12.2
Lý Ngọc tìm được một biện pháp có thể để cho Giản Tùy Anh nhanh chóng phục tùng, bản năng tình dục khiến cho hắn ngoan ngoãn nghe lời, cũng là thủ đoạn trừng phạt tốt nhất. Bị Lý Ngọc giam lỏng không có việc gì làm, Giản Tùy Anh cũng thông qua tài liệu sách vở bù lại kiến thức sinh lý thông thường đã bị hắn vứt bỏ tám trăm năm trước. Ký hiệu Omega có vững chắc hay không là thông qua quá trình ký hiệu hoàn toàn, tình cảm chặt chẽ của AO quyết định. Alpha dĩ nhiên có thể không ngừng tăng cường ký hiệu để khống chế Omega của mình, nhưng có thể để cho AO liên kết mạnh mẽ vẫn là do lần đầu tiên ký hiệu. Nói cách khác, lúc hắn bị ký hiệu đang toàn tâm toàn ý tín nhiệm và yêu Lý Ngọc đã khiến hắn tự tay vẽ song sắt nhà tù cho mình, tự đi vào vùng nước xoáy không thể nghịch chuyển nhất.
Lý Ngọc vô cùng bất mãn thái độ không phối hợp lúc tỉnh táo của Giản Tùy Anh, lại không thể để cho hắn vĩnh viễn ở trong kỳ phát tình, biện pháp tốt nhất chính là đem hắn làm đến nói không ra lời, chỉ có thể ở trong ngực mình run rẩy.
Không biết từ lúc nào, Giản Tùy Anh phát hiện trao đổi giữa hắn và Lý Ngọc chỉ còn lại chuyện trên giường, Lý Ngọc vĩnh viễn mặt lạnh lùng hỏi hắn có biết sai không, chỉ cần câu trả lời của hắn không làm Lý Ngọc hài lòng, Lý Ngọc sẽ dùng thủ đoạn của Alpha dạy dỗ cho hắn cả đời khó quên.
Vị quý công tử trong trẻo lạnh lùng, tuấn nhã, ăn nói lễ độ, làm việc vĩnh viễn có chừng mực đã theo thời gian dần dần biến thành hình dáng, mặt mũi hư hao hoàn toàn như bây giờ. Mỗi khi nhớ tới Lý Ngọc, hắn trừ hận ra, chỉ có tuyệt vọng không nói nổi. Hắn rõ ràng một chút cũng không hiểu đối phương, nhìn lầm đối phương, nhưng lại coi đối phương là người yêu độc nhất vô nhị. Lý Ngọc là ánh sáng duy nhất của hắn, cũng là vết thương hằn sâu nhất.
Lý Ngọc cũng càng ngày càng phiền não hơn, cậu làm sao cũng không muốn thừa nhận nhưng một sự thật tồn tại xé nát lòng cậu ngày ngày: cậu đã dùng hết tất cả biện pháp, lời ngon tiếng ngọt, nói lời lừa gạt, uy hiếp dụ dỗ, cảnh cáo đe dọa, Giản Tùy Anh vẫn không hồi tâm chuyển ý. Cậu biến Giản Tùy Anh thành Omega của mình, theo đạo lý mà nói hôn nhân của bọn họ đã có sự ràng buộc cường đại nhất trên thế gian, thế nhưng bây giờ đang lảo đảo muốn ngã. Cậu bắt đầu có chút mờ mịt, cảm thấy lực bất tòng tâm, những lý luận học được đem áp dụng ở trên người Giản Tùy Anh đều không có hiệu quả, ngược lại khiến cho đối phương càng ngày càng xa. Cậu có phải đang làm sai rồi không? Thế nhưng đâu ai nói cho cậu cách nào mới là đúng.
Giản Tùy Anh mỗi ngày trở nên trầm mặc ít nói hơn, tựa như nói chuyện cùng cậu là một chuyện vô cùng chán ghét. . . Có lẽ không phải "tựa như", cậu triệt để cảm nhận được cảm giác chán ghét từ trên người Giản Tùy Anh truyền tới.
Ở một ngày nào đó sau khi Giản Tùy Anh bị cậu làm bất tỉnh, cậu ngơ ngác nhìn chằm chằm nước mắt còn đọng lại trên mặt Giản Tùy Anh, cậu gục đầu trên ngực hắn, nghe tiếng tim đập vững vàng của hắn. Bọn họ tại sao biến thành như vậy chứ? Lý Ngọc lần đầu tiên sinh ra một loại cảm xúc bi thống. Cậu cảm thấy trên mặt ẩm ướt, hóa ra mình cũng sẽ thương tâm, cũng sẽ rơi lệ.
"Nói anh yêu em một lần nữa đi, Giản ca." Cậu biết Giản Tùy Anh không nghe được, nhưng cậu chỉ biết lặp đi lặp lại những lời này, trừ kỷ niệm, cậu không biết mình còn dư lại cái gì.
Cách ngày tỉnh lại, cậu và Giản Tùy Anh lại thành một đôi kẻ thù. Chỉ có trong kỳ phát tình, Giản Tùy Anh mới trở nên nghe lời, hắn sẽ kiên nhẫn nghe Lý Ngọc nói, Lý Ngọc sẽ ôn nhu muốn hắn, yêu hắn. Cho dù hết thảy các thứ này đều là giả tạo, thế nhưng Giản Tùy Anh khiến cho cậu yên tâm căn bản không trở lại.
Thế giới của Giản Tùy Anh rốt cuộc chỉ còn lại một mình Lý Ngọc, cậu lại không vui vẻ như trong tưởng tượng. Không biết từ lúc nào, Giản Tùy Anh không cười với cậu, nói ra một câu ấm áp quan tâm. Hắn đối với cậu chỉ còn lại oán độc cùng sợ hãi. Đúng vậy, cậu phát hiện Giản Tùy Anh bắt đầu sợ mình. Lúc cậu ôm Giản Tùy Anh vào trong ngực, mặc dù Giản Tùy Anh hết sức che giấu cậu vẫn có thể cảm nhận được Giản Tùy Anh khẽ run rẩy.
Cậu không hiểu.
Thế nhưng cậu lập tức không có tâm tư đa sầu đa cảm, hơn nửa năm trôi qua, Giản Tùy Anh vẫn chưa mang thai, cậu chặt chẽ nhìn chằm chằm bụng Giản Tùy Anh, nơi đó vẫn yên lặng như cũ.
"Tại sao còn chưa có con?" Lý Ngọc hết lần này đến lần khác sờ cái bụng da mịn bóng loáng của Giản Tùy Anh, cậu nghĩ đến cái gì, nhìn chằm chằm Giản Tùy Anh, ánh mắt lãnh đạm, giọng uy nghiêm, "Anh đã làm gì?"
Giản Tùy Anh giễu cợt, nghiêng đầu qua một bên. Dáng vẻ không lo lắng gì của hắn khiến cho vẻ mặt của Lý Ngọc cực kỳ khó coi. Lý Ngọc gọi bác sĩ gia đình tới, bác sĩ sau khi xem qua lộ ra lúng túng.
"Ông nói đi." Lý Ngọc lạnh lùng nói.
"Phu nhân có phải đã từng phá thai?" Bác sĩ dè dặt hỏi.
" Ừ." Gân xanh mơ hồ nổi lên trên trán Lý Ngọc.
Bác sĩ do dự một hồi, bởi vì vẻ mặt Lý Ngọc thật đáng sợ, "Phu nhân lần đầu tiên mang thai đã phá thai, ngày sau có thể rất khó có thai lần nữa. . ." Ông không dám nói tiếp, sắc mặt của vị Lý nhị thiếu gia này giống như trời đông giá rét.
"Tôi biết rồi." Lý Ngọc khôi phục tỉnh táo rất nhanh, lại trở thành Lý nhị công tử vui giận không biểu lộ.
"Anh đã sớm biết?" Chờ bác sĩ đi khỏi, Lý Ngọc nhìn về phía Giản Tùy Anh.
Giản Tùy Anh nhìn ngoài cửa sổ, bóng cây chập chờn cô đơn lay động dưới ánh trắng, phát ra tiếng xào xạc."Đúng vậy, có thể ông trời cũng không nhìn nổi, không muốn để cho tôi lưu lại giống nòi Lý gia các người."
Nội tâm mềm mại của Lý Ngọc giống như bị một cây đuốc đốt cháy rụi, sau đó điên cuồng mọc ra dây gai vặn vẹo, "Ông trời? Lý Ngọc tôi đời này không tin nhất chính là số mệnh, tôi nói anh phải mang thai, thì anh phải mang thai."
Giản Tùy Anh cau mày, hắn xem ra Lý Ngọc đã sớm không bình thường, hắn cũng không hiểu tại sao Lý Ngọc cố chấp muốn bọn họ có con như vậy, bọn họ đã đi tới kết thúc, phía trước là hoang mạc, chẳng lẽ một đứa bé có thể khiến cho tình yêu đã khô cạn của họ lần nữa nở hoa ư? Nhưng rất nhanh hắn lại chán ghét Lý Ngọc, Lý Ngọc xem hắn là gì chứ? Giản Tùy Anh hắn mặc dù đã không còn tôn nghiêm, loại chuyện mang thai sinh con làm bà chủ gia đình này, Lý Ngọc nghĩ cũng đừng nghĩ.
Buổi tối, Lý Ngọc đột nhiên nổi điên, sau khi gặp bác sĩ gia đình, cậu lạnh mặt cho Giản Tùy Anh thay quần áo rồi kéo hắn đi ra phía ngoài. Giản Tùy Anh còn chưa kịp xúc động hắn rốt cuộc hít thở không khí tự do của thế giới bên ngoài, đã bị Lý Ngọc nhét vào trong xe.
"Cậu dắt tôi đi đâu?" Hắn trong lòng mơ hồ bất an. Lý Ngọc không trả lời. Hắn lập tức biết kết quả, cửa viện nghiên cứu quen thuộc dần dần xuất hiện trong tầm mắt. Sắc mặt hắn thay đổi nhanh chóng.
Viện nghiên cứu là nơi Giản Tùy Anh đời này không muốn nhìn thấy nhất, là mở đầu cơn ác mộng của hắn. Lý Ngọc mang hắn tới nơi này, nghĩ cũng không cần nghĩ, làm sao có thể có chuyện tốt! Hắn đập cửa xe, "Thả tôi xuống xe!"
Trả lời hắn chính là một đôi mắt lãnh khốc cùng một sống bàn tay chặt lên gáy. Lý Ngọc ôm Giản Tùy Anh hôn mê, đi vào phòng thí nghiệm của Lạc Nghệ.
Lạc Nghệ không biết đang gọi điện thoại với ai, Lý Ngọc lần đầu tiên ở trên mặt y nhìn thấy cái loại nụ cười chân thật đó. Nhìn Lý Ngọc mặt xanh mét với Giản Tùy Anh đang bất tỉnh trong ngực cậu, Lạc Nghệ nhún nhún vai nói tiếng gặp lại với người bên kia điện thoại. Y biết bí mật mà Lý Ngọc một mực che giấu rốt cuộc đã bại lộ.
"Đã cải tạo người thành Omega cho anh, nhìn dáng dấp anh cũng đã ký hiệu, còn tới tìm tôi làm gì?"
Lý Ngọc lạnh như băng nói: "Anh ấy phá bỏ đứa con của chúng tôi."
Lạc Nghệ ngẩn người, y quả thực không biết lúc Lý Ngọc nói ra lời này là tâm tình gì, "Lý phu nhân biết chưa?"
"Tôi không nói cho bà."
Y sáng tỏ, lấy giáo điều gia đình cứng ngắc đến biến thái của Lý gia, Omega nếu dám phá thai tuyệt đối sẽ không có cuộc sống tốt.
"Cậu giúp tôi xem một chút, có còn biện pháp để cho anh ấy khôi phục như cũ không." Lý Ngọc nhẹ nhàng đặt Giản Tùy Anh lên giường.
Lạc Nghệ mở máy ra, kiểm tra một lần, "Anh ta chẳng qua là vẫn chưa hoàn toàn thành thục, Omega cao cấp sao có thể so sánh với những huyết thống thông thường được. Tiếp tục uống thuốc tôi đã cho anh trước đây, tự nhiên có thể mang thai nữa."
Lý Ngọc trầm giọng nói: "Còn có biện pháp khác không? Sau khi anh ấy uống xong thuốc kia không chịu đựng nổi."
"Không có, muốn lột xác thành bướm phải trả giá rất lớn, " Lạc Nghệ không biết nghĩ tới điều gì, cười mỉa mai một tiếng, nhìn Lý Ngọc trầm mặc, y quan tâm nói, "Tôi để lại chỗ này cho các anh."
Lý Ngọc nhẹ nhàng hôn lên mi mắt run rẩy như cánh bướm của Giản Tùy Anh đang chìm trong mộng, cậu nhìn rất lâu, đã đến bước này, vô luận phía trước là gì cậu cũng phải đi tiếp. Giản Tùy Anh vừa lúc tỉnh lại, hắn mở mắt ra, mồ hôi lạnh nhỏ xuống ngay, hắn tứ chi bị trói ở trên giường bệnh kim loại, không thể động đậy, đỉnh đầu là ánh đèn sáng loáng. Hắn cố gắng nghiêng đầu, thấy Lý Ngọc đứng ở bên cạnh.
"Cậu làm gì vậy!" Hắn hoảng sợ dùng sức giãy giụa, Lý Ngọc tên độc ác này sẽ không có kiên nhẫn chơi trò biến thái với hắn, muốn mổ xẻ gì hắn chứ.
Hắn lại nhìn xuống một cái, nhịp tim chợt ngưng đập. Lý Ngọc cầm trên tay một bình thủy tinh, nước thuốc màu tím bây giờ so với cái gì đều kinh khủng hơn.
"Không được. . ." Giản Tùy Anh ý thức được Lý Ngọc muốn làm gì liền run rẩy, hắn đời này cho tới bây giờ chưa từng cầu xin người khác. "Lý Ngọc, tôi cầu xin cậu, xin cậu đấy, đừng cho tôi uống thứ đó." Hắn đến cuối cùng bởi vì sợ hãi cực độ thanh âm đã gần tan vỡ, "Tôi cái gì đều đồng ý với cậu, chỉ có cái này không được." Lý Ngọc không hiểu hắn đối với sinh con sợ hãi thế nào, đối với người khác mà nói mang thai một sinh mạng mới sẽ cực kỳ vui sướng, còn đối với hắn chỉ làm hắn hồn phi phách tán.
Vẻ mặt Lý Ngọc rất ôn nhu, ngón tay cậu nhẹ nhàng vuốt ve môi Giản Tùy Anh, vợ cậu mỗi lần nói chuyện vừa cứng rắn vừa khó nghe, thế nhưng môi lại mềm mại như vậy. "Kiên trì một chút nữa, chúng ta sẽ có con."
Giản Tùy Anh sắc mặt ảm đạm, thanh chắn giường bởi vì động tác kịch liệt của hắn mà rung lên bần bặt, hắn thét to, "Mày đi chết đi! Lý lão nhị, mày giống con người một chút đi! Mày là người sao? Mày vẫn còn là người sao?"
Lý Ngọc nắm quai hàm hắn, dùng ngón tay cạy ra răng môi hắn. Hắn muốn cắn xuống một cái, thế nhưng khí lực của Lý Ngọc quá lớn, hắn bị buộc nằm ở trên gối, bị Lý Ngọc đổ thuốc vào miệng. Nước thuốc từ cổ họng chảy vào trong thực quản, ở trong dạ dày bỏng cháy. Hắn run rẩy kịch liệt, ho khan đến tê tâm liệt phế.
Lý Ngọc mặt lạnh lùng, bởi vì Giản Tùy Anh quá không phối hợp, thuốc mới rót được ba phần. Cậu thả tin tức tố ra, mùi hương lạnh lẽo trong nháy mắt tản ra trong không khí tạo thành một tấm lưới gió thổi không lọt. Cậu nhìn vẻ mặt của Giản Tùy Anh dần dần chuyển sang hoảng hốt, hắn không giãy dụa nữa, cậu mới cho hắn uống tiếp.
Hơi thở Giản Tùy Anh mong manh. "Mày sẽ xuống địa ngục."
Ánh mắt Lý Ngọc sâu thẳm, "Tôi đã chìm sâu trong địa ngục, chỉ muốn kéo anh cùng rơi xuống."
Giản Tùy Anh nằm mộng, trong mộng hắn trở lại thời cấp ba, bạn ngồi cùng bàn mặt mũi rõ ràng linh động. Nàng có tất cả vẻ xinh đẹp tuyệt trần của Omega, Giản Tùy Anh biết nàng thích hắn, bởi vì nàng luôn len lén nhìn hắn, hắn không muốn thương tổn một cô gái ngượng ngùng thầm mến mình, không thể làm gì khác hơn là làm bộ như không biết.
Lớp mười hai năm ấy, tất cả mọi người đều đang hướng về trường đại học lý tưởng của mình, bạn ngồi cùng bàn lại thôi học. Ở một buổi hoàng hôn những đám mây vần vũ biến bầu trời thành một mảng đỏ cam, bạn cùng bàn gọi điện thoại cho hắn. Quan hệ của bọn họ còn chưa tốt đến loại trình độ đó, thậm chí cũng không nói qua mấy câu, thế nhưng bạn cùng bàn lại lựa chọn gọi cho hắn. Nàng đã đến đường cùng, mà Giản Tùy Anh là Alpha duy nhất mà nàng biết không dùng ánh mặt khắc nghiệt khi đối đãi với Omega để nhìn nàng.
Hắn ở bệnh viện tìm được bạn cùng bàn, nàng nắm tay hắn, nước mắt nước mũi lẫn lộn cầu xin hắn mang nàng đi phá thai. Nàng bị cha dượng của mình ký hiệu, mẹ nàng không cứu nàng, bởi vì mẹ không thể sinh con nữa. Nàng không có tiền, cũng không có nguồn kinh tế. Hai người tìm được bác sĩ chịu làm phẫu thuật, bác sĩ nhìn nàng, bất đắc dĩ lắc đầu, nàng đã bỏ qua thời điểm tốt nhất để phá thai, bây giờ chỉ có thể sinh con ra.
Bạn cùng bàn tay lạnh như băng, nàng thất hồn lạc phách nói với Giản Tùy Anh: "Đứa trẻ chẳng lẽ không phải là ký sinh trùng sao? Sống nhờ ở trên người người mẹ, hấp thu dinh dưỡng của cơ thể mẹ mười tháng, cuối cùng lớn lên thoát khỏi cơ thể mẹ. " nàng sụp đổ khóc lớn, "Tớ không muốn sinh con, tớ xem rất nhiều tài liệu, sinh con thật là đau a, nếu như quá trình không thuận lợi, tớ có thể chết không? Tại sao tớ phải bị hết thảy các thứ này? Tại sao tớ phải là một Omega? !" Nàng muốn hỏi ông trời một chút, không thể chống cự là tội sao?
Lúc nàng vào phòng bệnh y tá yêu cầu hắn đi ra ngoài, hắn trước khi rời đi nhìn bạn cùng bàn run rẩy cởi quần áo, cái bụng vốn là trắng nõn nay căng phồng lên, phía trên mọc đầy những vết rạn dữ tợn khiến cho bụng của nàng nhìn thấy mà giật mình. Hắn giờ mới hiểu được nàng nói "đứa trẻ là ký sinh trùng" là ý gì, bị ép buộc sinh con cho một người mình không yêu, trong bụng không phải một sinh mạng mới, mà là một con quái vật. Chờ quái vật lột vỏ ra, Omega liền mất đi tất cả tác dụng. Giá trị duy nhất của bọn họ chỉ có không ngừng sinh. Chờ đứa trẻ sau khi lớn lên có ưu tú hay không lại đại biểu cho năng lực của Omega. Trên cái thế giới này, chỉ có Omega huyết thống thấp kém mới sẽ sinh ra đứa trẻ cấp bậc thấp kém.
Hắn lần nữa nghe được tin tức của bạn cùng bàn đã là tang lễ của nàng. Nghe cha dượng nàng nói nàng mất chứng trầm cảm sau sinh mà tự sát. Cha dượng nàng chê Omega chính là yếu ớt lại kiểu cách, còn có cái gì bệnh trầm cảm sau sinh, ngay cả loại chuyện đơn giản như sinh con cũng làm không được.
Hắn đến lớp học, nhìn chỗ ngồi bên cạnh trống rỗng, mới rốt cục ý thức được cô gái sẽ ở trong giờ học nhỏ giọng đọc 《Thơ phi điểu 》đã không còn nữa.
Đau khổ theo người đau khổ ra đi, người ngã xuống tiếp tục ngã xuống. Chuyện không liên quan đến hắn. Đây cũng là nhân thế. Hắn lòng dạ cứng rắn lại giả vờ lãnh khốc, ở trên cao đưa mắt nhìn xuống các Omega, nhưng lại đau khổ dị thường.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày, hắn cũng sẽ ở vị trí của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro