1. Mùa hè của kết thúc

Vì là định viết lại sau một thời gian nên có thể có các tình tiết sẽ bị thay đổi, nhưng sẽ không ảnh hướng nhiều đến hướng đi hay cốt truyện, bởi tui và pặc nơ đã dành rất nhiều time để lên sự kiện, tuy chưa lên chi tiết nhưng đủ để ói ẻ 10 bãi.

________________________

Mùa hè năm đó, cậu chỉ tay về phía những ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời đêm, hỏi tôi: "Làm cách nào để tôi có thể chạm đến chúng?"

Tôi nhìn sang phía hồ nước nhỏ giữa cánh đồng xanh, lắng nghe tiếng côn trùng kêu râm ran như bản nhạc du dương từ thiên nhiên. Mặt hồ hôm nay thật lung linh, phản chiếu cả bầu trời đầy sao và đèn đường chói sáng. Sương đêm đã xuống từ lâu khiến hai chúng ta đã thấm đẫm mùi sương ngày hè. Tôi nhắm mắt, cảm nhận hơi ẩm thấm qua làn váy trắng, chạm vào da thịt. 

Sự lạnh lẽo chết chóc của lớp sương tan cùng linh hồn, khiến vết thương mấy hôm trước của tôi nhói đau, đau lắm. Cậu cũng chẳng khác mấy. Tuy vậy, cơn đau kinh khủng đó cũng không thể lấn át sự cồn cào từ chiếc bụng đói. Bởi hai ta đã ở đây cả ngày.

"Cậu có thể làm phi hành gia, sau đó theo tàu vũ trụ tới gần những vì sao. Nhưng cũng có thể chết đi rồi bay tới đó..." 

"Cái đầu tiên nghe có vẻ xa vời nhỉ...?" 

"Ừm." 

"..."

"..."

"Với tình hình của tụi mình, ý thứ hai..." Rất có khả năng.

"Rất có khả năng." 

"Nhưng mà tôi vẫn chưa ăn hết mớ sô cô la ở nhà... À, còn đống bánh chất chồng trong tủ." 

"Yên tâm, cậu đi trước thì cứ để tôi lo cho tụi nó. Tôi sẽ không để tụi nó chết già đâu, mà sẽ vô bụng tôi trước!" 

"Đừng có mơ!" 

“...”

Một thoáng im lặng, tôi có thể cảm nhận rõ sự trống vắng và hoang vu ở nơi đây. Bóng đêm đã nhấn chìm con người ta vào giấc ngủ sâu với cái mệt mỏi sau ngày dài, nhưng thật kỳ lạ khi những “con cú đêm” tôi quen biết đã không đến, để ăn đêm, vui chơi giải trí hay bất cứ thứ gì khác. Cứ như mọi thứ vốn đã yên bình như thế.

"Thầy vẫn chưa tới nữa." 

"Ừm, tụi mình đã ở đây từ sáng sớm rồi. Đồ ăn cũng không còn." 

"Đói. Tôi đói." 

"... Chịu đó." 

Chẳng biết đã trôi qua bao lâu, nhưng đủ để tôi rã rời với chiếc bụng đói. Dường như cả hai chẳng còn sức mà lăn lộn trên thảm cỏ. Tôi nghe có tiếng xe từ đằng xa, có vẻ thầy “Không Tên” - Vô Viễn Danh tới rồi, trễ quá. Cậu ngước lên muốn nhìn người kia, nhưng vì ánh đèn pha chói chang nên đã nhắm tịt mắt. Tôi vẫn nằm úp mặt xuống đất, hít hà mùi cỏ xanh và mùi đất ẩm.

Tuy gọi là thầy, nhưng người kia chỉ cách chúng tôi bốn, năm tuổi, vẫn còn rất trẻ. Tôi và cậu luôn xưng hô tùm lum, không cố định chút nào. 

Thầy ấy bước tới, mặt áo ba lỗ trắng với quần jogger, chân mang dép lào. Mặc dù có phần phong cách nhưng cũng kỳ lạ vô cùng. Có chăng là do thầy không như người ta, dù có cố gắng nhưng từ bản chất đã toát ra sự hèn và không nghiêm túc, thế nên cũng chẳng thể đẹp và giản dị được. Vô Viễn Danh đi tới mép thảm cỏ, ngồi xuống, từ bên trên nhìn xuống.

"Sao có nhà to cửa rộng đằng kia không vào, nằm ở ngoài chi cho sương xuống ướt người vậy? Bệnh đó."

Cậu có vẻ chán chẳng buồn lên tiếng. Quay mặt nhìn về phía chiếc hồ nhỏ phản chiếu ánh sao, không biết đang suy tư điều gì. 

Tôi nói: "Nhưng cái biệt thự to tổ bố trải dài từ đầu này tới đầu kia kia là của phú ông Nguyễn Cát Trung và phú bà Trần Lệ Vy mà. Không có sự cho phép của chủ nhà mà tự ý xông vào ăn ở, dãy đành đạch như nhà mình là phạm pháp đó."

"Mà anh nghe nói ổng bả tính chuyển sang cho tụi em..."

"Ổng bả hẹo rồi, đã kịp làm gì đâu."

"Nhưng mà hai đứa có chìa khoá mà?"

"Không có sự cho phép."

"Ổng bả nói cứ ra vào thoải mái còn gì?"

Cậu tính ngăn tôi ném chiếc giày về phía tên kia nhưng trễ rồi. Không hổ là người trong nghề, một tay dễ dàng chụp được. Haha, tên chết tiệt này? Tiện tay có bịch rác kế bên, sợ gì không ném. Lần này nó vừa hay đáp thẳng mặt tên thầy đáng kính đó. Tôi buộc hơi lỏng, với chấn động mạnh khi va chạm lên cái bản mặt đẹp mã đó nó rất dễ bung ra. Rác bên trong theo đó rơi ra ngoài, vừa lúc có cơn gió thổi mạnh qua, rác thải nhựa tung bay. Cứ để như vậy sẽ ô nhiễm môi trường.

"Ông anh lụm đi, ô nhiễm môi trường."

"... Con nhỏ này?"

"Chẳng phải nó đáp lên mặt anh nên mới bung ra sao?"

Thử bắt tôi lụm xem, ông ấy tính bạo hành người bệnh à? Dễ gì. Nhìn cái mặt phè phỡn thiếu đòn như đang khiêu khích của tôi, chắc ổng cũng tức lắm mà không làm gì được. Cậu chỉ ở bên ha ha thở dài, từ đầu đến cuối chẳng nói gì.

"Rồi, người bệnh. Mà mắc giống gì hai đứa không vô đi, ở đây dầm sương cho bệnh chết à?" Ông anh vừa đi nhặt rác vừa hỏi.

"..." Tôi im lặng, chẳng nhớ vì sao lại nằm mãi bên ngoài.

Cậu lúc này mới chậm rãi lên tiếng: "Đâu có chìa khoá. Hai tuần trước anh mượn đã trả đâu."

"... Không vô hiên nhà ngồi được à...?"

"Không. Đến cái hàng rào còn không đu được, leo cây qua ban công cũng không được. Không làm cái gì được hết." 

"... Ờ, ừm. Xin lỗi. Lỗi tại anh lỗi tại anh..." 

"Anh nên cảm thấy vinh dự khi đã nâng cao khả năng làm bọn em chết sớm."

"Không phải ai cũng làm được đâu." 

Thầy ấy có vẻ rất chột dạ, vội quay sang hướng khác tránh ánh mắt sắc như dao của chúng ta.

Sau khi nhặt hết tất cả lại, Vô Viễn Danh đem một số thứ lỉnh kỉnh để lại cho bọn tôi sáng hôm qua và bịch rác bỏ hết vào cốp xe. Thầy tiến tới và xách hai đứa lên, đi về hướng chiếc xe. 


Lâu rồi không gặp nhóm chú Tôn Thiện Đức, trước khi chết chắc cũng nên tìm họ tám chuyện, gửi thiệp tang nhỉ? Tôi thầm nghĩ.

Thầy thả hai đứa xuống, mở cửa xe lấy ra hai cái áo dạ một trắng một đen dài kinh khủng. Bảo trời lạnh nên mặc vào vì hai đứa mặc đồ hơi mỏng. Cậu tất nhiên chẳng lấy màu trắng, vẫn thích màu đen hơn. Hướng nghiệp à. Tính để tụi này chết rồi làm Hắc Bạch Vô Thường sao? Có người thầy tốt ghê. Nhức nách.

Tôi và cậu mỗi người một hàng ghế, lót thêm ghế và đệm để chỗ rộng hơn mà nằm. Cậu vẫn luôn thích ở hàng cuối, tôi đành ở hàng trên. Gặm bánh uống sữa đỡ đói thôi, trên xe ngoài nó ra cũng chẳng có gì. 

Rồi cậu hỏi: "Anh Danh, lúc trước anh nói anh đi tìm cách chữa bệnh cho bọn em, vậy có cứu được không?"

"Không rõ nữa. Bệnh hai đứa để lâu rồi, không chắc cứu được. Cứ chuẩn bị tinh thần."

"Lâu rồi. Sẵn sàng vô hòm."

"Cậu nói nghe sao nhẹ nhàng ghê..."

"Ừm." Cậu trầm ngâm một lúc.

"Chơi hệ tâm linh được không?"

"Bên hai đứa có hai con lăng quăng mạnh gần chết không hỏi, hỏi kẻ gà mờ như anh thì làm sao anh biết."

Tôi hơi ngứa mồm với mấy từ 'kẻ gà mờ': "Hẳn là gà mờ đấy...." 

Cậu nhìn ra cửa sổ, ngắm ánh bình minh cùng mặt trời đo đỏ phía xa như suy tư gì đó: "Nhưng X nhúng tay vào thì chắc không sống nổi rồi."

Thoáng chốc im lặng, chẳng ai nói gì vào lúc này. Bình thường thì hai con rồng kia sẽ xông ra nháo nhào hết cả lên, nhưng hôm nay họ chỉ ở yên trong thức hải gặm móng tay. 

Tất nhiên họ biết, lần này sẽ không may mắn như những lần trước. Chết là chết luôn, không có chuyện trở lại cái bệnh viện quái quỷ đó rút kinh nghiệm làm lại gì hết. Bọn nó chỉ có thể sống tới chừng này mà thôi, như vậy cũng đã là tốt cho tất cả. Lẽ ra bọn nó đã chết lâu rồi, chứ chẳng ở lại đây dưa mãi thế này. Giờ thì cũng đến lúc kết thúc.


Vô Viễn Danh: "Nhưng mà, sao lại gọi là X?" 

Thanh Nhiên: "Cho nó bí ẩn."  

"..."

An Khê: "Nghe mùi xạo chó." 

"... Xin lỗi. Quên rồi." 

"..."

"Kẻ khốn nạn hãm lờ làm ô uế đất nước không đáng được nhớ tới. Hiểu không?"

"Ừ, không đáng được nhớ tới. Tên điên chết tiệt lừa người đáng chết." 

Vô Viễn Danh im lặng một lúc rồi nói: "Hắn biết hắn buồn đó."

Đồng bạn đồng lòng đồng thanh: "Vừa."




Không gian lại im ắng, chỉ còn tiếng động cơ xe, lâu lâu thì vang lên tiếng nhai chóp chép. Chạy một lúc nữa, khi gần tới siêu thị thì Vô Viễn Danh hỏi: "Hai đứa muốn ăn uống gì không? Anh bao."

Nhưng đợi một lúc lâu vẫn chẳng có phản hồi, quay lại nhìn mới thấy cả hai đã ngủ thẳng cẳng. Thôi thì tụi nó thích gì cứ mua đại mỗi thứ một món, ông đây không thiếu tiền.

_____________



Hơn 2 tháng trôi qua. Sức khoẻ cả hai đều từ từ đi xuống, dù có cố gắng chữa trị tốn tiền biết bao vẫn chẳng thể thay đổi. Dù gì cũng ở giai đoạn cuối của căn bệnh.

Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn, chết là chôn.

...

Hôm nay được dịp rảnh rỗi, Vô Viễn Danh định rủ mấy đứa trong lớp An Khê và Thanh Nhiên cùng đi thăm hai đứa nó. Nhưng bọn họ không thể có mặt đông đủ vì còn việc riêng. Chỉ đành để dịp khác, họ sẽ cố hết sức chơi cùng bọn nó trước khi ánh đèn mong manh của sự sống vụt tắt.


Mở cửa phòng bệnh ra, thấy hai đứa nó vẫn ngồi trên giường cười đùa bàn chuyện đời, dáng vẻ không hề để tâm đến chuyện bản thân sắp chết. Hay là vì sắp chết rồi nên không đáng để u sầu buồn bã, phải tận hưởng vui vẻ sống cho trọn vẹn cuộc đời? Không biết nữa, nhưng thấy tụi nó như vậy, Vô Viễn Danh cũng vui hơn một chút. 

Đứng trước cửa phòng, Vô Viễn Danh nhìn hai đứa nó tự nói tự cười với nhau, hoàn toàn bị bơ đẹp. Rồi anh chỉ mỉm cười thở dài, gõ cửa ba cái. Đến lúc này hai đứa nó mới để ý là có người, ngơ ngác nhìn ra.

An Khê: "A, gì đây? Mọi người tới thăm bọn em à. Sao không báo trước gì hết, tự nhiên làm người ta hết hồn à." 

Thanh Nhiên: "Ủa? Nghe nói bọn bây bận lắm mà, chưa lành hẳn đã phải rời viện lo công chuyện rồi. Cũng có thời gian mà nhớ đến thăm hai người già tàn tật sắp chết này ư?" 

Trần Thanh Bình bất lực cầm giỏ trái cây cùng mọi người đi vào. Ngoài cậu và Vô Viễn Danh mang hai giỏ trái cây lớn rất lớn ra thì phần còn lại đều là hoa. 

Cậu vừa cùng mọi người kiếm chỗ để đống hoa đó, vừa nói: "Thôi đi cô nương, bọn tôi đã phải sắp xếp việc để dành tí thời gian quý báu đến thăm hai cô đó. Không cảm ơn thì thôi, tôi để hai cô cô đơn chết ở đây luôn bây giờ."

"Ôi trời quý hoá quá cho các anh các chị. Cảm ơn cảm ơn nhưng bọn tôi ở đây nào có cô đơn, hai mình thì cô đơn nỗi gì." An Khê tựa hồ như không quan tâm đến, nhưng trong lòng rất vui, lại cười cười đón lấy giỏ trái cây từ cậu.

Thang Nhiên biết trước sau gì thì họ cũng sẽ tới thăm trước khi bọn nó chết, nhưng vẫn giật mình với 'sự xuất hiện đột ngột' đó. Nó nhận lấy giỏ trái cây lớn từ phía Vô Viễn Danh, tính cạp lấy luôn quả táo xanh nhưng lại bị anh vả vô cái mỏ. 

"Chưa rửa sạch mà ăn cái gì? Để từ từ đã tôi gọt cho cô ăn luôn."

"Ôi quào người tốt! Ngàn lần cảm ơnnn!"

Hạ Kình Liên rất thân với bọn nó, có thể nói cô là người thân thiết với An Nhiên hơn cả. Cũng vì thế nên cô rất lo lắng, nhìn hai đứa như vậy cô chỉ biết thở dài miết miết ngón tay.

Chợt Thanh Nhiên lại quay sang nhìn cô, nghiêng đầu hỏi: "Cậu sao vậy?"

Hạ Kình Liên ấp úng: "A, không... Không có gì! Chỉ là... Mà thôi..." 

Dù Hạ Kình Liên có nói như vậy, nhưng Thanh Nhiên vẫn hiểu cô bạn đang nghĩ gì. Nó nhìn chằm chằm cô với ánh mắt kì lạ, sau đó lại cười chồm tới ôm chầm lấy Hạ Kình Liên, tay đặt sau lưng nhẹ nhàng vỗ trấn an: "Được rồi, được rồi. Bọn mình không sao mà, cậu không cần lo đâu. Bây giờ vẫn chưa chết được." Nhưng trong tương lai gần thì không chắc.

...

Tiếng trò chuyện, cười đùa rôm rả làm không khí trong phòng dần ấm áp hơn phần nào. Ít nhất bây giờ hai đứa nó còn có bọn họ ở bên, có thể vui vẻ phút cuối đời.

Cứ vậy hết cả một ngày. Ánh hoàng hôn cam đỏ từ cửa sổ hắt vào, là đồng minh giúp che giấu sự nhợt nhạt trên khuôn mặt của bọn nó.

Nhóm Trần Thanh Bình cũng lần lượt chào tạm biệt, về với chồng của họ, chồng deadline. Vô Viễn Danh sẽ ở lại chăm sóc đệ tử của anh ta.


Thời gian còn lại tưởng chừng dài thế nhưng lại ngắn đến không ngờ. Thanh Nhiên thế mà cũng trụ được 3 tháng ấy thôi.

 

(Có ai mà thực sự đọc mấy cái xàml ni thì là coi như bị sì poi kha khá rồi hihi, tại có 28 chương lận, dù 2 3 chương đầu khá ấy.)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro