomu No' trước đây, vì vậy cô không biết chắc chắn sinh vật cao su đã biến đi đâu. Khủng hoảng! Khủng hoảng! Chợt tóc gáy Nami dựng đứng khi cô nghe thấy âm thanh kì lạ từ sau bụi cây xanh mướt. 

 "Luffy, đừng làm tôi sợ," cô gái nói với một tiếng thút thít. 

 "RRRO0OAARRRR ..." đột nhiên một con lợn rừng rất lớn xuất hiện từ phía sau bụi cây.

 "Kyaaa ..." Nami ngạc nhiên hét lên, sau đó con lợn lập tức chạy đến nhào vào cô

 "Shishishi ... wari, wari." Luffy đã nhảy xuống và tiếp cận con vật bất hạnh.

 "Tôi tìm cậu nãy giờ đấy Luffy"-Nami tiến lại gần anh- "Có vẻ như thế này là đủ cho một tuần"- Cô nói. 

 "Không, Nami. Đó là một ngày," Luffy nói với vẻ mặt vô tội. 

 "Cái gì, cậu định ăn hết nó trong một ngày à?" Nami không thể ngừng suy nghĩ, nhưng cô ấy không quá ngạc nhiên về điều đó. 

 "Yosh! Quay lại đi và hôm nay chúng ta sẽ mở tiệc với rất nhiều thịt", Luffy tỏ ra khá hào hứng. Nami đột nhiên khẽ nhăn mặt.

 "Sao vậy, Nami?"- Luffy nhận thấy sự khác lạ

"Hình như lúc nãy chân tôi bị bong gân do vấp phải gốc cây"-Nami ngồi xuống xem chân cho mình. Và đó là sự thật, có một vết bầm tím trên mắt cá chân của cô.  Luffy ngồi xuống và xem xét nó. 

 "Cậu có đi bộ được không?"  Luffy đã đỡ cô đứng dậy.

 "Ừm, tôi nghĩ là tôi có thể." Nami 

Sau đó, Luffy kéo con mồi của mình trong khi bước đi chậm rãi, theo sau là Nami, người đang đi bên cạnh anh ta. Luffy không thể chịu đựng được khi nhìn thấy cô như vậy. Mỗi bước của cô chậm rãi và sự nhăn nhó trong từng bước đi

 "Có muốn tớ cõng cậu không?" -Luffy hỏi

 "Hở?" Mặt Nami hơi ửng hồng."Nhưng- nhưng " Cô đang mang

 Luffy ngay lập tức ngồi xổm trước mặt Nami: "Lên đi. Cậu biết tớ không yếu như vậy mà, đúng không?"

 "Cậu có chắc không, Luffy?"- Nami hỏi

 "Tớ cũng chắc rằng cơ thể của cậu không quá nặng. Lên đi! Tớ cũng đã từng cõng lên núi mà." 

Nami hơi do dự, nhưng cuối cùng cô ấy cũng leo lên lưng anh ấy

"Đấy thấy chưa? Cậu không nặng chút nào"-Luffy giữ cơ thể Nami bằng một tay, còn tay kia cậu dùng để kéo con mồi của mình. 

"Giữ chặt!"-Luffy lên tiếng gọi Nami'  Nami quấn cổ cậu từ phía sau. Cô rất lo lắng vì cô cảm thấy cơ thể của họ quá gần như thế này. Điều gì thực sự đã xảy ra với cậu? Kể từ khi họ gặp lại nhau sau hai năm xa nhau, dường như ngày nào Nami cũng nhớ cậu rất nhiều. Cô có thể đã quen với việc gặp lại thuyền trưởng của mình, nhưng không hiểu sao sau khi gặp lại, cô lại có chút lo lắng khi Luffy làm những điều ngọt ngào như thế này.

À, có lẽ đó là một điều hợp lý. Khi ai đó chú ý đến bạn và đối xử với bạn một cách nhẹ nhàng, bạn cũng phải cảm thấy hạnh phúc phải không? 

 Eh, không phải lúc nào Sanji cũng làm như vậy? Vậy tại sao mọi thứ lại khác khi Luffy làm điều đó? Đó không phải là một chút kỳ lạ?

 "Oi..Sanji! Tôi tìm thấy đồ ăn rồi!" Luffy hét lên. 

Đôi mắt của Sanji ngay lập tức phát ra một tia sáng khá sắc bén: "Chuyện gì đã xảy ra? TẠI SAO CẬU LẠI CÕNG NAMI-SAN?" anh giận dữ hét lên.

 "Chân cô ấy bị trẹo"-Luffy thản nhiên đáp.

 "Kono ... Tôi chắc rằng cậu không thể chăm sóc cô ấy đúng cách!" Sanji vẫn còn tức giận. 

 "Sanji-kun, đừng trách Luffy. Đó là do lúc nãy tôi đã bất cẩn," Nami nói.

"Cậu đang phản ứng quá mức với điều này. Sau tất cả, chúng ta đã có Chopper để chữa trị nó," Zoro ngắt lời.Chopper đỡ Nami ngồi lên một tảng đá lớn và ngay lập tức kiểm tra bàn chân của cô.

"Nami-san, hãy đi cùng tôi vào lần sau nếu cô muốn đi. Tôi sẽ chăm sóc cô tốt nhất có thể. Robin-chan cũng vậy," Sanji nói.

 Luffy nhướng mày. Trong lòng Luffy cho rằng Sanji nghĩ mình không thể làm những việc nhỏ nhặt như chăm sóc Nami. Đó không phải là một điều dễ dàng? Ý của Sanji là anh ấy mạnh hơn cậu ?

 "Tôi mạnh hơn cậu!"  Luffy cuối cùng cũng lên tiếng.

 "Hả? Nghĩa là sao?" Sanji ngạc nhiên.

"Điều đó có nghĩa là tôi có thể chăm sóc Nami tốt hơn cậu" Luffy kết luận rằng điều đó có ý nghĩa với cậu.

 "Baka! Cậu có nghĩ rằng không để ai đó thấy anh ta mạnh mẽ như thế nào không? Cậu là một kẻ ngu ngốc, phải không," Sanji chế nhạo.

 "Điều đó nghĩa là gì?" Luffy làm bộ mặt ngu ngốc.

 "Cậu đang nghĩ gì vậy? Điều quan trọng bây giờ là chúng ta mở tiệc" Zoro uống rượu sake trên tay. Luffy nhận thấy Nami đang được điều trị bởi Chopper. 

 "Nami, nếu cậu không muốn bị thương như vậy một lần nữa thì tốt hơn hết là cậu không cần phải theo tớ vào rừng. Sanji mắng tớ bây giờ và tự cho mình là mạnh hơn tớ" Luffy nói, điều này hoàn toàn không liên quan đến sức mạnh như Sanji đã nói trước đó. 

Nói xong, Luffy ngay lập tức tiến đến chỗ Sanji đang nướng thịt. Nước miếng của anh chảy ròng ròng dù nó chưa chín. Robin để ý đến vẻ mặt buồn bã nhất thời của Nami, và là một phụ nữ, cô hiểu Nami đang cảm thấy gì. Nhưng ... những lời của Luffy không phải hơi tàn nhẫn sao? Robin cảm thấy đó là điều khiến Nami đột nhiên trầm cảm. Robin khẽ thở dài. Thuyền trưởng của họ thực sự ít nhạy cảm với những thứ liên quan đến trái tim. Cậu ấy giống như Zoro. Hoặc thậm chí có thể ngu ngốc hơn.


~~~~~~~

Thề luôn truyện này tui dịch xong thì thấy cuốn quá , tui sẽ cố dịch nhanh để mọi người cùng đọc

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro