I

Thẩm Vũ Minh ngay từ nhỏ đã là một đứa trẻ ôn nhu, dịu dàng tựa như một Ánh Dương Quang. Nhưng thật tội nghiệp cho đứa trẻ đó, vì ngay từ nhỏ mà đã mắc chứng rối loạn thần kinh, triệu chứng cuồng loạn vọng tưởng, luôn tự nhận mình là mẹ. Thật đáng thương, khi đứa trẻ đó mới vừa tròn 10 tuổi, đã phải bị đưa vào viện tâm thần. Thật tội cho đứa trẻ đó, khi bị mọi người xem là dị loại. Nhưng không thể phủ nhận rằng, dù cho như thế nào đi nữa, đứa trẻ ấy vẫn luôn nở một nụ cười dịu dàng trên môi, vẫn luôn ấm áp đối xử với mọi người, vẫn luôn là sự ôn nhu tuyệt đối, chỗ dựa bình yên nhất và thực sự như một người mẹ, luôn an ủi và chở che mỗi khi ta buồn, vui, đau khổ.

"Em là một đứa trẻ mạnh mẽ em biết không? Dù thế gian có nói như thế nào đi nữa, em vẫn có thể mở một nụ cười tươi tắn đó. Em thật sự kiên cường em biết không? Dù mọi người đối xử với em ra sao, em vẫn cứ dịu dàng như thế. Em là một người cứng rắn em biết không? Vì cho dù đau khổ em vẫn chôn sâu dưới đáy lòng, để rồi một mình em lặng khóc giữa nơi bầu trời đêm đầy sao đó".

Như những cơn mưa nhẹ nhàng rơi xuống đó, đứa trẻ ấy tựa như Ánh Dương Quang , như bầu trời đó, giọt nước mắt của em rơi xuống như những hạt mưa nhẹ nhẹ vào một mùa đông se se lạnh. Đứa trẻ cứ tựa như những áng ban mai, cứ chiếu rọi xuống trái tim của con người, để rồi lưu luyến đó mãi một nụ cười, cái ánh nắng nhẹ nhẹ mỗi sớm và một cái ấm áp dịu dàng khó quên. Em biết không? Đã có người từng nói với tôi rằng:

"Một chút Ôn Nhu còn sót lại
Dù biết không phải là thật đi nữa
Cũng sẽ nổi lên
Tâm tham Luyến".

Đứa trẻ đó cũng tựa như vậy đó, tựa như cái Ôn Nhu còn sót lại đó. Luôn mang đến một cảm giác an toàn khó nói nên lời và cảm giác lưu luyến sợ phải rời xa. Khi đứa trẻ ấy được 11 tuổi, cứ ngỡ là sẽ trở lại như một đứa trẻ bình thường, nên cha mẹ đã đưa em đến trường, như những đứa trẻ khác. Nhưng phải nói sao đây? Khi một kẻ tâm thần ở chung với một đám nhân loại. Đứa trẻ ấy khác thường? Đúng! Vì đứa trẻ ấy là một bệnh nhân tâm thần, dù cho đứa trẻ này dịu dàng cỡ nào, xinh đẹp cỡ nào, thì cũng không thoát khỏi hai chữ "tâm thần". Họ gọi cậu nhóc ấy là Vương Tử điện hạ, vì cái cách dịu dàng mà cậu nhóc ấy đối xử với người khác, sự Ôn Nhu ấm áp đó khiến họ bất giác mà tôn kính đứa trẻ ấy. Năm cậu nhóc đó được 13 tuổi, cậu lại một lần nữa đưa về trại tâm thần, lần này cậu không ra nữa. Cậu muốn ở nơi thân thuộc nhất, ngôi nhà thứ hai đã gắn liền với cậu suốt một năm. Lần này cậu không đi nữa. Cậu muốn ở lại, cùng những đứa trẻ của mình, những đứa trẻ đã gọi cậu là mẹ. Những đứa trẻ khác thường, cùng những đứa con lạnh lùng, mặc áo bác sĩ. Đây là những đứa trẻ của cậu, chúng nhận cậu làm mẹ, nên cậu phải có trách nhiệm với chúng. Cậu sẽ dùng sự dịu dàng, Ôn Nhu nhất, ấm áp nhất đối đãi với chúng, những đứa con của cậu. Mọi người hãy chào đón nào.

"Má chúng nó là bệnh nhân tâm thần".

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro