Chap 2
Hai màn trình diễn cuối cùng đã kết thúc một cách hoàn hảo. Mọi người đều vui mừng. Và Hoán cũng vậy. Ba ngày qua, y đã kết bạn được với rất nhiều người tài giỏi. Nhưng lại tới lúc mà y phải rời đi. Y chia tay những người tốt bụng và lên đường ngay trong đêm đó. Y không thể ở lại lâu hơn vì một số người bắt đầu nổi lên hứng thú với y, theo dõi y và kỹ năng về cổ cầm mà y có.
Màn đêm tràn ngập ánh trăng bàng bạc và chút se lạnh khi mùa đông đang đến gần. Hoán đặt chân xuống đất, băng qua khu rừng tối. Đã lâu lắm rồi y mới trở lại miền Vân Mộng. Y đã đi khắp mọi nơi con người có thể đi tới, nhưng Vân Mộng là nơi duy nhất y không muốn trở về. Vậy mà sau bao nhiêu năm, cuối cùng y quyết định quay lại. Không có lý do gì đặc biệt, y chỉ cảm thấy thích nó sau nhiều năm đi chu du khắp nơi. Lẽ ra Hoán phải đến đây vào mùa sen. Nhưng y không đủ mạnh mẽ để buộc mình phải đi. Y do dự. Bây giờ vẫn vậy.
"Cứu với!"
Một giọng nói tuyệt vọng của một đứa bé kéo y trở lại khỏi dòng suy nghĩ của mình. Hoán nhìn quanh, cố gắng tìm chỗ phát ra tiếng nói. Y lần theo tiếng bước chân dồn dập và nhanh chóng phát hiện một cậu nhóc đang bị một đám hắc y nhân đuổi theo.
Y bước ra từ cái cây gần đó quá đột ngột khiến cậu nhóc chạy thẳng vào Y. Y ngã về phía sau sau cú va chạm nhưng Hoán nhanh chóng đỡ lấy cánh tay và kéo nhóc ra sau lưng, giấu khỏi đám người áo đen. Cậu nhóc ngước đôi mắt tím đậm lên nhìn y, ẩn mình vào trong y phục trắng. Hoán vỗ nhẹ vào cánh tay đang run rẩy của cậu nhóc, cam đoan rằng mọi chuyện sẽ ổn.
Nhóm người đang đuổi theo cậu nhóc dừng lại trước mặt y, thanh đao của chúng phản chiếu qua lớp ánh trăng chói lên đầy đe dọa.
"Giao đứa nhóc cho chúng ta ngay bây giờ nếu ngươi vẫn coi trọng mạng của mình." Một trong số chúng yêu cầu, thanh kiếm của gã lóe lên trước mặt Hoán, như để cho y thấy rằng gã đang nghiêm túc.
Hoán lắc đầu, "Xin thứ lỗi cho ta vì không thể làm như vậy. Các vị nên để cậu nhóc này yên ".
"Đây không phải là thời điểm để chơi trò anh hùng." Người đàn ông mặc y phục đen cười, "Nếu thông minh hơn, ngươi nên giao đứa nhóc cho chúng ta và chúng ta sẽ để ngươi đi với cơ thể nguyên vẹn."
Tay áo y bị siết chặt hơn khi cậu nhóc cầu xin y cứu mình, "Phụ thân ta rất giàu có. Người sẽ đem cho ngươi bất cứ thứ gì ngươi muốn!"
"Tiểu công tử, đừng lo lắng. Ngay cả khi không được đáp lễ, ta cũng sẽ không giao cậu cho những kẻ này. Bây giờ cậu có thể là một hài tử ngoan và đi trốn sau cái cây đó và để lại mọi thứ cho ta không? "
Cậu nhóc gật đầu và chạy ra sau cái cây gần đấy.
Sau đó Hoán nhìn sang nhóm nam nhân, tay với lấy cổ cầm mà y mang sau lưng. Y đưa ra lời cảnh báo cuối cùng cho họ, "Xin hãy để cậu nhóc này yên. Hoặc nếu không, ta sẽ không hạ thủ lưu tình."
Những kẻ bắt cóc nhìn nhau, và những giây tiếp theo, họ lao vào Hoán với một tốc độ nhanh. Đối với cậu nhóc, nó quá nhanh để nhóc nhìn thấy rõ ràng, nhưng với Hoán, y có thể dễ dàng nhìn thấu họ.
'Quả là một chào đón tốt lành.'
Hoán lách qua kẽ hở trong những đường tấn công của họ một cách dễ dàng. Y bật chân trái, đạp mạnh chân phải khi hai tay giữ chặt cổ cầm bằng gỗ gần ngực. Những ngón tay của y chạm vào dây đàn, và một làn sóng âm thanh phát ra từ chiếc đàn tạo thành những vòng tròn linh lực xuyên qua các lớp cây và lá, hạ gục những kẻ bắt cóc cách đó vài mét. Trước khi họ nhận ra điều gì đang xảy ra, một làn sóng linh lực khác lao vào họ, nghiền nát chúng từ trên cao, đánh chúng nhiều lần cho đến khi sức lực của chúng không còn.
Ở trung tâm của tất cả, là một nam nhân mặc y phục trắng tuyết. Mái tóc đen của y mềm mại chạm vào vai y như một trích tiên. Những sợi dây đàn trên tay được linh lực của y truyền vào phát ra ánh sáng xanh dịu.
"M-một người tu tiên." Một trong số chúng trố mắt ra nhìn, khi nỗi kinh hoàng nhanh chóng bao phủ, "Và kỹ năng cổ cầm đó phải là ..."
Hoán cắt lời gã, những dây đàn trên ngón tay y sáng lên một màu xanh lam, thậm chí còn đậm hơn lúc trước, "Ta muốn hỏi lại lần nữa. Hãy để cậu nhóc yên. Hoặc không--"
Y gảy nhẹ một dây trên cổ cầm và một cơn gió lớn lại ập đến, buộc chúng phải bật ra sau. Những người nam nhân mặc áo đen nhìn nhau, và nhanh chóng chạy đi.
Sau khi chắc chắn rằng họ đã hoàn toàn đi mất, Hoán quay về phía cậu bé.
"Ngươi có ổn không?" Y hỏi.
Cậu nhóc kia, người nhìn thấy mọi thứ từ phía sau thân cây đã bị kinh ngạc. Đôi mắt tím của nhóc sáng lên đầy ngưỡng mộ, "Tiền bối, ta không nghĩ rằng ngài có thể đánh lại họ trong khi ... ngài trông rất mỏng manh,và không còn không có vũ khí bên mình. Phụ thân nói nói rằng không thể đánh giá một cuốn sách qua bìa của nó. Ta đoán rằng chuyện đó đúng".
"Bây giờ có thể cho ta biết tại sao những hắc y nhân kia lại theo đuổi ngươi không?"
"Chúng bắt cóc ta", Cậu nhóc nói, ngón tay hơi run, "Ta đã cố gắng cởi trói và chạy thoát, nhưng chúng đã phát hiện ra và đuổi theo ngay sau đó.
Cậu nhóc nhìn xuống dưới đất khi giải thích, "Chúng có thể muốn đe dọa phụ thân ta bằng cách bắt cóc con trai ông ấy."
Đó không phải là một câu chuyện kỳ lạ. Đó là một chiến thuật khá phổ biến để cố gắng nắm bắt điểm yếu đối phương và buộc họ phải làm điều gì nếu họ thực sự coi trọng mạng sống của người thân.
"Tiền bối, người có thể giúp ta không?"
"Ngươi có muốn ta hộ tống trở về nhà không?" Hoán trả lời đầy hiểu biết. Tuy nhiên, ánh mắt của cậu nhóc trông khá thú vị. Nhóc bị sốc như thể phát hiện người này đọc được suy nghĩ của mình, "Hướng của Liên Hoa Ổ là hướng nam từ đây nếu ta nhớ không nhầm."
Cậu nhóc không nói nên lời, đôi mắt tím mở to không thể tin được, còn xen lẫn một chút ngưỡng mộ, "Sao người biết ta đến từ Liên Hoa Ổ?"
Hoán cười khúc khích, y chỉ vào bộ tử y có họa tiết hoa sen chín cánh được khâu bằng chỉ đen của cậu nhóc. Y đã sống đủ lâu để nhận ra sắc phục của Vân Mộng Giang Thị - gia tộc tu tiên bảo vệ vùng Vân Mộng.
"Ta biết gia tộc mình là một trong Tứ Đại Gia Tộc, nhưng nghĩ đến ngay cả một lữ khách như ngài cũng đã nghe nói về Giang gia, ta đoán Vân Mộng Giang Thị thực sự rất lợi hại. " Cậu nhóc gật đầu đầy tự hào.
"Ngươi không nghĩ rằng gia tộc của mình có tiếng tăm rất lẫy lừng à?" Hoán mỉm cười trước tia sáng tự hào trong mắt cậu nhóc.
"Chà, tất nhiên là chúng ta nổi tiếng. Ý ta là phụ thân ta là Tam Độc thánh thủ - tông chủ đáng sợ của Vân Mộng Giang Thị. Tỷ tỷ của người là phu nhân Kim thị và cháu trai là tông chủ hiện tại của Lan Lăng Kim Thị. Bạn học cũ của người là tông chủ của Thanh Hà Nhiếp Thị. Chưa kể sư huynh của người là Di Lăng Lão Tổ, chưa kể "tỷ phu" là Hàm Quang Quân của một trong hai Cô Tô Song Bích." Cậu nhóc mỉm cười với tình yêu sâu sắc, "Người rất đáng sợ, phụ thân ta ấy. Nhưng người cũng là tuyệt nhất!"
Hoán thấy vậy cũng gật đầu đồng ý. Trong chuyến đi của mình, y đã được nghe về những câu chuyện về tông chủ của Giang thị. Ngay cả sau một thập kỷ, hắn dường như không thay đổi một chút nào.
Y nhìn cậu nhìn, ngẫm nghĩ xem đây có phải là một trò lừa của số phận không. Y đã nghĩ đến việc đến Vân Mộng, nhưng càng đến gần, y càng muốn tránh xa.
Sau đó cậu nhóc này xuất hiện. Hài tử của người quen cũ. Nếu đây không phải là một trò lừa của số phận, y không biết nói điều gì khác.
"Tiền bối, ta nên xưng hô với người như thế nào?"
"Có thể gọi ta là Hoán."
"Ồ, thật là trùng hợp. Ta cũng tên là Hoán. Giang Hoán "
Y luôn luôn một mình, vì vậy có thêm một người bạn đồng hành khá lạ lẫm . Nhưng y rất thích Giang Hoán bên cạnh. Đây là một cậu nhóc rất thông minh và hoạt bát. Đôi khi hơi quá kiêu hãnh, nhưng vẫn tươi sáng và vui vẻ.
Bỏ qua tính cách kiêu ngạo của mình, nhóc đã cư xử tốt đối với một đứa trẻ được nuôi dưỡng để trở thành tông chủ kế tiếp của Giang gia. Y không mong đợi gì hơn.
"Hoán tiền bối, người là một tu chân giả sao? Những gì người đã làm với cổ cầm thực sự rất tuyệt vời ". Giang Hoán nhận xét: "Ta biết Hàm Quang Quân cũng rất giỏi cổ cầm. Người biết y là ai không? "
Hoán gật đầu, làm sao có người chưa từng nghe qua Hàm Quang Quân, nhị thiếu gia của Lam thị chứ.
"Ta nghe nói mọi đệ tử của Lam gia đều rất giỏi các loại nhạc cụ. Cách tu luyện của họ cũng rất nổi tiếng. Người có từng học cổ cầm ở Lam gia hay không? " Giang Hoán hỏi.
Hoán im lặng trong vài giây ngắn ngủi, trước khi nở một nụ cười nhẹ, "Rất nhạy bén. Đúng vậy, "Hoán trả lời," Ta từng là đệ tử của Cô Tô Lam Thị. Dù đã lâu rồi."
Tiểu Hoán gật đầu, hài lòng với suy luận của chính mình. Nếu phụ thân ở đây, chắc chắn sẽ rất tự hào vì nhi tử người.
"Người có thường đi săn đêm không? Phụ thân ta không cho ta đi. Người nói ta vẫn còn quá nhỏ". Giang Hoán bĩu môi.
Man nhân lớn tuổi chỉ cười, nói với cậu nhóc rằng người phụ thân không sai. Nhóc quả thật vẫn còn vẫn còn quá trẻ để tham gia vào một cuộc săn đêm thực sự. Đặc biệt là khi kim đan của cậu chỉ mới bắt đầu hình thành, phải mất ít nhất vài năm nữa nó mới được mạnh mẽ hơn qua quá trình luyện tập.
"Phụ thân ngươi biết điều gì là tốt nhất cho ngươi, Giang công tử."
"Người có vẻ như đã quen với phụ thân của ta."
"Chúng ta - chúng ta đã quen nhau trong một thời gian dài. Nhưng đã quá lâu rồi, ta không nghĩ hắn còn nhớ đến mình nữa".
Tiểu Hoán không bị thuyết phục. Nếu cậu là phụ thân, cậu sẽ không thể quên một đệ tử Lam gia xuất sắc như y, lại còn vô cùng dễ nhìn. Có lẽ là vết sẹo trên mắt không công bằng với y và những nếp nhăn trên trán nói lên y cũng không còn trẻ. Mặc dù vậy, y trông không quá già. Ít nhất cũng có thể là ba mươi.
"Hoán tiền bối, người có phải là Càn Nguyên không?"
"Tại sao thế. Ta đã từng thôi. Nhưng làm thế nào ngươi có thể biết? "
"Đã từng?" Cậu nhóc nở một nụ cười táo bạo, "Ta nghe nói những Càn Nguyên sống lâu hơn những người khác, bây giờ điều đó giải thích cho vẻ ngoài trẻ trung của người."
Hoàn cười thầm, cậu nhóc này làm y nhớ đến một đệ tử họ Giang nào đó.
"A, ta ước mình cũng có thể là một Càn Nguyên. Phụ thân ta nhất định sẽ rất tự hào. " nhóc bĩu môi.
"Phụ thân sẽ yêu ngươi cho dù ngươi có phải là Càn Nguyên hay không." Hoán nhìn vào bầu trời đêm, đôi mắt màu hổ phách ánh lên một nỗi buồn vô định nào đó, "Là một Càn Nguyên đi kèm với rất nhiều trách nhiệm. Đối với ta, đó là một lời nguyền hơn là một phước lành. Nếu được lựa chọn, ta muốn sinh ra là một Trung Dung. "
Họ đi bộ khoảng nửa ngày cho đến khi đến một thị trấn khác. Tiểu Hoán đi theo Hoán vào một quán ăn nhỏ. Nhóc gọi một vài món cay cho mình, trong khi người lớn tuổi chỉ có một món rau đơn giản. Nhóc không thể hiểu nổi làm thế nào mà ai đó có thể ăn như vậy và không bị đói trong cả ngày.
Hoán nhìn cậu nhóc đang ăn ngấu nghiến. Cậu nhóc tội nghiệp, chắc hẳn đã không ăn được khá lâu vì bị bắt cóc. Y nói rằng có thể gọi thêm món nếu muốn. Giang Hoán nhìn từ trên xuống dưới, do dự. Nhưng sau khi nghe tin nhóc có thể hoàn tiền sau khi họ trở lại Liên Hoa Ổ, mắt liền sáng lên như những ngôi sao phương bắc. Không nói thêm gì, gọi ngay tiểu nhị và chọn thêm một vài món ăn, khiến Hoán ngạc nhiên và y có thể nghe thấy túi tiền của mình khóc than.
Như cảm nhận được sự sợ hãi của y, Giang Hoán lo lắng gãi gãi đầu, cười khổ nói: "Xin lỗi tiền bối. Ta có thể ăn hết tiền của người trong vài ngày tới. Haha... "
"Đừng lo lắng. Ta vẫn còn một số tiền tiết kiệm. Bên cạnh đó, ta có thể kiếm nhiều tiền hơn nếu cần ". Y liếc qua cổ cầm sau lưng.
"Vậy thì ta sẽ giúp người. Hãy cùng nhau kiếm tiền. Ta thực sự rất giỏi trong việc kinh doanh đấy. " Giang Hoán híp mắt, vỗ ngực của chính mình.
Khi Tiểu Hoán nói mình kinh doanh giỏi, Đại Hoán nghĩ ra một vài điều mà cậu nhóc có thể làm được. Nhưng thực sự cậu nhóc đã làm gì thì chắc chắn y không lường trước được.
Cũng giống như cách y thường làm trong những chuyến du lịch, Hoán sẽ tìm một góc ở con phố đông đúc, đặt cổ cầm của mình xuống và tạo một tư thế dễ chịu. Sau đó y bắt đầu chơi bất kỳ bài hát nào mà y nghĩ đến. Những bài hát mà y đã học được từ những vùng đất xa xôi của phương tây và phương đông. Sự độc đáo khác biệt trong các giai điệu, cùng với tài năng thiên bẩm của mình, y đã sớm thu hút một lượng lớn đám đông bằng chính mình và một số tiền với nó.
Tuy nhiên, với sự giúp đỡ nhỏ của Giang Hoán, nhóc đã thu hút được một lượng lớn đám đông ngay cả khi chưa bắt đầu.
"Chào một ngày tốt lành, thưa quý vị, xin hãy dừng bước và lắng nghe ta nói."
Giang Hoán hét lớn "Ta là một lữ khách đến từ vùng biển xa xôi phía đông, ta đã đến nhiều nơi kỳ diệu, với những nền văn hóa tuyệt vời. Và trong những chuyến đi này, ta tự nghĩ, giá như có nhiều người có thể trải nghiệm vẻ đẹp như vậy. Rồi một ý nghĩ vang lên trong đầu tôi ".
Nhóc hít một hơi thật sâu, rồi tiếp tục, "Âm nhạc! Âm nhạc là món quà tuyệt vời nhất mà ông trời đã ban tặng cho chúng ta. Nó phản ánh nền văn hóa, đưa mọi người ở mọi lứa tuổi đến với nhau từ vùng đất xa xôi của những hòn đảo hoang vu đến những thành phố sầm uất xa hoa. Điều mà tất cả mọi người sắp cùng nhau trải nghiệm là hiện thân của chúng, tất cả các bài hát mà chúng ta đã học trong những chuyến đi của mình,những bài nhạc chúng ta đã học được từ địa phương. Ta có thể tặng đến các vị! Phụ thân ta!"
Giang Hoán chỉ vào nam nhân, người đang ngước nhìn nhóc với sự mất mát ẩn bên trong đôi mắt hổ phách.
Cậu nhóc sau đó nháy mắt với y. Theo hiệu lệnh, Hoán bắt đầu chơi bản nhạc đầu tiên. Đây là thứ mà y đã học được từ phía bắc, vùng đất của băng và tuyết.
Những người hiếu kỳ dừng lại trước những lời to tát từ cậu nhóc, nhưng họ vẫn ở lại vì tài năng của người kia. Đúng như lời cậu nhóc nói. Giai điệu tuy xa lạ nhưng cảm xúc đã được truyền tải một cách hoàn hảo. Hào quang do nam nhân kia phát ra, những ngón tay dài mỏng manh của y gảy nhẹ những sợi dây đàn, mái tóc đen dài đung đưa theo chuyển động nhẹ của y giống như dòng thác mềm mại trong đêm tối. Tư thế thẳng thắn và tao nhã của y làm say đắm ánh mắt của người xem, giống như y không phải sinh ra là một thường dân mà là một công tử thế gia. Y có thể là một hoàng tử và mọi người sẽ hết lòng tin tưởng điều đó.
Cái bát trống rỗng trước mặt đã sớm chất đầy tiền xu, từ đồng đến bạc. Tiểu Hoán vui mừng. Nhóc đi vòng quanh đám đông, lắc cái bát trước họ, nở nụ cười rạng rỡ nhất.
"Sau khi nghe y đàn, các vị không muốn dành chút tiền lẻ ủng hộ chúng ta sao?" Giang Hoán hỏi, ánh mắt rơi xuống đôi giày bên dưới, "Phụ thân ta... người đã cố gắng hết sức để chia sẻ hạnh phúc với thế giới. Y đã phải chịu rất nhiều thương tích để vượt qua những vùng đất xa lạ. Vết sẹo trên mặt người là một trong số đó. "
Giữa đám đông có vài tiếng thương cảm. Khuôn mặt của một số đaị thẩm chìm trong nỗi buồn man mác.
"Người đã thực sự mất một thời gian dài để có thể chia sẻ chúng với thế giới." Giang Hoán giả dối chảy ra vài giọt nước mắt, chân thành.
Và nó đã thành công. Một nam nhân ngay lập tức thả xuống một vài đồng bạc khi ngày càng có nhiều người ném vào bất cứ thứ gì họ sở hữu vào thời điểm đó. Có một vài món đồ trang sức và phụ kiện lẫn lộn với tiền xu.
Với sự giúp đỡ của Hoán, trong một canh giờ, họ đã kiếm được nhiều tiền hơn bình thường trong cả ngày. Hoán vẫn còn kinh ngạc về khả năng của cậu nhóc khi nhìn chằm chằm vào cái bát và một cái túi chứa đầy tiền xu và những thứ mà họ có thể bán được nhiều tiền hơn. Ít nhất chừng này cũng đủ để họ có ba bữa ăn mỗi ngày cho đến khi họ đến được Liên Hoa Ổ.
"Nói không ngạc nhiên là nói dối, Giang công tử." Trong bữa tối hôm đó, Hoán đã nói: "Ngươi là một doanh nhân rất có năng lực nếu bản thân ta nói vậy".
"Hehe, người nghĩ vậy sao?" Cậu bé cười tự hào, gò má đỏ bừng vì xấu hổ.
"Ta thực sự có ý đó." Hoán gật đầu, "Chỉ vậy thôi, lần sau ngươi hãy nói trước với ta nếu ngươi định làm chuyện như vậy. Ta muốn ít nhất là... chuẩn bị tinh thần ".
"Ừm ừm." Cậu nhóc cười khà khà rồi quay lại bát cơm đang ăn dở với vẻ mặt đầy hân hoan.
"Tích cách của ngươi là di truyền từ mẫu thân à? "Hoán hỏi sau khi uống xong trà.
Khi nhắc đến mẹ nhóc, ngón tay của Giang Hoán ngừng cử động. Nhóc nhìn xuống chiếc bàn gỗ, im lặng. Sau đó hé môi, "Ta không thể nhớ mẫu thân mình như thế nào, bà đã qua đời khi ta còn quá nhỏ."
"Ta-ta xin lỗi. Ta không nên nhắc đến chuyện này ".
Nhóc lắc đầu bảo y đừng bận tâm. Rốt cuộc đã quá lâu rồi, Giang Hoán cũng không còn cảm giác gì nữa. Nhóc thậm chí không thể nhớ mẫu thân mình trông như thế nào.
Cả hai người họ phải mất thêm hai ngày đi bộ nữa để cuối cùng đến nơi họ muốn. Cánh cổng bằng gỗ màu đen với tấm bảng màu nâu khắc chữ 'Liên Hoa Ổ' xuất hiện trong tầm mắt của họ. Cậu nhóc thốt lên với một giọng vui mừng, nhẹ nhõm vì cuối cùng đã được về nhà. Nhóc kéo Hoán ra cổng bằng tay áo trắng, bước chân chuyển từ đi bộ sang chạy trong vòng vài giây ngắn ngủi.
Trái ngược với cậu bé, biểu hiện của Hoán là một sự đan xen cảm xúc khó hiểu. Đó là sự pha trộn của đau đớn, khao khát và do dự. Y muốn đi vào, nhưng cũng sợ đi thêm một bước. Đôi lông mày hoàn hảo của y đan vào nhau một cách phức tạp, giống như y đang đánh nhau bên trong nội tâm.
Hoán dừng lại, dùng tay kéo cậu nhóc.
"Giang công tử, ta nghĩ đến đây là được rồi ". Y nói, nhìn thấy một sự thất vọng sâu sắc trong đôi mắt của cậu nhóc, "Liên Hoa Ổ không phải là nơi dành cho một lữ khách thấp kém như ta."
Cậu nhóc nổi cơn giận giữ, giậm chân, rõ ràng là không muốn đồng ý. Y kéo mạnh tay áo của nam nhân lớn tuổi hơn, "Vớ vẩn, người là vị cứu tinh của ta. Phụ thân rất muốn cảm ơn ngươi ".
Một tiếng thở dài sâu và đau đớn vang lên. Cho dù Giang Hoán có cố gắng kéo y thế nào, chân người kia vẫn không nhúc nhích. Và Giang Hoán đã sớm thấy công sức của mình đã hoàn toàn uổng phí.
Nhóc không thể ép người kia di chuyển cho dù nhóc đã cố gắng thế nào.
"Tại sao? Người có thể làm khách quý. Và có thể ở lại Liên Hoa Ổ và dạy ta cách chơi cổ cầm. "
Sự khao khát và thất vọng trong đôi mắt của cậu nhóc có chút đau lòng. Nhưng đó là điều mà Hoán đã quen. Y đã từng sợ nói lời chia tay, nhưng trong suốt chuyến đi của mình, y đã học được rằng chia tay là điều không thể tránh khỏi. Y đã học cách chấp nhận nó, nhưng y không thể tiếp tục. Làm thế nào? Làm sao nữa, y lại ở đây, đứng trước nơi này. Liên Hoa Ổ... nó không thay đổi một chút nào kể từ lần cuối cùng y đứng ở đây. Nếu có gì khác lạ, thì đó là cơn mưa ngang qua xảy ra vào ngày hôm đó. Cơn mưa ngang qua cuốn trôi tất cả mọi thứ của y. Thân phận, hy vọng, ước mơ, và tình cảm của y.
"Xin lỗi, Giang công tử. Nhưng ta không được chào đón ở đây tại Liên Hoa Ổ. " y nói ra bằng một giọng nói khô khốc, "Ta không muốn gây rắc rối cho phụ thân ngươi."
Cậu nhóc muốn lớn tiếng hỏi, tại sao. Nhưng nhìn vào gương mặt người kia và nhóc không còn nói được gì nữa. Giang Hoán còn trẻ, còn quá nhỏ để có thể hiểu hết mọi chuyện xảy ra trên thế giới này. Phụ thân nhóc trông như vậy khi đứng ở bến tàu vào một ngày mưa. Giang Hoán nghĩ, lúc đó phụ thân chắc chắn vô cùng cô đơn, như mất đi hơi ấm và hạnh phúc của đời mình. Nhóc không dám hỏi, không muốn dò xét thêm. Vì biết bên trong đôi mắt ấy ẩn chứa cả một đại dương buồn bã và tuyệt vọng. Và nó quá sâu để nhóc đem ra. Người lớn là ... những sinh vật phức tạp.
"Vậy thì ít nhất, hãy để ta cảm ơn người đã cứu ta." Giang Hoán nói, "Chúng ta có một loại trà sen rất ngon. Để ta cho người một ít. "
"Được rồi." Nam nhân lớn tuổi nói sau một hồi im lặng, "Ta sẽ đợi ở đây."
"Ừ, đợi ở đây. Ta sẽ trở lại ngay." Cậu nhóc chạy đi, vẫy tay trong không khí.
"Tông chủ, tông chủ! " Một đệ tử họ Giang đã xông vào thư phòng mà quên gõ cửa
Giang gia tông chủ, người vừa trở về sau cuộc tìm kiếm hài tử mất tích của mình cách đây không lâu, ngước đôi mắt mệt mỏi lên nhìn đệ tử.
Đầu đau và chóng mặt hành hạ tâm trí hắn. Hắn đã không có chuẩn bị để nghe một tiếng kêu to như thế.
"Tốt hơn hết là một tin gì đó quan trọng." Hắn trừng mắt, lông mày nhíu chặt.
"Công, công tử về rồi. Ngài ấy về rồi! "
Giang Trừng vội vàng đứng lên, chạy đi. Hắn lao thẳng về phía sảnh chính, tim đập nhanh hơn cho đến khi nhìn thấy bóng dáng thiếu niên đang đứng đợi mình. Mắt nhóc con sáng lên khi nhận ra phụ thân mình.
Những ngày qua, hắn không tài nào ngủ được. Giang Trừng phái hàng chục đệ tử đi tìm đứa con trai bị bắt cóc của mình. Thậm chí còn nhờ đến sự giúp đỡ từ Kim thị, Nhiếp thị, và Lam thị. Hắn đã đích thân đến tất cả các địa điểm có thể có mà các đầu mối đã chỉ. Nhưng mọi lần, nó đều vô ích. Những kẻ bắt cóc rất giỏi trong việc che dấu vết của chúng, vì vậy sự thông minh của hắn gần như cạn kiệt. May mắn thay... suy nghĩ tồi tệ nhất của hắn đã không thành hiện thực.
Thiếu niên đứng với cảm giác tội lỗi đè nặng khiến nhóc gục ngã tại chỗ. Nhóc không biết phải nói gì với phụ thân. Chính vì mình đã lẻn ra ngoài vui chơi nên mới bị bắt cóc. Tất cả là lỗi của mình, và nhóc biết phụ thân sẽ rất tức giận. Nhóc sẵn sàng bị đánh gãy chân, bị la và mắng mỏ. Nhóc đã chuẩn bị cho tất cả các hình phạt nghiêm khắc, nhưng lại được kéo vào một cái ôm chặt.
Giang Hoán có thể cảm nhận được sự run nhẹ trên vai của Giang Trừng như thể người đang cố kìm nén nước mắt. Giang Hoán cúi đầu, chần chờ. Nhóc đợi phụ thân bình tĩnh lại.
"Ngươi đang nghĩ cái quái gì vậy Giang Vi Thần ??? Con là tông chủ kế tiếp của Giang gia! Sao lại có thể vô trách nhiệm như vậy? "
Cậu sửng sốt khẽ rùng mình. Nhưng cậu cũng rất vui, vui vì phụ thân đã mắng cậu. Cậu sợ người sẽ không là vậy, nhưng người đã. Có nghĩa là người thật sự đã rất lo cho cậu, rất rất lo. Và cũng có nghĩa là, lúc này người sẽ không quật Tử Điện. Phụ thân thường sẽ vung tử điện trước rồi mới mắng.
"Làm sao ngươi về được?" Giang Trừng đứng dậy nhìn thiếu niên. Hắn mừng vì con trai mình bình an vô sự. Nhưng lại không thể tin rằng con trai mình có thể sống sót trở về nhà chỉ một mình.
Vì vậy, Giang Hoán đã nói với phụ thân mọi chuyện. Từ cách nhóc cố gắng thoát khỏi những kẻ bắt cóc, sau đó được cứu bởi một đệ tử Lam gia, người có kỹ năng đặc biệt với cổ cầm của mình. Sau đó y đã hộ tống người trở lại Liên Hoa Ổ.
"Ta sẽ không làm được nếu không có y!" Giang Hoán nói, "Y là một người rất tốt. Vì vậy, ta muốn tặng y một ít trà sen của chúng ta để cảm ơn! "Nhóc quay đầu về phía chủ sử Giang, hỏi có thể giúp mình chuẩn bị một vài túi trà đưa cho vị ân nhân kia.
"Ngươi nói.....một môn sinh đến từ Cô Tô Lam Thị?" Có thể đó là một trong những tiểu bối của Lam gia-Giang Trừng tự nghĩ. Lần sau hắn cần mang theo một số món quà tốt để cảm ơn họ. Tu Chân Giới sẽ cười nhạo Giang gia nếu hắn chỉ tặng một vài túi trà bình thường cho người đã cứu mạng con trai mình.
Thiếu niên nghiêng đầu nhìn hắn, dường như nhớ ra điều gì đó, lên tiếng, "Đúng rồi, phụ thân, y từng nói y là người quen cũ của người."
Hắn bỗng rùng mình, tuy đang đứng trong phòng nhưng hắn có thể cảm nhận cảm giác lạnh lẽo chạy dọc cơ thể. Cảm giác lạnh lẽo đã ám ảnh hắn hơn mười năm qua, những ngày cô đơn. Thời điểm đó hắn đã chọn phá hủy tất cả, nhưng đó là lựa chọn của hắn, hắn đã không cảm thấy hối tiếc, không nên có. Nhưng lúc này, điều hắn cảm nhận được chỉ là tội lỗi và hối hận, vô cùng hối hận. Hối hận quá sâu, sâu đến nỗi hình thành một khoảng trống trong tim, cảm giác trống rỗng mãi mãi không thể lấp đầy. Hắn hỏi, hắn biết không nên, nhưng trước khi tâm trí kịp định hình thì trái tim đã lên tiếng trước.
"Người, người đó trông thế nào?"
"Là một nam nhân dịu dàng và tốt bụng. Y mang một cổ cầm bằng gỗ trên lưng. Và, đôi mắt của y, chúng có màu hổ phách và có một vết sẹo chạy qua một trong số chúng- "
Giang Trừng thấy mình chạy đi qua cửa, xuống cầu thang dài, qua cánh cổng gỗ. Hắn không dừng lại để lấy lại hơi thở, ngay cả khi hắn đang thở nặng nhọc. Hắn chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch, đập vào lồng ngực từng đợt cảm xúc đau đớn. Cùng một loại cảm xúc dạt dào vào ngày hôm đó, khi ánh mắt hắn lần đầu tiên chạm vào hình bóng một bạch y nam nhân, đứng bên dưới một cây mộc lan Nụ cười của y khi đó, Giang Trừng cho đến hôm nay vẫn có thể nhớ được. Một nụ cười rạng rỡ đến nỗi khiến mặt trời trên đầu cũng trở nên xấu hổ. Một nụ cười dịu dàng đến nỗi ngay cả những bông hoa xung quanh y cũng không dám tranh.
Rồi hắn cũng nhớ nụ cười buồn ướt đẫm mưa. Một nụ cười trông còn tệ hơn cả ngàn giọt nước mắt.
Hắn lao qua cánh cổng, và không có một bạch y nào trong tầm mắt. Không có gì. Thậm chí không có một dấu hiệu nào cho hắn biết người hắn đang tìm đang ở đây. Có thể là Giang Trừng đã sai. Có thể nam nhân đó không phải là người hắn muốn gặp. Hoặc có thể...hắn đã quá muộn.
Giang Trừng không dừng lại, hắn tiếp tục bước vội trên đôi chân của mình.
Cho đến khi, cho đến khi một dòng vải trắng mềm mại lọt vào trong tầm mắt của hắn. Sau đó dải vải dài ra, lớn dần, tạo thành hình người. Một nam nhân với mái tóc đen dài giống như bầu trời đêm của Cô Tô. Phong cảnh mà hắn nghĩ rằng hắn sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy một lần nữa. Bây giờ, nó đã xuất hiện.
Tim Hắn đập thình thịch trong lồng ngực như thể nó sắp vỡ tung ra. Hắn lẩm bẩm với tất cả sức lực của mình, hoặc bất cứ sức lực nào hắn còn lại để hình thành ba từ trong miệng, để chúng thoát ra khỏi miệng, để chúng vang vọng và lấp đầy khoảng trống ở giữa. Ba từ mà Giang Trừng nghĩ rằng hắn sẽ không bao giờ có thể nói, mà hắn nghĩ rằng bản thân không đủ xứng đáng để nói sau tất cả những gì hắn đã làm. Lời nói rời khỏi miệng, mang theo mười năm mong mỏi.
"Lam Hi Thần!!"
Bóng trắng dừng lại, bờ vai căng lên như đang cố gắng nhận ra cái tên đã lâu không được nghe. Không ai gọi y bằng cái tên đó nữa.
"Giang tông chủ."
Khuôn mặt mà hắn rất quen thuộc nhưng vẫn xa lạ. Nó...già hơn ... đau khổ hơn, ngập trong bùn đất và dơ bẩn của thế giới bên ngoài. Bộ trang phục màu trắng của y rẻ tiền và sờn hết cả. Đôi mắt màu hổ phách vàng của y không còn tỏa sáng như xưa, giống như chúng đã bị che khuất bởi nỗi thống khổ và cô đơn quá lâu, nên đã mất đi vẻ sáng ngời. Vết thương trên mắt cũng không còn chảy máu lâu rồi, nhưng vết sẹo là thứ nhắc nhở hắn nó đã từng đau đớn thế nào.
Đột nhiên, Giang Trừng thấy mình không nói nên lời. Cổ họng khô khốc, hắn cảm thấy mình có quá nhiều điều muốn nói. Nhưng lại không thể phát ra. Hắn không biết phải đối mặt với người kia như thế nào sau nhiều năm lẩn trốn. Hắn không biết phải nói gì. Có thể chỉ đơn giản là "Ngươi có khỏe không" sẽ là một khởi đầu cuộc trò chuyện tốt. Nhưng người kia đã đi trước một bước.
"Ta xin lỗi, Giang tông chủ. Ta không cố ý làm phiền người. Ta đã hứa rằng sẽ không quay lại Liên Hoa Ổ một lần nào nữa ". Lam Hi Thần cúi đầu, "Ta xin phép đi ngay."
"Đợi đã!" Giang Trừng hét lên. Trước khi hắn kịp nhận ra, những ngón tay của hắn đã nắm lấy tay áo trắng của người kia, ngăn y rời đi.
"Ngươi đã ở đâu suốt thời gian qua?" Hắn hỏi, "Thúc phụ ngươi, gia tộc ngươi, mọi người đều lo lắng."
"Ngươi cũng lo lắng sao, Giang tông chủ?"
Câu hỏi khiến hắn sững sờ. Đó chỉ là một câu hỏi đơn giản, nhưng nó giống như một câu nói chứa đầy hận thù và hoài nghi. Giống như yêu cầu hắn thừa nhận tội lỗi của mình về mọi chuyện từ mười năm trước. Hắn nhanh chóng thấy cổ họng mình bị cháy khô bởi một ngọn lửa vô hình.
"Ta xin lỗi vì đã làm ngài lo lắng. Nhưng như ngài có thể thấy, ta khỏe mạnh. " Giọng nói phát ra từ Lam Hi Thần, mà hắn đã từng cho là dịu dàng như mặt nước của hồ mùa thu vang lên bên tai giờ đã đầy băng lãnh. Khoảng cách giữa họ ngày càng xa sau một thập kỷ. Và hắn không thể làm gì khác ngoài việc tự trách mình.
Bầu không khí bao quanh họ trở nên ngột ngạt. Không có gì khác ngoài sự tĩnh lặng tuyệt đối. Chỉ có im lặng và im lặng. Thật đáng sợ, kiểu im lặng này.
"Ở lại Liên Hoa Ổ đêm nay." Giang Trừng thu hết can đảm nói, "Ta có chuyện muốn nói với ngươi." Có một chút tuyệt vọng trong giọng nói của hắn, các đầu ngón tay khẽ run lên.
Nhưng,
Hắn đánh giá thấp về chuyện Lam Hi Thần căm hận hắn đến mức nào. Hắn nghĩ khoảng cách mười năm sẽ làm dịu đi sự bướng bỉnh của cả hai, nhưng có lẽ hắn lại là người duy nhất nghĩ như vậy.
"Nhưng ta đã nghe ngài nói đủ rồi, Giang tông chủ." Giọng nói phát ra lạnh như tuyết của Đông Chí. Loại mùa đông đóng băng ngay cả chính địa ngục. Và Giang Trừng đang đứng giữa nó.
Tay áo bị kéo ra, và sức nắm trên cổ tay Lam Hi Thần dần dần buông lỏng.
Ngay cả khi người kia vung tay áo bỏ đi, Giang Trừng vẫn bất động thanh sắc. Hắn không còn ý chí đuổi theo nữa.
Lam HI Thần nói đúng, mười năm trước hắn đã để y bước ra khỏi cuộc đời mình. Và mười năm sau, hắn còn chuyện gì để nói với y nữa đâu. Hắn đã đưa ra lựa chọn của mình mười năm trước, và hắn tự nhủ rằng mình sẽ có thể sống với hậu quả của những lựa chọn đấy. Vậy mà dường như, Giang Trừng đã đánh giá thấp bản thân mình. Hắn không thể biết được nỗi đau nhói trong tim là vết thương cũ tái phát hay là vết thương mới, nguyên nhân từ sự từ chối mà chính hắn cảm thấy.
Và ngày đó, cũng giống như mười năm trước. Hắn lại để Lam Hi Thần bỏ đi mà không hề cố gắng ngăn cản. Một lần nữa, những ký ức về khoảng thời gian đó lại hiện lên một cách sống động qua tâm trí của cả hai. Những ký ức đã khiến cả hai xa nhau, khiến cả hai phải chịu đựng trong im lặng suốt một thập kỷ.
Và tất cả bắt đầu vì họ yêu nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro