[VCDC] Bí mật ngọt ngào 3 (H)

( Cảnh báo 18+
chưa đủ tuổi mời quay xe)

Một loạt động tác của cậu làm Lưu Chương sững sờ, vậy là Lưu Vũ vẫn chán ghét hắn đúng không, muốn rời xa hắn đúng không?

Ngay lập tức khi chân Lưu Vũ vừa chạm đất đã bị người phía sau kéo giật lại, cả người rơi vào vòng tay kiên cố, lưng cậu dựa sát vào ngực Lưu Chương, cảm nhận lồng ngực lên xuống thất thường:
" Đừng đi, anh sai rồi, Tiểu Vũ, đừng đi."

" Anh buông ra, em cũng không bắt anh phải chịu trách nhiệm" Cậu cố gắng cạy mở bàn tay đang siết chặt lấy eo mình nhưng không được, bực mình nói một tràng dài:
" Anh đang làm cái gì đây hả? Chẳng phải anh không muốn phát sinh quan hệ với em sao? Em cũng đâu bắt anh phải chịu trách nhiệm, chúng ta coi như không có chuyện gì xảy ra là được. Sau này em sẽ không làm phiền anh, anh cũng không cần phải tỏ ra áy náy quan tâm em làm gì. Anh như vậy chỉ khiến em hiểu lầm thôi." Hiểu lầm rằng anh thích em, rằng giữa chúng ta có gì đó đặc biệt chứ không phải chỉ là ngoài ý muốn.

Lưu Vũ nói một hơi dài, lúc dừng lại khóe mắt cũng đã đỏ hoe.

Lưu Chương bị dáng vẻ này của cậu làm cho lòng đau thắt lại. Hắn lại làm tổn thương đến em ấy sao, cánh tay vẫn ôm siết lấy cậu không buông, đầu óc cũng xoay chuyển vòng vòng, cuối cùng cũng ngẩn ra:
" Bảo bối, em hiểu lầm rồi, ý anh không phải như vậy."

Nói xong gấp gáp xoay người cậu lại, hai người đối diện nhìn nhau, ánh mắt hắn ôn nhu thâm tình nhìn cậu:
" Hôm đó là anh không kìm chế được bản thân, nhân lúc em không tỉnh táo làm ra việc như vậy, là anh sai. Nhưng tuyệt đối không phải là hành động tùy tiện. Bảo bối, em là tâm can của anh. Lưu Vũ, anh thích em, từ rất lâu rồi."
Ánh mắt chân thành dõng dạc nhả từng chữ, khiến Lưu Vũ chấn động không thôi.

Lưu Chương thích cậu sao? Còn là tình cảm giấu kín từ lâu. Tủi thân ấm ức nãy giờ cuối cùng cũng dâng trào, Lưu Vũ nức nở vùi vào lòng hắn:
" Anh nói không rõ ràng, hức... dọa em còn tưởng anh không muốn có quan hệ gì với em."

Lưu Chương lập tức dùng hành động để chứng minh tình cảm của mình. Hắn đặt Lưu Vũ ngồi trên đùi, một tay vòng sau gáy cậu kéo sát lại, hôn xuống môi châu, một tay siết lấy eo nhỏ, áp sát hai người lại với nhau.
Nụ hôn dịu dàng triền miên xoa dịu bất an bên trong Lưu Vũ, cậu nhắm mắt vòng hai tay ôm lấy cổ Lưu Chương, chủ động đáp trả nụ hôn nồng cháy. Lưu Chương dùng thái độ thành kính, trân trọng nhất, hôn lên khắp gương mặt trắng nõn, đến vành tai đỏ bừng cũng không buông tha.

Đầu lưỡi linh hoạt càn quét khắp tai cậu, quấn lấy dái tai tròn tròn đùa nghịch, đặc biệt thích thú nốt ruồi nhỏ trên đó. Lưu Vũ bị hắn liếm đến tê dại, hơi thở nam tính mạnh mẽ cứ vậy rót vào tai cậu, đặc biệt quyến rũ, khiến cậu không nhịn được đỏ bừng mặt:
" AK, đừng nghịch nữa, nhột mà..."

Giọng nói mềm mại nũng nịu khiến Lưu Chương cảm thấy cả người bứt rứt, cuối cùng không nhịn được:
" Bảo bối, cho anh.." Hắn hỏi lấy lệ, trên thực tế tay đã bắt đầu hành động không yên.

" Nhưng em sợ đau." Lần trước cậu không tỉnh táo, làm xong đã đau đến vậy, Lưu Vũ có chút ám ảnh với việc này, bĩu môi làm nũng với hắn.

Lưu Chương gác đầu cậu trên vai mình, dối trá dụ dỗ:
" Không đau chút nào, anh sẽ nhẹ nhàng, sẽ làm em thoải mái." Chưa dứt lời bàn tay đã gấp gáp luồn vào trong cạp quần ngủ, dễ dàng bắt lấy cánh mông tròn lẳn, thỏa mãn thở dài một hơi.

Hai người đối diện nhau, Lưu Vũ dùng tư thế ngồi quỳ, dang hai chân trên đùi hắn, đầu vùi vào hõm vai hắn, lưng và mông phía sau mặc sức để tên kia lộng hành.

Tầm nhìn của Lưu Chương giờ chỉ còn lại mảng thịt đào trắng trắng hồng hồng bị hắn kéo lộ ra không khí kia, ánh mắt cũng tối lại.

Không phải nói quá, cặp mông này của Lưu Vũ chính là cực phẩm hiếm gặp. Căng tròn nịnh mắt, không phải kiểu cơ bắp cứng ngắc do luyện tập, mà là mềm mại bẩm sinh, vừa béo mập vừa co giãn, nhìn chỉ muốn cạp lên đó mấy miếng, dễ dàng khơi dậy thú tính của người khác.

Lưu Chương nựng nó trong tay không biết chán, hết vần vò nhào nắn thành đủ hình dạng, lại ngứa tay vỗ mạnh vài cái, thỏa mãn nhìn mông thịt đàn hồi rung rinh nảy lên, còn lưu lại vệt đỏ kích thích.

Lưu Vũ bất ngờ bị đánh mông nhỏ, hoang mang ấm ức nhìn hắn:
" Anh đánh em..."
" Tiểu Vũ ngoan thì anh sẽ không đánh em"
" Em hư lúc nào chứ?" Dứt lời mông lại bị đánh một cái vang dội, không đau nhưng khiến cậu tủi thân không thôi, nước mắt cũng trực trào.

Lưu Chương hiếm khi nhìn vậy mà không đau lòng, cưng chiều hôn lên mí mắt cậu, tay bên dưới một bên giữ chặt eo nhỏ, một bên bắt đầu thăm dò huyệt nhỏ chôn sâu giữa khe mông.

Quả nhiên Lưu Vũ giật mình né tránh, nhanh chóng bị cánh tay ở eo đè nghiến lại, không thể phản kháng.
" AK, em muốn...khó chịu..."

" Ngoan, chờ một chút sẽ cho em." Lưu Chương lên tiếng an ủi cậu, chờ đến khi Lưu Vũ không kháng cự mới rời bàn tay ở eo xuống, banh một bên cánh mông ra, để cho ngón tay thuận tiện ra vào bên trong.

Ngón tay lép nhép khuấy đảo bên trong khiến Lưu Vũ vừa khó chịu vừa ngứa ngáy không thôi, mông nhỏ vô thức ưỡn ra phía sau hùa đón, miệng nhỏ bên trên  bắt đầu phát ra tiếng thở dốc nghẹn ngào.

Lưu Chương thấy vậy ra tay càng ác liệt, một bên nắm bóp mông béo đến biến dạng, một bên đẩy nhanh tốc độ ra vào huyệt nộn, chất lỏng cũng bị ép tuôn trào, cánh mông nhanh chóng trở nên bóng nhẫy.

Lưu Vũ nhạy cảm bị hắn kích thích đến nức nở cầu hoan:
" AK, bên trong khó chịu quá..." Cậu cũng không rõ cảm giác này là gì, chỉ muốn nhanh chóng được lấp đầy.

Nhìn khuôn mặt động tình ướt át của Lưu Vũ, Lưu Chương biết cậu đã sẵn sàng rồi.

Hắn đẩy Lưu Vũ ngã ra giường, hấp tấp đè lên người cậu, nâng hai chân cậu lên gác lên vai mình, ánh mắt thành kính quan sát biểu cảm người bên dưới, chậm rãi đẩy phân thân to lớn vào bên trong cậu.
" ahhh.."
" ughh.."
Hai âm thanh đồng thời vang lên, Lưu Chương hôn lên môi cậu, chặn lại tiếng rên rỉ, bên dưới không chờ nổi chậm rãi ra vào. Lưu Vũ bất an nắm chặt lấy ga giường, tiếng ưm ưm cũng mắc kẹt ở cổ họng, cảm nhận thứ to lớn gân guốc từng chút chen vào bên trong cậu.

" Bé con, em thật chặt...kẹp chết anh rồi." Lưu Chương bị khoái cảm mềm mại ấm nóng bên trong cậu vây lấy, sảng khoái bật thốt mấy lời dâm dãng.

Lưu Vũ lần đầu nghe mấy lời như vậy xấu hổ không thôi, môi bất giác mím chặt không dám để âm thanh rên rỉ thoát ra.

" Tiểu Vũ, kêu ra đi, anh muốn nghe tiếng em..." Lưu Chương thấp giọng dụ dỗ.

Lần trước hắn làm Lưu Vũ trong lúc cậu say mềm nên không có phản ứng, vậy mà đã có thể khiến hắn điên cuồng không khống chế được. Nếu bây giờ nghe bảo bối này vì hắn mà rên rỉ thăng hoa, Lưu Chương không chắc mình sẽ phát điên thành cái dạng gì.

Lưu Vũ đã mở lòng đón nhận tình cảm của hắn, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tỉnh táo của cả hai người, cậu da mặt mỏng đương nhiên không chịu. 

Lưu Chương đáy mắt lộ vẻ gian xảo, hắn dừng động tác một chút, côn thịt rút lui ra ngoài, sau đó lại bất ngờ hung hăn đâm sâu vào, cứ lặp đi lặp lại như vậy mấy lần, Lưu Vũ rốt cuộc không nhịn nổi mà ngâm nga:
" a.. AK... nhanh một chút...xin anh..a..."
Âm thanh ngọt lịm quyến rũ khiến Lưu Chương mất kiểm soát, hông nhanh chóng tăng tốc như đóng cọc mà giã liên hồi vào mông cậu, mỗi lần đều lút cán, chèn ép hậu huyệt đỏ bừng, tiếng va chạm ngày càng dồn dập.
" anh nhẹ thôi....em không được...ư...ahhh sâu quá rồi..."
" Không sâu vậy làm sao bé cưng sướng được hửm.." âm thanh khàn đục nặng nề thở dốc.
LưuChương hai mắt đỏ au, chăm chú nhìn khuôn mặt thanh lãnh mà hắn tôn thờ đang dần vỡ vụn, từng chút từng chút bị ái tình nhấn chìm, vùng vẫy trong khoái cảm.

" Vậy... anh chậm thôi... ah..chậm thôi.. ư..ư.." đầu nhỏ lắc lư không yên, chóp mũi cùng khuôn mặt đỏ hồng mọng nước, miệng nhỏ rên rỉ không khép lại được, Lưu Vũ cảm thấy mình sắp bị làm đến phát điên rồi.

" Thích không bảo bối?" Lưu Chương đưa tay lên xoa nắm môi châu đỏ mọng, ngón tay vói vào khoang miệng phấn nộn đùa giỡn, kéo lấy lưỡi nhỏ mềm mại làm Lưu Vũ chỉ có thể ú ớ trả lời:
" ah.. thíc.. h... AK ... bỏ..ta..y...ư"

" Ah... Bảo bối...Ngọt ngào của anh...ah...bên trong em thật sướng.." Lưu Chương vùi đầu thở dốc bên tai cậu, răng nanh cắn lên vành tai đỏ, phả vào lỗ tai từng hơi nóng rực, hông vẫn không ngừng nắc mạnh bên dưới, khiến cậu chỉ có thể ư ư a a rên rỉ:
" Nhanh quá... ah.... AK ... anh... chậm thôi..ư... chậm thôi mà ...ah"
" miệng bên dưới cắn nhanh như vậy... hừ ... còn muốn anh chậm?" Dứt lời liền thúc một cú thật sâu vào bên trong, khiến Lưu Vũ giật nảy mình trợn mắt:
" anh... đừng sâu như vậy...ah...hức..
to quá..."
Lưu Vũ hốt hoảng đẩy ngực hắn, điên cuồng lắc đầu la hét, từ cú thúc bên dưới đánh vỡ lý trí cậu, giống như có luồng điện chạy qua cơ thể, kích thích cậu run rẩy co rút, khóc lóc van xin người bên trên.

Lưu Chương lúc này hoàn toàn không còn dáng vẻ yêu chiều nâng niu thường ngày, hắn đã hóa thành mãnh thú vào mùa động dục, lật ngược lật xuôi tàn nhẫn chiếm lấy Lưu Vũ, thô bạo thao cậu bật khóc nức nở van nài cũng không chịu dừng lại.

Thân thể trắng nõn mềm dẻo bị hắn ép làm đến thê thảm, bày ra đủ kiểu tư thế khó nhằn, mồ hôi đầm đìa ướt át, mông thịt béo tròn in đầy dấu tay nông sâu, cả người Lưu Vũ đều bị gặm cắn xanh đỏ, từ cổ đến bụng đến bắp đùi, không chỗ nào còn lành lặn.

So ra thì đêm đầu tiên của hai người, Lưu Chương đã phải kiềm chế rất nhiều.

Chờ Lưu Vũ thở hổn hển vô lực nằm trên người hắn, Lưu Chương vuốt ve sống lưng nhẵn mịn, đến khi rờ đến khe mông phì nhiêu đang mấp máy sau cao triều, phân thân hắn lại không nhịn được rục rịch ngóc đầu dậy đòi ăn.

Cứ thế, Lưu Vũ chưa kịp nghỉ ngơi liền bị côn thịt thô cứng từ dưới đâm lên, cậu giật mình hét toáng lên nhưng không còn sức phản kháng, tiếng rên rỉ cũng dần trở nên ngắc ngứ. Cả người mềm nhũn giống như búp bê tình dục xinh đẹp, nằm úp sấp trên người Lưu Chương, mặc hắn giữ lấy mông mình điên cuồng phóng túng.

Thế mới nói, lời đàn ông nói trên giường không thể tin.

Lưu Vũ sau khi bị dày vò đủ tư thế ngang ngược mới muộn màng ngộ ra chân lý này.

Mấy tiếng bị giày xéo, cậu không chịu được khóc ngất đi, Lưu Chương vẫn ở bên miệt mài đâm rút một hồi lâu mới thoả mãn dừng lại.

Trên giường lớn chăn đệm hỗn độn, quần áo rải rác khắp nơi, chất dịch khả nghi của hắn và Lưu Vũ vương khắp giường, đủ thấy bọn họ đã trải qua trận cuồng hoan kịch liệt cỡ nào.

Thân hình nhỏ nhắn trắng mịn thường ngày giờ chi chít những dấu hôn, đầu ngực bị hút đến sưng tấy đỏ ửng, mông thì càng thảm thương khỏi nói. Lưu Chương thở dài tự trách, hắn lại không kiềm chế được bản thân, hành hạ bảo bối thành như vậy, quả nhiên là cầm thú.

Nghĩ vậy nhưng trong lòng hắn vẫn vô cùng vui vẻ, Lưu Vũ không ghét bỏ hắn, thậm chí còn cùng hắn lên đỉnh dục vọng, giây phút cậu phóng túng trong tay hắn, Lưu Chương cảm thấy cuộc đời thật mỹ mãn.

Hắn nhẹ nhàng nâng cậu dậy, ngón tay vân vê miệng nhỏ đang chu lên, bảo bối mê man vẫn không nhịn được lầu bầu:
" AK, đừng làm nữa mà..." làm hắn đau lòng không thôi, cúi đầu dịu dàng hôn lên vầng trán non mịn:
" Không làm nữa, để mai nhé."

Sau đó bế bổng cậu lên đi vào phòng tắm, giúp cậu làm sạch bên trong, thoa thuốc cẩn thận mới giúp cậu mặc lại quần áo.

Đám người lén lút nghe trộm ở bên ngoài đã giải tán từ sớm.
Không thể trách họ tò mò được, mối nhân duyên này cũng là họ góp phần vun đắp lại đấy.

Hơn nữa, ở đây cách âm không tốt lắm, dù không cố ý vẫn nghe được nhá, động tĩnh bên trong lại lớn như vậy.

Sáng hôm sau, Lưu Chương dậy sớm xuống lấy đồ ăn sáng cho Lưu Vũ.

Nhóc con kia bị hắn lăn lộn tới nửa đêm, giờ vẫn đang mệt mỏi làm nũng cuộn trong chăn, không chịu dậy. Lưu Chương không nỡ lôi cậu dậy, cũng không thể để cậu bỏ bữa sáng, liền xuống phòng ăn tìm đồ.

Bá Viễn đã ngồi đó ăn sáng, ánh mắt thâm ý nhìn hắn, nhưng chỉ cười không nói gì.

Trương Gia Nguyên thì không khách sáo như vậy, dùng tiếng Đông Bắc bắn liên thanh:
" Ây dô. AK sao lại dậy sớm như vậy chứ, bảo bối của anh đâu rồi? Không dậy được hả? Rốt cuộc hôm qua anh vần vò người ta dã man như nào vậy?"

" Nhỏ mồm lại, em ấy còn đang nghỉ."

" Còn nữa, mấy người đừng có oang oang trước mặt em ấy như vậy, Tiểu Vũ sẽ ngại." Lưu Chương không nhịn được mà cảnh cáo mấy người này.

" Tiểu Vũ, Tiểu Vũ, mở miệng ra là chỉ có người ta, thật đáng ghét." Lâm Mặc bên cạnh nhại giọng Lưu Chương, còn giả bộ rùng mình nhìn hắn.

Lưu Chương cũng không quan tâm đến bọn họ, không thể để bảo bối của hắn đói được. Hắn chọn lấy mấy món Lưu Vũ thích, vội vội vàng vàng mang cả khay đồ lớn đi lên phòng.

Đằng sau lập tức vang vẳng tiếng than khóc làm lố của Tiểu Cửu và Patrick, có định để cho người khác ăn với không hả?

Hừ, mới chỉ là bắt đầu thôi, sau này bọn họ còn được ăn cơm chó nhiều!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro