15.2

"Tiệm bánh ngọt của bạn tôi ra sản phẩm mới, nếu không đi nếm thử một chút xem?" Lê Sóc nói với Giản Tùy Anh đang gõ chữ, "Không thể cứ đợi ở nhà không ra ngoài, cậu sẽ bức bối chết mất."


Giản Tùy Anh ngừng ngón tay, "Tôi sợ sẽ..."


"Không sao, cậu đeo khẩu trang vào không ai phát hiện đâu."


Một chàng trai trẻ tuổi nhuộm tóc màu lam sẫm đứng ở cửa tiệm vẫy tay với Lê Sóc. Đậu xe xong, anh và Giản Tùy Anh xuống xe.


"Lê đại ca!"


"Sao em không ở bên trong chờ? Bên ngoài gió lớn thế này." Lê Sóc không biết làm sao, anh biết Ôn Tiểu Huy là tới xem bạn anh đẹp trai bao nhiêu. Sau khi biết anh sẽ mang Giản Tùy Anh tới, Ôn Tiểu Huy cười hề hề, "Lê đại ca, tiết lộ một chút đi mà, người bạn đó của anh có đẹp trai không?" Anh biết Ôn Tiểu Huy hiểu lầm, cười nói: "Rất tuấn tú." Ôn Tiểu Huy hưng phấn kêu một tiếng: "Vậy em phải ăn mặc đẹp một chút."


Nhắc tới, anh trước đây vẫn cho rằng Ôn Tiểu Huy là Omega, không nghĩ tới cậu lại là Beta. Bọn họ lui tới một đoạn thời gian ngắn, sau đó anh có Triệu Cẩm Tân, Ôn Tiểu Huy cũng cùng với người cháu họ Alpha của cậu ở bên nhau.


Ôn Tiểu Huy làm bộ như lơ đãng nhìn về phía Giản Tùy Anh ở sau lưng Lê Sóc, cậu cho là cậu giả vờ rất thành công, nhưng không biết điệu bộ kia quá rõ ràng. Ôn Tiểu Huy nhìn Giản Tùy Anh đeo khẩu trang, chỉ lộ ra một đôi mắt vô cùng đẹp, dáng vẻ nghiêm túc, còn tưởng rằng là một minh tinh nào đó, cậu lén lén lút lút hỏi Lê Sóc: "Là minh tinh sao? Có phải là Yến Minh Tu gần đây rất hot không?"


Lê Sóc không khỏi tức cười, "Nếu không em hỏi cậu ấy đi?"


Giản Tùy Anh không để cho Ôn Tiểu Huy khốn khổ bao nhiêu, sau khi vào tiệm thì tháo khẩu trang xuống, trong nháy mắt đó, Lê Sóc nhìn thấy ánh mắt Ôn Tiểu Huy sáng lên.


"Chửi thề, chửi thề!" Ôn Tiểu Huy kéo anh đi qua một bên, kích động không thôi, "Mặc dù không phải là Yến Minh Tu, nhưng cũng không kém a! Lê đại ca, anh cũng quá không suy nghĩ rồi, bạn trai mới đẹp trai như vậy cũng không mang ra ngoài." Anh đẹp trai luôn là cùng anh đẹp trai ở bên nhau sao? Nhớ tới đám người xung quanh Lê Sóc kia, nước từ khóe miệng chảy ra. Mặc dù Triệu Cẩm Tân là một tiểu tiện nhân, lật xe, nhưng cái này cũng không làm trở ngại cậu xúc động vì mắt nhìn của Lê đại ca của mình.


Lê Sóc dở khóc dở cười, "Chỉ là bạn."


Ôn Tiểu Huy hết sức thất vọng, "Còn tưởng rằng anh đã bắt đầu tình yêu mới, Lê đại ca, anh bạn này của anh hoàn toàn có thể tức chết tên kia. Nếu không phải bạn trai, " hai mắt cậu sáng lên, chớp chớp, "Em có thể có wechat của anh ấy không?"


Lê Sóc đối với năng lực suy nghĩ bay xa ngàn dặm của cậu cười không thể ngừng, Ôn Tiểu Huy thật sự là quả vui vẻ của anh, "Em không phải đã có bạn trai rồi à? Không sợ cậu ta ghen?"


Ôn Tiểu Huy ra vẻ thông thạo, "Lạc Nghệ lại không biết mà, nói sau, em còn có thể đem anh đẹp trai giới thiệu cho bạn. Anh và anh ấy là thức ăn hàng ngày trong vòng của chúng em đó, bây giờ vẫn còn độc thân, chính là hàng giới hạn."


Ôn Tiểu Huy và bạn cậu đều kiểu đẹp tinh xảo, đúng là kiểu của Lê Sóc và Giản Tùy Anh thích, nhưng... cổ họng anh toàn vị đắng, tiếc nuối nói với Ôn Tiểu Huy: "Cậu ấy là Omega."


Ôn Tiểu Huy kinh ngạc đến ngây người, "O, Omega? ! Quá phí của trời đi! Omega cũng lớn thành như vậy, muốn những Beta như chúng em sống thế nào đây? Em còn tưởng rằng trên thế giới này chỉ có vị Cố lãnh tụ kia là ngoại lệ." Cậu phát ra một tiếng kêu rên.


Lê Sóc vội vàng liếc nhìn Giản Tùy Anh cách đó không xa, thấy hắn đang một tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, không phát hiện bên này mới thở phào nhẹ nhõm."Tóm lại, Tiểu Huy em trước tiên lấy giúp anh một cái bánh ngọt, sau đó anh sẽ đưa wechat của cậu ấy cho em."


Tâm tình của Ôn Tiểu Huy mắt thường có thể thấy phấn khởi hơn nhiều, nhao nhao muốn thử, "Omega thì Omega, em cũng không phải là không thể!"


Lê Sóc có loại cảm giác dở khóc dở cười. Sau khi bánh ngọt được cắt xong, anh bưng đĩa đến bàn Giản Tùy Anh, "Nếm thử một chút xem."


Giản Tùy Anh không thích ăn đồ ngọt, Lê Sóc chú ý điều này, bánh ngọt anh mang tới là vị trà xanh, trà xanh hơi đắng có thể trung hòa bớt vị ngọt của bánh. Giản Tùy Anh ăn một miếng, ánh mắt sáng trong suốt. "Người bạn kia của anh thật xinh đẹp, anh không muốn thử với cậu ta chút à?"


Lê Sóc lắc đầu một cái, "Cậu ấy đã có người."


Hắn cười nói: "Anh như vậy còn bị xem nhẹ, bạn trai của cậu ta đẹp trai lắm sao?"


"Tôi trước kia quả thật từng không cam lòng, " Lê Sóc lấy điện thoại ra, giả làm gương soi một cái, "Chẳng lẽ là bởi vì tôi già rồi sao?"


"Anh mà già! Tôi nhìn anh giống như đứa trẻ mới ba tuổi!" Hắn không khách khí chút nào trêu chọc người này.


Lê Sóc cũng cười lên.


Ôn Tiểu Huy lần nữa xúc động anh đẹp trai và anh đẹp trai chung một chỗ chính là dưỡng mắt, cậu bưng mặt, "Lê đại ca, giới thiệu một chút đi."


"Vị này là Giản Tùy Anh, Tùy Anh, cậu ấy chính là Ôn Tiểu Huy."


"Ai nha, Giản đại soái ca, Lê đại ca bình thường có nói về em với anh không? Anh ấy có nói em ban đầu mù mắt, để cho người tốt như anh ấy chạy mất?"


Lê Sóc không biết làm sao, "Tiểu Huy..."


"Em sai rồi, " Ôn Tiểu Huy giơ hai tay lên cầu xin tha thứ. Giản Tùy Anh phì cười ra tiếng. "Đúng rồi, bạn trai em lập tức tới ngay, nếu không mọi người cùng đi ra ngoài ăn một bữa cơm chứ?"


Lê Sóc cảm thấy không thành vấn đề, nhìn về phía Giản Tùy Anh, Giản Tùy Anh gật đầu.


Ôn Tiểu Huy đắc ý cười một tiếng, "Vừa vặn để cho Lạc Nghệ nhìn một chút, tiểu gia ta mị lực không giảm so với năm đó, chua chết hắn." Cậu không phát hiện Giản Tùy Anh đột nhiên sắc mặt tái đi. Lạc Nghệ vừa lúc gọi điện thoại tới, cậu vừa nghe điện vừa đi sang bên cạnh. " A lô, chồng..."


Lê Sóc thấy Giản Tùy Anh sắc mặt tái nhợt, anh cầm tay hắn. Tay Giản Tùy Anh lạnh như băng, "Tùy Anh, cậu sao vậy?"


"Lạc Nghệ... Bạn trai của cậu ấy là Lạc Nghệ?" Hắn sợ hãi, thân thể không tự chủ được run lên.

"Có vấn đề gì không?" Lê Sóc thấy hắn mất hết hồn vía, lo âu hỏi, "Lạc Nghệ là bác sĩ đứng đầu của viện nghiên cứu, cậu ta làm gì sao?"


Giản Tùy Anh hít thở sâu, thanh âm run rẩy, "Cậu ta là bạn của Lý Ngọc..."


Thân thể Lê Sóc nhất thời cứng đờ, anh là một người thông minh, tự nhiên biết Giản Tùy Anh đang nói gì. Nếu như Lạc Nghệ là bạn của Lý Ngọc, Giản Tùy Anh biến thành như vậy tự nhiên có sự tham dự của cậu ta. Anh đè xuống con tim hoảng hốt, lấy chìa khóa xe đặt vào tay Giản Tùy Anh, "Cậu về xe trước đi, tôi lập tức tới ngay."


Ôn Tiểu Huy nghe điện thoại xong đã không thấy Giản Tùy Anh đâu, cậu nhìn quanh một chút. Lê Sóc đi tới, xin lỗi nói: "Thật xin lỗi Tiểu Huy, bọn anh buổi chiều còn có việc, không đi được."

"Không sao, " Ôn Tiểu Huy khoát tay, "Các anh làm việc đi."


"Tiểu Huy, em đừng nói cho Lạc Nghệ chuyện hôm nay nhé."


"Tại sao?" Cậu không nghĩ ra lý do.


Lê Sóc mỉm cười, đã tìm cớ xong, "Cậu ấy có thể không muốn bị người nhà em nhớ đến."


Ôn Tiểu Huy bừng tỉnh hiểu ra, "Tính cách giấm tinh này của Lạc Nghệ nên sửa lại một chút. Được rồi, em chịu đựng không nói đâu, Lê đại ca, gặp lại sau."


Lê Sóc đi hai bước, cắn răng, quay đầu, "Em biết Lạc Nghệ làm nghề gì không?"


Ôn Tiểu Huy mờ mịt mở to mắt, "Cậu ấy không phải là đang công tác ở viện nghiên cứu à?"

Lê Sóc kinh ngạc nhìn nhìn cậu rất lâu, cậu không được tự nhiên hỏi: "Chẳng lẽ Lạc Nghệ gần đây đắc tội với cấp trên? Không đúng, cậu ấy không phải nói cậu ấy chỉ là một nhân viên quèn bình thường thôi mà."


Lê Sóc tựa như bị rút sạch tất cả khí lực, anh cảm thấy từ trong ra ngoài triệt để vô lực. Anh muốn nói gì đó, cuối cùng, mấp mấy môi, cái gì đều không nói ra. Trên mặt anh như thường lệ là một nụ cười thành thục chững chạc, "Không sao, anh đi trước... Chăm sóc kỹ mình."


Nước đầy thì sẽ tràn, tiêu hao sẽ thua lỗ. Cái thế giới này cho tới bây giờ chỉ có đẹp hơn, mà không có đẹp nhất. Mà càng đến gần một khắc hoàn mỹ kia, chính là dễ dàng nhất đi về phía thời khắc ngược lại. Ôn Tiểu Huy chỉ là một người vô tội, cậu căn bản không biết phía sau hạnh phúc hôm nay của mình là dùng cái gì đổi lấy.


Ôn Tiểu Huy đưa mắt nhìn Lê Sóc rời đi, cậu quả thực không hiểu Lê Sóc tại sao đột nhiên hỏi tới Lạc Nghệ, lại trong nháy mắt lộ ra vẻ mặt như vậy. Khoảnh khắc cửa được mở ra, gió lạnh thổi vào, lạnh cóng cậu đến rùng mình. Bây giờ khí trời bắt đầu trở nên rất lạnh, khoảng cách giữa vạn vật đại khái cũng sẽ trở nên càng ngày càng lớn đi.


Lúc Giản Tùy Anh đi xuống lầu, trong lòng tất cả suy nghĩ đều là Lạc Nghệ, Lý Ngọc, Lý gia. Lạc Nghệ có phải hay không đã phát hiện, hắn có phải lại phải trở về nhà tù đó không, hắn càng nghĩ càng hoảng, không chú ý dưới chân, vô tình đạp hụt một bậc thang."Cẩn thận!" Lê Sóc vội vàng đỡ hắn từ phía sau.


"Tôi..." Trong mắt hắn toát ra thống khổ.


"Không có chuyện gì, Lạc Nghệ sẽ không biết." Lê Sóc kéo hắn, nhiệt độ từ lòng bàn tay anh truyền đến khiến cho hắn an lòng không ít, "Tôi đã bảo Tiểu Huy không nói cho Lạc Nghệ chuyện hôm nay."


Giản Tùy Anh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn hôm nay giống như một người không tồn tại, hắn cho là hắn trốn ra được liền có thể bắt đầu cuộc sống bình thường, nhưng mà xã hội loài người không cách nào tiếp nạp hắn, hắn không dám ra cửa, không dám sống với thẻ căn cước của mình, không có công việc. Tựa hồ cả đời chỉ có thể trốn trong một góc tối u ám, không có ánh sáng.


Lê Sóc chú ý tới sự e dè, thái độ khiêm tốn kiềm chế của hắn, đau đớn trong ngực giống như bị một con dao cùn, từng dao từng dao mài cắt. Anh ôm Giản Tùy Anh, để cho hắn tựa vào bả vai mình, "Không sao, đều đã qua."


Bọn họ thật ra thì đều đang đợi, chờ đợi những người khác tới cứu mình.


Cách đó không xa, một đôi mắt mang cừu hận cùng ghen tị, chặt chẽ nhìn chằm chằm bọn họ. 

Chờ bọn họ lên xe, xe biến mất trong tầm mắt, chủ nhân của đôi mắt ấy mới gọi điện thoại.

" A lô?"


" Anh, là em."


Thiệu Quần kinh ngạc nói: "Sao chú mày lại gọi tới?" Gã ra dấu với Lý Trình Tú trước mặt, Lý Trình Tú ôm Chính Chính vào phòng ngủ.


"Nghe giọng anh giống như rất không hoan nghênh em?"


Thiệu Quần cảm thấy hắn lỗ mũi không phải lỗ mũi, mặt không phải mặt, âm dương quái khí, giống như ăn phải thuốc nổ. Gã hôm nay tâm tình tốt, lười cùng người này ồn ào, "Mày có chuyện gì nói thẳng đi."


Triệu Cẩm Tân lạnh như băng nói: "Anh để cho Lê Sóc và Giản Tùy Anh ở chung?"


Thiệu Quần giờ mới hiểu được Triệu Cẩm Tân hôm nay là đến truy gốc rễ, giọng bất mãn, "Mày kích động gì chứ, hai người không phải là chia tay rồi sao?"


Những lời này giống như là đâm trúng chỗ đau của Triệu Cẩm Tân, hắn hung ác nói: "Ai nói bọn em chia tay! Em không đồng ý!"


Thiệu Quần cảm thấy đứa em trai này của mình tinh thần có chút không bình thường, "Không phải, anh nói mày xung động làm gì, hai người bọn họ chỉ là bạn mà thôi. Bạn ở nhờ nhà không phải rất bình thường à?"


"Một Alpha và một Omega có thể làm bạn? ! Bạn trên giường ấy à?  Có thể tin được loại như Omega sao?"


Nghe Triệu Cẩm Tân tức giận, trong giọng nói tràn ngập cao cao tại thượng, khinh thường đối với Omega, Thiệu Quần cũng không nhịn được nữa, trên trán gân xanh nổi lên, mắng to: "Triệu Cẩm Tân! Mày nói chuyện tôn trọng một chút cho tao!" Gã cảm thấy việc làm ngu xuẩn nhất của mình chính là để cho thằng em này biết những tâm sự hỏng bét kia của bạn thân, vốn là chỉ muốn cho Triệu Cẩm Tân giúp, bây giờ bận bịu không giúp gì, còn sinh ra mẹ nó phiền phức.


"Tôn trọng? !" Triệu Cẩm Tân lạnh giọng chất vấn, tiếng như sắp khóc, ánh mắt đỏ lên giống như dã thú bị lâm vào tuyệt cảnh, "Anh ban đầu nhìn Quý Nguyên Kỳ và Lý Trình Tú ở cạnh nhau sao không tôn trọng đi! Em hôm nay nhìn bọn họ ôm chung một chỗ, quỷ mới biết là hai người đã ngủ với nhau chưa! Anh cứ bảo vệ hắn đi, anh cũng tốt, Lê Sóc cũng tốt, đều không coi em ra gì đúng không?" Còn không chờ Thiệu Quần trả lời, hắn cúp điện thoại cái rẹt.


Thiệu Quần "Đệt" một tiếng, phát cáu trợn trắng mắt, thiếu chút nữa đi đập điện thoại. Lý Trình Tú vội vàng rót ly nước ấm cho gã."Là Cẩm Tân gọi tới sao?"


" Ừ " gã kịch liệt hô hấp, để cho tâm tình mình ổn định lại, "Nó thật sự giống người điên."


Lý Trình Tú lo lắng nói: "Cậu ấy có thể hay không..."


Thiệu Quần đỡ trán, cảm thấy tâm lực quá mệt mỏi, "Nó cũng chỉ tức giận, hồ đồ nói một chút thôi, chờ qua một đoạn thời gian sẽ tốt. Đứa em trai này của em không biết làm chuyện gì quá đáng đâu, nó vẫn có ranh giới cuối cùng." Nhưng gã hiển nhiên quên, người rơi vào tình yêu chính là điên cuồng, trong mắt cái gì cũng không nhìn thấy. Gã ban đầu ở trong chuyện Lý Trình Tú cũng mất hết thảy lý trí, huống chi đây là người cùng chảy dòng máu giống gã, đứa em trai giống gã như đúc. Cố chấp và điên cuồng đã thâm căn cố đế trong gien có thể hủy diệt tất cả.


"Triệu tổng, chúng ta bây giờ đi đâu đây?" Tài xế nhìn mặt của ông chủ không cảm xúc qua kính chiếu hậu. Ông chủ rõ ràng rất đẹp trai, chính là khó hiểu khiến cho cậu rụt rè. Triệu Cẩm Tân lấy di động ra, bấm một dãy số đã thuộc nằm lòng, đúng như dự đoán, số hắn đã bị chặn. Trong con ngươi đen sẫm của hắn hội tụ toàn giông bão.

"Đi đến tòa nhà Lý thị"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro