Phút giây rung động (2)

Vào đầu mùa thu năm nay, tức là một tháng sau đó, công ty Sen Vàng có tổ chức một buổi tiệc. Sự kiện này rất quan trọng, bao gồm kêu gọi hỗ trợ đầu tư của các nhà đầu tư cho sân khấu chung kết hoa hậu Việt Nam sắp tới. Đương nhiên với tư cách là một hoa hậu đương kim, Đỗ Hà cũng phải xuất hiện.

Vẫn là những nhà đầu tư quen thuộc, vẫn là những con người đã góp mặt trong sự thành công bấy lâu nay của các cuộc thi hoa hậu ở Việt Nam. Lúc Đỗ Hà bước xuống xe, Lương Thùy Linh đã đến đó sớm hơn em ở một chiếc xe khác. Chị đến với cương vị là nhà đầu tư. Chị ngồi ở bàn tiệc đối diện với bàn tiệc của em. Bên cạnh chị đều là những người đàn ông trên ba mươi tuổi mặc vest lịch lãm cùng chị trò chuyện ồn ào.

Đỗ Hà đôi khi sẽ khẽ đưa mắt nhìn chị trong lúc nói chuyện. Nhưng Lương Thùy Linh thì lại không có nể nang gì, cái đầu gật gật thẳng tắp, miệng mỉm cười lịch sự, đôi mắt mơ hồ luôn dán chặt lên em. Khiến Đỗ Hà như ngồi trên chảo nóng, cơ thể nóng như bàn ủi.

Trong khi cái nhìn của Lương Thùy Linh và Đỗ Hà đều đặt trọn ở đối phương thì ở phía xa xa, tại một bàn tiệc khác, có hai vị thiếu gia còn đang mờ ám nói chuyện gì đó.

"Hoa hậu đợt này xinh thật mày nhỉ?" - Vị thiếu gia ngồi bên trái cảm thán.

"Ừ" - Vị còn lại gật đầu đồng tình: "Không biết có người yêu chưa. Tao muốn làm quen em ấy"

"Này, mày đang muốn làm quen hả? Nói trước, bé ấy của tao rồi. Tao chấm trước mày"

"Đập chậu cướp bông" - Vị thiếu gia ngồi bên phải cười nhếch mép: "Nghĩ gì tao nhân nhượng với mày"

"Muốn chết hả?" - Vị bên trái đánh mạnh lên vai người kia: "Mẹ tao đang giục kiếm vợ. Mày đừng có khốn nạn như vậy"

"Làm gì có chuyện cắt cớ như vậy" - Vị bên tay phải khinh bỉ nhìn thằng bạn mình: "Cạnh tranh công bằng đi"

Đang túm tụm lại nói chuyện nhỏ với nhau, cả hai người không biết giọng nói từ đâu phát ra. Là giọng trầm ổn của đàn ông. Người ấy nói: "Hoa hậu này là chị em thân thiết với Lương Thùy Linh đấy"

Lương Thùy Linh? Cả hai sững sờ. Người con gái này, trong giới thương nhân không ai là không biết. Lương Thùy Linh - vị tổng giám đốc của ngân hàng tài chính và đầu tư Flamingo lớn nhất Việt Nam. Cái tên quá đã quá quen thuộc trong suốt hai năm nay, từ khi cô nhận chức vị này.

....

Nếu không có những lời phát biểu của chị Dung và cuộc họp ngày hôm qua, có lẽ Đỗ Hà cũng đã quên bén việc tương lai gần mình sắp hết nhiệm kì rồi. Nhớ lại lúc vừa đăng quang hoa hậu cách đây hai năm, Đỗ Hà vẫn còn là một cô gái mười chín tuổi non nớt và đầy thiếu sót lớn. Hai năm qua nhận về vô vàn những chỉ trích khen chê của dư luận, từ cô bé chập chững ngày nào ấy thì bây giờ em đã trở thành một cô gái hai mươi mốt tuổi trưởng thành hơn rất nhiều. Em ngồi ngẩn ngơ nhìn sự náo nhiệt đi đi lại lại của một buổi tiệc sắp tàn. Đột nhiên cảm nhận được một bàn tay đặt trên vai mình.

Lương Thùy Linh đứng rất gần, mùi nước hoa Dior chị thường dùng thoang thoảng ở mũi em. Em nghe chị nói nhỏ vào tai mình: "Cảnh giác một chút vẫn tốt hơn"

Em nghĩ hoặc nghiêng đầu nhìn chị. Nhưng chút nghi hoặc này cũng nhanh chóng bị đập tan khi Lương Thùy Linh nói tiếp: "Trông em hình như không được khỏe. Nhân tiện bây giờ chị cũng muốn ra về, tụi mình về chung nhá?"

"Không được đâu." - Đỗ Hà lắc đầu:" Em không thể bỏ về giữa chừng được. Trên cương vị một hoa hậu, em không thể như chị được"

Quỷ nhỏ nhà em. Đều không phải vì cuộc trò chuyện giữa hai vị thiếu gia kia muốn tán tỉnh em thì chị cũng đâu phải cãi lời chị Dung để đưa em về sớm như thế này. Vừa nãy nghe thư ký Khang tường thuật lại mà trong lòng Lương Thùy Linh hết sức bực mình.

Ai cho phép mấy anh tán tỉnh crush của Lương Thùy Linh này hả? Đây có ba bích, tui đi trước mấy anh một bước.

Lêu lêu.

"Vừa nãy chị xin phép chị Dung giúp em rồi. Em không cần lo lắng đâu"

Lương Thùy Linh là người thân thuộc, chỗ quen biết với chị Dung. Cho nên em hoàn toàn tin tưởng lời chị nói. Nhưng em không hiểu tại sao chị lại đòi ra về giữa chừng như thế.

Có lẽ Lương Thùy Linh bận việc nên mới về sớm như thế. Chị ấy vừa về đến nhà đã có cuộc gọi đến, vội vàng đi vào phòng làm việc nghe máy. Còn Đỗ Hà sau khi thay quần áo, tắm rửa sạch sẽ xong cũng không biết việc gì làm. Đi ra ngoài ban công hóng mát buổi tối. Ở chung một nhà nhưng ai cũng đều có thế giới riêng của nhau.

Từ trên cao nhìn xuống, có thể nhìn thấy cả thành phố Hồ Chí Minh khoác lên mình bộ quần áo đèn màu rực rỡ. Mọi người đều bận rộn, dòng xe hối hả tấp nập.

Nhìn vào ánh đèn rực rỡ tỏa sáng khắp thành phố, Đỗ Hà vô thức bật cười.

Em nhớ lại rất lâu về trước, vào khoảng thời gian chị và em mới quen biết nhau.

Lúc đó chị nấu rất nhiều món ngon, những món ăn em thích. Rồi cứ mỗi lần chị học được món ăn mới, người đầu tiên thưởng thức cũng chính là em.

"Ăn được không em?"

Lần nào được đút một muỗng đầu tiên của món ăn, nhìn khuôn mặt hớn hở và tò mò của chị khiến em cảm thấy buồn cười. Chị nấu ngon như vậy, đương nhiên là món này ăn rất tuyệt rồi. Còn phải hỏi sao?

Con gái đang yêu thật dễ lấy lòng, lúc đó tình yêu chỉ đơn giản là tình yêu. Lúc em một mình, chị đã đến bên cạnh dùng tất cả sự quan tâm lẫn dịu dàng đặc biệt của chị cho em. Em thích chị bởi những món ngon chị nấu cho em, bởi những lúc chị vô tư quan tâm đến những điều nhỏ nhặt về em. Vậy đó, Đỗ Hà đã rơi vào tình yêu với Lương Thùy Linh theo cách như thế đó.

Đáng tiếc, đều là con gái với nhau, không thể cứ thổ lộ sẽ có thể đến với nhau, không thể cứ nói ra sẽ cùng nhau chung giấc mộng. Lỡ như chị không có tình cảm với em thì phải làm sao? Tình cảm một chiều giữa con gái với nhau. Thứ cảm giác thận trọng như đi trên lớp băng mỏng này thật sự rất tồi tệ, nó luôn khiến em nghi ngờ rằng bản thân mình sẽ có một lúc nào đó không chịu được mà bày tỏ tình cảm với chị.

Nhưng cuối cùng em vẫn thoái lui.

Không thổ lộ, trái tim này sẽ không bị bỏ rơi.

Đỗ Hà bỗng chốc nghẹn ngào. Những thứ vốn mờ mịt bỗng trở nên rõ ràng. Cuối cùng em cũng có được lý do buông tay rồi. Ngửa đầu lên trời, em âm thầm nói nhỏ: "Chị mãi là người em yêu. Để chị ra đi, có lẽ là điều tử tế nhất em có thể làm cho chị"

"Sao lại chạy ra đây một mình rồi"

Khi tiếng nói vang lên, Đỗ Hà thoáng chốc giật mình. Em quay người lại, Lương Thùy Linh sải vài bước ngắn đi về phía em. Áo sơ mi chị mặc ở nhà được cài nút gọn gàng, chừa lại hai nút phía trên không cài. Bộ dáng lười biếng và gương mặt mộc không son không phấn, thu lại vẻ sắc bén sau khi tẩy trang của chị, trông cưng chết đi được.

"Tối nay em muốn ăn gì không? Để chị nấu"

Lương Thùy Linh nghiêng đầu nhìn em.

Lẽ ra em phải rất vui mừng nhanh chóng trả lời những món ăn mình thích. Nhưng câu nói kia lại bị chặn lại, được thay bằng một câu nói khác.

"Nấu món chị thích đi. Ngày nào chị cũng nấu món em thích, hôm nay đổi món đi ạ"

Lương Thùy Linh nhìn em, nghiền ngẫm một tí rồi cười.

......

Trên ban công, Đỗ Hà và Lương Thuỳ Linh sóng vào nhau đứng lặng lẽ ngắm nhìn sự hào nhoáng của một đô thị phát triển. Trời bỗng gió lớn khiến cơ thể không khỏe mạnh của Đỗ Hà bị tác động không nhỏ, em nhăn mặt ho vài cái. Ánh mắt của Lương Thùy Linh cũng trở nên ôn hòa hơn, chị đưa tay vỗ nhẹ lưng em: "Đi vào nhà thôi. Không nên ở ngoài này nữa"

"Thôi mà chị, em chỉ ho vài cái thôi mà" - Đỗ Hà che ngực, nghiêng đầu nói với chị.

Em ho vài cái, chị xót lắm đấy biết không hả?

Lương Thùy Linh không dám nói, cúi đầu nhìn một lát, bỗng nhiên không đành nói: "Em hay ho như vậy, cơ thể cũng thường xuyên dễ mệt mỏi. Chị nghĩ là em nên đi khám sức khỏe tổng quát một lần đi"

"Khám bệnh ý ạ?" - Câu nói của Lương Thùy Linh, em cứ có cảm giác rằng chị thật sự lo lắng cho thể trạng sức khỏe của em. Mà Lương Thùy Linh cũng rất vô tư, không hề đoán được suy nghĩ của em, chị chỉ gật đầu: "Ừ, em nên đi khám một lần thử xem sao. Nếu lỡ có bị bệnh gì thì còn phát hiện sớm để có thời gian để chữa"

Năm nào cũng vậy, cứ hai lần, cách nhau sáu tháng thì Lương Thùy Linh đều đi khám sức khỏe một lần. Chị nghe em nói nhỏ: "Hình như cũng rất lâu rồi em chưa đi"

Lương Thùy Linh cũng không nói gì nữa, chỉ nói một câu: "Em nhớ đi đi đó. Không biết chăm lo sức khỏe của mình gì hết"

Thật ra chị rất muốn mắng em, tại sao không đi khám sức khỏe thường xuyên. Ngoài ra chị cũng muốn nói em, nếu em sợ bệnh viện, chị sẽ đi cùng em. Nhưng cái gì cũng đều không thể nói ra được, chỉ biết nhỏ nhẹ nhắc nhở em.

Lương Thùy Linh nghĩ, lấy tư cách gì để quan tâm em một cách đúng đắn như chị muốn đây?

Chị em - mối quan hệ này không đến mức đó để có thể nói với em những điều chị muốn nói.

___________________________________
Nhiều bạn có nhắn tin hỏi mình sao không viết fic real life. Sẵn đây mình chia sẻ luôn là đối với một đứa ít theo dõi otp như mình bởi vì bận rộn hoặc chỉ mới theo dõi hai chị gần mấy tháng đây thì mình cảm thấy real life rất khó viết luôn ý ạ. Xin lỗi các bạn nhưng với một đứa tay ngang tập tành viết vì đam mê như mình thì real life thật sự rất khó. Bởi vì đó là sự thật việc thật, mình không thể để trí tưởng tượng bay bổng của mình và góc nhìn của mình đối chiếu được với hai chị ý ạ 🥹

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro