Chương 7
Hai ngày sau
Bà Hương đứng trước mặt Đỗ Hà, nói với em: "Tình huống của con bé vẫn chưa được ổn định, con ở bên cạnh với con bé giúp hai bác, nếu phát hiện có chuyện, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi bác sĩ nhé."
Đỗ Hà gật đầu lễ phép, cũng tò mò hỏi bà: "Hai bác đi đâu sao ạ?"
Bà Hương cầm túi xách lên, vừa chỉnh lại chăn cho con gái mình, vừa nói với Đỗ Hà: "Hai bác về nhà Linh lấy tí đồ rồi tắm rửa một tí."
Đỗ Hà cúi chào hai vị phụ huynh: "Dạ, vậy hai bác đi cẩn thận"
Đến khi hai vị phu huynh đi ra ngoài, cửa đóng lại, trong không gian vây kín nhất thời chỉ còn chị và em.
Em nhìn bóng dáng kia trên giường bệnh, tầm mắt vừa thấy cái băng gạc trên lông mày của chị, khuôn mặt nhợt nhạt vì mất máu mà trở nên thiếu sức sống, em liền không thể kìm lòng, mở to mắt giống như cảm giác nội tâm mình đang giãy dụa kịch liệt, cố gắng lấy mười hai phần dũng khí mới có thể di động bước chân đi tới bên người chị.
Ngồi bên cạnh chị nắm lấy bàn tay phải lạnh giá, Đỗ Hà vùi đầu nhắm mắt lại, nghĩ đến tất cả mọi việc bắt đầu từ lúc nào. Nếu theo lời của Ngọc Thảo, chị đã yêu em như thế, đến tột cùng đã bắt đầu ra sao?
Chị luôn nói với em, trên đời này, tình yêu tạm bợ nhất là tình yêu đôi lứa nam nữ. Chị nói rằng em phải nhớ kỹ, vốn dĩ cuộc đời luôn không công bằng, nhưng con người cũng không công bằng chẳng kém, tình yêu của mọi người dành cho nhau vốn bên cao bên thấp, bên hời hợt cho có, bên thì sâu nặng, giữ chặt chẳng dám rời. Luôn luôn tồn tại sự mất bình đẳng trong tình yêu, nơi mà kẻ thua cuộc chính là kẻ trót yêu nhiều hơn, không thể từ bỏ. Và là người luôn phải nhận lấy tổn thương. Cho nên là con gái, mình càng không được để bị thiệt thòi. Nếu có yêu thì cũng chỉ yêu bảy phần mà thôi, để lại ba phần ích kỉ cho mình. Để khi không còn yêu nhau, vẫn có thể nhẹ lòng buông tay, chẳng vấn vương. Ấy thế mà Lương Thùy Linh, tại sao chị không như thế? Kẻ đi khuyên người khác, tại sao trở nên nặng tình như thế?
Đỗ Hà rất buồn, cũng rất sợ hãi.
Em biết bản thân mình chẳng hoàn hảo vẹn toàn gì cho lắm, nhưng tại sao sau khi nghe Ngọc Thảo kể về tình cảm sâu đậm của chị đối với em, em lại cảm thấy may mắn nhưng song song đó cũng hổ thẹn thế này. May mắn khi trên đời này, ngoại trừ gia đình, lại có một người luôn để mình vào tầm mắt mà bảo vệ, che chở. Hổ thẹn khi trước đây, chính mình đã phủ định hoàn toàn tình yêu của mình đối chị.
Nếu có mẹ em ở đây, em còn có người để chia sẻ cảm xúc này, đáng tiếc bây giờ mẹ em ở xa em quá.
Đỗ Hà rốt cuộc không kìm nén được, gục xuống bên cạnh chị, bật khóc.
Chính vào lúc đó, em cuối cùng đã hiểu, ngoài chị ra, trong quá khứ hay hiện tại, chẳng có ai yêu em như chị cả.
Ngay cả chị không còn nữa, em phải làm sao đây? Mất đi tình yêu, liệu có chết hay không? Chắc chắn là không. Nhưng mất đi nó, ta chắc chắn sẽ mất đi toàn bộ niềm vui sống của cuộc đời.
Trong lúc mơ mơ màng màng, em bỗng nhiên cảm thấy có người đang chạm nhẹ vào trán em.
Đỗ Hà bừng tỉnh, ngước mắt lên nhìn, bắt gặp một ánh mắt dịu dàng, đùa giỡn.
Em sững người lại.
Năm giây sau, Đỗ Hà hoàn toàn bừng tỉnh.
Chị đưa tay lau khô nước mắt cho em, trong cơn nấc nhẹ của mình, em nghe chị chậm rãi hỏi, nghiêm túc: "Tại sao lại khóc?"
......
Tai nạn ngoài ý muốn này mặc dù khiến ai nấy đều một phen hoảng sợ, nhưng cũng may cơ thể của Lương Thùy Linh tốt hơn nhiều so với những cô gái bình thường khác, chỉ số sức khỏe cũng tốt hơn người khác, vì vậy thuận lợi vượt qua được giai đoạn nguy hiểm nhanh chóng, các kiểm tra chức năng và cơ thể đều bình thường.
Mấy ngày qua bố mẹ cô và Đỗ Hà luân phiên chăm sóc cô thường xuyên, quả thực chính là cắm rễ xây dựng căn cứ tạm thời ở phòng bệnh, khiến cho Lương Thùy Linh muốn tập trung giải quyết mấy văn bản giao dịch do thư ký đem tới cũng khó, chỉ sợ lỡ may không cẩn thận một chút, để Lương Thùy Linh xảy ra chuyện gì, kiệt sức hay để lại di chứng thì cả ba người đều không muốn. Ai cũng có lý do riêng để bảo toàn người bệnh cuồng công việc này.
Đôi khi Đỗ Hà đang ngồi bên cạnh với chị trong phòng bệnh, thấy đôi mắt sắc sảo mà chuyên nghiệp khi trao đổi công việc với thư ký, trên tay vẫn còn cắm kim tiêm truyền dịch, trên trán vẫn dán băng gạc. Em nhớ lại hình ảnh khi chị bị tai nạn nằm hôn mê, yếu ớt đến nỗi khiến người khác phải động lòng, không có một chút phòng vệ, vỏ bọc trưởng thành độc lập bị hạ xuống. Nhưng khi chị mở mắt ra, toàn bộ hình ảnh đó đều bị tan biến trong chốc lát.
Đêm đến, sắc trời phủ một bóng tối đen đặc.
Đêm hôm đó, ánh trăng sáng tỏ, Đỗ Hà chậm rãi rảo bước dưới sảnh tầng một của bệnh viện, nhìn thấy ánh trăng lạnh lẽo chiếu khắp mặt đất, tâm tình em có chút tĩnh lặng.
Ngày nào cũng như ngày nào, buổi sáng bố mẹ của chị phụ trách túc trực bên cạnh Lương Thùy Linh. Còn ban đêm, khi em vừa tan làm trở về sẽ tắm rửa sạch sẽ rồi đến bệnh viện coi sóc chị đến sáng. Lịch này là do em đề nghị, em còn trẻ tuổi, ban đêm thức khuya cũng không sao, làm việc quá tải vẫn sẽ nhanh chóng phục hồi sức khỏe lại thôi mà. Trong khi người cao tuổi, sức khỏe của hai bác dù thế nào cũng không tốt như em được, vẫn nên về nhà ngã lưng.
Đêm đã khuya, Đỗ Hà quay trở về phòng bệnh.
Gần đây em luôn nhớ rất nhớ chị nhưng càng nhớ lại càng không dám đến gần chị. Nhìn thấy chị thì em lại càng không biết đối mặt như thế nào.
Vậy là trong khoảng thời gian sau khi chị tỉnh lại, em cũng chưa gặp chị nhiều. Ban ngày chị bận rộn công việc đến tận bảy tám giờ tối mới nghỉ ngơi. Đến buổi tối, trong thuốc lại có thành phần thuốc ngủ khiến cơ thể vốn nhạy cảm thuốc như chị dễ dàng đi vào giấc ngủ. Đến lúc đó, Đỗ Hà mới ngồi bên cạnh chị, lặng lẽ trong đêm nắm lấy tay chị, khi đó em mới thực sự ở bên cạnh chị.
Hôm nay, cuối cùng Lương Thùy Linh cũng đã phá vỡ sự trầm lặng của cả hai.
Lúc Đỗ Hà vừa nhẹ nhàng mở cửa đi vào, nhìn Lương Thùy Linh mở mắt sáng trưng đang ngồi trên giường bệnh nhìn mình mà hoảng hốt.
Chị không nói gì, Đỗ Hà rốt cuộc cũng phải ngượng ngùng lên tiếng hỏi: "Muộn thế này rồi sao chị còn chưa đi ngủ?"
"Chờ em" - Bây giờ chị mới với tay lấy tập tài liệu trên kệ đầu giường bệnh để trước mặt mình: "Thực ra chị có chuyện muốn nói với em"
Đỗ Hà đi đến chỗ chị, ngồi xuống bên cạnh giường bệnh nhìn Lương Thùy Linh lật mở vài trang trong tập giấy tài liệu.
"Quỹ từ thiện?" - Đỗ Hà nhướn mày nhìn tiêu đề tập tài liệu rồi hỏi chị.
"Phải" - Lương Thùy Linh nở nụ cười nhìn em, gật đầu nói: "Là quỹ từ thiện cá nhân thôi"
Lương Thùy Linh nói tiếp: "Đây là ước mơ thời thơ ấu của chị, quỹ từ thiện giúp đỡ người gặp khó khăn, những đứa trẻ không có điều kiện ở các vùng núi sâu xa."
Đỗ Hà nhìn chị, muốn nghe chị kể tiếp, kể về giấc mơ của người em yêu.
"Nhưng bởi vì lịch làm việc tại ngân hàng rất bận rộn, chị không thể có đủ thời gian làm giám sát quỹ này."
Đỗ Hà bật cười, thành thật nói: "Vậy thì chị nên tìm một người đủ tín nhiệm để gửi gắm quỹ đó đi đi ạ"
Lương Thùy Linh nhìn em nghiền ngẫm. Đúng là đang tìm người đó mà, người mà chị gửi gắm giác mơ của mình ý.
"Một người đủ tín nhiệm" - Chị lẩm bẩm rồi nói: "Vậy thì còn gì để một sinh viên ngành Luật kinh doanh của một trường trọng điểm quản lí nhỉ?"
Đỗ Hà: "....."
Lương Thùy Linh đặt tài liệu vào tay em, hỏi: "Em nhận chứ? Sau khi kết thúc nhiệm kì hoa hậu và tốt nghiệp ý"
Đỗ Hà có chút bất ngờ khi nghe lời đề nghị của chị, nhất thời cũng không biết nói gì, cúi đầu nhìn tập tài liệu trên tay.
"Thú thật với em, trong khoảng thời gian đi lại giữa lằn ranh sống - chết. Chị đã nghĩ về một số chuyện. Những chuyện nên buông bỏ, một số chuyện khác thì không, căn bản là không thể. Một tháng xảy ra chuyện vừa qua, chị đã biết rõ chính mình nên làm gì sau khi hồi phục rồi"
"Có lẽ quỹ từ thiện là giấc mơ mà chị không thể buông bỏ được phải không?" - Đỗ Hà nở nụ cười yếu ớt, toàn bộ trong đó đều là sự cô đơn: "Sự hối tiếc ấy"
"Một trong những điều không thể buông bỏ" - Lương Thùy Linh lẩm bẩm theo câu nói của em, rồi chị hỏi em: "Em nhận chứ?"
Giúp người mình yêu hoàn thành giấc mơ, tại sao em lại không nhận cơ chứ. Dù bây giờ Lương Thùy Linh có thể thay đổi, không yêu em nữa. Em vẫn chấp nhận giúp chị. Bởi vì đó là giấc mơ của chị, dù có lẽ trong đó không hề có em.
Đỗ Hà mỉm cười, ngoan ngoãn gật đầu: "Em đồng ý nhận"
Lương Thùy Linh cúi người, nhìn thẳng vào mắt em, trong giọng nói đều là sự dịu dàng: "Và còn một lý do nữa chị muốn em nhận công việc này mà em nên biết"
Đỗ Hà xa xăm không biết suy nghĩ của chị, em ngẩng đầu đúng lúc chạm phải ánh mắt dịu dàng của chị, em hồn nhiên chờ đợi câu trả lời của Lương Thùy Linh.
Giây tiếp theo, Đỗ Hà lại không ngờ đến một việc.
Lương Thùy Linh dùng tay không có kim tiêm truyền dịch áp lên má em, cúi đầu hôn lên môi em. Trái ngược với suy nghĩ rằng em sẽ đẩy mình ra. Thay vào đó, Đỗ Hà đã nhắm mắt nghiêng đầu phối hợp với chị. Nụ hôn không một chút kinh nghiệm của Lương Thùy Linh dẫn dắt tình cảm của cả hai.
Nụ hôn dịu dàng và đầy trân trọng rất lâu sau đó mới dừng lại. Lương Thùy Linh hơi rời môi em, nhìn Đỗ Hà phập phồng thở, chị bật cười, cọ cọ mũi mình lên mũi em.
"Bé Đậu không từ chối hả?"
Lương Thùy Linh hỏi em, không rõ tâm trạng của chị trong giọng nói.
Đợi đến khi hít thở được thông thoáng rồi, Lương Thùy Linh mới hôn phớt lên môi em vài cái mới chịu tách ra.
Cả hai nhìn nhau, không hẹn trước mà bật cười. Sau sự kiện sinh ly tử biệt kia, Lương Thùy Linh và Đỗ Hà đều không muốn bỏ lỡ tình cảm của mình người mình yêu.
Còn may, còn may rằng bắt đầu từ hôm nay, đối với Lương Thùy Linh, Đỗ Hà cuối cùng cũng có thể yêu chị, hiểu chị bảy phần.
Đêm hôm đó, khi em nằm bên cạnh chị, bởi vì Lương Thùy Linh còn vết thương trên người nên chỉ có thể cùng nhau nắm tay trên giường ngủ. Trong những giây phút trọn vẹn ở cạnh nhau, em nghe chị nói: "Em là điều mà chị không thể buông bỏ được. Em giúp chị giữ lấy ước mơ của chị nhé? Đời này chị cũng chỉ có thể tin tưởng giao nó [quỹ từ thiện] cho em"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro