[ HKLN ] 07 - Si hồn chấp niệm

Người vừa bước ra, một thân áo vàng, kim tinh tuyết lãng, mi tâm điểm chu sa, gương mặt mang vài phần non nớt, chân chậm rãi bước đến. Đó là Kim Quang Dao thuở thiếu thời.

Lam Hi Thần nhìn Kim Quang Dao, trong đôi mắt lưu ly kia chứa đầy cảm xúc hỗn loạn.

"A Dao... đệ lại làm ta thất vọng."

Kim quang Dao mím môi không nói, đôi mắt lặng lẽ nhìn chăm chăm về nhị ca mình. Chỉ thấy người kia linh lực lay động, thoáng chốc trở về bộ dạng Trạch Vu Quân "trời cao trăng sáng" ngày xưa.

"Huynh yêu hắn đến vậy..." Kim Quang Dao mỉm cười, có chút rầu rĩ nói.

Người Lam gia một khi trúng Phong Linh thuật, chỉ cần tập trung linh lực sẽ giúp bản trở lại như bình thường trong một canh giờ. Nhưng sau đó, phải trả một cái giá không tính là quá đắt – mười năm dương thọ, năm năm tu vi.

Kim Quang Dao biết rõ điều này, nhưng hắn không thể ngờ, chỉ vì bảo vệ Giang Trừng, Lam Hi Thần dám làm như vậy.

"A Dao, đệ lại muốn hại người?"

Nhìn Sóc Nguyệt lại lần nữa kề cổ mình, Kim Quang Dao chẳng biết làm gì hơn là nở nụ cười.

"Ta không muốn hại người. Càng không hại huynh." Trước đây đã vậy, sao này cũng sẽ như thế. "Nhị ca, hẳn biết si hồn chấp niệm?"

Đôi mắt Lam Hi Thần khẽ đảo, nhìn về thiếu niên kia, chẳng lẽ...

Si hồn chấp niệm, mang chấp niệm của người đã mất, truyền vào hồn kiếm. Mang theo tâm nguyện cuối cùng của người đó, gửi vào tàn hồn. Si hồn chấp chấp niệm, nói trắng ra là kiếm nhân. Sao khi thay chủ nhân mình làm xong tâm nguyện cuối cùng, kiếm nhân sẽ tự do, mà tàn hồn kia sẽ trở về lục đạo luân hồi.

"Haha" Nở một nụ cười vô cảm, từ tay Kim Quang Dao xuất ra ba sợi huyền cầm, hướng vế phía Giang Trừng. Một khắc kia, cứ gỡ thân ảnh áo tím sẽ phải chịu thương tổn, nào ngờ một đạo kiếm nhanh như cắt chặn lấy. Lam Hi Thần xoay gót, chặn lấy trước người Giang Trừng, bốn sợi huyền cầm đã đi được nữa đường đánh thẳng vào người y.

"Nhị ca!"

Vội vàng thu lại huyền cầm, Kim Quang Dao muốn chạy đến, lại bị mũi kiếm Sóc Nguyệt đâm vào ngực.

Người kia đứng nơi đó, bạch y trên người đã nhuộm sắc đỏ. Ánh mắt kia đã sớm mất đi vẻ ôn nhu thường ngày, thay vào đó là sự lạnh nhạt tột cùng. Tay y cầm thanh kiếm, chẳng chút biến sắc mà nhìn hắn, giây phút đó, Kim Quang Dao đột nhiên cảm thấy không đau như bản thân đã nghĩ.

Cuối cùng, giữa bọn họ cũng như mây và bùn.

Một thứ tiêu diêu trên trời cao, một thứ mãi mãi dưới chân người khác.

Nếu thời gian quay lại, nếu hắn không liên tiếp phạm vào sai lầm, có lẽ tất cả đều chẳng phải đi đến bước đường hôm nay.

Mà, cũng không đúng.

Liếc mắt nhìn về ảo cảnh kia, chỉ thấy người nọ rời khỏi, xoay người đóng cửa, đôi mắt lưu luyến không ngừng nhìn về vị thiếu niên áo tím.

...Chỉ trách, gặp người quá muốn.

"Nhị ca, si hồn chấp niệm, không phải chỉ vì ta mà hiện ra." Còn vì cả huynh...

Bảy sợi huyền cầm đồng loạt xuất ra, không phải hướng về phía Giang Trừng, mà về phía Lam Hi Thần. Nhìn người kia huyết sắc đã phủ đầy nhưng mặt chẳng thay đổi, Kim Quang Dao chỉ cong khóe môi, chậm rãi bước lên, mặc cho lưỡi kiếm kia, từng chút từng chút găm sâu vào tim.

'Nhị ca, ân oán hận si của chúng ta, cứ như vậy kết thúc đi'

Tàn hồn mờ nhạt từ từ biến mất, bàn tay Lam Hi Thần run run, muốn vươn ra, nhưng rồi chỉ có thể nắm chặt vạt áo chính mình.

Đã không thể, chi bằng đừng lưu luyến...

"Keng!"

Sóc Nguyệt rơi xuống, va chạm vào nền đất, phát ra tiếng động thanh thúy. Lam Hi Thần quay đầu, ngồi xuống kế Giang Trừng. Đưa tay ôm người vào, Lam Hi Thần chậm rãi niệm chú, ảo cảnh xung quanh từ từ vặn vẹo rồi biến mất.

Trước mặt, mọi người đều đã đủ, còn cả thi thể của Nhiếp Minh Quyết cùng Kim Quang Dao.

Dường như Ngụy Vô Tiện cùng Lam Tư Truy hỏi gì đó, Lam Hi Thần nghe không rõ, chỉ mấp máy môi, ôm người đứng dậy, bước đi từng bước nặng nề.

Giữa ánh tà dương đỏ rực, bộ bạch y pha huyết sắc tung bay trong gió, cảm giác cô mịch tịch liêu đến khó tả.

Lam Hi Thần cuối đầu, nhìn người trong ngực.

"Vãn Ngâm, nếu ngươi cũng giống như A Dao, rời đi thì sao?"

Nở nụ cười nhạt nhòa, dòng nước mắt của Lam Hi Thần chạm khóe miệng, mặn đắng.

Lúc đó ta sẽ đi theo ngươi, cùng ngươi qua cầu Nại Hà, cùng ngươi kiếp sau, làm đôi uyên ương.

"Nhưng nếu ta đi trước thì sao?"... Vãn Ngâm, chắc chắn sẽ không đau lòng...

Bóng bạch y dần khuất, Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ vai, trấn an Kim Lăng "Giang Trừng không sao đâu. Đi, về Liên Hoa Ổ thôi."

Lam Vong Cơ mím môi, lặng lẽ đi theo sau, trong lòng không ngừng tâm niệm câu nói vừa rồi của huynh trưởng mình.

Y nói: "Xin lỗi, là do ta."

...

Tất cả đều đã rời đi, ở một góc khuất nào đó, thiếu niên áo đen lộ ra nụ cười ma quái, hướng người trước mặt mình nói.

"Việc đã xong, từ nay ta tự do." Nói rồi, nhanh chân rời đi.

Người kia chỉ khẽ chớp mắt, lững thững quay lưng bước đi.

"Đi thôi."

"Không còn gì lưu luyến sao?"

Đại hán phía sau lưng hắn nghi hoặc hỏi. Người phía trước cũng chẳng dừng, bước chân đều đều, đôi môi cong lên, nốt chu sa phản quan giữa tà dường.

"Đã không còn gì hối tiếc..."

Nhị ca, tạm biệt... Chẳng hẹn ngày tái kiến.

--------
Author's note:
Hai người đó là ai nhỉ?!?
.....
Chương này có vẻ ngược Dao muội.  Chương sau sẽ là Tiểu phiên ngoại cho em nó về bến đỗ hạnh phúc. Xem như vai diễn quần chúng của em nó cũng kết thúc.
Chương sau nữa sẽ là team Nghĩa Thành lên sàn. Cơ mà tui nói trước, bi kịch chỉ mới bắt đầu, nước mắt sẽ còn giàn dụa...
Tui đang phân vân, có nên viết sinh tử văn không? Ai cho tui ý kiến đi (Để tui biết mà liệu gỡ cái tag kia ra.)
Ờ, cuối cùng chúc những ai mai khai giảng một buổi tốt đẹp, ngày mai tui phải mang áo dài, cảm giác thật hận.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro