Chương 15: Tứ đẳng Bất canh

"Kỳ tiên sinh, vì sao câu "người khôn giữ mình" này huynh không cho ta?"

Thẩm Đường suýt nữa thổ huyết.

Cô vừa mới học đoạn ngôn linh này xong.

Ngưng khí thành giáp, hộ vệ quanh thân! Nói trắng ra là chụp cho mình cái lá chắn.

Kỳ  Thiện chỉ bao bọc cho mỗi anh ta thì thôi đi, lại còn lẳng lặng lui ra sau cô, để một đứa con gái mười một mười hai hai tay trói gà không chặt đối mặt với thứ hung ác diệt cả nhà người ta!

Đúng là khiến lòng người tức giận!

Kỳ Thiện bình tĩnh nói: "Tại hạ thể yếu, không thiện chiến."

Thẩm Đường: "....."

Cô đột nhiên nhớ tới tối qua xem xong quyển trục ngôn linh đã đánh giá Kỳ Thiện —— chuyên lấy công làm thủ, là tên quỷ quyệt đam mê núp lùm ——bây giờ xem ra, cái đánh giá này còn chưa đầy đủ, phải thêm một dòng, tên khốn này trở mặt bán đồng đội tương đối thuận tay.

"Dù huynh không thiện chiến cũng là thanh niên đã quan lễ!"

Trốn phía sau cô?

Là việc đấng trượng phu nên làm sao?

Dứt lời, cô đạp một cước thẳng ngực nam nhân trung niên.

Nhìn người anh em chưa kịp phản ứng đã bị đạp bay ra ngoài nửa trượng, Kỳ Thiện nói: "Xem, thanh niên đã quan lễ đá người cũng không được xa như vậy."

Thẩm Đường: "....."

Nam nhân trung niên ngã xuống đất ôm lấy ngực, trên mặt tràn đầy hoảng sợ, hắn ta chẳng nghĩ tới một con nhãi gầy nhom như Thẩm Đường lại có sức lực lớn đến thế. Vận lực vỗ lên đất, động thân nhảy lên, quát lớn: "Các ngươi không muốn sống, vậy đừng trách ta vô tình!"

 Không biết tay phải móc từ đâu ra một thanh đao bổ củi lập lòe ánh đỏ.

Sau đó bổ vào Thẩm Đường!

Keng!

Thanh đao bổ củi của nam nhân có Võ đảm gia trì, chém sắt như chém bùm, vừa va chạm đã chẻ đôi thanh đao trong tay Thẩm Đường. Hắn ta thấy thế mừng thầm, lại tụ lực chém ngang, nhằm vào cổ cô, khóe môi nhếch lên, nghĩ đến cái cảnh đầu rơi máu chảy.

Ai ngờ cô hạ người ngửa ra sau, tránh đòn liên tiếp, dưới chân xê dịch, mỗi cước đều thong dong.

Chẳng qua tên này chỉ cậy mạnh đánh liều, dựa dẫm vào thanh đao ánh đỏ kia.

Một đao lại tới một đao.

Chỉ cần chém trúng, không chết thì tàn phế.

Nhìn từng vết rách trên mặt đất, nét mặt Thẩm Đường sa sầm. Kỳ Thiện vừa hay nói: "Nhị đẳng Thượng tạo."

Chỉ là một tên Nhị đẳng thượng tạo mà thôi.

Thẩm Đường nắm lấy cơ hộ áp sát, co cẳng dùng lực đá về phía cổ tay.

Nam nhân trung niên kêu đau một tiếng, đao bổ củi bị ép rời tay, cô liền thừa cơ đạp mạnh vào chỗ dưới rốn ba tấc. Một cước này không chỉ khiến hắn ta gà bay trứng vỡ, Kỳ Thiện trông thấy cũng bất giác hít vào một hơi.

Lấy tay che mặt, không nỡ nhìn thẳng.

Không gã đàn ông nào có thể chịu được đau đớn bực này.

Nam nhân trung niên không ngoại lệ.

Hắn ta đau đớn khom lưng khuỵu xuống dưới thân Thẩm Đường. Cô tóm lấy búi tóc bên tai, thượng cẳng chân.

Đông!

Kỳ Thiện vô thức sờ lấy sống mũi.

Anh ta nhìn mà đau thay hắn ta.

Ngay chính lúc này, ánh mắt xéo qua bắt được bóng người bên ngoài cửa sổ, không chút nghĩ ngợi thì thầm ——

"Đồng hội đồng thuyền, có nguy cùng chịu!"

 Từ "chịu" vừa rơi xuống, đã có một đạo ánh sáng thế như chẻ tre phá tan cửa sổ, đánh úp về phía chỗ hiểm của Thẩm Đường, nhưng đồng thời quanh thân cô cũng sáng lên văn tự hộ thân.

Hai bên giao tranh, ầm một tiếng sóng khí nổ tung.

Thẩm Đường sớm đã tránh đi, nhìn trên đất thêm vài vệt thương, ngẩng đầu hướng về phía cửa sổ  —— còn có địch trong tối!

Kỳ Thiện nói: "Đồng lõa, là Tam đẳng Trâm kiêu."

Anh ta kinh nghiệm phong phú, chỉ dựa vào lực đạo một thương kia đã đoán được thực lực đồng lõa.

Thế nhưng câu tiếp theo lại ——

"Hẳn Thẩm tiểu lang quân còn ứng phó được."

Thẩm Đường: "...."

Lời này có nghĩa là, anh ta chỉ muốn đứng ngoài xem kịch.

Không giống nam nhân trung nhiên đánh bậy đánh bạ, người vừa tới rõ ràng từng luyện võ. Gã bay nhảy tiến lùi, bàn tay khẽ ngửa, trường thương vốn đang cắm xuống đất giờ đã nằm trên tay.

Mục tiêu không phải Thẩm Đường, mà một chiêu trực kích Kỳ Thiện.

Gã một thân hắc y, người cao chín thước, lưng hùm vai gấu, cơ bắp khổ luyện, mới đứng đó đã áp chế kẻ khác, gian phòng vốn rộng rãi nay nhỏ hẹp bí bách.

Biểu cảm Kỳ Thiện hiện vẻ "quả nhiên là thế", không chút vội vàng niệm độc một chữ, văn quang dưới chân khẽ động, thân hình lay nhẹ đã lui hơn trượng. Hắc y nhân còn muốn truy sát, đã bị "Từ mẫu kiếm" của Thẩm Đường ngăn lại, hết đường thoát thân.

Keng!

Thương kiếm giao phong.

Kỳ Thiện vững vàng ở nơi an toàn rộng rãi, chậm rì rì bổ sung một câu:

"Nguy tại ngô thân 

Tức thi ư nhân

Cố——

Ngô nguy tắc nhân nguy

Nhân dục bất nguy

Nhu thi viện thủ

Giải ngô chi khốn." [1]

[1]Tác giả học theo cách viết của Đạo Đức Kinh, Lão Tử nhưng chế đi.

Ngôn linh vừa hạ, văn quang dưới chân Thẩm Đường sáng lên.

Hai tai Thẩm Đường nghe rõ: "...???"

Một bên ngăn địch đâm thương như mưa giông bão tố, một bên tức giận hét lớn: "Kỳ Nguyên Lương! Ngươi làm người đi!"

 Kỳ Thiện thực sự rất chó!

Đoạn ngôn linh mới nghe xong không thấy lạ gì, nhưng dịch ra thì như vầy—— nguy ở thân ta chuyển qua cho người, vậy nên, ta chết thì người chết, người muốn an toàn thì giải khốn cho ta.

Không khác gì thì thầm em hỏi nhỏ "will you die for me?".

"Thẩm tiểu lang quân, hết thảy phải lấy đại cục làm trọng." Kỳ Thiện nghe vậy, thế mà vẫn mặt dày cười nói, "Trên đời có câu—— 'Văn tâm chưa trừ, Võ đảm bất diệt".  Kẻ này luyện võ, lý nào không biết. Tại hạ gầy yếu, đành gửi gắm thân này cho Thẩm tiểu lang quân."

Thẩm Đường: "....."

Người anh em Kỳ Nguyên Lương, huynh còn nhớ rõ câu "Cậu đoán bội kiếm của ta dùng để trang trí hay để cầm trên tay" mới nói tối qua chứ?

Sao mới qua một đêm đã trưng ra dáng vẻ thư sinh yếu đuối rồi?

Rầm!

Nóc phòng ốc xá bị kiếm khí đánh bay bị biến thành cái lỗ lớn.

Sức lực người này lớn lạ thường, chí ít lớn hơn tên quan sai Tam đẳng trâm kiêu kia, Thẩm Đường lui về sau mấy bước mới ổn định thân mình, nhìn hổ khẩu đang run lên, sắc mặt trầm xuống: "Kỳ Nguyên Lương, huynh có chắc gã là Tam đẳng trâm kiêu không?"

Kỳ Thiện đanh định nói "phải", nương nhờ ánh đèn chưa tắt nhìn môi kẻ kia mấp máy, lặng lẽ thì thào cái gì.

Chớp mắt toàn thân khí thế biến đổi, ngưng ra mấy trăm bóng thương, thân thương luồn lách như rắn cuốn lấy trường kiếm của Thẩm Đường.

Kỳ Thiện cẩn thận nhận dạng khẩu hình.

【 Binh vô thường thế, thủy vô thường hình......】[2]

[2]Nguyên tác: 兵无常势,水无常形  nghĩa là dụng binh linh hoạt như nước chảy, tùy cơ ứng biến chứ không theo kiểu mẫu, trích trong Binh pháp tôn tử.

Đây là....

Kỳ Thiện chớp mắt đã hiểu ra.

"Cẩn thận, kẻ này là Tứ đẳng Bất canh!"

Cơ hồ tiếng nói vừa dứt, một bóng đen đã lặng yên không chút tiếng động tránh khỏi tầm mắt Thẩm Đường, chỉ để lại tàn ảnh, nam nhân áo đen có vẻ muốn trước phục sau kích. Tiếng gió đánh úp tới, sau lưng Thẩm Đường như mọc mắt, bắt lấy rèm vải thẳng đứng, đu người như treo cổ tự tử, thoát được một kích vào tim.

"Mẹ kiếp, thế mà còn có phân thân!"

Cô vừa đứng vững, bên tai đã truyền tới âm thanh của Kỳ Thiện.

Anh ta nói: "Tinh la kỳ bố!"

Vù——

Văn tự dưới chân anh ta vút lên, thoát ra bên ngoài, nhìn qua như bàn cờ lớn. Bàn cờ xuất hiện, dưới chân nam nhân áo đen lún xuống, hai đầu gối run rẩy, như có đá lớn đè nặng xuống thân thể, rơi  vào vũng bùn lầy vô hình. Gã hét lớn, quanh thân Võ khí tản ra, va chạm với văn quang phát ra âm thanh chói tai.

Thẩm Đường trông  thấy cảnh này, không biết giúp đỡ thế nào.

Chuyện này vượt khỏi phạm vi nhận thức của cô rồi.

Kỳ Thiện nhìn ra cô đang lo lắng, lạnh lùng nghiêm túc nói: "Cậu cứ việc đánh, chuyện khác giao cho ta, phải bắt sống gã!"

Công sĩ, Thượng tạo là loại tôm tép, hạng vũ phu cũng đạt được, thế nên lấy Tam đẳng Trâm kiêu làm lằn ranh phân chia. Tứ đẳng Bất canh đã có thể mượn ngôn linh binh pháp, ngay cả trong quân lĩnh ít nhiều cũng vào hàng Bách phu trưởng.

Nếu nguyện ý dấn thân làm bộ khúc dưới trướng kẻ quyền thế, ăn mặc không lo, hà cớ gì phải lên rừng làm giặc, dựa vào cướp bóc giết người để mưu sinh?



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro