Chương 4: Lần đầu gặp
Chương 4:. Lần đầu gặp
Tang lễ của Quý lão gia làm cũng đơn giản, Quý Khanh một thân váy áo màu đen, có cổ cao, hơi cuốn tóc rũ xuống sau lưng, Châu Kiến Thâm đứng ở cuối chỗ xếp hàng nhìn cô thật lâu, cô đứng hàng thứ 2 cũng nhìn Quý Đình Khâm thật lâu.
Lục Thanh đương nhiên danh chính ngôn thuận đứng ở bên cạnh Quý Đình Khâm, lúc này Quý Khanh nhìn rất là hâm mộ, nhưng hâm mộ cũng vô dụng, lúc đầu Quý lão gia không biết hứa hẹn cái gì để cho Quý Viện câm miệng, nếu như chuyện này bại lộ, Quý Đình Khâm cũng không còn cơ hội ở quận ủy mà lăn lộn.
Về phần yêu đương vụng trộm? Quý Khanh không phải không có nghĩ qua, nhưng đó là lần đầu tiên, cũng là một lần cuối cùng, Quý Đình Khâm tổng cộng chỉ đụng cô một lần.
Nhưng một lần này cũng làm cho Quý Khanh hồn khiên mộng nhiễu, ở Italia năm năm cô cùng Quý Đình Khâm gọi điện thoại, nhưng ngữ khí hắn vẫn là bình thường, còn Quý Khanh một điểm cũng không dám càn rỡ.
Kỳ thực Quý Khanh luôn không tin, Quý Đình Khâm cũng không tin hắn khi đó lại thực sự đụng vào Quý Khanh, thậm chí hắn nghĩ tại sao lại không có nhẫn được, đều là không nghĩ thông.
Hắn đã 37, trên dưới đều đang thúc giục muốn hắn sinh con, nhiều lúc Lục Thanh cũng ám chỉ qua mấy lần đừng đeo bao.
Nhưng Quý Đình Khâm trong lòng có cái khảm, cái này khảm cũng không là người khác, chính là Quý Khanh, thế là hắn vẫn là mỗi lần đều từ ngăn kéo xuất ra áo mưa, cũng không hôn Lục Thanh ở thời điểm làm tình.
Ngày đó Quý Khanh trở về, lúc ăn cơm nhìn chằm chằm vào hắn, nếu không phải hắn lúc sau hắn rời đi, chỉ sợ bên dưới thẳng đứng đều sẽ bị Lục Thanh phát hiện.
Tang lễ kết thúc, Lục Hành liền gửi tin nhắn cho Quý Khanh.
„Buổi tối, tới sao?"
„Ừ"
Quý Khanh trả lời đơn giản lưu loát, vài ngày nay ở trong nhà mỗi ngày nhìn Quý Đình Khâm, cô đã sớm kìm nén không được.
Người ngoài nhìn vào đều biết Lục Hành cùng Quý Khanh là bạn học sơ trung, nhưng từ lúc hai năm trước hai người cũng đã thu hẹp cự ly tiếp xúc.
Buổi tối 10 giờ, Quý Khanh y phục cũng không đổi, mặc chiếc áo choàng khoác ngoài liền đẩy cửa đại sảng của khách sạn ra.
Tầng cao nhất phòng phong cảnh tuyệt đẹp, Quý Khanh từ thang máy riêng đi lên, cửa thang máy mở một cái liền trông thấy Lục Hành đang đứng bên cửa sổ hai tay bỏ trong túi quần nhìn phía xa.
Áo sơ mi tinh xảo, yết hầu khêu gợi, cùng tiểu tử ngu ngốc ngày xưa càng ngày càng không giống.
"Lục Hành."
Nghe được thanh âm Lục Hành quay đầu: "Tới rồi?"
Hắn xoay người đi tới bên cạnh Quý Khanh, đem cô ôm lên, đi tới mép giường đem cô ném lên.
Hô hấp tương đối, Lục Hành áp sát Quý Khanh vuốt vuốt cô tóc.
"Lần này trở về còn đi không?"
"Không biết, chờ trong nhà công việc hậu sự xong xuôi thì sẽ cùng anh trai nói chuyện xem sao."
"Anh của em không lỡ để em đi ?"
Nói xong Lục Hành liền cách một lớp váy áo mà ngậm lấy đầu vú Quý Khanh, đầu lưỡi nóng ướt đảo quanh, cơ thể Quý Khanh cơ hồ trong nháy mắt liền xụi lơ.
Bàn tay thăm dò vào dưới váy, Lục Hành ngoài miệng cũng khẽ cắn: "Vẫn là mẫn cảm như thế?"
Quý Khanh không có để ý đến hắn, trong đầu cô liên tục ảo tưởng là Quý Đình Khâm đang liếm đầu vú cô đẩy huyệt mềm của cô.
Lúc này trước mắt đột nhiên tối sầm, mắt Quý Khanh bị bịt lại bằng miếng vải đen, tay cũng bị Lục Hành mang lên buộc lại với nhau.
Lục Hành cúi người hôn môi của cô một cái, môi lưỡi quấn quanh, bên miệng Quý Khanh đều lưu lại nước bọt.
"Muốn làm gì?"
Muốn làm gì? Lục Hành nở nụ cười, sau đó lại tiến đến Quý Khanh bên tai thầm thì: "Như thế lâu không có thấy, em không nghĩ?"
Quý Khanh ưa thích bị đầy đủ tiền hí, Lục Hành là biết.
Nói xong Lục Hành liền một cái cởi váy áo của Quý Khanh xuống, phía dưới không có vật gì.
"Em không có mặc đồ lót?"
"Ân, không có mặc. . ."
Quý Khanh cười đến giảo hoạt, Lục Hành dưới tầm mắt di chuyển, một tay đem nhục côn chính mình từ quần tây móc ra, một tay đem hai chân Quý Khanh chụm lại đẩy lên, đỡ dương vật liền thẳng tắp đi vào cửa động ướt nhẹp của cô.
Quý Khanh suy nghĩ quá lâu, đụng một cái liền liên tục xuất thủy, quy đầu đã bị dâm dịch nhuộm đến sáng óng ánh, nhưng Lục Hành chính là không cho cô, chỉ ở bên ngoài cọ xát, đem cô dục vọng thổi lớn lên.
"Đi vào. . . Lục Hành anh đi vào. . ."
"Muốn anh đi vào? Được, vậy trả lời anh từ khi trở về có nghĩ đến anh ta rồi tự an ủi? A?"
"Không có. . . Không có. . ."
"Vậy anh ta có hay không làm em? Em có hay không câu dẫn hắn?"
"Không có. . . Thật không có. . . Lục Hành anh mau vào đi. . ."
Lục Hành thật sự là hiểu rất rõ Quý Khanh, hắn biết càng nói đến Quý Đình Khâm Quý Khanh thì sẽ càng hưng phấn, dâm thủy cũng cũng chảy càng nhiều.
Phía dưới người lắc mông muốn hắn thao, hắn không có chịu được liền tiến vào nửa cái đầu.
Hư không trong nháy mắt được lấp đầy, eo cũng dướn lên trên, nghĩ muốn Lục Hành nhập đến thêm sâu.
Nhưng Lục Hành nào có nhanh vậy thỏa mãn cô, chỉ động vài cái liền đem nhục bổng rút ra vỗ vào hoa huyệt của cô.
Quý Khanh ngứa đến không được, mấy lần muốn lấy tay ra khỏi dây thừng, nhưng chung quy là tốn công vô ích, còn bị Lục Hành triệt để đẩy hai chân ra.
Cánh hoa ướt đẫm bị bại lộ trong không khí, nhục côn Lục Hành đâm vào cửa động Quý Khanh, trong miệng còn nói những ngôn từ dâm đãng khiến Quý Khanh tim đập đỏ mặt.
„Quý Đình Khâm lần trước có phải hay không cũng làm như vậy với em? Nước đều nhỏ giọt trên ga giường, còn không xuyên đồ lót, có phải hay không nghĩ anh ta xốc lên liền có thể cắm đi vào? A?"
Dương vật to dài va chạm lấy vỏ sò nhục nhỏ hạch, khoái cảm của Quý Khanh giống như nghìn lớp sóng lớn giống nhau lại lên, cũng tại đỉnh điểm lại đột nhiên im bặt.
Lục Hành đem cô ôm đến trên bàn.
Mặt bàn màu hồng rượu chiếu đến thân thể trắng nõn, cảm xúc lạnh buốt truyền đến, Quý Khanh nhất thời liền kêu lên tiếng, phía dưới dâm huyệt khẽ khép khõe mở.
Thị giác bị che đi khiến thân thể Quý Khanh cảm giác càng thêm mẫn cảm, hai chân bị tách ra, Lục Hành kéo một cái ghế an vị tại phía trên nhìn Quý Khanh.
Trước mắt hồng nộn chốn đào nguyên nhả sương sớm, Lục Hành nhìn chung quanh một chút, cầm lên một chi màu vàng lam bút máy.
Bút máy phần đuôi trơn truột băng lạnh, cắm đi vào trong nháy mắt Quý Khanh kêu thét một tiếng, nhuyễn lãng mị thịt nhất hạ liền đem bút máy xoắn đến hướng bên trong vào vài phần.
Thủy bị ngăn lại, Quý Khanh càng thêm khó nhịn, thân thể tất cả đều nổi lên mê người má hồng, Lục Hành cầm lấy bút máy ra ra vào vào, Quý Khanh rên rỉ cũng theo cắm rút tần suất phập phồng phập phồng.
"Lục Hành, làm em, mau. . ."
Quý Khanh thật sự là quá muốn, bút máy quá tinh tế, chỉ chống lại được nhất thời, trong chốc lát liền nghĩ muốn thêm thô thêm đại vật đi vào lấp đầy nó, xuyên qua nó.
Nhưng cũng chỉ có thời điểm như này Quý Khanh ríu rít nói thầm cầu xin hắn như vậy, Lục Hành tâm tính cùng nhau, đột nhiên đem bút máy rút ra, đổi thành hai ngón tay đi vào.
Ngón tay ấn trụ điểm G, khoái cảm bắt đầu chồng chất, chân Quý Khanh cũng bắt đầu xoay mở, càng nhiều dâm thủy, càng thuận tiện cho Lục Hành chui vào, cố tình thời điểm này Lục Hành còn ngậm lấy đầu vú cô.
"Quý Khanh, lấy lòng anh đi, anh liền làm em. . ."
Lục Hành cười đến không có hảo ý, Quý Khanh cũng sẽ không nhận thua, lập tức ôm lấy hắn cổ liếm liếm hắn tai tâm.
"hừ, anh nghĩ cũng đừng nghĩ "
Lời Quý Khanh còn chưa nói xong, hai mắt Lục Hành đã hồng lên, phân thân dưới háng liền thẳng đứng lên tiến vào cửa huyệt của Quý Khanh.
„Nói đến đạo đức bại hoại thì không chỉ có em Quý Khanh còn có anh nữa, một người thì yêu anh trai, một người thì yêu chị gái, vậy mà hai người họ lại đến với nhau, em nói có phải là nghiệt duyên không?"
Cởi bỏ đai lưng, Lục Hành rất nhanh liền đem Quý Khanh lật người lại, Quý Khanh chổng mông lên đang muốn hưởng thụ, thì Lục Hành có điện thoại vang lên.
Là tiếng chuông đặc biệt.
„Được, được, em đến ngay."
Bị điện thoại cắt ngang, Quý Khanh cũng mất hứng thú, Lục Hành giúp cô tháo gỡ dây thừng liền bắt đầu mặc quần áo.
"Chị anh?"
"Ừ."
Nói đến đây Lục Hành ngừng lại, lại thêm một câu, "Cha anh huyết áp đột nhiên tăng, đưa bệnh viện, anh phải đi qua."
Mười phút sau Lục Hành rời đi, Quý Khanh tắm rửa đổi áo ngủ, quá nhàm chán nên cô cầm điện thoại lên chơi.
Vừa rồi không có cao triều, Quý Khanh toàn thân không thoải mái, đột nhiên liền nghĩ đến vừa rồi Lục Hành nói, nếu là cha hắn bị bệnh, vậy Lục Thanh cũng có thể tới bệnh viện, vậy hiện tại Quý Đình Khâm hẳn là ở nhà một mình?
Nghĩ đến đây Quý Khanh rút cuộc ngồi không vững, đổi y phục cũng không trả phòng liền xuống thang máy.
Đi ra khỏi khách sạn đã là buổi tối 11 giờ đêm, Quý Khanh nhìn chung quanh một chút, không có xe, cô định gọi lái xe trong nhà đến đón thì có một chiếc ô tô dừng trước mặt cô.
Cửa sổ xe hạ xuống, Châu Kiến Thâm hình dáng rõ ràng mặt xuất hiện ở trước mắt cô.
"Quý tiểu thư?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro