4


Việc thu dọn hành lý cũng không mất nhiều thời gian, Lâm Mặc thu dọn vali rồi đi giày, đứng ở cửa ôm con ếch bông trong tay.

Chiếc vali cao ngang bắp chân cậu, trọng lượng bằng 1/3 cân nặng của cậu, Lưu Chương bước tới nói:

"Sao chiếc vali này lại nhẹ thế? Em đựng gì trong đó vậy?"

"Quần áo để thay, máy ảnh, thú bông hết rồi.” Lâm Mặc cởi chiếc khăn choàng cổ quàng qua cổ con ếch bông. Chiếc khăn choàng to màu đỏ quấn quanh con ếch xanh trên tay cậu trông thật ngộ nghĩnh. Hơi nóng trong phòng khiến cậu có chút mê man.

"Em không thể ngủ nếu như không có nó."

Áo khoác của Lâm Mặc đã được thay đổi thành áo khoác hai lớp chống thấm nước với lớp sơn lót màu trắng. Cổ áo được cài nút bằng lông trắng như tuyết.

Lưu Chương thở dài, cởi chiếc khăn quấn quanh con ếch bông rồi lại quàng lên cổ Lâm Mặc, vỗ nhẹ đám lông rơi trên vai cậu.

"Em đừng mang quá nhiều quần áo, tới đó rồi thiếu gì thì mình mua thêm."

Thành phố bọn họ đang ở nằm sâu trong đất liền, đừng nói là biển, ngay cả hồ cũng không có. Đi ô tô đến bờ biển gần nhất cũng mất khoảng sáu giờ, thân thể của Lâm Mặc chỉ có thể cho phép cậu xuất viện ba ngày. Lúc họ đặt chân xuống tàu điện ngầm, đồng hồ sinh học của Lâm Mặc đã bắt đầu tích tắc.

“Tại sao lại muốn đi tàu điện ngầm?” Lưu Chương đặt hành lý ở dưới chân bọn họ, chờ Lâm Mặc ngồi vững rồi xoa xoa đỉnh đầu cậu.

Lâm Mặc nhất thời chui rút ở trong khăn quàng cổ, cả người đứng nghiêm như học sinh, hai tay chống trên chân, eo thẳng tắp. Trên tàu điện ngầm cũng không có nhiều người, bọn họ chọn chuyến tàu tránh giờ cao điểm, Lưu Chương chắn trước Lâm Mặc, chống lại sự tò mò của người đi đường.

"Nơi em từng đi học rất gần nhà, nhiều bạn cùng lớp sẽ về nhà theo nhóm. Họ thường nói về những điều thú vị trên tàu điện ngầm. Em cũng muốn xem xem nó có thực sự vui như họ nói không . "

"Vậy em có thấy vui không."

“Ừm, thật vui vẻ.” Lâm Mặc cúi đầu, đánh tới trước mặt hắn tóc mái,

“Ngồi quá trạm chúng ta sẽ bị phạt tiền đúng không?

Lưu Chương đưa tay ở bên ngoài vào trong túi, nhìn xuống người trước mặt, kinh ngạt với độ ngây thơ của cậu, có lệ mà nói:

"Không có, nhưng em sẽ không xuống xe được."

"Thật đáng tiếc, em còn nghĩ rằng em có thể đi cả chuyến đi chỉ với hai đồng tiền thôi chứ."

Anh có thể cảm nhận rõ ràng sự thất vọng của Lâm Mặc với câu trả lời này. Lưu Chương bị choáng ngợp bởi những suy nghĩ hay thay đổi bởi cái đầu nhỏ bé của cậu, đến mức anh phải vội vàng nói:

"Nếu em còn muốn ngồi nữa, lần sau anh sẽ đi cùng em. Hôm nay tới đây thôi chúng ta còn phải đi ngắm biển nữa không phải sao."

Khi tàu điện ngầm đến trạm dừng chân tiếp theo, một đám đông người đã chen chúc ở giữa chờ cửa mở. Lưu Chương không nghe thấy Lâm Mặc có đáp lại hay khy, nhưng Lâm Mặc đã vươn tay nắm lấy góc quần áo của anh, ánh mắt lóe lên cảnh giác, giống như một động vật nhỏ đang tỏ ra sợ hãi.

Nhiều âm thanh khác nhau vang lên từ phía sau Lưu Chương, va li dưới chân anh bị đá văng khỏi người, Lâm Mặc muốn đứng dậy vươn tay định nắm lấy nhưng đám đông đã siết chặt làm chiếc vali bị đẩy đi xa hơn.


“Đừng nhúc nhích, anh sẽ lấy nó về, ngoan ngoãn ở đây chờ anh.” Lưu Chương cúi đầu nói bên tai Lâm Mặc, xoay người đi tìm vali.

Đám người vào mùa đông trông giống như những chú chim cánh cụt đang làm việc chăm chỉ. Lưu Chương chen ngang vào biệt đội chim cánh cụt, cầm lấy chiếc vali và giơ tay trái lên trên đầu. Lần đầu tiên Lưu Chương phải cảm ơn vì chiều cao 185m của mình, luôn luôn có thể nhìn thấy mọi thứ khi ở trong đám đông.

Lúc anh vừa tìm vừa quay đầu lại, liền thấy Lâm Mặc không ngừng vặn vẹo hai tay, ánh mắt nhìn về phía anh, anh liền đột nhiên hiểu được đứa nhỏ là sợ lạc mất mình.

“Hừ, anh tìm được rồi.” Lưu Chương lại chen qua đám người đi đến chỗ Lâm Mặc.

Đứa trẻ đã trút được vẻ lo lắng ban nãy, hai tay ôm lấy cây cột, cười ngượng ngùng, hàm răng trắng bóng loé sáng.

Có trời mới biết, đây là lần đầu tiên Lưu Chương nhìn thấy Lâm Mặc cười.

Ngay trong khoảnh khắc đó, đôi mắt lưỡi liềm và khóe miệng nhàn nhạt của Lâm Mặc đã hằn sâu trong tâm trí Lưu Chương.

"Em cười nhiều lên nhé, trông rất xinh."

Lâm Mặc lúng túng quay đầu lại, miệng nhếch lên như búp bê ếch trong tay không biết vì sao.

"Tại sao em lại tức giận?"

"Khi em không cười trông không đẹp sao?"

Lưu Chương không khỏi lẩm bẩm, bất lực kéo vali trước mặt, nắm lấy cằm Lâm Mặc cúi đầu nhìn kỹ hơn.

"Anh chưa từng nhìn kỹ em. Nhìn thế này, thật là một đứa trẻ xinh đẹp. Thầy Lâm Mặc em đã ăn gì mà lớn thế? Sao lại đáng yêu như vậy? "

Lâm Mặc bị lời nói của Lưu Chương làm cho tức giận hơn, hất cằm ra khỏi lòng bàn tay anh, giống như mèo xù lông.

"Trên mặt anh chứa đầy chữ có lệ kia kìa!"

"Thầy Lâm Mặc, em thật vô lý mà.” Lưu Chương lại cười híp mắt.

Lâm Mặc ngẩng đầu lên bị choáng váng trước cảnh tượng này, nó làm cậu bị kéo trở lại thời điểm khi ở trường đại học, Lưu Chương và bạn bè của anh đang đùa giỡn trên lối đi và cười lớn. Ngay cả Lâm Mặc, người đang đeo tai nghe trong phòng học cũng có thể nghe thấy. Cậu chỉ hơi ngẩng đầu lên, hình ảnh Lưu Chương với cặp kính gọng đen đã xông thẳng vào tầm mắt cậu.


Âm thanh nhắc nhở đến trạm của tàu điện ngầm vang lên bên tai, bọn họ đã đến điểm dừng chân thứ nhất, Lưu Chương kéo cần gạt, quay đầu đi về phía cửa, không giống như ngày còn học đại học, Lưu Chương duỗi tay nắm lấy cổ tay của Lâm Mặc.

Hai người đứng ở trạm xuất cảnh, Lâm Mặc tự mình mở bản đồ.

"Nhìn xem, chúng ta còn ba trạm nữa là đến rồi."

"Làm ơn đó, bản đồ của em bị ngược rồi."

"Lưu Chương, anh không nói cũng không có chết mà."

Lưu Chương, người đang bị áp chế bởi bạo lực ngôn ngữ, lúc này cũng không có bày ra bộ dạng khép nép, hai tay đút túi và mắt nhìn thẳng về phía trước.

Lâm Mặc bối rối xoay người nhìn lại bản đồ, lại bị lời nói của Lưu Chương đánh trúng, đơn giản nhét bản đồ vào trong tay Lưu Chương.

"Em không biết phải xem thế nào."

"Này, còn vó cái mà thầy Lâm Mặc không biết hả, tại sao không đọc được bản đồ?"

Nhìn thấy nắm đấm của Lâm Mặc sắp rơi vào trên người mình, Lưu Chương vội vàng chắp tay cầu xin, cười khổ giải thích:

"Là anh hồ đồ, là anh không tốt."

“Lưu Chương, anh coi em thanh một đứa trẻ thật hả, xem em làm sao giết anh!” Nắm đấm đánh vào trên người anh xuyên qua quần áo dường như làm cho Lưu Chương nhột nhột. Không bận tâm lắm quay sang nghiên cứu bản đồ một cách nghiêm túc.

Kế hoạch đi biển của hai người rất vội vã, họ cũng không biết mình muốn đi đâu. Đường bờ biển vào mùa đông thực sự đã bị bịt kín. Điều ước của Lâm Mặc có thể không thành hiện thực nổi rồi, nhưng nhìn ra biển từ xa thì có thể. Coi như là ngắm biển, Lưu Chương nhìn lại thời gian đã tiêu hao trên đường đi, cũng không còn nhiều nữa nghĩ muốn dụ cậu trở về rồi tính tiếp. Quyết định dẫn cậu đi đến đây cũng là do lương tâm trổi dậy muốn thực hiện hết những mong muốn của Lâm Mặc, như vậy đến lúc đó tiếp nhận tài sản trong tay anh cũng không đến mức phải cắn rứt lương tâm.

“Vẫn còn sớm, anh dẫn em đi ăn tối.” Lưu Chương cất bản đồ đi, nhẹ nhàng cúi người.

Nhân viên nhà hàng dường như coi họ như một cặp vợ chồng, mặc dù nó đúng trên phương diện pháp lý. Nhưng ánh sáng mờ ảo, âm nhạc không rõ ràng hai cái ghế đặt quá gần thực sự khiến hai người họ bối rối.

Trước mặt hai người là một chiếc bàn tròn đường kính khoảng nửa mét, giữa chiếc bàn tròn là một bó hoa hồng đang nở rộ, những giọt nước lăn tăn dọc theo cánh hoa Người phục vụ đứng sang một bên hơi cúi xuống với một tay chống lưng chờ lệnh. Các món chính được phục vụ lần lượt đưa lên, một miếng bít tết, cộng với một vài món tráng miệng, còn có rượu vang đỏ rực rỡ được cho vào thùng đá.

Lâm Mặc chạm lên cánh hoa hồng rồi đặt bên cạnh đĩa của Lưu Chương.

"Anh tặng hoa cho em, em cũng phải tặng anh."


Lưu Chương vẫy tay bảo người phục vụ rời đi, cầm lấy hoa hồng bên cạnh đĩa, đùa giỡn nói:

"Anh tặng em một bó, em tặng anh một cành. Thầy Lâm Mặc biết cách làm giàu ghê."

Lâm Mặc cầm dao và nĩa đã cắt hết thịt bò, màu sắc y như thịt sống, bên ngoài miếng thịt thì bị nướng cháy đen.

"Nếu anh không phiền, em có thể lấy hết hoa trên bàn lại thành một bó tặng anh."

Lâm Mặc không quen ăn thức ăn chưa được nấu chín, dạ dày của cậu rất kém kém, thức ăn chưa nấu chín thì khó tiêu hóa hơn các thức ăn khác. Từ khi bị bệnh, cậu luôn ăn canh, thức ăn cũng không được quá dầu mỡ.

Lưu Chương tò mò nhìn dao nĩa trong tay Lâm Mặc.

"Không thích thì em đừng ăn, trên bàn còn có đồ ăn khác mà."

Lâm Mặc nghe vậy liền ném dao nĩa xuống, lấy khăn giấy ra lau môi.

"Hy vọng lần sau mời em đi ăn tối anh có thể hỏi sở thích của em một chút."

Lưu Chương cầm lấy món tráng miệng ở bên cạnh bàn đặt trước mặt Lâm Mặc, trong lúc động đậy, bông hồng bên cạnh đĩa theo động tác đó bị quần áo quét xuống sàn.

"Đều là lần đầu kết hôn, cũng là lần đầu cùng nhau đi ăn em không thể thông cảm cho anh sao."

"Vả lại, em không nghĩ rằng chuyến đi này giống như tuần trăng mật hả?” Lưu Chương thổi thổi bông hoa vừa rơi trên mặt đất rồi để nó ngoài tầm với.

Lâm Mặc lúc đầu cũng khá ngại ngùng với những lời nói trêu ghẹo này, nhưng gần đây cậu phát hiện ra Lưu Chương có thể dễ dàng nói ra những lời mập mờ như vậy với bất cứ ai, nên cũng bắt đầu chăm chọc anh.

"Vậy sự sắp xếp của chồng em thực sự rất là cần mẫn."

Lưu Chương ngoài ý muốn lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

" Không, chuyện này cũng vó phần của em chứ sao lại đội hết nồi cho anh rồi."

Kem tráng miệng trước mặt trên bị Lâm Mặc dùng thìa cào lên, ở giữa cào ra hơi do dự đút vào miệng, Lưu Chương nhìn xem nói:

"Em thật là kén ăn."

Lâm Mặc không đói, sau khi lịch sự đào được mấy thìa liền dừng tay, khoanh tay nhìn Lưu Chương, ánh đèn mờ ảo che mất cảm xúc của Lưu Chương, Lâm Mặc chỉ có thể nhìn thấy bộ dáng cầm dao nĩa của anh.

Tiếng nhạc văng vẳng bên tai dường như có tác dụng thôi miên, Lâm Mặc nghiêng đầu cười nói:

"Em muốn nói anh nghe một chuyện."

"Em nói đi.” Lưu Chương nhấp một ít rượu đỏ.

"Anh đẹp trai không cần bàng cải."

Lưu Chương cầm lấy món tráng miệng mà Lâm Mặc lúc này bới lên tứ tung, xúc một chút đưa lên miệng.

"Ừ, em cũng vậy."

Chỗ ngồi của họ gần cửa sổ, qua tấm kính, Lưu Chương có thể nhìn thấy bóng Lâm Mặc đang lơ lửng với ánh đèn, anh đã giải quyết gần hết món tráng miệng trên bàn. Ngoài vị ngọt còn có rất thơm, rượu đỏ trong ly lăn tăn, Lưu Chương đột nhiên tới gần Lâm Mặc, nheo mắt nhìn thẳng cậu.

"Em thích anh sao?"

“Ừm, đúng vậy.” Lâm Mặc rất thẳng thắn thừa nhận, khóe miệng Lưu Chương vẫn còn sót lại một chút kem, Lâm Mặc duỗi ra ngón trỏ dính lại một chút kem, cậu rút tay lại rồi lấy khăn giấy ra lau.

"Em làm anh không biết đáp lại làm sao luôn ấy." Lưu Chương cũng ném cái thìa xuống, lấy một đóa hoa hồng gài lên trước ngực.

"Vậy thì em cố lên. Anh không thích con trai."

"Cảm ơn, em chỉ muốn nằm yên mà thôi."

Hai người dường như đã ngầm hiểu rằng cuộc nói chuyện vừa rồi chỉ là một trò đùa vô hại. Lưu Chương lấy áo khoác trên lưng ghế khoác lên người Lâm Mặc, lấy bông hồng còn lại trong bó hoa, ghim lên ngực Lâm Mặc.

"Anh cũng tặng em một đoá. Tặng nhiều hướng dương như vậy cũng không tốt sau này anh đổi thành hoa hồng nhé."

Bầu trời đêm nay không có sao, ngoại trừ mặt trăng, ngoài tầm mắt chỉ còn lại đám mây đen, Lưu Chương lấy trong túi ra một chiếc bật lửa, mở điện thoại kiểm tra thông tin ngày hôm nay.

Lâm Mặc đang ngao ngán về việc phải tìm homestay giữa chừng. Lưu Chương mở ứng dụng rồi chọn một khách sạn được đánh giá cao nhất để nhận phòng, rồi cùng Lâm Mặc và vali đi đến đó. Anh đi qua những con đường gồ ghề và cuối cùng cũng đến nơi, nhìn lên bản hiệu họ mới biết khách sạn họ chọn là một khách sạn "ngành".

Ánh đèn xanh chiếu vào cửa, nguồn sáng duy nhất trên một con phố đã chìm trong bóng tối, vẻ mặt quái dị của Lâm Mặc lúc đó suýt chút nữa khiến Lưu Chương chết đứng ngay tại chỗ.

Mặc dù lúc này Lưu Chương vẫn đang cầu nguyện lúc bước vào cửa, có lẽ không phải như anh nghĩ, nhưng quầy lễ tân đã lại đưa thẻ phòng và đính kèm một câu:

"Chúc anh đêm vui vẻ."

Lưu Chương có ý muốn xông lên trán muốn đập vào tường ngay lập tức. Lâm Mặc bước vào thang máy, học được giọng điệu của quầy lễ tân.

"Chơi vui vẻ, là chơi như thế nào."


Nếu Lưu Chương muốn lấy điện thoại ra và đánh giá 1 sao trên ứng dụng, liệu cái khách sạn này có bị đóng cửa không?

Tuy nhiên, khi họ đẩy cửa bước vào phòng, Lưu Chương lại phải thở dài, điểm đánh giá cao dường như cũng có lý.

Sàn phòng được trải thảm bằng vải bông, không giống như bên ngoài đường tối om, ban công của phòng hướng ra sông, cửa sổ đang mở hất tung rèm lên như váy của cô gái bay trong gió. Ngay khi Lâm Mặc bước vào phòng, cậu lập tức đã cởi giày nhét tất, tủ giày nằm dưới đất phát ra tiếng .

Lưu Chương cầm vali lảo đảo vào phòng nhét thẻ vào cửa, đèn cảm ứng liền bật lên, Lâm Mặc đang nằm dưới đất giơ tay lên che đi ánh sáng lọt qua kẽ tay, trong miệng lẩm bẩm nói:

"AK, chói quá, mắt em đau."

Lưu Chương nhấn công tắc, giảm độ sáng của đèn xuống. Anh đẩy đôi giày xuống đất tay đặt túi nhựa xuống, lần lượt lấy đồ vật bên trong ra. Anh nhìn những chai nước có nhiều mùi vị khác nhau lên trên tủ giày rồi hỏi.

"Làm sao em biết tên trước đây của anh?"

Lâm Mặc xoay người nằm xuống thảm.

"Em đã nói là thích anh còn gì, ai bảo anh không tin. Hôm nay anh sẽ bị em cướp đoạt không còn một mảnh! Em khuyên anh hôm nay thành thật một chút, nếu không đừng trách em thú tính quá độ.”

“Omega như em không cảm thấy có lỗi khi nói lời này hả?” Lưu Chương lấy nước khoáng mua ở cửa hàng tiện lợi từ trong túi nhựa ra, mở nắp chai rồi ngồi xổm xuống lay lay Lâm Mặc.

“Uống chút nước đi rồi nằm."

Lưu Chương đưa tay sờ mặt Lâm Mặc để cảm nhận nhiệt độ cơ thể cậu. Trước khi lên đường, Lưu Chương đặc biệt chạy tới chỗ bác sĩ, những ghi chép mà anh viết ra đã chiếm hết một trang của bản ghi nhớ.

Lâm Mặc yếu ớt lật người, vừa đạp thảm vừa rên rỉ, từ trong chai nước uống một ngụm, lại nằm xuống.

“Này, em có thể uống thêm chút nữa mà.” Lưu Chương ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt đang nhắm nghiền của cậu.

Sau khi đợi Lâm Mặc đi ngủ, Lưu Chương nới lỏng cà vạt, cởi giày bước ra ngoài ban công. Lâm Mặc thú vị và nguy hiểm hơn anh nghĩ.


Lưu Chương dựa lưng vào lan can ban công, nhắm mắt hút thuốc, đến khi điếu thuốc trên tay anh đã tàn trong gió, Lưu Chương vẫn định nghĩa Lâm Mặc như lúc ban đầu, nhưng nó cũng có thể được thêm vào một số điều nữa, cơ thể yếu ớt suy nhược, miệng lưỡi độc đoán, kiêu ngạo, vân vân. Có lẽ cũng có chút dễ thương.

Rõ ràng cậu cũng là một chàng trai tuổi đã đôi mươi, mà đi ăn nhà hàng chỉ là uống nước cam và những thứ tương tự. Nhưng anh cũng luôn cảm thấy sự cô đơn bên trong cậu, thứ mà vốn dĩ nên có ở một người lớn tuổi. Có thể là do bệnh tật, cũng có thể là do nguyên nhân khác. Lưu Chương bỗng nhớ đến sự kiện diễn ra năm cậu mười tám mà bác sĩ đã nhắc tới.

Anh năm mười tám tuổi đã lái một chiếc xe mui trần cùng bạn bè ở nước ngoài và chạy khắp California với bằng cái lái xe vừa lấy được. Anh lao vào các quán bar vào ban đêm rồi lấy micrô và hát các bài rap của riêng mình. Tiếng vỗ tay trải qua dìm anh sâu trong đám người, đương nhiên cũng bắt gặp không ít Omega tóc vàng xinh đẹp, chất lỏng từ ly sâm panh vì lắc lư mà làm ướt quần áo của Omega đó, mấy động tác uyển chuyển được tạo ra ẩn hiện qua chiếc áo hai dây để thể hiện sự quyến rũ.

Lâm Mặc của 18 tuổi, ngoài bệnh viện ra thì còn có thể làm gì?

Lưu Chương cảm thấy mình vẫn còn trẻ, quãng thời gian tươi đẹp ở tuổi 30 thật sự vô giá để gieo vào tay một người sắp chết.


Lâm Mặc trong phòng khẽ nhúc nhích, điếu thuốc trong tay Lưu Chương đã bị dập tắt hoàn toàn, theo gió thổi qua, mùi khói trên người cũng gần như tan biến, mới bước vào phòng, tiến lên vuốt ve trán Lâm Mặc. Xác nhận nhiệt độ vẫn bình thường, anh nằm xuống bên cạnh Lâm Mặc, giơ cánh tay lên quan sát cậu.

Lâm Mặc dung mạo tuấn tú, gần giống con gái, hai hàng lông mày cong cong gợi cho Lưu Chương nhớ tới những ngọn đồi xanh tươi, khi ngủ, đôi môi khẽ mở, Lưu Chương duỗi ngón trỏ đặt gần khóe miệng, kéo gần khoảng cách giữa hai người họ.

“Lâm Mặc.” Lưu Chương thì thào.

Lâm Mặc không đáp lại, thắt lưng buộc chặt bị cởi ra, Lưu Chương tựa đầu có thể nhìn thấy tuyến thể có chứa một vết sẹo trên gáy Lâm Mặc. Đó là dấu vết mà chỉ có dao mới có thể tạo thành.


“Mặc Mặc.” Lưu Chương lại thì thào gọi.

Cuối cùng, anh dùng ngón tay chạm lên tuyến thể của cậu, cảm nhận hơi ấm từ làn da cậu.

"Em phải sống lâu hơn, Tiểu khổ cực."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro