Chương 10


Cảm giác thật kỳ lạ khi thức dậy và nhìn thấy Hàn Thất là thứ đầu tiên y nghĩ tới. Cảm ơn Vong Cơ, dường như đệ đệ chưa bao giờ rời xa. Y có thể tưởng tượng mình bước xuống giường, mặc lại gia bào và bước ra khỏi cánh cửa đó, vẫn là một tông chủ của Lam gia. Những ký ức về nơi này tràn ngập trong tâm trí khiến y bồn chồn không thôi. Lẽ ra y nên xin chỗ khác để ở, nhưng mọi người nhất quyết không chịu, tin rằng y sẽ yên tâm hơn khi ngủ ở nhà riêng.

Y bước đến bên cửa sổ rồi đẩy tấm rèm màu xanh lam sang một bên, để lộ ra khung cảnh quen thuộc mà y thấy vào mỗi sáng. Vậy mà hôm nay, cây mộc lan trắng trồng vào năm mà y sinh ra và lớn lên cùng y nhìn như cháy sạch. Có lẽ đó là cách y cảm thấy, quá kiệt sức và mệt mỏi. Không thể chịu nổi khi nhìn vào nó, y đóng cửa sổ và một lần nữa bầu không khí trở nên tối tăm và căn phòng chìm trong màn đen xám xịt như khi đêm quyết định ghé thăm.

Một tiếng gõ nhẹ nhàng vang lên từ bên ngoài cánh cửa và một giọng nói quen thuộc vang lên, "Huynh trưởng."

Y nghe tim mình đập thình thịch trong lồng ngực, y không biết phải nhìn thẳng vào mặt đệ đệ mình sau khi biến mất hơn mười năm như thế nào nữa.

Y ngồi xuống án thư bên cạnh.

Cánh cửa từ từ mở ra rồi đóng lại sau lưng một người mặc trang phục trắng như tuyết. Đôi chân y nhỏ và nhẹ, cẩn thận để không tạo ra một tiếng động nào trong bước đi của mình.

"Huynh trưởng." Lam Vong Cơ cảm xúc dâng trào. Đó là những cảm xúc được che giấu nhưng y có thể nhìn thấy rõ ràng. Ít nhất thì khả năng đọc của đệ đệ của y vẫn tốt.

"Vong Cơ."

Lam Vong Cơ lịch lãm ngồi xuống đối diện với y. Hơn chục năm trôi qua, nhưng ngoại trừ vẻ ngoài hơi già dặn, đệ đệ vẫn không thay đổi nhiều. Y thực tế vẫn giống như người trong trí nhớ của mình.

"Đê không thay đổi nhiều."

"Và huynh đã thay đổi rất nhiều."

"Ồ? Là vậy sao? Ta đã già đi khá nhiều phải không? " Y gãi đầu, ngượng ngùng cười. Có lẽ đó là những khó khăn khi đi du ngoạn làm y trông già hơn à? Nhưng điều đó cũng không có ý nghĩa vì Lam Vong Cơ có thể đã đi nhiều như y vậy.
Nhưng câu trả lời thoát ra từ miệng của đệ đệ mình khá bất ngờ. Y nói, huynh có vẻ tự do.

"Tự do? Ta à?"

Lam Vong Cơ chỉ gật đầu lia lịa, không nói rõ thêm. Nhưng sau khi suy nghĩ lại về điều đó, có lẽ đệ ấy đã đúng. Một thập kỷ du hành và làm tất cả vì mình muốn, được chọn nơi đi và ở lại bao lâu, y tự mình đưa ra tất cả các quyết định mà không cần ba nghìn gia quy hay trách nhiệm của một người đứng đầu gia tộc đè nặng.

"Thật xin lỗi vì đã rời đi mà không có lời tạm biệt." Hi Thần cúi đầu, sợ hãi bắt gặp ánh mắt của đệ đệ.

Vong Cơ lắc đầu, y cũng vậy, cúi mặt xuống. Sự im lặng nhanh chóng tràn ngập căn phòng cùng với sự lúng túng đến thê lương. Đệ đệ không phải là người nhiều lời, và y lại không có tâm trạng thích hợp để nói nhiều. Đáng lẽ y có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lời từ chối bật ra khỏi môi. Và có vẻ như Lam Vong Cơ cũng gặp phải vấn đề tương tự.

"Huynh đã nói chuyện với thúc phụ chưa?"

"Vẫn chưa ..." Lam Hi Thần thở dài khi nhắc đến thúc mình, "Ta không thể quấy rầy người và ta sẽ không ở đây lâu-"

"Đó không phải là lý do để huynh ít nhất nói chuyện với người một lần sao?"

Y chỉ là không muốn nhìn thấy Lam Khải Nhân, đặc biệt là người. Y  đã từ bỏ nghĩa vụ, quay lưng lại với người đã dành suốt bao năm nuôi nấng y. Lam Hi Thần thở dài thất bại, gật đầu, "Đúng vậy, đệ nói đúng. Ông ấy xứng đáng nhận được một lời xin lỗi. "

"Huynh cũng vậy." Lam Vong Cơ nói, trong mắt y có một tia sắt đá.

Y sau đó nói rằng sẽ có một bữa tiệc gia đình nhỏ tối nay để chào đón Trạch Vu Quân trở về, vì vậy y ước huynh trưởng sẽ tham dự, "Đó là mong muốn của tông chủ."

"Nếu đó là mong muốn của Lam tông chủ, thì ta nên tuân theo. Ngoài ra, ta sẽ gặp Ngụy công tử ở đó chứ? "

"Hắn sẽ ở đó."

Sự im lặng một lần nữa tràn ngập căn phòng, nhưng lần này là một khoảnh khắc an ủi. Lam Hi Thần liếc qua chiếc hộp đen gần giường, sau đó nhìn đệ đệ, "Muốn chơi trò chơi với ta không?"

Lam Vong Cơ nhìn bàn cờ, khoé miệng khẽ giương lên khi gật đầu.

"Ta đã không chơi trong một thời gian dài, chắc là quên béng đi cách chơi rồi." Lam Hi Thần ngây ngốc mỉm cười khi đặt bàn cờ xuống.

"Ta cũng vậy," Lam Vong Cơ nói, "Kể từ khi huynh đi, không ai có thể chơi với ta."
"Vậy thì, chúng ta sẽ cố gắng hết sức chứ?"
 
Trận đấu đã diễn ra trong một thời gian dài. Lam Hi Thần ngạc nhiên vì đệ đệ đã tiến bộ hơn lần trước rất nhiều, hoặc có thể là y chơi tệ hơn. Mặc dù vậy, y  thực sự thích dành thời gian với đệ đệ của mình. 

Lam Vong Cơ đang định thứ lỗi thì một tiếng hét từ bên ngoài khiến cả hai quay đầu về phía cửa.

"Giang tông chủ, xin hãy đợi đã. Người không thể vào Vân Thâm Bất Tri Xứ mà không cần thông báo. "Một trong những đệ tử đã liều mình bị trừng phạt và hét lên sau Giang Trừng, hy vọng ngăn hắn tiến xa hơn.

"Đúng vậy Giang Trừng! Nguơi không thể cứ vào như vậy! "

"Ta quan tâm chắc!" Mặc kệ mấy người phía sau, Giang Trừng hét toáng lên, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh của Vân Thâm.
"Ít nhất phải đợi cho đến khi họ mời ngươi trước!"

Lam Vong Cơ thấy huynh trưởng mình cứng đờ, những ngón tay cuộn vào nhau với một biểu cảm phức tạp. Y liếc nhìn người nọ, thấy y đang nhét bàn tay vào trong ống tay áo, như thể y muốn che giấu điều gì đó.

Lam Hi Thần cảm thấy lồng ngực mình như thắt lại. Sau khi chia tay ngày trước, y cho rằng nó đủ để khiến hắn rời xa mình rồi. Tuy nhiên, bây giờ hắn lại từng bước tiếng vào trong Vân Thâm. Thành thật mà nói, mức độ cững đầu này chỉ có mỗi Giang Trừng có được thôi. Ai không đồng ý rằng Tam Độc Thành Thủ nổi tiếng xấu tính và cứng đầu, hầu hết những người trong Tu Chân giới đều ít nhất một hoặc hai lần nếm qua khí chất của Giang tông chủ có thể đến mức khủng khiếp đến mức nào, và điều đó khiến y nở một nụ cười nhẹ trên môi. Y cũng từng yêu thích sự bướng bỉnh đó, nhất là những lúc hắn giả vờ tỏ ra mạnh mẽ mặc dù thân thể đó đã như cung căng hết đà. Y đã nhìn hắn trong những khoảnh khắc đó, và muốn ở đó làm trụ cột mà hắn có thể dựa vào, để hắn không phải cố gắng quá sức một mình gồng gánh cả thế giới.

Tuy nhiên, đêm đó ở Liên Hoa Ổ, lần đầu tiên y ghét sự bướng bỉnh của Giang Trừng đến vậy.

"Huynh trưởng, nếu không muốn nhìn thấy hắn, ta có thể đuổi hắn ra ngoài." Lam Vong Cơ đề nghị.

Lam HI Thần ngăn cản đệ đệ rút kiếm, thở dài một hơi, "Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm đánh nhau." Y nhắc nhở, sau đó y mở cửa Hàn Thất và bước ra ngoài.

Cách Lam Hi Thần vài mét, giữa bóng cây mộc lan xanh tốt là một nam nhân có đôi mày liễu cùng đôi đồng tử hạnh tròn. Bộ y phục tím của hắn nổi bật giữa khung cảnh xanh và trắng của Vân Thâm một cách kỳ quặc. Nhưng hình ảnh đó lại khơi dậy một kỉ niệm đẹp, có lần y đã nhìn thấy Giang Trừng đứng dưới tán cây mộc lan đó. Là một bức tranh kiều diễm cùng đẹp đẽ. Mỗi khi buồn chán, hắn lại có những biểu hiện khác nhau, từ biểu cảm hồi hộp trong ngày đầu tiên đến lớp, đến biểu hiện xấu hổ khi nói với y rằng y là người duy nhất hắn yêu, đến khuôn mặt đẫm nước của buổi tối hôm đó khiến họ hòa nhập với nhau.

Nhưng bây giờ khuôn mặt của hắn đang chìm ngập trong những cảm xúc dâng trào mà đôi mắt tím ấy không thể kìm nén được. Cả hai nhìn nhau, trao nhau cái nhìn khao khát mà họ không thể có được. Lam Hi Thần là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng. Y đưa hai tay lên trước mặt và thực hiện một cái cúi đầu, giống như một người dân thường đối với một tông chủ. Y đứng thẳng lưng, nhìn thẳng vào mắt người kia và nói với giọng điệu bình thường nhất mà y cố gắng giả vờ, "Giang tông chủ, ép đường của người vào trong Vân Thâm không phải là điều gì đó phù hợp để một tông chủ làm. Hơn nữa, ta tin rằng ta đã nói chuyện rất rõ ràng từ lần cuối chúng ta gặp nhau? "

Giang Trừng nghiến răng, nhũng lời định bật ra liền trôi ngược lại vào bụng.
Cảm nhận được bầu không khí đó, Ngụy Vô Tiện lẻn đến chỗ phu quân nhà hắn, nắm lấy tay áo người kia và kéo y đi. Lam Vong Cơ bất đắc dĩ, y không chắc mình có nên để huynh trưởng một mình hay không, nhưng một nụ cười dịu dàng từ y nói với mình rằng huynh ấy sẽ ổn. Bất đắc dĩ, y để cho Ngụy Vô Tiện lôi đi.

Giờ đây, mọi thứ xung quanh họ chỉ còn là rừng trúc, cây mộc lan và hai người nam nhân nhớ nhau cả mười năm trời. Một người không có gì để nói và không có ý chí lắng nghe, người kia có rất nhiều điều để nói nhưng không thể.

Thời gian giữa họ dường như cứ thế trôi qua, cho đến khi Giang Trừng cúi mắt xuống và lẩm bẩm những lời nhỏ đến mức suýt chút nữa đã bỏ lỡ.

"Ta-ta nợ ngươi một lời xin lỗi." Hắn nói, "Đối với những gì đã xảy ra mười năm trước."

"Tại sao lại là bây giờ?" Lam Hi Thần hỏi, cố gắng kìm nén cơn tức giận đang trào dâng trong lồng ngực, "Tại sao lại là bây giờ sau ngần ấy năm?"

"Là-bởi vì chuyện này không công bằng cho ngươi. Và ta đã làm sai".

"Nếu ngươi thực sự nghĩ như vậy, thế thì tại sao ngươi lại làm điều đó?" Những lời thốt ra từ miệng Lam Hi Thần đầy trách móc và tổn thương. Mười năm là quãng thời gian quá dài để một bông hoa héo ùa và trở về với tro tàn. Y cắn môi, cảm thấy cảm xúc từ trong lồng ngực trào ra, hồi đó có rất nhiều chuyện muốn hỏi Giang Trừng, đến bây giờ vẫn vậy.

"Vậy thì ngươi có thể vui lòng cho ta biết lý do tại sao ngươi lại phản bội tình cảm của ta không?"

Từ 'phản bội' làm trái tim Giang Trừng đau nhói. Tuy nhiên, hắn không thể phủ nhận sức nặng của nó. Hắn đã phản bội tình yêu và sự tin tưởng dành cho mình, và hắn biết dù bản thân có làm gì đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ không thể bù đắp được. Nhưng Kim Lăng nói đúng, Lam Hi Thần xứng đáng với sự thật, và cả Giang Hoán nữa. Nhưng sự thật, lý do thực sự khiến hắn làm những gì mình đã làm không phải là điều mà hắn có thể nói. Giang Trừng muốn nói điều đó và giải thích cho bản thân, nhưng cảm giác mâu thuẫn đã kìm hãm hắn lại và hắn không thể lẩm bẩm một lời.

Vài phút trôi qua với sự im lặng tuyệt đối. Lam Hi Thần thở dài thườn thượt, y không biết mình đang hy vọng điều gì. Giang Trừng có cái cớ hợp lý và hoàn hảo nhất để dứt tình với y. Hắn cần phải tiếp nối dòng máu của Giang gia, hắn không thể làm phụ mẫu đã mất của mình thất vọng, hắn chưa sẵn sàng vứt bỏ mọi thứ như cách Lam Hi Thần sẽ làm được. Và y không trách hắn vì đã làm điều đó. Điều đáng ghét là cách hắn phá vỡ nó, sau khi chấp nhận tình cảm của mình. Nếu y không bỏ lại tất cả mọi thứ, y sẽ ổn nếu bị từ chối ngay từ đầu. Y có thể chỉ cần là một người bạn tốt mà hắn có thể dựa vào khi cần.

Vậy mà y không thể tin được rằng Giang Trừng lại vứt bỏ y như vậy sau khi cho y đủ thứ hy vọng.

"Không sao cả. Ngươi không cần phải ép buộc bản thân. " Lam Hi Thần quay đầu bước đi, nhưng tay áo của y lại một lần nữa bị nắm lấy và giật mạnh trở lại, ngăn cản y rời đi.

"Giang tông chủ, ta tin rằng cuộc trò chuyện của chúng ta đến đây đã xong. Làm ơn đi đi, hay là muốn ta nhờ người hộ tống đi ra ngoài? "

"Không, chúng ta vẫn chưa xong!" Giang Trừng cố chấp, sức nắm chặt như muốn xé toạc sợi vải.

Sự tức giận dâng lên trong lồng ngực như một địa ngục điên cuồng. Lam Hi Thần nắm chặt tay, "Ta không muốn nhìn thấy người nữa Giang tông chủ, xin hãy rời đi."
"Ta không đi đâu hết!"

Cái nắm của Giang Trừng nới lỏng khi Lam Hi Thần hất tay ra. Sự tức giận hiện rõ trong mắt. Với một cái hất tay của Lam Hi Thần, cánh cửa phòng Hàn Thất đã đóng lại, một vòng tròn màu xanh lam trong họa tiết đám mây chắn giữa y và Giang Trừng.

Nhưng Giang Trừng đã hạ quyết tâm lần này, hắn sẽ không để Lam Hi Thần bỏ đi mà không nghe những gì hắn nói.
Tia chớp ánh tím sáng lên xung quanh ngón tay của hắn khi âm thanh của những tiếng sấm sét kết lại với nhau để biến Tử Điện thành một cây roi dài. Cây roi bùng lên ánh sáng chói mắt khi nó va vào cánh cửa của Hàn Thất. Phong ấn màu lam và roi màu tím va chạm nhau phát ra một tiếng nổ lớn, các mảnh vỡ màu lam và tím trộn lẫn vào nhau rồi biến mất.

Gió từ cuộc đụng độ đã làm vỡ cánh cửa gỗ của Hàn Thất và thổi nó qua phòng, gần như đánh trúng Lam Hi Thần nếu người nọ không đủ nhanh để né tránh. Y nhìn người kia với ánh mắt hoang mang. Y chắc chắn đã đánh giá thấp Giang Trừng.
 
"Âm thanh đó là gì vậy?"
Lam Cảnh Nghi bật dậy khỏi chỗ ngồi của mình, những tài liệu nhóc đang đọc nằm rải rác trên sàn nhà nhờ hành động đột ngột của mình.

"Âm thanh như một vụ nổ ... Đừng nói với ta Trạch Vu Quân và cữu cữu thực sự đánh nhau đấy?" Kim Lăng cũng đứng dậy khỏi ghế. Hắn đã nghe thấy cữu cữu của mình xông vào Vân Thâm Bất Tri Xứ một lúc trước và hắn rất vui vì điều đó. Hắn nghĩ bây giờ họ sẽ làm lành nhưng dường như là không rồi.

"Chúng ta có nên đi xem một chút không?" Lam Tư Truy gợi ý. Vụ nổ này không chỉ phá vỡ bầu không khí của Hàn Thất, nếu bất kỳ trưởng lão nào bị quấy rầy bởi điều này ... thì sẽ không hay chút nào.

Trao đổi cho nhau một cái nhìn, ba người trong số họ đẩy cửa và chạy đến nơi đang náo loạn. Họ gặp Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện trên đường đi, cả hau dường như cũng đã nghe thấy tiếng động lớn.

Lam Vong Cơ biết việc để huynh trưởng một mình với Giang Vãn Ngâm là một ý tưởng khủng khiếp, nhưng không ngờ điều y lo lắng đã trở thành sự thật. Hai người họ như nước và lửa, y không thể nghĩ ra lý do tại sao huynh trưởng mình lại có thể yêu một nam nhân như vậy. Nhưng Lam Hi Thần tin tưởng vào hắn và Ngụy Anh cũng vậy, vì vậy y cũng nên ủng hộ tình cảm của anh trai mình. Nhưng sau những gì Giang Vãn Ngâm đã làm mười năm trước, sau bao nhiêu hy sinh của huynh trưởng vì hắn, y không thể nào tha thứ cho người này.

Khi họ đến nơi, Kim Lăng đã bị sốc và bối rối khi nhìn lên sân thượng của Hàn Thất. Trước cái nhìn của hắn, Tam Độc và Tử Điện xung đột với nhau phát ra ánh sáng chói mắt, cố gắng hết sức để phá vỡ rào cản âm thanh được tạo ra từ Liệt Băng.

Mọi người đều bị sốc trước cảnh tượng diễn ra trước mắt. Cuộc tấn công gây sốt của Tử Điện và Tam Độc từ từ đẩy lùi Lam Hi Thần. Y không phát ra ý muốn chiến đấu nào, tất cả những gì y làm là để bảo vệ bản thân trong khi cố gắng làm dịu cơn thịnh nộ của Giang Trừng. Giang Trừng ngược lại, sắc mặt còn nóng hơn nước sôi. Lông mày hắn đan vào nhau vì giận dữ. 

Ánh sáng của Tử Điện ngày càng mạnh, phóng mạnh hơn cho đến khi kết giới từ Liệt Băng nứt ra dưới những mảnh vỡ nhỏ, và hoàn toàn biến mất. Cây roi đánh vào chỗ Lam Hi Thần đang đứng, để lại một lỗ hổng trên mái nhà. Lam Hi Thần loạng choạng lùi lại, tay ôm chặt lấy ngực, mày nhíu chặt trong một nhịp thở nhỏ và khó khăn. Y không phải là y của mười năm trước. Chuyến du ngoạn này của y đã giúp ích cho cơ thể yếu ớt này. Nhưng linh lực của y không thể phát triển được nữa. Chưa kể một nửa trong số đó được dùng để ổn định chất độc chảy trong huyết quản và máu của y. Thảm hại làm sao, Trạch Vu Quân nổi tiếng của mười năm trước, giờ thậm chí không thể chiến đấu trong hơn năm phút.

Lợi dụng sơ hở của y, Tử Điện phóng thẳng về phía trước. Lam Hi Thần đưa Liệt Băng lên để tự vệ trong một vụ va chạm lớn. Khi ngọc bích và kim loại va vào nhau, các tia lửa màu tím và xanh lam thắp sáng không khí xung quanh chúng.

Đó là lúc tiếng chuông ngân vang vọng qua tai mọi người. Lam Hi Thần nhìn xuống cuối Liệt Băng và nhận ra chiếc chuông bạc được cho là ở đó đã biến mất. Y phóng tầm mắt về phía Giang Trừng, thấy một tia kim loại màu bạc lọt thỏm giữa những ngón tay của người kia.

"Ngươi đã nói là không muốn gặp ta nữa, không muốn nói chuyện với ta nữa, vậy tại sao vẫn cứ bám chặt vào vật này?" Nắm chặt chiếc chuông trong lòng bàn tay, Giang Trừng cao giọng dò hỏi.

"Đ-đó không phải là mối quan tâm của ngươi."

"Vậy thì, ngươi sẽ không phiền nếu ta phá hủy cái này chứ?" Những ngón tay của Giang Trừng nắm chặt chiếc chuông như thể nó sẽ làm tan chảy kim loại dưới tay hắn. Tia chớp màu tím phát ra trên Tử Điện, thắp sáng chiếc chuông trong ngọn lửa màu tím.

"Không!" Lam Hi Thần hét lên, y lao về phía trước với Liệt Băng khi một âm thanh sắc lạnh và lạnh giá phát ra từ tiêu bạch ngọc. Những vệt sáng trắng bắt đầu phản công, cố gắng gạt tay Giang Trừng khỏi chiếc chuông.

"Trả nó lại đây!" Giọng y từ hư vô trở thành một cơn lốc xoáy. Sự tức giận và thiếu kiên nhẫn giống như dầu đổ thêm vào nỗi đau bỏng rát mà y đã phải chịu đựng suốt mười năm qua. Chưa một lần y ngừng nghĩ về Giang Trừng. Ngay cả khi y gặp Tiểu Hoán, biết rằng nhóc là nhi tử của Giang Trừng, trái tim y đã bị cắt bởi một con dao vô hình. Hình ảnh tiểu thư bẽn lẽn mỉm cười ngày ấy với chiếc lược gỗ trên tóc đã xé nát trái tim y từng mảnh. Nàng đã cho Giang Trừng nhiều hơn cả những gì bản thân Lam Hi Thần có thể. Nàng đã cho hắn một gia đình êm ấm, một cậu con trai khỏe mạnh và đáng yêu, và hơn hết Giang Trừng có thể ngẩng cao đầu đối mặt với cha mẹ đã khuất và Giang gia.

Còn Lam Hi Thần? Y chỉ có mỗi bản thân làm quà tặng thôi.

"Giang Vãn Ngâm!" Y nghiến răng, "Trả lại đây!" Y nói, những lời nói ra khỏi cổ họng đầy dữ dội. Sự tức giận trong đôi mắt hổ phách của y đang sôi sục như dung nham. Áp lực của cơn giận dữ hoành hành này đã nói lên những lời mà y đã bị kìm nén bên trong suốt một thập kỷ. Nó quan trọng, rất quan trọng đối với y. Chiếc chuông bạc đó là thứ duy nhất y còn lại của người quan trọng đối với y. Người mà y đã yêu với trái tim rách nát.

Hận thù tràn ngập đôi mắt, lửa giận bùng lên trong địa ngục điên cuồng. Những viên gạch dưới chân y sáng lên ánh sáng lấp lánh, những tia lửa trắng xanh nổ tung. Những mảnh ánh sáng biến thành linh lực, giống như hàng chục thanh kiếm ảo chỉ về phía Giang Trừng, "Ngươi đã có mọi thứ, một gia đình hạnh phúc, một cậu con trai đáng yêu. Ngươi thậm chí không thể tha cho ta một cái chuông? Ngươi muốn lấy đi cái gì nữa? Phản bội trái tim của ta chưa đủ? "

Mỗi lời nói như một vết thương đâm xuyên thấu từng lớp trái tim Giang Trừng. Hắn không có lý do gì để bào chữa cho những gì bản thân đã làm, nhưng hắn không muốn rời đi mà không có một lời giải thích thích hợp. Nếu không hiểu lầm sẽ chỉ chồng chất.

Giang Trừng chĩa kiếm, trong tư thế phòng thủ, sẵn sàng đón nhận đòn tấn công.

Rồi đột nhiên, trong giây phút thoáng qua đó, cái nắm chặt lấy Tam Độc nới lỏng. Hắn biết, một khi ánh sáng đó ập xuống, ít nhất hắn sẽ bị thương vài hoặc hai lần. Và hắn ổn với nó. Có lẽ đó là cách để chuộc lỗi, nếu có thể trả lại cho Lam Hi Thần giọt máu mà y đã đổ cho hắn thì biết đâu họ lại có thể bắt đầu một sự mới mẻ.

Nhìn thấu ý định của Giang Trừng, Ngụy Vô Tiện đưa Trần Tình lên môi. Nhưng mọi thứ diễn ra nhanh hơn bất kỳ ai có thể lường trước được.

"Giang tông chủ, hãy về với nhi tử đi. Y đang chờ người đấy."

Rồi ngay lúc đó, một giọng nói lớn vang lên, cắt ngang bầu không khí.

Tất cả mọi người đều quay đầu về phía Kim tông chủ. Hắn không thể chịu đựng được nữa khi thấy cả hai người đàn ông trưởng thành cư xử như một đứa trẻ vì một sự hiểu lầm. Hắn đã chứng kiến ​​cữu cữu mình đau khổ quá nhiều, và y vừa nhìn thấy một Trạch Vu Quân đang trên đà hấp hối. Hắn đã thấy quá nhiều người đau khổ và không muốn cả hai phải hối hận trong suốt quãng đời còn lại của mình. Vì vậy, ngay cả trước khi bộ não của hắn nắm bắt được cảm xúc của mình, bản thân đã hét lên ở đỉnh phổi, đảm bảo rằng mọi người nghe thấy rõ ràng tất cả những gì hắn phải nói.

"Trạch Vu Quân, Giang Hoán cũng chính là nhi tử của người đấy!" Hắn đã hét lên. (bất ngờ hông?)

Lam Hi Thần mở to mắt, từng lời nói như bom nổ bên tai.

Giang Hoán là ... cái gì cơ?

Rồi dường như có một thế lực vô hình nào đó đẩy lùi y. Dưới ánh mắt của mọi người, Lam Hi Thần đột nhiên rút lui công kích, lực đảo ngược quá lớn, tạo ra từng đợt gió lớn phản lại cơ thể của y, đẩy y về phía sau. Liệt Băng cắm vào các vết nứt giữa các viên gạch để giữ cho mình không bị thổi bay. Y ho ra máu tươi, ôm ngực đau đớn.

Giang Trừng chợt lóe lên một cơn sợ hãi khủng khiếp. Buông Tam Độc và Tử Điện ra, hắn chạy về phía Lam Hi Thần, kiểm tra thân thể y.

"Lam Hi Thần, ngươi ổn chứ?"

Để cho người nọ dựa vào cánh tay của mình, Giang Trừng từ trên mái nhà cõngy xuống. Mọi người lập tức bao quanh họ. Lam Hi Thần trong lúc đó không nhìn vào nơi nào khác ngoài Kim Lăng, đôi mắt màu hổ phách của y đầy hoài nghi.

"Kim tông chủ, những gì ngươi vừa nói..."

"Đúng vậy Kim Lăng, những gì con vừa nói, về Giang Hoán và Đại ca..." Giọng của Ngụy Vô Tiện có chút run rẩy, giống như những người khác, hắn bị sốc trước sự thật này. Hắn biết rằng Giang Trừng có một đứa con trai, nhưng lại không biết chính xác mọi chi tiết. Họ không còn thân thiết như hồi còn nhỏ nên Giang Trừng không nói với hắn bất cứ điều gì nữa.
"Ý ta chính là như vậy, Giang Vi Thần chính là con của cữu cữu và Trạch Vu Quân. "

Thế giới xung quanh Lam Hi Thần bỗng chốc im lặng, làm nảy sinh vô số sự hoài nghi và ngờ vực. Ngay cả Giang Trừng dường như cũng không phủ nhận. Hắn chỉ cúi gằm mặt, không chịu bắt gặp ánh mắt của bất kỳ ai, đặc biệt là y.

"Không, không thể nào..." Lam Hi Thần tự lẩm bẩm một mình, tiếp thu từng từ mà kim Lăng ném vào tai mình. Làm sao có thể, Giang Trừng là một Trung Dung, gần như không thể..., "Không thể..."

Kim Lăng dậm chân, lông mày nhíu vào nhau khi sự thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt. Chấm chu sa trên trán dường như tự đỏ hơn khi sự tức giận trào ra vì không ai tin mình, "Ta đã ở đó khi cữu cữu sinh ra Giang Hoán. Ta đã ở ngay ngoài cửa và là người đầu tiên giữ người lại. Vì thế, tất nhiên nó là sự thật! "

"A Lăng... ngươi có chắc chắn không..." Ngay cả Lam Tư Truy cũng cảm thấy khó tin. Y đã từng nghe nói đến nam Khôn Trạch, nhưng đối với một nam Trung Dung thì ... chắc chắn là rất hiếm, cực kỳ hiếm. Hầu như không có câu chuyện nào về những điều như vậy được kể.

"Tại sao ngươi còn nghi ngờ ta? Ta có giống Ngụy Vô Tiện à? " Phát ra một lời chế giễu bóng gió, hắn quay đầu về phía vị thúc thúc khác của mình, người đã nhảy dựng lên với ánh mắt nhìn thẳng vào hắn.

Trong mắt Lam Hi thần có sự bối rối và bàng hoàng. Trái tim y đập mạnh hơn bất cứ thứ gì xung quanh.

"Cữu cữu, nói gì đi." Tất cả các con mắt đều đổ dồn vào Giang tông chủ, bao gồm cả Lam Hi Thần. Nhưng Giang Trừng không nhìn thấy ánh mắt của y, vì bản thân hắn cũng không nói nên lời và không biết phải nói gì.

"Những gì Kim tông chủ nói là sự thật."
Đó là giọng nói mà Lam Hi Thần đã lâu không nghe thấy. Xuất hiện trong tầm mắt y là một nam nhân lớn tuổi với mái tóc hoa râm. Trán và làn da của ông đã được trang trí bằng những nếp nhăn của thời gian. Hơn mười năm không gặp, tất cả mọi người ở đây cũng không gặp Lam Khải Nhân trong năm năm qua. Người đã lớn tuổi hơn, già hơn rất nhiều so với người trong ký ức của y. Đối với Lam Hi Thần, Lam Khải Nhân gần gũi như một phụ thân hơn cả phụ thân của chính y. Người cứng cáp như một cây cổ thụ hàng nghìn năm tuổi và sẽ luôn là hình mẫu mà họ ngưỡng mộ. Nhưng, mười năm sau, nhìn thấy ông như thế này, trái tim y lại quặn đau. Y không phải là đứa cháu hiếu thảo nhất với thúc phụ của mình.

"Thúc phụ." Lam Vong Cơ chắp tay hành lễ , mọi người cũng làm theo.

"Thúc-thúc phụ..." Mở to mắt vì kinh ngạc, y không mong đợi để nhìn thấy ông. Y đã không chuẩn bị sẵn sàng.

Lam Khải Nhân nhìn đứa cháu trai mà ông đã không gặp trong nhiều năm với rất nhiều loại cảm xúc. Ông nhắm mắt lại và lặp lại những gì vừa nói, "Giang công tử, thực sự là nhi tử của Trạch Vu Quân và Giang tông chủ."

"Ta biết rằng rất hiếm để một Trung Dung mang thai từ bạn tình đồng giới. Tuy nhiên, "Lam Khải Nhân vuốt chòm râu trắng trên cằm khi nói," Không phải là không thể. "

"Lam Nhất, tông chủ đời thứ ba của Cô Tô Lam Thị," người tiếp tục, "Sau khi người bạn đời của nàng qua đời vì bạo bệnh, nàng đã bị trầm cảm và bế quan ẩn dật trong vài năm. Một thiếu nữ đã tìm cách giúp nàng vượt qua nỗi đau và họ yêu nhau. Cô nương đó là một Trung Dung. Rồi một ngày, nàng mang thai và sinh ra một bé trai khỏe mạnh. Đó ... thực sự là một bất ngờ. "

"Thúc phụ, vậy thì... hài tử đó là...?"

"Thật không may, một đứa trẻ sinh ra từ Càn Nguyên và Trung Dung chỉ có thể là Trung Dung. Nhưng, theo hướng nhìn này, một nam nhân Trung Dung không phải là hoàn toàn không thể làm được điều tương tự."

Lam Vong Cơ tròn mắt, chắc chắn đây là lần đầu tiên y nghe thấy những điều như vậy. Ánh mắt của y đổ dồn vào huynh trưởng rồi đến Giang Vãn Ngâm. Y không bị thuyết phục lắm.

Lam Cảnh Nghi muốn mở miệng hỏi điều ai cũng thắc mắc nhưng không biết nên hỏi thế nào, "Vậy thì, làm sao người biết rằng Giang công tử là con của Trạch Vu Quân? Người đã không ở đó khi Giang tông chủ sinh đứa bé đúng không?"

Lam Khải Nhân thở dài một tiếng, "Không, ta không có ở đó. Nhưng sáu tháng sau khi Giang công tử được sinh ra, Giang tông chủ đã đưa hài tử đến Vân Thâm Bất Tri Xứ. Thật khó tin khi ta nghe câu chuyện từ hắn, và không có cách nào để xác nhận liệu đứa trẻ có thực sự mang dòng máu Lam trong người hay không, phải đến khi nó lớn hơn. Nhưng cuối cùng có ba lý do đã thuyết phục ta".

"Một, Giang tông chủ đã quỳ trước từ đường bảy ngày bảy đêm."

Lam Cảnh Nghi và Lam Tư Truy đều nhớ ra, đó là chủ đề nói chuyện giữa các đệ tử mấy ngày sau. Không ai thực sự biết chuyện gì đã xảy ra, và không ai dám hỏi.

"Thứ hai, sau khi Giang công tử hình thành kim đan của mình, các trưởng lão xác nhận linh lực sinh ra từ lõi của hài tử âys có sự pha trộn của Giang gia và Lan gia trong đó. Về phần nguyên nhân thứ ba, "Lam Khải Nhân đột nhiên dừng lại, ánh mắt đi tới Giang Trừng đang nhìn lại ông. Ánh mắt người dịu đi, "Về lý do thứ ba, ta giao cho Giang tông chủ quyết định."

Có quá nhiều thông tin để Lam Hi Thần tiếp nhận, nhưng mọi thứ chỉ hướng y về một hướng: Giang Hoán là con của y với Giang Trừng. Một bí mật đã được giữ kín với tất cả mọi người trong mười năm qua.
"Vãn Ngâm, có đúng không?"

Nghe thấy tên được gọi, Giang Trừng giật mình, hắn nhìn xuống Lam tông chủ trước đây rồi đến Lam Khải Nhân, vẻ mặt đau khổ. Người gật gật đầu, nhắm mắt lại, "Đã đến lúc nên nói rồi."

Nghiến răng nghiến lợi, Giang Trừng cúi đầu, nhìn lại người mà mình yêu suốt hai thập kỷ. Đã đến lúc phải nói ra sự thật mà hắn muốn nói nhưng không thể.

Một loạt tiếng ho khan khiến mọi người chú ý. Máu trào ra từ môi Lam Hi Thần, nhuộm đỏ bộ trang phục của y. Lam Vong Cơ nắm lấy tay của y và choàng qua vai, đỡ y dậy, nói rằng y cần phải xem xét vết thương.

Nhưng Lam HI Thần không chịu đi, ngón tay siết chặt cổ tay Giang Trừng không buông. Y sợ một khi để Giang Trừng khuất mắt, hắn sẽ lại biến mất, giống như đêm hôm đó.

Như có thể đọc được suy nghĩ của anh, người kia vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay của Lam Hi Thần, nắm lấy nó và bóp nhẹ. Hắn không chắc hành động nhỏ này có đủ để khiếny yên lòng hay không, nhưng nhìn vẻ luống cuống của Lam Hi Thần dịu đi, hắn biết nó đã có tác dụng.
Hán nói với y rằng lần này sẽ không chạy trốn nữa. Hắn không còn lý do gì để làm như vậy nữa.

Lam tiên sinh nhìn mọi người bắt đầu rời đi, hắn gọi Giang Trừng. Ông cúi đầu, chắp tay về phía trước, " Giang tông chủ, ta nợ người một lời xin lỗi. Làm ơn, cháu trai của ta nhờ người chiếu cố ".

Hắn cắn môi, quay đầu lại và cúi đầu đáp lễ.

Đó không phải lỗi của bất cứ ai. Hắn đã trả lời. Mọi người đều có lý do cho những gì họ quyết định làm và tại sao họ theo nó đến cùng. Đối với hắn và Lam Hi Thần, cả hai đều có lý do của riêng mình, nhưng cuối cùng, điều đó chẳng còn quan trọng nữa.
 
Lam Vong Cơ giúp huynh trưởng vào phòng của khách và đặt y xuống nệm trong khi Lam Tư Truy đi tìm y sư. Lam y sư đến và nhanh chóng kiểm tra cho y. Sau khi y sư xác nhận rằng y đã ổn, mọi người liền thở phào nhẹ nhõm. Ngay cả Tam Độc Thánh Thủ cuối cùng cũng cho phép mình thư giãn. Hắn dựa vào cột gỗ, suy nghĩ về nhiều thứ. Chỉ khi Kim Lăng vỗ vào vai, hắn mới nhận ra mọi ánh mắt đang đổ dồn vào mình lúc này, đặc biệt là ánh mắt của Lam Vong Cơ, khoét một lỗ ngay qua mặt hắn. Đôi mắt y lạnh hơn băng và đầy sự uy hiếp.

"Giang Vãn Ngâm." Y nói đầy đe dọa, "Nếu ngươi làm tổn thương huynh ấy một lần nữa ..."

Một nụ cười nhẹ là tất cả những gì y nhận được như một câu trả lời. Lam Vong Cơ có mọi quyền để bảo vệ huynh trưởng mình, và y cũng không sai khi bảo vệ huynh trưởng mình khỏi thương tích.

Nhưng hắn không thể phủ nhận rằng bản thân đã sai, hắn sẽ không cố gắng bào chữa cho mình, vì vậy nên đã nhận lấy, thừa nhận rằng mình đã sai và từ nay về sau sẽ không bao giờ lặp lại những sai lầm như vậy nữa. Mất đi một người trong mười năm thật sự rất đau khổ, Lam Vong Cơ nên hiểu điều đó hơn ai hết.

Đẩy cửa ra, Giang Trừng đi vào trong.
Căn phòng khá tối với tất cả cửa sổ đều được đóng lại. Nằm trên giường là một nam nhân, mặc bộ đồ mới tinh của Lam gia với một chiếc chăn màu trắng trên người để giữ ấm cho y. Hơi thở nhẹ nhàng và đều đều của y cho thấy người nọ đã chìm vào giấc ngủ. Có thể là do thuốc mà y sư đã cho kê đơn.

Giang Trừng chậm rãi đi về phía giường, ngón tay lần theo vết sẹo trên mặt Lam Hi Thần khi những ký ức về quá khứ hiện về trong tâm trí hắn. Ngồi xuống khoảng đất trống trước giường, hắn dựa đầu vào nệm, đan bàn tay vào bên trong những ngón tay đã biến dạng của Lam Hi Thần, cảm nhận hơi ấm từ những ngón tay đó truyền đến làn da của mình. Hắn không biết bản thân đã khao khát điều này bao nhiêu chỉ sau khi đánh mất nó. Ít nhất thì bây giờ đã không quá muộn. Lam Hi Thần đã ở ngay đây, bên cạnh hắn. Đó là tất cả những gì bản thân hắn mong ước.

Giang Trừng sẽ nói với y sự thật, tất cả mọi thứ. Sau đó, việc y có muốn tha thứ cho hắn hay không là tùy thuộc vào y.
Hôm đó trời mưa khá to, ngày mà cơ thể họ lần đầu tiên hòa vào nhau, và cũng là ngày hắn đưa ra quyết định mà hắn ân hận đến cuối đời.

*6586 từ. Vâng, đừng ai hỏi vì sao tôi ko beta, vì dịch mù con mắt rồi=)sắp end rồi, còn 2 chương nữa thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro