#33


Hello các baby, hôm nay ra chap sớm nhé
~~~~~~~~~

"A! Em còn tưởng rằng chúng ta lại đi tiếp tục đi."

"Chúng ta nên thư giãn một thời gian trên hòn đảo này, Em yêu!" Luffy nói trong khi cười toe toét.

Nami ngồi bên cạnh, ngay lập tức bị thuyền trưởng nắm lấy tay lại.

"Ah! Tôi rất vui vì vị cứu tinh của hòn đảo này đã dành thời gian đến cửa hàng nhỏ của tôi. Bạn muốn ăn gì?" Người đàn ông trung niên ân cần hỏi.

"Hai phần ramen!" Nami đáp.

"Sắp có!"

"Tại sao chúng ta không đến cửa hàng thịt?" Luffy hỏi, má cậu hơi phồng lên.

Nami mỉm cười dịu dàng. "Quay lại Sunny, Sanji-kun đã nấu rất nhiều thịt để phục hồi sức khỏe của anh phải không? Bây giờ hãy thay đổi thực đơn! Em nghĩ anh cần một ít ramen."

"Tại sao?"

"Anh không muốn?" Nami trêu chọc.

"Ừm ... anh muốn!"

"Anh lại ăn trộm thịt kho khi Sanji-kun mất cảnh giác, phải không?" Nami nhếch mép.

"Eehhh? Sao em biết?" Luffy bị sốc.

"Này! Bây giờ em có thể thu thập một ký ức bằng sức mạnh của mình. Thậm chí Hancock còn yêu cầu anh làm 'chuyện đó' khi ở trên con tàu mà em biết" Nami dùng một tay đỡ đầu.

"Nhưng anh đã không làm gì với cô ấy, Nami. Hãy tin anh !" Luffy hơi hoảng. Dường như từ nay anh sẽ không thể nói dối được nữa. Ơ, anh ấy thực sự chưa bao giờ biết nói dối đúng cách.

"Em tin anh , Luffy" Nami hôn nhẹ lên má phải. "Đừng lo lắng. Em không giận chút nào. Ngay cả sau khi em phát hiện ra rằng anh đã từng hôn lên trán em một cách bí mật khi em đang ngủ."

"Không thường xuyên" Luffy mím môi, huýt sáo nhẹ nhàng, như cách cậu thường nói dối.

"Nói dối!" Nami kéo tai cậu.

"Nhưng anh làm vậy để em không khóc trong giấc ngủ nữa. Bởi vì mỗi lần anh hôn lên trán em, em sẽ mỉm cười ngay cả khi đang ngủ. Những thứ như vậy ... không tốt phải không?" Luffy cảm thấy hơi có lỗi.

Nami cười, rồi lắc đầu. "Nhưng nếu anh hôn một người phụ nữ khác, tôi sẽ chia lìa cơ thể của anh!" anh ta tiếp tục với một cái nhìn chết chóc trong đôi mắt nâu nhạt đó.

Luffy nuốt khan. "Vâng thưa em yêu!" Có những lúc anh thực sự biết ơn vì đã từ chối Hancock, người luôn cố gắng hôn anh khi họ ở một mình.

Không lâu sau, đơn đặt hàng của họ cuối cùng đã đến. Đôi mắt của Luffy như lấp lánh khi nhìn thấy món ramen hấp dẫn.

"Ittadakimasu!" Anh ta nói trước khi chặt đũa thành hai miếng, sau đó nhanh chóng ăn bữa ăn của mình.

Anh đột nhiên im lặng khi đang nếm thức ăn.

"Anh có sao không, Luffy?"

Đôi mắt của Luffy thoáng qua một chút.

"Anh nhớ tới hai người anh em của anh?" Nami đoán . Thực ra đó là lý do tại sao cô ấy mời Luffy đi ăn ramen tối nay.

"Em biết ư?"

Nami gật đầu. "Anh và Ace và Sabo đã từng lừa một nhà hàng để ăn ramen, phải không?"

Luffy mỉm cười. "Arigato, Nami."

"Hả? Tại sao phải cảm ơn em? Em không làm gì cả."

"Em đã khiến anh nhớ lại những kỉ niệm đẹp đó" Luffy lau nước mắt trên khóe mắt.

Nami chuyển chỗ ngồi để ngồi cạnh  Luffy. Cô cười ngọt ngào, sau đó quay lại ăn mì của mình.

️~~~~~~~~

Nami ngồi trên thùng rượu rỗng với vẻ mặt khó chịu. Lúc nãy cô ấy ở gần một tòa nhà không xa tiệm mì ramen. Bây giờ thuyền trưởng đã đi đâu? Cô  quá lười biếng để sử dụng sức mạnh của mình để truy tìm tung tích của tên ngốc.

"Mặc dù mình chỉ phải đi vệ sinh một lát. Anh ta lại đi tìm thịt à?" cô khịt mũi. Xem ra cô phải chấp nhận từ nay về sau sẽ luôn bị cái gọi là thịt của hắn .

"A, cô gái xinh đẹp! Cô ở một mình à?" một nhóm thanh niên tiếp cận anh ta với khuôn mặt quyến rũ. Băng nhóm côn đồ.

Nami nhìn họ một lúc rồi quay mặt đi không quan tâm.

"Oa, chúng ta bị làm lơ sao?"

"Bạn trai của cô có dạy cô cách giao tiếp không?"

"Ồ, người nước ngoài hả? Xin chào! Tên cô là gì?"

Nami đang dần tức giận vì sự phiền phức này. Nhưng cô cố gắng kiềm chế bản thân. Thật không vui nếu câu chuyện là cô  sử dụng sức mạnh của mình chỉ để đánh bại những kẻ vô dụng như họ.

"Ối giời!"

Nami ngạc nhiên khi nghe giọng nói đó. Anh nhìn lại, và nhìn thấy đầu của Luffy, nói chính xác hơn là cơ thể của Luffy đang ở trên đỉnh của tòa nhà, và cổ của anh ấy kéo dài xuống phía dưới khiến cuối cùng chỉ thò đầu ra ngoài.

"Ê, đó là gì?" họ hét lên vì sợ hãi.

"Anh đã ở đâu vậy?" Nami mắng.

"Yo, Nami!" Luffy cười khẩy khi đưa hai ngón tay ra.

"Nami? Khoan đã! Có lẽ nào các người là ... băng hải tặc Mũ Rơm?"

"Tại sao? Đừng cố động  vào hoa tiêu của tôi!" Luffy nói với một chút xúc động.

Họ lập tức lễ lạy. "Tôi xin lỗi!" Sau đó bỏ chạy vì sợ hãi.

"Sao em không đá vào háng chúng một cái?" Luffy hỏi.

"Họ có thể chết. Em vẫn còn một trái tim" Nami ôm má Luffy, người vẫn còn đang ngửa đầu.

Bây giờ Luffy hạ thấp người xuống, nhưng chân của cậu ấy vẫn đang treo ở đó. Anh ấy đang chơi Người Nhện?

"Vừa rồi có người yêu cầu tôi tim một thùng rượu . Đúng không?"

À, hình như Nami đã đoán sai. Cô nghĩ rằng Luffy đã bỏ anh và thà đi kiếm thịt.

Nami kéo khuôn mặt ngây thơ lại gần trong khi nhắm mắt lại, nhưng ...

"Đợi đã!"  Luffy giữ lấy .

"Sao vậy?"

"Mm ... em chắc chứ?" Luffy hỏi.

"Nếu em không nhầm thì trước đây anh cũng đã từng hôn em . Anh đã đi quá xa rồi đấy Luffy. Luôn tìm kiếm cơ hội trong nghịch cảnh."

"Nhưng mà~ đó là cách duy nhất lướt qua tâm trí anh vào lúc đó. Anh cũng không biết tại sao, nhưng cơ thể tôi tự di chuyển. Có lẽ là bản năng."

"Bản năng?" Nami cười quyến rũ.

"Sự cám dỗ của em sẽ không có tác dụng với anh , Nami."

"Có thật không vậy?" Nami kéo mặt cô lại và đưa đôi môi của họ lại gần nhau, ấn nhẹ vào trong khi nhắm mắt lại.

Luffy đã ôm đầu Nami vì bị thu hút bởi hoạt động cấm kỵ. Vâng, có lẽ anh ấy cũng đang thích nó vào lúc này.

Luffy bỏ mũ của mình, sau đó che mặt của cả hai từ một bên vì có thể có ai đó đang theo dõi. Thực sự là khá muộn, hiếm khi có người qua lại ngoại trừ một số nơi nhất định. Thật tự nhiên khi Nami bị trêu chọc bởi một số thanh niên thường quậy phá ở đây.

"Vị Ramen! Có cả vị cam nữa. Shishishi ..." Luffy liếm môi sau khi Nami rời xa cậu một chút.

"Đi thôi! Em không muốn bị thêm vài tên côn đồ ở đây làm phiền."

Luffy ngay lập tức đi xuống từ trên cùng của tòa nhà. "Em đẹp quá, Nami. Nhiều người trêu chọc em là lẽ tự nhiên. Cứ để thế này để khuôn mặt không lộ rõ" anh đưa mũ cho Nami.

"Anh nói em xinh đẹp? Anh học nói như vậy ở đâu?"

"Này, Anh không mù. Anh cũng biết sự khác biệt giữa những gì đẹp và những gì không."

"Còn Hancock thì sao?"

"Cô ấy cũng đẹp."

"Đẹp hơn em ?" Nami nhếch mép đầy tinh quái.

"Hừm ... Anh nghĩ vậy."

"Thành thật mà nói!"

"Tôi nói thật đấy, Namii ..." Luffy bực tức. "Nhưng em dễ thương hơn cô ấy" anh ấy tiếp tục trước khi Nami bĩu môi. Anh lập tức bế cô kiẻu công chúa.

Mặt Nami đỏ bừng. "Này! Anh làm gì vậy, Đồ ngốc ? Bỏ em xuống! Thật là xấu hổ!"

"Im lăng nào ! Đây là một trong những mong muốn của thuyền trưởng. Cứ làm đi!"

Một lần nữa anh ta lại sử dụng tư cách thuyền trưởng của mình như một cái cớ. Thật là ích kỷ.

"Nhưng em cũng là thuyền trưởng. Tôi là thuyền trưởng nội bộ trên tàu phải không?" Nami mắng.

"Nội đội trưởng nghĩa là hoa tiêu đúng không? Thuyền trưởng thật sự vẫn là ta."

"Anh bị Usopp lừa rồii. Anh thật ngu ngốc!"

"Hả? Vậy thuyền trưởng nội bộ là có ý gì?"

"Điều đó còn hơn cả một đội trưởng thực thụ," Nami nhếch mép.

"KHÔNG! ANH LÀ THUYỀN TRƯỞNG!" Luffy không chấp nhận nó.

Nami bật cười. "Vâng, vâng, tên ngốc! Anh là đội trưởng duy nhất" cô bực bội kéo đôi má phồng lên của Luffy. "Vậy bây giờ chúng ta đang ở đâu?"

"Anh đã nói rồi, anh muốn cùng em ngủ."

"Đó chỉ là một trò đùa phải không, Luffy?" Nami cau mày.

"Em không muốn?" Khuôn mặt của Luffy trông thật đáng thương.

"Ừ ... cũng không thành vấn đề. Nhưng em nghĩ khi anh yêu cầu một thứ như vậy thì hơi kì."

Luffy mỉm cười. "Anh muốn ôm em cả đêm sau khi xa em một thời gian. Vậy nên đừng từ chối!"

Nami khẽ thở dài. "Được chứ."

Nụ cười đặc trưng của Luffy hiện rõ. Anh lập tức nhảy từ tòa nhà này sang tòa nhà khác để tìm kiếm khách sạn nơi họ sẽ ở tối nay.

️~~~~~~~~~~

"Woah sugeee ..." Luffy ngạc nhiên khi thấy màu trà hơi tối, giờ đã trở nên tươi sáng hơn sau khi Nami vắt chanh vào.

"Đây là trà chanh! Bây giờ hãy thử đi. Có lẽ nó không ngon bằng của Sanji-kun" Nami đưa cho anh một tách trà.

Luffy chấp nhận nó, và nhấp một ngụm trà chậm rãi. "Ngon thật đấy!"

"Có thật không vậy?"

"Nhưng anh thích trà bình thường hơn."

"Sao anh không nói với em sớm hơn? Được rồi, anh cứ uống của em " Nami đưa cốc cho cô.

"Nó làm anh nhớ lại những ngày xưa khi chúng ta dùng chung tách trà. Shishishi ..."

Mặt Nami hơi ửng hồng. 'Vậy là chúng ta đã từng hôn nhau rồi, đúng không? Ngay cả khi nó không trực tiếp?' cô đã nghĩ.

Luffy nhận ra khuôn mặt đỏ bừng của cô ấy. Anh ngay lập tức đến gần cậu vì lo Nami bị sốt. Ngay cả Nami cũng bối rối.

Luffy lại gần hơn, rồi hôn nhẹ nhàng. Mặt Nami ngày càng đỏ. Có thể đó chỉ là bản năng trở lại như anh đã nói trước đây.

"Hmm ... không phải đâu," Luffy choàng tay qua vai Nami.

"Nó là gì?"

"Anh tưởng em bị sốt. Mặt em rất đỏ, Nami. Vì vậy anh muốn chia sẻ cơn sốt của em  với anh."

Nami lấy hai tay che mặt. Cô ấy rất nhút nhát. Tại sao anh ta lại phải có đặc điểm khó chịu này?

"Em xấu hổ à?"  Luffy đoán . Thằng ngốc đã nói rõ.

Một cú đấm đã hạ cánh ngay trên đầu anh ta. "CÂM MIỆNG!"

"Tại sao anh lại bị trúng đạn?" Luffy nhăn mặt khi xoa cái đầu chai sần của mình. Phụ nữ thật khó hiểu. Đó là những chuyện bình thường không có gì phức tạp cả, Luffy thường không hiểu, đặc biệt là về phụ nữ.

'Ah! Tại sao mình không thể thoải mái như vậy? Anh ta không có gì xấu hổ cả?' Nami đang trở nên bối rối. Trước mặt Sanji, người thường xuyên trêu chọc cô, cô vẫn luôn bình thường. Nhưng tại sao nó lại khác với Luffy đến vậy? Cho dù thuyền trưởng chỉ là một kẻ ngây thơ và ngốc nghếch.

"Xin lỗi" Nami xoa đầu Luffy mà cô ấy đã đánh trước đó với vẻ mặt tiếc nuối.

"Không sao đâu, Nami. Anh đã quen với những cú đấm của em rồi. Shishishi ..."

Anh ta nghe như một kẻ tự bạo. Bằng chứng là anh ta thường tìm kiếm những rắc rối trên tàu và nó sẽ luôn kéo theo sự tức giận của cô.

"Anh biết đấy, em thực sự rất cô đơn khi anh đi. Em đã rất khó chịu, nhưng em không thể nổi điên lên được. Anh thật phiền phức, Luffy! Đừng làm em nhớ anh hoài nữa!"

"Vậy thì tốt đúng không? Điều đó có nghĩa là chúng ta không thể xa nhau," Luffy nhếch mép tinh quái.

"Nhưng nó rất đau khi anh thực sự ra đi."

Luffy chỉ cười, rồi dang tay ra. "Muốn anh ôm không?"

Không có thêm tiếng kêu nào từ miệng Nami.Cô ngay lập tức tiến lại gần và được Luffy chào đón bằng một cái ôm ấm áp. Luffy nhấc người lên giường, rồi nằm đè lên người cô mà không buông tha cho cái ôm.

"Nếu có thể, anh muốn luôn như thế này" Luffy nhẹ nhàng hôn lên trán Nami.

"Chúng ta có thể" Nami xoa má, kéo cằm anh lại gần và hôn anh lần nữa.

A, hai người bọn họ thật sự rất thích cái loại ấm áp này. Luffy tiến lại gần hơn, tay lần theo làn da mềm mại của cô gái được chăm chút kỹ lưỡng.

Cả hai nhìn nhau sau khi nụ hôn kết thúc. Trán của họ áp vào nhau, mỉm cười với nhau.

"Anh quên nói rằng đôi môi của em rất dễ thương, Nami. Nếu em biết điều đó, anh đã không phải ăn trộm kẹo trong túi của Robin từ lâu rồi."

Nami cười nhẹ. "Cô ấy mua nó cho Chopper."

"Anh đoán anh không cần điều đó nữa," Luffy ôm anh lại. "Lần sau đừng chỉ mặc áo lót."

"Tại sao?"

"Đôi khi tay anh cũng có thể nghịch ngợm. Anh đã chạm vào chúng trước đó," Luffy nắm lấy tay Nami để không đập vào đầu cô một lần nữa.

"Ôi trời! 200.000 Berries!"

"EEHHH? EM ĐANG THANH TOÁN? Anh không cố ý. Lúc nãy tay anh đã tự cử động!"

"Vậy thì cứ chặt tay."

"Anh đã muốn cắt nó khi anh ở trong tù. Nhưng em không đồng ý. Vậy bây giờ em đang yêu cầu anh cắt nó?"

"Được rồi, không cần đâu. Nhưng số nợ của anh lại tăng lên. Em sẽ tính số tiền sau," Nami nói, mặc dù cô biết rằng thuyền trưởng của mình sẽ không bao giờ trả được.

"Ác ~"

Nami cười thích thú. "Anh thật đáng yêu, Luffy. En có thể véo anh được không?" anh giật nhẹ hai má cao su, chơi đùa với chúng đến tận đáy lòng.

"Anh ....ông...ải....ồ....ơi,a i"

(Anh không phải đồ chơi, Nami!)

Nami giải phóng cái má bị véo của cậu ấy. "Anh biết đấy, đôi khi em nghĩ về một điều khiến em hạnh phúc. Nhưng nó chỉ là ngu ngốc."

"Cái gì? Em đang mơ tưởng?"

Nami hơi khó chịu nhìn anh. "Làm ơn đừng làm hư tâm trạng một lần được không?"

Một tiếng 'shishishi' nhỏ phát ra từ miệng Luffy. "Được rồi, anh sẽ nghe" anh nói sau một nụ hôn nhẹ lên trán. Anh nhìn sâu vào đôi mắt như những viên kim cương của Nami.

Nami im lặng một lúc rồi bắt đầu nói. "Sáng sớm em thức dậy. Em thấy anh vẫn còn say ngủ. Có một đứa bé đang ngủ bên cạnh anh. Em chuyển đứa bé lại gần anh và đắp chăn ấm cho cả hai người. Em biết anh sẽ chăm sóc nó ở đó, bởi vì anh yêu nó rất nhiều.

"Không lâu sau, anh xuống cầu thang vào bếp, em thấy anh bế con rồi cho nó ngồi vào ghế con. Anh nói với em rằng mùi nấu nướng đánh thức cả hai người. Em chỉ cười, rồi nhanh chóng dọn đồ ăn trên bàn ăn. Anh đã chơi với đứa bé trong khi đợi tôi. Anh đội chiếc mũ rơm lên trên đầu nó, nó to đến mức che mắt nó. Anh cười rồi lại bế nó lên và hôn má dẻo dai của đứa bé ấy . "

"Sau bữa sáng, chúng ta tắm cho đứa bé. Anh học cách mặc quần áo cho nó, ngay cả khi nó thường sai. Nhưng nó khiến anh cười với nó."

Nami nhắm mắt lại, nụ cười nhàn nhạt nở trên đôi môi ngọt ngào ấy. "Nhìn này, chỉ là một điều gì đó ngu ngốc. Đôi khi em nghĩ quá nhiều. Bởi vì tất cả những gì em nói sẽ bị hủy hoại nếu anh nói rằng anh không muốn có con cũng như không muốn kết hôn."

Nami vùi mặt vào ngực Luffy thở dài. Thực ra cô ấy sợ phải nói điều đó, bởi vì anh ấy biết rằng Luffy không thể nghĩ ra những điều như vậy. Cô ấy yêu trẻ con, giống như Bellmere. Nhưng điều khác biệt là, cô ấy muốn tự mình có nó. Sẽ rất khác nếu cô ấy có thể tự tay chăm sóc đứa con của mình.

Luffy vùi mặt vào tóc Nami, hít hà mùi cam quýt mà anh vô cùng thích. Anh thực sự chưa bao giờ nghĩ đến tương lai ngoại trừ mục tiêu chính của mình, đó là trở thành Vua Hải Tặc. Có lẽ anh ấy cũng cần suy nghĩ về mục tiêu cuộc sống tiếp theo của mình sau khi đạt được ước mơ của mình. Ví dụ, làm cho cô gái trong vòng tay của anh ấy hạnh phúc. Đó chỉ là một ví dụ nhỏ nhưng lại có ý nghĩa khá lớn đối với cả hai.

"Mm ... Hoàng tử hải tặc hay Công chúa hải tặc?" Luffy đột nhiên nói sau khi suy nghĩ kỹ về những gì Nami đã nói trước đó.

Nami đảo mắt, có chút không tin rằng Luffy thực sự có thể nghĩ như vậy. Cô nhìn người thuyên trưởng của mình, người đang nhìn cô trìu mến.

"Khi anh đang đứng trước bờ vực của cái chết dưới tay của Râu Đen lúc đó, có một điều anh mong ước nhất nếu được cho cơ hội sống" Luffy hôn anh say đắm. Anh ôm chặt lấy cơ thể của người hoa tiêu, chia sẻ tình cảm yêu thương luôn tích tụ trong trái tim sâu thẳm nhất của anh nếu nó có liên quan đến Nami. Anh đã yêu cô gái này như thế nào. Bất cứ ai cũng biết điều đó nếu được nhìn thấy từ những cử động hoặc hành vi của anh ta cho đến nay, mặc dù anh ta hoàn toàn không nhận ra điều đó.

"Anh muốn làm cho em hạnh phúc, Nami!" anh ấy nói sau đó. Chết tiệt với những người buộc tội anh ta là một người đàn ông không bình thường vì không bị thu hút bởi những người phụ nữ khác. Miễn là anh ta vẫn có thể quan tâm đến hoa tiêu của mình, đó không phải là vấn đề lớn đối với anh ta.

Thái độ  của Nami đã trở lại một lần nữa. Ah, một người đàn ông này không thể ngừng làm cho cô cảm thấy khó xử. "Nhưng em không nghĩ rằng anh đã bao giờ nghĩ đến việc sinh con. Làm thế nào em có thể chọn một trong những?"

"Thật không? Anh nghĩ trẻ sơ sinh rất dễ thương," anh lại nhếch mép. "Và anh biết rằng em bé của chúng tôi sẽ rất dễ thương, ngọt ngào và dễ thương," anh nói một cách tự tin và cảm thấy rằng mình đã có đủ ba tiêu chí. Ồ, nhưng đó là sự thật.

"Tuyệt ghê! Vậy là anh cũng thích trẻ con hả?" Nami mỉm cười hạnh phúc khi nghe điều đó.

"Nếu em bối rối không biết nên chọn bé trai hay bé gái, thì cả hai đều ổn cả," Luffy nghĩ một lúc, nếu cậu có thể suy nghĩ. "Levy và Luna. Tên đẹp, phải không?" anh ấy nói. Thực ra suy nghĩ đó đã quá xa, vì họ thậm chí còn chưa có nó.

"Tôi nghĩ bạn sẽ đặt tên cho món ăn. Giống như Thịt, Takoyaki " Nami bĩu môi.

"Ta có thể sẽ ăn chúng sau," Luffy cảm thấy buồn cười với bản thân vì Nami nghĩ vậy. "Vì vậy, em muốn một?"

Nami chậm rãi gật đầu. Cô lại ôm anh . "Em đi ngủ. Chúc ngủ ngon, Luffy."

Luffy hôn lên trán cô một lần nữa. Anh đưa tay nhận lấy chiếc cốc đựng trà chanh mà Nami pha lúc nãy, uống xong rồi mới ôm chầm lấy Nami. "Chúc ngủ ngon!" anh ấy nói.

Mặt Nami đỏ bừng khi nghe thấy điều đó. Arrgghhh! Luffy chết tiệt!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro