Chương 98

Claire không ngờ Nhan mẹ sẽ nói như vậy, hơi sững sốt, nhìn về phía Nhan Tịch. Nhan Tịch đã sớm đen mặt, mở to hai mắt căm tức nhìn Nhan mẹ, bà rốt cuộc là có phải mẹ ruột của cô không?!

Mặc kệ vấn đề có bao nhiêu nhảm nhí, Claire vẫn rất nghiêm túc suy nghĩ, trầm mặc chốc lát, cô nhìn Nhan mẹ, nhẹ nhàng nói: "Yêu, sẽ yêu những gì thuộc về cô ấy"

"...."

Nhan mẹ bị nghẹn, nhìn Claire nói không ra lời, trong lòng suy nghĩ, cô gái này thật sự rất biết ăn nói. Nhan Tịch cảm động đến rối tinh rối mù, Claire cho tới bây giờ chưa từng nói yêu nàng, cái này gọi là gì, không lên tiếng thì thôi bỗng nhiên lên tiếng sẽ khiến lão thái thái kinh hãi không phải sao? Nhan Tịch nắm tay Claire thâm tình nhìn cô, nếu không có Nhan mẹ ở đây, đã sớm xông đến ôm gặm cô rồi.

"Hai con ăn cơm rồi sao?"

Nhan mẹ có chút ngượng ngùng, ngẫm lại quả thật nói con gái của mình như vậy cũng có sai, cho dù hà hàng thứ phẩm, thì cũng cũng là con bà không phải sao?

" Mẹ, chuyện này còn phải hỏi."

Nhan Tịch trừng Nhan mẹ, mẹ nàng hôm nay rốt cuộc làm sao vậy? Hai người mười giờ đến, có thể ăn cơm trưa sao? Chẳng lẽ đang hỏi bữa sáng?

Nhan mẹ mỉm cười với Claire, không phản ứng Nhan Tịch, đứng dậy, tự mình đến phòng bếp.

....

" Claire, mẹ em luôn như vậy. Ở đây.... Có thể bởi vì thời mãn kinh nên không được bình thường."

Nhan mẹ mới vừa đi, Nhan Tịch liền giải thích, còn chỉ chỉ vào đầu. Claire đạm đạm nhất tiếu, gật đầu.

" Không có gì, rất giống với em."

"..."

Mặt Nhan Tịch nghẹn đến đỏ bừng, trừng mắt nhìn Claire, đại lão bản, chị đây là có ý gì?

Claire không để ý đến Nhan Tịch, đứng dậy, đánh giá xung quanh nhà của Nhan Tịch. Tiêu chuẩn ba phòng ngủ một phòng khách, không có trang trí xa hoa, nhưng khắp nơi đều tràn đầy không khí gia đình, chữ phúc năm ngoái dán trên cửa còn chưa tháo xuống, Claire còn chưa đón năm mới ở Trung quốc, nên cảm thấy rất hứng thú, đứng ở trước cửa, cẩn thận quan sát.

Nhan Tịch ngã người trên sô pha, nhìn gò má nghiêm túc của Claire, thở thật dài, trong lòng tràn đầy hạnh phúc. Nhan Tịch đã từng nghĩ muốn vượt qua cửa ải của mẹ ít nhất phải lột ba lớp da, Claire cũng sẽ ít nhiều bị ủy khuất, nhưng, nàng nằm mơ cũng thật không ngờ... Mẹ nàng có gen sắc lang, tất cả thuận lợi ngoài dự đoán... Hay là, còn có nguyên nhân từ Nhiên Nhiên...

Nghĩ đến Lâm Nhược Nhiên, ánh mắt Nhan Tịch buồn bã, thở dài. Không biết, cô ấy ở Mỹ sống thế nào, vết thương lòng khôi phục thế nào...

" Đang suy nghĩ gì?"

Không biết lúc nào Claire đi đến bên cạnh Nhan Tịch, cười nhìn nàng.

" Không có gì." Nhan Tịch miễn cưỡng mỉm cười, đáp lời cô. Claire không nói lời nào, mím môi nhìn Nhan Tịch, cứ như vậy nhìn nàng.

" Ách..."

Nhan Tịch thân thể cứng đờ, bất đắc dĩ nhìn Claire, sao cái gì cũng không thể gạt được cô?

" Em đang suy nghĩ về Nhiên Nhiên, nếu như không có cô ấy, chúng ta vẫn..."

Nhan Tịch không nói tiếp, mặc kệ Claire có độ lượng cỡ nào, cũng không thể chấp nhận người yêu nói về người đã từng có tình cảm mông lung trước mặt mình, Claire giơ tay lên, xoa mi tâm của Nhan Tịch, nhẹ nhàng nói: "Cô ấy sẽ hạnh phúc, giống như chúng ta."

"Ừ..."

Nhan Tịch đáp lời, ngẩn đầu nhìn Claire, ánh mắt lóe sáng.

" Em làm gì..."

Claire nhìn ra Nhan Tịch có cái gì không đúng, thân thể dời về sau, còn muốn chạy lấy người lại bị Nhan Tịch ôm lấy thắt lưng, nhẹ nhàng kéo lại, Claire đặt chân bất ổn, thở nhẹ một tiếng, ngã vào lòng nàng.

" Đừng... Còn có bác gái..."

Unhidden Content - Enjoy The View!Hai tay của Claire bị Nhan Tịch chế trụ, giọng nói cũng bị đôi môi nàng bao phủ, có chăng cũng chỉ là vô lực thở dốc và nhàn nhạt ngâm khẽ, Nhan Tịch hôn rất chuyên chú, toàn tâm toàn ý đầu nhập không có một chút lo lắng khi đang ở trong nhà, hôn thật sự rất ngọt, ngọt đến trong lòng, đến xương tủy, ngọt đến sâu thẳm linh hồn.


Từ thuở ban đầu xa xa nhìn ngắm đến có thể khăng khít thân mật như hiện tại

Trải qua bao nhiêu khó khăn trắc trở

Claire bị Nhan Tịch chế trụ, giãy dụa không được, nhẹ nhàng thở dài, mặc Nhan Tịch bá đạo hôn môi, đơn giản là hiểu được Nhan Tịch cũng hiểu được lòng nàng, nên giờ khắc này, các nàng đã chờ quá lâu

Hai người hôn chuyên chú hôn mê li, mà phòng bếp..

Nhan mẹ trong tay cầm xẻng nhỏ, đứng ở cửa phòng bếp, đồng dạng chuyên chú nhìn hai người ôm hôn trong phòng khách.

Phản ứng đầu tiên là, a, đẹp quá a.

Phản ứng thứ hai là, aiz, con gái bà lại là công quân trong truyền thuyết.

Phản ứng thứ ba là, haizz, người tuổi trẻ bây giờ dung tích phổi đều lớn,

Rón rén đi ra phòng bếp, Nhan mẹ tận dụng khả năng thả nhẹ cước bộ đi đến đối diện Nhan Tịch và Claire, ngồi xuống, nghiêm túc quan sát.

Bà đã đến tuổi này, rất ít xem những bộ phim tình cảm mãnh liệt gì đó, cho dù trước đây ba Nhan Tịch ở nhà cũng rất ít xem, rất căng thẳng, internet những thứ đó bà tìm tòi mãi mà không thông, nhưng kể từ khi biết Nhan Tịch thích nữ nhân, bà đã không ít thông qua các phương tiên tìm hiểu về Les. Hiện tại, bà đã có thể dùng trình độ của nhân sĩ chuyên nghiệp rất khách quan bình luận nụ hôn của hai người.

Nhìn biểu tình mê loạn mê loạn Claire.... Nhan mẹ mím môi, đều nói môi nữ nhân rất mềm, là thật sao? Nghĩ vậy, Nhan mẹ liếm liếm môi của mình.

" Nhan Tịch, Nhan Tịch..."

Claire lẩm bẩm gọi tên Nhan Tịch, vươn tay khẽ đẩy nàng, Nhan Tịch cuối cùng cũng buông Claire ra, dù sao cũng là ở nhà, còn có mẹ nàng, vạn nhất bị nhìn thấy....

" Đêm nay đến nhà chị, tiếp tục."

Nhan Tịch cười xấu xa nhìn Claire, còn đè trên người nàng không chịu xuống, Claire đỏ mặt, dùng sức đẩy nàng.

" Ở chỗ chúng ta là được rồi, không cần trở về."

" A!"

Nhan Tịch sợ đến cả người run lên, lập tức nhảy dựng lên từ trên người Claire, chợt xoay người, liếc mắt liền thấy Nhan mẹ cười híp mắt ngồi ở đối diện.

" Mẹ, mẹ làm gì vậy?"

Nhan Tịch lớn tiếng la hét, mặt đỏ triệt để, lại nhìn Claire, mặt đã đỏ bừng, biểu tình xấu hổ đến cực điểm.

" Đây là nhà mẹ, mẹ ra xem con một chút, còn quản mẹ?"

Nhan mẹ trừng mắt, Nhan Tịch triệt để nổi giận.

" Không phải mẹ chứ, mẹ rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Mẹ thích vợ con sao? Hả?"

"Con ít đắc ý với mẹ đi."

Nhan mẹ phất phất tay, hai chân tréo nguẫy. Muốn cãi nhau? Tìm bà? Không thành vấn đề!

" Nhan Tịch mẹ cho con biết, mẹ cũng chỉ lớn tuổi hơn con một chút, con đi hỏi dì Lý ở đối diện, nhớ năm đó mẹ chưa tính là bế nguyệt tu hoa nhưng cũng xem như là chim sa cá lặn, người theo đuổi mẹ xếp hàng từ đầu Đồng đến đầu Nam, con nhìn lại mình đi, hoàn toàn giống ba con, lớn lên kiểu dưa méo táo sứt, còn không biết xấu hổ ầm ĩ với mẹ? Cái gì gọi là thích vợ của con? Hai con đã đăng ký rồi sao? Vợ con, da mặt con sao lại dày như vậy? Claire không cần sợ hãi, bác làm chủ cho cháu!"

"..."

Nhan Tịch bị tức đến đau sốc hông, mẹ, mẹ nàng sao có thể vô lại như vậy?! Cái gì gọi là làm chủ cho Claire, rốt cuộc là vợ của ai đây?

Claire nhìn hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, nhàn nhạt cười.

"Mẹ làm điều là món ít dầu mỡ."

Nhan mẹ cười nói, Nhan Tịch ngẩn ra, bất khả tư nghị nhìn bà, mẹ làm sao biết? Nhan mẹ liếc nàng một cái, thật không giống con bà sinh ra, bình thường muốn có làn da đẹp đều không ăn những món nhiều dầu mỡ.

Nhan mẹ lắc mông cười híp mắt vào bếp làm cơm, Nhan Tịch thật sự giống bà, ánh mắt tốt! Claire không chỉ xinh đẹp, lúc cười cũng rất ôn nhu, ngày thường khẳng định cũng rất cẩn thận biết chăm sóc người khác, Nhan Tịch theo cô ấy, sau này thật sự không cần bà lo lắng nữa.

" Claire, nếu không thì chúng ta về nhà thôi!"

Ngoài phòng, Nhan Tịch đi tới đi lui trước sô pha, vẻ mặt tích tụ.

" Vì sao?"

Claire buồn cười nhìn Nhan Tịch, Nhan Tịch xoay người, chăm chú nhìn nàng.

" Lão thái thái này quá không đáng tin cậy, ngày hôm qua nói với em cái gì sẽ không trách em thích nữ nhân, nói cái gì đều là trời sanh, bây giờ suy nghĩ một chút, lúc đó mẹ chính là đang nhắc nhở em, tính hướng của em có vấn đề!"

Nhan Tịch nhứ nhứ thao thao nói, Claire vừa cười vừa nghe, không nói lời nào, chỉ là nghĩ đến ánh mắt Nhan mẹ nhìn cô lúc vừa mới vào nhà, quả thật có chút giống với Nhan Tịch.

Thức ăn dọn lên bàn, hương khí ập vào mặt, Claire nhàn nhạt cười, nhìn chằm chằm một bàn thức ăn, trong lòng ấm áp.

Thật lâu chưa từng cảm thụ được tình thương của mẹ.... Nếu như mẹ cô còn sống, nhất định cũng sẽ đối với Nhan Tịch như vậy...

Tay khẽ bị nắm lấy, Claire ngẩng đầu, nhìn về phía Nhan Tịch. Nhan Tịch đau lòng nhìn Claire, biết cô nhất định lại đang nghĩ đến người mẹ đã qua đời, thần giao cách cảm, là sự ăn ý tự nhiên, càng là do bồi dưỡng, giữa ngươi có ta giữa ta có ngươi, các nàng đã làm được rồi.

" Aiz, hôm nay hai đứa đừng đi, thật vất vả mới cùng nhau trở về một lần, tâm sự với mẹ đi."

Nhan mẹ cũng nhìn ra sự bi thương của Claire, cười nói sang chuyện khác, đáng tiếc Nhan Tịch tuyệt không phối hợp, trợn trắng mắt.

"Tâm sự với mẹ? Tâm sự cái gì? Tâm sự loại phim Hàn chỉ đi nhà vệ sinh cũng có thể kéo dài năm tập."

"..."

Claire giận dữ nhìn Nhan Tịch, Nhan mẹ tức giận vô cùng, đứa con này thực sự uổng công nuôi lớn!

"Vậy thì, bác gái, lát nữa chúng ta chơi mạt chược đi."

Không phải đâu...

Nhan Tịch buồn bực nhìn Claire và Nhan mẹ mặt mày hớn hở, thở dài, đây thật là... Nếu không phải mẹ ruột nàng, nàng thật tin hai người này đã vượt qua thời gian bất chấp cả tuổi tác mà yêu nhau

" Ba người làm sao chơi!"

Nhan Tịch ở một bên quấy rối, Claire suy nghĩ một chút, gật đầu.

" Gọi điện thoại, gọi Tiêu đến."

"....Chị ấy là một đại tổng tài còn đến chơi mạt chược?"

Nhan Tịch im lặng nhìn Claire, Claire nhìn nàng, gật đầu.

" Đối với Tiêu mà nói, chơi mạt chược chính là công việc."

"...."

Nhan Tịch yên lặng thở dài, nàng đã nhìn ra, sự đạm mạc của Claire đều là đối với người khác, vì lấy lòng lão thái thái thực sự là không tiếc ra vốn a, aiz, quên đi cũng không chấp nhặt ăn dấm chua với mẹ làm gì, làm như vậy còn không phải là vì nàng sao? Chỉ là Tiêu Mạc Ngôn...

"Alo, Tiêu tổng."

" Chuyện gì a? Tôi bận rộn, mau nói!"

Giọng oang oang của Tiêu Mạc Ngôn truyền đến, trong lòng Nhan Tịch vui vẻ, thật tốt, nhất định chị ấy rất bận.

" Claire muốn mời chị đến nhà em chơi mặt chược, em đã nói chị bận rộn, khẳng định không có thời gian, a..."

"Nhà em thật sao? Tôi lập tức đến đó, chờ tôi, đừng bắt đầu a! Thật tốt quá, tôi đã ngứa ngáy mấy giờ rồi, cúp!"

"..."

" Thế nào?"

Nhan mẹ mong đợi nhìn Nhan Tịch, Nhan Tịch nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn Claire, Claire gắp một đũa thức ăn, cho vào miệng, chậm rãi nhai nuốt, trên mặt có tiếu ý giảo hoạt.

Tiêu tổng quả nhiên nhiệt tình yêu thương đối với mạt chược hơn cả công việc, không được nửa giờ liền đến rồi, gõ cửa binh binh bong bong, Nhan mẹ đến mở cửa, giây phút đó, bà lại hoảng hốt.

Ái chà, vừa đến một mỹ nhân ngư, lần này lại đến một hồ ly tinh!

Tiêu tổng mặc rất nóng bỏng, một thân váy lộ eo cực kỳ mỏng manh, tấm lưng mượt mà trắng mịn, tôn lên dáng người mảnh mai, đôi chân dài đẹp đến hoa mắt người xem mặc một cái váy ngắn ngắn đến không thể ngắn hơn, đôi chân lộ ở bên ngoài, cô vốn tưởng rằng mở cửa sẽ là Nhan Tịch, kết quả đến là một lão thái thái hai mắt sáng rực, cô lập tức sững sờ, mờ mịt nhìn Nhan mẹ.

Tấm tắc, Nhan Tịch nhìn một già một trẻ đối mắt, cười không ngừng được, hiện tại hẳn là cho ca khúc chủ đề của Titanic làm nhạc nền, ánh mắt chân tình động nhân cỡ nào a.

"Bác gái."

Claire có lương tâm hơn Nhan Tịch, tuy rằng trên mặt cũng có tiếu ý, nhưng vẫn gọi một tiếng.

Nhan mẹ phản ứng kịp, đỏ mặt ngượng ngùng mỉm cười.

"Mạc Mạc phải không, vào đi thôi."

Tiêu Mạc Ngôn bị xưng hô thân mật như vậy nên cũng có chút ngượng ngùng, đóng cửa vào nhà.

Mạc Mạc? Mẹ? Nhan Tịch cười ra tiếng.

" Tiêu tổng, chị rãnh rỗi sao? Có thời gian đến chơi mạt chược."

Tiêu Mạc Ngôn phất phất tay, tự nhiên ngồi trên sô pha, lắc đầu.

"Rãnh, kỳ nghỉ hè đã qua, bây giờ là thời kỳ hạ nhiệt, công ty gần đây đang lên kế hoạch quay một bộ phim cách mạng, ngoại trừ cái này, cũng không còn dự án nào."

" Của GAY?"

Cơm nước thu thập xong, Nhan mẹ cũng góp vui ngồi trên sô pha, cười nhìn Tiêu Mạc Ngôn. Bởi vì trong nhà cũng có một lão thái thái nên Tiêu Mạc Ngôn cùng Nhan mẹ trò chuyện rất hòa hợp.

" Nói đến phim cách mạng, trước đó bác từng thấy một chuyện phiếm về Gay."

Nhan mẹ cười híp mắt, thân thể Nhan Tịch cứng đờ, nhìn bà, Claire khẽ cong khóe môi.

" Nga, bác nói đi."

Tiêu Mạc Ngôn cười nói, ngược lại không phải là có lệ, cô thật sự muốn nghe một chút Nhan mẹ kể chuyện phiếm sẽ là thế nào, với cảm giác của Nhan mẹ mà nói, bản chất hẳn là khác biệt với chuyện cười nhạt nhẽo của Nhan Tịch đi.

Nhan mẹ hắng giọng một cái, rất nghiêm túc nói: "Gay tư lệnh một quân khu, thích nam sắc, thích sờ ngực. Một ngày kia, có một binh sĩ đến duyệt binh. Anh ta đến trước mặt binh sĩ đó sờ ngực cậu ta, vỗ vai tán thưởng: "Tiểu tử, cơ ngực rất rắn chắc nha! Thú vị." Sau đó Chỉ nghe binh sĩ này trả lời: "Báo cáo tư lệnh, tôi là nữ binh!"

"...."

"...."

"...."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #diệpsáp