Ánh mắt
Trước ngày khai mạc Đại hội thể thao, công ty triệu tập Thừa để bàn kế hoạch khai thác couple với Kiệt. Nhưng anh kiên quyết từ chối, không muốn tình cảm thật sự của Kiệt trở thành công cụ PR.
Kiệt đứng lẫn trong góc phòng, dõi theo từng cử chỉ của Thừa: cách anh nhún vai khi nghe quản lý thuyết phục, cách anh trả lời nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. Cậu không dám tiến gần, chỉ âm thầm quan sát, ánh mắt không rời.
Mine đứng cạnh, mỉm cười nhẹ. Cậu nhận ra tất cả: sự quyết đoán của Thừa, nỗi lo và sự trìu mến trong ánh mắt Kiệt, cùng khoảng cách mà cả hai cố gắng duy trì.
Trong lòng Kiệt, mỗi lần ánh mắt Thừa lướt qua là một câu chuyện chưa kể. Cậu ghi nhớ từng nhịp thở, từng động tác nhỏ, tự nhủ rằng chỉ cần nhìn thấy anh, dù từ xa, trái tim cũng đủ rung động. Thừa vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, không nhìn Kiệt quá lâu, nhưng Mine biết, những ánh mắt thoáng qua ấy tinh tế đến mức nhận ra cậu đang dõi theo.Sáng hôm đó, sân vận động TF tràn ngập ánh sáng và âm thanh nhộn nhịp. Kiệt cố gắng hòa vào dòng người, nhưng đôi mắt vẫn hướng về Thừa. Anh đứng cạnh Mine, trò chuyện nhẹ nhàng, nụ cười nhạt nhưng đủ sức khiến Kiệt không thể rời mắt. Mỗi lần Thừa cúi xuống nhặt vật gì đó hay chỉnh trang, tim Kiệt như ngừng một nhịp.
Cậu muốn tiến đến gần, nhưng biết Thừa đang bị công ty giám sát, không thể hành động vội vàng. Vì vậy, Kiệt chỉ lặng lẽ quan sát, âm thầm. Khi ánh mắt Thừa vô tình chạm phải cậu, cả thế giới như dừng lại trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy.
Buổi sáng trôi qua, Kiệt không rời mắt. Mọi cử chỉ, nụ cười, từng lời nói của Thừa đều in sâu trong tâm trí cậu. Mine đứng bên, thở dài khẽ, nửa trách nửa trêu:
“Một người che giấu cảm xúc, một người chỉ biết dõi theo thôi.”
Kiệt mỉm cười trong lặng lẽ, vừa ấm áp vừa lo lắng. Dù tình cảm còn giấu kín, chỉ cần nhìn thấy Thừa là mọi rung động đã được bày tỏ. Và Thừa, dù không đáp lại trực tiếp, vẫn để lại một khoảng không gian đủ cho Kiệt cảm nhận tình cảm ấy.Ngày cuối cùng của Đại hội thể thao trôi qua trong tiếng hò reo và sự náo nhiệt của fan. Kiệt đứng ở góc sân, dõi theo từng cử chỉ của Thừa. Anh vẫn điềm tĩnh, ánh mắt thoáng chạm Kiệt vài lần, đủ để làm tim cậu rung lên. Mỗi nụ cười, mỗi cái nhìn của Thừa đều khiến thế giới trong mắt Kiệt thu bé lại chỉ còn anh.
Mine đứng cạnh, nhắc nhở nhẹ:
“Ngày hôm nay kết thúc rồi… hai anh em cũng nên nghỉ ngơi, đừng để fan hay công ty ảnh hưởng quá nhiều.”
Kiệt lặng nhìn Thừa cúi chào fan, cảm nhận sự khác biệt: anh chưa từng nhìn Kiệt một cách rõ ràng, nhưng ánh mắt thoáng qua đã ấm áp đủ để cậu hiểu rằng mình được quan tâm.
Khi chương trình khép lại, sân vận động vẫn rộn ràng tiếng reo hò, nhưng với Kiệt, khoảnh khắc đáng nhớ nhất là những giây lặng lẽ theo dõi Thừa, ghi nhớ từng rung động tinh tế mà chỉ riêng cậu cảm nhận được.
Thừa quay sang Mine, vẫy tay nhẹ rồi bước ra khỏi sân. Kiệt đứng lặng, tim vừa hồi hộp vừa ấm áp.Dù Đại hội kết thúc, mọi chuyện giữa họ vẫn chưa được giải thích, nhưng ánh mắt, nụ cười và những khoảnh khắc lén lút đã nói thay tất cả.
Mine đặt tay lên vai Kiệt, nở nụ cười tinh nghịch:
“Đừng lo, cậu theo dõi anh ấy cả ngày… và anh ấy biết hết mà.”
Kiệt mỉm cười, ánh mắt vẫn hướng về Thừa, khẽ tự nhủ: Ngày mai hay ngày sau, mình vẫn sẽ theo dõi anh… chỉ bằng ánh mắt, nếu cần.
Và thế là Đại hội thể thao kết thúc, nhưng câu chuyện giữa Kiệt và Thừa vẫn âm thầm tiếp diễn, với những rung động chỉ họ mới hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro