32

Cuộc gặp giữa bệnh nhân và người nhà vào các ngày thứ Sáu là một phần của chương trình trị liệu. Trong buổi gặp này, bệnh nhân phải viết sẵn một trang tự bạch và đọc thành tiếng. Thường thì bài viết xoay quanh thời thơ ấu, kỉ niệm gia đình hoặc nguyên nhân khiến bệnh nhân bắt đầu dựa dẫm vào rượu, tức là tiết lộ những chi tiết riêng tư nhất của họ. Chú đã tham gia đủ mọi hoạt động khác nhưng chưa bao giờ dự phần trong các buổi họp mặt gia đình thế này, cho đến tận hôm nay. Tôi quan sát nét mặt Chú trong khi Chú đứng trước những người lạ và đọc tự truyện cô đọng trên hai trang giấy của mình. Tôi nhận thấy nỗi sợ hãi, do dự, buồn rầu và vui vẻ lần lượt lướt qua khuôn mặt Chú. Có điều gì đã thay đổi ở đây? Nếu Chú bắt đầu rèn luyện ý chí từ tháng Sáu, thì sang tháng Bảy Chú đã phải đạt đến cấp độ thích nghi xã hội, tức là cấp độ thứ ba và cuối cùng rồi. Có những thay đổi bắt nguồn từ ngoại cảnh, nhưng có những thay đổi phải tiến hành từ bên trong. Tôi băn khoăn, liệu câu hỏi Chú tự đặt ra mỗi lần đối mặt với cơn thôi thúc uống rượu có phải chất xúc tác cho sự thay đổi này không? Bởi tự vấn, cũng như đặt một câu hỏi tu từ cơ bản, đòi hỏi một khát vọng và dũng khí mãnh liệt.

Rời khỏi phòng trị liệu, chúng tôi ra ngồi trên ghế băng ngoài vườn như mọi khi. Chú chít hai tay sau đầu, nhìn đâu đó xa xăm. Hôm nay có lẽ là lần đầu tiên Chú nhắc đến thím trước mặt người khác.

- Hoa này trông như cúc vạn thọ tây ấy - Tôi nhận xét, trỏ bông cúc vàng kim trong bồn. Màu vàng toát ra một sức mạnh dồi dào, như màu hoa nghệ tây.

- Chú không biết màu vàng lại đẹp thế - Chú cau mày, nói bằng giọng bối rối.

- Chú đã quyết định sẽ quên thím rồi?

Có phải là tại bông hoa? Làm câu đáng ra không nên hỏi lại cứ bật ra khỏi miệng.

- Cháu nghĩ có thể không?

- Cháu không biết. Không chắc chắn.

- Làm sao chú quên được người đó.

Người. Đó. Tôi lặp lại theo, dằn từng chữ.

- Chú muốn chôn vùi ký ức về cô ấy - Chú tiếp tục

- Đây là cách duy nhất giúp chú tiến lên. Chắc cô ấy cũng không muốn chú tiếp tục sống thế này.

- Chú có nghĩ tình yêu giống húng quế không?

- Cháu bảo sao cơ?

- Có người từng nói thế, một phụ nữ. Vì không thể rời xa thi thể của người tình quá cố, nàng cắt đầu chàng, vùi xuống chậu cây rồi trồng húng quế lên trên. Ngày lại ngày nàng tưới cây bằng nước mắt, rồi không sao hàn gắn được trái tim tan nát của mình, nàng chết. Từ nơi nàng nằm xuống mọc lên một cây húng quế lớn hơn, tươi hơn và thơm hơn, khiến bao nhiêu người từ khắp nơi phải đổ về chiêm ngưỡng. Đàn bà yêu đàn ông, đàn ông chết đi, đàn bà hóa điên, nước mắt rơi xuống, cây cỏ mọc lên. Chú có nghĩ tình yêu chung quy là như thế không?

- Không phải mọi mối tình đều biến thành như vậy.

- Cháu không biết thế nào là tình yêu, và thế nào mới là tình yêu chân chính nữa.

- Điều chú muốn nói là, không phải tất cả các mối tình đều khiến người ta mất trí rồi hóa ra điên dại như vậy.

- Cái điên dại mà chú nói chứa đựng một sức mạnh ghê gớm lắm đấy.

Chú im lặng.

- Tình yêu rất mạnh mẽ, chú à.

- Ừ, có thể thế.

- Húng quế có chứa một thành phần khiến cho trái tim rối loạn. Vì thế không nên ăn quá nhiều một lúc.

Chú liếc tôi và cười cay đắng:

- Chú không biết vấn đề là ở chỗ nào.

Tôi cúi đầu nhìn xuống:

- Vì sao chúng ta lại đi đến kết cục thế này?

- Gì cơ?

- Chú à, cháu không hiểu được. Chúng ta lớn lên trong bình yên, ăn táo ăn lê, được nuôi nấng dạy dỗ bên một người tốt nhất trên đời. Nhưng tại sao cuối cùng cả hai đều thất bại thảm hại thế này?

- Cháu nghĩ cháu thất bại ở mặt nào? Tình yêu à?

Tôi không trả lời.

- Cháu chưa thua hết vốn mà. Tình yêu chỉ là một lầm lỡ nhỏ, không phải là thất bại hoàn toàn.

- Cũng thế cả thôi.

- Còn nhớ cái lần chúng ta đặt dưa hấu vào tủ lạnh cho mát rồi mãi hôm sau mới nhớ ra không? Chúng ta bổ quả dưa và chuẩn bị ném đi vì nó đã rắn câng, thì bất thần nhận ra ruột quả dưa lấp lánh nhờ những tinh thể nước đã đóng băng. Tuyệt vời! Nếu không sai lầm, làm sao được chứng kiến cảnh tượng như vậy.

Tôi vẫn nhớ. Những tinh thể băng óng ánh như sao, khiến chúng tôi reo hò phấn khích.

- Và cháu cũng chưa hề thất bại. Cháu luôn được an ủi nhờ nấu ăn đó thôi.

Tôi im lặng.

- Không phải ai cũng may mắn thế đâu.

- Từ khi nào chú trở nên ngọt ngào như vậy? Lạ quá đấy chú.

- Bởi vì chú sợ.

- Sợ gì?

- Sợ phải làm tất cả lại từ đầu.

Chúng tôi im lặng một lúc.

- Chú à?

- Ừ.

- Mùa cúc vạn thọ sang, chắc cháu sẽ không ở đây nữa.

- Nghĩa là sao?

- Cháu muốn tìm ra cách nấu nướng mới, ở một nơi bình yên, an toàn, không lo lắng. Chứ như bây giờ, bất kể làm ra sơn hào hải vị gì, ăn vào cũng chỉ thấy mỗi vị thương tâm. Cháu muốn đến một nơi nào khác.

- Cháu mệt mỏi rồi? Hay muốn tìm kiếm một cuộc sống mới?

- Cả hai.

Chú không khuyên tôi đừng đi, cũng không chúc tôi thuận buồm xuôi gió, càng không hỏi bao giờ tôi quay về. Như thể thừa biết tôi đang nói dối. Không phải như thế đâu, chú à. Vì sao người ta thường cảm thấy yêu hoặc ghét trước những xung động căn bản nhất? Vì sao tôi luôn cảm thấy rầu rĩ ngay cả khi ăn những món ngon?

- Chú muốn ăn món gì đó do Bà làm - Chú vừa nói vừa vươn vai.

- Cháu cũng vậy.

- Khi nào trở về cháu làm cho chú nhé? - Chú quay mặt lại để nhìn vào mắt tôi.

Dĩ nhiên rồi, tôi gật:

- Chú có biết mùi yêu thích của cháu là gì không?

- Là gì?

- Mùi của người nấu ăn cho cháu.

- Ừm, nghe cháu nói, chú nghĩ chú cũng vậy.

- Chắc là từ lần sau thì Mun Ju sẽ tới thăm thay cháu. Được chứ chú? Còn muối chú cho, lên đường cháu sẽ đem theo.

- Ừ.

- Chú còn cần khăn tắm không? - Tôi hỏi, nheo mắt một cách ranh mãnh.

- Không, chú cũng sắp rời khỏi đây rồi.

Chú đứng lên theo tôi. Ly biệt luôn là điều khó khăn. Cười không được, khóc không xong. Như khi Bà qua đời. Như khi anh ra đi. Như khi Paulie chết. Đến cổng bệnh viện, Chú hôn lên trán tôi. Rồi nói, Đừng quên đôi bàn tay cháu không chỉ để nấu án, nếu ngã xuống, cháu cũng có thể gượng dậy bằng chính đôi bàn tay mình.

Khi bước đi, tôi nghĩ đến câu Chú tự hỏi mình, câu hỏi đã thay đổi Chú và băn khoăn, tôi cần đặt cho bản thân câu hỏi nào đây. Nếu bây giờ tôi không làm được, điều gì sẽ xảy ra? Nếu bây giờ tôi không rời đi, điều gì sẽ xảy ra? Nếu bây giờ tôi không nói, điều gì sẽ xảy ra?

Lúc này, những câu hỏi ấy không thích hợp với tôi nữa. Bởi tôi đã quyết định điều cần làm rồi. Không còn lý do nào để do dự. Không ai hiểu hết, hay ép người khác hiểu hết được, về tình yêu. Tôi chưa bao giờ đủ khả năng phá cũi sổ lồng để thoát khỏi tình yêu của mình, ngay cả khi xác định đó là điều nên làm. Nếu là cá, tôi không thể hình dung xa nước mình sẽ sống thế nào. Đừng chần chừ nữa, tôi nói thành tiếng để khích lệ bản thân. Tôi biết, có một con tàu nhấp nháy đèn đỏ đang rúc còi lao tới. Và cuối cùng, sẽ cán mạnh qua người tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #novel