Chương 9 : Quyết định của Huyền Phong
Lưu Ly cung
Huyền Phong ngồi cạnh bàn trà nhìn bóng dáng Dạ Ly ưu thương đứng dưới gốc tuyết mai. Hắn rũ mắt, đáy lòng xẹt qua đau đớn. Còn hai ngày nữa là đến hôn lễ của hắn với nàng rồi, nhưng nàng một chút tươi cười cũng không có, đáy lòng hắn làm sao vui nổi. Hắn biết nàng đang nhớ đến nam nhân kia.
Nàng như vậy, hắn vốn có thể xin Mạnh Bà một chén canh, khiến nàng quên đi mọi kí ức về nam nhân kia... nhưng hắn không làm được. Nhiều năm chờ đợi bên Dạ Ly, nàng vẫn chỉ coi hắn là bằng hữu, vậy chắc gì quên đi, nàng sẽ yêu hắn? Huống chi hắn không muốn dùng cách hèn hạ như vậy có được nàng, hắn cũng có tự tôn của hắn.
Huyền Phong bước đến cạnh nàng, ôm Dạ Ly từ phía sau. Nàng cũng không phản kháng, chỉ cứng người một chút, cũng lại không quan tâm, cảm xúc dường như chết lặng. Phản ứng của nàng làm hắn đau đớn. Huyền Phong nhẹ giọng thì thầm bên tai nàng :
- 'Ly Nhi... Ly Nhi... ta ao ước vĩnh viễn được gọi tên nàng như vậy, cùng nhau đi đến đầu bạc răng long... nhưng Ly Nhi, nàng biết không, trái tim ta trên người nàng nhưng trái tim nàng đã ở bên người khác. Ta yêu nụ cười của nàng, cô ngốc ạ. Ta muốn ở bên nàng nhưng nếu vì điều đó mà mất đi nụ cười ấy, thật không đáng.'
Dạ Ly nghe được câu này của hắn, trái tim run lên một chút. Vẫn không đáp lại. Huyền Phong vẫn ấm áp thì thầm :
- 'Người nam nhân kia có yêu nàng như vậy không? Hắn xứng đáng để nàng như vậy sao? Ha ha, ta hỏi vậy nàng đừng tức giận nhé.'
Dạ Ly ngước mắt nhìn hắn, nàng không tức giận, bởi chính nàng cũng tự hỏi câu hỏi đó. Huyền Phong dịu dàng nhìn nàng :
- 'Ly Nhi, cười với ta lần cuối được không? Ta muốn giữ mãi nụ cười của nàng trong tim... xin nàng, cười đi mà!'
Dạ Ly không hiểu sao hắn nói câu này nhưng bỗng nhiên trong lòng có câu nói giục nàng hãy cười với hắn. Nàng nhẹ nhàng mỉm cười, nụ cười xuất phát từ trái tim. Huyền Phong nhìn thấy nụ cười này đã đủ hạnh phúc, quyết định trong lòng hắn càng thêm chắc chắn. Hắn nhất định sẽ giữ nụ cười này :
- 'Cảm ơn nàng, Ly Nhi, có nụ cười này của nàng, ta đã đủ mãn nguyện rồi. Ta đi đây, nhớ chăm sóc bản thân mình cho tốt.'
Dạ Ly gật đầu, chỉ nghĩ hắn đơn giản nhắc nhở như vậy, lại không biết từ "đi" này mang một nghĩa khác.
_______________________
Thành Tây Dương
Phượng Trầm đang ngẩn người đứng trước bức họa Dạ Ly. Đã qua 8 năm, nàng vẫn không trở về, hắn vẫn luôn một mực chờ đợi. Chợt bóng dáng màu tím lóe lên, đứng bên cạnh hắn. Huyền Phong tươi cười nhìn nam nhân trước mặt :
- 'Ngươi cũng si tình đấy, vẫn một mực chờ đợi Ly Nhi sao?'
Phượng Trầm giật mình, quát :
- 'Kẻ nào? Ngươi nói Ly Nhi, có phải là nàng không, ngươi biết tung tích của nàng sao?'
Phượng Trầm vừa hỏi, vừa kích động đến nỗi nắm bả vai Huyền Phong lay lay. Huyền Phong vẫn mỉm cười :
- 'Dĩ nhiên là biết, ta còn biết cách giúp ngươi gặp được nàng!'
- 'Ngươi biết? Mau nói, nàng ở đâu?'
Huyền Phong như cũ tiếu ý, quay mặt nhìn bức tranh vẽ Dạ Ly, nhẹ nhàng phun ra hai chữ :
- 'Đã chết'
Phượng Trầm hoảng hốt :
- 'Hoang đường, nàng sao có thể chết!'
- 'Tùy ngươi muốn tin hay không. Thực ra ngoài Nhân giới các ngươi còn có Địa giới, Thiên giới. Địa giới là nơi các ngươi vẫn gọi là Địa Ngục, Ly Nhi đang ở nơi đó.'
- 'Hừ, ngươi lấy gì để ta tin những lời này?'
Huyền Phong cười, bàn tay vung lên, những thứ xung quanh biến mất, cả căn phòng thoáng chốc trống không. Phượng Trầm nhìn màn này, đáy mắt nheo lại :
- 'Chỉ vậy?'
Huyền Phong không nói, tay lại vung một cái, bỗng chốc căn phòng chất đầy vàng bạc châu báu. Phượng Trầm im lặng nhìn hắn. Huyền Phong biết, hắn đã có chút tin tưởng :
- 'Những gì ngươi đã thấy, ta tin lòng ngươi tự hiểu. Ta cho ngươi hai lựa chọn : một là an ổn làm Chiến Thần Hàn Vương cao quý, ta sẽ cho ngươi một đời phú quý, thậm chí nếu muốn thiên hạ này, ta cũng có thể cho ngươi. Hai là ngược lại, ngươi từ bỏ thân phận, từ bỏ thiên hạ, xuống Địa Ngục cùng Ly Nhi!'
Đứng trước hai lựa chọn trái ngược như vậy, tất nhiên đa số đều chọn thứ nhất. Có được thiên hạ thì thiếu gì nữ nhân. Hà cớ phải vì một nữ nhân xuống Địa Ngục chịu khổ mà từ bỏ thiên hạ. Phượng Trầm nhìn hắn, nhẹ nhàng đáp :
- 'Thiên hạ này nếu muốn ta tự có được, nhưng Dạ Ly chỉ có một!'
Huyền Phong đáy mắt có chút ngờ nghệch nhìn hắn :
- 'Vậy lựa chọn của ngươi?'
- 'Dĩ nhiên là Ly Nhi! Một mình ta sống không có nàng cuộc đời này cũng mất đi ý nghĩa, sống mà không có ý nghĩa thà chết còn hơn. Nếu lời ngươi là thật, được ở bên Ly Nhi là may mắn của ta, quản chi đấy là thiên đường hay địa ngục. Còn nếu ngươi nói là giả, vậy xem như ta xui xẻo, đành hẹn nàng ở kiếp sau vậy.'
Huyền Phong cười to, trong lòng đã an tâm :
- 'Ha ha, ngu ngốc, nếu có kiếp sau ngươi cũng chưa chắc đã gặp lại nàng được. Vậy xuống địa ngục đi.'
Nói rồi một chưởng mạnh mẽ đánh về phía hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro