Chương 5

Chương này đa số là đánh nhau, khá nhàm chán.
____________________________________________

Khung cảnh khu rừng hiện ra sau màn sương trắng dày đặc bị xua đuổi bởi tiếng tiêu. Ánh trăng chiếu qua những lớp lá héo úa, in bóng nó vào mặt đất.

"Vãn Ngâm, ta nợ ngươi một lần rồi."

Lam Hi Thần nắm chặt chuông bạc lủng lẳng ở cuối bạch tiêu của mình. Tử sắc tương phản kỳ lạ với lam sắc mà y sử dụng, nhưng đối với y, chúng hoàn hảo cho nhau theo cách kỳ lạ nhất. Có thể là vẫn còn hy vọng cho y và Giang Trừng.

"Trạch Vu Quân? Là người à? "

Một giọng nói quen thuộc vui mừng vang lên sau lưng. Y người quay lại và nhìn thấy Lam Cảnh Nghi đang lao về phía mình. Theo ngay phía sau là Kim Lăng, cõng một Lam Tư Truy bị thương trên lưng và một vài đệ tử khác từ Kim thị.

"Trạch Vu Quân! Thật tốt khi người ở đây."

Lam Hi Thần vỗ đầu thiếu niên, sau đó chuyển sự chú ý sang Lam Tư Truy đang bị thương. Thiếu niên cụp mắt xuống, cảm thấy xấu hổ về bản thân.

"Trạch-Trạch Vu Quân..."

Trước khi nhóc được nói bất cứ điều gì, Kim Lăng đã nhảy lên phía trước, "Đừng mắng y. Đó vốn là lỗi của ta."

"Kim tông chủ không cần lo lắng." Y yêu cầu đặt Tư Truy xuống trước để kiểm tra vết thương của cậu. Đó là một vết cắt sắc nhọn do móng vuốt của một con quái vật gây ra. Khu vực xung quanh vết thương hở bị nhiễm trùng, đã chuyển sang màu tím sẫm. Nó cùng một loại độc, nhưng may mắn là nó không nghiêm trọng. Y lấy thuốc ra và bôi lên chân của Tư Truy sau đó dùng vải sạch quấn quanh.

"Nó có phải là một con quái vật có chân giống nhện không?"

"Đúng vậy." Lam Cảnh Nghi trả lời, "Lúc đầu là cơn mưa độc, sau đó bốn, năm con quái vật xuất hiện từ hư không ".

Thiếu niên kể cho Lam Hi Thần nghe về cuộc chiến với những con quái và cách nó phun ra chất lỏng màu đen từ miệng. Tư Truy bị thương vì chịu cho Kim Lăng một cú đá. Họ cố gắng ngự kiếm trở lại nhưng thanh kiếm không chịu nhấc khỏi mặt đất. Sau đó một màn sương mù xuất hiện và bẫy họ không biết bao lâu. Chỉ cho đến khi họ nghe thấy âm thanh của Liệt Băng, ảo ảnh xung quanh mới tan đi. Lam Hi Thần là người đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt

Lam Hi Thần nhíu mày, "Vậy các người không nhìn thấy Giang tông chủ à?"

"Cữu cữu cũng tới đây?" KIm Lăng thắc mắc. Nhóc không ngờ cữu cữu trực tiếp đến tìm mình. Nhóc gần như ghen tị với Cảnh Nghi và Tư Truy khi người đầu tiên họ nhìn thấy là Trạch Vu Quân.

Y gật đầu. Họ đã đi cùng nhau và vừa tách ra, nhưng điều khiến Lam Hi Thần bận tâm là thứ mà y giết vừa rồi rõ ràng không phải là duy nhất. Còn phải nhiều hơn nữa. Y cần đi tìm Giang Trừng. Ai biết được nếu hắn vẫn bị mắc kẹt bên trong ảo ảnh.

Nhưng y không thể bỏ lại những thiếu niên này. Tình thế trở nên tiến thoái lưỡng nan. Lam Hi Thần có trách nhiệm đưa họ đến nơi an toàn, coi như họ đã bị lạc trong khu rừng này suốt ba ngày trời. Nhưng một nửa còn lại của y lại lo lắng cho Giang Trừng. Y muốn đi tìm hắn để chắc chắn rằng người kia không sao.

Nhưng tu vi của Giang Trừng không phải dạng vừa. Y không nên lo lắng mà hãy đặt niềm tin vào người đó. Đó là Tam Độc Thánh Thủ, hắn có khả năng tự chăm sóc bản thân.

"Được rồi, đưa mọi người ra khỏi đây trướ-"

Lam Hi Thần đột nhiên dừng lại.

"Trạch Va Quân?" Lam Cảnh Nghi dừng bước khi nhìn thấy người kia im ắng.

"Ngoài Tư Truy, mọi người còn lại có thể chạy không?" Lam Hi Thần hỏi.

"C-có thể." Nhận thấy giọng điệu nghiêm túc bên trong giọng nói của Lam tông chủ, tất cả đều thận trọng nhìn xung quanh, không rõ nguyên nhân khiến Trạch Vu Quân thay đổi biểu cảm là gì.

Lam Hi Thần rút ra một sợi dây bạc từ tay áo, truyền vào sợi dây một chút linh lực khiến nó phát lên ánh sáng t màu xanh. Sợi dây rời khỏi bàn tay y và nó tự kéo dài ra.

"Hãy đi theo sợi dây, nó sẽ dẫn mọi người tới lối ra. Đi và đừng có quay lại. Thay phiên nhau đỡ Tư Truy nếu cần. "

Lam Hi Thần rút ra Sóc Nguyệt , thanh kiếm rung nhẹ, cho thấy chủ ý của chủ nó.

"Trạch Vu Quân..."

Không khí xung quanh họ tĩnh lặng, quá im lặng, ngay cả tiếng thở cũng nghe được rõ ràng. Các tiểu bối căng thẳng mặc dù họ không thể cảm nhận được một điều gì, nhưng tâm lại mách bảo rằng điều gì đó sắp xảy ra. Một cái gì đó rất đáng sợ.

"Chạy!" Lam Hi Thần hét lớn, Sóc Nguyệt theo chuyển động của chủ nhân, bay ra khỏi tay y và chặn một đòn tấn công từ phía sau Lam Cảnh Nghi. Một tiếng xương va chạm với kim loại phát ra sau cú đánh. Dưới ánh sáng lờ mờ của màn đêm, phản chiếu đường viền đen của sinh vật với hình dạng không thể phân biệt được. Đôi chân đầy gai của nó duỗi ra, cào vào tay áo Lam Hi Thần. Nó chính là con quái vật mà y đã đối mặt trước đó.

"Nó từ đâu đến thế?" Cảnh Nghi lo lắng lùi lại. Vừa rồi, nếu không nhờ có Trạch Vu Quân, cơ thể nhóc có lẽ là một đống bầy nhầy bây giờ rồi.

Sóc Nguyệt chém xuống, tạo thành những kiếm quang xanh và trắng, cắt xuống nơi hai chân nối với cơ thể, chất lỏng màu đen bắn tung tóe lên bộ bạch y của Lam Hi Thần. Một mùi sắt ghê tởm bốc lên. "Hỏi gì thì để sau! Chạy đi!" Y lại hét lên.

"A Lăng!" Tư Truy là người đầu tiên phản ứng. Y vỗ vai thiếu niên và nắm lấy tay áo của Cảnh Nghi, kéo cả hai người đi.

"Trạch Vu Quân, hãy cẩn thận với chất độc của chúng." Cảnh Nghi hét lại và bỏ chạy, theo sau ngay phía sau là Kim Lăng đang cõng Tư Truy trên lưng và những đệ tử còn lại cũng theo sau.

Đám tiểu bối liếc nhìn về phía sau Lam tông chủ, người vừa dùng kiếm chém chết quái vật này, nhưng đó không phải là chuyện đáng lo nhất bây giờ. Từ những bóng lá chập chờn, những đốt đỏ xuất hiện. Đó là đôi mắt, những đôi mắt đỏ rực chìm trong khát máu. Đôi mắt của nó nhuốm màu xấu và ý định chết người. Đôi mắt đỏ ngầu đó nhìn chằm chằm con mồi, những tiếng gầm gừ trầm thấp và những bước chân đến gần vang vọng khắp khu rừng. Tất cả đều hy vọng, những gì họ thấy là sai.

"Trạch Vu Quân!"

Lam Hi Thần có thể nhìn thấy. Y cũng nhận thấy không có một mà còn nhiều hơn nữa. Dựa trên số mắt đỏ rực mà y nhìn thấy, có lẽ là hai mươi? Thật tốt, là người có kinh nghiệm trong các cuộc săn đêm, Lam Hi Thần không hề nao núng trước số lượng của chúng. Điều duy nhất y nghĩ là mình có thể cầm cự được bao lâu, trong khi y phải bảo vệ một nhóm tiểu bối. Và phải tìm thấy Giang tông chủ."Đi! Đi theo sợi dây. " Y hét lên, bật dậy và bắt đầu chạy. Lựa chọn tốt nhất duy nhất là rời khỏi đây trước. Y có thể hạ gục tất cả bọn chúng, nhưng không phải bây giờ.

Một con lao về phía trên ngọn cây trước mặt rồi nhảy xuống về phía họ. Khi một bắt đầu, những thứ khác nhanh chóng theo sau. Hai con quái vật khác chủ động nhảy xuống trước mặt Kim Lăng. Móng vuốt và đôi chân đầy gai của chúng bắt đầu chém xuống. Tuế Hoa rời khỏi vỏ, lao thẳng về phía đầu của sinh vật, đâm vào nó. Cảnh Nghi nhanh chóng rút kiếm ra, đâm nó vào đúng vị trí chính xác mà Tuế Hoa đâm trúng, thành công tiễn một con về thế giới bên kia.

Một con khác nhanh chóng di chuyển lên, tiếp tục tấn công hướng Kim Lăng. Một tiếng sủa đầy đe dọa vang lên. Tiên Tử nhảy lên từ phía bên hông của quái vật, tránh đòn tấn công và cắn xuống đầu nó.

Kim Lăng còn chưa tiêu hoá chuyện gì vừa xảy ra thì một vệt sáng tím lướt qua, xuyên qua cổ quái vật. Giang Trừng nhảy xuống từ cái cây gần đó, theo sau bằng một cú đá vào cuối chuôi kiếm của Tam Độc, tiếp tục đâm vào con quái vật, đẩy thứ giống như là bộ não của nó ra bên ngoài cơ thể. Chất lỏng màu đen kịt phun ra, và quái vật nằm liệt hẳn xuống đất.

Không có thời gian để nghĩ, Giang Trừng phát hiện một thứ ghê tởm khác nhảy ra từ bên trái của mình. Hắn dùng tay trái kéo Tam Độc ra, thanh kiếm sáng lên với một đạo kiếm quang khác, cắt quái vật ra làm hai. Chất lỏng màu đen bắn vào y phục của Giang Trừng khiến hắn ho khan trước mùi hôi thối.

"Cữu cữu!"

"Giang tông chủ!"

Lam Hi Thần vui mừng hơn khi nhìn thấy Giang Trừng. Y chạy đến gần người kia, nhìn lên nhìn xuống cho đến khi không phát hiện ra bất kì vết thương nào trên thân người kia. Một tiếng thở dài nhẹ nhõm phát ra. "Ta rất vui vì ngươi không sao."

Giang Trừng gật gật đầu, sau đó liếc nhìn Kim Lăng. Thiếu niên đã rất vui mừng khi nhìn thấy hắn, sau cùng, nhóc cảm thấy an toàn hơn rất nhiều khi có cữu cữu của mình ở đây. Nhưng cái nhíu mày của hắn chỉ có một nghĩa duy nhất.

"Ta sẽ đánh gãy chân ngươi khi chuyện này kết thúc." Tử Điện tí tách, nói lên tâm trạng của chủ nhân.

"Cữu cữu~~" Kim Lăng định lên tiếng định phản bác lại, nhưng một cái búng tay của Giang Trừng khiến hắn im lặng.

Tiên Tử dừng lại, gầm gừ với giọng điệu thận trọng. Theo tầm mắt của nó, mọi người nhìn quanh. Từ trái sang phải, và thậm chí trên đầu, hàng chục cặp mắt đỏ đầy ám ảnh giống nhau nhìn chằm chằm vào họ với ý định giết người. Những tiếng gầm gừ quái dị ngày càng hung hãn hơn mỗi giây trôi qua, ngày càng có nhiều người tham gia vào "dàn đồng ca của cái chết".

Không một giây cảnh báo, những con quái vật lao vào họ với âm thanh chói tai, Giang Trừng sử dụng Tam Độc để chặn đòn tấn công của con gần nhất và Tử Điện tung một cú đánh khác. Hắn không có thời gian để nhìn xung quanh mình cho đến khi nhìn thấy một tia sáng trắng chói lóa và một làn sóng âm thanh vô hình xuyên qua người. Con quái vật từ phía sau hắn phát ra một tiếng kêu thảm thiết trước khi mất đi mạng sống.

"Giang tông chủ, bên trái!"

Tử Điện như một con rắn tím quấn lấy con quai thú và ném nó về phía Lam Hi Thần, y sau đó đã giết bằng cách chém nó thành hai miếng thịt. Nhưng một con ngã xuống, và một con khác đã thế chỗ.

"Chuyện này không tốt chút nào cả." Giang Trừng lẩm bẩm. Số mấy con quái này căn bản là quá nhiều để họ có thể xử lý nếu họ phải bảo vệ một nhóm người. Hắn quay sang Lam Hi Thần để được gặp bằng một ánh mắt thấu hiểu.

Hắn đập mạnh vào vai Kim lăng, hét lên để nhóc chạy đi, "Đừng quay lại. Tiên Tử, dẫn họ đi ".

Linh khuyển cất tiếng sủa và bắt đầu chuyển động. Tiểu bối bám theo con chó và sợi dây về phía lối ra. Lần này, họ sẽ không quay lại. Để họ ở lại chỉ tổ gây thêm rắc rối không cần thiết cho cả hai người kia.

Chặn lại một đòn tấn công khác đang đến, Giang Trừng dùng toàn thân che chắn con đường mà đám tiểu bối vừa chạy qua, câu giờ để bọn trẻ chạy trốn trước.

"Chúng ta sẽ ngăn chúng ngay tại đây."

Đó cũng là chủ ý của Lam Hi Thần Bây giờ bọn trẻ không có ở đây, cuối cùng chúng có thể chiến đấu mà không cần lo lắng. Đưa Liệt Băng đến gần môi mình, Lam Hi Thần chơi một giai điệu mà Giang Trừng chưa từng nghe trước đây. Không chắc nó được làm từ cái gì, nhưng một luồng khí lạnh phát ra từ thân của cây tiêu, hòa quyện với giai điệu lên xuống như những mảnh băng, đóng băng chuyển động của các quái vật xung quanh chúng. Mọi thứ không còn di chuyển hoặc không thể di chuyển khi sóng âm vô hình xuyên qua mặt đất.

Giang Trừng nhanh chóng nhảy lên thân Tam Độc, dồn hết năng lượng của mình vào Tử Điện. Âm thanh ầm ầm của sấm sét rung chuyển trời đất tụ lại ở đầu roi khi nó lóe lên ánh sáng rực rỡ. Với một cái hất cổ tay, Tử Điện chuyển động dữ dội, cuốn theo không khí xung quanh, tạo ra một lốc xoáy nhỏ làm rung chuyển mặt đất trong những tia chớp màu tím, đẩy lùi thành công một nửa số quái thú và đốt cháy nửa còn lại. Khói tím, máu đen rỉ ra mặt đất như lũ. Thịt và xương quấn vào nhau. Ghê tởm, hôi hám, và nó làm cho Giang Trừng muốn nôn mửa.

Hắn tiếp đất bằng đôi chân của mình. Đó không phải là tia linh lực cuối cùng của hắn, nhưng mà hắn đã lãng phí rất nhiều linh lực cho Tử Điện để nó tấn công mạnh như vậy. Bước chân hắn bắt đầu loạng choạng, cảm thấy nửa phần sức lực đã rời khỏi cơ thể.

"Vãn Ngâm!"

Khi cơ thể hắn ngã về phía sau, nó va vào một thứ gì đó chắc chắn và ấm áp. Một loại mùi của gỗ đàn hương và hoa mộc lan trộn với máu bao trùm lấy hắn trong vòng tay để bảo vệ.

Lam Hi Thần để người đàn ông kia dựa vào ngực mình. Tay trái đặt lên eo hắn và giữ vững. Không có Liệt Băng để đè chúng xuống, nửa số quái vật còn lại đã bắt đầu di chuyển. Lam Hi Thần nhìn thấy y được điều đó và môi bắt đầu niệm một loạt thần chú của kiếm. Theo lệnh của y, Sóc Nguyệt biến thành nhiều vệt sáng trắng. Từng vệt sáng tự tìm mục tiêu, trong nháy mắt lao thẳng vào con mồi, chọc cho chúng đầy lỗ. Những con quái vật còn lại phát ra những tiếng gầm dài và tuyệt vọng, trước khi gục xuống với làn khói và chất lỏng đen thoát ra từ các lỗ trên cơ thể.

Giang Trừng liếc nhìn Lam Hi Thần, không khỏi tặc lưỡi khó chịu. Hắn tự cười nhạo mình, ngay cả khi họ đang ở trong tình huống nguy cấp như vậy, hắn vẫn có tâm tư ghen tị với sức mạnh của Lam Hi Thần.

Nghe thấy lời chế nhạo, Lam Hi Thần nhìn xuống người trong vòng tay mình, đôi mắt hổ phách tô lên màu khó hiểu. Vẻ mặt y vô cùng bối rối, gần đến mức thảm hại.

"Vãn Ngâm? Ngươi ổn chứ? "

Giọng nói dịu dàng rất gần, hắn thực sự có thể cảm nhận được hơi ấm phả vào tai. Hương thơm của gỗ đàn hương càng lúc càng mạnh. Giang Trừng nhìn sang một bên, bối rối. Hắn không nên bị choáng ngợp bởi khí tức của Lam Hi Thần, nhưng tại sao ... Giang Trừng ngẩng đầu lên, đẩy Lam Hi THần sang một bên.

"Không cần lúc nào cũng kiểm tra ta."

Nhìn thấy phản ứng dữ dội từ người kia, tâm của Lam Hi Thần như chùng xuống. Hắn ghét bị chạm đến thế sao? Nhưng y lắc đầu và nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, "Xin lỗi, Vãn Ngâm."

Họ liếc nhìn đống thịt vụn dưới chân, thứ đã làm mặt đất bị nhiễm bẩn trong một vũng chất lỏng màu đen. Đây là lần đầu tiên cả hai nhìn thấy một thứ như thế này. Họ không thể biết liệu những sinh vật này được sinh ra do hiện tượng kỳ lạ của khu vực này hay có thứ gì khác đang điều khiển chúng. Nguồn gốc của yêu khí trong không trung vẫn chưa giảm xuống, chắc chắn là còn có thứ chưa giải quyết xong.

"Ngươi chưa từng thấy loại quái vật này à?"

"Ta không chắc lắm." Bước tới xem xét cục thịt bên cạnh Giang Trừng, Lam Hi Thần nhíu mày suy nghĩ, "Nhưng hình dạng và cách chúng di chuyển ... khiến ta nhớ đến một con quái vật cổ đại được mô tả trong Cấm Thư Thất của Lam gia. Mặc dù..."

"Kích thước của chúng ... có hơi nhỏ." Y bình luận.

Sự thật là chúng có kích thước bằng một người trưởng thành và Lam Hi Thần bảo rằng chúng hơi quá nhỏ? Giang Trừng nhướn mày không tin. Họ đã gặp đủ vấn đề chỉ với kích thước cực nhỏ này. Điều gì sẽ xảy ra với Tu Chân giới nếu có một đàn lớn gấp ba, gấp bốn.

"Chúng ta nên làm gì đây? Có quá ít thông tin để tìm hiểu. "Lam Hi Thần đăm chiêu suy nghĩ.

"Có lẽ chúng ta nên tập hợp lại và đưa bọn trẻ ra khỏi đây trước. Sau đó ngươi quay lại Vân Thâm Bất Tri Xứ và tìm thêm thông tin về chúng. Ta sẽ nhờ Kim Lăng xem qua thư viện của Kim Lân Đài và xem có thể tìm thấy gì không ". Giang Trừng đề nghị, thế tốt hơn là đi loanh quanh nhìn mọi thứ một cách mù quáng. Hắn bật dậy rồi bắt đầu bước đi.

"Nhân tiện..."

"Có chuyện gì sao Vãn Ngâm? "

"Từ khi nào chúng ta đủ thân thiết để ngươi có thể xưng hô với ta bằng tên như vậy?"

"À..." Có vẻ như chính người nọ cũng không nhận ra rằng mình đã làm điều đó suốt từ nãy đến giờ. Một chút hồng sắc lướt qua gò má y, "A-xin lỗi, Vã-Giang tông chủ. Ta chắc là đã hồ đồ một chút rồi ".

Biểu cảm trên khuôn mặt của Giang Trừng khá là ... khó nói. Đó là một biểu hiện phức tạp pha trộn giữa việc muốn đập khuôn mặt xinh đẹp của y ra bột giấy hay chỉ quên đi việc đó và che giấu sự thật rằng hắn khá thích nó. Cách Lam Hi Thần gọi hắn, đặc biệt là khi tỉnh táo, bản thân cũng không tự chủ được thích nó. Nhưng sinh ra đã là một công tử kiêu ngạo, Giang Trừng không đời nào lại thừa nhận chuyện như vậy.

"Đi thôi." Hắn dậm chân bước đi, không muốn nhắc tới gì nữa. Lam Hi Thần có thể làm bất cứ điều gì y muốn.

Nhưng Lam Hi Thần không có di chuyển.

"Trạch Vu Quân?" Giang Trừng thận trọng hỏi khi cảm nhận được sự im lặng không tự nhiên. Y không có cảm thấy bị xúc phạm, đúng không?

"Giang tông chủ, ngươi có...nghe thấy cái gì hay không?"

Mỗi đệt ử đến từ Lam gia đều được ban tặng khả năng thính giác nhạy bén. Chưa kể, dù hắn có ghét nó đến đâu, thì khả năng của họ sẽ luôn có khoảng cách vì cách họ sinh ra. Và đó không phải là điều mà hắn có thể thay đổi mặc dù bản thân không chịu thừa nhận và chán ghét nó.

"Không, ta không-"

Chỉ có đủ thời gian để hắn ghi lại hình ảnh tấm vải trắng trải dài trước mắt mình. Một lực bất ngờ đẩy Giang Trừng về phía sau, chỗ hắn đang đứng đã bị thay thế bởi người nọ. Những lọn tóc đen dài tung bay, che khuất tầm nhìn của hắn về những gì vừa xảy ra. Nhưng nó không chặn mọi thứ.

Lam Hi Thần đang đứng giữa hắn và một thứ khác. Một lớp khói đen bao trùm lấy người nọ khi tiếng kêu đau đớn của y thoát ra trên môi. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, quá nhanh. Vào lúc Lam Hi Thần nhận ra điều gì đó sắp đến, thì nó đã đến rồi. Một dòng chất lỏng độc màu đen xộc thẳng vào chỗ mà Giang Trừng đang đứng. Điều duy nhất trong tâm trí y là sự an toàn của Giang Trừng. Vì vậy, Lam Hi Thần đã di chuyển, đẩy Giang Trừng ra khỏi đường và thay hắn đứng ở vị trí đó. Loại độc này khác với thứ lần trước mà họ đã nếm phải. Nó cháy nhanh hơn, mạnh hơn và đau hơn. Chất độc tiếp xúc với các ngón tay và cánh tay của Lam Hi Thần, làm cháy các lỗ trên ống tay áo trắng và da của y, đặc biệt là vùng da bị tổn thương do mưa độc trước đó vẫn chưa có cơ hội lành lại.

"Trạch Vu Quân!"

"Ta không sao" Chịu đựng cơn đau, Lam Hi Thần đứng thẳng lưng.

Giang Trừng quát mắng y liều lĩnh. Hắn bảo y hãy chữa trị vết thương của mình, nhưng cả hai đều không có được thời gian đó. Những âm thanh thình thịch của một thứ gì đó to lớn tiếp cận họ, từng bước một. Từ trong bóng tối của khu rừng, một đôi mắt đỏ rực hiện ra. Nó có màu đỏ thẫm, giống như màu máu thịt, ám ảnh, đe dọa liếc nhìn họ. Khi nó di chuyển, các cành và lá trên đường đi của nó sẽ thối rữa trong vòng vài giây.

Một tiếng gió đột ngột bị cắt lao về phía họ. Giang Trừng và Lam Hi Thần nhanh chóng né đòn tấn công sắp tới rồi nhảy lùi về phía sau. Thứ vừa rồi tấn công họ là một chiếc chân nhện dài và có gai nhọn. Cho đến khi cả hai lấy lại bình tĩnh, quái vật này cuối cùng cũng chính thức ra mắt. Nó gần như là một bản sao chính xác của những con mà họ đã hạ gục trước đó, ngoại trừ, nó cao hơn, có lẽ cao gấp ba hắn. Lớn hơn rất nhiều, nhiều chân to và nhọn hơn được bao phủ trong một số loại vỏ kim loại, có tám cái càng. Trên lưng nó có vô số lỗ, và bên trong những lỗ đó là những hình tròn màu trắng, trông giống như những quả trứng. Một số thậm chí còn có khuôn mặt của những con quái vật méo mó được in trên những 'quả trứng' đó. Có lẽ đó là nơi mà cái nhỏ hơn đến.

Hắn liếc qua Lam Hi Thần, nhận được một cái gật đầu. Vì vậy, đây là con quái vật mà y đã đề cập trước đó trong cuốn sách của Lam gia.

Con quái vật gầm lên một tiếng chói tai làm rung chuyển cây cối và mặt đất bên dưới. Giang Trừng phải bịt một bên tai để chịu đựng sự tra tấn như vậy, nghĩ tới chuyện này đối với Lam Hi Thần và đôi tai nhạy cảm của y khủng khiếp đến mức nào.

Khác với Giang trừng, Lam Hi Thần nhăn trán khó chịu. Cả hai cánh tay của y rung lên vì những vết bỏng còn sót lại và chất độc đã ngấm vào da. Tai y đau đến mức có cảm giác như máu sẽ trào ra bất cứ lúc nào. Nhưng y sẽ không cho phép mình ngã ở đây, không phải với những vết thương nhỏ này. Liệt Băng trở lại với đôi môi của mình, và một giai điệu sắc bén vang lên trong không trung. Nó tương tự như giai điệu mà y chơi ban nãy. Những âm thanh của Liệt Băng giống như những sợi xích vô hình với những chiếc cọc nhọn, trói chặt, đè chết sinh vật tại chỗ, tạo ra sơ hở để Giang Trừng triệu hồi Tử Điện. Cây roi sáng lên với tử sác, phóng về phía quái vật và chém xuống lưng nó, tạo ra một loạt âm thanh như sấm sét. Tử Điện là một trong những tiên khí hàng đầu mà Tu Chân giới. Mỗi đòn tấn công của Tử Điện đều giáng xuống lưng quái vật, đem thịt nó rạch ra. Giang Trừng nhắm vào những cái lỗ trên lưng nó, tách ra và phá hủy tất cả những quả trứng mà hắn có thể nhìn thấy. Tam Độc theo sau sự dẫn dắt của Tử Điện, thanh kiếm sáng lên, chém xuống chính những dấu vết mà Tử Điện để lại.

Tiếng gầm của sinh vật ngày càng lớn hơn, xé tan bầu không khí thành từng mảnh. Lam Hi Thần nghiến răng, bước chân loạng choạng, vết thương nhiễm trùng lên tận cánh tay. Y cảm thấy tê nhẹ và ngón tay run rẩy không ngừng. Giai điệu dừng lại và sợi dây trói chân quái vật cũng thế. Nó liếc nhìn Lam Hi Thần, nhìn thấy cây tiêu bạch ngọc bên trong tay y, xác định đó chính là hung khí. Không còn người giữ chân chân, quái vật lao về phía y, dùng hai chân trước sắc nhọn chém xuống người nọ.

Giang Trừng hét lên tên y từ xa. Hắn ném Tử Điện về phía y, quấn quanh eo người nọ và kéo y ra khỏi tầm tấn công của móng vuốt.

"Đa tạ, Giang tông chủ."

Giang Trừng gật đầu, "Quan trọng hơn, chúng ta cần phải làm cái gì đó." Da của quái vật đó quá dày để vũ khí của họ có thể xuyên thủng. Với tốc độ này, họ có thể sẽ cạn kiệt sức lực trước khi hạ được nó.

Đặc biệt là Lam Hi Thần. Y đã bắt đầu mất kiểm soát các ngón tay của mình, từng ngón tay một. Chất độc lây lan nhanh hơn y tưởng tượng, mặc dù y đã cố gắng ngăn chặn nó bằng linh lực của mình. Tuy nhiên, làm như vậy, y chỉ có thể chiến đấu với một nửa sức mạnh của mình.

Lam Hi Thần nắm chặt Liệt Băng, đề xuất một ý tưởng, "Ta sẽ sử dụng Liệt Băng để thu hút sự chú ý của nó, trong lúc đó, hãy cố gắng tìm ra sơ hở."

Giang Trừng đồng ý, không có sinh vật nào thứ mà không có điểm yếu. Giang Trừng nhảy sang một bên, thả ra Tử Điện bên hông Lam Hi Thần

Một lần nữa, giai điệu lạnh cóng vang lên trong không trung. Đó là một bài khác, linh lực đổ vào nó thậm chí còn lớn hơn cả bài hát lần nãy. Những nốt nhạc sắc nét đâm vào tai sinh vật, xé nát sự tỉnh táo của nó từ bên trong. Mặt đất bên dưới nơi Lam Hi Thần đứng bỗng sáng lên, nhấn chìm nửa chân y trong ánh sáng chói mắt.

Nhìn từ bên cạnh, Giang Trừng không tin sẽ có ngày mình được chứng kiến ​​cảnh Trạch Vu Quân dũng mãnh chính nghĩa đàn một đoạn đầy ý đồ quỷ dị như vậy.

Quái vật phát ra những tiếng la hét điên cuồng, chân nó nát bét rồi rơi xuống đất. Đầu nó lắc dữ dội từ đông sang tây, cố gắng thoát khỏi những âm thanh độc ác. Nhưng Lam Hi Thần không cho nó mãn nguyện. Ánh sáng trắng ngày càng đậm, hòa lại với y phục của y. Giai điệu nhanh hơn, mạnh mẽ hơn, con quái vật càng lắc dữ dội hơn. Tám móng vuốt của nó vung qua lại, chém từ trái sang phải. Nhiều cành cây rơi xuống đất, cây cối xung quanh cũng bị chặt làm đôi. Một mảnh gỗ bay qua mặt Lam Hi Thần, sượt qua da của y, để lại một vệt máu đỏ thẫm. Nhưng người nọ không hề nao núng, nhắm mắt lại để hoàn toàn tập trung. Với tốc độ này, nếu có một cái cây lao về phía y, y sẽ không thể né được. Y dẫn dắt quái vật xung quanh, sử dụng linh lực kiềm chế Liệt Băng, buộc nó phải phục tùng lệnh y. Quái vật tự lắc mình, một nửa buộc phải làm theo hướng mà Lam Hi Thần muốn, nửa còn lại cố gắng thoát ra.

Ngọn lửa lo lắng trào lên lồng ngực Giang Trừng. Đôi mắt hắn tập trung vào con quái vật, cố gắng tìm kiếm điểm yếu của nó nhanh nhất có thể.

'Nhanh lên Giang Trừng. Hãy nhanh lên! "Hắn tự nhủ:" Có chỗ nào trên cơ thể con thú đó khác với những nơi còn lại không? "

Sau đó, nó ở đó. Khi con quái vật đang điên cuồng cố gắng thoát khỏi tiếng động, nửa người của nó nhấc lên khỏi mặt đất để cố gắng nhảy xuống, để lộ một vùng nhỏ trắng ở giữa cổ và bụng - điểm yếu mà Giang Trừng đang tìm kiếm.

"Đã tìm thấy rồi!" Hắn hét lên, báo động cho người nọ.

Nhện quái vùng vẫy dưới sự khống chế của Liệt Băng không thể làm gì để ngăn chặn cuộc tấn công của Giang Trừng. Tam Độc bay thẳng đến mắt quái vật theo lệnh của chủ nhân. Máu đen chảy ra như thác nước, làm cháy y phục của Giang Trừng khi nó văng lên người hắn. Không dừng lại, Giang Trừng đá vào đầu nó, dùng đà kéo Tam Độc ra và đâm thanh kiếm vào mắt còn lại của nó, máu càng chảy ra nhiều hơn.

Quái vật gầm lên trong cơn đau, trở nên hung dữ gấp mười lần, Giang Trừng phải đâm Tam Độc vào da của nó để giữ cho mình không bị văng ra. Con nhện cố gắng lay hắn ra như một con chó cố gắng đuổi bọ chét. Những lỗ nhỏ xuất hiện trên da của nó, chất lỏng màu đen sôi sục lấp đầy những lỗ đó từ bên trong trong vài giây.

Nhận thấy nó đang cố gắng làm gì, Lam Hi Thần hét bảo Giang Trừng đừng lại gần, và hắn làm theo ngay lập tức. Hắn cũng biết con thú đang cố gắng làm gì. Chất lỏng màu đen đó chỉ có thể có một ý nghĩa.

Giang Trừng nhảy khỏi lưng sinh vật và đáp xuống bên cạnh Lam Hi Thần. Nhiều thứ đã xảy ra trong vài giây đó. Cây tiêu lơ lửng trước mặt y, tràn đầy năng lượng. Nó quay một vòng tròn, tạo ra một lá chắn sóng âm thanh lớn, vô hình, bao phủ cả hai bên trong ngay trước khi vô số luồng chất độc sượt qua da và làm tan chảy thành tro bụi.

Phụ thân từng nói với y rằng phương pháp tu luyện của Cô Tô Lam Thị rất nghiêm ngặt. Nhưng vì thế, mỗi đệ tử của họ đều là những người giỏi nhất mà Tu Chân giới từng thấy. Mỗi người đều hiểu tầm quan trọng của cuộc sống và công lý, và mỗi người đều được đào tạo để duy trì nó. Nhiều người cho rằng kiếm pháp của Lam thị chính là thứ giúp họ có được vị trí trong Tứ đại gia tộc, nhưng đó là một quan niệm sai lầm. Đó là thứ mà mọi người thường bỏ qua, thứ tưởng chừng như vô hại. Thứ được coi là trò giải trí cho mọi người.

Âm nhạc.

Mọi thành viên của Lam gia đều thông thạo ngôn ngữ của âm thanh. Mỗi đệ tử sở hữu một kỹ năng đặc biệt ít nhất với một nhạc cụ. Đối với Cô Tô Song Bích, họ có thể chơi thành thạo đến mười nhạc cụ khác nhau và hiểu cách kết hợp các bản nhạc khác nhau và làm cho nó hoạt động cho các nhạc cụ khác nhau. Họ sử dụng âm thanh để điều khiển và can thiệp vào linh lực xung quanh mình, sử dụng âm thanh để giao tiếp, chiến đấu và phòng thủ. Âm thanh không có hình thức, cũng không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Nhưng Lam HI Thần có thể sử dụng âm thanh của tiêu để tạo ra các cách thức tấn công khác nhau và thậm chí tạo ra một kết giới chỉ bằng âm thanh của nó.

Giang Trừng nhìn người đứng bên cạnh. Bạch y của y, dù rách nát và xộc xệch, khuôn mặt đẫm máu và mồ hôi, y vẫn trông như một trích tiên. Đệ tử Lam gia rất đặc biệt, và Lam Hi Thần là người đứng đầu trong số họ. Và người đứng cạnh hắn, kề vai sát cánh, không ai khác chính là y.

"Xử lý nốt việc này nào." Hắn nói. Hắn biết họ sẽ có thể làm được điều này. Cả hai.

"Ừm." Lam Hi Thần nhắc lại. Y thả Liệt Băng ra, kéo những sợi dây đàn ra khỏi tay áo.

Như thể con quái vật có thể cảm nhận được luồng khí áp đảo, nó thu lại tám chân. Vào lúc tất cả khói đen từ khói độc biến mất. Một vệt tím cắt không trung bay thẳng vào đầu nó, dùng hết sức đâm vào. Trong khi con thú bị phân tâm, Lam Hi Thần lao mình lên đầu con thú, quấn những dây đàn quanh cổ. Y dẫm lên đầu nó, trượt xuống tấm lưng sần sùi màu đen với những sợi dây buộc chặt vào ngón tay. Dùng toàn bộ sức lực của mình, Lam Hi Thần kéo sinh vật, buộc nó ngã về phía sau và uốn cong phần trên, để lộ ra một vùng da thịt trắng. Giang Trừng kinh hãi trước cảnh tượng diễn ra trước mắt. Hắn đã từng chứng kiến lực tay dị thường của Lam Vong Cơ tại Quan Âm Miếu. Nhưng không ngờ ca ca cũng sở hữu sức mạnh như vậy. "Cô Tô Lam Thị thật đáng sợ."

Giang Trừng tự mắng mình, bây giờ không phải lúc để ghen tị. Hắn dồn toàn bộ sức lực của mình vào Tam Độc khi thanh kiếm hiểu với ý chí của chủ nhân, sáng lên như một cột ánh sáng tím. Với Tam Độc trong tay, hắn phóng người về phía trước, cắm thanh kiếm sâu vào bên trong lớp thịt trắng nõn đó. Dòng máu ồ ạt chảy ra từ vết đâm như đại dương. Nhưng con quái vật không chỉ là một con búp bê đang chờ bị giết một cách ngoan ngoãn. Cuộc đấu tranh ác liệt của nó ngày càng điên cuồng, kéo Lam Hi Thần ra vài mét với nỗ lực chạy trốn. Giang Trừng búng cổ tay, Tử Điện quấn mình vào một trong những chân của nó. Lam Hi Thần cũng không thực sự thuận theo ý nó. Y đặt chân xuống đất để chống đỡ, những ngón tay cầm chặt vào dây đàn đến nỗi cắt qua da và cơ. Đau và tê là ​​hai thứ duy nhất y có thể cảm nhận được. Nhưng ngay cả khi máu y đã khô, y sẽ không bao giờ buông tay.

"Lam tông chủ!"

"Ta không sao!"

Y thực sự không ổn chút nào. Lam Hi Thần gần như mất tất cả linh lực để đứng vững. Nhưng y không muốn Giang Trừng lo lắng, vì vậy y đã cố gắng, cắn chặt môi, kéo con quái vật về phía sau trong một lần vật lộn cuối cùng.

Giang Trừng nhìn thấy những dòng máu chảy ra trên ngón tay người nọ, từng giọt đỏ thẫm còn đậm hơn lần trước. Lồng ngực hắn như thắt lại. Hắn cần phải hoàn thành việc này thật nhanh. Giang Trừng dùng Tam Độc làm điểm tự rồi kéo bản thân lên. Hắn thả Tử Điện khỏi chỗ trói vào chân con nhện, hướng chiếc roi lên trên. Ở trên người hắn, mây đen tụ lại, có thể nghe thấy tiếng sấm nổ rung trời. Một tia sét màu tím xé toạc bầu trời đêm, đánh vào đầu Tử Điện, mang lại những làn sóng linh lực. Toàn bộ roi sáng lên trong ánh sáng chói lọi còn sáng hơn cả tia sấm chớp ở xa. Bàn tay đang nắm giữ Tử Điện rung lên.

Đây là lần đầu tiên hắn giải phóng giới hạn của Tử Điện, cũng là vì không còn lựa chọn nào khác. Hoặc hắn bị mất một cánh tay khi cố gắng chống chọi lại sức mạnh này, hoặc là mất Lam Hi Thần, và ai cũng biết hắn sẽ chọn cái nào. Với một tiếng hét, Giang Trừng xoay cây roi thẳng qua cái lỗ mà Tam Độc đã khoét, đi sâu vào bên trong nội tạng của quái vật. Sau đó, với một ánh sáng chói mắt, một vụ nổ bùng lên, nội tạng của quái vật bị nổ tung thành nhiều mảnh từ bên trong. Nó không có cơ hội để lẩm bẩm tiếng hét cuối cùng trước khi cơ thể nó đổ ập xuống nền đất bùn, thậm chí máu còn trào ra nhiều hơn.

Tử Điện trở lại dạng nhẫn, cuộn tròn lại trên ngón tay Giang Trừng. Ánh sáng của nó mờ dần và sau đó biến mất hoàn toàn. Ngay cả đối với một tiên khí, ai cũng phải có giới hạn cuối cùng của nó.

Một tiếng thình thịch khiến Giang Trừng chú ý, hắn quỳ xuống bên cạnh Lam Hi Thần, người nọ vốn không còn cử động được nữa. Y đã mất kiểm soát các ngón tay và cánh tay của mình. Liệt Băng và Sóc Nguyệt nằm liệt trên mặt đất, không còn cảm nhận được chút năng lượng nào từ chủ nhân.

"Lam Hi Thần!" Giang Trừng để người nọ dựa vào mình. Giọng hắn run run, âm thanh thoát ra từ cổ họng còn tuyệt vọng hơn cả tất cả âm thanh mà hắn từng nghe thấy mình phát ra. Thế giới xung quanh như ngừng lại khi nỗi kinh hoàng vô hình trói buộc hắn. Hồi tưởng về cơ thể không còn sự sống của Giang Yếm Ly bên trong cánh tay hắn vào ngày hôm đó tại Bất Dạ Thiên trở lại đầy ám ảnh. Hắn đã chứng kiến ​​đủ người rời xa mình để hiểu cảm giác không thể chịu đựng được còn tệ hơn cả địa ngục.

"Lam Hi Thần!" Hắn lại hét lên, lẩm bẩm một lời xin lỗi trước khi lục tung ống tay áo của người nọ và lấy ra một lọ thuốc màu trắng. Hắn nhanh chóng bôi thuốc vào những vết bỏng trên cánh tay và ngón tay của Lam Hi Thần. Nhìn thấy khu vực bị nhiễm trùng và làm thế nào nó đã lây lan đến ngực của y, hắn cũng chỉ có thể hy vọng rằng mình không quá muộn, nếu chất độc lan đến nội tạng và đan tiền thì khó cứu rồi. Máu từ ngón tay của y chảy chậm lại, nhưng vẫn không ngừng, thấm ướt y phục màu trắng uy phong của y với màu đỏ thẫm.

Lam Hi Thần rên lên một tiếng, chậm rãi mở mắt ra. Đôi mắt màu hổ phách nhìn vu vơ về phía xa, "Quái vật đã chết chưa?" Giọng khàn khàn, khó khăn.

"Chết rồi."

"Tốt..."

Rồi đột nhiên, ánh sáng trong đôi mắt màu hổ phách của y vụt sáng trong một giây. Không biết y lấy sức mạnh ở đâu để đẩy Giang Trừng ra khỏi đường ngắm. Giang Trừng còn chưa kịp phản ứng, nhưng ngay trong giây đó, hắn đã nhìn thấy một móng vuốt sắc nhọn lao về phía mình, giống như cái chân đầy gai của quái vật mà họ vừa hạ gục. Hắn không biết tại sao con quái vật vẫn có sự sống trong đó, nhưng có lẽ cả hai đã đánh giá thấp nó.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Hắn chỉ nghe thấy một tiếng hét, một tiếng hét to và đau đớn. Những vệt đỏ lóe lên trước mặt hắn, những giọt máu đỏ thẫm nhuộm đỏ đôi mắt hắn vì khiếp sợ.

Ngay trong lúc bàng hoàng, Lam Hi Thần đã nghe thấy tiếng thứ gì đó xé gió, bay về phía họ. Y không biết nó là gì, nhưng y nhìn thấy ý định giết người trong cách nó di chuyển. Vì vậy, cơ thể buộc bản thân phải di chuyển, bộ não của y yêu cầu y làm những điều mà bản thân cho là đúng, bảo vệ người quan trọng đối với y.

Máu đỏ loang khắp mặt, chảy xuống ngực. Máu từ trong cổ họng trào ra, thứ máu đen sâu như sắt. Trang phục của y ướt sũng, vải đã không thể đỏ hơn được nữa. Đôi mắt trở nên nặng trĩu, và bóng tối nhanh chóng kéo y vào vòng tay của nó. Trong vài giây cuối cùng trước khi ý thức mất đi, y nghe thấy tiếng Giang Trừng gọi tên mình.

Một nụ cười nở trên môi, ít nhất hắn đã an toàn. Tất cả những gì quan trọng là sự an toàn của Giang Trừng.

Và đối với điều đó, không có gì khác quan trọng, ngay cả mạng sống của mình.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Mấy bạn, vỗ tay cho tôi đi, chương này tận 7 ngàn từ lận đấy, 7 ngàn, vâng chính là 7 ngàn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro