Chương 4

Chương 4

Thời gian thoảng qua, đảo mắt liền đến khi Ngụy Vô Tiện sinh hài tử, Giang Trừng cùng Kim Lăng đều tới rồi chờ một khắc quan trọng này.

Thời điểm Lam Vong Cơ bắt đầu, không màng bà mụ khuyên can, một hai phải đi vào phòng sinh bồi Ngụy Vô Tiện, sau lại vẫn là bị Lam Khải Nhân mắng một hồi mới làm chịu thôi, bất quá vẫn luôn ở cửa đi tới đi lui, đi tới đi lui......

"A!" Trong phòng đột nhiên truyền đến Ngụy Vô Tiện hét thảm một tiếng.

"Ngụy anh!" Lam Vong Cơ kêu, duỗi tay liền đẩy cửa đi vào, bị Giang Trừng duỗi tay ra, nửa đường ngăn cản.

"Ngươi muốn làm gì?" Giang Trừng giận dữ hét.

"Ngụy Anh hắn......!" Lam Vong Cơ vội la lên.

"Thai phụ sinh hài tử kiêng kị nhất chính là có người quấy rầy, nếu là kinh trứ thai phụ, sẽ một thi hai mệnh, ngươi có biết hay không!?"

( Tác giả: A, tuy rằng Ngụy Vô Tiện không phải thai phụ, mà là "Dựng phu" ( ̄y▽ ̄)~* che miệng cười trộm* )

Lam Vong Cơ còn tính nói cái gì đó, lại nghe thấy trong phòng truyền ra tới giọng của Ngụy Vô Tiện oán khí mười phần nói: "Lam Trạm! Ngươi hỗn đản! Đau chết lão tử!"

Một tiếng rống giận tinh lực mười phần qua đi, cách một hồi lâu, mới lại truyền đến Ngụy Vô Tiện hữu khí vô lực còn hơi khóc nức nở nói: "Lần sau... Kiếp sau...... Ta nhất định... Muốn cho ngươi sinh hài tử cho ta, lão tử không bao giờ sinh nữa! Ngô... A!!"

"Cố lên một chút, liền ra đây......"

"Ngô... Lam Trạm... A!"

"Dùng sức a, đầu đã ra rồi......"

"Ta... Ta muốn cho Kim Lăng phóng Tiên Tử cắn ngươi... A!"

Lam Trạm lúc này: "......"

"Ha hả a, thật đúng là có sức sống a." Lam Hi Thần nghe được tiếng của Ngụy Vô Tiện tràn ngập oán khí gầm lên giận dữ, nhịn không được bật cười.

Lam Vong Cơ bị Ngụy Vô Tiện thình lình nói một câu "Phóng Tiên Tử" làm cho một ngốc, qua một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại.
Lam Vong Cơ lần này không hề xúc động mà muốn đẩy cửa mà vào, mà là nhẹ nhàng xoa cánh cửa, khoé miệng hơi hơi gợi lên, nhẹ giọng nói: "Ân, là ta hỗn đản, kiếp sau, kiếp sau sau nữa, mỗi sinh mỗi thế, ta đều sinh hài tử cho ngươi, ta sẽ không làm ngươi chịu khổ như vậy nữa, không bao giờ."

"Chậc, lại tiếp tục ân ái." Giang Trừng ở một bên mắt trợn trắng, chậc chậc nói, còn liếc mắt Lam Hi Thần đứng ở phía sau một cái, không khéo, Lam Hi Thần cũng đang nhìn hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau, một mạt sáng không biết tên ở trong mắt hai người đồng thời hiện lên.

Đột nhiên, một trận tiếng khóc trẻ con cất lên đánh tan bầu không khí ái muội giữa 2 người, Lam Hi Thần híp mắt cười nói: "Đã xong rồi."

"Phanh", cửa phòng bị người từ bên trong đẩy ra, hai người mới bất động thanh sắc mà rút về ánh mắt của mình, cùng nhìn về phía cửa phòng.

"Chúc mừng nhị công tử, phu...... Công tử sinh một đôi tiểu công tử." Bà tử đứng ở cửa, đôi mắt đều cười đến híp lại.

Lam Vong Cơ vui mừng nói: "Thật sự!" Nói xong liền vọt vào.

Trong phòng, Ngụy Vô Tiện đã mệt đến sức lực nói chuyện đều không có, chỉ có thể dùng đôi mắt ủy khuất mà nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ cũng không đi xem hai tiểu bảo bối mới sinh, mà là lập tức đi đến bên người Ngụy Vô Tiện, bám vào người mà hôn hôn cái trán Ngụy Vô Tiện.

"Vất vả, Tiện Tiện, mệt muốn chết rồi đi, nghỉ ngơi một chút đi, ta bồi ngươi."

"Hừ." Ngụy Vô Tiện nhẹ giọng mà hừ một tiếng, nội tâm tỏ vẻ bất mãn, theo sau liền truyền ra tiếng hít thở đều đều vững vàng của hắn.

Kim Lăng theo sau Giang Trừng cùng nhau vào phòng, phòng đã bị bọn người hầu quét tước sạch sẽ, Kim Lăng ghé vào liền phóng tới mép giường của hai tiểu bảo bối, nghiên đầu nhìn chằm chằm, còn dùng tay chọc chọc khuôn mặt nhỏ béo đô đô, hưng phấn mà hướng Giang Trừng hô: "Cữu cữu, bọn nhỏ hảo đáng yêu a, bọn nhỏ đều là tiểu cữu cữu sinh sao?"

Tiểu cữu cữu theo như lời Kim Lăng chính là Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện từ nhỏ ở Giang gia trưởng thành, cùng Giang Trừng tình như thủ túc, Giang phụ càng là đem Ngụy Vô Tiện coi như thân nhi tử, hơn nữa khi chuyện của Kim Quang Dao xảy ra, Kim Lăng liền đối Ngụy Vô Tiện sinh ra vài phần ngưỡng mộ, quấn lấy Giang Trừng hỏi rất nhiều về chuyện trước kia của Ngụy Vô Tiện, trong đó đương nhiên bao gồm về chuyện của cha mẹ Kim Lăng, hắn cũng biết Ngụy Vô Tiện năm đó thật sự là bị tiểu nhân làm hại, không phải là là cố ý, hơn nữa trong lòng đối Ngụy Vô Tiện ngưỡng mộ, dần dà cũng liền buông xuống, hắn một tiếng "Tiểu cữu cữu" kêu đến cũng là do tình lý bên trong.

Giang Trừng bị Kim Lăng thình lình kêu một tiếng mà hoảng sợ, đi qua đập vào đầu Kim Lăng một phát .

"Ngao, cữu... Cữu cữu ngươi làm gì a, đau quá."

Kim Lăng ôm đau đầu kêu, một bên kêu còn một bên oán trách Giang Trừng.

"Ta còn là hài tử, xuống tay mạnh như vậy, đánh chết thì làm sao bây giờ, ai ai ai ai ai......!" Còn chưa chờ Kim Lăng oán trách xong, lỗ tai đã bị Giang Trừng nắm lên. Giang Trừng đè thấp thanh âm, hướng Kim Lăng gầm nhẹ nói: "Còn gọi, còn gọi, không phát hiện tiểu cữu cữu của ngươi ngủ rồi sao? Ồn ào cái cái gì."

"Ta... Ta chính là cảm thấy hai trẻ mới sinh kia lớn lên thực đáng yêu, muốn cho người đến xem sao."

"Thích như vậy, sao không tự mình sinh một đứa đi a, đều mười bảy, mười tám tuổi già đầu rồi, còn cả ngày ở bên ngoài lắc lư, ta chờ lần này ngươi trở về Giang gia, liền cho ngươi tìm một cô nương tốt cưới."

Nghe Giang Trừng muốn mình trở về thanh thân, Kim Lăng lập tức kêu không làm.

"Ta mới không cần đón dâu đâu! Ta có Tư...... Ta có người yêu thích, hơn nữa cữu cữu người không có ai cũng đâu có sao? Tiểu cữu cữu cũng đã có vợ, tiểu hài tử còn có hai đứa, người vẫn còn độc thân một mình, còn không biết xấu hổ nói ta."

Lam Vong Cơ nghe được Kim Lăng kêu một tiếng "vợ của tiểu cữu cữu", thân hình chấn động, há mồm muốn nói cái gì, lại không có nói ra.

"Hắc, ngươi cái thằng nhãi ranh, lá gan đã lớn hơn rồi đúng không, dám cùng ngươi cữu cữu nói chuyện như vậy."

"Ai! Ai! Ai! Tha mạng, tha mạng a! Cữu cữu, đừng nắm, muốn rớt, muốn rớt, lỗ tai muốn rớt! Đại cữu mẫu, tiểu cữu mẫu, cứu mạng a!"

Lần này Kim Lăng không chỉ là kêu "Tiểu cữu mẫu", còn kêu "Đại cữu mẫu", ở đây trừ bỏ"Tiểu cữu" Ngụy Vô Tiện đã ngủ, và "Tiểu cữu cữu" là Lam Vong Cơ cùng "Cữu cữu" Giang Trừng, cũng chỉ có Lam Hi Thần, danh "Đại cữu mẫu", tất nhiên cũng là chỉ Lam Hi Thần.

Lam Vong Cơ đã bị Kim Lăng nói một câu "Tiểu cữu mẫu" rồi một câu "Tiểu cữu mẫu" kêu theo thói quen, tiếp đến là Lam Hi Thần nghe được Kim Lăng nói một câu "Đại cữu mẫu", lập tức liền phản ứng lại đây là kêu mình, nguyên bản liền hơi hơi gợi lên khóe miệng cong đến lợi hại hơn, cũng không phản ứng lời nói, chỉ là dùng tầm mắt nóng rực, gắt gao nhìn chằm chằm Giang Trừng.

Giang Trừng dù sao cũng là tông chủ, cũng lập tức phản ứng lại một tiếng "Đại cữu mẫu" này kêu chính là ai, hai má nổi lên một mạt hồng hồng khả nghi, cũng không phải là đỏ bừng, vẫn là hơi hồng.

"Gọi bậy cái gì đại cữu mẫu, cữu cữu ngươi còn chưa có thành thân, đi thôi, đừng ở lại đây quấy rầy Tiểu cữu ngươi nghỉ ngơi, coi chừng Hàm Quang Quân thu thập ngươi." Nói liền làm nắm lỗ tai biến thành lôi kéo cổ áo sau của Kim Lăng, kéo đi ra ngoài, cách cửa phòng đều còn có thể nghe được Kim Lăng ồn ào: "Ta không nói sai, Hàm Quang Quân là Tiểu cữu mẫu, kia ca ca của hắn còn không phải là đại cữu mẫu sao?"

Tiếp theo chính là một trận rống giận của Giang Trừng: "Câm miệng! Cữu cữu ngươi còn chưa có thành thân, không có Đại cữu mẫu cho ngươi kêu!"

Tác giả có lời muốn nói:

Lam Vong Cơ: "Ta không phải Tiểu cữu mẫu của ngươi, ta là phu quân của Tiểu cữu cữu."

Kim Lăng: "Nga......" (⊙o⊙)

Ngụy Vô Tiện: "Hô hô......" (~o~)zZ

Giang Trừng: "......" ( ̄ー ̄)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro