Chương 9

Tôi quay lại rồi đây
.
.
.
Những khoảnh khắc thất thần mà y dùng để nhớ lại ký ức của mình từ một thập kỷ trước, giống hệt với cảnh ngay trước mắt. Cầu thang đồ sộ dẫn đến cánh cổng đá trắng của Lam gia vẫn đứng nguyên như khi y rời đi. Mười năm - đủ để một đứa trẻ lớn lên và đủ để trái tim con người thay đổi, nhưng cảnh vật xung quanh vẫn không thay đổi một chút nào.

Lam Hi Thần vừa bước lên cầu thang thì ngay sau đó đã bị hai đệ tử làm nhiệm vụ canh gác chặn lại. Họ hành lễ, yêu cầu y nói rõ công việc của mình.

"À, thật xin lỗi, ta không chuẩn bị bất kỳ thư thông báo nào. Ta chỉ tới đây để ... thăm hỏi."

"Vậy thì thưa ngài, chúng ta e rằng không thể để ngài qua được, trừ khi chúng ta có thể làm rõ danh tính."

"Hàm Quang Quân có ở đây không?"

"Không thưa ngài, Hàm Quang Quân vẫn chưa trở về sau chuyến đi của mình." Đệ tử kia nói.

Hi Thần nghiêng đầu, suy nghĩ trong vài giây, "Vậy còn thúc- Lam Khải Nhân tiên sinh."

"Xin lỗi, thưa ngài, ông ấy đã bế quan trong suốt năm năm qua. Không ai được phép làm phiền người cả ".

Thúc phụ ...bế quan năm năm?

"Vậy nếu Hàm Quang Quân không có ở đây, cũng không phải Lam lão tiên sinh, thì ai là tông chủ hiện tại của Lam gia?"

Hai đệ tử nhìn nhau đầy tò mò, như thể đang nghĩ xem y vừa trèo ra từ cái hố thỏ nào mà thậm chí còn không biết tông chủ Lam gia.

"Tông chủ hiện tại là Nam Thiên Quân, Lam Cảnh Nghi."

Một nụ cười tươi nở trên môi y. Có thể nghĩ, Lam Cảnh Nghi khá phóng túng, người phá vỡ nhiều gia quy nhất giờ lại là tông chủ. Thời gian chắc chắn đã thay đổi.

"Vậy thì, ngươi có thể vui lòng gửi cho ta một tin nhắn tới Lam tông chủ được không?" Y lấy chiếc tiêu trắng trên thắt lưng xuống và đưa cho đệ tử, "Hãy đưa cái này cho y xem, và nói với y rằng ta xin phép tiến vào Vân Thâm Bất Tri Xứ."

Các đệ tử nhận lấy tiêu trắng, mắt họ trở nên mê hoặc với ánh hào quang huyền diệu phát ra từ cây nhạc cụ. Chỉ cần nhìn thoáng qua, họ đã biết nó là một chiếc nhạc khí, và là một thứ mạnh mẽ. Chỉ riêng điều này đã nói lên rất nhiều danh tính của người này.

Lam Hi Thần tìm cho mình một chỗ ngồi bên một tảng đá, dưới gốc cây mộc lan mà y đã tự trồng lại sau khi Vân Thâm Bất Tri Xứ bị đốt cháy. Cái cây không hề cao hơn cây trong ký ức, nhưng nó đã phát triển hơn và đẹp hơn. Nếu y ở đây sớm hơn, thì có lẽ sẽ có thể nhìn thấy nó nở hoa, đó sẽ là một cảnh đẹp tuyệt vời. Có rất nhiều điều khiến y hối hận, và có rất nhiều điều đã xảy ra khi y còn trẻ. Nhưng giờ bản thân y đã ở đây, y chợt nhận ra mọi thứ chỉ còn là những mảnh vụn của quá khứ. Không có cách nào để thay đổi nó, những gì y có thể làm bây giờ là hồi niệm.

Ánh sáng mặt trời dễ chịu và trên núi, không khí thật nhẹ nhàng. Lam Hi Thần đã đến rất nhiều nơi. Nhưng Cô Tô và Vân Thâm là một nơi rất khác biệt. Có lẽ bản thân cảm thấy như vậy vì y đã sinh ra và lớn lên ở đây. Vân Thâm Bất Tri Xứ là một phần của y, và sẽ luôn như vậy.

Từ xa, Lam Hi Thần đã nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp, vì một vài người đang tiến về phía mình. Đứng dậy khỏi vị trí, bắt gặp tầm mắt của y là hai nam nhân trẻ tuổi, khoác trên mình nhiều lớp y phục trắng và xanh của Lam gia."Trạch Vu Quân!"

Cả hai người đều hét lên trong sung sướng và chìm trong niềm hạnh phúc không thể diễn tả được. Trong mười năm qua, các thành viên Lam gia đã không ngừng nỗ lực tìm kiếm Trạch Vu Quân mất tích của họ. Nhưng không có tin tức hay dấu hiệu nào của y ở bất cứ đâu. Y thực sự đã biến mất. Vậy mà hôm nay, sau hơn một thập kỷ trôi qua, cuối cùng người cũng đã trở lại. Cảnh Nghi cùng Tư Truy đã lớn lên bằng cách dõi theo y, ngưỡng mộ y, họ sẽ không bao giờ nhầm lẫn cây tiêu trắng đó với bất cứ điều gì khác.

"Tư Truy, Cảnh-Lam tông chủ!" Y chắp tay hành lễ, nhưng hai người kia không chịu.
"Không, Trạch Vu Quân, người không thể cúi đầu trước chúng con được," Cảnh Nghi nhanh chóng từ chối.

Nhìn thấy hai đứa nhỏ vẫn thường chạy theo y và Vong Cơ giờ đã lớn thành những nam nhân thành đạt như vậy, có bờ vai đủ vững chắc để gánh vác trách nhiệm mà y để lại, Lam Hi Thần không khỏi nở nụ cười chua xót. Y rất vui khi thấy chúng lớn lên thành những người có năng lực, nhưng cũng cảm thấy có lỗi vì đã dồn hết trách nhiệm cho chúng.

"Vậy Nam Thiên Quân và?" Y quay sang Tư Truy. Y đã từng nhìn xuống để nói chuyện với họ, bây giờ những người kia có thể dễ dàng thu được ánh mắt của y.
Lam Tư Truy chắp tay cúi đầu, đôi mắt ánh lên vẻ xấu hổ mờ nhạt, "Thanh Dương Quân."

"Một cái tên rất phù hợp." Lam Hi Thần khen ngợi, thật lòng không nghĩ ra cái tên nào phù hợp hơn, "Vậy giờ hai con đều là hai bảo bối của Lam gia rồi. Ta rất tự hào về cả hai con ".

Lam Cảnh Nghi gãi đầu, bẽn lẽn cười, "Chúng con vẫn không ở đâu gần người hay Hàm Quang Quân. Bất quá, ngươi trở về có đúng hay không? "

Lam Hi Thần lắc đầu nhẹ nhàng, "Không, ta chỉ tình cờ đến nơi này, vì vậy ta muốn đến thăm Vân Thâm và kiểm tra tất cả mọi người thế nào. Ta sẽ lên đường vào sáng mai ".

Âm thanh thất vọng phát ra từ Lam tông chủ hiện tại lớn đến mức khiến Lam Hi Thần phải nhắc nhở nhóc về cách hành xử như vậy là khó coi đối với một gia chủ.

"Xin lỗi, Trạch Vu Quân." Nhóc cúi đầu, "Nhưng sáng mai khá gấp gáp. Tại sao người không ở lại thêm một ngày? "

"Đúng vậy, Trạch Vu Quân." Lam Tư Truy nhanh chóng nói thêm, "Hàm Quang Quân và Ngụy tiền bối sẽ trở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ vào ngày mai. Ta tin rằng họ sẽ rất vui mừng khi gặp người đấy. Đặc biệt là Hàm Quang Quân. "

Hi Thần khẽ thở dài. Y không nghĩ đến việc gặp gỡ đệ đệ, nhưng y cũng rất nhớ người nọ. Cuối cùng cũng gật đầu chịu thua, quyết định ở lại thêm một ngày.
Những cảm xúc vui mừng hiện rõ trong đôi mắt của chàng trai trẻ.

"Vậy xin thứ lỗi cho chúng ta Trạch Vu Quân. Ta và Tư Truy vẫn còn một số vấn đề cần giải quyết. Ta sẽ sắp xếp cho một số đệ tử dẫn người vào phòng ngủ. Chúng ta sẽ ghé lại sau để chào hỏi đàng hoàng. " Nhóc cẩn thận đưa lại Liệt Băng cho Lam Hi Thần.

"Xin đừng lo lắng cho ta, Lam tông chủ." Y đưa tay về phía trước, "Rất cám ơn vì lòng hảo tâm của người."

Theo chân hai đệ tử qua hành lang gỗ, Lam Hi Thần giả vờ rằng y không nhận thấy những ánh mắt xì xào của các đệ tử khác đang ném về phía mình. Họ không nói lớn, nhưng đủ lớn cho đôi tai sắc bén của Lam Hi Thần nghe thấy.

"Đó có phải là Trạch Vu Quân không? Cựu tông chủ? " Một cậu bé có khuôn mặt tròn thì thầm.

"Phải, đó chính là y. Nam Thiên Quân và Thanh Dương Quân thực sự đã chạy đi tìm người rất nhanh khi nhạc cụ được đưa đến trước mặt. " Một cậu bé cao hơn đứng cạnh xác nhận, "Y từng là một trong hai Lam gia song bích, cùng với Hàm Quang Quân."

Đứa trẻ nhỏ hơn đứng nghiêng đầu bên phải nói, "Vậy thì tu vi của y phải mạnh như Hàm Quang Quân nhỉ?"

"Tất nhiên. Dù gì thì y cũng là huynh trưởng của người mà. "

Lam Hi Thần giương khoé môi, y nên nhắc nhở họ rằng gia quy cấm bàn chuyện sau lưng người khác. Nhưng lúc này, y không thuộc Lam gia, nên cũng bỏ mặc làm ngơ.

Khi hai đệ tử dừng lại, thông báo rằng họ đã đến, Lam Hi Thần đã bị sốc. Trước mặt y là một dinh thự trắng ẩn hiện giữa sắc xanh của rừng trúc và một khu vườn nhỏ trồng hoa mộc lan. Anh nhìn lên mảng gỗ và nó viết hai chữ Hàn Thất.

"Đ-đây, đây không phải là nơi ở của Lam tông chủ sao?" Y hỏi, sợ những đệ tử kia sai sót.
"Không phải, Trạch Vu Quân. Đích thân tông chủ bảo phải dẫn người tới đây. " Một trong những đệ tử giải thích, "Đây từng là nơi ở của mọi thủ đời tông chủ. Nhưng sau khi người rời đi, khu phòng ở của tông chủ đã chuyển đến phía tây Lan Thất. Và căn phòng này đã được Hàm Quang Quân ra lệnh giữ nguyên như vậy. Không ai được phép vào ngoại trừ bản thân Hàm Quang Quân. "

Y nhìn quanh mình, ngạc nhiên, không biết nơi này có chút thay đổi nào hay không. Nhưng rồi trước sự ngạc nhiên của y, giữa những khóm trúc và mộc lan xanh tốt, nổi bật lên một cái ao nhỏ xanh biếc với ba bông hoa sen tím. Y không nhớ thứ này đã ở đây khi y rời đi.

Lam Hi Thần ngồi xuống gần ao, ngón tay cẩn thận lần theo đường viền của bông hoa, cảm nhận sự mềm mại của nó trên đầu ngón tay. Trước đây y đã từng nhìn thấy loại sen này, đặc biệt là loại có màu tím chỉ độc quyền của vùng Vân Mộng.

Thấy y có vẻ thích hồ sen, một trong những đệ tử vui mừng giải thích với y rằng nó được xây từ hai năm trước bởi Hàm Quang Quân và Ngụy tiền bối. Họ trở về sau chuyến đi của mình, mang theo một ít hạt giống và xây dựng cái ao này. Tuy nhiên, thật đáng tiếc khi chỉ có ba người trong số chúng có thể sống sót qua thời tiết khắc nghiệt của Vân Thâm.

Lam Hi Thân không nói gì. Nhưng mắt y sáng lên trong một giây thoáng qua như thể y đang nhớ về điều gì đó trong quá khứ xa xăm. Y nhớ đã nói với đệ đệ rằng mình rất thích có một ao sen ở đâu đó trong Vân Thâm Bất Tri Xứ. Đệ đệ của y không tin rằng những bông hoa có thể chịu được thời tiết lạnh giá của Cô Tô, vì vậy việc xây dựng một hồ sen là điều không thể. Y nhớ từng cười buồn với đệ đệ rồi gật đầu lia lịa. Đó chỉ là hy vọng nhỏ nhoi.

Bây giờ tận mắt nhìn thấy cái ao này, y quả thật có một người đệ đệ tốt nhất trên đời.
Ngày hôm đó, sau khi chia tay với Lam Hi Thần - người mà hắn đã không gặp trong hơn một thập kỷ, Giang tông chủ bước về Liên Hoa Ổ với một trái tim nặng trĩu.

Nhi tử chạy đến với hắn với một túi trà sen lớn, hỏi hắn xem Hoán tiền bối có còn ở đó không. Nhưng hắn lắc đầu, và đôi mắt của cậu bé đã sớm lấp lánh nước.

"Ta không thể nói lời tạm biệt." Giang Hoán nức nở, ngón tay càng nắm chặt cái túi màu tím. Nhóc thực sự muốn nói lời chia tay một cách đàng hoàng. 
"Chúng ta có thể gặp lại y không?" Câu nói bật ra giữa những giọt nước mắt.
Giang Trừng chỉ lắc đầu, ánh mắt đảo qua hướng Lam Hi Thần rời đi. Có lẽ đó sẽ là lần cuối cùng họ được gặp nhau. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có thể nhìn thấy y, có cơ hội để biết rằng y vẫn còn sống tốt sau khi biến mất hơn mười năm.

Trong mười năm đó, Giang Trừng đã không thể đối mặt với tội lỗi của mình. Không ngày nào trôi qua mà hắn không nghĩ đến mỹ nhân ấy. Nụ cười của y thắp sáng con đường hắn bước, và nụ cười ngượng ngùng khi bị bắt gặp đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Nụ cười mà hắn đã từng yêu rất nhiều, cuối cùng lại ám ảnh hắn suốt mười năm qua. Khuôn mặt thỉnh thoảng xuất hiện trong giấc mơ, nói với hắn rằng y hối hận vì đã đặt niềm tin vào hắn.

Giang Trừng ngồi xuống chiếc ghế đẩu đối diện với hồ sen và mặt nước của nó, tay đặt lên đầu gối, nghiến răng vượt qua ký ức đau buồn mà hắn phải chịu đựng.

Hắn thực sự yêu Lam Hi Thần, yêu y từ lâu rồi mà giờ vẫn vậy. Kể từ khi hắn còn là một thiếu niên, khi ánh mắt họ chạm nhau vào ngày đầu tiên đến lớp. Lam Hi Thần như một vị thần trong bộ bạch y đứng cạnh Lam Khải Nhân, mỉm cười chào tất cả các học sinh mới. Nụ cười của y rạng rỡ hơn khi nhận được hộp quà được trao cho y trong buổi định hướng đó, khi giọng nói của y vang vọng bên tai Giang Trừng.

"Cảm ơn Giang công tử. Ta hy vọng ngươi sẽ tận hưởng những ngày này tại Vân Thâm Bất Tri Xứ. "

Hắn vẫn có thể nhớ tim mình đập nhanh như thế nào vào thời điểm đó. Điều tốt là Ngụy Vô Tiện quá bận rộn trêu chọc Lam Vong Cơ nên không để ý, nếu không hắn sẽ bị trêu chọc trong nhiều ngày. Sau đó, hắn nhìn thấy y chiến đấu với Thủy Hành Uyên, kỹ năng thanh lịch của y với tiêu và khuôn mặt đẹp đẽ đó trông như thế nào khi Lam Hi Thần quỳ xuống và chữa trị vết thương vì sự bất cẩn của hắn.

Hắn cũng thích những khoảng thời gian họ ở bên trong rừng tre, trò chuyện với nhau và lần đầu tiên biết được Càn Nguyên và Trung Dung có thể khác nhau như thế nào. Và Lam Hi Thần lớn hơn cũng không giúp được gì. Y dễ dàng xâm nhập vào những bước tiến, và tìm ra những sơ hở để chống lại thanh kiếm của hắn. Là một thiếu niên thích cạnh tranh, tất nhiên hắn không muốn thừa nhận thất bại của mình. Nhưng trái tim cạnh tranh của hắn sẽ ổn định lại khi người nọ đã dành thời gian từ lịch trình bận rộn của y để giúp hắn luyện tập và nói rằng hắn cần cải thiện phần nào. Rồi hắn nhận ra, Lam Hi Thần sẽ luôn ở bên hắn khi hắn cần nhất. Y luôn ở đó vào những thời điểm xấu hổ nhất của mình, từ khi hắn mất gia đình, cho đến cách hắn trở thành một Tam Độc Thánh Thủ tàn nhẫn. Lam Hi Thần không giữ khoảng cách quá gần, nhưng hắn biết, y luôn ở đó.

Và hắn chỉ thấy mình yêu Lam tông chủ, một Càn Nguyên, một người mà mình không nên yêu. Một Trung Dung như hắn, không bao giờ có thể cho Lam Hi Thần những gì y cần và những gì gia tộc của y mong đợi. Hắn vẫn có nhiệm vụ cần tiếp tục. Hắn không thể để cái tên Vân Mộng GIang Thị bị hoen ố và chà đạp vì hắn muốn đuổi theo những gì trái tim mình mong muốn. Giang Trừng không phải là Ngụy Vô Tiện, và Lam Hi Thần không phải là Lam Vong Cơ. Cả hai đều là tông chủ một gia, và việc họ sắp đặt mọi thứ là không đúng. Đó sẽ là ích kỷ. Vậy nên hắn nghĩ rằng mình sẽ không sao, chỉ cần tình yêu này giấu đi, chôn sâu vào trong lòng mà không ai hay biết.

Đêm đó, lần đầu tiên hắn chứng kiến Trạch Vu Quân nho nhã có thể phát điên đến mức làm sau khi hạ một chén rượu. Rất sợ hãi, khi nhìn thấy người nọ đột nhiên gục xuống rất mạnh trên bàn đá, thậmchis còn để lại một vết bầm trên trán. Hắn đến kiểm tra và thở phào nhẹ nhõm khi biết người nọ chỉ đang ngủ. Nhưng ai sẽ ngất đi chỉ sau một chén rượu? Đây có phải là lý do tại sao Lam gia cấm rượu không?

Hắn chọt vào má người nọ, cố gắng đánh thức y, "Lam tông chủ? Lam tông chủ?" Một vài phút trôi qua và tất cả những gì hắn nghe được là nhịp thở đều đặn. Y đã ở quá sâu trong cõi mộng của chính mình để cho thấy bất kỳ dấu hiệu nào của việc biết ngày và đêm. Giang Trừng lại thở dài một hơi. Trong khi cân nhắc xem mình có nên để người ở đây và đi thẳng về nhà hay không, mắt hắn nhìn xuống mạt ngạch trên lọn tóc đen dài đó. Hồi đó hắn không hiểu nó có ý nghĩa như thế nào đối với Lam. Giống như Ngụy Vô Tiện, hắn coi nó như một món phụ kiện. Nhưng sau khi nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt Lam Vong Cơ, hắn đã nghiên cứu một chút và khá ngạc nhiên về ý nghĩa đằng sau dải vải mỏng như vậy. Giang Trừng vô thức chạm vào chiếc chuông bạc trên thắt lưng của mình, nó phát ra một chuỗi âm thanh trong trẻo và tao nhã.

Giang Trừng trầm ngâm trong một phút trước khi quyết định đưa tay về phía dải băng-
"Hừ !!!"

Tim hắn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, sợ chết khiếp trước cử động đột ngột của người mà mình nghĩ rằng đã ngủ say.

Đôi mắt vàng của Lam Hi Thần mở to, nhìn từ đông sang tây như thể cố gắng xác định vị trí của mình. Sau đó đôi mắt sáng suốt của y đáp xuống Giang Trừng và nụ cười trẻ thơ nở trên môi y như đứa trẻ năm tuổi nhìn thấy cha mình.

"Vãn Ngâm!!!" Lam Hi Thần cảm thán. Đôi mắt y sáng lên rạng rỡ, nụ cười lan tỏa trên khuôn mặt như làn gió ấm áp của mùa xuân, "Vãn Ngâm, sao ngươi lại ở đây???"

Giọng nói the thé, chất giọng quá phấn khích này không thể thuộc về Trạch Vu Quân thanh khiết ôn nhu kia được. Hắn không thể nhớ hết ba nghìn quy tắc của Lam gia, nhưng hắn khá chắc chắn rằng nói to là một trong số đó.

"Vãn Ngâm??? Ngươi không sao chứ ???"

Quá bận rộn với những suy nghĩ của mình, Giang Trừng không nhận ra người nọ - đang lo lắng cho mình - đã đứng dậy khỏi chỗ ngồi và bước vào ranh giới cá nhân của mình. Khi hắn ngước mắt lên, một đôi mắt vàng lấp lánh như những vì sao phương Bắc nhìn thẳng vào đồng tử của mình. Khoảng cách giữa họ quá gần, hắn gần như có thể cảm nhận được hơi thở của Lam Hi Thần trên má mình. Một hơi thở pha trộn giữa hương thơm ngọt ngào của gỗ đàn hương và hương cay nồng của Thiên Tử Tiếu.

Xấu hổ vì sự gần gũi, hắn đẩy mạnh người nọ ra xa, né tránh ánh mắt của y.
"Vãn Ngâm, ngươi chưa trả lời ta !!!" Y bĩu môi, cao giọng.

"Ta sẽ trả lời, chỉ-chỉ cần ngươi hạ giọng xuống."

Lam Hi Thần nhẹ nhàng gật đầu, y ngước mắt lên Giang Trừng, mong chờ câu trả lời.

Giang Trừng xoa xoa thái dương. MÌnh đã ngu ngốc làm cái gì vậy? Đối phó với những người say xỉn là điều tồi tệ nhất, đặc biệt là một người ồn ào vào lúc đó. Thở ra một tiếng thở dài thất bại, hắn quay sang người đang tỏ ra trẻ trung và trả lời y, "Ta đang đi dạo."

"A!!! Ta hiểu rồi!!!" Lam Hi Thần kêu lên thật to, sau đó nhận ra mình đã quá ồn ào, y đặt một ngón tay lên môi, tự nhủ im lặng, "Ta-ta hiểu rồi. Có vẻ như ta đang ở Vân Mộng, thảo nào thời tiết hơi... nóng ".
Y tiến lên cởi áo khoác ngoài dưới ánh mắt ngơ ngác của Giang Trừng.
"Ngươi-ngươi đang làm gì?"

Lam Hi Thần nghiêng đầu, nhìn lại hắn như thể không phải rõ ràng là y đã cởi áo khoác vì thời tiết nóng, "Ta có nên không?"

"Thúc phụ sẽ phạt ngươi đấy!"

Khi nhắc đến Lam Khải Nhân, người nọ cúi đầu, suy nghĩ cho bản thân và sau đó gật đầu đồng ý. Cởi bỏ lớp áo ngoài đồng nghĩa với một diện mạo không phù hợp, và y không thể không đàng hoàng trước mặt người khác. Duỗi thẳng lưng, y kéo áo khoác qua vai để Giang Trừng nhẹ nhõm hơn.

Đây không phải là lần đầu tiên hắn thấy người khác thay đồ trước mặt mình, nhưng nếu 'người khác' là Lam Hi Thần thì đó sẽ là một câu chuyện khác. Hắn lớn lên cùng Ngụy Vô Tiện, và các sư huynh và sư đệ khác. Họ thường lẻn ra khỏi Liên Hoa Ổ để đi bơi ở cái ao gần đó, vì vậy việc nhìn thấy thân thể một người khác không phải là vấn đề lớn. Nhưng Lam Hi Thần là một vấn đề lớn.

Dù sao...

"Phải làm sao đây, mặc dù ta đang rất nóng? Sẽ rất tốt nếu chúng ta có thể uống một chút đồ uống để hạ nhiệt. " Đôi mắt Lam Hi Thần bắt gặp vò Thiên Tử Tiếu với một nụ cười. Nhưng Giang Trừng đã ngăn y lại ngay tại chỗ. Hắn không muốn tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra người nọ sẽ làm sao nếu uống hết một vò rượu trong khi đã gục với một ly rượu. Một người có thể say nữa không?

Trong khi cân nhắc xem phải làm gì với gã say rượu này, hắn không nhận ra rằng người nọ đã biến mất. Khi hắn nhìn lên, Lam Hi Thần đã không còn thấy đâu nữa.
"Trời đất, y đi đâu vậy ??" Giang Trừng có vài giây hoảng hốt. Nếu có chuyện gì xảy ra với Lam hi Thần, hắn sẽ trả lời như thế nào với Lam gia?? Đặc biệt là người nọ lúc này siêu say.

Vì vậy, hắn đã làm điều lý trí nhất và chạy theo Trạch Vu Quân say xỉn. Theo dấu vết của những bước đi loạng choạng do một người rõ ràng là say rượu để lại, Giang Trừng đi về phía thị trấn. Hôm đó, có một khu chợ đêm diễn ra, một chợ đêm mà tỷ tỷ cửa hắn, Ngụy Vô Tiện và bản thân đã từng đi cùng nhau khi còn nhỏ. Yếm Ly luôn mua kẹo cho họ mặc dù chỉ có Ngụy Vô Tiện là vui khi ăn đồ ngọt như vậy. Nghĩ lại, thời gian trôi qua nhiều như vậy, giờ chỉ còn mình hắn ở đây. Rốt cuộc hắn không đi chợ đêm này nữa. Thật vô nghĩa khi tự mình đi lại.

Một giọng nói kinh ngạc của ai đó hét lên kéo hắn lại khỏi dòng suy nghĩ của mình. Hàng đèn lồng thắp sáng con đường đêm trong sắc vàng. Mọi người đang đi qua đi lại, hoặc xem xét các mặt hàng độc đáo khác nhau tại các quầy hàng dọc theo con đường. Nhưng tất nhiên, một người nam nhân trưởng thành với bộ trang phục trắng tinh, và khuôn mặt đẹp trai nổi bật nhìn như một ngón tay bị bầm vậy. Ý của hắn là y không có hòa nhập với môi trường xung quanh, và chắc chắn là quá say đến mức không dám uống một ly mà không trả tiền.

Người chủ quầy hàng trợn mắt lên vì tức giận khi thấy người nọ vừa uống một hơi cạn sạch, hớp một ngụm lớn và gần như bỏ đi mà không trả tiền.

"Vãn Ngâm!" Lam Hi Thần vẫy tay với anh ta, "Đến, đồ uống này rất ngon!"
Giang Trừng tự đánh vào trán mình khi đi về phía kia. Những người nhìn thấy một người mặc đồ tím với chiếc chuông bạc trên thắt lưng liền ngay lập tức nhận ra hắn là ai.

"Giang tông chủ?"

"Thật xin lỗi, bằng hữu của ta có hơi say. " Giang Trừng rút túi của mình ra và trả tiền.

"Không không không, nếu là bằng hữu ngài thì thì tất nhiên là miễn phí."

"Xin đừng lo lắng về điều đó, là bằng hữu của ta đã sai!" Sau đó, hắn quay sang Lam Hi Thần, đôi mắt nghiêm túc đáng sợ, "Ngươi không thể chỉ lấy đồ của người ta mà không trả tiền." Hắn cao giọng, mắng mỏ, "Tại sao không xin lỗi?"

"Ta xin lỗi." Y nhìn chằm chằm mặt đất dưới chân, ánh mắt trùng xuống.
Giang tông chủ thầm nở một nụ cười tự mãn, hắn không bao giờ nghĩ có ngày mình sẽ nhìn thấy Trạch Vu Quân như thế này.

"Đi nào!" Hắn quay đầu lại và ra hiệu cho người nọđi theo sau mình, hy vọng y không bỏ chạy lần này nữa.

Chợ đêm không phải là một cái gì đó lớn lao, nhưng nó là một trong nhiều điều đặc biệt về Vân Mộng. Hai người trưởng thành sánh vai đi qua đám đông nhộn nhịp. Lam Hi Thần thỉnh thoảng dừng lại đây đó nếu có điều gì đó thú vị lọt vào mắt y, và hầu hết chúng đều là đồ ăn và món tráng miệng. Vẻ mặt hớn hở, lớn tiếng gọi Giang Trừng giống như một đứa trẻ. Nếu là Lam gia, tuổi thơ của Lam Hi Thần có lẽ được bao quanh bởi sách và gia quy, y có lẽ không bao giờ được đi chơi và hành động như một đứa trẻ vui vẻ và nghịch ngợm.

"Thật là vui."

Giang Trừng quay sang giọng nói bên cạnh. Y ngạc nhiên khi thấy ánh vàng lấp lánh bên trong đôi mắt màu hổ phách kia bùng lên, rồi ngay lập tức bị bao phủ bởi một bức màn bóng tối.

"Đó là điều vui nhất mà ta từng trải nhiệm đấy, cảm ơn Vãn Ngâm."

Nụ cười bẽn lẽn nở trên môi của người nọ đẹp đến ngoạn mục. Tim Giang Trừng loạn nhịp và đầu choáng váng. Hắn cảm thấy như Thần Tiên trên trời đã trồng tất cả các vì sao trên thế gian và đặt chúng vào mắt Lam Hi Thần. Hắn thực sự, thực sự yêu người này. Hắn ước rằng khoảnh khắc này sẽ kéo dài, mãi mãi.

Đã bao lâu rồi hắn bước xuống con phố này và rồi đau đớn vì cái chết của Giang Yếm Ly và Ngụy Vô Tiện nhỉ? Đã bao lâu rồi hắn phải chạy khỏi Liên Hoa Ổ để trốn tránh Ôn gia? Hắn từng ghét đi bộ trên con đường này, vì nó gợi cho hắn những kỷ niệm bi thảm. Chúng nhắc nhở rằng hắn thực sự cô đơn như thế nào.
Nhưng hôm nay, hắn không tự mình bước xuống con đường này, nhưng Lam Hi Thần đã ở đây, mặc dù không tỉnh táo. Nhưng ít nhất nó cũng đủ tuyệt vời, ngay cả khi nó chỉ là tạm thời.

"Ta cũng rất vui..." Hắn lầm bầm trong hơi thở, nhìn lại Lam Hi Thần, người trả lời hắn bằng một nụ cười.

Một cơn gió bất chợt thổi qua, mang theo hương sen lưu luyến. Hương sen quyện vào mái tóc đen của người nọ thành dòng mực như những nét vẽ. Mạt ngạch trắng bồng bềnh trước gió, tựa như một đám mây mênh mông trôi chảy tự do trên bầu trời. Giang Trừng vươn tay về phía lớp vải, lần đầu tiên trong đời nắm lấy nó, cảm nhận được sự mềm mại của nó trên đầu ngón tay.

"Vãn Ngâm..."

Hắn thu ngón tay lại nhưng Lam Hi Thần đã nhanh hơn. Tay y đưa lên, kéo hắn lại. Những ngón tay của họ quấn vào nhau với mạt ngạch, vô tình tạo ra một nút thắt khó có thể tháo gỡ.

"Thật xin lỗi, Trạch Vu Quân." Hắn cố gắng kéo bàn tay của mình ra, nhưng cuối cùng lại làm cho nút thắt chặt hơn, kéo theo một vài sợi tóc của Lam Hi Thần với nó.

"Vãn Ngâm, ngươi có biết ý nghĩa đằng sau mạt ngạch của chúng ta không?" Lam Hi Thần vuốt ve ngón tay bị mắc kẹt của mình, "Nó chỉ có thể được chạm vào và cởi ra và bởi người định mệnh của họ. Vãn Ngâm có muốn chạm vào nó không?"

Ánh mắt như thiêu đốt của Lam Hi Thần nhìn thẳng vào hắn. Hắn muốn có muốn chạm vào nó không? Hắn có muốn Lam Hi Thần đưa nó cho mình sao?

"Nếu ta nói muốn, ngươi có đưa nó cho ta không?"

"Chắc chắn rồi!", Câu trả lời ngay lập tức.
Lam Hi Thần nhìn xuống nơi có dải ruy băng trên tay của cả hai với vẻ mặt tỉnh táo nhất mà y có trong cả đêm. Y vươn bàn tay còn lại của mình và đưa ra phía sau đầu, nhanh chóng gỡ bỏ dải băng. Lam Hi Thần nắm lấy nó trong những ngón tay của mình, và đặt phần còn lại của nó vào trong tay Giang Trừng, một nụ cười chân thành và dịu dàng nở trên đôi môi mỏng của y.

Những âm thanh như sấm chớp dội vào tai hắn. Những gì Lam Hi Thần vừa nói, không phải là sự thật. Nó chính là không thể. Tay Giang Trừng rung lên, cảm thấy sức nặng của mạt ngạch đè bẹp hắn xuống với sự nghi ngờ và khoái cảm không thể diễn tả được.

Chắc y say rồi.

"Ngươi có chắc không Trạch Vu Quân? Thứ này không quan trọng đối với ngươi sao? "

"Miễn đó là Vãn Ngâm." Y trìu mến siết chặt tay người kia, cẩn thận như một báu vật mong manh.

Giang Trừng bật cười vì y thật đáng thương. Hắn biết mình không nên lợi dụng một người say xỉn, nhưng trái tim hắn lại nhảy múa vì sung sướng khi biết chiếc mạt ngạch này giờ thuộc quyền sở hữu của mình, và tất nhiên là hắn sẽ không trả lại đâu.

Chỉ khi y say, Lam Hi Thần mới là của hắn.

"Lam Hi Thần," Hắn yêu cầu, "Hôn ta."

Một tiếng cười khúc khích vang lên, tiếp là một cái ấn nhẹ vào môi. Nếu đây là lần duy nhất hắn được phép ích kỷ, thì hắn sẽ nắm lấy cơ hội này. Rốt cuộc, hắn đã yêu một người mà bản thân không được yêu.
Hắn không biết họ làm cách nào để đến được cửa nhà trọ gần đó, nhưng vào lúc cánh cửa đóng lại sau lưng họ, Giang Trừng thấy mình bị kẹp chặt giữa một đôi tay mạnh mẽ chống cửa.

"Vãn Ngâm..." Lam Hi Thần thì thầm vào tai hắn một cách ngọt ngào. Môi y nhếch lên thành một nụ cười ranh mãnh và bắt đầu cúi đầu xuống để cướp nụ hôn từ người kia.

Giang Trừng thở hổn hển khi cảm thấy lưỡi đẩy vào môi mình và tiến vào miệng. Khi họ rời ra, Lam Hi Thần nâng đôi mắt mình lên để nhìn người trước mặt y, người có khuôn mặt lấm tấm một màu đỏ thẫm vì xấu hổ. Y nghiêng người để có một nụ hôn khác, và lần này là xuống phần da thịt trắng ngần đầy quyến rũ ở cổ hắn. Y trao những nụ hôn dịu dàng, lướt qua làn da không vết thương, tận hưởng hương thơm ngát của hoa sen.

"Ta phát điên lên vì mùi hương của người mất."

"Một Trung Dung không có mùi hương, đồ ngốc."
Sau đó, cánh tay của Lam Hi Thần đặt tay dưới đầu gối rồi bế người lên, thả hắn xuống giường một chút và di chuyển người lên để nằm trên cơ thể hắn. Y cúi người, vuốt ve những sợi tóc đen mềm mại của Giang Trừng. Lam Hi Thần không nói gì, nhưng Giang Trừng có thể nhìn thấy trong mắt y tất cả cảm xúc. Yêu thương? Quý mến? Hắn không chắc bao nhiêu phần trăm trong số đó là sự thật do rượu. Nhưng ít nhất, lúc này, những cảm xúc đó là dành cho hắn.

Giang Trừng kéo Lam Hi Thần xuống cho đến khi đôi môi của họ quyện vào nhau. Y đáp lại nụ hôn trong khi để bàn tay còn lại của mình trượt xuống xương quai xanh của Giang Trừng, luồn qua cổ áo đang mở. Cơ thể hắn rùng mình vì khoái cảm đột ngột len ​​lỏi trong huyết quản. Cảm giác cơ thể họ áp vào nhau thật choáng ngợp.

Ngón tay tinh xảo của Hi Thần trượt xuống vai Giang Trừng, từ từ đẩy ngoại bào xuống, để nó tự do tuột xuống, để hắn trần trụi từ eo trở lên. Giang Trừng rùng mình vì khí lạnh, cố gắng kiềm chế sự lo lắng của mình. Người nọ dừng lại một chút khi đưa mắt lên và bắt gặp đôi mắt màu tím của Giang Trừng. Từ đây, hắn mới có thể nhìn thấy Lam Hi Thần đẹp đến nhường nào. Một khuôn mặt hoàn hảo với những đường nét hoàn hảo.
Giang Trừng mất sạch kiên nhẫn, tàn nhẫn đem thắt lưng Lam Hi Thần giật xuống, bảo y cởi y phục ra. Những ngón tay hắn di chuyển để giúp người nọ, tháo thắt lưng và thả nó ra trên sàn nhà bên cạnh họ. Bằng tay phải, hắn lần theo những đường nét trên lưng của Lam Hi Thần. Móng tay hắn vô thức cắm sâu vào tấm lưng xinh đẹp, như muốn đánh dấu chúng là của riêng mình.

(ko hẳn là H, chỉ là một nồi nước thịt, nhưng mà tôi ko muốn dịch, cũng không dịch đc, nên kéo rèm nha:)), sorry cho bạn nào đang thèm thịt )
-----------------------------------------------------------------

Giang Trừng nhìn vẻ mặt ôn hòa của người nọ, nhẹ nhàng đẩy sang một bên, đảm bảo sẽ không đánh thức y. Sau khi cẩn thận sửa lại bộ y phục xộc xệch của người nọ, kéo tấm chăn lên người y.

Giang Trừng bước xuống giường với hai chân yếu ớt, hắn lục lọi rồi tự mặc y phục. Mắt hắn nhìn xuống mạt ngạch đặt trên sàn và cẩn thận gấp nó lại, bỏ vào túi. Khi chuẩn bị rời đi, hắn kiểm tra lại mọi thứ một lần nữa thì phát hiện chiếc chuông bạc của mình đã bị mất tích. Hắn nhìn quanh, và cuối cùng thấy nó nằm giữa đống y phục lộn xộn và bên cạnh Liệt Băng màu trắng của Hi Thần. Trước đây, hắn chưa bao giờ nhận ra rằng màu xanh và màu tím có thể hòa hợp với nhau như thế nào. Không cần suy nghĩ mà cúi xuống, buộc chiếc chuông bạc vào tiêu và đặt chúng bên cửa sổ. Hắn nhìn lại lần cuối và rời khỏi phòng.

Đúng như dự đoán, Lam Hi Thần không nhớ gì về đêm đó. Nhưng ánh mắt mà y ném vào hắn không phải là ánh mắt của một tên ngốc. Người nọ đã tìm ra hầu hết những gì đã xảy ra đêm đó. Giang Trừng không muốn nói về chuyện đó, bởi vì hắn sợ kết quả, khi nghe thấy sự thật xấu xa mà Lam Hi Thần có thể nói với mình. Và đó là chuyện của hơn một thập kỷ trước.
Giang Trừng tỉnh giấc vì tiếng chim hót và tiếng gió xào xạc. Ánh mặt trời chiếu thẳng vào mắt khiến hắn hơi đau đầu nhẹ. Hoặc có thể là do tối qua uống quá nhiều. Hắn không nhận ra rằng mình đã ngủ quên trong lúc uống rượu và đã dành cả đêm ở đây. Giang Trừng vò vò đầu, cố gắng xoa dịu cơn đau.

"Người tỉnh rồi à?"

Hắn quay đầu lại, nhận ra giọng nói. Nhưng hắn không muốn nghe nó bây giờ.
Kim Lăng mặc một bộ hoàng y với họa tiết hoa mẫu đơn trắng trên ngực. Đôi mắt nâu của nhóc sáng lên, rõ ràng là đang chán nản chờ hắn tỉnh lại.
"Kim gia chắc không phải làm gì hay sao mà tông chủ của họ có nhiều thời gian rảnh để chạy khắp nơi." Giang Trừng chế giễu.

"Người thực sự xấu tính." Kim Lăng chống khuỷu tay lên, bĩu môi, "Không phải là con không có việc gì phải làm. Ngược lại, con khá bận rộn ".

"Vậy thì hãy cho biết, tại sao người lại ở đây, Kim tông chủ?"

Kim Lăng dừng lại một vài giây, suy nghĩ xem nhóc có muốn tiếp tục hay không, "Cữu cữu biết không, Trạch Vu Quân đã trở lại rồi."

Hắn chớp mắt. Ngồi thẳng dậy, Giang Trừng nhăn mặt vì cơn đau thoảng qua trên trán, "Và? Điều đó có liên quan gì đến ta? " Hắn giả vờ không quan tâm.
Thiếu niên nhìn hắn từ trên xuống dưới với một đôi mắt bất mãn. Nhóc bắt gặp vẻ mặt của hắn và sau đó giận dữ gầm gừ, "Không liên quan gì đến người sao? Cữu cữu, người đã dành cả thập kỷ qua để tự hành hạ mình. Ai cũng có thể thấy rõ như ban ngày, tại sao chỉ có một mình ngươi không muốn đối mặt? "

Giang Trừng cong ngón tay thành nắm đấm, các khớp ngón tay trở nên trắng bệch. Hắn nghiến răng, trong lòng ánh lên một tia tức giận không nói nên lời.
"Đã hơn mười năm rồi. Bây giờ phải nên kết thúc mọi chuyện chứ? Đến khi nào người mới thôi dằn vặt bản thân? " Kim Lăng cao giọng, "Ngay cả khi người nghĩ rằng toàn bộ sự việc là do lỗi của mình, nhưng người đã bao giờ dừng lại và nghĩ về những lựa chọn mà bản thân được đưa ra chưa ??"

Giận dữ trào ra khỏi miệng Giang Trừng như núi lửa, hắn đập tay xuống bàn, "Ta không có quyền được lựa chọn, không một cái gì cả!"

Hắn nghe thấy một tiếng thở dài nhẹ nhõm thoát ra khỏi môi cháu trai mình. Ánh mắt trở nên dịu dàng hơn khi hắn gặp lại đôi mắt của thiếu niên, "Đó là mười năm trước. người có thể không có sự lựa chọn vào thời điểm đó, nhưng người có ngay bây giờ. " Kim Lăng nghiêng đầu, nhìn về phía cuối bến tàu.
Nhìn theo ánh mắt của nhóc, mắt hắn đổ dồn vào một cậu bé mặc gia bào Giang gia, đang liếc trộm hai người lớn từ nơi cậu trốn sau cây cột.

"Nhóc ấy và Trạch Vu Quân xứng đáng được biết sự thật." Kim Lăng nói, "Hôm nay là cơ hội cuối cùng. Y sẽ rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ vào sáng mai. "

Thiếu niên bỏ đi, để lại người kia một mình bên bến tàu. Khi Lam Tử Truy chạy đến Kim Lân Đài và thông báo tin tức cho mình, nhóc nhớ mình đã đứng bật dậy khỏi ghế. Lúc đầu, bản thân vui mừng vì Trạch Vu Quân còn sống, sau đó thứ hai biết mình cần phải làm gì. Trong suốt một thập kỷ qua, Kim Lăng đã thấy cữu cữu đổ lỗi và tự hành hạ mình. Nhóc biết người đã bí mật ra lệnh tìm kiếm Trạch Vu Quân khắp nơi. Thật đau đớn nhìn hắn cư xử như vậy. Cữu cữu là người quan trọng nhất trong cuộc đời nhóc, gia đình duy nhất. Và nó làm nhóc đau nhói khi thấy người kia như vậy. Vì vậy, nhóc biết mình phải làm gì đó để giúp hắn. Và đã hoàn thành vai trò của mình. Phần còn lại là tùy thuộc vào cữu cữu và Trạch Vu Quân.

*6973 từ, thật là siêng mà. Cái chương này nó dài bằng hai chương bình thường ghép lại đấy:))) dịch ngu người luôn

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro