Chương 6

Lần tiếp khi Lam Hi Thần mở mắt ra, y thấy được trần nhà bằng gỗ. Xung quanh y là bình phong màu xanh da trời với hoa văn của những dải mây cuốn, phân chia tầm nhìn của y với phần còn lại của căn phòng. Từ xa đã thấy ánh đèn vàng le lói từ ngọn đèn giấy, hương hoa dìu dịu tràn ngập khắp không trung. Y biết, mình đã trở về tới Vân Thâm Bất Tri Xứ rồi.

Lam Hi Thần nhẹ nhàng nghiêng đầu. Bên cạnh y, ngồi gục đầu xuống nệm trên sàn là một khuôn mặt mà bản thân đã nhìn thấy vô số lần trong mơ. Một gương mặt mà dù mất đi kí ức, y cũng sẽ không bao giờ quên. Giang Trừng đã thay một bộ bạch y của Lam gia, dù nó hơi lớn so với kích thước của hắn. Y chưa bao giờ nhìn thấy Giang Trừng từ khoảng cách gần như thế này, nhưng bây giờ khi có được cơ hội, y đã không thể ngăn mình quay đi chỗ khác. Vẻ ngoài tàn nhẫn và lạnh lùng của Tam Độc Thánh Thủ được thay thế bằng vẻ trẻ con và mềm mại của một đứa trẻ chìm sâu trong giấc ngủ. Màu đỏ quanh khóe mắt và quầng thâm dưới đó cho thấy hắn đã kiệt sức và ngủ quên mất.

Y đưa tay ra, muốn chạm vào hắn, nhưng ngay cả một cử động nhỏ nhất cũng gây ra một cơn đau khủng khiếp khắp cơ thể.

Nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn, thân thể Giang Trừng giật lên, kinh ngạc mở to hai mắt.

Con ngươi hổ phách vàng gặp được màu tím nhạt, cả hai nhìn vào mắt nhau một lúc lâu hơn trước khi Giang Trừng phá vỡ sự im lặng.

"Cuối cùng thì ngươi cũng tỉnh rồi? Ta còn tưởng ngươi sẽ ngủ đến cuối đông luôn đấy ". Hắn chế giễu.

Mặc cho giọng điệu bóng gió đó, Lam Hi Thần nghe thấy một tiếng thở dài nhẹ nhõm thoát ra khỏi môi người kia. Một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp trái tim y, Giang Trừng là như vậy đó, và y yêu thích điều đó ở hắn.

"Đám trẻ có ổn không? Họ có ra ngoài an toàn không?" Lam Hi Thần hỏi. "Ngươi nên lo lắng cho chính mình hơn đấy ". Hắn im lặng một lúc, rồi cuối cùng nói, "Họ vẫn tốt. Vết thương của cậu nhóc đó cũng đã được chữa trị tốt. "

"Ta đã ngủ bao lâu vậy?"

"Khoảng* năm ngày."

*chính văn: give or take. Câu này có nghĩ có thể thêm vào hoặc rút ngắn 5 ngày Lam đại hôn mê.

"Ra vậy..." Lam Hi Thần vươn ngón tay dài mỏng manh quấn nhiều lớp băng để vuốt ve khóe mắt của người kia, "Ngươi đã ở đây suốt thời gian qua à? Mắt đều đỏ hết rồi ".

"Ta vẫn ổn." Hắn nghiêng đầu nhìn sang một bên, nhưng không né tránh sự vuốt ve của y. Có lẽ y nên coi đó là một dấu hiệu tốt. Y lén nở một nụ cười khi Giang Trừng không nhìn, nếu không thì hắn sẽ hét vào mặt y mất.

Một chút im lặng khó xử trôi qua giữa họ trước khi Giang Trừng nhỏ giọng lẩm bẩm vài lời, đôi mắt vẫn không chịu nhìn vào mắt y, "Ngươi cảm thấy thế nào?"

Nếu y nói rằng bản thân cảm thấy tốt thì là nói dối. Nhưng nhớ lại nỗi đau lần trước, y nhất định cảm thấy tốt hơn. Lam Hi Thần đưa cả hai tay lên và nhìn chằm chằm vào chúng. Băng trắng quấn quanh suốt từ ngón tay đến khuỷu tay. Lớp vải sạch sẽ và không có vết máu trên chúng, nhưng y biết dưới những lớp vải đó, vết thương chắc chắn sẽ rất xấu xí. Nhưng ít nhất y vẫn có thể di chuyển chúng, sẽ khá rắc rối nếu y không thể sử dụng các ngón tay của mình một lần nữa đấy.

Lam Hi Thần định chạm vào mặt mình thì bị người kia bắt lấy cổ tay và ngăn lại. Nỗi cay đắng xót xa hiện lên đôi đồng tử tím của hắn, và hắn lắc đầu.

"Đừng chạm vào, ngươi sẽ mở lại vết thương đấy."

"Mắt của ta vẫn có thể nhìn thấy đấy chứ?"

"Đúng vậy, nhưng..."

"Nhưng...?"

"Sẽ có một vết sẹo..." Giang Trừng ngập ngừng nói thêm. Một hỗn hợp cảm xúc lướt qua mắt hắn. Cảm giác tội lỗi, thương hại và những thứ khác sâu xa hơn tất cả những thứ cộng lại nằm bên trong đồng tử tím nhạt đó.

Nhìn hắn, Lam Hi Thần không khỏi khẽ cười một tiếng. Tông chủ kia nhướng mày thắc mắc. Hắn không nghĩ tới lúc này Lam Hi Thần vẫn có thể cười được.

"Ta vẫn có thể sống với một hoặc hai vết sẹo." Y trả lời với cái nhìn không thể nghi ngờ ném vào hắn, "Đây không phải là ngày tận thế."

"Nhưng đệ nhất mỹ nam của Tu Chan Giới làm sao có thể có một vết sẹo ngay mặt được?"

"Miễn là ngươi an toàn, đó là một cái giá nhỏ phải trả." Lam Hi Thần trả lời, nhìn chằm chằm vào người kia. Y đưa tay ôm má người nọ, bảo đảm Giang Trừng không nhìn đi chỗ khác. Y muốn truyền tải trọn vẹn cảm xúc của mình, và không tạo nên không có bất kỳ hiểu lầm nào giữa họ.Vài phút trôi qua, nhưng không ai trong số họ di chuyển. Đôi mắt của Giang Trừng mở ra rồi từ từ nhắm lại, nó nhỏ đến nỗi Lam Hi Thần cũng sắp không nghe được, "Tại sao? Hắn ngập ngừng hỏi.

"Ngươi có biết ý nghĩa đằng sau mạt ngạch của chúng ta không?"

Lông mày Giang Trừng giật giật, sắc mặt tái nhợt và ánh mắt lại nhìn về khác một lần nữa. Lam Hi Thần giả vờ như y không nhìn thấy sự thay đổi trong biểu hiện của người kia và tiếp tục, "Còn ý nghĩa đằng sau Thanh Tân Linh của Giang gia thì sao? Nó có ý nghĩa tương tự như mạt ngạch của chúng ta không? "

Y liếc qua Liệt Băng đang nằm yên bình trên giá đỡ không quá xa mắt. Chiếc chuông bạc đó đã cứu y trong khi y bị mắc kẹt bên trong ảo ảnh đó. Nó đánh thức y khỏi cơn ác mộng bất tận và chỉ cho y lối thoát, giúp y có thêm động lực để bước tiếp.

"Ta không thể nhớ chuyện gì đã xảy ra sau khi uống ly rượu đó. Nhưng khi ta tỉnh lại, mạt ngạch đã biến mất và thay vào đó là chiếc chuông bạc này ".

"Nếu ngươi tình cờ biết được ý nghĩa mạt ngạch của Cô Tô Lam Thị, thì ta hy vọng ngươi hiểu được trách nhiệm đi kèm với nó." Lam Hi Thần nói, giọng trầm xuống, ánh mắt nhìn thẳng nhìn vào người trước mặt, "Ta hy vọng ngươi sẽ chịu trách nhiệm vì đã đánh cắp một cái mạt ngạch, đặc biệt là mạt ngạch của Lam gia tông chủ."

Mấy phút trôi qua, Giang Trừng vẫn không có phản ứng gì. Thậm chí không phải là một tiếng hét giận dữ hay một cái nhíu mày. Hắn chỉ ngồi cúi mặt xuống.

Sau đó hắn đột ngột đứng dậy và bỏ chạy. Lam Hi Thần đã đoán trước được điều đó. Y nắm lấy tay áo của người kia, quá đột ngột khiến Giang Trừng mất thăng bằng và ngã lên trên ngực Lam Hi Thần.

"A!" Một tiếng kêu đau đớn thoát ra khỏi môi Lam Hi Thần. Máu từ từ chảy ra qua lớp băng, nhuộm hồng nó.

Giang Trừng giật mình, bật người khỏi vị trí, cố tránh khỏi vết thương của người nọ, "Ngươi là đồ ngốc sao? Vết thương của ngươi lại mở ra rồi!"

Nhưng cái nắm của Lam Hi Thần trên lưng khiến nỗ lực của hắn trở nên vô ích. Làm sao hắn có thể quên được lực tay vô lý của Lam gia. Ngay cả với hàng tấn vết thương sượt qua cánh tay của y, nó vẫn mạnh đến vô lý.

"Bỏ ta ra Lam Hi Thần!" Hắn rít lên, cố gắng không đụng lung tung vì sợ làm vết thương thêm trầm trọng.

Nhưng sự kiên quyết trong giọng nói của người nọ thể hiện một sự cứng đầu tuyệt đối, khiến hắn không còn chỗ để phản bác, "Ta sẽ không để ngươi đi cho đến khi ngươi cho ta một câu trả lời. Ít nhất thì ta cũng xứng đáng với điều đó, phải không? "

Ít nhất y cũng xứng đáng được như vậy, và Giang Trừng cũng xứng đáng có người bên cạnh, chia sẻ nỗi đau và hạnh phúc. Nếu có cơ hội để y là người đó, nếu có cơ hội mà Giang Trừng cũng ... yêu y trở lại, thì y cũng muốn thử. Ngay cả khi tảng băng mà y bước đi có mỏng dần, y vẫn muốn băng qua con sông đó, "Không sao đâu Vãn Ngâm, ngươi có thể ích kỉ một lần. Ngươi có thể nói suy nghĩ của chính mình. Nói với ta." Y nhìn sâu vào Giang Trừng, mỉm cười dịu dàng. Nụ cười có thể dễ dàng phá vỡ lớp băng dày nhất trong lòng Giang Trừng. Những ngón tay vuốt ve mái tóc của hắn thật khó tả. Từ khi nào hắn lại cảm thấy ấm áp đến thế này? Lần cuối cùng ai đó vỗ vào đầu hắn và nói rằng mọi chuyện vẫn ổn là khi nào nhỉ? Từ khi nào hắn được phép ích kỷ nhỉ? Mẫu thân không cho phép hắn như thế. Phụ thân không quan tâm đến việc lắng nghe những gì hắn muốn. Hắn không dám làm phiền A tỷ, và Ngụy Vô Tiện sẽ chỉ cười nhạo hắn vì ích kỷ.

"Ta-Ngươi là một tông chủ, là cũng là một tông chủ, và ta không thể-" Lời thì thầm bật ra từ đôi môi của hắn được dấn chìm trong một thập kỷ đau đớn. Nó thấm ra từ từng lời nói của hắn, và chỉ cần nghe chúng thôi là đã thấy đau lòng lắm rồi.

Hắn biết điều bản thân muốn nói sẽ khiến cả hai đau đớn chứ không còn gì khác. Tuy nhiên, hắn lại thực sự muốn nói ra.

"Ta không thể- lấy đi những gì thuộc về ngươi." Hắn nghẹn ngào vì kìm nén những cảm xúc hỗn độn mà bản thân không muốn chúng bộc lộ ra ngoài, nếu không hắn sẽ bắt đầu suy sụp ngay lúc đó mất.

"Ta là Trung Dung, ngươi lại là Càn Nguyên. Cả hai chúng ta đều là nam nhân ". Anh ấy nói, "Tỷ lệ thụ thai ở Trung Dung nam là cực kỳ thấp, và cơ hội sinh ra Càn Nguyên từ Càn Nguyên và Trung Dung là gần như không thể. Ta không thể cho ngươi một người thừa kế để tiếp tục dòng máu Càn Nguyên của Lam gia. Ta không thể tiếp nối huyết thống Giang gia. Cả hai chúng ta đều có trách nhiệm với gia tộc của mình". Ngón tay hắn siết chặt, móng tay cứa mạnh vào da đến mức chảy máu, "Một ngày nào đó, ngươi sẽ gặp một Khôn Trạch mà ngươi thích, kết hôn với nàng và sinh ra những hài tử xinh đẹp."

"Đó là bởi vì cả hai chúng ta đều là tông chủ... nên ta không thể-" Giọng hắn vỡ vụn, "Ta không thể yêu ngươi!"

Trái tim hă s chật vật muốn kêu lên. Hắn nghĩ bằng cách tuôn ra cảm giác mà bản thân đã rất cố gắng kiềm chế, mình sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Nhưng vẻ mặt của Lam Hi Thần khiến mọi thứ dường như tồi tệ hơn.

Đó là một cái nhìn phức tạp mà y không hiểu, hoặc muốn hiểu.

Sau đó, người nọ cười khúc khích nhẹ. Một tiếng cười nhẹ nhõm. Y thậm chí không thèm cố gắng che giấu niềm hạnh phúc dâng trào trong lồng ngực.

"Ngươi đang cười cái gì? Có gì đáng cười đâu? " Giang Trừng hét lên. Hắn đang trút bầu tâm sự và người này lại dàm cười như thế?

Các ngón tay chạm vào má hắn, quay mặt lên trên để cả hai cùng nhìn vào mắt nhau. Đôi mắt màu hổ phách nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn. Đôi mắt dịu dàng, ôn nhu và xinh đẹp được quấn trong băng trắng.

"Vãn Ngâm!" Y gọi tên hắn với giọng nói sánh ngang với vẻ đẹp của hoa mộc lan nở rộ, "Vì ngươi, ta có thể vứt bỏ tất cả những gì mình có. Gia tộc này, vị trí tông chủ này, chúng chẳng qua là gông cùm đã được đặt vào ta ngày đầu tiên ta được sinh ra. Ta đã sống ba thập kỷ không biết gì ngoài sự thịnh vượng của gia tộc, trách nhiệm mà ta phải gánh trên vai. Chưa một lần ta được sống cho chính mình ". Có vô số tình yêu mà y sẽ không bao giờ có thể đếm được. Có những khao khát, những khao khát đã được giấu kín trong nhiều thập kỷ qua. Y hy vọng Giang Trừng có thể nhìn thấy chúng trong đôi mắt của y, những cảm xúc ẩn sâu mà y không còn có thể kìm nén được nữa.

"Vãn Ngâm, ta yêu ngươi. Ta không quan trọng nếu ngươi có là Khôn Trạch hay Trung Dung hay Càn Nguyên. Ngay cả khi ta là tội nhân thiên cổ gia tộc, ta vẫn sẽ yêu ngươi một lần nữa. " Y hôn lên tóc Giang Trừng, hương hoa sen tràn ngập tâm trí y một cách bình lặng, "Chỉ có thể là ngươi thôi, Vãn Ngâm."

Tim hắn đã đập rất lớn, lớn đến mức Giang Trừng có thể nghe rõ ràng đang nó đang đập thình thịch. Người này, Càn Nguyên hoàn hảo mà mọi người đều mơ ước trong mộng đẹp, Trạch Vu Quân ôn nhu nho nhã, tông chủ Lam gia đã yêu hắn. Ngoài tất cả mọi người, y chỉ chọn hắn thôi. Từ khi nào ai đó thực sự nói điều này với hắn nhỉ? Chỉ yêu hắn vì con người hắn, một Giang Vãn Ngâm cay đắng, kiêu ngạo, tàn nhẫn và độc ác? Một người suýt chết, mang trên mình những vết sẹo không bao giờ lành lại chỉ để bảo vệ hắn? Rất nhiều người muốn nhìn thấy hắn chết, nhưng người duy nhất sẽ chết để bảo vệ hắn, hồi đó có thể vẫn còn Ngụy Vô Tiện, nhưng bây giờ, Lam Hi Thần là người duy nhất. Là khuôn mặt duy nhất sẽ ướt đẫm nếu có chuyện gì sẽ xảy ra với hắn.

Đột nhiên hắn ngửi được hương vị của mùa xuân ngay bên cạnh mình. Hắn có thể cảm nhận được ánh nắng khi nó hôn lên má hắn một cách âu yếm. Nó khiến hắn nhớ đến chuyện đánh thức buổi sáng mà a tỷ đã từng làm khi hắn còn là một hài tử năm tuổi.

Nhưng người trước mặt hắn không phải là a tỷ, cũng không phải gia đình hắn. Y chỉ là một người xa lạ mang đến bên cạnh hắn bởi một trò đùa vặn vẹo của số phận. Rằng họ đã tình cờ băng qua đường của nhau. Và hắn nghĩ đó là chuyện chỉ có một lần, con đường của họ sẽ giao nhau và rồi họ sẽ rời xa nhau. Nhưng cuối cùng, Lam Hi Thần vẫn quay lại, bên cạnh hắn. Nguyệt Lão đã kéo họ trở lại với nhau, không phải mối quan hệ giữa Càn Nguyên và Khôn Trạch đã cho họ tìm thấy nhau. Chỉ là Giang Vãn Ngâm và Lam Hi Thần thôi, hai người đã yêu nhau, ngay cả khi họ không được phép.

"Vãn Ngâm." Y lại gọi tên hắn, cảm giác lo lắng dâng trào khi vẻ mặt của người kia vẫn không thay đổi. Hắn có rất nhiều điều trong đầu, nhưng dường như hắn lại không muốn nói ra.

"Vãn Ngâm." Hắn gọi lại lần nữa, lần này Giang Trừng cuối cùng cũng nhìn lên, đôi mắt tối sầm như bóng đen phủ lên họ, "Ta không thể yêu cầu ngươi từ bỏ trách nhiệm với Giang gia và ta hiểu nếu ngươi phải từ chối ta." Y giải thích, vuốt ve khóe mắt đỏ bừng của Giang Trừng, "Nhưng nếu ngươi ít nhất cũng có chút cảm tình với ta, dù là một chút, xin đừng che giấu, xin hãy cho phép ta một cơ hội ở bên cạnh ngươi, để là gia đình của ngươi. Ta chỉ muốn có ngươi, ngươi chứ không ai khác. Tuyệt đối phải là ngươi,không phải ngươi thì không được. "

Hắn đã nghe tất cả những gì Lam Hi Thần nói. Từng chữ khắc sâu trong xương thịt của hắn. Giang Trừng sẽ không thể quên chúng trong suốt quãng đời còn lại của mình. Hắn có thể đi ngay bây giờ, nếu bản thân muốn, buông bỏ hơi ấm mà hắn không biết mình cần cho đến khi Lam Hi Thần xuất hiện trong cuộc đời mình.

Chỉ riêng sự hiện diện của y đã thắp sáng bóng tối trong hắn, nói với hắn rằng có lẽ, có thể, ở cuối con đường, hắn cũng xứng đáng có được một kết thúc có hậu.

Giang Trừng ngẩng đầu, dùng cùi chỏ đẩy người lên, nhìn khuôn mặt xinh đẹp giống như thần nay đã bị băng thấm máu, "Lam Hi Thần, ngươi có biết rằng bản thân rất bướng bỉnh không?"

"Không cứng đầu như ngươi đâu, Vãn Ngâm."

Một giọt nước rơi xuống mũi Lam Hi Thần, nó có vị của đau đớn và yêu thương. Y đã nhìn lên. Và khung cảnh mà y nhìn thấy ngày hôm đó sẽ mãi mãi in sâu trong kí ức của y. Hình ảnh Giang Trừng đang khóc nhìn y bằng ánh mắt bại trận. Một nụ cười nho nhỏ trên môi y lấp đầy nước mắt nhẹ nhõm.

Tay Lam Hi Thần vòng ra sau đầu hắn, kéo hai gương mặt lại gần nhau, xóa đi khoảng cách giữa đôi môi. Đó là một sự nhẹ nhàng, thoáng qua nhưng đã truyền tải hoàn hảo những cảm xúc thầm kín mà cả hai cố gắng kìm nén suốt một thập kỷ qua. Cánh môi của họ vừa có vị đắng của cành sen, nhưng lại vừa ngọt ngào như hương mộc lan, như nơi trời gặp đất vào sự đan xen giữa ngày và đêm.

"Ta cũng yêu ngươi, Lam Hi Thần."

Cho ngươi, vì đã vứt bỏ tất cả vì một người không ra gì như ta.

Ngày hôm đó, cả Vân Thâm Bất Tri Xứ từ trên xuống dưới vô cùng hoảng loạn khi thấy tông chủ của họ bất tỉnh, máu nhuộm trang phục của y thành một màu đỏ hoàn toàn. Các y sư giỏi nhất của toàn gia tộc được triệu tập làm bất cứ điều gì cần thiết để cứu sống Lam Hi Thần. Quá trình điều trị kéo dài cả một ngày đêm. Cuối cùng họ cũng cố gắng ổn định và cứu sống y, nhưng y không thể như xưa được nữa. Vết cắt trên mặt và ngực của y sẽ lành lại, nhưng chúng sẽ để lại vết sẹo vĩnh viễn. Những vết bỏng trên ngón tay và cánh tay cũng để lại những vết sẹo xấu xí. Chất độc đã bị ngăn chặn xâm nhập vào các cơ quan của y, nhưng nó đã đi quá sâu vào máu nên không thể lấy ra được. Bản thân Lam Hi Thần đã phải dùng linh lực để trấn áp nó từ bên trong và chung sống với nó đến cuối đời. Sau một ngày điều trị và bốn ngày hôn mê nữa, cuối cùng y cũng tỉnh lại. Tất cả thời gian đó, Giang tông chủ chưa bao giờ được nhìn thấy ở bất cứ nơi nào khác ngoài phòng của người nọ, ở ngay cạnh giường của y, chờ y thức dậy.

Mọi người đều vui mừng vì cuối cùng đã thấy tông chủ của họ xuống giường và đi dạo quanh Hàn Thất. Giang Trừng nhìn về phía người nọ, nhất thời cảm tạ huyết thống của Càn Nguyên. Không chỉ sức mạnh mà tốc độ hồi phục của họ cũng nhanh hơn người bình thường. Mười ngày lành bệnh của y là một tháng cho Trung Dung.

Giang Trừng tặc lưỡi, rõ ràng là rất vui vì Lam Hi Thần ngày càng tốt, nhưng đồng thời cũng không khỏi cảm thấy ghen tị. Thực sự, Càn Nguyên có thể tuyệt vời như thế nào.

Như thể thấy được cảm xúc mâu thuẫn trong mắt hắn, Lam Hi Thần lách mình qua vòng eo gầy của người kia và kéo hắn lại gần ngực mình, thì thầm những lời trêu chọc.

"Bây giờ ngươi mạnh hơn ta, làm ơn hãy bảo vệ ta khỏi nguy hiểm."

Giang Trừng quay lại, đánh vào ngực người nọ, quát y vì tội nói nhảm. Mặc dù mắng mỏ, một chút xấu hổ vẫn len lỏi lên tai hắn, làm cho nó một màu đỏ thẫm.

Y không cần phải hỏi. Giang Trừng tự hứa từ nay về sau sẽ là người bảo vệ Lam Hi Thần.

Màn đêm đã buông xuống trên khu rừng trúc của Vân Thâm Bất Tri Xứ, vẽ lên bầu trời đen kịt một lớp nhung đen khi bóng tối ôm lấy bóng dáng một người đẹp hơn thần tiên. Mọi thứ hòa quyện vào nhau như tiếng mưa rơi xuống đất, hay tiếng lá đung đưa trong không khí trước sự hội tụ của gió. Đó sẽ là một bức tranh tuyệt đẹp bằng mực trắng trên nền giấy đen.

Bộ bạch y của y nhẹ nhàng tung bay trong gió đêm, tự mình nhảy múa trong khoảnh khắc thanh tao. Ánh sáng bạc vụt tắt từ sợi trang phục của y thắp sáng hào quang. Như thể y là hiện thân của chính mặt trăng.

Ngay cả từ rất xa, Giang Trừng đã bị mù bởi người này rốt cuộc thần thánh và bất phàm ra sao. So với hắn thì Lam Hi Thần tốt hơn rất nhiều, y là tất cả những gì tốt đẹp nhất trên thế giới này hòa làm một. Dù nhìn thế nào và đứng từ góc độ nào thì hắn cũng không thể hiểu được Lam Hi Thần thấy hắn tốt chỗ nào.

Đặt chiếc áo khoác mà hắn mang lên trên vai người nọ, Giang Trừng mắng y. Tuy nhiên, giọng hắn nhẹ nhàng, không có ý định gì khác ngoài lo lắng.

"Một người bệnh nên biết khi nào cần nghỉ ngơi." Hắn chế giễu với giọng điệu bình thường của mình.

"Cảm ơn Vãn Ngâm." Lam Hi Thần gật gật đầu, ngón tay kéo áo khoác lại gần. Ban đêm trời khá lạnh vì mùa đông vừa cận kề. Thời tiết ở Cô Tô khắc nghiệt hơn Vân Mộng, đặc biệt là Vân Thâm Bất Tri Xứ vì ​​nó nằm trên núi cao. Lam Hi Thần đã quen, nhưng Giang Trừng thì không.

Giang Trừng kinh ngạc vì mình đã khẽ hắt hơi một cái. Bình thường hắn có khả năng chịu lạnh rất cao, vậy mà hắt xì hơi và run như thế này chắc chắn là lần đầu tiên.

Những ngón tay mảnh khảnh nắm lấy cổ tay hắn, kéo mạnh về phía trước, và điều tiếp theo Giang Trừng biết, hắn đang ngồi trên đùi của Lam Hi Thần, quấn bên trong chiếc áo khoác giống hệt chiếc áo khoác mà hắn vừa đưa cho người nọ.

Một sự ấm áp bao trùm lan tỏa qua y phục, nhấn chìm toàn bộ cơ thể hắn trong một tấm chăn dịu dàng. Sự dịu dàng duy nhất toát ra từ Lam Hi Thần chứ không ai khác. Nó đủ ấm để cái lạnh đang làm phiền hắn được đẩy ra ngoài cửa sổ.

Hơi ấm của Lam Hi Thần giống như nắng mai, duyên dáng và dịu dàng. Loại ấm áp mà cả đời này hắn đã vô thức khao khát.

"Làm khổ ngươi những ngày qua rồi." Vòng tay siết chặt lấy eo, kéo hắn lại gần hơn khi những từ ngữ tìm đến tai, cùng với một mức độ nóng bỏng nhất định, "Cảm ơn."

"K-không có gì." Giang Trừng lầm bầm, hiển nhiên không quen nhận được lời khen.

Những ngày đã qua, họ luôn ở bên nhau và không bao giờ rời xa nhau quá một giờ. Lam Hi Thần muốn đi đâu, Giang Trừng sẽ đến ngay để giúp y. Nhưng hôm nay hơi khác. Giang tông chủ ra ngoài kiếm đồ ăn, đến lúc đi về phía Hàn Thất thì người nọ đã đi mất. Sau khi điên cuồng chạy quanh Vân Thâm để tìm kiếm y, sự kiên nhẫn của hắn dần dần cạn kiệt. Giang Trừng có thể sẽ lật toàn bộ Vân Thâm nếu Lam Tư Truy không đến gặp hắn và giải vây cho các đệ tử khác khỏi cơn thịnh nộ của Tam Độc Thánh Thủ.

"Trạch Vu Quân đang ở vườn tre bên thác nước."

Nơi đó lạnh cóng, nhất là về đêm, Giang Trừng tự lẩm bẩm một mình. Tên ngốc đó đang làm cái gì thế?

"Ngươi đang nghĩ cái gì thế?" Hắn hỏi, lắng nghe nhịp thở đều đặn của Lam Hi Thần. Hắn nghe thấy một luồng không khí mạnh, rồi ngực hắn phập phồng trong một nỗ lực chậm rãi để nói. Sẽ là nói dối nếu y nói rằng không có gì trong đầu. Không ai lại ngồi một mình ở rừng trúc lúc nửa đêm nếu trong đầu không có chuyện gì.

"Ngươi có thấy tòa trúc ở đằng kia không?"

Theo cái nhìn của Lam Hi Thần, ánh mắt hắn bắt gặp một toà trúc nhỏ màu trắng ẩn hiện sau những lớp tre. Hắn mơ hồ nhớ mình đã nhìn thấy nó cách đây rất lâu khi anh còn là học sinh tại Vân Thâm. Nhưng đối với hắn, nó trông giống hệt như bất kỳ tòa nhà nào khác xung quanh.

"Ta tin rằng ngươi đã nghe câu chuyện về phụ mẫu ta đúng không?" Hít vào một hơi thở gấp gáp khác, Lam Hi Thần tiếp tục, "Đó là nơi mẫu thân đã được giữ trong suốt quãng đời còn lại của bà. Có thể nói là một nhà tù. "

Lòng y hơi nhói đau khi nghĩ về quá khứ xa xăm. Chỉ có thể gặp bà mỗi tháng một lần, y nhớ mình đã ngồi ở chính chỗ này với đệ đệ, hy vọng có thể nhìn thấy bà. Mọi lúc, người trông vô cùng cô đơn, luôn ngồi một mình gần cửa sổ. Và y còn quá nhỏ để làm bất cứ điều gì giúp người ấy ngoại trừ việc tới vào mỗi tháng.

"Người đã mang thai với ta khi được đưa trở lại Vân Thâm. Ta không biết liệu mình có phải là gánh nặng cho người hay không, đó là lý do khiến người bị mắc kẹt và bị giam cầm ở đây trong suốt quãng đời còn lại ".

Bởi vì bà là một Khôn Trạch và có thể giúp kéo dài dòng máu Càn Nguyên.

Ngay cả bây giờ, y cũng không biết liệu phụ thân có thực sự yêu bà hay chỉ đơn giản là nghĩa vụ của người với gia tộc.

"Ta không biết có phải việc mang thai chỉ mang lại cho bà ấy nỗi buồn phiền hay không, vì ta chính là sợi dây vô hình khiến người xa rời tự do." Y khàn giọng lầm bầm, "Ta bắt đầu nghĩ, tại sao trở thành một Càn Nguyên lại quan trọng đến vậy? Tại sao tất cả các gia tộc đều muốn tạo ra một người thừa kế Càn Nguyên? Nó giúp gia tộc thịnh vượng như thế nào? Lấy Giang gia, Kim gia và Nhiếp gia làm ví dụ, ba trong số bốn tông chủ hàng đầu không phải là Càn Nguyên, và các gia tộc của họ rất mạnh và thịnh vượng. "

Giang Trừng hiểu ý y, với tính cách kiêu ngạo, hắn hết lòng đồng ý. Không nên có bất kỳ sự khác biệt nào giữa Càn Nguyên và phần còn lại. Hắn đã không chịu thua người khác chỉ vì họ sinh ra đã khác. Hắn đã dùng cả cuộc đời của mình để cố gắng xây dựng lại Giang gia từ đầu và hắn đã làm điều đó với tư cách là một Trung Dung. So với bất kỳ gia tộc Càn Nguyên nào khác, hắn tin rằng mình đã làm một công việc tuyệt vời. Nhưng rồi hắn không thể phủ nhận rằng Lam Hi Thần mạnh như thế nào so với phần còn lại. Trong số tất cả các tông chủ của Tứ Đại Gia Tộc, ai có thể đứng vững trước người này? Chắc chắn không phải King Lăng, Nhiếp Hoài Tang và chắc chắn không phải chính Giang Trừng. Hắn sẽ giao tranh tốt trước khi bị hạ gục, nhưng sau khi tận mắt chứng kiến, đó sẽ là một lời kêu gọi thực sự nếu hắn muốn đánh bại Lam Hi Thần trong một cuộc chiến một chọi một. Bên cạnh đó đối với một gia tộc truyền thống như Cô Tô Lam Thị, người vẫn nghĩ rằng bốn nghìn quy tắc là cần thiết, hắn thực sự không ngạc nhiên nếu họ vẫn tuân theo niềm tin rằng một gia tộc cần được lãnh đạo bởi một Càn Nguyên.

Nhưng, rốt cuộc hắn vẫn là người ngoài cuộc. Cho dù hắn ghét ý tưởng đó đến mức nào và bỏ qua nó, hắn biết Lam Hi Thần không thể. Y sinh ra là người Lam, quê hương của y là Vân Thâm, người của Lam gia là gia đình của y. Ngay cả khi y không muốn bị làm phiền, y vẫn sẽ nghĩ về nó mỗi khi thức dậy.

Ngón tay trên eo hắn siết chặt hơn, khi Lam Hi Thần dựa đầu vào ngực hắn, rúc vào gần như một đứa bé đang tìm hơi ấm. Môi y hé mở trong chuyển động chậm, "Vãn Ngâm, ta sẽ nói với thúc phụ và các trưởng lão."

Trái tim Giang Trừng đập loạn nhịp khi hắn lắng nghe.

"Ta sẽ nói với họ rằng ngươi là đạo lữ duy nhất của ta. Ta sẽ không lấy ai khác ngoài ngươi ".

Từng lời Lam Hi Thần nói ra có sức nặng hơn núi, đập vào bờ tâm hồn hắn với những âm thanh rõ ràng hơn tiếng chuông. Từng câu từng chữ lọt vào tai hắn đều để lại niềm đam mê và khao khát cháy bỏng. Hắn không biết mình khao khát điều này cho đến khi nghe thấy nó. Giang Trừng không dám đòi hỏi quá nhiều, biết rằng nếu mình ích kỷ, ông trời sẽ lấy đi tất cả của hắn lần nữa.

Hắn ước rằng phụ mẫu sẽ thể hiện tình yêu thương với hắn nhiều hơn, và hắn đã có được những gì hắn muốn, vào ngày Liên Hoa Ổ ngập trong biển lửa.

Hắn ước rằng a tỷ sẽ không còn trông buồn bã mỗi khi ai đó nhắc đến Di Lăng Lão Tổ trước mặt nàng, và hắn đã có được điều mình muốn, vào ngày Bất Dạ Thiên được tắm trong máu.

Hắn ước rằng Ngụy Vô Tiện sẽ ngừng chơi anh hùng và tự chuốc lấy rắc rối, và hắn đã đạt được điều mình muốn, vào ngày Loạn Táng Cương bị xâm nhập bởi phần còn lại của Tu Chân Giới.

Ba lần là đủ. Hắn không muốn bất cứ điều gì xảy ra với Lam Hi Thần, đặc biệt là không phải Lam Hi Thần.

Bám chặt vào vai người nọ, đôi mắt của Giang Trừng nhìn xuống dưới, không chịu nhìn lên. Hắn không muốn cho Lam Hi Thần thấy những cảm xúc phức tạp của mình. Không phải khi người nọ đang háo hức chờ đợi câu trả lời của hắn, một câu trả lời đầy hy vọng.

Nhưng làm sao hắn có thể mang đến cho Lam Hi Thần một phản hồi đầy hy vọng mà y đang tìm kiếm nếu bản thân không dám nói đồng ý, sợ Lam Hi Thần sẽ phải trả giá cho sự ích kỷ của mình.

Nhưng, đứng trước người nọ, Giang Trừng mới nhận ra mình bất lực đến nhường nào. Hắn không thể nói có, nhưng hắn càng không thể nói không. Hắn vô cùng sợ hãi khi nghĩ đến việc phải trải qua mười năm nữa mà không có Lam Hi Thần bên cạnh. Hắn không muốn bước vào con đường đổ nát giống như Lam Vong Cơ và phải tự dằn vặt bản thân trong mười ba năm chờ đợi Ngụy Vô Tiện trở lại. Đó là một phép lạ khi kẻ kia thậm chí đã trở lại. Nhưng phép màu không rơi khỏi cây. Phép màu đã là một phép màu vì nó hiếm khi xảy ra, gần như là không thể. Hắn không tin rằng mình có đủ nghiệp tốt để một phép màu xảy ra với y. Không có gì.

"Vãn Ngâm, ta ở đây." Một cái siết nhẹ trên tay khiến hắn nhớ lại lần đầu tiên bản thân nhận ra mình đã yêu Lam Hi Thần.

Sau hai thập kỷ, Lam Hi Thần đã ở ngay đây, bên cạnh hắn. Giang Trừng không muốn để cơ hội này vụt mất và sống trong hối tiếc. Họ đã có tình cảm với nhau, họ chấp nhận nhau. Đây chỉ là bước tự nhiên tiếp theo. Hắn không yêu cầu điều đó, hắn chỉ đơn thuần là theo dòng chảy của con sông này đưa họ đến giai đoạn tiếp theo của mối quan hệ. Vì vậy, có lẽ hắn sẽ không ích kỷ nếu mọi việc xảy ra theo cách riêng của họ.

"Ta không yêu cầu điều này." Hắn nói.

Một nụ cười khúc khích thoát ra trên môi Lam Hi Thần khi những ngón tay của y đưa lên vuốt ve gò má đang hơi ửng đỏ vì thời tiết lạnh giá của đêm Cô Tô.

"Ừm, ngươi không yêu cầu nó. Ta là người yêu cầu. Đó là yêu cầu cá nhân của ta đối với Giang tông chủ của Vân Mộng Giang Thị. "

"Nếu đó là yêu cầu từ Lam tông chủ của Cô Tô Lam Thị, vậy thì ta là ai mà từ chối?"

Rướn môi gần hơn, Lam Hi Thần và hắn trao nhau một nụ hôn có thể làm tan biến bầu trời đêm và mang đến bình minh.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tôi gọi bà chị Syao Lee là tư vấn đặc biệt, vì bà ấy mà không nhắc thì hôm nay các bạn không có truyện để đọc đâu. Không phải là tôi lười dịch mà tôi căn bản là quên béng đi, nó mốc nó meo trong Doc mà tui không nhớ, hãy vỗ tay tuyên dương chị ấy để chị ấy nhớ mà nhắc tôi đi dịch truyện. Hoặc là 2 tháng nữa tiếp tục mà một chương cũng không thấy ra đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro