Chapter 13
Người dẫn chương trình nhìn thẻ kịch bản trên tay hỏi: "Người hâm mộ đều vô cùng tò mò, anh và Lưu Chương quay phim mới quen nhau đúng không? "
Lâm Mặc gật đầu: "Đúng vậy, hai ngày trước khi khởi quay mới gặp mặt lần đầu tiên. "
"Vậy làm thế nào mà hai người có thể ăn ý như vậy? Người xem ai cũng như đứt từng khúc ruột gan đó!
Biểu tình lúc phát biểu của người dẫn chương trình rất sinh động, khi nói đến ruột gan đứt từng khúc, Lâm Mặc cảm giác anh ta làm một biểu tình như kiểu táo bón ấy, nếu hiện tại Lưu Chương ở bên cạnh cậu, nhất định sẽ bị suy nghĩ như người ngoài hành tinh của cậu chọc cho vui vẻ không ngừng.
"Ừm... Kỳ thật muốn ăn ý trong diễn xuất thì cần có ý thức bồi dưỡng lúc không diễn nữa. "Lâm Mặc nghẹn cười, nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Nếu như quan hệ giữa hai diễn viên không tốt, cũng rất khó diễn tả được tình cảm sâu sắc trong phim. "
"Cho nên nói, quan hệ ngoài diễn xuất của hai người cũng rất tốt đúng không?" Nghe câu trả lời của cậu, người dẫn chương trình cười đào một cái hố.
Fan dưới đài thét chói tai, Lâm Mặc cười xua tay với các cô gái, làm một thế tay tỏ ý yên tĩnh.
"Đương nhiên, lúc quay phim này thu hoạch được rất nhiều, trong đó cũng bao gồm thu hoạch được một người bạn tốt, anh Chương vô cùng nice, vẫn rất chăm sóc tôi."
Tuy rằng Nguyễn Na đã từng nói qua, vấn đề ẩn ý về cp tốt nhất nên trả lời kiểu tránh nặng tìm nhẹ, càng chính thức càng tốt, nhưng Lâm Mặc vẫn nhịn không được bổ sung một đống chi tiết.
"Có một lần tôi phải quay cảnh rơi xuống nước ấy, anh ấy đặc biệt căng thẳng, vừa nấu canh gừng cho tôi vừa giám sát tôi uống thuốc, giống như một bà mẹ vậy, anh ấy quay phim cũng có kinh nghiệm hơn tôi, ban đầu tôi rất ngại diễn mấy cảnh thân mật, vẫn không có cách nào nhập vai được, anh ấy đã dạy tôi rất nhiều phương pháp điều chỉnh."
"Được rồi, ha ha ha, vừa nói đến Lưu Chương thì Lâm Mặc của chúng ta hình như đã bật công tắc nói nhiều vậy." người dẫn chương trình cười trêu chọc, sau đó chuyển sang đề tài tiếp theo, "nếu đã nói đến cảnh thân mật cùng tình cảm trong phim ~ vậy tôi thay mặt mọi người hỏi một chút, đều là nam cả, hai người làm cách nào vượt qua được chuyện lúng túng, xấu hổ vậy? Làm thế nào mà anh có thể nhập tâm vào cảm xúc không bình thường này? Lúc quay phim sẽ xem đối phương là con gái để nhập diễn à? "
Vấn đề này làm cho Lâm Mặc cảm thấy có chút khó chịu, tình cảm không bình thường? Đối xử với nhau như một cô gái để quay phim? Nghe qua hình như không có ý xấu gì, nhưng ngẫm lại tất cả đều là những ấn tượng đối với loại tình cảm này đã khắc sâu vào suy nghĩ của người ta.
"Đầu tiên tôi không nghĩ rằng 'lúng túng' khi quay cảnh thân mật là vì giới tính của chúng tôi, chỉ là bởi vì khi đó quan hệ của chúng tôi không quá quen thuộc, vì vậy quá thân mật sẽ có chút ngượng ngùng, không quan hệ gì mấy tới giới tính của chúng tôi."
Biểu tình của Lâm Mặc thoáng cái từ buông lỏng tùy ý trở nên túc nghiêm túc.
"Tiếp theo, đối với việc xử lý cảnh tình cảm, tôi và Lưu Chương đều nhất trí coi đây là tình yêu tự nhiên của hai người và sự hấp dẫn không thể kháng cự của nhau, yêu chính là yêu, tại sao phải mang giới tính ra trước tình yêu để phán xét, làm như vậy sẽ tạo ra rất nhiều tiếc nuối và bi kịch, tin tưởng khi mọi người xem phim cũng nhất định có thể nhìn thấy những thứ này, cho nên tôi và anh ấy đương nhiên sẽ không xem đối phương là con gái, trong mắt chúng tôi nhìn thấy chính là lẫn nhau."
Hiện trường bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, fan dưới đài hai mặt nhìn nhau, trong lòng có chút kích động, vì sao bộ phim này có thể đạt được sự tán thành của những người trong và ngoài giới đồng tính, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy dụng tâm cùng sự tôn trọng trong phim, những lời này của anh trong trường quay hôm nay càng làm cho rất nhiều người cảm thấy cảm động khi được công nhận.
Câu trả lời này có hơi nghiêm túc ngoài dự liệu, cũng làm cho người dẫn chương trình ngẩn người một chút, kỳ thật câu hỏi trong kịch bản chính anh ta cũng cảm thấy có chút không tôn trọng lắm, nhưng phía tổ chức có thể là muốn dùng vấn đề như vậy mượn cơ hội thổi phồng một chút, lúc trước anh cũng cảm thấy, trong mắt những diễn viên này cũng chỉ có nhiệt độ, vấn đề như vậy nói không chừng người ta cũng là cầu còn không được, lại không nghĩ tới sẽ nhận được một đáp án chân chính mang theo sự tôn trọng và đồng tình.
Chỉ là nhìn sự cứng cỏi không thể dao động trong mắt thiếu niên trước mắt này, trong lòng anh bỗng nhiên có một suy đoán kinh người, nhưng lập tức bị mình phủ quyết, đồng thời cũng hy vọng suy đoán này không phải là thật, nếu không cuộc sống của hai người này mới bắt đầu, không biết phải chịu bao nhiêu trở ngại cùng thương tổn.
Sau khi hoạt động kết thúc, Lâm Mặc ở trong phòng vệ sinh nhắn tin cho Lưu Chương, bên kia cũng đã kết thúc, lập tức sẽ tới đón cậu, nói muốn dẫn cậu đi một chỗ, Lâm Mặc hỏi anh đi đâu, anh còn thần bí nói đi sẽ biết.
Cái gì vậy, Lâm Mặc cười tắt điện thoại di động, lấy phấn ra dặm lại xương quai xanh cùng phía sau cổ, xác định không nhìn ra có bất kỳ dấu vết gì, mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Đêm qua Lưu Chương thật sự cố ý lưu lại không ít vết trên xương quai xanh, nếu không phải trên cổ không thích hợp trồng dâu tây, chỉ sợ hôm nay Lâm Mặc phải mang theo khăn quàng cổ đấy. Đang lúc cậu thầm mắng Lưu Chương, bồn rửa tay ngoài phòng truyền vào tiếng đối thoại.
"Ông có thấy Lâm Mặc kia không? Đúng là quá kiêu ngạo mà, không phải chỉ nổi nhờ một bộ phim thôi sao? Cho ai xem? "
"Vừa rồi thêm wechat cậu ta còn không thêm, thật sự là không biết xấu hổ."
"Nói cho cùng vẫn là quay loại tác phẩm ghê tởm này, ông nói xem có phải cậu ta là loại người kia hay không?"
"Có lẽ đó, chậc chậc, đột nhiên nổi tiếng như vậy nói không ai nâng thì ai tin đây? Không biết là bán cái gì được. "
"Yo... Không phải chứ? Không phải cậu ta vẫn còn đi học sao? "
"Sinh viên đại học mới hợp với khẩu vị của những người đó, vừa sạch sẽ vừa mềm."
"Ha ha ha ha ha, cũng đúng, chẳng qua về sau sẽ không sạch sẽ."
......
Đợi đến khi xác định hai người bên ngoài đi xa, Lâm Mặc mới đi ra khỏi gian phòng, hai người này là diễn viên hôm nay tuyên truyền một bộ phim khác, vốn ban tổ chức nói mời Lâm Mặc sẽ tính toán từ chối một đoàn làm phim khác, nhưng Lâm Mặc cùng đạo diễn đều cảm thấy không cần thiết, lúc này mới có một hoạt động mà có hai nhà tuyên truyền.
Bởi vì hôm nay phần lớn mọi người đều là fan của đoàn làm phim "Giảo Thần", bọn họ lo lắng đến lúc một nhà khác lên không có ai ở dưới đài có vẻ xấu hổ, còn đặc biệt sắp xếp thứ tự xuống phía sau.
Lúc ấy sau khi hoạt động kết thúc, hai người này nói rất thưởng thức diễn xuất trong phim của cậu, muốn thêm wechat để sau này có thể trao đổi trao đổi nhiều hơn.
Nhưng giọng điệu và thần thái của hai người kia đều làm cho người ta cảm thấy cực kỳ không thoải mái, Lâm Mặc cũng không muốn tùy tiện kết giao với người khác trong giới này, biểu đạt ý tứ wechat của mình chỉ thêm người quen, khéo léo từ chối. Ngược lại không nghĩ tới vừa chớp mắt đã nghe được mấy lời như vậy.
Lúc ngồi trên xe, tâm tình Lâm Mặc không vui nổi, khiến Lưu Chương liên tiếp nhìn qua.
Tuy rằng Lâm Mặc biết những lời này căn bản không cần thiết để ở trong lòng, nhưng dù sao tuổi cậu còn nhỏ, nói cho cùng cũng chưa từng phải chịu tủi thân gì, loại bịa đặt vũ nhục nhân cách như này làm sao có thể hoàn toàn không ảnh hưởng được.
"Mặc Mặc? Hôm nay em sao vậy? "
Lưu Chương vừa lái xe vừa lo lắng hỏi.
Lâm Mặc hít sâu một hơi, lắc đầu.
"Làm sao cái gì, không sao đâu."
Lưu Chương hơi nhíu mày một chút, "Nhìn em có vẻ tâm tình không tốt, không được giấu anh, có phải chịu tủi thân hay không? "
"Bộ em là Lâm Đại Ngọc à? Ngoại trừ anh, ai dám khiến em tủi thân. Lâm Mặc không nói gì, "chuyên tâm lái xe đi, em chỉ là mệt muốn ngủ thôi. "
Nghe nói như vậy, Lưu Chương có chút chột dạ, đúng là đêm qua anh không nên giày vò cậu đến trễ như vậy, xoa máu đầu xù của của Lâm thỏ nhỏ, "Ngoan nha, nhịn một chút, sắp đến rồi."
Con thỏ nhỏ nghe lời ngáp một cái.
"Rốt cuộc chúng ta đi đâu vậy?"
Lưu Chương huýt sáo, tâm tình vui vẻ nói.
"Anh dẫn em đi gặp Khương Ẩn."
Giữa ồn ào của "we will we will rock you", đầu óc Lâm Mặc rối tung.
Khương Ẩn? Đó là ai vậy? Bạn của Lưu Chương?
Bởi vì không nghĩ ra kết quả, liền tò mò hỏi: "Khương Ẩn là ai? "
"Ừ?" Lưu Chương quay đầu, hơi có chút ngạc nhiên nhìn anh, "Lần chúng ta thẳng thắn với nhau ở khách sạn Ổ Đan, anh chưa nói với em về Khương Ẩn sao? "
"Không có." Lâm Mặc mặt không chút thay đổi trả lời, "Lần trước anh bận tận tâm khoe khoang nhà anh gia nghiệp lớn cỡ nào, cuối cùng kết luận nếu như em đi theo anh, hai chúng ta sau này có thể không làm việc đàng hoàng, ăn chơi chờ chết, miệng ăn núi lở. "
Lưu Chương: "..."
"Không phải anh đã nói với là anh có một chị gái sao, chị ấy tên Khương Ẩn, chị ấy muốn gặp em."
"Chị gái anh? Tại sao chị ấy lại họ Khương? "
- Chị ấy cùng cha khác mẹ với anh, mẹ chị ấy là mối tình đầu của ba anh, lúc chia tay hai người cũng không biết nhà gái đã mang thai.
Lưu Chương không kiêng dè giải thích: "Sau đó khi ba anh biết mình còn có một đứa con gái ở bên ngoài, mẹ anh thiếu chút nữa đã cãi một trận to với ông ấy, nhưng khi Khương Ẩn sáu tuổi, mẹ chị ấy qua đời, vẫn là mẹ anh chủ động đón chị ấy về nuôi nấng. "
Lâm Mặc: "à..."
Mối quan hệ gia đình này còn rất phức tạp, không uổng một vở kịch hào môn.
Tuy rằng còn chưa quá rõ ràng những khúc khuỷu trong này, Lâm Mặc rốt cục phản ứng lại, ủa điểm quan trọng bây giờ chẳng lẽ lại là quan hệ phức tạp quanh co của nhà Lưu Chương à?
Không, không.
Vấn đề bây giờ là, cậu! Sắp phải gặp chị của Lưu Chương.
Lỗ tai Lâm thỏ nhỏ lập tức căng thẳng dựng lên.
"Ha... hả? Chị anh muốn gặp em à? Tại sao vậy? Cái gì vậy, tại sao anh không nói trước, em chưa mua gì cả! "
Nhìn Lâm Mặc hoảng loạn bên cạnh, bên môi Lưu Chương hiện lên nụ cười, Lâm Mặc càng có vẻ căng thẳng càng chứng tỏ cậu rất coi trọng việc gặp người nhà anh.
"Ngốc, căng thẳng như vậy làm gì, chị ấy chỉ tò mò thôi, dù sao thì lần này anh yêu đương với bạn trai mà."
Lời nói của Lưu Chương giống như sét đánh ầm ầm, trực tiếp đánh thẳng vào Lâm Mặc: "Anh? Chị anh biết... Em... Mối quan hệ của em với anh? "
"Biết chứ." Lưu Chương đương nhiên gật gật đầu, thấy Lâm Mặc căng thẳng mức sắp nhảy xe, cười trấn an nói: "Không cần căng thẳng như vậy, lần này hai chúng ta đều ở Quảng Châu, chị ấy muốn làm tận trách nhiệm chủ nhà mà thôi. "
Lâm Mặc cúi đầu xoắn cổ tay áo, nhẹ giọng hỏi: "Vậy... chắc ba mẹ anh chưa biết đúng không. "
Lưu Chương lắc đầu, "Không, chị anh sẽ không nói. "nói xong lại sợ Lâm Mặc hiểu lầm anh không muốn thừa nhận sự tồn tại của cậu với ba mẹ, lại giải thích: "Hiện giờ anh chưa thể tự bảo vệ em bằng sức mình, chưa đến lúc thẳng thắn, đợi đến sau này, anh sẽ đường đường chính chính dẫn emvào cửa. "
"Sao, ai muốn vào cửa với anh chứ." mặt Lâm Mặc đỏ lên.
"Cũng không hỏi người ta có nguyện ý hay không."
Lưu Chương đưa tay nắm lấy tay cậu, dùng sức nhéo một cái, "Không muốn thì anh cũng đánh ngất xỉu rồi khiêng vào cửa. "
"Cút, đồ xấu xa." Lâm Mặc giả vờ tức giận đánh anh một cái, lại nhìn biểu tình nghiêm túc của Lưu Chương, khóe miệng bật cười, cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Đồ ngốc, không vội, hai chúng ta cứ từ từ, sau này sẽ có một ngày này. "
Tuy rằng không biết sẽ mất bao lâu, tuy rằng không biết có bao nhiêu khó khăn, nhưng cậu tin tưởng sẽ có một ngày như vậy.
Hai người bọn họ sẽ ở dưới các loại dặn dò lải nhải của cha mẹ mình, kéo lỗ tai nói đã, biết, sau đó vội vàng mang theo quà tặng, nín thở, gõ cửa nhà cha mẹ đối phương, sau đó bày ra một nụ cười đẹp nhất hướng về phía camera phía trước, trong nháy mắt cửa mở, thân thiết nói: "Chào chú/ dì, con là bạn trai của Lưu Chương/ Lâm Mặc. "
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro