Chương 46: Chuộc về
Thanh niên thấy Cung Sính phản ứng dữ dội như vậy thì buồn cười, khom người nhặt bức tranh lên , nghiêm túc bình phẩm: "Mấy bức họa này vẽ khá lắm. Nào Tào y xuất thủy [1], bút pháp mạnh mẽ, người trong tranh thân khoác sa mỏng, nhẹ nhàng uyển chuyển, khiến người ta mơ tưởng; nào Ngô đới đương phong [2], nét vẽ thanh thoát tròn đầy, người dưới ngòi bút tà áo thướt bay, thoát tục như thần, làm người ta không dám khinh nhờn. Cho ít thời gian nữa, người vẽ ắt sẽ thành danh!"
[1] [2] Nguyên tác: 曹衣出水, 吴带当风: Đây là là hai thủ pháp để thể hiện trang phục và phụ kiện của nhân vật. Nét bút của Tào, là kiểu vẽ nhiều lớp chồng lên, y phục ôm sát thân thể. Nét bút của Ngô, thế của nó là xoay tròn, mà y phục giống như đang bay. Nên người đời sau gọi là: 'Tào y xuất thủy, Ngô đới đương phong'.
Quan nhi cũng cười nói: "Mấy bản vẽ này đúng là rất xuất sắc."
Thanh niên theo đà ấy chế nhạo Cung Sính: "Chậc, tiếc là, ai đấy không biết thưởng thức đã đành, còn xem như lũ lụt thú dữ."
Quan nhi tỏ vẻ kinh ngạc: "Sao thế được? Vân Trì nổi tiếng giỏi chữ khéo tranh, nếu cậu ấy không biết thưởng thức, chẳng phải chúng ta là..."
Bị hai người anh một câu tôi một câu trêu chọc, cảm xúc trong lòng Cung Sính vơi đi một nửa, không thấy sợ nữa, mà dở khóc dở cười
Chỉ đành phải xin hàng, mong hai người buông tha mình: "Cố tiên sinh, Ông Chi, đừng lấy ta ra làm trò vui..."
Vẽ tốt đến mấy ——
Đó cũng là bí hí đồ!
Còn là kiểu bí hí đồ lấy bạn cũ làm nhân vật chính.
Dù mới lướt mắt qua, nhưng vẫn thấy thần thái được khắc họa rất chuẩn, thân hình không giống, nhưng thần thái thì nguyên si, tay hoạ sĩ còn cố ý phóng đại sự lả lơi buông thả của nhân vật thêm mấy phần. Cậu ta dẫu biết dân Bắc Mạc tính tình phóng khoáng, bạn cũ chẳng nể nang tiểu tiết gì, thế mà vẫn giật mình.
Thật sự khiến cậu ta sốc cả năm!
Nhìn mấy bức vẽ kia chẳng khác nào thấy bão lũ mãnh thú.
Quan nhi nói: "Cuối cùng cũng có chút sức sống rồi."
Từ lúc Cung Sính được cứu về đây, cả người cậu ta thẫn thờ u ám, bảo cậu ta tiều tuỵ như cành khô, lòng nguội như tro tàn chẳng ngoa.
Nhớ về Cung Vân Trì năm đó —— à, thật ra cũng chưa lâu, nhiều lắm là một hai năm trước —— kẻ này hiếu thắng vô cùng, suốt ngày rủ rê người ta đua ngựa, đánh bóng, tỷ kiếm, đá cầu.
Thắng thì cao giọng hát vang, uống rượu hả hê. Thua thì lằng nhằng không thôi. Nếu không vừa ý, thậm chí cậu ta còn dám nửa đêm trèo cửa sổ, cầm đao dọa dẫm đòi thi đấu lại.
Cung Sính sững sờ giây lát, nói: "Đã để mọi người lo lắng."'
"Lo lắng là chuyện nhỏ, cậu vực dậy tinh thần mới là quan trọng nhất."
Thanh niên trầm giọng: "Thế cuộc xoay vần, hết cơn bĩ cực sẽ tới hồi thái lai."
Cung Sính mím môi gật đầu, nói: "Cảm tạ lời chúc của tiên sinh."
Xác nhận cảm xúc của Cung Sính đã ổn định, thanh niên liền quay lại chuyện chính —— "thê huynh" của Cung Sính là một biến số, giống như một quân cờ đột nhiên xuất hiện, trông như đứng ngoài cục diện, nhưng ai biết được liệu "cậu ta" có bất ngờ chen ngang vào thời khắc mấu chốt hay không.
Thời điểm người này xuất hiện quá đúng lúc, vừa hay nhận vẽ bí hí đồ, vừa hay chạm mặt Cung Sính đang dưỡng thương trong Nguyệt Hoa Lâu, khéo thay còn là "thê huynh" trước đây của Cung Sính. Không, ngay cả chuyện cậu ta có thật sự là "thê huynh" hay không còn phải đặt dấu chấm hỏi.
Trên đời nào có chuyện trùng hợp thế?
Trùng hợp liên tiếp, e rằng có người cố ý sắp đặt.
Thanh niên bấm tay gõ nhẹ bàn cờ.
"Cậu biết bao nhiêu về đại nương tử Thẩm thị suýt nên duyên vợ chồng? Hiểu được gì về vị 'thê huynh' kia?"
Ánh mắt Cung Sính hơi dao động, lẳng lặng một lát rồi lắc đầu.
Cậu ta xấu hổ đáp: "Không hiểu rõ."
Thanh niên: "......"
Quan nhi: "......." Nếu không phải biến cố ập đến, chỉ cần hai người bái đường ba lạy là thành vợ chồng đường hoàng chính đáng, sao cậu ta thốt được ra ba chữ "không hiểu rõ" thế?
Cung Sính cũng cảm thấy bản thân không theo lẽ thường.
Thế nhưng ——
Cậu ta rất thành thật nói: "Ta không hiểu rõ thật."
Trên thực tế, ngay cả áo cưới của cậu ta cũng phải may gấp.
Hôn thư, lễ thư, nghênh thư cậu ta chưa thấy qua, sáu lễ nạp thải, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ, thân nghênh bớt được gì thì bớt, có thể nhanh thì nhanh. Đến khi cha gọi gấp về nhà mới biết mấy ngày nữa mình thành thân, cậu ta hiểu làm sao được?
Nhiều lắm được báo cho biết họ tên, thứ bậc trong nhà, tuổi tác tân nương để cậu ta chuẩn bị tâm lý, còn lại mù tịt. Mặt mũi người ta ra sao cũng chỉ thoáng thấy trong ngày đại hôn, còn là bộ dạng thoa son phấn đậm.
Nhận ra tướng mạo "thê huynh" rất giống với vị hôn thê đã không dễ gì!
Quan nhi nghe thế, bội phục vỗ bả vai cậu ta.
Nghe rằng phần lớn người Trung Nguyên cưới mù gả câm, chú trọng "lời bà mối lệnh cha mẹ", nhưng vừa mù vừa câm giống như Vân Trì huynh đây, đúng là hiếm thấy, ánh mắt thanh niên cũng không nói nên lời.
Cung Sính rối trí lúng túng đáp: "Chuyện hôn sự ấy đâu phải vì kết mối lương duyên hai họ, chỉ là để tránh họa, giữ lại huyết mạch, nên không tránh khỏi có hơi vội vàng..."
Nói đến đây, chính cậu ta không nói nổi nữa, chỉ muốn ôm mặt trốn đi.
Nào chỉ là "hơi vội vàng"...
Nói là chơi đồ hàng thì đúng hơn.
"Thẩm đại nương tử bạc mệnh, nhưng thê huynh Thẩm Đường vẫn còn, xấu đẹp gì cả nhà Thẩm thị vẫn còn người sống." Cung Sính trấn tĩnh lại, trên mặt thoáng qua chút nhẫn nhịn và xót thương cho vị hôn thê chỉ gặp thoáng qua mà đã âm dương cách biệt, "Cũng là trong cái rủi có cái may."
Nhìn dáng vẻ Cung Sính tin tưởng không nghi ngờ gì, thanh niên càng nhíu mày chặt hơn, âm thầm trao đổi ánh mắt với quan nhi.
Hai người lập tức ngầm hiểu ý nhau.
Một bên khác, chưởng quỹ trông mòn con mắt chờ Thẩm Đường ra, nắm cổ tay cô kéo tới một góc vắng: "Ngài có đắc tội những người kia không?"
Thẩm Đường lắc đầu: "Chưa từng đắc tội."
Chưởng quỹ gặng hỏi: "Vậy ngài biết bọn họ?"
Hình như ông ta nghe loáng thoáng "thê huynh" gì đó ...
Thẩm Đường nói: "Quen một trong số ấy, nhưng không thân thiết gì. Chưởng quỹ yên tâm, sẽ không có phiền phức gì đâu."
Chưởng quỹ thư phường thầm đắn đo, tạm cho là vậy.
Ông ta bỏ tiền công của Thẩm Đường vào túi tiền rồi đưa cô, dặn dò: "Ngài kiểm tra kỹ lại xem, hay mượn cân tiểu ly cân lại đi?"
Thẩm Đường áng chừng sức nặng, trong đầu chắc chắn.
"Không cần cân tiểu ly."
Cho cô, cô cũng đâu biết dùng.
Thẩm Đường cúi đầu đếm từng vụn bạc, thầm than tiền vừa tới tay chưa nóng đã phải bỏ ra ngoài, chưởng quỹ nói: "Ta và Nguyệt Hoa Lâu xem như quen biết, giúp ngài nói hai câu có thể tiết kiệm chút đấy."
"Hả?"
Chưởng quỹ hỏi lại: "Chẳng phải ngài muốn chuộc đệ đệ hay muội muội về à? Tạp dịch nhỏ tuổi, chỉ cần dáng dấp không đẹp đẽ như ngài, số bạc này đủ rồi, có khi còn trả giá thêm được nữa."
Thẩm Đường: "? ? ?"
Cô nói đệ đệ muội muội bị bán vào Nguyệt Hoa lâu khi nào?
"Người ta muốn chuộc là một lão tiên sinh."
Chưởng quỹ buột miệng nói thẳng suy nghĩ trong lòng ra: "Người già? Người già càng dễ, tuổi càng lớn càng không đáng tiền."
Lời này nghe hơi chối tai, nhưng là sự thật. Tạp dịch lớn tuổi không có sức như lớp trẻ, già yếu, làm được ít việc, giá trị tất nhiên không bằng thanh niên trai tráng, tiềm năng càng thua xa trẻ nhỏ, nên giá chuộc thấp nhất. Với số bạc này, chắc là đủ.
Không khéo, cả Nguyệt Hoa Lâu vẫn đang ngủ.
Chưởng quỹ trực tiếp tìm tới chủ quản Nguyệt Hoa Lâu, bấm tay gõ bàn, đi thẳng vào vấn đề: "Này, khách tới cửa, mua người với ông."
Chủ quản giương mắt nhìn người tới, nhận ra là chưởng quỹ thư phường Chính Quang đã làm ăn nhiều lần, sắc mặt hoà hoãn, vẻ mặt tươi cười.
"Ừ, mua ai?"
"Là tiểu nương tử này muốn mua."
Chưởng quỹ nghiêng người, để lộ Thẩm Đường.
Chủ quản nhìn thấy gương mặt Thẩm Đường, mắt sáng rực lên, nếu bộ dáng này nẩy nở hoàn toàn, chắc chắn là cái cây hái ra tiền!
Thẩm Đường nói: "Ta muốn mua một tạp dịch làm việc phía sau bếp, ông ấy họ Chử, tóc hoa râm, khoảng bốn mươi năm mươi tuổi."
Chủ quản hồi thần, trong đầu nhoắng cái đã biết người Thẩm Đường tìm là ai: "Nương tử nói lão già họ Chử kia? Ngài muốn mua sao?"
Thẩm Đường gật đầu: "Vâng."
Chưởng quỹ ở bên cạnh thuyết phục: "Một gã tạp dịch đã xế tuổi, bán rẻ chút đi. Các ông chẳng mất gì, mà còn giúp vị tiểu cô nương làm tròn chữ hiếu, xem như làm thiện tích đức."
Thẩm Đường: "......"
Người khác thì trời ban trúc mã, còn cô thì tự dưng rơi xuống một... ông nội sao???? ? ?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro