Chương 19+20 (end)

Hắn khó chịu ưỡn ngực, đưa hai bầu ngực đang ngứa ngáy về phía Thái Vũ.

“Ngứa à?”

Nhìn hắn sốt ruột đến mức sắp khóc, Thái Vũ càng muốn trêu chọc hắn, anh đưa ngón tay cọ xát đầu vú qua lớp cao su.

“A a a a… Sướng quá… Ưm… Mạnh thêm chút nữa…”

Ngón tay anh xoa dịu cơn nóng, ngứa ngáy ở ngực hắn, nhưng như vậy vẫn chưa đủ, cái lồn nhỏ lại càng thêm ngứa ngáy, khó chịu.

Dục vọng khiến hắn ngồi xuống chiếc bàn thấp bên cạnh. Cái lồn bị lớp cao su siết chặt, biến dạng khi bị bàn đè lên, hột le cũng bị ép mạnh, mang đến một cảm giác tê dại, sung sướng.

Ly Hằng run rẩy vì sung sướng, cúi xuống liếm láp hạ thân Thái Vũ qua lớp vải quần.

Cặc to nóng bỏng ẩn dưới lớp vải, nước bọt làm ướt quần, phác họa rõ hình dáng cặc anh. Hắn rất ít khi chủ động bú cặc, nên chỉ có thể vụng về dùng lưỡi liếm láp.

“Ưm… Thái Vũ… Khụ… Cởi ra đi… Khụ…”

Hắn vừa liếm cặc, vừa ngẩng đầu nhìn Thái Vũ, eo nhỏ lắc lư, mông cọ xát vào mặt bàn. Hai mép lồn và hột le bị chà xát, cơn đau tê dại, sung sướng ập đến, dâm thủy từ cửa lồn chảy ra không ngừng.

Sướng đến mức hắn vặn vẹo mông, liên tục chà lồn vào góc bàn. Góc bàn bằng gỗ lim nhẵn nhụi, cọ xát vào hột le, dòng điện tê dại từ đó lan ra khắp cơ thể.

Đầu cặc bự lấp đầy khoang miệng hắn, đầu lưỡi run rẩy liếm láp thân cặc. Hắn run rẩy, lên đỉnh, nước tiểu và dâm thủy đồng thời tuôn ra từ hai cái lỗ nhỏ phía dưới.

Thái Vũ nhìn hắn, biết ngay hắn đã cao trào. Anh cười khẽ, cởi bỏ bộ đồ bó, đút cặc vào cái lồn mềm mại.

Hột le bị bó chặt bật ra, lắc lư theo chiếc khuyên. Cái lồn nhỏ như quả đào chín mọng, chỉ cần đâm nhẹ một cái, dâm thủy đã bắn ra tung tóe, nước tiểu từ lỗ niệu đạo cũng theo đó mà trào ra.

“A a a… Bụng căng quá… Sướng quá… Ưm…”

Hắn treo người trên Thái Vũ, đầu dựa vào vai anh, rên rỉ không ngừng.

Cửa tử cung mềm mại mút chặt lấy đầu cặc, dâm thủy ướt đẫm đầu cặc, lớp thịt non bên trong co rút, mấp máy, mút chặt lấy cặc anh.

Cặc anh ra vào ngày càng nhanh, dâm thủy bắn tung tóe. Cửa lồn bị cặc anh kéo căng ra ngoài, đầu cặc đâm mạnh vào trong, đẩy cả tử cung vào sâu bên trong. Dòng tinh dịch nóng ấm bắn thẳng vào tử cung, đập vào thành tử cung, bụng hắn nhanh chóng phồng lên một cục.

Bàn tay lạnh lẽo của Thái Vũ ấn lên bụng hắn, hơi ấm từ đó lan tỏa, khiến cơn cao trào thêm phần mãnh liệt, khoái cảm tê dại lan ra khắp người.

Tử cung được cố định, cảm giác ngứa ngáy, bứt rứt trong người dần dần biến mất. Ly Hằng thoát khỏi cơn mê loạn, nhưng cặc anh vẫn chưa chịu rút ra khỏi cơ thể hắn.

Thái Vũ nắm lấy mông hắn, đút cặc vào sâu hơn, thích thú lắng nghe tiếng rên rỉ của hắn.

“Vài ngày nữa ta sẽ tặng ngươi một món quà.”

Ly Hằng lười biếng ngẩng đầu, hỏi: “Quà gì thế?”

Thái Vũ không giải thích, chỉ cười nói: “Ngươi nhất định sẽ thích.”

Anh nói úp úp, mở mở khiến Ly Hằng tò mò, nhưng cũng chẳng thể làm gì khác.

Nhưng hắn không ngờ rằng món quà mà Thái Vũ tặng lại là người mà hắn không thể ngờ tới.

Ly Hằng nhìn người đàn ông đang bị trói chặt, vặn vẹo trên sàn, hỏi: “Đây là món quà ngươi nói sao?”

Chạng vạng tối, Thái Vũ nói với hắn là quà đã được chuyển đến nơi khác, rồi thần thần bí bí đưa hắn đến điện Hợp Hoan.

Vừa bước vào đây, hắn đã thấy Nhiếp Chính Vương bị trói chặt.

Gương mặt dữ tợn quen thuộc, dù miệng bị bịt kín, nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy sự căm ghét, oán hận trong mắt lão ta.

“Miệng lão ta bẩn quá.”

Thái Vũ làm vẻ mặt vô tội, như thể người trói Nhiếp Chính Vương không phải là anh.

Ly Hằng cảm thấy lòng mình rối bời. Người đàn ông trước mặt từ khi hắn mới sáu tuổi đã lấy danh nghĩa trưởng bối, trở thành Nhiếp Chính Vương. Ban đầu, lão ta đối xử với hắn rất tốt, nhưng dần dần, lão ta chiếm đoạt hết quyền lực của hắn, biến hắn thành hoàng đế bù nhìn.

Gần hai mươi năm bị chèn ép khiến hắn nhìn thấu dã tâm của lão ta, cũng dần dần nung nấu ý định giành lại quyền lực.

Nhưng giờ đây, kẻ thù của hắn lại nằm ngay trước mặt.

Thái Vũ thấy sắc mặt hắn không tốt, liền hỏi: “Không thích à?”

“… Không.”

Hồi tưởng lại quá khứ, hắn cười lạnh: “Thích lắm.”

Thái Vũ đưa cho hắn con dao găm đã chuẩn bị sẵn.

“Ngươi muốn làm gì lão ta cũng được.”

Loại độc dược mãn tính mà nam chính đã hạ trên người lão ta đang dần dần phát tác, ăn mòn cơ thể lão. Ngày mai, Nhiếp Chính Vương sẽ đột tử tại nhà, trở thành cái cớ để nam chính bức vua thoái vị.

Thái Vũ chẳng mảy may quan tâm, dù sao ngày mai lão ta cũng chết, cho Ly Hằng giải khuây một chút cũng chẳng sao.

Ly Hằng siết chặt con dao trong tay, từng bước tiến lại gần Nhiếp Chính Vương. Vẻ khinh thường trong mắt lão ta dần dần chuyển sang sợ hãi.

Ly Hằng giơ cao dao, lạnh lùng nói: “Sẽ không cho ngươi cơ hội mở miệng đâu.”

Hắn vốn dĩ không phải người nhân từ, kẻ thù xuất hiện trước mặt, đương nhiên phải ra tay trừng trị.

Lưỡi dao sắc bén đâm vào ngực Nhiếp Chính Vương, lão ta nhìn hắn với ánh mắt khó tin.

Ly Hằng rút dao ra, máu tươi bắn lên long bào màu đen, đôi mắt phẫn uất, không cam lòng của lão ta nhìn chằm chằm vào hắn cho đến khi chết.

Cơ thể hắn như bị rút hết sức lực, con dao dính đầy máu rơi xuống đất.

Hắn nhắm mắt, dựa vào người Thái Vũ, cười khẩy.

Không ngờ lão ta lại chết dễ dàng như vậy.

Hắn nhìn vào đôi mắt trong veo của Thái Vũ, chẳng hiểu nổi thân phận thực sự của anh là gì. Ban đầu hắn còn nghi ngờ anh là người của Nhiếp Chính Vương.

Nhưng gần đây, anh không còn động chạm đến hắn nữa, hơn nữa, còn đối xử với hắn ngày càng dịu dàng.

“Ta muốn đi ngủ.”

Sau khi bình ổn cảm xúc, Ly Hằng xoay người bước vào phòng ngủ, đi được vài bước, hắn bực bội quay đầu lại.

“Sao ngươi còn chưa đi?”

Thái Vũ liếc nhìn thi thể trên sàn, phẩy tay một cái, thi thể liền biến mất.

“Ừ.”

Hai bóng người dưới ánh trăng đan xen vào nhau. Người đi trước cằn nhằn, không muốn ở trong cung điện của phi tần. Người đi sau không phản bác, chỉ lặng lẽ lắng nghe.

Sáng sớm hôm sau, Thái Vũ đã dậy từ sớm, rời khỏi điện Hợp Hoan.

“Sao ngươi dậy sớm thế?”

Tiếng động làm Ly Hằng thức giấc. Hắn hé mắt, mơ màng nắm lấy tay Thái Vũ.

Thái Vũ vuốt ve ngón tay hắn, đặt tay hắn trở lại trong chăn: “Hôm nay dù nghe thấy gì cũng đừng ra ngoài.”

Sống trong cung từ nhỏ, Ly Hằng nghe ra ngay sự kì lạ trong lời nói của anh, cơn buồn ngủ cũng bay biến.

Hắn nhíu mày: “Ngươi muốn làm gì?”

Thái Vũ thở dài, áp trán vào trán hắn.

“Coi như ta cầu xin ngươi, trước khi ta trở về, đừng ra ngoài.”

Đôi mắt trong veo của anh nhìn hắn chằm chằm, khiến hắn đỏ mặt.

Đây là lần đầu tiên Thái Vũ cầu xin hắn.

Nghĩ đến năng lực phi thường của anh, Ly Hằng vội chui vào trong chăn, không thèm nhìn anh.

“Biết rồi, biết rồi, đi đi.”

Giọng nói rầu rĩ vang lên từ trong chăn. Thái Vũ thở phào nhẹ nhõm, yên tâm rời đi.

Anh trở về tẩm cung, đánh thức con rối đang ngủ say.

Con rối mang gương mặt của Ly Hằng, vừa nhìn thấy anh, đôi mắt mơ màng lập tức trở nên trong sáng. Nó nhìn sau lưng anh, thấy không có ai, liền nghiêng đầu nhìn anh.

Thái Vũ né tránh ánh mắt của nó, mặc quần áo cho nó.

“Hôm nay ngươi cứ ở đây.”

Thái Vũ dặn dò con rối giống hệt như đã nói với Ly Hằng. Con rối ngây thơ, không giống Ly Hằng, nó chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu.

Cảm giác phức tạp dâng lên trong lòng Thái Vũ, anh xoa ngực, cảm thấy khó chịu. Chẳng lẽ anh đang áy náy?

Dùng con rối để thay thế Ly Hằng chết đi vốn dĩ là kế hoạch anh đã định sẵn từ đầu. Hôm nay là ngày tạo phản, anh không thể do dự lúc này được.

Ánh nắng chói chang khiến con rối không thể mở mắt, bóng dáng Thái Vũ trước mặt dần dần mờ đi, rồi biến mất.

Khi Thái Vũ trở lại điện Hợp Hoan, Ly Hằng vội vàng chạy đến.

“Ngươi đi đâu vậy?”

Đã đến giờ lâm triều, nhưng trong cung lại yên ắng đến lạ thường. Hắn mơ hồ đoán được chuyện gì sắp xảy ra, nhưng vẫn muốn hỏi cho rõ ràng.

“Chúng ta phải đi.”

Thái Vũ cúi đầu, không giải thích.

Theo như tính toán, đội quân tạo phản đã vào cung, nếu còn chần chừ, sẽ nảy sinh biến cố.

Anh lấy bộ quần áo đã chuẩn bị sẵn, mặc cho Ly Hằng, rồi kéo hắn chạy về phía một cánh cửa bí mật trong cung.

Năng lực bị phong ấn, Thái Vũ biết nam chính của hệ thống này đã vào cung, anh chỉ có thể nhanh chóng rời khỏi đây.

Đi được nửa đường, Ly Hằng nắm chặt tay anh.

“Thứ đó đâu?”

Thái Vũ cụp mắt, che giấu cảm xúc, không trả lời.

Ly Hằng hiểu rõ con rối đang ở đâu, hắn mím môi im lặng, chỉ siết chặt tay anh.

Cảm nhận được sự bất an của Ly Hằng, Thái Vũ hít sâu một hơi. Anh sẽ đưa Ly Hằng đến một nơi thật xa, rời khỏi hoàng cung. Sau ngày hôm nay, hắn sẽ không còn là hoàng đế nữa, còn nhiệm vụ của anh chắc cũng đến lúc kết thúc.

Mọi chuyện đã được sắp xếp đâu vào đấy, nhưng anh vẫn không thể xua tan cảm giác bất an trong lòng.

Thái Vũ bước nhanh hơn, cửa cung đã gần ngay trước mắt, anh mím môi, không nhịn được mà nở nụ cười.

“Chúng ta đến rồi.”

Cánh cổng son đỏ sừng sững trước mặt. Ngay cả anh cũng không nhận ra giọng mình có chút phấn khích.

Ly Hằng tuy lòng nặng trĩu, nhưng vẫn mỉm cười, theo kịp bước chân anh.

Lối ra chỉ cách hai người vài bước chân, bỗng một tia sáng lóe lên trong bóng tối.

Mũi tên sắc bén xé gió, lao thẳng về phía Thái Vũ đang không hề phòng bị.

Năng lực bị phong ấn, Thái Vũ không kịp né tránh, anh đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị thương, hôn mê một thời gian.

Nhưng một bóng người bỗng nhiên lao ra, che chắn cho anh.

Mũi tên sắc nhọn xuyên qua trái tim, máu tươi từ vết thương tuôn ra, nhuộm đỏ một mảng áo.

“Thái Vũ… Ta…”

Ly Hằng há miệng, như muốn nói điều gì đó, nhưng sau khi gọi tên Thái Vũ, hắn liền im bặt.

Đuôi mắt hắn rũ xuống, đôi mắt kiêu ngạo trở nên vô hồn. Người luôn tràn đầy sức sống giờ đây đã biến thành một cái xác lạnh lẽo trong vòng tay anh.

Thái Vũ sững sờ, ôm chặt lấy hắn, ngã ngồi xuống đất. Dù mũi tên sắc bén đâm vào người anh, anh cũng không quan tâm.

“Tìm khắp tẩm cung mà không thấy phi tần được sủng ái cùng An đại nhân đâu, ta liền đoán các ngươi ở đây.”

Người bắn tên chính là nam chính. Hắn nhìn xuống thi thể trong lòng Thái Vũ, cười khẩy.

“Tuy không tìm được phi tần kia, nhưng lại tìm được Hoàng thượng.”

Hắn đã đoán được người trong tẩm cung là giả, liền chĩa mũi kiếm vào Thái Vũ.

“An đại nhân mưu hại Hoàng thượng, theo luật pháp, phải bị chém đầu thị chúng.”

Như vậy, hắn có thể danh chính ngôn thuận kế vị ngai vàng, lại có thể diệt trừ tay sai của Ly Hằng, một mũi tên trúng hai đích.

Thái Vũ ngồi bệt xuống đất, áp tai vào trái tim Ly Hằng, như thể muốn nghe thấy nhịp đập của nó.

Nhưng người trong lòng anh dần dần lạnh đi, gương mặt anh tuấn cũng trở nên nhợt nhạt, vô hồn.

Đôi tay ôm chặt lấy hắn run rẩy, lồng ngực anh như bị nước biển lạnh lẽo lấp đầy. Một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, lăn dài trên gương mặt vô cảm của anh.

“Ta muốn giết ngươi…”

Đôi mắt đẫm lệ nhìn người đàn ông cao cao tại thượng trước mặt, năng lực bị phong ấn trong cơ thể anh được giải phóng.

Không khí xung quanh ngưng đọng, hàng trăm mũi tên xuất hiện sau lưng Thái Vũ, như cầu vồng xé gió, lao thẳng về phía nam chính.

“Ưm…”

Thái Vũ ôm chặt lấy Ly Hằng, máu từ vết thương trên ngực anh chảy ra, hòa vào máu của hắn, như minh chứng cho mối liên kết giữa hai người.

“Ngươi còn khóc à?”

Một giọng nói nữ cắt ngang tiếng nấc của Thái Vũ. Anh ngẩng đầu, nhận ra xung quanh đã thay đổi.

Không gian trắng tinh, trống rỗng, chỉ có mặt đất trong suốt như nước, phản chiếu gương mặt đẫm lệ của anh.

“Ngài là… Thần?”

Quầng sáng dịu nhẹ mơ hồ có hình dáng con người, bà ta cười khúc khích, bay đến bên cạnh Thái Vũ.

“Sao, nhìn thấy ta có kích động không?”

Vị thần sáng tạo ra tất cả các đối tượng thử nghiệm lơ lửng giữa không trung, hứng thú quan sát Thái Vũ.

“Giống hệt như lần đầu tiên ta gặp ngươi, thật thú vị.”

“Lần đầu tiên?”

Thái Vũ không hiểu bà ta đang nói gì. Thi thể trong lòng anh ngày càng lạnh, anh run rẩy hỏi: “Thần, xin ngài… Xin ngài hãy cứu hắn…”

Vị thần không trả lời câu hỏi của anh, mà hỏi ngược lại: “Ngươi chắc chắn muốn cứu hắn sao?”

Thái Vũ nhìn người trong lòng, vết thương do mũi tên đã biến mất, thậm chí cả gương mặt của Ly Hằng cũng thay đổi.

“Hắn là ai?”

Lồng ngực anh càng thêm khó chịu, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Đó là một gương mặt xa lạ, nhưng lại mang đến cho anh cảm giác quen thuộc.

Như thể nhớ ra điều gì đó, anh lẩm bẩm: “Người trong mơ…”

Gương mặt mơ hồ trong giấc mơ giờ đây đã rõ ràng. Anh chỉ mơ thấy một lần, nhưng lại khắc sâu trong tâm trí. Đó là một bóng hình dịu dàng, trong mơ, người đó gọi tên anh. Giấc mơ ấy cũng là lúc cảm xúc của anh bắt đầu dao động.

Vị thần đối diện còn kích động hơn cả anh, bay xung quanh anh.

“Ngươi còn biết mơ nữa à?”

Thấy anh không để ý đến mình, bà ta cũng không giận.

Vị thần nghiêng đầu, cười nói: “Hắn vì cứu ngươi mới biến thành như vậy, ngươi không tò mò chuyện gì đã xảy ra giữa hai người sao?”

Không đợi Thái Vũ trả lời, vị thần liền ấn đầu anh vào tấm gương nước khổng lồ dưới chân.

“Nhưng mà, đoạn ký ức đã mất kia, ngươi vẫn nên tự mình trải nghiệm lại.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #abc