Phải làm sao

Ngày hôm sau, trong giờ nghỉ giải lao giữa buổi tập, Mine lặng lẽ kéo Vương Lỗ Kiệt ra ngoài hành lang. Không khí vẫn còn phảng phất mùi mồ hôi và nhịp nhạc từ phòng tập vọng ra.

“Kiệt này…” – Mine mở lời, giọng nhẹ như gió thoảng.
Kiệt ngẩng đầu, ánh mắt hơi cảnh giác: “Sao vậy? Cậu lại muốn trêu tớ à?”

Mine cười mỉm, nhưng lần này đôi mắt nghiêm túc lạ thường.

“Không. Tớ chỉ muốn hỏi… nếu một ngày, công ty buộc cậu phải diễn một vai trò, một couple giả tạo nào đó… cậu có sẵn sàng chống lại không?”

Kiệt thoáng sững người, rồi chậm rãi đáp:
“Điều đó còn tùy. Nếu chỉ là fanservice bình thường thì tớ chịu được. Nhưng nếu nó… liên quan đến người mà tớ thật sự thích… thì không. Tớ không muốn biến tình cảm của mình thành vở diễn.”

Mine nhìn cậu chăm chú, cố ý hỏi tiếp:“Vậy nếu người đó chính là…Mục Chỉ Thừa thì sao?”

Kiệt lập tức đỏ mặt, vội quay đi:

“Cậu… đừng nói bậy. Nhưng… đúng, tớ thích anh ấy. Thích thật sự. Nếu công ty biến nó thành công cụ thì… tớ sẽ đau lòng lắm. Nhưng tớ cũng sợ… anh ấy sẽ vì thế mà ghét tớ.”

Mine im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu. Trong lòng, cậu nhớ lại lời anh họ lẩm bẩm đêm qua. Cả hai người — một bên kìm nén, một bên sợ hãi.

Mine thở dài, đặt tay lên vai Kiệt, giọng nửa trêu nửa thật:
“Cậu đúng là ngốc. Nếu cứ im lặng mãi, người tổn thương đầu tiên sẽ là chính cậu đấy.”

Kiệt cúi đầu, bàn tay siết chặt. Trong đôi mắt thoáng lóe lên một chút quyết tâm, nhưng rồi lại chìm xuống bởi sự do dự.Chiều hôm ấy, khi buổi tập kết thúc, Mine cố tình nán lại cùng anh họ trong phòng thay đồ. Chỉ Thừa đang lau mồ hôi, vừa cười vừa lẩm bẩm:

“Ôi, mệt quá. Nhưng chắc là lên sân khấu sẽ ổn thôi. Anh em mình cố gắng nhé.”

Mine nhìn anh một lúc, rồi ngồi xuống cạnh, chống cằm, giọng bâng quơ như không để tâm:
“Anh họ này… em vừa nghe một người bạn nói một câu khá thú vị.”

Chỉ Thừa ngẩng đầu, mỉm cười:
“Ồ? Bạn nào thế? Nói gì cơ?”

Mine đảo mắt, giả vờ nghĩ ngợi:
“Bạn ấy bảo… nếu là tình cảm thật thì không muốn nó biến thành vở diễn. Và còn nói… sợ người mình thích vì thế mà ghét mình.”

Chỉ Thừa thoáng sững lại, bàn tay đang gấp áo khựng giữa chừng. Nhưng ngay lập tức, anh bật cười, như thể lời nói ấy chẳng dính dáng gì tới mình:“Nghe cũng hay nhỉ. Đúng là nếu đã là thật thì không nên biến nó thành giả. Nhưng… con người thường sợ hãi nhiều thứ, nhỉ?”

Mine nhìn kỹ nét mặt anh, nhận ra sau nụ cười vô tư đó là một thoáng xao động khó che giấu. Anh họ của cậu rõ ràng hiểu ẩn ý, nhưng vẫn chọn cách vòng vo, như mọi lần.

Mine chép miệng, nói thêm:
“Em nghĩ, nếu người kia mà biết được, chắc sẽ buồn lắm. Vì người ta đâu có muốn tình cảm mình dành ra bị coi như trò đùa.”

Chỉ Thừa đặt áo xuống, xoay sang nhìn Mine, đôi mắt long lanh ánh sáng từ đèn trần. Anh cười dịu dàng, nhưng lần này thấp giọng, gần như là một lời thú nhận giấu kín:

“Anh hiểu. Nhưng… có những chuyện, dù muốn cũng chưa chắc nói ra được. Chỉ hy vọng người đó đủ kiên nhẫn, đủ chân thành để anh tin mà bước tới thôi.”

Mine cắn môi, tim khẽ rung lên. Cậu biết, anh họ đã ngầm gửi lời đến đúng người cần nghe.

Cánh cửa phòng thay đồ khẽ hé mở, từ hành lang vang lên tiếng bước chân dừng lại. Vương Lỗ Kiệt vốn định đi vào lấy điện thoại mình để quên, nhưng khi nghe thấy giọng Mine và Chỉ Thừa, cậu bất giác khựng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #fanfic#lumu