1

Xe chạy nhanh trên xa lộ, Giản Tùy Anh cau mày liếc nhìn điện thoại di động, cách thời gian phẫu thuật phá thai tầm một giờ. 

"Lái nhanh một chút." Hắn không nhịn được nói với tài xế phía trước.


Tài xế có chút lúng túng, "Giản thiếu gia, còn nhanh nữa thì thành siêu tốc mất."


"Vậy thì siêu tốc."


Ánh mắt lạnh như băng của hắn khiến cho tài xế còn muốn nói gì đó thức thời ngậm miệng lại.


Giản Tùy Anh nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, bên ngoài không có gì cả, cảnh vật ngày ngày đều như vậy không có gì đẹp mắt, thế nhưng hắn giống như mê man, ngày mơ hồ cũng có một sắc thái khác. Dẫu sao bị giam lâu như vậy, bây giờ một thân cây hắn đều có thể nồng nhiệt nhìn ngắm. Hắn nhìn một hồi, giống như một pho tượng yên lặng, cho đến trong dạ dày dâng lên một cổ nước chua, xông thẳng lên cổ họng. Hắn thống khổ kêu lên: "Dừng xe."


Xe dừng lại, hắn lập tức đẩy cửa ra, vọt tới bụi cỏ ven đường, khom người nôn mửa, hắn vốn là bởi vì khẩu vị không tốt nên không ăn thứ gì, nôn ra tất cả đều là nước trong.


Tài xế lộ ra vẻ mặt không đành lòng, "Giản thiếu, nếu không chúng ta trở về đi thôi."


Giản Tùy Anh không nói câu nào, từ trên xe cầm ra một chai nước suối, sau khi súc miệng ngồi trở lại bên trong xe, hắn nhắm mắt lại, coi như là tỏ rõ thái độ.


Hắn không phải một người tự oán tự trách, hắn sẽ không đem bi thương vô dụng và nước mắt tốn ở trên người không đáng giá. Mặc dù hắn thường xuyên nghĩ, hắn làm sao lại luân lạc tới nông nỗi hôm nay.


Hắn cắn răng, đem oán độc cùng thù hận nuốt xuống trong bụng. Hắn không muốn làm một diễn viên, ở trong vở kịch của người khác chảy nước mắt của mình. Đứa trẻ trong bụng đột nhiên đá hắn một chút, hắn đau đến nhíu mày, run rẩy sờ vào chỗ đó, cho dù lâu như vậy, hắn vẫn là không cách nào tiếp nhận hắn có một đứa bé. Đứa bé này rõ ràng nhắc nhở hắn, hắn bây giờ là một Omega, quá khứ từng là Alpha còn sống hết thảy, cũng nên bỏ đi. Một Alpha, nhưng giống như Omega mang thai, loại nhục nhã này không thua gì mẹ hắn năm đó bị tiểu tam từ ngoài đường vào phòng, sống giận đến uất ức mà chết. Hắn bây giờ mới hiểu được "Kết hôn nếu là vì duy trì sinh kế, hôn nhân kia chính là bán dâm lâu dài." Những lời này, thế nhưng quá muộn.


Hắn không khống chế được oán hận hết thảy các thứ này, nếu như... Nếu như có thể làm lại, hắn nhất định sẽ không để cho loại tình yêu ngu xuẩn mà thê lương này làm đầu óc mê muội. Hắn sẽ không bỏ qua phá hủy tất cả mọi người, Giản Tùy Lâm, thằng đầu sỏ này, hắn sẽ khiến cho nó hối hận cả đời. Đến nỗi một người cha khác của đứa bé trong bụng, hắn hận chết Lý Ngọc.


Xe đột nhiên ngừng lại, tài xế khẩn trương quay đầu, "Giản thiếu, Lý nhị thiếu gia ở trước mặt."


Giản Tùy Anh mở hai mắt ra, lạnh lùng nói: "Lái qua."


Tài xế mặt lộ vẻ khó khăn, cách đó không xa là một hàng xe quân dụng màu đen, chặn đường đến nước chảy không lọt.


Giản Tùy Anh nhìn về xe xếp sau cùng, hắn biết Lý Ngọc lúc này ngồi ở chỗ đó. Lý Ngọc bây giờ là vẻ mặt gì chứ ? Có phải là đang cười nhạo hắn không biết tự lượng sức mình hay không? Vô luận Lý Ngọc như thế nào, bọn họ cũng sẽ không sao. Hắn không thể bị Lý Ngọc bắt trở về, một khi trở về, hắn thật vĩnh viễn không thể làm người, chỉ có thể làm một con chim trong lồng, dựa vào tâm tình chủ nhân mà sống sót. Hắn hận chết Lý gia, càng hận hơn Lý Ngọc. Trong mắt hắn là ngọn lửa màu đen thiêu đốt, hắn làm sao có thể dừng lại ở chỗ này, cuộc đời hắn còn rất dài, hắn là Giản Tùy Anh, hắn Giản Tùy Anh là loại ngã nhào liền không bò dậy nổi sao? Nửa đời trước hắn mắt bị mù đụng phải Lý Ngọc, hắn nhất định sẽ đòi lại.


Thanh âm hắn giống như đóng băng, hắn cảm thấy mình chưa bao giờ lạnh lùng như vậy, "Bọn họ ngăn thì anh cứ đụng tới."


Tài xế hoảng sợ nhìn hắn, đoán chừng là cảm thấy hắn đã điên rồi.


Hắn nhìn chằm chằm ánh mắt tài xế, "Tiểu Lưu, tôi biết anh là Lý Ngọc phái tới giám sát tôi, nhưng là nếu như anh hôm nay mang tôi chạy đi, tôi liền không nhắc chuyện cũ. Anh cảm thấy Lý Ngọc sẽ đại độ bao dung như vậy tiếp nhận một người đã ruồng bỏ chủ trước sao? Hay là nói anh cảm thấy tôi sẽ bỏ qua cho anh?"


Tài xế cả người toát mồ hôi lạnh, người đàn ông trẻ tuổi tuấn mỹ trước mặt hoàn toàn không có một tia chật vật từ vị trí người ở dưới thấp, cho dù Giản gia đã không còn, hắn vẫn là cái đó kiêu căng đại thiếu gia của Giản gia, thật giống như không có gì có thể ép vỡ cột sống của hắn. Tài xế nuốt nước miếng một cái, "Giản thiếu, tôi là đánh bạc tính mạng, ngài sau này nhất định phải bảo vệ tôi."


Giản Tùy Anh khịt mũi coi thường, "Anh trước tiên đừng để cho đám người trước mặt kia bắn thành cái rổ đã."


Tài xế tâm tình hồi phục, chợt đạp cần ga, đoàn xe đơn giản bị gã gắng gượng mở thành một đường.


Vừa thấy được bọn họ, xe trước mặt lập tức động, tài xế khẩn trương liếc nhìn Giản Tùy Anh xuyên qua kính chiếu hậu, Giản Tùy Anh hờ hững ngồi, đối với nguy hiểm sắp gặp phải nguy không hoảng hốt chút nào. Có lẽ là ông chủ lãnh đạm cho gã dũng khí, gã điên cuồng đâm tới.


Người phía trước hiển nhiên không nghĩ tới gã không muốn sống như vậy, thật nhanh mau tránh ra, thế nhưng xe khác cũng không có thân thiện như vậy, hiển nhiên là người thuê đã hạ lệnh làm cách nào đều phải đem bọn họ cản lại.


Gã do dự một chút, Giản Tùy Anh lập tức lạnh lùng nói: "Tiếp tục."


Tài xế lòng nghĩ sợ là phải cùng ông chủ bỏ mạng. Tay gã quẹt ngang một cái, thẳng đơ lái qua, gã cảm thấy giờ khắc này là lúc gã tỏa sáng nhất. Gã lại nhiệt huyết sôi trào, giống như đang diễn phim.


Chính là hành động dũng cảm của thất phu lại thật khiến cho gã thành công, gã hưng phấn gào to với Giản Tùy Anh ngồi phía sau: "Chúng ta thành công rồi!"


Giản Tùy Anh không nói gì, nhưng rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.


Tiểu Lưu mặt ửng hồng, "Giản thiếu, ngài kế tiếp là muốn đi tìm Thiệu tổng phải không? Tôi nghe nói các ngài cùng Cố..." Lời gã còn chưa nói hết, xe kịch liệt lay động, gã kinh hoảng thất thố dùng sức đạp thắng xe, lại có người bắn bể bánh xe! Gã sở dĩ dám không muốn sống như vậy là cảm thấy lấy quan hệ của Lý thiếu gia và Giản đại thiếu gia, Lý thiếu gia ít nhất sẽ lưu mấy phần tình cảm, gã làm sao cũng không nghĩ đến Lý nhị công tử thật sẽ không để ý Giản đại thiếu bên trong xe mà bắn nổ bánh xe bọn họ.


Ở trong tiếng thắng xe chói tai cùng kịch liệt va chạm, động tác sau cùng của Giản Tùy Anh là bảo vệ bụng, có lẽ là từ bản năng sâu nhất trong tâm hồn, hắn vẫn cho là tình cảm hắn đối với đứa bé này là thống hận, chán ghét, nhưng là thật đến thời khắc cuối cùng, hắn mới hiểu được, nguyên lai hắn là như vậy muốn một mái nhà, chưa bao giờ thay đổi.


Ba năm trước


"Ngày mai là ngày vui của Anh Tử của chúng ta! Tùy Anh, hôm nay nói gì anh đều phải tiếp chúng tôi uống đủ!"


Giản Tùy Anh tức giận đẩy ra cánh tay kề sát vai của Lý Văn Tốn, "Muốn nhìn tôi bêu xấu cứ việc nói thẳng."


Lý Văn Tốn ha ha cười nói: "Anh em đây không phải là cao hứng sao? Anh đuổi như vậy nhiều năm, rốt cuộc mây mù bay mất cũng thấy mặt trời, Lý nhị thiếu gia cây sắt nở hoa, hai người trăm năm hảo hợp. Không nói nữa, tôi trước kính anh một ly!"


Giản Tùy Anh mặc dù trên mặt là cái loại đó chê bai im lặng, sau khi nghe nói vẫn là vô cùng cao hứng. Nhìn các bạn bè cho hắn chúc mừng kết thúc đêm độc thân, hôm nay cũng là sinh nhật hắn, khóe miệng hắn hơi cong lên.


Chu Lệ cầm một giá nến đi tới, "Tất cả mọi người đã đến đông đủ chưa? Đến đông đủ rồi thì thắp nến cho Anh Tử của chúng ta nào!"


Kha Dĩ Thăng nhỏ giọng nói: "Thiệu Quần còn chưa tới." Một câu này nói xong, nhiệt độ cả cái quầy rượu đều tựa hồ lạnh mấy phần.


Lý Văn Tốn khó chịu đẩy gã một chút, "Nói tới nó làm gì chứ? Không đến thì không đến, Tùy Anh cũng không lạ gì."


Giản Tùy Anh lặng lẽ bưng ly rượu lên uống một hơi, hắn hoàn toàn có thể hiểu được Thiệu Quần, bọn họ đã chiến tranh lạnh một tháng. Khi tất cả mọi người đều chúc phúc hắn và Lý Ngọc tu thành chánh quả, chỉ có Thiệu Quần kịch liệt phản đối. Hắn vì chuyện này cùng Thiệu Quần cãi nhau một trận, hắn hoàn toàn không hiểu tại sao bạn tốt ở thời khắc hắn hạnh phúc nhất lại hắt một bát nước lạnh vào hắn.


Chu Lệ lúng túng nhìn về cửa: "Thiệu Quần tới."


Hắn quay đầu, Thiệu Quần mặc một món áo khoác rất quy cũ, nhìn một cái chính là mới vừa kết thúc hội nghị chạy tới, trên vạt áo còn mang hơi ấm đêm hè.


Thiệu Quần nhàn nhạt nói: "Đừng hiểu lầm, tao chẳng qua là vội tới chúc mừng sinh nhật Giản Tùy Anh, thái độ của tao đối với Lý Nhị vẫn là như vậy."


Lý Văn Tốn còn muốn nói điều gì, bị Chu Lệ kéo lại, "Được được, hôm nay sinh nhật Tùy Anh, mọi người cũng vui vẻ."


Giản Tùy Anh nhìn về phía Thiệu Quần, Thiệu Quần cũng đúng lúc đối mặt với hắn, mặt mũi lạnh như băng của người đàn ông dãn ra một chút. Một khắc kia, sương tuyết một tháng qua giống như hòa tan, bọn họ cũng ở trong mắt đối phương thấy được cảm xúc dịu dàng.


Cây nến thắp lên, Giản Tùy Anh bị vây quanh, các bạn bè để cho hắn cầu nguyện, còn không để cho hắn nói ra, "Nói ra sẽ không linh."


Hắn cười một tiếng, "Tao cũng không có ý định nói cho bọn mày." Hắn nhắm mắt, nguyện vọng này rất kiểu cách, nhưng là hắn bây giờ muốn nhất, trong lòng hắn lặng lẽ nói: "Tôi hy vọng người tôi yêu có thể yêu tôi giống như tôi yêu cậu ấy."


Sau khi cắt bánh ngọt lại có rất nhiều người tới mời rượu, hắn tâm tình tốt, bất tri bất giác uống mấy ly. Đang lúc ý thức có chút mông lung, hắn lại nghĩ tới hắn cùng Lý Ngọc ngày mai sẽ kết hôn mà cười ngây ngô một chút.


Lý Văn Tốn bị biểu hiện não yêu đương của hắn chọc cười, một người như ngôi sao sáng như vậy làm sao yêu rồi lại giống như thằng ngốc, hơn nữa còn là Alpha và Alpha.


Năm đó chuyện Giản Tùy Anh theo đuổi Lý gia Nhị thiếu gia huyên náo mưa gió cả thành, sau đó chứng thực Lý Ngọc là một Alpha, giới tính không đúng, quạ đen một trận, Giản Tùy Anh mới lúng túng thu liễm. Thế nhưng đến đó Nhị thiếu đột nhiên lại hồi tâm chuyển ý, mấy năm sau Giản Tùy Anh bị tiểu tạp chủng của tiểu tam âm mưu một hồi, mất hơn nửa tài sản, thời điểm gian nan nhất là Lý Ngọc chủ động nói lên muốn cùng Giản Tùy Anh kết hôn. Như vậy dễ dàng giải quyết vấn đề công ty mới, lại nối lại tiền duyên. Mặc dù Giản Tùy Anh không nói, Lý Văn Tốn hoàn toàn có thể biết cho dù giới tính Alpha cũng không ngăn được hắn thích Lý Ngọc, hắn mấy năm này cũng không có chân chính đi tìm người khác.


Sắp đến chín giờ, một người bạn của bọn họ nói phải đi, Chu Lệ bất mãn rêu rao: "Làm sao giờ đã đi?"


Người bạn không biết làm sao, "Bảo bối nhà tao đặc biệt thích ăn dấm, vốn là không có gì, nhưng là ai bảo Tùy Anh dáng dấp đẹp trai a, hơn nữa AA lại không phải là không thể."


Nhất thời một trận cười vang.


Giản Tùy Anh cười mắng: "Cút con nghé mày đi, ai để ý mày." Hắn bị trêu một trận, đầu óc có chút hỗn độn cũng bắt đầu thanh tỉnh, "Chín giờ rồi? Vậy tao cũng phải đi về."


Thiệu Quần mặt không thay đổi ngẩng đầu lên.


Lý Văn Tốn cau mày: "Không phải chứ?"


Giản Tùy Anh khó chịu nhấp một hớp nước đá, hắn tối nay uống nhiều rồi, "Tao đã đáp ứng Lý Ngọc mỗi ngày phải trở về trước chín rưỡi."


Bọn họ trố mắt nhìn nhau, Lý Văn Tốn rất là bất mãn, Lý Ngọc này sao lại làm giá như vậy. Thật khó chịu nhất là Giản Tùy Anh lại ngoan ngoãn nghe lời, đồng ý yêu cầu vô lý như vậy của Lý Ngọc.


Giản Tùy Anh uống xong một ly nước đá, người cũng nâng cao tinh thần nhiều, hắn ngửi mùi rượu như ẩn như hiện trên người mình, biết là nếu như vậy trở về sợ rằng không tiện báo cáo với Lý Ngọc, dẫu sao hắn đã thề với Lý Ngọc bảo đảm muốn tự sửa đổi, toàn tâm toàn ý yêu một mình Lý Ngọc. Trước khi kết hôn một ngày chạy đi uống rượu, mặc dù đều là bạn  bè đang lúc quy quy củ củ tụ họp, hắn vẫn là có chút áy náy khó tả, Lý Ngọc vẫn còn ở nhà chờ hắn. Hắn nhìn về phía người chung quanh, "Bọn mày có hay khử mùi hoặc là nước hoa gì không, che một chút mùi rượu trên người, Lý Ngọc không thích."


Chu Lệ vỗ bàn một cái, "Mày nghĩ một chút lời mày xem? Mày là người trời đấy à?! Người trời sợ cũng không giống như mày đâu! Thiệu Quần cũng có gia đình, sao nó không giống mày chứ? Đệt, thằng kia là Alpha à, chúng ta ban đầu nói hắn là Omega cũng không sai."


Giản Tùy Anh có chút không nhịn được, "Rốt cuộc có hay không?"


Thiệu Quần nãy giờ đều giống như không khí, bỗng mở miệng: "Trên xe tôi có, vừa vặn đưa cậu về, cùng nhau đi."


Bọn họ đi tới nửa đường, dạ dày Giản Tùy Anh nhốn nháo một trận, hắn không nhịn được, chạy đến thùng rác gần đó ói. Dạ dày đau giống như lửa đốt vậy, hắn ho khan đến nước mắt đều chảy, lúc này bên cạnh một cái tay đưa tới, thon dài đẹp mắt, khớp xương tinh xảo, hắn trong lúc nhất thời còn tưởng rằng là tay của Lý Ngọc.


Hắn giương mắt, Thiệu Quần đưa tới một cái khăn giấy cùng một chai nước suối."Nếu không thể uống, tại sao phải miễn cưỡng mình?"


Hắn tự giễu cười một chút, "Không uống bọn nó cũng mất hứng." Đoạn thời kỳ phá sản kia, hắn mỗi ngày đi kéo đầu tư, uống đến dạ dày xấu đi.


Thiệu Quần cũng không nói gì. Nên nói, nên khuyên, nên mắng đều đã nói xong, còn lại chính là một người không sợ gì. Gã hoàn toàn không muốn Giản Tùy Anh và Lý Ngọc tiến tới với nhau, rốt cuộc gã không tin Lý Ngọc thiện lương như vậy. Lý Ngọc ban đầu bị Giản Tùy Anh cho là Omega theo đuổi có thể nói là truyện cười của toàn bộ vòng, tiền đồ thậm chí bị ảnh hưởng, gã không tin Lý Ngọc sau sự kiện kia không để ý chút nào tiếp nhận Giản Tùy Anh. Huống chi... Trong ánh mắt Lý Ngọc không có tình yêu, chỉ có ngụy trang, tình cảm giả tạo, loại này hoa trong kính trăng trong nước gã quá quen thuộc, trong cuộc đời gã làm qua chuyện hối hận nhất chính là lừa dối Lý Trình Tú, khi đó, trong ánh mắt gã chính là loại vật này, chỉ có người bị tình yêu che lấp sẽ mắc lừa.


Gã lại không thể trực tiếp nói cho Giản Tùy Anh, Lý Ngọc đối với mày không phải như mày tưởng tượng. Chuyện này ảnh hưởng quá lớn, huống chi Giản Tùy Anh cũng đã phá sản, hắn có gì đáng giá để Lý Ngọc lừa dối, cùng Lý Ngọc kết hôn, đối với Giản Tùy Anh chỉ có chỗ tốt. Về tình về lý, gã đều không thể dùng loại lý do nào cảnh cáo Giản Tùy Anh. Hy vọng đây chẳng qua là gã nghĩ nhiều đi.


Ở trên xe, Giản Tùy Anh lại nhận được cuộc gọi của Hoắc Kiều, Hoắc Kiều nói: "Đã lâu không gặp, cậu lại kết hôn, đáng tiếc tôi ở nước M không đi được, nếu không làm sao cũng phải trở lại thăm một chút. Mặc dù bây giờ nói đã trễ... Cậu tìm được người kia sao?"


Giản Tùy Anh biết anh nói là thời điểm bọn họ học lớp 11, bọn họ còn chưa phân hóa, Giản Tùy Anh còn không hiểu tình yêu là gì, nhìn Hoắc Kiều dáng dấp đẹp trai liền tìm anh tỏ tình, hai người không đánh nhau thì không quen biết. Ngày tiếp theo Hoắc Kiều nói "Cậu sẽ tìm được người chân chính yêu cậu."


Giản Tùy Anh từ trong trí nhớ thoát ra, trong giọng nói của hắn là ôn tình mình cũng không phát giác, "Tôi tìm được rồi."


Hoắc Kiều vui mừng cười, "Vậy thì tốt."


Lúc đến khu biệt thự vừa vặn chín giờ rưỡi. Hắn nhìn về phía đình viện đèn đuốc sáng choang, trong mắt lóe lên ánh sáng lấp lánh, đó là hắn nhà của hắn và Lý Ngọc.


Hắn mở cửa xe, Thiệu Quần gật đầu với hắn một cái, hắn nhẹ nhàng xuống xe đi tới, người giúp việc mở cửa cho hắn.


Thiệu Quần ở trong xe ngồi rất lâu, phiến cửa sắt nặng nề sơn đen chạm hoa kia giống như một con quái vật chiếm đoạt thế gian vạn vật, gã đột nhiên có loại ảo giác, Giản Tùy Anh không về được nữa.


Gã sững sốt một chút, lại mỉa mai cười một tiếng, gã đang suy nghĩ gì vậy chứ.


----------------

Nếu bạn thấy Lý Ngọc trong chính truyện chỉ ngu chứ không tra, tra chưa tới, tra nửa mùa, truyện ngược chưa đủ đô thì hãy đến với cái đồng nhân này =))) Ngoài Lý Ngọc ra sẽ còn một tập đoàn anh em 188 xuất hiện, coi cũng dzui lắm. Cơ mà lại thích Thiệu Quần trong này :3


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro