Phiên ngoại:
"Học nấu ăn để làm gì?"
Nhan Tịch ngồi trên ghế sô pha vừa lau máy ảnh vừa hỏi, chân mày nhíu thật chặt. Claire mới vừa tắm rửa xong, mặc một bộ áo ngủ trong suốt khinh bạc, ngồi đối diện Nhan Tịch cầm khăn lông nhẹ nhàng lau tóc.
"Gần đây em rất bận rộn."
Vĩnh viễn đều là ngôn ngữ nhàn nhạt, nhưng Nhan Tịch lại nghe được sự đau lòng, mi tâm giãn ra, đem máy ảnh để ở một bên, Nhan Tịch đứng dậy đi đến bên cạnh Claire, giữ lấy bàn tay đang lau tóc của cô.
Claire ngẩng đầu, kỳ quái nhìn Nhan Tịch Nhan Tịch nhẹ nhàng mỉm cười, ôm lấy Claire, để cô ngồi trên đùi mình, nhẹ nhàng lau khô mái tóc thoang thoảng mùi hương .
Thân thể bị hương thơm quen thuộc vây quanh, Claire đỏ mặt, hơi nghiêng đầu.
"Đã bao lâu rồi, chị còn xấu hổ?"
Nhan Tịch khẽ cười trêu chọc, Claire tức giận liếc mắt nhìn nàng.
"Nhiều lời."
"Nhiều lời cũng chỉ đối với mình chị."
Nhan Tịch buồn nôn nói, động tác trên tay động tác trên tay mềm nhẹ, tóc cũng lau khô, nàng thẳng thắn để Claire ngồi xuống sô pha.
"Nằm xuống."
Claire lập tức dùng hai tay bưng kín ngực, đề phòng nhìn Nhan Tịch.
... Không phải đâu...
Nhan Tịch buồn bực, đề phòng nàng như lưu manh vậy sao?
"Em xoa bóp thắt lưng cho chị, không phải chị luôn nói khó chịu sao?"
Nhan Tịch giải thích, Claire mím môi nhìn nàng chằm chằm nửa ngày, tựa hồ đang xác định nàng nói là thật hay giả, Nhan Tịch chớp đôi mắt to, cực kỳ chân thành nhìn Claire.
"Ừ... Không được xằng bậy."
Lúc đầu Claire còn có chút không yên lòng, sau đó thấy Nhan Tịch cũng không xằng bậy, nên không khẩn trương nữa mà thả lỏng, nằm trên ghế sô pha.
"Trước đây chưa từng nấu ăn?"
Nhan Tịch khẽ cười hỏi, Claire nghe ra đắc ý trong lời nói của nàng, khẽ cong khóe môi, không đáp lời.
Thật vất vả có một việc giỏi hơn Claire, trong lòng Nhan Tịch miễn bàn có bao nhiêu đắc ý, làm đầu bếp thì làm đầu bếp, nói cho cùng ở điểm này Claire không bằng nàng là được!
"Em dạy cho chị!"
Nhan Tịch la hét hứng thú, nàng dạy Claire, nhất định sẽ rất có cảm giác thành tựu!
"Ừm...không cần, tôi đã mua đĩa học, lát nữa xem một chút là được rồi."
Một chút mặt mũi Claire cũng không cho Nhan Tịch, trực tiếp cự tuyệt.
"Xem một lần là có thể học được? Đó chỉ là nói khoác."
Nhan Tịch bĩu môi, làm gì chứ, vì sao không cho nàng dạy.
Claire giật mình, ngồi dậy nhìn Nhan Tịch, trong mắt có chút mê man. Nhan Tịch vừa nhìn thấy cô xinh đẹp như vậy, thế nào? Tin rồi đi. Đợi nửa ngày, Claire rốt cuộc chậm rãi lên tiếng: "Nói khoác là cái gì?"
"..."
Tôi té! Nhan Tịch thiếu chút nữa ngã xuống sàn nhà, bất đắc dĩ nhìn Claire cực kỳ nghiêm túc, mím môi không nói chuyện.
Claire không để ý đến Nhan Tịch, đứng dậy đến chỗ đầu DVD điều chỉnh xong, ngồi trên sô pha bên kia cách Nhan Tịch rất xa, nghiêm túc mà xem. Nhan Tịch thấy cô nhìn chằm chằm TV thì có chút buồn cười, là món gì mà nghiêm túc như vậy? Nàng nhìn lướt qua TV, hừ nhẹ một tiếng, khinh bỉ nhìn Claire, cái gì chứ? Lại là ớt xào thịt, đơn giản như vậy còn cần học sao? Chỉ có điều, Claire không phải là không thích ăn những món cay nóng sao? Cô học món này làm gì? Chẳng lẽ là vì nàng?
Nghĩ vậy, trong lòng Nhan Tịch ấm áp, chớp đôi mắt cảm động nhìn Claire.
Đến cuối cùng, đôi mắt cũng sắp chớp mù nhưng cũng không gặp Claire liếc nhìn nàng một cái.
Claire có thói quen như vậy, chỉ cần là học tập bất luận là cái gì, bất luận là phương diện nào, cũng sẽ rất nghiêm túc, ở phía sau ném mị nhãn cho cô hiển nhiên không phải lựa chọn chính xác, Nhan Tịch núp trên sô pha buồn bực nửa ngày, mãi đến Claire tắt TV, đến phòng ngủ thay quần áo nàng mới có ý cười.
Claire thay quần áo ở nhà, tóc dài buộc lên thành đuôi ngựa, hữu mô hữu dạng đeo tạp dề, bạn rộn trong phòng bếp.
Nhan Tịch nhìn chằm chằm Claire một hồi, tiểu nhân trong lòng cười xấu xa, lén lút tiến đến bên cạnh cô như kẻ trộm.
"Nếu không thì em gọi mẹ đến, em cũng làm một phần, lát nữa để mẹ nếm thử xem cái gì gọi là chênh lệch."
Claire ngừng động tác trên tay, nhìn Nhan Tịch.
Ách...
Có chút chịu không nổi ánh mắt băng lạnh như vậy, Nhan Tịch xám xịt muốn rút khỏi phòng bếp, ai biết mới vừa đi tới cửa, thanh âm nhàn nhạt lại nhẹ nhàng truyền đến.
"Được."
Nhan Tịch siết nắm tay, cười ra tiếng, lần này nàng rốt cuộc có thể thắng lại một ván rồi!
Nhan Tịch hỏa tốc gọi điện thoại cho Nhan mẹ, rồi chui vào phòng bếp nghiêm túc nấu ăn.
Muốn nói ớt xào thịt, Nhan Tịch cũng là lần đầu tiên làm, nhưng bình thường không ít thấy mẹ nàng làm, trông mèo vẽ hổ cũng không kém là bao nhiêu.
Lúc thiết thái, Nhan Tịch len lén liếc liếc mắt nhìn Claire, hắc hắc, kỹ thuật quả nhiên đủ kém.
"Nhìn cái gì?"
Claire giận dữ liếc mắt nhìn Nhan Tịch, Nhan Tịch rụt cổ một cái, không dám nhìn nữa.
Một bữa cơm, Nhan Tịch cảm giác mình còn nghiêm túc hơn thi đại học, tỉa ớt đến mắt ngấn lệ, thật vất vả cho vào chảo, thì Claire người ta đã sớm làm xong, đang làm hậu kỳ điểm tô món ăn, len lén liếc mắt nhìn, Nhan Tịch có chút thấp thỏm, nhìn bề ngoài, thật không tệ...
Hai đĩa thức ăn bưng đến trước mặt Nhan mẹ, Nhan mẹ hai chân tréo nguẩy, híp mắt, hoàn toàn là một lão phật gia, thật sự xem mình là chuyên gia ẩm thực. Bà cầm lấy đôi đũa nếm thử món của Nhan Tịch trước, .
"Nhiều muối."
"..."
Nhan Tịch trừng mắt nhìn Nhan mẹ, mẹ nàng càng ngày càng giỏi, trực tiếp như vậy? Cũng không biết cùi chỏ phải hướng vào trong?
Vừa nhìn món ăn Claire làm, Nhan mẹ liền nở nụ cười, xào rất tốt, ớt tỉa và thịt sợi đều rất mảnh, hiện lên nhàn nhạt sáng bóng, rồi lại không nhiều dầu mỡ. Cầm lấy đôi đũa gắp một chút nếm thử, Nhan mẹ cười híp cả mắt.
"Không sai, vẫn là con dâu của mẹ giỏi nhất."
"... Mẹ, mẹ đây là xảy ra chuyện gì?"
Nhan Tịch không nhịn được, tháo tạp dề ném ở một bên, căm tức nhìn Nhan mẹ. Nàng cũng nếm thử, rõ ràng chính là nàng làm ngon hơn, nhưng lão thái thái này hoàn toàn là bị mỹ sắc mê hoặc, hoàn toàn không biết công bằng ở đâu nữa!
"Vũ nhục giám khảo, phạt thẻ đỏ."
Nhan mẹ trắng mắt nhìn Nhan Tịch, không nhịn được phất phất tay, còn muốn gắp thức ăn , Nhan Tịch nóng nảy, vài bước tiến lên món ăn đĩa thức ăn của Claire.
"Đây là nữ nhân của con làm, mẹ đừng ăn."
"Con nói xem, có ai đối đãi người lớn như con sao?"
"Cũng đã cho con thẻ đỏ rồi, con còn quan tâm mẹ làm gì?"
Nhan Tịch nổi giận, che chở món ăn của Claire không để cho Nhan mẹ ăn, hai người đấu một hồi, cuối cùng vẫn là Nhan Tịch giành được thắng lợi.
Bới một chén cơm tẻ, Nhan Tịch ngọt ngào ăn món ăn của Claire, trong lòng vui vẻ vô cùng đây là lần đầu tiên Claire xuống bếp, nàng nhất định phải ăn hết!
"Claire, đến đây cùng nhau ăn đi."
Nhan Tịch phất tay gọi Claire, Claire nhìn nàng đạm đạm nhất tiếu, lắc đầu.
Biết Claire từ trước đến nay dạ dày nhỏ, nên Nhan Tịch không gọi cô nữa, mà hưởng thụ thịnh yến trước mắt, một đĩa thức ăn, ngay cả ớt thái cũng không còn, Nhan mẹ ở một bên trợn mắt hốc mồm nhìn Nhan Tịch ngâm mình trong cơm canh, nuốt nước bọt.
"Con đi ra từ trại tị nạn sao?"
Nhan Tịch không để ý tới bà, tiếp tục hạnh phúc nhỏ của mình. Claire vẫn nhìn Nhan Tịch hơi hé môi, giống như là muốn nói cái gì đó, cuối cùng chỉ là mấp máy môi không nói ra miệng, còn cố ý giấu bàn tay ra sau lưng.
"Claire, tay con làm sao vậy? Cho mẹ xem thử."
Nhan mẹ phát hiện dị thường trên tay Claire, Claire lắc đầu.
"Không có gì."
Nhan Tịch nhanh chóng nuốt một miệng cơm, buông chén đũa xông đến, cũng không quan tâm Claire giãy dụa, kéo tay cô ra.
"Tại sao có thể như vậy?"
Nhan Tịch đau lòng, nhìn chằm chằm băng gạc quấn quít trên tay phải của Claire.
"Lúc thái nguyên liệu không cẩn thận."
Claire nhẹ nhàng nói, muốn thu tay về.
"Sao lại nghiêm trọng như vậy."
Nhìn vết máu trên băng gạc, Nhan Tịch hối hận muốn chết, không có gì đồng ý để Claire nấu ăn làm gì? Tay cô không phải dành để làm đầu bếp!
"Mẹ xem một chút."
Vẫn là Nhan mẹ bình tĩnh, nhẹ nhàng tháo băng gạc, nhìn một chút, hít một hơi khí lạnh.
Trên ngón giữa tinh tế trắng nõn, vết đao rất rõ ràng, chắc là cắt đứt cả một miếng thịt, phải đau cỡ nào a...
"Vào phòng lấy bạch dược bạch dược ra đây."
Nhan mẹ phân phó, Nhan Tịch lên tiếng, hoả tốc chạy vào phòng, lúc ra cửa thiếu chút nữa bị cánh cửa làm vấy ngã nhưng cũng không quản được nhiều như vậy.
"Mấy ngày nay đừng đụng nước."
Nhan mẹ vừa bôi thuốc cho Claire vừa căn dặn, Nhan Tịch ở một bên nghe rất nghiêm túc, trái lại không biết tại sao Claire lại đỏ mặt.
"Làm sao vậy?"
Nhan Tịch kinh ngạc nhìn cô, mặt Claire càng đỏ hơn, Nhan mẹ nhìn cô, ho khan một tiếng, nói: "Chuyện phòng the mấy ngày nay con cũng không thể chủ động."
.....
Nhan Tịch nghe xong lời nói của Nhan mẹ thì trầm mặc một hồi, ngẩng đầu nhìn bà rồi lại nhìn Claire, thở dài, nhà nàng không có ai thuần khiết sao.
Nhan mẹ bôi thuốc cho Claire xong, nhìn lên đồng hồ thấy cũng không còn sớm, liền phất tay một cái làm như muốn đi, vừa ra đến trước cửa liền kéo Nhan Tịch qua một bên.
"Gì vậy?"
Nhan Tịch vội vã muốn tiễn người xong vào xem Claire, Nhan mẹ cười xấu xa, nói nhỏ: "Mấy ngày nay cố gắng lên a!"
.....
Không đợi Nhan Tịch phản ứng, Nhan mẹ liền bay đi rồi, Nhan Tịch hóa đá tại chỗ, nhe răng nhìn bóng lưng của Nhan mẹ.
Này... Lão thái thái cũng quá thoáng rồi...
Đi vào nhà, Claire đã thay áo ngủ, nhìn Nhan Tịch tiến đến, đạm đạm nhất tiếu.
"Còn đau phải không?"
Nhan Tịch đau lòng cầm tay cô, Claire lắc đầu.
"Cái này cắt mạnh cỡ nào a."
Nhan Tịch vẫn đau lòng, nắm tay Claire không buông ra, Claire cười nhìn nàng.
"Được rồi."
Nhìn chằm chằm băng gạc trên tay Claire một hồi, Nhan Tịch nghĩ tới một chuyện, ngẩng đầu nhìn cô.
"Nhất định cắt đứt thịt đi?"
Claire gật đầu.
"Vậy chi xử lý thế nào —"
Nhan Tịch hỏi tiếp, thấy mình da dày thịt béo, cũng không biết Claire có mất máu nhiều không.
Claire không nói, nhìn chằm chằm Nhan Tịch, có chút không được tự nhiên.
Nhan Tịch có chút kỳ quái nhìn cô.
"Làm sao vậy?"
"Tôi..."
Claire hơi dừng lại một chút, nhìn chằm chằm Nhan Tịch, nhẹ nhàng nói: "Không quan tâm, trực tiếp xào cho em ăn."
"..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro