24

Sau khi Giản Tùy Anh nói xong một đoạn thật dài, liền lên lầu không quay đầu lại. Lý Ngọc nghe Giản Tùy Anh mắng cậu ngu ngốc. Cậu cúi đầu cười to, cũng không sai, cậu chính là ngu ngốc. Tự cho là mình làm chuyện chính nghĩa, bị Giản Tùy Lâm đùa bỡn xoay vòng vòng, bị mẹ lợi dụng để tổn thương người yêu mình nhất.


    Cậu có thể cảm nhận được cái gì gọi là sống không bằng chết.


    Cuối tuần này, Lý Ngọc ở phòng làm việc gặp cậu mình.

    Nói xong chuyện công, cậu Lý cười với Lý Ngọc, "Phương pháp ta dạy hiệu quả không?"    Ngón tay Lý Ngọc nắm chặt vạt áo, qua một lúc lâu mới nói: "Hiệu quả."


    Cậu Lý vui mừng vỗ vai cậu, "Đúng không? Omega thì phải trị như vậy chứ."    Lý Ngọc miễn cưỡng qua loa, sau khi cậu Lý đi, cậu mới dựa vào tường trượt ngồi trên đất, che mặt.


    Quan hệ giữa Lý Ngọc và cậu mình không thể nói xấu hay tốt, nhưng mợ và Giản Tùy Anh quan hệ không tệ, cậu và Giản Tùy Anh thường xuyên đến chỗ mợ ăn cơm.


    Hai năm trước, mợ bị đưa vào bệnh viện của Lý gia. Nói là bệnh viện, thật ra chính là bệnh viện thần kinh tư nhân của nhà bọn họ. Bên trong tất cả đều là những người phản bội Lý gia bị bí mật xử lý, còn có những họ hàng bị nhà bọn họ làm phát điên. Mợ cũng là vị đại tiểu thư ra đời trong một gia tộc thượng lưu, đáng tiếc Alpha cùng lứa với bà chỉ có một, những người khác đều là Omega, bà thân là Omega liền tỏ ra không đáng giá, bị đưa vào Lý gia kết hôn thương mại.


    Mợ có người thích, không thuận theo, ban đầu còn muốn sống muốn chết. Sau đó cậu cưỡng ép ký hiệu bà, sau mấy lần làm, bà cũng chỉ có thể biết điều. Lý Ngọc nhìn ra, mợ đặc biệt mong đợi mình và Giản Tùy Anh đến làm khách. Cậu có lần thấy mợ nắm cánh tay Giản Tùy Anh, cầu khẩn hắn ở lại một lúc nữa, "Sắp tới buổi tối rồi." Trong mắt bà mang theo thống khổ.


    Giản Tùy Anh lúng túng nhìn về phía Lý Ngọc, Lý Ngọc mặt không thay đổi cầm cánh tay hắn rút ra, không để ý đến sự cầu xin nhờ vả của mợ, kéo Giản Tùy Anh đi. Sau chuyện này mấy tháng, mợ phát điên.


    Cậu Lý ngược lại không thèm để ý chút nào, vợ phát điên ông vừa vặn có thể danh chính ngôn thuận đi tìm nuôi tiểu tình nhân ở bên ngoài, Omega mà, cũng không thiếu một người kia.


    Cách làm lãnh khốc vô tình này của cậu Lý ở Lý gia quá bình thường, bình thường đến nỗi khi ông phát hiện Lý Ngọc vì Giản Tùy Anh mà phiền não, chỉ hận rèn sắt không thành thép, thậm chí dùng người vợ phát điên của mình làm mẫu cho Lý Ngọc.

    Lý Ngọc mờ mịt nhìn mợ rên rỉ như con thú bị nhốt dưới tin tức tố của cậu Lý. Cậu Lý mặt không đổi sắc, một lát sau dừng lại, thậm chí mang vẻ mặt thích thú. "Omega sau khi bị ký hiệu chính là đồ chơi của con, là thứ đồ hợp pháp để phát tiết, cũng là đồ dùng duy nhất." Ông kéo người vợ nhìn như sắp chết lên, tùy ý táy máy, "Chỉ cần không chơi chết bọn họ, làm cái gì đều được. Lý Ngọc, hôm nay ta dạy con một chiêu này, chính là dùng tin tức tố. Con lúc sau đi thử một chút, không có Omega nào dưới tin tức tố của Alpha của mình còn có thể giữ tự chủ. Dẫu sao bọn họ sinh ra đã kém chúng ta một bậc, tiện muốn chết, rời đi Alpha liền không sống nổi, hết lần này tới lần khác còn thích lập đền thờ, trị mấy lần là được."


    Lý Ngọc ngẩn ngơ nhìn mợ tóc tai bù xù, khuôn mặt trong quá khứ vô cùng xinh đẹp, sinh động bây giờ tiều tụy không chịu nổi.


    Cậu Lý chú ý tới ánh mắt cậu, sáng tỏ, cười một cái, "Có phải con không nỡ? Có thể thừa dịp kỳ phát tình của nó mà làm, Omega ở kỳ phát tình nhất định không chịu nổi. Nếu nó còn chết vẫn kháng cự, cứ uy hiếp người trong nhà nó, hiểu không? Một người ở trên thế giới đều luôn có thứ mà mình để ý, nó càng quan tâm cái gì, con hốt thuốc đúng bệnh là được. Một người cái gì cũng không có, còn có thể tự mình nắm giữ điều gì chứ."


    . . .    Một khi tỉnh hồn lại, rất nhiều chuyện có thể nhớ tới. Cậu quá khứ đối với Giản Tùy Anh bạo hành các loại, dùng ngôn ngữ làm nhục, tất cả đều giống như một cuốn phim tái hiện ở trong đầu cậu. Những sự thật chảy máu dầm dề này đang nhắc nhở cậu về những tội lỗi của mình. Cậu cảm thấy chưa bao giờ tuyệt vọng và bất lực như vậy.

Lúc đi ngang qua tiệm sách, bên trong có người đang cãi vả. "Ngày hôm qua còn dư lại một quyển, sao hôm nay không có?"

"Ấy, cô nhóc, sách của Chu Tường đều bị lấy xuống hết. Phía trên không để cho chúng tôi bán, chúng tôi không thể bán, cô cũng hiểu cho chúng tôi một chút có được không?"



    "Hiểu cái rắm! Các người mù rồi à, Uông Vũ Đông toàn dựa vào marketing mà hot, sách dép cho Chu Tường cũng không xứng!"


    Chu Tường. . . Lý Ngọc nhớ tới có một tác giả như vậy, mấy năm trước viết một quyển sách liên quan tới sự bất công Omega gặp phải từ lúc chào đời đến ra ngoài xã hội, sự chèn ép và không thấu hiểu của thế giới bên ngoài. Cuốn sách trưng bày không tới một tuần lễ liền bị cục văn hóa cưỡng ép tháo xuống. Một đoạn văn nổi tiếng nhất trong đó là: Không cần lo lắng về những Omega "bình thường lại tự tin" ở nước ta, thứ họ không thiếu nhất trên con đường trưởng thành chính là những "người hảo tâm" nhảy ra nhắc nhở khuyết điểm của bọn họ. ​​


    Lý do của cục văn hóa bên kia chính là cuốn sách tạo đối lập giới tính, gây bất lợi cho tiến bộ xã hội, sinh sôi đời sau. Cùng ngày cuốn sách bị tháo xuống, có thanh âm phản đối, nhưng lại có mấy vị phu nhân chức cao đứng ra nói: "Chúng tôi cũng là Omega, tại sao không gặp phải những chuyện như trong văn của Chu Tường? Hắn hoàn toàn là phóng đại."


    Càng không biết ở đâu ra có những tài khoản blogger viết: "Một khi thực hiện AO bình quyền mà Chu Tường nói, Omega sẽ mất đi tất cả đặc quyền." Ngay trong bọn họ, có người thì muốn gả Omega trong nhà ra ngoài, lấy được một khoản tiền lễ vật đám cưới; có người chưa học xong; chưa thành niên, chưa trải sự đời. Còn có cả những người cho dù đọc sách cũng như người vượn chưa được khai trí vậy. Những người này phần lớn ước mơ có thể giống như trong tiểu thuyết viết, có một Alpha anh tuấn có tiền, vừa thấy đã yêu vừa ý bọn họ, cưới bọn họ, bọn họ liền có thể ngồi ăn chờ chết, không cần phấn đấu. Bọn họ may mắn sinh ra trong một gia đình cha mẹ song toàn khỏe mạnh, hưởng thụ giáo dục mà quốc gia cho bọn họ, đọc sách chưa ra hình dáng gì nhưng lại có một trái tim mơ mộng viễn vông, mỗi ngày đều mơ tưởng đến những bộ phim thần tượng. Bọn họ xem thường những đứa trẻ ra đời trong gia đình nghèo khó, không có chút nào đồng tình với những Omega bị xem như máy đẻ, thề tương lai mình nhất định sẽ gả vào nhà giàu có. Ngây thơ lại khôi hài, giống như một chú hề vậy, bị những người hiểm ác lợi dụng, còn tưởng rằng mình rất có suy nghĩ của bản thân, cả người tản ra khí chất ngạo mạn "mọi người đều say mình ta tỉnh".


    Cái thời đại này, thiếu nhiều nhất là những người có tư tưởng độc lập. Đại đa số người đều là gió chiều nào xoay chiều ấy, một đôi lời là có thể xúi giục bọn họ. Thứ bọn họ am hiểu nhất chính là đồng tình với tư bản, sau đó xem thường những người cùng giai cấp với mình.


    Trong phòng làm việc của Giản Tùy Anh, Hà Cố cũng nói những lời như vậy, vẻ mặt anh rất lãnh đạm, "Thật ra thì sự ghét Omega và ghét Alpha của tôi không giống nhau. Alpha không xem Omega là người, tự Omega cũng xem thường Omega. Rõ ràng đều là Omega, bọn họ lại có thể yên tâm thoải mái bóc lột đồng loại. Tôi rất thích quyển sách《 Quý bà hào phóng 》kia của Chu Tường. Một Omega xuất thân bình dân lại giống với người vợ quá cố của một Alpha thượng tầng xã hội, bị đón về làm tình nhân. Sau khi hắn thành tình nhân của vị thượng tá Alpha này, lại không thể sinh sản, vì vậy liền đem người bạn Omega bình dân đã từng giúp đỡ mình mang thai hộ. Bọn họ cũng sẽ không có lòng đồng tình, phần lớn họ là bạch nhãn lang, một khi vượt qua một cấp bậc, liền chủ động giơ đao tử thủ."


    "Nói cho cùng, Omega không phải là máy đẻ hợp pháp của Alpha sao?" Không mấy người thích nghe lời chân thật, trong chân thiện mỹ, "chân" là không quan trọng nhất. Những người dám nói thật, từ cổ chí kim không một ai có kết quả tốt, Chu Tường bởi vì viết quyển sách này đắc tội quá nhiều người. Rất nhiều lần, thế giới không thích bạn, không phải là bởi vì bạn đã làm sai, mà là bạn không tuân thủ những "quy luật ngầm".


    Nói đến phần sau, Hà Cố thở dài, "Tôi bây giờ cũng không hận Tống Cư Hàn, cậu ta đã sớm cho thấy thái độ của mình, là tôi không tự trọng, biết rõ cậu ta xem thường Omega nhất còn xông lên. Thật ra thì tôi có lúc rất hâm mộ Cố tổng. . . Anh ấy chấp nhận giới tính của mình tự tận đáy lòng, tự tin lại tỏa sáng rực rỡ." Anh có thể không chỉ là hâm mộ sự tự tin của Cố Thanh Bùi, càng hâm mộ người đã mang đến cho Cố Thanh Bùi sự tự tin đó.

Khi Lý Ngọc về đến nhà, Giản Tùy Anh đã bắt đầu ăn cơm. Trước kia, vô luận khuya bao nhiêu, Giản Tùy Anh cũng sẽ chờ Lý Ngọc về nhà, sau đó hai người cùng nhau dùng cơm. Có lúc cậu làm thêm giờ, rất khuya Giản Tùy Anh vẫn không ngủ, nhìn thấy cậu trở lại sẽ đem hâm thức ăn trong hộp giữ ấm cho câu. Cậu cho tới bây giờ chưa từng ý thức rõ ràng như vậy, cậu đối với Giản Tùy Anh đã là một sự tồn tại có cũng được không có cũng được.


    Giản Tùy Anh nghe được tiếng bước chân, ánh mắt không thay đổi chút nào. Sau khi mang thai, khẩu vị của hắn không tốt lắm, vì đứa trẻ trong bụng mà bắt buộc mình ăn uống. Có một khoảng thời gian ốm nghén, hắn ăn xong liền ói, ói xong lại ăn nữa. Lý Ngọc khoảng thời gian đó làm gì chứ? Cậu chẳng qua là suy nghĩ làm sao để cho Giản Tùy Anh nghe lời, nghĩ phương pháp mới hành hạ Giản Tùy Anh.


    Lý Ngọc đưa hộp bánh ngọt tới, lộ ra nụ cười lấy lòng, "Em mua bánh ngọt lava sô cô la mà anh thích này, anh có thể coi như tráng miệng sau bữa ăn."


    Giản Tùy Anh ngẩng đầu, không lạnh không nóng liếc cậu một cái, buông muỗng canh xuống, "Tôi ghét nhất ăn bánh ngọt lava sô cô la."


    Mặt Lý Ngọc trong phút chốc cứng ngắc, "Nhưng mỗi lần mẹ tới, anh đều ăn rất nhiều."


    Giản Tùy Anh trên mặt không biết là châm chọc hay là bi thương, "Cậu cũng biết là mẹ cậu tới à."


    Trái tim cậu đông cứng một nửa.


    Giản Tùy Anh lạnh lùng nói: "Mẹ cậu thích ăn nhất là bánh ngọt lava sô cô la, cho nên tôi phải cùng ăn với bà. Mẹ cậu không thích tôi ăn nói thô tục không có giáo dục, cho nên tôi phải bắt chước hình ảnh người con dâu trong mong muốn của bà. Mẹ cậu ghét tôi giọng khách át giọng chủ, nên khi cậu có mặt tôi phải hành động như một vật trang trí. Tôi khắp nơi nhẫn nhịn, thấp kém, đổi lấy cái gì? Nhà cậu đối với tôi vĩnh viễn không hài lòng, tôi vĩnh viễn thiếu nợ nhà các người. Lý Ngọc, qua lâu như vậy rồi, cậu ngay cả tôi ghét ăn cái gì cũng không biết."


    Hắn ghét ăn đồ ngọt. Thứ đồ ngọt ngấy như này khiến cho hắn muốn nôn mửa. Hắn không hiểu tại sao thế giới lại có nhiều người thích ăn những thứ đồ làm từ đường công nghiệp như vậy, tựa hồ chỉ cần nói cho bọn họ biết đây là đường, bên trong có bao nhiêu nhàm chán, trống rỗng, không thực chất đi nữa bọn họ cũng sẽ vui vẻ nuốt xuống, chết lặng kêu to "Thật là ngọt, thật là ngọt". Xã hội này am hiểu nhất chính là dùng vỏ bọc đường làm mất cảnh giác ý thức con người, dùng hòa bình giả tưởng tạo nên năm tháng yên bình. Bất kể có bao nhiêu mũi nhọn, bao nhiêu mâu thuẫn, nhất định sẽ có người nhảy ra hòa giải. Người bị hại nhất định có tội. Những người bạo lực, làm ra những việc đốt giết cướp bóc, thường thường sẽ treo cờ hiệu chính nghĩa, giống như một đám châu chấu. Những người chịu ủy khuất, bị vũ nhục, trừ nghiến răng nuốt vào trong bụng, thứ gì cũng không làm được.

Lý Ngọc một bước làm hai, tiến lên vội vàng nói: "Em chỉ là. . ."


    "Cậu chỉ là cái gì?" Giản Tùy Anh cắt đứt cậu, "Cậu chẳng qua là không quan tâm đến tôi thôi. Lý Ngọc, tôi rất hẹp hòi. Tôi không chịu được cậu đối với người nào cũng giống nhau, nếu như cậu cho tôi cũng giống như cho người khác, tôi không cần. Người nhà cậu làm nhục tôi nhiều lần như vậy, cậu có ngăn cản một lần nào không? Cậu nói cậu yêu tôi à? Cút ngay làm con trai ngoan trong nhà cậu đi! Tôi trao cho cậu giải thưởng đại sứ hòa bình hạng nhất đấy! Chúc Lý nhị công tử cậu tiền đồ như gấm, vạn thọ vô cương!"


    Có nhiều người thương Lý Ngọc như vậy, chỉ cần Lý Ngọc có nửa điểm ủy khuất, tất cả đều là Giản Tùy Anh hắn sai. Dù sao hắn có mẹ sinh không có ai nuôi dưỡng, cha cũng không thương, duy nhất ông nội thương hắn cũng đã ra đi rồi. Trước kia hắn có tiền có thế, người ta còn không dám đối với hắn như thế nào, nhờ có Lý Ngọc, hắn cái gì cũng không có, ai cũng có thể đạp hắn một cước. Một cô nhóc nhà Lý gia cũng có thể khiến hắn phải nhìn sắc mặt. Hắn biểu hiện không có vấn đề gì, người khác còn cố tổn thương hắn, Lý Ngọc lại có thể trơ mắt nhìn hắn bị khi dễ, hắn bị chửi thành như vậy, Lý Ngọc có phải sau lưng còn muốn bật cười ha ha không?


Những nỗi đau hắn gánh chịu lâu nay trong nháy mắt tất cả đều bùng nổ. Lý Ngọc càng ủy khuất càng khó chịu, không chỉ không khiến hắn đồng tình, ngược lại còn làm cho hắn vô cùng chán ghét, hắn giống như thùng thuốc nổ bị đốt. "Tôi mang đứa trẻ mỗi ngày đau bụng muốn chết, cậu có quan tâm tới tôi sao? Cậu không có, dù sao đứa trẻ cũng không phải là cậu sinh, cậu thoải mái xong liền xong chuyện! Tôi nói cho cậu Lý Ngọc, đứa trẻ này là của tôi, cùng cậu nửa mao tiền quan hệ cũng không có, tôi nhất định sẽ thoát khỏi nhà các người!" Hắn phải dẫn đứa trẻ cao bay xa chạy, cả đời cũng không muốn gặp lại người đàn ông đã hại hắn này nữa.

    Lý Ngọc tâm tình kích động xông lên ôm lấy hắn từ sau lưng, này không thể gọi là ôm mà là cột chặt vào người. "Giản ca, anh hận em thì cứ hận em đi, anh muốn trả thù thế nào cũng không sao, chẳng qua là không cho phép anh đi, em không cho phép anh đi. . ." Nước mắt lớn chừng hạt đậu rơi trên cổ hắn, nóng kinh người, "Em sẽ không ly dị với anh. Em sẽ bồi thường cho anh thật tốt, đem công ty trả lại cho anh. Đứa trẻ còn cần một người ba khác, anh đừng đi được không. . ."


    Giản Tùy Anh quá sức chán ghét, "Cậu còn có mặt mũi nhắc đến đứa trẻ! Cậu khóc cái rắm! Cậu cho là cậu giả mù sa mưa rơi hai giọt lệ, lão tử liền hèn mọn tha thứ cho cậu. Cút! Lý lão nhị, cậu cút cho tôi!"


    "Em không cút, em không cút!" Lý Ngọc kiềm chế cánh tay Giản Tùy Anh, không để cho Giản Tùy Anh tránh thoát khỏi mình. Chóp mũi cậu ngửi nơi tuyến thể Giản Tùy Anh tản mát ra hàng loạt mùi thơm, khát vọng muốn phát điên.


    Giản Tùy Anh giãy giụa một trận đột nhiên ngừng lại, Lý Ngọc đang mừng rỡ, đột nhiên cảm thấy không đúng. Cậu xoay người Giản Tùy Anh, Giản Tùy Anh ôm bụng, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.


    Lý Ngọc bị sợ hồn phi phách tán, "Giản ca! Giản ca, anh sao vậy. . . Em sai rồi, anh tức giận thì cứ đánh em."


    Giản Tùy Anh không có tâm tình mắng cậu, tất cả sự chú ý của hắn đều tập trung ở bụng đang đau đớn, hắn cảm thấy ruột như bị ai dày xéo. Lúc hắn đau đến bất tỉnh, mơ hồ nhìn thấy Lý Ngọc mặt như màu đất, gọi điện thoại cho cứu thương.


    Mang thai đau đớn cũng không phải một lần hôm nay. Không biết là do tâm tình bùng nổ, hôm nay đặc biệt khó mà chịu đựng. Từ sau khi mang thai, nhức đầu, đau lưng, chân co rút, xương chậu ngồi là đau. . . cách mỗi một đoạn thời gian hắn đều trải qua một lần. Lúc đau dữ dội, buổi tối mắt hắn không nhắm lại được. Hắn ở trong bóng tối yên lặng chảy nước mắt, Lý Ngọc thì ngủ yên ổn bên cạnh hắn.


    Không người nào nói cho hắn khi làm mẹ phải trải qua những thứ này. Tất cả tác phẩm, sách đạo đức đều ở đây tuyên truyền sự vĩ đại của mẹ, tác dụng của mẹ đối với một gia đình, đối với một xã hội. Nhưng không nói chữ nào về việc sinh con đau đớn thế nào. Dẫu sao, trong miệng bọn họ, mang thai là biết bao thần thánh! Bọn họ vẫn chờ Omega cho bọn họ sinh sôi. Trên thế giới thật ra thì căn bản không có chuyện cảm động lây, kim không đâm tới trên người bọn họ, bọn họ cũng không biết có bao nhiêu đau.


    Những ngày đó, hắn một mình ở trong phòng trống, bị sinh mạng nhỏ trong bụng chơi đùa muốn chết đi sống lại, hắn cũng oán hận qua, nghĩ tới nếu như có người tới cho hắn một nhát, nhiều nhát dao thì tốt. Nhưng khi hắn cảm nhận được cục cưng trong bụng đá hắn, nội tâm lại tràn đầy tâm tình mềm mại. Những thứ này đau, tựa hồ cũng không thấm vào đâu, hắn như ăn mật. "Cục cưng của ba, " hắn ôn nhu sờ bụng, " Chờ sau khi sinh con ra, ba liền mang con rời đi nơi này. Ba không gánh nổi mình, không nhận được tình yêu gì, nhưng nhất định sẽ không để cho con bị ủy khuất."


    Trong phòng bệnh, Lý Ngọc dùng khăn lông nóng lau người cho Giản Tùy Anh đang hôn mê, một bên lau một bên rơi nước mắt. Cậu quá khó chịu, trừ rơi những thứ nước mắt vô dụng này, cậu căn bản không biết nên làm sao hóa giải đau buồn của mình. Cậu dè dặt ôm Giản Tùy Anh, lướt qua lưng hắn. Lưng Giản Tùy Anh rất đẹp, mỗi một khối da thịt đều hoàn mỹ không sứt mẻ. Trước kia cậu thích nhất là hôn dọc theo xương sống của Giản Tùy Anh một đường hôn đến eo. Giản Tùy Anh sẽ cười nói nhột, sau đó xoay người lại, xoa mặt cậu, vừa hôn cậu vừa giao bản thân cho cậu. Đều nói ánh mắt là cửa sổ tâm hồn của một người. Giản Tùy Anh chỗ nào cũng đẹp mắt, nhưng phải nói cậu thích nhất vẫn là cặp mắt tựa hồ luôn mỉm cười kia. Chẳng qua là trong đôi mắt này từ lâu đã không còn ý cười nữa. Cậu hôn lên trán Giản Tùy Anh một cái, mặc xong quần áo người bệnh cho hắn, bỏ hắn vào trong chăn.


    Bác sĩ lúc này gõ cửa, cậu đáp một tiếng. Sau khi bác sĩ đi vào, cậu mệt mỏi hỏi: "Vợ tôi như thế nào rồi?"


    "Đứa trẻ giữ được, may mắn không có dấu hiệu sinh non. Chỉ là phu nhân của ngài không thể còn tâm tình kích động như vậy. Cậu ấy trước đây từng thai lưu, người vẫn còn bị ảnh hưởng." Bác sĩ liếc nhìn Lý Ngọc đang ngơ ngẩn, tùy tình hình mở miệng, "Còn có. . . Tần số làm chuyện phòng the phải tận lực giảm bớt, giai đoạn nguy hiểm ba tháng đầu đã qua, thế nhưng thai của phu nhân không vững lắm, nếu như lại tiến hành chuyện phòng the không tiết chế rất dễ làm cho đứa trẻ trong bụng chết yểu."


Môi Lý Ngọc run rẩy, "Đã hiểu."


    Bệnh viện dù sao cũng là dưới trướng Lý gia, bác sĩ cũng không thể chỉ trích nhiều, giao phó chút chuyện xong, đi ra ngoài.


    Lý Ngọc nhìn Giản Tùy Anh nằm ở trên giường bệnh, trên mặt không có một tia huyết sắc, đau đớn nhắm mắt lại. Không khí trong phòng bệnh cũng tràn ngập khí tức tuyệt vọng, cậu ở dưới bầu không khí này sắp nghẹt thở. Cậu khó khăn đóng cửa lại, tựa như cái xác biết đi đi xuống lầu, mỏi mệt ngồi trên ghế chờ ở tầng một. Tấm dựa lưng bằng kim loại truyền tới cái lạnh thấu xương, lạnh vào tận đáy lòng.


    "Lý Ngọc, buổi tối em ở chỗ này làm gì?"


    Là giọng nói của Lý Huyền. Lý Ngọc ngẩng đầu, Lý Huyền đang đẩy ba cậu đi tới. Giờ phút này cậu không muốn gặp nhất là Lý Lan, nhưng Lý Lan đã xuống xe lăn, chống nạng đi tới trước mặt cậu.


    Lý Huyền ở sau lưng ông bất đắc dĩ nhún vai. Lý Ngọc xem hiểu ý anh, Lý Lan đã biết hết mọi chuyện.


    Cậu đứng lên, nhìn ba cầm chặt nạng chống, lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng, "Ba, ba đánh con đi."


    Lý Lan vốn muốn tát cậu, ông làm sao cũng không nghĩ tới con trai nhỏ luôn luôn nghe lời hiểu chuyện có thể làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy, khi ông từ trong giọng nói hời hợt của Lý Huyền nghe nói những chuyện kia, ông khó mà tin được. Loại chuyện này đặt ở bất kỳ trên người nào cũng là vô nhân đạo, Lý Ngọc làm sao hạ thủ được, hơn nữa đối tượng mà cậu hành hạ còn là người mà cậu hẳn phải chịu trách nhiệm cả đời! Đứa trẻ kia biết người mình thích nhất cùng mình kết hôn là vì ngày sau có thể lợi dụng mình, trả thù mình, sẽ có bao nhiêu khó chịu? Đau cắt da cắt thịt bất quá cũng chỉ như vậy.


    Lý Lan nhìn khuôn mặt thất thần của Lý Ngọc, cuối cùng không đánh xuống. Ông vô cùng mệt mỏi lắc đầu, "Con đó, con đó! Con bảo con như vậy, ta sau này như thế nào giao phó với Giản lão gia đã qua đời đây! Ta không đánh con, ta đánh con có ích lợi gì chứ? Những chuyện con đã làm, ta đánh con một trận, đánh đến tàn phế là có thể bù đắp lại sao?"


    Lý Ngọc ảm đạm ngã ngồi ở trên ghế, ánh mắt trống rỗng tựa như nhìn vào hành lang không có điểm cuối, lòng như tro tàn, "Con rất xin lỗi anh ấy, nhưng mà con muốn bồi thường cho anh ấy, anh ấy lại không muốn tiếp nhận. . . Ba, anh ấy không muốn con." Cho dù cậu có thể cưỡng ép giữ người bên cạnh, thế nhưng cậu đã sớm đem một Giản Tùy Anh yêu cậu đẩy ra xa. Cậu đã đánh mất Giản Tùy Anh.


    Lý Lan từ từ ngồi xuống bên cạnh cậu, nắm bả vai cậu. Hai cha con giờ khắc này điều gì đều không nói được.


    Lý Huyền không biết bọn họ nói gì, nghi ngờ hỏi: "Bây giờ em còn đang ở bệnh viện làm gì?"   

Lý Lan rõ ràng cảm thấy thân thể Lý Ngọc cứng ngắc, trầm giọng nói: "Là Tùy Anh đúng không?"


    Lý Ngọc cắn môi dưới.


    Lý Lan nghiêm túc nói: "Nếu con muốn bồi thường cho cậu ấy, vậy thì từ giờ khắc này bắt đầu đi. Con khóc cũng khóc rồi, phải hành động, con bây giờ ở chỗ này vẻ mặt đưa đám cũng không thể quay ngược thời gian! Về phòng bệnh của Tùy Anh đi, cậu ấy cần con."


Môi Lý Ngọc trắng bệch, "Giản ca không muốn thấy con. . ."


    "Người mang thai cần nhất tin tức tố của Alpha, cậu ấy coi như chán ghét con đi nữa, con cũng không thể hại cậu ấy! Con đã là một người sắp làm cha, không phải trẻ nít, khóc lóc om sòm lăn lộn có ích gì! Con sớm nên gánh vác trách nhiệm. Trở về!"


    Lý Ngọc khẽ cắn răng, xoay người hướng thang máy đi tới.


    Giản Tùy Anh tỉnh lại, thầm mắng một tiếng, mùi nước khử trùng trong bệnh viện khiến hắn muốn ói. Mấy năm này, hắn vào bệnh viện không biết bao nhiêu lần, đúng là xui xẻo.


    Một bàn tay xinh đẹp đặt trái táo gọt xong lên tủ đầu giường, hắn mới vừa muốn quay qua mắng, một thanh âm quen thuộc lại xa lạ vang lên bên cạnh hắn: "Tùy Anh, ăn đi, táo rất ngọt."


    Hắn sững sốt, quay đầu nhìn, một người đàn ông anh tuấn dịu dàng cười với hắn. Đầu óc hắn trong nháy mắt trống không. Người đàn ông quay đầu nói với Lý Ngọc: "Con đi ra ngoài trước đi, ta muốn cùng Tùy Anh đơn độc nói một chút."


    Lý Ngọc rất muốn ở lại, nhưng cảm thấy ánh mắt ba kiên định, cậu liếc nhìn Giản Tùy Anh thật lâu, sau đó rời khỏi phòng bệnh.


    "Lý thúc thúc, ngài tỉnh lại khi nào?" Hắn rất sớm đã đề nghị muốn đi bệnh viện thăm Lý Lan, Lý Ngọc tìm lý do qua loa lấy lệ. Bây giờ nghĩ lại, Lý Ngọc căn bản không hy vọng hắn là "đầu sỏ" lại đi thăm ông, nói không chừng trong lòng còn chán ghét.


    "Không lâu." Lý Lan không nhịn được sờ phần tóc vểnh lên của hắn. "Chuyện của con và Lý Ngọc, ba đều biết."


    Hắn nghe tiếng "ba" kia, ngón tay co rút một chút. "Nếu như ngài là tới khuyên con tha thứ Lý Ngọc, xin lỗi, con không làm được. . . Con không muốn yêu cậu ấy nữa, yêu cậu ấy mệt mỏi quá, con muốn sau này yêu chính mình nhiều hơn một chút." Người khác còn sống có thể trải qua mấy lần phung phí như vậy? Một lần yêu Lý Ngọc đã khiến cho hắn mất nửa cái mạng, táng gia bại sản. Hắn mệt mỏi, lại sợ hãi. Nếu tình yêu là loại trái cây kịch độc, hắn đã nếm được đau khổ, hắn không dám đụng vào nữa, hắn chỉ hy vọng Lý Ngọc có thể bỏ qua cho hắn. Hắn căn bản cũng không lạ gì cái gọi là bồi thường trong miệng Lý Ngọc. Chuyện muốn làm sẽ tìm ra được thời gian và cơ hội, chuyện không muốn làm sẽ tìm ra lý do thoái thác. Nếu như Lý Ngọc có lòng, sớm đã có thể làm, còn cần phải chờ tới hôm nay?


    Lý Lan kéo tay hắn, cổ tay Giản Tùy Anh rất nhỏ, trên bề mặt da có thể rõ ràng nhìn thấy mạch máu xanh xanh. "Ta không phải tới khuyên con, con bây giờ cần tin tức tố của Lý Ngọc, chờ đứa trẻ lớn lên, ta sẽ đưa các con rời đi."


Trong mắt Giản Tùy Anh rõ ràng nhiều một chút ánh sáng. Lý Lan trong lòng có mấy phần bi thương, có thể rời khỏi Lý Ngọc và nhà bọn họ lại là chút vui vẻ không mấy còn dư lại của Giản Tùy Anh.


    "Không! Con không đồng ý!"


    Hai người bọn họ khiếp sợ nhìn về phía cửa. Lý Ngọc mắt đỏ hoe xông vào, cũng không biết nghe được bao nhiêu, nhìn dáng dấp có lẽ cậu luôn ở sau cửa nghe. "Con sẽ không ly dị, Giản ca. . . Giản ca, anh không thể rời đi."


    Thấy ánh mắt chân thật của Giản Tùy Anh, nước mắt cậu tràn ra. Cậu lại hung hãn nhìn về phía Lý Lan, "Con là một người ba khác của đứa bé, con vĩnh viễn sẽ không để cho con của con rời đi!"


    Lý Lan nhìn con trai như phát điên, trừ than thở đã không nói ra được bất kỳ lời nào. Ông vỗ vào tay Giản Tùy Anh một cái để trấn an, lại nói với Lý Ngọc: "Chúng ta đi ra ngoài trước, để cho Tùy Anh nghỉ ngơi một lát."


    Lý Ngọc thất hồn lạc phách nhìn chằm chằm Giản Tùy Anh. Giản Tùy Anh rũ xuống mí mắt, không nhìn cậu. Lý Lan đẩy cậu một cái, "Đi."


    Không khí vào giờ khắc này yên tĩnh, môi Lý Ngọc bị chính cậu cắn bể, cuối cùng cậu đỡ Lý Lan ngồi lên xe lăn, đẩy cha đi ra ngoài.


    Bọn họ vừa rời đi khu phòng bệnh, nước mắt Lý Ngọc lại rơi xuống, "Con sẽ thay đổi, tại sao anh ấy lại không thể cho con một cơ hội?"


    Lý Lan không nhịn được thở dài nói: "Cậu ấy cũng là một người bình thường. . ." Giản Tùy Anh coi như bình thường biểu hiện mạnh mẽ đi nữa, lòng cũng không phải làm bằng sắt. Hắn cũng sẽ mệt mỏi, sẽ khổ sở, hắn không chịu nổi dày vò. "Có lẽ Tùy Anh đã từng cho con cơ hội, nếu con bỏ lỡ thì phải gánh vác hậu quả." Lý Ngọc khó chịu, ông chẳng lẽ không, đó cũng là con dâu và cháu trai của ông, ông chẳng lẽ nguyện ý để cho bọn họ rời đi sao.


    Lý Ngọc khóc không thành tiếng.


    Lý Lan trong lúc nhất thời ngũ vị tạp trần, nói cho cùng, con trai ông cũng là một người thiếu tình yêu. Lý Ngọc cho tới bây giờ chưa từng nhận được tình cảm bình thường. Cậu thiếu bạn cùng lứa tuổi bầu bạn, người khác ở cái tuổi đó vẫn còn đang chơi đùa, cậu liền bắt đầu tiếp nhận học nghiệp. Tình yêu mà Lý phu nhân cho cậu lại quá cực đoan. Cha mẹ cũng là kết hôn gia tộc, bản thân không có bao nhiêu tình cảm, điều này cũng làm cho cậu từ nhỏ lãnh đạm lại chậm lụt. Trong gia tộc, mỗi một người trưởng bối cơ hồ đều xem Omega như đồ chơi và máy đẻ, những thứ này đều là hình mẫu sai lầm của cậu. Cậu chỉ có thể dựa vào bắt chước, căn bản không phân rõ đúng sai, cũng không ai dạy cậu điều gì là đúng điều gì là sai.


    Cậu sinh ra trong hoàn cảnh ăn thịt người này, bên người tất cả đều là người điên, ánh sáng duy nhất có được chính là Giản Tùy Anh. Hết lần này tới lần khác, cậu thiên tính đa nghi lại không có cảm giác an toàn, người khác nói mấy câu liền khích bác được bọn họ. Mà bây giờ, tình yêu như ngọn lửa mà người đàn ông đó cho cậu cũng sắp tắt.


    Lý Lan đẩy xe lăn đi tới bên cạnh cậu, "Bây giờ vẫn còn kịp, Tùy Anh có thể sẽ không tha thứ cho con, nhưng con không nên để cho con của mình cũng đi theo hận con."


    Lý Ngọc chảy nước mắt, gật đầu một cái.


    Nhưng thực tế không cho Lý Ngọc thời gian để cho cậu và Giản Tùy Anh tu bổ tình cảm. Cậu muốn buông tha cho chính mình, nhưng không người nào nguyện ý bỏ qua cho cậu. Một bước sai kéo theo một bước sai, mỗi một người đều ở đây dồn ép cậu. Còn không qua mấy ngày, Cố Thanh Bùi đã xảy ra chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro