Phần 1 - 3
Bởi vì author Shirleywbear viết mỗi phần đều rất ngắn, cho nên là gộp 2 - 3 phần lại làm 1 chương.
Vì một cái FMV mà lọt hố, cuối cùng chết đói, đây là một bộ duy nhất tui tìm thấy được. 😭 Truyện viết từ góc nhìn của Trương Lương, không nói về tình cảm nhiều, tình tiết không đào sâu, nhưng cũng đáng đọc.
=====
Trương đại tiên đem phướn dẫn hồn "thiết xỉ thần toán" cắm ở bên trên gùi, phủi phủi vạt áo, mỉm cười với một vài thợ săn đi theo ở phía sau lưng lưu luyến không rời vẫy tay từ biệt.
Lúc này gió tuyết đã không còn mạnh như trước. Ngửa đầu nhìn sắc trời một chút, mây đen như mực đã tan một nửa, lộ ra nền trời màu trắng xám. Cho dù đám thợ săn dặn đi dặn lại, nói trong vùng núi thẳm này khí hậu cực kỳ tà tính, không biết lúc nào tiết trời lại đột nhiên chuyển biến, y vẫn hạ quyết tâm phải nhân lúc trận tuyết này vẫn còn chưa lớn lên núi một chuyến.
Lờ mờ có vài hạt băng vụn nhỏ bé rơi vào trong cổ áo, y rụt cổ lại. Nhớ tới trước khi rời đi người ta có ý tốt nhét vào áo cổ lông lại khước từ, đại tiên không nhịn được cười khổ.
Người tinh tường có thể nhìn ra được, hiện tượng thiên văn kỳ dị này là tinh quái đạo hạnh cực sâu ở trên núi dẫn tới, lúc này còn dám khoác lên áo da lông loại thú đi lại ở lân cận, rõ ràng chính là hai chữ:
Muốn chết.
Đột nhiên đại tiên dụi dụi con mắt, phát hiện có một khối rối bù lù xù chôn ở trong tuyết, một thứ lông mềm như nhung. Tóm lấy cái đuôi nhấc lên, hóa ra là một con hồ ly hoang dã màu xám tro.
Y chậc chậc hai tiếng, "tu hành cũng không kém, thế mà lại đông cứng ở đây?" Nhìn kỹ, lại thấy một cái chân trước của con hồ ly kia bị cháy đen, giống như là bị lửa đốt. Y đột nhiên biến sắc mặt, bấm ngón tay tính toán.
"Thiên phạt?"
Đại tiên lắc đầu, đem hồ ly khoác lên cổ, xoay người xuống núi.
*
Sau khi Cái Nhiếp tỉnh lại đã khôi phục hình người. Toàn thân trên dưới đều đau đớn khó nhịn, giống như xương cốt bị đánh nát rồi lại nối liền.
Hắn cắn răng chống nửa người dậy, đột nhiên có một cỗ hương khí kỳ dị xông vào trong mũi. Trước khi có thể phân biệt được nó, một giọng nói kinh ngạc nổ ở trên đỉnh đầu.
"Hồ ly không phải đều sẽ biến thành tiểu nương tử xinh đẹp sao, như thế nào là một nam nhân?"
Một người thanh niên trẻ tuổi mi thanh mục tú chắp tay đứng ở bên cạnh đống lửa, trên lửa đang hầm một nồi canh không biết tên. Cái Nhiếp có chút kinh hoàng, đối với nhân loại, hắn mặc dù không giống như sư đệ hận thấu xương, đến cùng vẫn là có chút kiêng kị.
Người trẻ tuổi kia ngược lại là không có một chút cố kị, tự nhiên đi tới, mắt khẽ cong, cười nói: "Bần đạo Lao Sơn - Trương Tử Phòng. Đạo hữu xưng hô như thế nào?"
"... Cái Nhiếp."
"Thì ra là Cái Nhiếp tiểu hữu. Làm một con hồ ly, sao có thể không thông thuật biến hóa. Diện mạo này của ngươi dù sao cũng là biến ảo mà ra, biến thành một tiểu nương tử xinh đẹp xem một chút."
Cái Nhiếp cau mày nói, "Ta là đực."
"Lại chưa từng thấy hồ ly nhận thức lý lẽ cứng nhắc như ngươi." Trương đại tiên thở dài, "Ài, ngươi đừng lộn xộn, dược cao bôi trên tay ngươi thế nhưng là nhị sư huynh của ta tỉ mỉ bào chế, các cơ chết tái tạo ra thịt mới, mặc dù hơi ngứa, cọ rơi nhưng là lãng phí."
Cái Nhiếp sững sờ mà nhìn bên trên chân trước quấn một vòng lại một vòng dây băng lụa trắng, bất tri bất giác nhíu mày càng chặt, "... Đạo trưởng, đã cứu ta?"
"Nói cái gì cứu hay không." Tử Phòng thảnh thơi thong thả bước trở lại bên đống lửa, bỗng nhiên nghiêng đầu cười một tiếng, trong đôi mắt hẹp dài dường như bắn ra hai đạo tinh quang, "Bằng đạo hạnh của ngươi, ngay cả thiên lôi đánh xuống đều có thể nhận, ta cũng không dám cứu."
Cái Nhiếp bị y nhìn thấy cọng lông dựng lên ở phía sau, tự dưng cảm thấy làm một con hồ ly, chính mình có chút mất quy cách.
"Gần đây ở Mang Sơn này khí hậu khác thường, ngươi có biết được nguyên nhân?
"Trong hốc núi vốn là có một thôn nhỏ, sinh sống đều là các gia đình thợ săn cùng hái thuốc, một ngày nào đó trong đêm bỗng nhiên vô duyên vô cớ biến mất. Ngươi có biết điều kỳ lạ này không?
"Ngươi là như thế nào đưa tới thiên phạt?"
Trương đại tiên có chút thất vọng. Liên tiếp ba vấn đề, con hồ ly này chẳng những không quan tâm, thế mà còn nhắm mắt dưỡng thần, một bộ dáng đánh chết cũng không khai. Y đành phải bấm ngón tay tính toán một chút, ra vẻ sốt sắng mà "A" một tiếng.
"Kỳ tai quái tai, trong mệnh của ngươi căn bản không có thiên phạt. Chẳng lẽ là thay người chịu tội?"
Cái Nhiếp mở to đôi mắt, trong con ngươi màu nâu đựng đầy những điều không thể hiểu được. Hắn cố hết sức để kiểm soát sự run rẩy không nên có trong giọng nói.
"Làm sao ngươi biết?"
"Tính ra được." Tử Phòng vô tội nháy mắt một cái, ánh mắt vô tình hay cố ý nhìn tới hoàng phiên tử "thiết xỉ thần toán".
*
Đêm đó, một người một hồ ở lại trong miếu sơn thần bốn phía lọt gió này.
Trương đại tiên rót một chén thuốc nấu bằng nước tuyết cho hồ ly. Nhìn người kia sắc mặt như thường mà uống linh dược do nhị sư huynh đặc chế, Trương đạo trưởng kinh ngạc tới tròng mắt muốn rớt ra ngoài. Thuốc của nhị sư huynh y là rõ ràng nhất, nghe kỳ hương xông vào mũi, nếm lại vừa chua vừa đắng, khiến cho người hận không thể cắt bỏ đầu lưỡi.
Chỉ có thể nói con hồ ly trước mắt này không tầm thường, thuốc đắng hắn cũng có thể uống như thanh trà.
Tử Phòng móc ra hai đồng tiền ở trên mặt đất đoán quẻ, ánh mắt lại không thể không liếc sang bên cạnh, đối với con Hồ Tiên kia trên ba đường dưới ba đường quan sát.
Dáng vẻ chỉ có thể nói là đoan chính. Giữa mặt mày khí khái anh hùng hừng hực. Thế như là so với hồ ly tinh trong truyền thuyết dáng người xinh đẹp, mị nhãn như tơ, một cái nhăn mày một nụ cười có thể câu hồn người, con trước mắt này thực tế kém quá xa. Thậm chí cũng không sánh được thư sinh phong lưu tài hoa nhanh nhẹn, cùng hồ ly ***. Nếu như viết ở trong kịch, diện mạo cùng khí chất của Cái Nhiếp càng giống như đạo sĩ ở lúc câu chuyện kết thúc xuất hiện đánh thức học trò, hoặc là tiều phu kiến thức rộng rãi.
Nhiều nhất là xem như là một tiều phu vô cùng anh tuấn mà thôi. Trương đại tiên suy nghĩ một chút, không tránh khỏi xì một tiếng bật cười.
Cái Nhiếp có chút không hiểu mà nhìn y. Tử Phòng khoát tay một cái nói, "Đừng quan tâm ta. Chỉ là nghĩ đến trước kia nghe được một truyền thuyết liên quan tới hồ ly."
Cái Nhiếp gật gật đầu, trong mắt toát ra giống như không phải là cực kỳ tò mò. Tử Phòng lại vẫn thao thao bất tuyệt nói tiếp.
"Ở dưới chân Mang Sơn này, có một thị trấn nhỏ gọi là Vọng Tiên Trấn. Trên Vọng Tiên Trấn có một vườn thược dược, vốn là khu vườn của phú hộ Tô viên ngoại nổi danh trên trấn. Tô viên ngoại chế tác kinh doanh chính là tơ lụa, giàu có, nổi danh khắp mười hương tám huyện. Tô viên ngoại còn có một yêu thích, đặc biệt thích kỳ trân dị thú, nào là chó ngao, linh dương, báo hoa, hươu sao, tất thảy đều mua về thưởng thức, mà lại nuôi dưỡng ở trong khu vườn kia của hắn. Trong đó quý giá nhất chính là một con hồ ly toàn thân trắng như tuyết do thợ săn trên núi dâng lên. Đều nói hồ ly có linh tính, con bạch hồ ly này càng là tài năng xuất chúng, nghe nói nghe hiểu được tiếng người. Tô lão gia yêu quý như trân bảo, mỗi ngày ôm vào trong ngực, giống như là con ruột vậy."
Nói tới đây, Tử Phòng liếc nhìn trộm hồ ly một chút, thấy hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm ngọn lửa, dáng vẻ giống như chẳng hề quan tâm. "Tô lão gia vì muốn làm cho tân nương tử vui vẻ, liền để cho mấy người thợ săn lên núi tìm kiếm, tiêu tốn mấy mày đêm, rốt cuộc kiếm đủ da lông, làm thành một kiện áo lông bạch hồ. Chạng vạng tối ngày hôm đó, Tô viên ngoại cầm áo khoác lông cáo mới phủ thêm cho tiểu thiếp, mỹ nhân tự nhiên là vô cùng vui vẻ. Lúc này! Bạch hồ ly vẫn nuôi dưỡng ở trong vườn lại vọt ra, đối với hai người hung ác kêu vài tiếng, sau đó cắn vào trên tay Tô lão gia một cái. Hộ viện quản gia không kịp phản ứng, hồ ly kia đã chạy nhanh như chớp. Từ đây, không còn có người ở trên Vọng Tiên Trấn nhìn thấy bạch hồ ly."
Tử Phòng chú ý tới nắm tay quấn đầy băng gạc của Cái Nhiếp dùng sức nắm chặt, lại buông ra.
"Mấy năm sau, Tô viên ngoại trong nhà đột nhiên rời thủy, khu vườn to lớn bị cháy sạch, ngay cả ngói cũng không chừa lại một viên. Người bên ngoài đều nói ngọn lửa này cháy rất kỳ quái, bởi vì hỏa hoạn là ở nửa đêm, không có đèn không có nến, thế nhưng là một nhà già trẻ lớn bé hạ nhân có liên quan, không có một người thoát ra khỏi đám cháy. Vì vậy vườn thược dược của Tô gia, liền như thế biến mất."
Cái Nhiếp đối đầu cặp mắt dường như đang tìm kiếm, kỳ thật đã rõ mọi thứ từ lâu.
"Tiểu Trang nói, hắn ở bên trên chiếc áo lông cáo kia, ngửi được khí tức của cha mẹ gia tộc."
"Tiểu Trang... Kia là?" Trương đại tiên nhíu mày.
"Sư đệ của ta."
"Thiên phạt vốn là hắn?" Bỗng chốc đưa ra một suy luận rất chắc chắn, đây là một trong tuyệt kỹ độc môn của Trương Tử Phòng y, cái danh hiệu "thần toán" này, cũng hơn phân nửa là dựa vào chiêu này kiếm được.
"..." Không nghĩ tới hồ ly cũng không ngu ngốc, nói tới chỗ này, liền cũng không tiếp tục chịu để lọt thêm nửa chữ.
Trương đạo trưởng làm bộ hừ hừ vài tiếng, bấm bấm đốt ngón tay, đột nhiên vỗ đùi nói, "Không đúng."
"..." Không đúng chỗ nào? —— Đây là biểu hiện trên khuôn mặt Cái Nhiếp.
"Câu chuyện mà ta mới vừa nói, là truyền thuyết cách đây trăm năm. Thế nhưng người sư đệ dẫn tới sét đánh kia của ngươi, rõ ràng có đạo hạnh gần ngàn năm. Nếu như nói một trăm năm trước, hắn chính là Hồ Tiên có chín trăm năm tu hành, như thế nào lại bị người bắt đến nuôi dưỡng ở trong vườn?"
"Tiểu Trang xác thực chỉ có một trăm tuổi." Cái Nhiếp trầm giọng đáp, đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt cùng Tử Phòng không hẹn mà gặp. "Đạo trưởng có biết, muốn lột một tấm da hồ ly là làm như thế nào không?"
=====
Share 1 cái cut Trương Lương ở Tần Thời. 😌
https://www.weibo.com/tv/v/IvF11wxkg?fid=1034:4475457609859115
Fanart Trương Lương trong Tần Thời
Cửu Ca
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro