1: (Sự Hủy Hoại và Sự Ra Đời)
1. Tiếng đổ vỡ của tuổi thơ.
( Năm cậu 6 tuổi. )
Nhà không phải là tổ ấm, mà là một trận chiến liên miên.
Đối với Thẩm Mặc Trần, tuổi thơ là một chuỗi ngày dài của sự co rúm và cầu xin. Cậu học bò, học đi, và học cách trốn dưới gầm giường khi nghe thấy tiếng chai lọ vỡ hay tiếng bố mẹ bắt đầu lời qua tiếng lại. Những lời cãi vã của họ luôn có một cao trào duy nhất: chuyển sự giận dữ sang cơ thể non nớt của cậu.
"Tại mày mà tao phải sống với con đàn bà này!" Bố cậu gầm lên, bàn tay thô bạo tóm lấy vai cậu.
"Anh còn nói? Chính anh mới là gánh nặng! Trả thằng bé lại cho tôi!" Mẹ cậu đáp trả, nhưng bà không hề bảo vệ, bà dùng lực đẩy cậu về phía bố, như một món đồ chơi dễ vỡ bị ném qua lại.
Cậu bị đánh bằng thắt lưng, bằng dép, và đôi khi bằng chính những nắm đấm trần trụi. Nỗi đau thể xác không bằng nỗi kinh hoàng khi phải nhìn vào ánh mắt căm hận của chính đấng sinh thành. Thẩm Mặc Trần không khóc lớn, cậu chỉ rên rỉ khe khẽ, cố gắng hít thở đều, bởi cậu nhận ra: tiếng khóc chỉ là nhiên liệu cho sự bạo tàn của họ.Mỗi sáng thức dậy, cậu tự mình kiểm tra những vết bầm, xoa xoa bằng dầu gió lạnh buốt. Không một lời hỏi han, không một cái chạm dịu dàng. Cậu đã cố gắng rất nhiều để được yêu. Cậu cố học giỏi, cậu tự rửa bát đĩa bẩn.
Một lần, cậu đưa điểm mười về nhà. Bố cậu nhìn tờ giấy, chỉ nhếch mép: "Học giỏi thì có ích gì? Mày vẫn là thằng khốn làm tao mất mặt."
Và rồi, họ ly hôn. Thẩm Mặc Trần theo mẹ đi. Dù biết mẹ không yêu thương cậu, cậu vẫn níu lấy hy vọng mỏng manh: Ít ra, sẽ không còn bị bố đánh nữa.
Mảnh hy vọng nhỏ nhoi ấy bị nghiền nát ngay khi mẹ cậu tiến thêm bước nữa. Hùng, gã cha dượng nghiện ngập, bước vào cuộc đời cậu.
Hùng không đánh cậu theo cơn bốc đồng, gã đánh cậu như một thói quen, một nghi lễ bẩn thỉu vào cuối ngày. Mùi ma túy và bia rượu bám chặt lấy gã, và gã biến cơ thể cậu thành nơi trút bỏ mọi uất hận của cuộc đời mình.
"Mày nhìn cái gì? Cái đồ vô dụng! Mày không xứng đáng được sống ở đây!" Hùng gào lên, và cú đấm giáng xuống.
Thẩm Mặc Trần không còn biết sợ hãi là gì nữa. Sợ hãi đã trở thành hơi thở. Cậu cuộn tròn lại, cố gắng bảo vệ đầu và nội tạng. Cậu không khóc, không rên rỉ. Cậu nhìn chằm chằm vào đôi giày bẩn thỉu của Hùng, chờ đợi kết thúc. Nhưng bi kịch lớn nhất là mẹ cậu, bà Lệ.
Bà không chỉ đứng nhìn. Bà đứng dựa vào tường, khoanh tay, khuôn mặt trang điểm đậm càng làm nổi bật sự xa cách lạnh lùng. Ánh mắt bà nhìn cậu không phải là hờ hững, mà là ghê tởm.
Có lần, Hùng đã dùng roi da đánh cậu đến bật máu. Máu thấm qua chiếc áo rách nát. Thẩm Mặc Trần rên lên một tiếng yếu ớt.
Mẹ cậu tiến lại gần, nhưng không phải để đỡ cậu dậy. Bà đạp nhẹ vào chân cậu.
"Đủ rồi. Đừng có làm bộ nữa, thằng ranh. Nhìn mày yếu đuối thế này, tao thấy ghê tởm. Mày có biết tao phải chịu đựng thằng Hùng thế nào để có chỗ ngủ không?"
Sau đó, bà quăng một chai dầu cù là vào mặt cậu. "Tự bôi đi. Máu me bẩn thỉu."
Lúc đó, Thẩm Mặc Trần hiểu ra. Không có ai ở đây. Cậu hoàn toàn đơn độc. Cậu là kẻ thù của chính người đã sinh ra mình.
Tuổi mười sáu, Thẩm Mặc Trần bị ép đi làm ở bến tàu, khuân vác, mang tiền về cho Hùng. Mỗi đồng tiền đều thấm đẫm mồ hôi và nước mắt, nhưng không bao giờ đủ.
Ngày hôm đó, Hùng say xỉn hơn mọi khi.
"Hai triệu lẻ. Mày lén lút giấu tiền đi đâu rồi, nói mau!" Hùng vừa nói vừa hất tung bát cơm nóng hổi Thẩm Mặc Trần vừa bới lên.
Cơm và canh nóng bắn tung tóe. Thẩm Mặc Trần vẫn đứng yên, sự kiệt sức khiến cậu không còn đủ sức để nhúc nhích.
"Tôi không giấu," cậu nói, giọng đã khàn đi.
Hùng không thèm nghe. Gã vớ lấy chiếc ghế gỗ cũ kỹ ở góc phòng, giơ lên cao. Mẹ cậu vẫn im lặng. Thẩm Mặc Trần nhắm mắt lại. Cậu cảm nhận được luồng gió lạnh buốt từ cú đánh sắp giáng xuống.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, một điều kỳ diệu (hay kinh hoàng) đã xảy ra. Sự sợ hãi, nỗi đau đớn, và sự ghê tởm tích tụ suốt mười sáu năm đã bùng nổ.
Không. Không bao giờ nữa.
Một giọng nói khác, lạnh lùng, dứt khoát, vang vọng trong đầu cậu. Nó là một bức tường thép được dựng lên để bảo vệ tâm hồn đã tan vỡ.
Cùng lúc Hùng vung ghế, Thẩm Mặc Trần mở mắt. Cái nhìn của cậu đã thay đổi hoàn toàn. Đó là ánh mắt của một người xa lạ. Thay vì co rúm, cậu bất ngờ lách người sang một bên. Chiếc ghế sượt qua vai cậu, va mạnh vào tường, xoảng một tiếng, làm vỡ tan tành một chiếc ly thủy tinh cũ kỹ đang đặt trên kệ.
Thẩm Mặc Trần không do dự. Trong khi Hùng còn đang loạng choạng vì hụt đà, cậu cúi xuống, tóm lấy mảnh thủy tinh vỡ sắc nhọn nhất.
Cậu đứng thẳng dậy, đôi mắt vô cảm nhìn chằm chằm vào kẻ bạo hành.
"Thử đánh tôi lần nữa xem," Nhân cách mới lên tiếng, giọng nói hoàn toàn ổn định và trầm tĩnh. "Tôi sẽ không chết, nhưng ông sẽ chảy máu."
Đây không phải là Thẩm Mặc Trần sợ hãi ngày nào. Đây là Lưỡi Dao – nhân cách sinh ra từ nỗi đau, sẵn sàng làm bất cứ điều gì để bảo vệ thể xác này.
Hùng ngây người, gã cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo tỏa ra từ thằng bé. Gã nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình – một kẻ đáng sợ – trong đôi mắt vô cảm đó.
"Mày... mày điên rồi!" Hùng lắp bắp.
Nhưng đã quá muộn. Mảnh gương vỡ trong tay Thẩm Mặc Trần lấp loáng như một lời tuyên chiến. Cậu đưa tay lên, rạch một đường dứt khoát vào cánh tay Hùng, không chút cảm xúc, như cắt một miếng thịt vô tri.
Tiếng gào thét của Hùng, tiếng thét kinh hoàng của mẹ cậu, và cả mùi máu tanh nồng đều trở nên vô nghĩa. Thẩm Mặc Trần vứt mảnh thủy tinh xuống, nó kêu cạch trên sàn nhà. Cậu quay lưng đi, không một lần ngoái lại nhìn hai con người đang run rẩy sau lưng mình.
Cánh cửa đóng sập lại, đánh dấu sự kết thúc của một tuổi thơ và sự ra đời của một người mới – một kẻ cô độc, mang trong mình nhiều linh hồn, bắt đầu hành trình sinh tồn trong thế giới tàn nhẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro