Chương 70


Dịch Nhàn về đến nhà, mở đèn, dừng ngay chỗ cửa để đổi dép mang trong nhà, xoa xoa một chút bả vai đi vào trong liền bị người đang ngồi trong phòng khách làm cho hoảng sợ.

" Sao con lại không bật đèn?"

Tả Tịnh Viện  ngồi ở ghế sô pha, trên tay cô nâng ly rượu, xung quanh là hai chai đã rỗng, còn chai thứ ba cũng đã được mở ra chỉ còn non một nửa. Cô cũng không uống mà ánh mắt nhìn chằm chằm ly rượu trong tay không lắc nhẹ, rượu đỏ nơi ly thủy tinh trong suốt sóng sánh muốn đổ ra ngoài
Dịch Nhàn nhíu mày, nâng tay lên nhìn đồng hồ liền thấy kim giờ đã chỉ vào số mười hai.

" Đã trễ thế này tại sao còn không ngủ?"
Tả Tịnh Viện  vẫn làm động tác kia, ngữ khí thản nhiên nói:" Nghĩ muốn uống rượu."
Cô cúi đầu, ánh sáng từ ngọn đèn thủy tinh trên trần chiếu xuống khuôn mặt thản nhiên của cô, lông mi nhẹ nhàng lay động làm lóe lên vài giọt lệ còn đọng lại nơi khóe mắt
Dịch Nhàn chưa bao giờ thấy qua bộ dạng này của con gái, nghĩ tới cuộc điện thoại hôm nay của Tử Thành: " Cãi nhau với Tử Thành sao?!"

" Không liên quan tới hắn."
Càng là như vậy Dịch Nhàn ngược lại càng lo lắng, bà đi tới gần Tả Tịnh Viện , cúi người giật đi ly rượu trong tay cô: " Uống rượu nhiều hại cho bao tử, đừng có không thương tiếc bản thân như vậy. Người yêu với nhau thì rất hay cãi vả, con cũng không nên để trong lòng làm gì!."

Đột nhiên, bà liếc nhìn đến bên má phải của cô, liền lập tức lên giọng: " Mặt của con bị sao vậy?!"

Trắng nõn mềm mại làn da liền hiện rõ ràng khắc sâu nguyên dấu bàn tay đỏ bừng đủ năm ngón

Tả Tịnh Viện  trốn tránh nghiêng đầu, biết vô luận thế nào cũng giải thích không rõ được.

" Là ai làm? Chẳng lẽ là Tử Thành dám đánh con?!"

Tả Tịnh Viện  nhìn thấy sắc mặt bà trầm xuống liền vội vàng lắc đầu nói:" Không phải hắn."

" Tử Thành sao lại như vậy, cùng con đi ra ngoài mà để cho con bị người ta khi dễ!" Ngữ khí rõ ràng tràn ngập bất mãn

" Mẹ, đây chỉ là ngoài ý muốn thôi, không liên quan tới ai hết!"

" Cái dạng ngoài ý muốn gì có thể khiến cho con bị người ta tát một cái?!"

Sợ càng nói càng lộ, nên Tả Tịnh Viện  liền đứng lên: " Muộn rồi, con đi nghỉ ngơi, mẹ cũng nghỉ sớm một chút đi!!"

Trở lại phòng, sau khi tắm rửa liền nằm ở trên giường. Tuy cô uống khá nhiều rượu, nhưng lúc này cô lại vô cùng tỉnh táo, chuyện vừa rồi đối với Trần Vũ Tư , cùng câu nói thổ lộ kia
Trần Vũ Tư , thích một người con gái?!
Phát hiện mình thích một người đã đủ làm cho trong lòng nhấc lên bao trận sóng lớn, đã vậy người này cố tình lại giống như bản thân là một người con gái, điều này thực làm cho Tả Tịnh Viện cảm thấy sóng lớn cuồn cuộn không dứt, rốt cuộc không thể bình tĩnh được, cũng không biết chính mình nên làm gì, hay phải đối với Vũ Tư làm sao đây.

Nhưng mà, tuy trong lòng Tả Tịnh Viện hỗn loạn, nhưng đối với việc thích Vũ Tư cô cũng không có nửa điểm hoài nghi. Tinh tế nghĩ đến, từ lúc cô còn là Tá Tỉnh Nguyên đã có dấu hiệu trước, cho nên lúc ở Nghiễm Châu cô mới muốn có con cùng Vũ Tư .

Rối rắm mấy tiếng đồng hồ, Tả Tịnh Viện  phát hiện chính mình thật sự yêu Trần Vũ Tư. Có lẽ trải qua chuyện tình của cả hai kiếp, cô liền bảo trì được bình tĩnh trong bất kỳ chuyện gì. Vì vậy đối với việc yêu thích Trần Vũ Tư, trải qua lúc ban đầu kinh ngạc, thì cũng không hề làm cho cô cảm thấy khiếp sợ.

Tới hiện tại, cô đều luôn rối rắm làm sao giải quyết mối quan hệ với Vũ Tư, cô thầm nghĩ muốn xem nàng như em gái của mình, nhưng hiện tại cô phát hiện, chính mình là làm không được.

Chính là, tuy đã xác định được tâm của chính mình, Tả Tịnh Viện cũng không biết kế tiếp nên làm thế nào đây. Tình yêu của hai người con gái, ở thời nay chính là một con đường tràn ngập bụi gai, cho dù đã là thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đồng tính vẫn bị nhiều người né tránh cùng khinh thường.

Có lẽ rất nhiều người mỗi khi nói đến chuyện này đều tỏ vẻ lý giải, nhưng chỉ khi nào đụng chạm tới trên người họ thì họ sẽ cực lực né tránh, thậm chí sẽ phản bác, sợ phải mang một cái sắc thái kỳ dị lên người mình.

Trải qua hai thế quả thật làm cho Tả Tịnh Viện  tâm tính càng thêm thành thục, nhưng đối với một vấn đề khó như vậy cô vẫn là bó tay với nàng. Ánh mắt của người ngoài cùng dư luận cô có thể không cần, nhưng ý kiến của người nhà cô không thể không để ý. Hơn nữa, cha mẹ cô chỉ có mình cô, mà cô lại là đứa nhỏ duy nhất của cả hai họ, muốn cùng một người con gái ở một chỗ khó khăn thật như lên trời
Càng huống chi nhìn thái độ đêm nay của Vũ Tư, nàng không thể nghi ngờ chính là không chấp nhận được. Có thể trong lòng nàng đối với cô có chút tình nghĩa, nhưng đó là đối với Tá Tỉnh Nguyên, là phu quân của nàng, điều kiện kiên quyết cho tất cả chính là một người đàn ông trụ cột . Nhưng hiện tại, cô đã khôi phục thân phận con gái, Vũ Tư rốt cuộc có thể nhận cô hay không, chỉ một chút cô cũng không chắc chắn được.

Nghĩ đến đây, Tả Tịnh Viện  trong lòng không yên cùng lo lắng.
Nếu là Vũ Tư thật sự không thể nhận cô, cô làm sao bây giờ?.

Nghĩ đến đây, tim cô nhói đau, giống như không thể hô hấp, lòng thật buồn thật buồn
Phát hiện chính mình thích Trần Vũ Tư , Tả Tịnh Viện cả đêm lăn lộn không thể ngủ được. Từ lúc thành thân với Trần Vũ Tư cô liền quyết định xem nàng như người thân mà ở chung. Tới hiện tại vẫn là như vậy, cô thầm nghĩ, Trần Vũ Tư  là người thân của cô, là em gái cô, là tri kỷ của cô. Nhưng mà không biết từ lúc nào bắt đầu, vị trí của nàng trong lòng cô đã không chỉ là như vậy nữa.

Không biết yêu thích từ khi nào, nhưng hiện tại cô phát hiện mình để ý tới mọi chuyện của Trần Vũ Tư. Liền muốn mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi khắc đều cùng nàng một chỗ, muốn làm việc gì thì điều đầu tiên nghĩ đến chính là muốn cùng nàng làm. Bất kỳ việc nhàm chán gì, chỉ cần có nàng tham dự liền trở nên thú vị
Tả Tịnh Viện  đêm qua thức rất khuya mới ngủ, sáng hôm sau tỉnh dậy đã muốn gần chín giờ, đây không phù hợp với thói quen hằng ngày của cô. Ở trong phòng sửa soạn lại chính mình một chút, Tả Tịnh Viện  phát hiện bản thân có chút sợ phải đi ra ngoài, nói không rõ là sợ hãi điều gì, cũng có lẽ là do sợ phải đối mặt với Trần Vũ Tư, lại càng không biết nên đối mặt với Trần Vũ Tư thế nào mới tốt, người mà ngày hôm qua cô vừa mới mượn rượu thổ lộ tình yêu. Nhưng mà hình như lại có chút ngóng trông muốn nhìn thấy nàng, dù chỉ mới một đêm nhưng Tả Tịnh Viện lại phát hiện chính mình hình như có chút nhớ nhung
Điều chỉnh tốt cảm xúc, Tả Tịnh Viện mở cửa, cửa phòng đối diện hơi khép hờ, không biết người trong phòng đã tỉnh dậy hay chưa. Nếu là bình thường cô liền có thể tự nhiên tiến lên gõ cửa, nhưng mà hôm nay, hình như có chút thay đổi, cô phát hiện chính mình thế nhưng không dám lại gần căn phòng kia. Chầm chậm tiến lên đẩy cửa ra, liền thấy trên giường chăn nệm được xếp ngay ngắn, trong phòng yên tĩnh không có ai, Tả Tịnh Viện  nhẹ nhõm thở dài một hơi đồng thời cũng có chút mất mát
Đi xuống lầu, khó có được hôm nay Dịch Nhàn lại ở nhà, thay đổi bộ đồ công sở thường mặc bằng một bộ đồ ở nhà rộng thùng thình, tao nhã ngồi trên bàn ăn bữa sáng.

" Mẹ!" Tả Tịnh Viện có chút kinh ngạc khi thấy Dịch Nhàn còn ở nhà, đồng thời cũng nhìn quanh phòng để tìm bóng dáng một ai đó
" Tiểu Ngư đã đi kì xã, lúc nó đi con vẫn còn chưa tỉnh dậy, nên nhờ mẹ nói với con một tiếng." Dịch Nhàn nhìn bộ dạng của cô là biết cô tìm Trần Vũ Tư , nên liền nói cho cô biết
" Sao mẹ không gọi con dậy?!" Tả Tịnh Viện  đột nhiên lớn tiếng nói. Tại sao lại một mình ra ngoài, vạn nhất xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ. Tả Tịnh Viện  nghĩ đến nàng đối với thế giới này xa lạ, nhất thời khẩn trương lo lắng, liền muốn chạy đi tìm nàng.

Dịch Nhàn buông miếng bánh mì trong tay, nhìn cô nhíu mày: " Tiểu Ngư cũng không phải con nít, kỳ xã cách nhà cũng không xa, con khẩn trương như vậy làm cái gì?!"
" Vũ Tư  đối với nơi này cái gì cũng không biết, con sợ em ấy..."

" Zuo Zuo, gần đây con thật kỳ lạ!" Dịch Nhàn ngắt lời Tả Tịnh Viện, mắt nhìn cô, chứa đựng nghi ngờ.
Tả Tịnh Viện lúc này mới phát hiện phản ứng của chính mình có hơi thái quá, nhớ tới việc Dịch Nhàn rất tinh ý, liền che giấu cảm xúc, giống như ngày thường đi tới phòng bếp lấy phần ăn mà người giúp việc đã chuẩn bị, sau đó ngồi xuống bàn ăn

" Mẹ, có cái gì không đúng?" Tả Tịnh Viện ngoài miệng tùy ý hỏi, trong lòng lại đề phòng
Dịch Nhàn tuy rất tinh ý, nhưng dù sao Tả Tịnh Viện  cũng sống qua hai kiếp người, muốn che dấu cảm xúc thì Dịch Nhàn cũng rất khó mà nhìn ra được điều gì, có cũng chỉ là hoài nghi. Nhưng vẻ mặt Tả Tịnh Viện  bình tĩnh, nên bà cũng không nói được gì: " Trước kia chưa từng thấy con đối với đứa bạn nào nhiệt tình như vậy. Tiểu Ngư cũng không phải con nít ba tuổi, con sao cứ suốt ngày lo lắng cho cô bé ấy làm gì, suốt ngày cứ phải đi cùng nhau!"
" Vũ Tư đối với N thị không quen thuộc, con chỉ là lo lắng em ấy bị lạc"

Nhớ tới thân thế của Trần Vũ Tư  mà Tả Tịnh Viện  từng kể, Dịch Nhàn trong lòng có nghi ngờ:

" Con nói Tiểu Ngư từ nhỏ liền mất đi cha mẹ, được cô nhi viện nuôi tới lớn. Zuo, con chắc chắn nó nói thật với con sao?!"

Tả Tịnh Viện  trong lòng khẩn trương, trên mặt vẫn tỏ vẻ tùy ý," Mẹ, sao lại hỏi như vậy?"
Dịch Nhàn nhíu mày, nhớ lại vài lần tiếp xúc ngẳn ngủi với Trần Vũ Tư trong mấy ngày vừa qua

" Mẹ thấy khí độ tu dưỡng của Tiểu Ngư không phải là từ cô nhi viện có thể tạo thành, thật giống như xuất thân từ.......nói như thế nào nhĩ?! Mẹ cũng nhìn không hiểu lắm nhưng cử chỉ lời nói của cô bé ấy mang cho mẹ cảm giác như tiểu thư khuê nữ thời cổ đại, cảm giác như không thể hòa nhập với thời đại này!"

Tả Tịnh Viện  cảm thấy được Dịch Nhàn không hổ là đại luật sư đại danh đỉnh đỉnh, Vũ Tư cùng bà chỉ tiếp xúc quá vài lần, bà liền có thể nhìn ra nhiều nhiều đến như vậy: " Đại khái là có thể vì vẻ ngoài của Vũ Tư  thiên hướng cổ điển, mấy người bạn khác cũng nói như vậy! "

Dịch Nhàn lắc đầu:" Nguyên nhân không phải vì vẻ ngoài, mà là khí chất của cô bé ấy. Cái loại tu dưỡng cao quý tỏa ra từ trong xương, sẽ làm cho người bình thường đứng trước mặt cô ấy liền cảm thấy thấp kém, cái loại khí độ ưu việt không một tia tì vết này hẳn là nên đến từ trường kỳ bồi dưỡng của một gia tộc lớn."
Tả Tịnh Viện cực mất tự nhiên tươi cười một cái:

" Mẹ, cái gì mà khí chất này nọ, thứ hư vô mờ mịt như vậy sao mà nói chuẩn được!"
" Con á, vẫn là còn trẻ tuổi. Có đôi khi nhìn mặt ngoài liền có thể đoán ra xuất thân một người, bất quá loại người như Tiểu Ngư thật sự là rất hiếm có."

Điều Dịch Nhàn còn chưa nói ra đó là bà cảm thấy Chương Thiển Ngữ cũng không phải đơn giản như Tả Tịnh Viện nói là xuất thân từ cô nhi viện. Một người đôi khi rất kỳ quái nhưng lại lộ ra khí độ bất phàm, làm sao có thể xuất thân từ một cô nhi viện nhỏ nhoi được
Kỳ thật Dịch Nhàn nếu chú ý quan sát thì cũng có thể nhận thấy thay đổi rất lớn của con gái mình. So với sự ngây ngô nên có của lứa tuổi này, Tả Tịnh Viện  biểu hiện rất là già đời, tuy trước đây Tả Tịnh Viện so với người thường cũng rất ổn trọng và thành thục, nhưng vẫn còn mang theo chút ngây ngô cùng chậm chạp. Hiện tại Tả Tịnh Viện  đã lão luyện hơn, ví như việc che giấu cảm xúc, nếu là trước kia Dịch Nhàn sẽ rất dễ dàng phát hiện cô khác lạ, nhưng hiện tại cũng chỉ thấy quái dị mà thôi, không nhìn ra được bất cứ điều gì.

Đối với trước việc kia chưa bao từng nghe qua , đột nhiên xuất hiện một cái Trần Vũ Tư, Dịch Nhàn kỳ thật cũng là không quá yên tâm. Đặc biệt là lúc Tả Tịnh Viện  nói muốn dẫn nàng về nhà ở. Dựa vào trực giác nhiều năm làm luật sư của bà, việc này rất mờ ám. Vì là bạn của con gái, nên bà cũng không tính làm ra việc gì, nhưng nếu nàng thật sự có ý đồ, bà cũng sẽ không để cho nàng đạt được mục đích
.......

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro