Chap 1

Ánh đèn sân khấu, được thiết kế đặc biệt cho đêm diễn độc tấu của cô, hắt lên Lyhan, không phải một màu trắng lạnh lẽo mà là một dải lụa vàng nhạt, tựa như ánh trăng cuối thu vương trên bức tranh mực tàu cổ kính. Cô đứng đó, giữa không gian mênh mông của khán phòng Nhà hát Lớn – nơi mà mỗi tiếng thở của khán giả cũng có thể được cảm nhận rõ ràng. Cây guitar bằng gỗ Vân Sam óng ả, được Lyhan nâng niu như một phần máu thịt của mình, áp vào thân mình một cách đầy yêu chiều, như một người tình trung thành. Mái tóc đen dài, thẳng mượt như dòng suối đêm, được búi cao một nửa, phần còn lại xõa xuống một bên vai, lấp lánh như tơ lụa dưới ánh sáng vàng dịu. Từ những ngón tay Lyhan, thon dài, xương xương nhưng vô cùng linh hoạt và uyển chuyển, tiếng đàn guitar vút lên. Đó không chỉ là âm thanh, mà là cả một bầu trời cảm xúc được nén chặt trong từng nốt nhạc: trong trẻo đến mức có thể xuyên thấu tâm hồn, nhưng cũng cô độc và khắc khoải đến lạ, tựa như tiếng lòng của một người nghệ sĩ chỉ tìm thấy sự đồng điệu trong âm nhạc.

      Mỗi nốt nhạc cô hát không chỉ là một cung bậc âm thanh chuẩn xác đến từng milimet, mà là những lát cắt của cảm xúc thô mộc, những mảnh vụn ký ức được dệt nên từ hàng vạn giờ khổ luyện không ngừng nghỉ và một tâm hồn sâu thẳm, khép kín đến mức gần như tách biệt với thế giới bên ngoài. Thảo Linh không trình diễn để làm hài lòng bất kỳ ai, cô hát, vì đó là hơi thở, là nhịp đập, là lẽ sống duy nhất của nàng. Ánh mắt của cô , dưới vành mi dài và cong vút, thường xa xăm, lạnh lùng, như thể đang nhìn xuyên qua từng hàng ghế khán giả, chạm đến một thế giới khác mà chỉ nàng mới thấu hiểu và thuộc về. Một thế giới nơi âm nhạc là ngôn ngữ duy nhất, và cảm xúc được thể hiện không qua lời nói mà qua những giai điệu bất tận.

      Sau màn trình diễn cuối cùng, khi tiếng đàn guitar tan vào không gian, khán phòng vỡ òa trong tiếng vỗ tay như sấm dậy, kéo dài không dứt. Thảo Linh cúi chào một cách lịch thiệp, nhưng nụ cười trên môi cô chỉ là một nét chấm phá mờ nhạt, không hề chạm đến khóe mắt sâu thẳm. Khi cô rời sân khấu, ánh đèn vẫn còn vương vấn trên tà áo dài trắng muốt, hệt như một nàng tiên bước ra từ cõi mộng. Phía sau cánh gà, cuộc sống xô bồ của giới nghệ sĩ lại bắt đầu một cách ồn ào và gấp gáp. Tiếng người nói chuyện râm ran, tiếng bước chân vội vã của ê-kíp, tiếng điện thoại reo vang liên hồi. Nhưng Thảo Linh vẫn trầm lặng, một bức tường vô hình bằng sự tĩnh lặng và kiêu hãnh luôn bao quanh nàng, ngăn cách nàng với thế giới ồn ào, xô bồ ấy. Cô là đóa dạ lan hương nở trong đêm, thuần khiết đến mức mong manh nhưng lại khó chạm tới vô cùng. Sự cô độc đã trở thành một phần bản ngã của cô, một thứ khoác lên vẻ đẹp bí ẩn, nhưng cũng là một gánh nặng vô hình.

Vài ngày sau, một cuộc điện thoại gọi đến như thường ngày, lúc thì công ty quản lí thông báo lịch trình, lúc thì lại bị những fan cuồng gọi đến làm phiền; tuy nhiên, đó là lời mời tham gia một dự án âm nhạc đặc biệt. Cô vốn không mấy hứng thú với những sự kết hợp mang tính thị trường, thường xem chúng là sự "pha loãng" giá trị nghệ thuật. Nhưng khi người quản lý cẩn trọng đề cập đến tên của Han Sara – Lyhan chợt nán lại, một tia tò mò nhỏ bé len lỏi vào tâm trí của cô . Han Sara, cái tên cô đã nghe qua vài lần trên báo chí và các phương tiện truyền thông xã hội, gắn liền với hình ảnh tràn đầy năng lượng, trẻ trung, những bài nhạc đa dạng màu sắc. Hoàn toàn trái ngược với phong thái điềm đạm, trầm mặc của chính cô . Chính sự đối lập rõ ràng, gần như là hai thái cực hoàn toàn khác biệt ấy, lại khơi gợi một chút tò mò hiếm hoi trong Thảo Linh. Cô muốn biết, liệu một người như Han Sara có thể thật sự hiểu và tôn trọng âm nhạc mà nàng theo đuổi không.

Buổi gặp mặt đầu tiên diễn ra tại một phòng thu âm hiện đại bậc nhất thành phố, với tường cách âm dày và những thiết bị ánh sáng chuyên nghiệp. Cô đến sớm hơn giờ hẹn gần nửa tiếng, vẫn giữ phong thái ung dung, lịch thiệp thường thấy. Thảo Linh chọn một góc khuất trên chiếc ghế sofa da đen bóng loáng, đôi tay thon dài khẽ vuốt ve bao da đựng cây đàn guitar. Căn phòng rộng lớn chìm trong sự im lặng, chỉ có tiếng máy điều hòa chạy vù vù nhè nhẹ và ánh sáng dịu từ màn hình máy tính.

Đúng lúc đó, cánh cửa bật mở một cách mạnh mẽ, và Han Sara bước vào. Khác với hình ảnh của một Trần Thảo Linh đầy u hoài và trầm tư, Han Sara như một vầng mặt trời rực rỡ đột ngột xua tan đi mọi sự lạnh lẽo và tĩnh lặng của căn phòng. Em mặc một chiếc áo hoodie jeans rộng rãi, kết hợp với quần jeans đi cùng bộ với chiếc áo, mái tóc ngắn nâu sáng , rẽ ngôi lệch một cách tự nhiên. Gương mặt em trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn toát lên vẻ rạng rỡ, đôi mắt lấp lánh tinh nghịch và tràn đầy sức sống. Nụ cười tươi rói luôn thường trực trên môi Han Sara. Han Sara mang theo một chiếc túi vải lớn màu be, bên trong lỉnh kỉnh đủ thứ đồ đạc, từ tai nghe over-ear , sổ ghi chú đầy những ý tưởng nguệch ngoạc đến một chiếc ukulele nhỏ màu xanh bạc hà.
"Chào chị Lyhan!" Han Sara hồ hởi reo lên, giọng nói trong trẻo như tiếng chuông gió ngân vang, phá tan sự im lặng. Em bước đến gần, cúi đầu chào Thảo Linh một cách kính cẩn, một chút e dè nhưng ánh mắt lại không giấu nổi sự ngưỡng mộ và tò mò không ngừng. "Em là Han Sara. Em thật sự rất hâm mộ chị! Tiếng đàn của chị, nó là cả một nguồn cảm hứng lớn đối với em, chị Lyhan! Em đã nghe chị diễn nhiều lần rồi!"

Lyhan khẽ gật đầu, môi nàng nhếch một nụ cười mờ nhạt, gần như không thể nhận ra. "Chào em, Han Sara, cứ gọi chị là Thảo Linh." Giọng nàng vẫn trầm ấm nhưng có chút xa cách.
Sự nhiệt tình chân thành và có chút hồn nhiên, thậm chí là trẻ con của Han Sara dường như đã làm tan chảy phần nào lớp băng lạnh giá bao bọc cô. Han Sara không hề ngại ngùng hay cảm thấy bị xa cách bởi phong thái của cô. Em tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế sofa ngay bên cạnh cô , bắt đầu kể luyên thuyên về niềm đam mê âm nhạc của mình từ khi còn nhỏ, về những dự định táo bạo cho tương lai, và cả sự lo lắng nhỏ bé về dự án kết hợp lần này – sợ rằng mình không thể hòa hợp với một tượng đài như Thảo Linh. Ánh mắt Han Sara lấp lánh sự khao khát được học hỏi, được vươn lên, được khám phá những chân trời mới trong âm nhạc. Thảo Linh , vốn ít khi trò chuyện cởi mở với người lạ, lại thấy mình bị cuốn hút một cách kỳ lạ bởi năng lượng tích cực ấy. Cô kiên nhẫn trả lời mọi câu hỏi của Han Sara, đôi khi còn khẽ nở một nụ cười thật hiếm hoi, làm bừng sáng cả gương mặt nàng.

Dự án hợp tác nhanh chóng bắt đầu. Lyhan và Han Sara dành hàng giờ đồng hồ, thậm chí là cả ngày đêm trong phòng thu, cùng nhau thảo luận, cùng nhau sáng tạo, và cùng nhau tìm kiếm những giai điệu giao thoa. Cô kinh ngạc trước khả năng cảm thụ âm nhạc bẩm sinh và sự nhạy bén của Han Sara. Em có thể biến những giai điệu phức tạp, đầy chiều sâu của cô thành những ca khúc pop hiện đại, dễ đi vào lòng người mà vẫn giữ được cái hồn, cái tinh túy của bản gốc. Han Sara như một người biết cách thắp lên ngọn lửa từ những viên kim cương thô mà cô tạo ra. Ngược lại, em lại mê mẩn trước sự điêu luyện không tưởng và chiều sâu cảm xúc trong từng nốt nhạc của Thảo Linh, từng động tác vuốt cung đầy mê hoặc của nàng.

Han Sara thường là người đề xuất những ý tưởng mới mẻ, hăng hái thử nghiệm những cách phối khí độc đáo. Cô bé không ngại ngần thức khuya, quên cả ăn uống, chỉ để hoàn thành một đoạn nhạc ưng ý. "Chị Linh ơi, em nghĩ đoạn này chúng ta có thể thêm một chút hiệu ứng điện tử, hoặc thử một nhịp điệu nhanh hơn xem thế nào?" Một lần, Han Sara vô tình làm đổ cốc cà phê lên bản nhạc. Em luống cuống xin lỗi, nhưng cô chỉ nhẹ nhàng lấy khăn lau, rồi trấn an: "Không sao, em làm việc quá hăng thôi. Nghỉ ngơi một chút đi, em sẽ mệt đấy." Giọng cô lúc đó pha chút quan tâm mà chính cô cũng chả nhận ra.

Khoảng cách giữa họ dần thu hẹp. Thảo Linh không còn cảm thấy sự cô độc thường trực nữa. Sự hiện diện của Han Sara, với tiếng cười trong trẻo và năng lượng tích cực, đã xua đi phần nào lớp băng lạnh giá trong lòng cô. Cô đôi khi còn chủ động pha trà cho em trong những buổi làm việc kéo dài, hay chỉ đơn giản là ngồi im lặng lắng nghe cô bé kể những câu chuyện vui về cuộc sống của một ngôi sao trẻ. Thảo Linh bắt đầu cảm nhận được một sự ấm áp lạ lùng từ Han Sara, một điều mà cô chưa từng trải nghiệm trong cuộc sống khép kín của mình. Cô dần tin rằng, sự kết hợp này không chỉ là về âm nhạc, mà còn là về một điều gì đó sâu sắc hơn, một sợi dây vô hình đang dần kết nối hai tâm hồn tưởng chừng như xa lạ.


*tui báo trước là có ngược nha mấy bà😔🖤

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro