#3
"Có vấn đề gì không, Thuyền trưởng ?" Robin hỏi khi thấy Luffy đang nằm trên boong rượu rum với vẻ mặt chán nản. Robin đóng sách lại vì thấy thái độ bất thường của thuyền trưởng.
"Gần đây tôi cảm thấy khác lạ. Nami dường như đang tránh mặt tôi," Luffy miễn cưỡng đáp.
"Sao cậu lại nghĩ vậy?" Robin mỉm cười. Không hiểu vì sao, cô như đang xem trực tiếp câu chuyện tình yêu của phanh ra trước mặt.
Luffy gật đầu. "Đó chỉ là cảm xúc của tôi thôi? Nhưng mỗi lần tôi muốn đụng mặt cô ấy, cô ấy luôn quay đầu lại hoặc đi theo con đường khác. Khi nói, cô ấy cũng không bao giờ nhìn vào mặt tôi. Và gần đây cô ấy cũng không bao giờ mắng mỏ hay đánh tôi nữa. Cô ấy ngay lập tức cằn nhằn mỗi khi tôi đặt vấn đề"-Cậu phàn nàn.
Robin chống cằm bằng một tay. "Cậu không hài lòng với điều đó sao? Cú đánh của Nami đủ đau phải không? Điều đó có nghĩa là cậu sẽ không phải cảm thấy đau đớn nữa ngay cả khi cây gây phiền phức ."
Luffy cau mày nhìn anh. "Tôi không biết. Nhưng tôi không vui chút nào."
"Vì vậy, cậu đã chọn để Nami luôn luôn đánh hoặc mắng cậu?"
Luffy gật đầu. "Có như vậy tôi mới hiểu được nên làm gì hay không nên làm gì. Nếu cô ấy cứ lờ đi như thế này thì tôi không hiểu cái nào sai, cái nào đúng. Rốt cuộc, bị bỏ qua chẳng vui chút nào phải không. ? Cô ấy vẫn bình thường khi nói chuyện với những người khác, nhưng tại sao khi nói chuyện với tôi lại như vậy? Sự khác biệt là gì? "
"Điều đó nghĩa là cậu đã làm điều gì sai với cô ấy?" -Robin
"Sai lầm?" Luffy lặp lại. Anh ta cảm thấy mình chưa bao giờ mắc lỗi gì đó quá lớn. Cậu đã phạm sai lầm gì cho đến khi Nami không muốn nói chuyện với anh ấy?
"Tôi nghĩ cậu cần phải suy nghĩ lại về điều đó, Luffy," Robin khép lại cuốn sách của mình.
"Nó có thể mỏng manh như gỗ xốp, và đôi khi chắc chắn như thép. Đó là những gì cậu phải giải quyết bây giờ"- người phụ nữ mỉm cười.
"Nhưng hãy nhớ rằng, khi cậu tìm ra câu trả lời, tôi nghĩ rằng cậu sẽ học được một bài học quý giá như vậy về trái tim của một ai đó"Robin nói rồi sau đó đã đi tưới hoa.
Luffy thậm chí còn bối rối hơn. Điều đó nghĩa là gì? Cậu thực sự đã phạm sai lầm lớn như vậy sao? Nhưng là cái gì mới được chứ?
"Mình lại bất cẩn một lần nữa" Luffy nhìn vào chiếc mũ của mình, chiếc mũ đã bị thủng một bên. Anh ấy thường bám vào cánh buồm của Sunny vì cậu nghĩ rằng nó sẽ rất vui. Nhưng đột nhiên có một cơn gió mạnh suýt chút nữa thổi bay cậu, may mà cậu đã giữ vững được. Nhưng sau đó cậu bị rơi từ trên cao xuống, rồi mũ của anh ấy đập vào cột đỡ. Đây là kết quả. Chiếc mũ cuối cùng đã trở thành nạn nhân.
"Hả..Mình nghĩ mình cần Nami kiểm soát hành động ngu ngốc của mình. Cô ấy sẽ mắng mình nếu mình làm điều đó sớm hơn. Nhưng cô ấy không quan tâm mình chút nào" cậu mệt mỏi lẩm bẩm. Cậu nằm trên đầu Sunny với vẻ mặt lười biếng.
"Nami ~ nói chuyện với tôi như bình thường đi mà. Bây giờ tôi phải làm thế nào để yêu cầu cậu sửa lại mũ của tôi nếu cậu tiếp tục né tránh?" cậu khẽ rên rỉ.
"Hay là cô ấy vẫn cần thời gian? Mình nghĩ mình sẽ phải kiên nhẫn chờ đợi." Luffy đã yêu cầu Usopp sửa nó, nhưng Usopp nói rằng cậu ấy không phải là một chuyên gia may vá. Usopp cũng hỏi tại sao không nói với Nami như mọi khi? Luffy thậm chí còn viện cớ sợ bị Nami yêu cầu trả tiền. Sau đó cậu cũng nhờ đến sự giúp đỡ của Franky. Nhưng Franky nói rằng bàn tay của anh ấy quá to so với lỗ kim, mặc dù anh ấy đang đeo một phiên bản mini của tay mình. Luffy không có lựa chọn nào khác ngoài yêu cầu Nami cho nó. Nhưng tiếc rằng cô gái luôn tránh mặt mỗi khi anh ta cố gắng tiếp cận.
Luffy cuối cùng cũng ngủ gục trên đầu Sunny. Trời đã về đêm và đến lượt anh phải thức. Nhưng thay vì thức, cậu lại ngủ quên mất. May mắn thay, đại dương xung quanh dường như yên tĩnh. Họ không phải lo lắng quá nhiều vì trên đời này không có bất kỳ sự xáo trộn nào. Luffy chìm vào giấc ngủ khoảng hai giờ đồng hồ. Anh lại tỉnh giấc vì không khí lạnh thổi qua. "Vẫn là ban đêm?" cậu chớp mắt. Đột nhiên anh nhận ra điều gì đó.
"Cái mũ? Ở đâu? Mũ của tôi đâu? Đang bay à?" cậu hoảng sợ hét lên. Một bàn tay nhân bản chạm vào má anh. Luffy rất sốc, nhưng sau đó sớm bình tĩnh lại vì cậu biết chủ nhân của bàn tay là ai dù người đó không hề nhìn thấy. "Robin?"
Bàn tay nhân bản chỉ lên tầng hai của Sunny và dẫn Luffy đến đó. Luffy cuối cùng cũng làm theo hướng dẫn cho đến khi cậu đến trước phòng vẽ. Robin lại hướng dẫn Luffy vào trong. Luffy làm theo, sau đó từ từ đẩy cửa ra. Tất cả những gì anh thấy là Nami đang ngủ trên bàn vẽ của mình. Luffy tiến lại gần. Cô ấy nhìn thấy dụng cụ may vá trên bàn, và chiếc mũ của cô ấy ở đó. Chiếc mũ cũng đã được may lại cẩn thận. Luffy ngồi xuống bên cạnh và đặt hai tay lên bàn làm trọng tâm. Anh nhận ra khuôn mặt đang ngủ say của Nami. Rõ ràng anh ấy có thể ngọt ngào như thế này khi ngủ. Giống như một con mèo im ut. Luffy mỉm cười. Một tay tự mình vuốt ve má cô gái.
"Arigato, Nami," anh nói nhẹ nhàng.
Dù bị Nami phớt lờ nhưng cô gái vẫn làm rất tốt nhiệm vụ của mình. Không hề nhận ra, Nami thường xuyên làm những việc như thế này mà Luffy luôn đánh giá thấp. Ví dụ như khi Nami giặt quần áo, may mũ hoặc cho cô ấy thức ăn khi Luffy than vãn vì Sanji thường quan tâm đến Nami và Robin hơn.
Luffy vẫn đang nhìn vào khuôn mặt đang say ngủ của cô. Anh tiến lại gần hơn, và gần hơn, cho đến khi môi anh chạm vào lông mày của Nami thật nhẹ nhàng. Anh hôn cô một lúc lâu trong khi nhắm mắt lại vì anh hơi bị ru ngủ bởi mùi hương cam trên tóc Nami. Rồi đột nhiên anh bị sốc vì hành động của mình.
"Chờ đã! Mình vừa làm gì vậy? Cơ thể tôi tự chuyển động"-Cậu lẩm bẩm cảm thấy kỳ lạ với bản thân.Cậu chạm môi vào cô. Đó là gì? anh ta đã nghĩ. Luffy lập tức lấy mũ và bước nhanh ra khỏi phòng. Tôi nghĩ anh ấy hơi tội lỗi, nhưng tôi không biết tại sao.
"Mình dùng môi chạm vào trán con gái à?" cậu ta lẩm bẩm một cách ngu ngốc khi quay lại ngủ trên đầu Sunny.
"Mình cảm thấy tội lỗi, nhưng đồng thời mình cũng cảm thấy hạnh phúc. Mình bị sao vậy?" Cậu khẽ thở dài, cố gắng không nghĩ nhiều về nó, cuối cùng cậu lại chìm vào giấc ngủ.
Robin người biết điều đó chỉ mỉm cười trong phòng nữ, sau đó lên tiếng: "Nếu em biết cậu ấy hôn em, em sẽ rất hạnh phúc, Nami. Tiếc là cậu thuyền trưởng quá ngây thơ vì cậu ấy không hiểu mình đang làm gì, fufufu ..."
Khi đang ở trong phòng vẽ, Nami đột nhiên tỉnh dậy. Cô dụi mắt một lúc để khôi phục thị lực.
"Mình cảm thấy như mình đang mơ thấy Luffy hôn lên trán mình"- cô lẩm bẩm. Cô nhìn vào bàn của mình, và hơi ngạc nhiên khi không thấy chiếc mũ của Luffy ở đó.
"Geez. Chiếc mũ đâu rôi. Luffy sẽ giết mình mất!" Cô lập tức vội vã chạy ra ngoài, nhưng chân cô khựng lại khi thấy Luffy đang ngủ trên đỉnh đầu Sunny trong khi ôm chiếc mũ rơm của mình. Cô gái im lặng hồi lâu. Gió biển thổi qua làm tóc cô bay tung bay. Tay cô sờ trán.
"Đó là, đó không phải là một giấc mơ?"-Cô lẩm bẩm.
Cô lập tức tát nhẹ vào má mình. "Đừng ảo tưởng, Nami. Sao tên thuyền trưởng ngu ngốc đó có thể làm được như vậy."
~~~~~~~
Hẹn mọi người ngày mai nha,nếu siêng thì mai tui cô dịch nhiều chap nhất có thể <3
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro