IV

Hôm nay, là một ngày thanh mát dịu nhẹ, với những tiếng chim hót líu lo trên cành và tiếng nước chảy róc rách. Từng giọt sương rơi xuống, sự thanh mát dịu nhẹ trên những tán cây. Tạo nên một sự ấm áp, bình yên không thể tả và thứ bình yên nhất ở đây, chính là cậu bé mang trên mình hơi thở của Ánh Dương Quang. Một sự dịu dàng nhẹ nhẹ, tạo ra một sự ấm áp bình yên đến lạ kỳ.
Ở một nơi nào đó, trong ngôi trường nào đó.

Có những đứa trẻ cùng trang lứa với cậu. Họ là những người bạn đã từng rất thân với cậu, nhưng từ khi biết bệnh tình của cậu, họ lại xa lánh cậu. Để rồi khi cậu không còn ở bên họ nữa, họ mới nhận ra là họ nhớ cậu, họ nhớ nụ cười ấm áp, sự dịu dàng của cậu. Chỉ tiếc là họ đã để mất nó rồi, với những nhung nhớ trải dài theo thời gian, dần dần tạo thành một tâm hồn trống rỗng, với những nổi lưu luyến dung nhớ và tha thiết một nụ cười dịu dàng, sự ấm áp bình yên. Nhớ rồi, nhớ cậu rồi, có thể quay lại được không. Thời gian qua đi, không nhanh cũng không chậm. Nhưng nó lại như một cây gai, từ từ dần xé vào trái tim, để nhắc cho họ nhớ, họ đã từng tổn thương một trái tim ấm áp, họ đã từng tổn thương một Ánh Dương Quang dịu nhẹ, để rồi khi bắt đầu nhung nhớ lại, họ mới chợt nhận ra, họ đánh mất cậu rồi, giờ phải làm gì để bù đắp lại lỗi sai quá khứ mà họ đã gây ra, những tổn thương mà họ đã mang cho cậu. Đau gấp trăm lần cảm giác nhớ nhung của họ có hiện giờ. Thật sự... Rất nhớ cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro