Đệ lục thập nhất chương

Giọng nói của Kim Lăng cách màn sương trắng vang lên: “Sao lại là ngươi?!”

Ngụy Vô Tiện: “Ta còn định hỏi sao lại là ngươi đây!”

Lam Tư Truy cố gắng kiềm chế, nhưng giọng nói vẫn đầy mừng rỡ: “Mạc công tử ngươi cũng ở đây? Vậy có phải Hàm Quang Quân cũng tới?”

Vừa nghe Lam Vong Cơ có thể cũng tới, Kim Lăng lập tức ngậm miệng, hệt như bất chợt bị cấm nói vậy. Lam Cảnh Nghi: “Nhất định có đến! Ban nãy là Tị Trần nhỉ!”

Ngụy Vô Tiện nói: “Ừm, có đến, ở cạnh ta này. Các ngươi mau tới đây.”

Một đám thiếu niên biết đối diện là bạn không phải địch, như được đại xá, bu quanh lại. Ngoài Kim Lăng và đám tiểu bối nhà họ Lam, còn có bảy, tám thiếu niên trên người mặc trang phục của những gia tộc khác nữa, vẻ đề phòng vẫn chưa rút đi, có lẽ cũng là con cháu thế gia tiên môn thân phận không thấp. Ngụy Vô Tiện nói: “Sao các ngươi lại ở đây hết? Ban nãy ra tay ác như thế, cũng may bên ta là Hàm Quang Quân, nếu không phải lỡ đâu tổn thương người bình thường thì sao đây.”

Kim Lăng phản bác: “Nơi đây vốn làm gì có người bình thường nào. Trong toà thành này căn bản không hề có người!”

Lam Tư Truy gật đầu nói: “Giữa ban ngày, yêu vụ mù mịt, hơn nữa lại không có lấy một cửa hàng buôn bán.”

Ngụy Vô Tiện: “Sao các ngươi lại tụ tập với nhau thế? Kết bạn ra ngoài săn đêm?” Kim Lăng kia thấy ai cũng chẳng vừa mắt, tính tình ngang ngược ai cũng muốn đánh, lại có xung đột với mấy tên tiểu bối nhà họ Lam này, sao có khả năng hẹn nhau tụ lại kết bạn săn đêm cho được. Lam Tư Truy hỏi gì đáp nấy, giải thích: “Ban đầu tụi con đang...”

Đúng vào lúc này, một loạt tiếng gậy trúc gõ lên đất cạch cạch cạch, cộc cộc cộc chói tai lạ thường từ trong sương mù truyền tới.

Đám tiểu bối đồng loạt kinh hoảng biến sắc: “Lại tới nữa rồi!”

Lam Vong Cơ nãy giờ không nói gì, chỉ lẳng lặng xem đám tiểu bối ồn ào cùng Ngụy Vô Tiện lời qua tiếng lại. Cảm giác khá là mờ nhạt, hắn lại không bận tâm. Thứ hắn bận tâm bây giờ là thứ ban nãy lướt qua Ngụy Vô Tiện. Thứ đấy rõ ràng không phải đám tiểu bối này. Bây giờ lại nghe thấy tiếng gậy từ đám sương mù. Tám, chín phần mười đó là thứ ban nãy.

Hắn theo bản năng che chở cho Ngụy Vô Tiện, cũng không thèm bỏ chút tâm tư nhắc nhở lo lắng cho đám tiểu bối. Cũng may Ngụy Vô Tiện có lòng tốt nhắc cho bọn chúng một câu, coi như có lòng.

“Lại đây hết đi, dựa sát vào nhau, chớ lộn xộn, cũng đừng xuất kiếm.”

Tiếng gậy trúc gõ đất kêu vang nọ thoắt ẩn thoắt hiện, chợt xa chợt gần, khiến người ta không tài nào xác định rõ phương vị, càng không tài nào xác định rốt cuộc là thứ gì đang phát ra tiếng động quái dị vừa đột ngột vừa kỳ lạ này.

Xuất kiến bừa trong hoàn cảnh thế này, cực có khả năng không đả thương kẻ địch được, mà trái lại còn ngộ thương phe mình. Chỉ chốc lát sau, tiếng động kia đã ngưng bặt. Lẳng lặng chờ chốc lát, một đứa con cháu thế gia nhỏ giọng nói: “Lại là nó... Rốt cuộc thì nó muốn theo chúng ta đến bao giờ!”

Nói vậy có nghĩa là nó đã bám theo bọn tiểu bối từ trước. Lam Vong Cơ trong lòng đặt nghi vấn, Ngụy Vô Tiện lại lấy nghi vấn trong lòng hắn hỏi ra:

“Nó đi theo các ngươi suốt?”

Lam Tư Truy nói: “Sau khi chúng tôi vào thành, lo sương quá nhiều nên không tản ra, thế là tụ tập lại một chỗ, trong lúc đó thình lình nghe thấy tiếng động này. Khi ấy chưa nhanh như vậy, từng hồi từng hồi, kêu rất chậm, còn trông thấy một cái bóng lùn tịt đi chầm chậm trong sương trắng đằng trước. Đuổi theo thì lại biến mất. Sau đó tiếng động này vẫn luôn đi theo chúng tôi.”

Ngụy Vô Tiện: “Lùn cỡ nào?”

Lam Tư Truy so đến ngực mình: “Rất lùn, rất nhỏ.”

Ngụy Vô Tiện: “Các ngươi vào đây bao lâu rồi?”

Lam Tư Truy: “Gần nửa nén nhang.”

“Nửa nén hương?” Ngụy Vô Tiện hỏi: “Hàm Quang Quân, chúng ta vào bao lâu rồi?”

“Gần một nén nhang.”

“Ngươi coi,” Ngụy Vô Tiện nói: “Thời gian bọn ta bước vào còn lâu hơn các ngươi, sao các ngươi có thể chạy đến trước chúng ta được? Các ngươi quay lại mới gặp phải bọn ta kia mà.”

Kim Lăng nãy giờ vẫn im lặng rốt cuộc không nhịn được mà xen mồm: “Chúng tôi đâu có quay lại? Chúng tôi vẫn đi men theo con đường này, đi về phía trước đấy thôi.”

Đều nhắm thẳng phía trước mà đi, vậy chẳng lẽ con đường này đã bị động tay động chân, biến thành một mê trận tuần hoàn?

Sương mù mêng mông bao trùm. Mặc dù len theo giọng nói của Ngụy Vô Tiện mà sáp gần y nhưng tuyệt nhiên để nhìn rõ vẫn rất khó. Cũng may con người này nói nhiều, dễ dàng giúp hắn xác nhận vị trí mà bảo vệ. Thật muốn với tay ra nắm lấy tay y để đảm bảo vậy nhưng lý trí lại không cho hắn làm vậy. Nói đúng hơn là hắn vẫn chưa đủ dũng khí chủ động.

Bọn tiểu bối cùng Ngụy Vô Tiện trò chuyện cùng nhau một lúc, thật sự rất nhảm nhí, Vân Thâm dạy dỗ không tồi vậy mà Lam Cảnh Nghi đối với kẻ như Kim Lăng vẫn cãi nhau thành trận được. Lam Vong Cơ cảm thấy quá mức ồn ào, một phát cấm ngôn tất cả.

Im lặng bao trùm không gian.

Hồi lâu sau, Ngụy Vô Tiện nói: “Còn ai ở đây không?”

Gần đó một loạt “Ư ư”, “A a”, tỏ ý đều có mặt. Lam Vong Cơ lạnh lùng thốt: “Ồn ào.”

Rõ ràng là tất cả cùng nói, Ngụy Vô Tiện cũng gọi là nói nhiều chứ không có ít. Vậy mà y lại không bị cấm ngôn. Điều này hiển nhiên đánh vào tim một số tiểu bối một vạn điểm tổn thương. Đây là chuyện bất bình a, vì cớ gì mà y không bị cấm ngôn!

Đúng vào lúc này, trong sương trắng đằng trước bên mé trái, có tiếng bước chân truyền tới.

Tiếng bước chân này đi một chốc lại ngừng, nặng nhọc đến cực điểm. Tiếp sau đó, ngay phía trước, ở mé phải, cạnh bên, đằng sau cũng có tiếng động y hệt thế truyền tới. Tuy sương quá dày, nhìn không rõ bóng dáng, nhưng mùi thối rữa tanh hôi cũng đã theo gió bay lại đây.

Ngụy Vô Tiện bình tĩnh, đối với đám tẩu thi cà nhắc y sẽ không để ý nhiều. Khẽ thổi một tiếng còi mang dụ ý "đuổi". Lam Vong Cơ biết hành động của y là gì, dù không hiểu nhưng cũng biết y muốn đuổi đám tẩu thi đi.

Mọi chuyện tưởng chừng đã xong cho tới khi đám tẩu thi đột nhiên điên cuồng nhào vào tấn công bọn họ.

Thế nhưng, lúc này đây điều không ngờ tới càng nhiều hơn. Bảy, tám bóng dáng méo mó hiện ra trong sương trắng. Lấy nồng độ sương trắng trong Nghĩa thành, có thể nhìn thấy bóng người chúng nó, cũng đồng nghĩ với việc chúng nó đã áp vào rất sát!

Ánh kiếm màu băng lam của Tị Trần phá tan sương trắng, quay chung quanh mọi người, vẽ ra một vòng sắc bén trên không trung, rồi đồng loạt chém ngang eo của đám tẩu thi, quay về tra vào vỏ. Lam Vong Cơ cảm thấy kì lạ, hắn không nghi ngờ Ngụy Vô Tiện sai khẩu lệnh, dù sao cũng là lão tổ, không có khả năng sai. Hắn chỉ là có chút thắc mắc hỏi: “Tại sao?”

Ngụy Vô Tiện cũng đang muốn hỏi tại sao: “Sao tiếng còi lại không đuổi được cái lũ tẩu thi này nhỉ? Bước đi chậm rì, mang theo mùi hôi thối, chắc chắn không phải thứ hung thi cấp cao gì, loại thế này ta vỗ tay vài cái cũng doạ chúng nó chạy được. Nếu nói còi của ta tự dưng mất hiệu lực, này cũng tuyệt không thể nào, ta đâu có xua đuổi chúng nó nhờ vào linh lực. Xưa nay chưa từng xảy ra...”

~~~hết chương 61~~~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #dammy