Chương 6: Quốc tỷ, ngôn linh

Thẩm Đường ổn định lại tinh thần, bình tĩnh nhìn thẳng vào thanh niên.

Hỏi anh ta: " Tiên sinh có cừu oán với Cung thị sao?"

Ai biết câu trả lời của thanh niên khiến cô sững sỡ.

Chỉ thấy người này hai tay chắp lại để trong tay áo, nửa trên dựa vào thân cây, rũ mi lạnh nhạt nói: " Không thù."

Thẩm Đường: "....."

Không có thù anh tới góp vui cái gì?

Gặp phải nam đinh Cung thị còn muốn ra tay giết người?

Có lẽ ánh mắt Thẩm Đường lộ rõ vẻ một lời khó nói hết, thanh niên bị nhìn đến không vui.

" Ánh mắt cậu có ý gì?"

Tự nhiên là ánh mắt nhìn bệnh nhân bệnh viện tâm thần!

Nội tâm phỉ nhổ, ngoài miệng lại nói: "Đã không thù, cớ sao tiên sinh còn mang ác ý lớn như vậy?"

Thanh niên mỉm cười: "Cậu là con cháu Cung thị, chẳng lẽ không biết?"

Thẩm Đường: "....."

Đã bảo rồi, đừng nhét thêm cho cô một đống thiết lập kỳ quái nữa.

Cô hít vào một hơi thật sâu rồi chậm rãi nhổ ra cục tức trong lồng ngực, kéo ra nụ cười " hòa ái dễ gần".

" Ơn cứu mạng của tiên sinh, tại hạ ghi lòng tạc dạ, nhưng có vài chuyện mong tiên sinh hiểu cho."

" Cậu cứ nói."

" Đầu tiên, ta không phải con cháu Cung thị." Nói xong, Thẩm Đường trông thấy trong mắt thanh niên lóe lên vẻ khác thường, cô cũng mặc kệ anh ta có tin hay không,  liến thoắng: "Thứ nữa, ta cũng không rõ ác ý của tiên sinh từ đâu mà tới. Cuối cùng, ta không phải nam đinh Cung thị gì đó..."

 Rõ ràng cô là đàn bà con gái hàng thật giá thật.

 Dù tuổi tác còn nhỏ, thân thể chưa nảy nở, chưa rõ khác biệt giữa  hai giới thế nào, nhưng chỉ nhìn khuôn mặt này vẫn sẽ không nhận nhầm giới tính!

Thanh niên nhìn kỹ khuôn mặt Thẩm Đường, lại trông ánh mắt cô, như muốn xem lời này có phải là thật hay không.

Hồi lâu mới gật đầu nói: " Lời của tiểu lang quân ta tin."

Thẩm Đường: "....."

Anh tin cái bíp!

(╯‵□′)╯︵┻━┻

Đã bảo không phải đàn ông,  sao thằng cha này cứ gây khó dễ thế!

Chẳng lẽ còn muốn cô cởi quần móc ra hàng thật thì mới tin?

Thanh niên châm chọc nói: "Tuy nói thân thủ tạm được, nhưng lạm dụng Văn tâm, một phen đánh bừa, đúng là không giống như được dạy dỗ đàng hoàng."

Bình thường chẳng tên văn nhân nào dám lấy cứng đối cứng với quân binh.

Cân nhắc đến chuyện đội ngũ đi đày cũng không chỉ có con cháu Cung thị, anh ta đoán là vị tiểu lang quân trước mắt này là họ hàng đàng ngoại, nhờ nam sinh nữ tướng nên bị quy về nữ quyến, mới may mắn thoát được một kiếp bị phế đan phủ.

Thẩm Đường: "....."

Trong lúc nhất thời chẳng biết kháy khịa từ đâu, chỉ kịp bắt lấy ý chính.

" Tiên sinh nói...Văn tâm? Ta có Văn tâm?"

Trên cỗ thân thể mang Văn tâm ư?

Xoa tay!

Giờ cô mới nhận được một chút đãi ngộ của kẻ xuyên việt nên có.

" Vậy mà cậu không biết?"

Thấy cô biểu lộ không giống giả vờ, lần này đến phiên thanh niên kinh ngạc.

Thẩm Đường thật thà lắc đầu.

Cô đến thế giới này còn chưa đầy 24 giờ.

Không có trí nhớ của nguyên chủ thì thôi, bản thân còn bị trộm nhà, cô đi đâu để hỏi đây?

Thanh niên vạch rõ ngọn ngành: "Nếu cậu không biết Văn tâm, ngôn linh vừa rồi là sao?"

" Ngôn linh...là cái gì nữa?"

" Chính là một câu 'từ mẫu thủ trung kiếm, du tử thân thượng phách' kia, đó là ngôn linh văn tâm của cậu."

Thanh niên nói xong, hai đầu lông mày xoắn lại, nét mặt cổ quái.

Mẹ hiền lấy kiếm bổ con, nghe thế nào cũng không giống ngôn linh đứng đắn gì, nhưng thiên hạ rộng lớn không thiếu cái lạ, có lẽ do anh ta hiểu biết hạn hẹp.

Thẩm Đường cũng thành thật: ".... Khi ta tìm cách cứu mạng, đột nhiên nó nhảy ra trong đầu."

Thanh niên: "....."

Đúng là không theo lẽ thường!

Thẩm Đường quay về chủ đề cũ.

" Tiên sinh còn chưa nói cho ta vì sao ngài không thích Cung thị."

Kể chuyện mà nói đầu bỏ đuôi cũng giống với chưa ăn được dưa đã quăng sau đầu, loại cảm giác nóng gan ngứa phổi ấy không dễ chịu gì.

Thanh niên khẽ liếc Thẩm Đường, mặt không đổi sắc: " Dù không mang thù riêng, nhưng có mối hận vong quốc."

Nghe xong lời này, Thẩm Đường thu lại ý muốn hóng hớt.

Đây không phải chuyện có thể đem ra đùa giỡn, vô ý chọc giận người ta, sợ là dù chết vẫn muốn liều mạng với cô.  Lại không biết hiện giờ trăm nước mọc lên như rừng, không ngừng chinh chiến, diệt quốc kiến quốc đều trước lạ sau quen, là lớp người sống lâu một chút, trên thân ít nhiều từng mang hai cái quốc tịch.

Thanh niên có cảm tình với cố quốc, nhưng không sâu đến vậy.

" Vậy còn ngôn linh?"

Thẩm Đường không khách sáo, coi thanh niên trở thành "NPC hướng dẫn" miễn phí.

Có thể lấy được đáp án trên người anh ta, hà tất phải làm khổ chính mình chạy ngược chạy xuôi nghe ngóng? Bóc bánh  không cần trả tiền[1], có ai không thích đâu.

[1] Nguyên văn là:  白嫖嘛  tức là mại dâm trắng, nghĩa đen là sau khi bán dâm xong thì không được trả tiền, nghĩa bóng là có được thứ gì đó miễn phí.

Thanh niên: "....."

 Nhiều lần anh ta xác nhận Thẩm Đường thật sự không biết cái gì, chỉ hỏi mấy câu cơ bản, trả lời qua loa cũng không sao.

Chẳng qua từ mấy câu cơ bản, không khỏi khiến người ta nghi ngờ cô chui ra từ cái xó núi nào, thanh niên đành giảng lại từ đầu.

Anh ta giảng giải chi tiết hơn đống ký ức lạ lẫm trong đầu Thẩm Đường nhiều.

Năm đó sao băng rơi xuống chia năm xẻ bảy, rải rác trên đất Trung Nguyên, thế nhân vội vàng tu văn tập võ hấp thụ nguyên khí đất trời, tự mình tôi luyện, ngoại trừ tiểu thương muốn " đầu cơ kiếm lời" thì không ai chú ý đến nó. Đến khi một thợ thủ công đem một khối đá vụn từ ngôi sao kia khắc thành tỉ ấn, kính dâng cho quốc vương. 

Vị quốc vương kia vừa cầm tỉ ấn lên, nhất thời ánh tím bao phủ, vô số văn tự kỳ dị bay ra, một trong số đó dung hoà vào đan phủ bách quan. 

Lúc này mới biết, trong tỉ ấn có văn tự đặc biệt nếu kết hợp với Văn tâm Võ đảm, thì có thể huy động sức mạnh không thể kháng cự.

Những văn tự này là "ngôn linh".

Như câu "Răng kiên mà mất trước, lưỡi nhu mà tồn sau, lấy nhu thắng cương dùng yếu mà địch mạnh" thanh niên niệm lúc trước, dùng để tiếp thêm lực lượng cho một trong hai phe đối đầu, cùng một ngôn linh nhưng trong tay hai người khác nhau sẽ cho ra hiệu quả khác nhau.

Từ đó về sau, mảnh vỡ sao băng trở thành nguyên liệu làm quốc tỷ mỗi nước.

Quốc tỷ ẩn chứa ngôn linh ảnh hưởng trực tiếp đến vận mệnh đất nước, nếu quốc vương điều động quốc tỷ, có thể hóa thành trọng khí quốc gia, trấn giữ biên thùy.

Nói đến đây, thanh niên ngập ngừng, đưa mắt nhìn thoáng qua nét mặt Thẩm Đường trong âm thầm, nhàn nhạt nói: " Đô thành Trọng Đài thất thủ, quốc tỷ lưu lạc, trên phố đồn rằng Cung thị giấu kín nuốt riêng. Nhưng sau khi khám xét Cung thị vẫn không rõ tung tích ra sao..."

Thẩm Đường không để ý đến quốc tỷ, mà là—— 

" Trọng Đài?"

Lời cô vừa dứt, sắc mặt thanh niên vừa lạ lùng vừa phức tạp.

"...Vốn là Tân quốc, nay nghe trên phố đồn rằng sắp cải thành 'Trọng Đài'."

Anh ta cho rằng Thẩm Đường hỏi như vậy vì trên đường đày ải không có tin tức, chưa rõ Trọng Đài bây giờ vốn là Tân quốc, mà không biết rằng cô chỉ thấy cái tên này hơi kỳ lạ.

" Cướp nước rồi còn đổi tên..."

Cái thao tác gì đây?

Thanh niên nói: " Là để làm nhục."

" Làm nhục?"

"Phàm là tỳ dịch với tỳ giả, tục gọi Trọng đài, đối với con dân Tân quốc mà nói, hiển nhiên vô cùng nhục nhã."  

 " tỳ dịch và tỳ giả" là gì ư?

Nói thẳng ra là con hầu nô lệ, hạ đẳng trong hạ đẳng.

Là tội đồ mất nước, sao người ta không căm giận Cung thị cho được?

Nếu viên quốc tỷ ấy chưa xuất hiện, hồi phong ba này vẫn chưa chấm dứt.

Những chuyện này nghe ra thì hay đấy, nhưng không liên quan đến Thẩm Đường, cái cô quan tâm là Văn tâm của mình dáng vẻ ra sao.

Thanh niên đề nghị: "Hay là kiểm tra một chút."

Văn tâm có cửu phẩm, chỉ khi biết rõ phẩm cấp Văn tâm, mới tìm được ngôn linh phù hợp với bản thân.

Thẩm Đường: "Kiểm tra thế nào?"








Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro