phần 5: MET và "thời gian"

PHẦN 5 — THỜI GIAN, NĂNG LƯỢNG TỐI & GIÃN NỞ VŨ TRỤ TRONG MET

---

5.1. Vì sao chỉ tầng Màn có thời gian?

Trong MET, thời gian không phải là một chiều vật lý có thật.
Nó là một hiệu ứng, giống như bóng đổ hay âm vang.

Theo MET:

> Thời gian = độ trễ của dao động khi đi qua Màn.

Màn có đặc tính mà không tầng nào khác có:

1. Độ giãn — dao động không đi qua ngay mà bị kéo dài

2. Sự ổn định cấu trúc — dao động không tan, không mất pha

3. Sự phân mảnh — dao động được tách thành nhiều nhánh khác nhau

4. Cơ chế lưu vết — Màn “ghi nhớ” trạng thái trước đó

Khi dao động bị kéo dài → sinh ra cảm giác “trước–sau”.

Khi Màn lưu lại dấu vết của dao động trước → sinh ra “quá khứ”.

Khi dao động chưa tới → “tương lai”.

Do đó, thời gian là:

> Một sản phẩm phụ của Màn, không tồn tại độc lập trong Vật lý hay trong Trung Tâm.

---

5.2. Vì sao vũ trụ vật lý lại nằm trong Màn?

Tầng vật lý không là tầng ngoài; nó là kết quả của Màn.

Tầng vật lý:

có lực

có vật chất

có năng lượng

có entropy

có định luật nhiệt động lực học

Những thứ này không thể tồn tại nếu không có thời gian.

→ Vì vậy vật lý phải “neo” vào Màn.

Một cách dễ hiểu:

Màn = hệ điều hành

Vật lý = ứng dụng chạy trên hệ điều hành

Nếu không có OS → ứng dụng không chạy được.

---

5.3. Năng lượng tối trong MET là gì?

Vật lý hiện đại quan sát:

Vũ trụ giãn nở nhanh dần

Có một dạng năng lượng vô hình chiếm ~68% vũ trụ

Không sờ được, không đo được trực tiếp, chỉ biết nó tồn tại qua “đẩy” không gian.

Trong MET:

> Năng lượng tối = lượng thông tin vô nghĩa được Màn hút vào từ Vực và biến thành cấu trúc.

Một cách hình tượng:

Vực = biển nhiễu

Màn = miếng bọt biển

Vũ trụ = khu vực mà bọt biển căng phồng ra vì hút nước

Vì sao ta không đo được?

→ Vì năng lượng tối không phải năng lượng theo nghĩa vật lý, mà là:

độ tăng mật độ dao động trong Màn khi hấp thu nhiễu từ Vực.

---

5.4. Giải thích sự giãn nở vũ trụ theo MET

Trong vật lý, giãn nở vũ trụ là một quan sát không giải thích được hoàn toàn.

Trong MET:

> Màn “ăn” nhiễu từ Vực → trở nên lớn hơn → kéo giãn toàn bộ đại vũ trụ bên trong.

Điều này dẫn đến:

tốc độ giãn nở tăng theo thời gian (đúng như quan sát)

không có giới hạn (cho đến khi Màn chạm ranh giới của hệ)

giãn nở không cần “năng lượng đẩy”, chỉ cần hấp thu nhiễu

Nó giống:

một bong bóng hấp thu không khí

một mạng lưới hấp thu dữ liệu

một màng sinh học hút dưỡng chất từ môi trường

Vậy tại sao không giãn nở mãi?

Theo MET:

> Sẽ có lúc Màn chạm vào một vùng nhiễu “đặc” hơn → dao động trở nên bất ổn → vũ trụ bước vào giai đoạn tái cấu trúc hoặc sụp đổ.

(Như một “Big Crunch” nhưng không phải co lại, mà sập cấu trúc dao động.)

---

5.5. Tương lai vũ trụ theo MET

MET dự đoán 3 kết cục:

---

(1) Màn tiếp tục hấp thu nhiễu đều → vũ trụ mở rộng vô hạn

→ cấu trúc vật lý ngày càng loãng nhưng ổn định
→ xuất hiện các dạng tồn tại mới tinh vi hơn
→ ý thức có thể tiến hóa đến khả năng “cảm” được tầng Trung Tâm

Đây là viễn cảnh lạc quan nhất.

---

(2) Màn chạm vào vùng nhiễu đậm → dao động trở nên bất ổn

→ thời gian méo
→ định luật vật lý thay đổi
→ nhiều dạng tồn tại tan rã
→ ý thức bị phân mảnh mạnh
→ vũ trụ tái tổ hợp thành một “hệ mới”

---

(3) Màn bị rách hoặc sụp → vũ trụ bị nhấn chìm vào Vực

Không phải quay về điểm kỳ dị, mà:

dao động mất cấu trúc

thông tin phân rã

Màn tan rã chỉ còn điểm trung tâm trơ

sau hàng tỷ tỷ năm: hệ mới hình thành

cấu trúc mới không giống cấu trúc cũ

MET xem đây là “cái chết tự nhiên” của một hệ.

---

5.6. Vị trí của sự sống trong giãn nở

Khi Màn giãn nở:

mật độ dao động tăng

nhiễu giảm

độ ổn định tăng
→ điều này tạo môi trường hoàn hảo để ý thức xuất hiện.

Điều này cũng giải thích:

tại sao sự sống chỉ bắt đầu sau khi vũ trụ ổn định hàng tỷ năm

tại sao ý thức bùng nổ vào thời điểm nhất định

tại sao văn minh xuất hiện sát “giữa đời vũ trụ”

MET coi sự sống là:

> sản phẩm phụ của Màn khi đạt độ giãn tối ưu.

---

5.7. Thời gian và cái chết của vũ trụ

Theo MET:

> Thời gian không chết.
Chỉ Màn chết.

Nếu Màn sụp:

thời gian biến mất

vật lý biến mất

ý thức dạng sinh học mất

chỉ còn dao động chưa tan và Trung Tâm

→ Sau đó, nếu cấu trúc mới hình thành, thời gian lại xuất hiện.

---

5.8. Vì sao ta không thể du hành thời gian?

MET đưa ra lý do rất thuyết phục:

> Thời gian không phải chiều độc lập → không thể “đi ngược” hay “đi tới”.

Không thể đi trong thứ không tồn tại độc lập.

Điều duy nhất có thể:

thay đổi cách Màn giãn

thay đổi cách ta diễn giải dao động

thay đổi nhịp phản chiếu
→ khiến ta “cảm” thời gian khác đi

Nhưng không thể quay lại quá khứ vật lý.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro