Tặng Ngươi Một Đóa Hoa
Trong không gian rộng lớn của Đại Hoang, nơi thiên nhiên hoang dã và thần bí hội tụ, Ly Luân đứng dưới một gốc cây hòe cổ thụ, nơi những cánh hoa hòe trắng tinh khôi đang nhẹ nhàng rơi xuống như những giọt sương mai. Những đám mây trôi lơ lửng trên bầu trời, ánh sáng dịu dàng của mặt trời buổi chiều phủ lên khắp không gian một lớp ánh vàng mờ ảo. Từng làn gió mát thổi qua, cuốn theo hương thơm ngọt ngào của hoa hòe, khiến mọi thứ xung quanh như bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài.
Ly Luân, người luôn kiêu hãnh và lạnh lùng, hôm nay lại im lặng đứng đó, chăm chú nhìn vào đóa hoa mà hắn đang cầm trên tay. Đóa hoa ấy, nhỏ bé nhưng tỏa ra một vẻ đẹp như một phần linh hồn của Đại Hoang. Đó là một đóa hoa hòe trắng tinh khiết, tượng trưng cho những tình cảm mà hắn đã giữ kín trong lòng suốt bao nhiêu năm qua.
Hắn nhẹ nhàng nâng đóa hoa lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào cánh hoa, cảm giác trong lòng dâng trào. Ly Luân vốn dĩ không phải người dễ dàng thể hiện cảm xúc, nhưng khi đứng dưới bầu trời này, khi nghĩ đến người mà hắn trân trọng hơn tất cả – Chu Yếm, trái tim hắn lại không kìm được mà rung động. Hắn không biết làm sao để diễn tả những gì mình cảm thấy, nhưng đôi tay hắn lại tự động nắm lấy đóa hoa như một cách để gửi gắm lời nói mà hắn không thể thốt lên.
Bước chân nhẹ nhàng, Ly Luân đi về phía Chu Yếm, người đang ngồi dưới gốc cây gần đó, ánh mắt trong veo nhìn ra xa, như đang suy tư điều gì đó. Ánh sáng mặt trời rọi xuống, tạo nên những bóng đổ nhẹ nhàng trên khuôn mặt Chu Yếm, làm nổi bật lên đôi mắt trong sáng và nụ cười hồn nhiên của hắn. Mỗi lần nhìn vào Chu Yếm, Ly Luân lại cảm thấy như có một ngọn lửa ấm áp len lỏi vào trái tim lạnh giá của mình.
"Ngươi đang nghĩ gì vậy?" Ly Luân lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng cũng không thiếu phần nghiêm nghị.
Chu Yếm ngẩng đầu lên, đôi mắt chớp chớp, rồi lại nở nụ cười tinh nghịch như mọi khi. "Ta đang nghĩ về ngươi, A Ly."
Ly Luân ngạc nhiên một chút, nhưng không để lộ ra ngoài. Hắn bước lại gần hơn, và chỉ một giây sau, hắn đã đặt đóa hoa hòe trắng vào tay Chu Yếm, không nói một lời. Một hành động giản đơn, nhưng lại chứa đựng tất cả những gì hắn không thể thốt ra thành lời.
Chu Yếm nhìn vào đóa hoa trong tay, đôi mắt sáng lên đầy ngạc nhiên. "Đây là... cho ta?" Hắn ngước lên, ánh mắt đầy sự bất ngờ pha lẫn cảm động.
Ly Luân không trả lời ngay, chỉ nhìn vào ánh mắt của Chu Yếm, nơi mà hắn tìm thấy sự dịu dàng, sự chân thành mà hắn không dám nghĩ đến. "Ngươi có thích không?" Hắn hỏi, giọng điệu vẫn bình thản, nhưng nếu lắng nghe kỹ, sẽ nhận ra sự bối rối nhẹ nhàng ẩn chứa trong đó.
Chu Yếm nở nụ cười rạng rỡ, nụ cười ấy không phải là nụ cười nghịch ngợm như mọi khi, mà là nụ cười của sự cảm động chân thành. Hắn nhẹ nhàng ngửi hương hoa, rồi nhìn Ly Luân bằng ánh mắt ấm áp. "A Ly, ta rất thích. Đây là món quà đẹp nhất mà ta từng nhận được."
Ly Luân nhẹ nhàng thở dài, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy một niềm vui ấm áp mà trước giờ hắn chưa từng có. Hắn đứng đó, chỉ nhìn Chu Yếm, không cần nói gì thêm. Tình cảm của hắn dành cho người kia là như vậy – không cần lời nói, không cần bất kỳ điều gì khác ngoài sự hiện diện và chân thành từ sâu trong lòng.
"Ngươi... có biết không?" Chu Yếm đột ngột lên tiếng, ánh mắt nghiêm túc nhưng cũng đầy sự dịu dàng. "Có bao giờ ta nói với ngươi rằng ngươi là người quan trọng nhất đối với ta chưa?"
Ly Luân nhìn hắn, trong mắt hiện lên một chút bối rối, nhưng rồi hắn khẽ mỉm cười, nụ cười ấy thực sự từ trái tim mà ra. "Có lẽ ngươi không cần phải nói. Ta đã biết." Hắn nói, giọng nói trầm ấm và chắc chắn, như thể mọi điều hắn cần, đã có trong đôi mắt ấy.
Chu Yếm im lặng một lúc, rồi cuối cùng, hắn đưa tay về phía Ly Luân, nắm lấy tay hắn. "Vậy, A Ly, ta sẽ giữ đóa hoa này suốt đời. Nó sẽ là món quà mà ta trân trọng nhất, cũng giống như ngươi vậy."
Ly Luân nhìn vào đôi tay đang nắm chặt lấy nhau, cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa từ tay Chu Yếm. Hắn nhẹ nhàng siết chặt tay lại, đáp lại không một lời, nhưng trong mắt hắn, ánh sáng ấy chưa bao giờ tắt.
----
Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, cuốn theo từng cánh hoa hòe trắng muốt, nhẹ nhàng rơi xuống, tạo nên một cảnh tượng mơ màng, như một giấc mơ lạ lùng mà hắn chẳng thể nào lý giải được.
Chu Yếm ngồi bên cạnh hắn, đôi mắt sáng rực, ánh lên sự tinh nghịch quen thuộc. Mặc dù những ngày gần đây, hắn luôn tạo ra những trò đùa khiến Ly Luân phải chau mày, nhưng hôm nay, trong đôi mắt ấy lại chứa đựng một cái gì đó khác biệt, một sự nghiêm túc nhẹ nhàng mà Ly Luân chẳng thể bỏ qua.
Hắn cầm một đóa hoa hòe trắng vừa mới rơi, nhẹ nhàng đưa lên trước mặt Ly Luân. “Tặng ngươi một đóa hoa.” Giọng nói của Chu Yếm không còn tinh nghịch như mọi khi, mà có chút ấm áp, như thể ẩn chứa một điều gì đó sâu sắc mà hắn chưa thể thổ lộ.
Ly Luân ngẩng lên nhìn, ánh mắt như vội vàng lướt qua đóa hoa. Hắn không phải người dễ dàng xúc động, nhưng cái nhìn của Chu Yếm hôm nay khiến trái tim hắn lạ lẫm, như thể trong đó có một sự chân thành mà hắn chưa từng nhận ra trước đây.
“Tặng ta một đóa hoa?” Ly Luân khẽ nhướng mày, nhưng giọng nói lại mang chút nhẹ nhàng khác thường. “Ngươi muốn làm gì với nó?”
Chu Yếm không đáp ngay, mà chỉ mỉm cười, bàn tay nắm chặt đóa hoa lại, như thể đang giữ lấy một điều gì đó vô cùng quý giá. “Không phải làm gì cả, A Ly. Chỉ là... ta muốn ngươi biết rằng, trong thế giới này, có một đóa hoa là dành cho ngươi. Nó không phải chỉ là một món quà hay một món đồ vật. Nó là lời nhắn nhủ của ta, rằng ngươi quan trọng đến mức nào đối với ta.”
Ly Luân không nói gì, nhưng trong mắt hắn, cái gì đó dường như đã thay đổi. Hắn nhìn vào đôi mắt Chu Yếm, không phải cái nhìn lạnh lùng, mà là một cái nhìn đầy suy tư, như thể hắn đang cố gắng hiểu rõ lời nói của người kia. Tình cảm trong ánh mắt của Chu Yếm không thể che giấu được, nó trong sáng và tinh khiết, không giống bất cứ điều gì Ly Luân từng thấy.
“Ngươi biết không, A Ly,” Chu Yếm tiếp tục, giọng nói có chút nghẹn lại, nhưng vẫn tràn đầy sự chân thành. “Dù có bao nhiêu đóa hoa rơi xuống, dù có bao nhiêu lần gió thổi qua, ta vẫn chỉ muốn tặng ngươi một đóa hoa này thôi. Đó là tất cả những gì ta có thể cho ngươi. Và ta hy vọng, ngươi sẽ nhận lấy nó.”
Ly Luân cảm thấy một làn sóng ấm áp lan tỏa trong lòng, như thể trái tim đã được ai đó khẽ chạm đến. Cả thế giới này, với hắn, luôn là một chuỗi dài những điều lạnh lẽo, nhưng giờ đây, đứng dưới ánh trăng, bên cạnh Chu Yếm, hắn lại cảm thấy trái tim mình bỗng nhiên dịu lại, như thể lần đầu tiên trong đời hắn không còn phải sợ hãi khi đối mặt với tình cảm chân thành.
“Ngươi... muốn ta nhận lấy nó sao?” Ly Luân cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng giọng nói của hắn chẳng còn lạnh lùng như thường lệ. Một chút ấm áp bất ngờ hiện lên trong đôi mắt, và một chút dịu dàng trong lời nói khiến chính bản thân hắn cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Chu Yếm nhìn hắn, đôi mắt không hề rời đi, như thể hắn đang chờ đợi điều gì đó từ Ly Luân. “Ừm, A Ly. Dù cho cả thế giới có đổi thay, dù mọi thứ có tan biến, thì đóa hoa này sẽ vẫn là của ngươi. Bởi vì ta biết, chỉ có ngươi mới hiểu giá trị của nó. Chỉ có ngươi mới hiểu được tình cảm ta muốn gửi gắm qua từng cánh hoa này.”
Ly Luân không thể nào phủ nhận được tình cảm trong lời nói của Chu Yếm. Hắn chậm rãi đưa tay ra, nhẹ nhàng nhận lấy đóa hoa hòe trắng trong tay Chu Yếm. Cảm giác ấm áp từ bàn tay của người kia truyền đến, khiến hắn cảm thấy như không có gì là khó khăn nữa.
Những cánh hoa trắng tinh khiết trong tay Ly Luân như một lời hứa, một sự trân trọng, mà hắn chưa bao giờ nghĩ đến. Nó không chỉ là một món quà hay một vật phẩm vô tri. Đóa hoa này, như một thông điệp không lời, đã ghi khắc trong trái tim hắn rằng, dù có bao nhiêu gian khó, dù có cách biệt nào, tình cảm này vẫn sẽ tồn tại mãi mãi.
“Ngươi đã tặng ta một đóa hoa. Còn ta, sẽ giữ lấy nó, trân trọng nó.” Ly Luân cuối cùng cũng lên tiếng, đôi mắt hắn dịu dàng hơn bao giờ hết, và đôi tay cẩn thận nâng niu đóa hoa như thể đang giữ lấy cả thế giới mà hắn chưa bao giờ dám chạm đến.
Chu Yếm cười, không phải nụ cười tinh nghịch như mọi khi, mà là nụ cười chứa đầy sự ấm áp, nhẹ nhàng như làn gió mùa thu. “A Ly, ta biết, ngươi không phải là người dễ dàng thừa nhận cảm xúc. Nhưng ta tin, trong lòng ngươi, sẽ có một chỗ dành riêng cho ta. Chỗ đó, sẽ giống như cánh hoa này... mãi mãi không phai.”
Ly Luân không nói gì, chỉ nhẹ nhàng cầm lấy đóa hoa, giữ nó trong lòng bàn tay như giữ lấy một phần trái tim của mình. Và trong khoảnh khắc ấy, tất cả những khoảng cách giữa hai trái tim như bỗng dưng biến mất, chỉ còn lại sự gắn kết không thể tách rời.
______
🙋♀️: Dạo này tui bệnh dữ quá huhu🥹
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro